Thay Chị Lấy Chồng - Chương 118

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi nhìn về hướng người đang nói.
Là hai cô gái có khuôn mặt lạ lẫm.
Tôi không suy nghĩ gì cả mà bước lại nói, “Khóc lóc cũng chỉ để cho người sống chứng kiến, không gì có thể bằng tận hiếu lúc người vẫn còn sống.”
Hai cô gái dường như không nghĩ rằng tôi sẽ bước lại mà nói thẳng như vậy.
Cả hai ngơ người một hồi, một cô gái nói, “Tận hiếu lúc người vẫn còn sống? Cô đã tận hiếu như thế nào rồi?”
“Đúng vậy! Tôi nghe nói cô đã lấy được một căn nhà và cả cổ phần của bà Tống?”
“Không sai, nếu như bà ấy cho tôi những thứ đó, tôi cũng sẽ tận hiếu hết lòng.”
Hai cô gái hết người này nói, lại người kia nói.
Chúng tôi vừa ầm lên, tất cả mọi người đều nhìn lại.
Tống Cẩm Chi vội vàng bước đến, khuôn mặt tối sầm lại nói với tôi, “Còn làm ồn gì nữa! Có biết đây là nơi nào không! Chính là lễ truy điệu của bà cô đó!”
“Tôi biết.” Tôi nhìn về hướng hai cô gái, “Còn đây là ai? Trong lễ truy điệu của bà tôi, tại sao lại có lũ chó mèo này?” Lúc này, hai cô gái đó thật sự tức giận.
Một người nói với Tống Cẩm Chi, “Dì à, cháu nể mặt chú nên mới đến đấy!”
“Ừ, để dì đuổi cô ta ra ngoài.”
Tống Cẩm Chi nở nụ cười tươi với hai cô gái đó, sau đó nói với tôi, “Mau ra ngoài đi! Đừng làm loạn ở đây nữa!”
Tôi không hiểu, theo cách xưng hô như này, hai cô gái này là tiểu bối, còn Tống Cẩm Chi chính là trưởng bối.
Tống Cẩm Chi sao lại có thái độ tốt đối với hai người họ như vậy?
Nhưng mà, dù gì đây cũng là lễ truy điệu của bà.
Bà vẫn nằm ở đó, tôi không muốn sau khi bà ૮ɦếƭ cũng không thể yên tĩnh.
Tôi trợn mắt nhìn hai cô gái đó, rồi bước ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Tống Cẩm Chi sắp xếp lại tập chữ kí, không thèm ngẩng đầu lên mà nói, “Tống Duyên Khanh, lúc mẹ tôi còn sống, chỉ có mình bà ấy nhận cô là người của nhà họ Tống, chúng tôi chỉ là nể tình mà không từ chối, bây giờ mẹ tôi đã ૮ɦếƭ rồi, cô cũng không còn là người nhà họ Tống nữa.”
“Dì nghĩ rằng tôi thích sao? Trước giờ tôi cũng chỉ coi mình bà là người thân của tôi thôi.” Tôi nói xong, bước về phía trước vài bước, nghĩ đến điều gì đó liền quay lại nói, “Ngày chôn cất bà tôi sẽ lại đến, cũng là lần cuối cùng tôi đến.”
Lần này, Tống Cẩm Chi mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt rối bời.
Tôi coi như bà ta đồng ý, nói xong liền rời khỏi nơi đó.
Tôi xách chiếc túi lên bước ra ngoài, vừa ra khỏi liền thấy xe của Lý Trọng Mạnh dừng ở đó, anh ta đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Thấy tôi, anh ta liền nở nụ cười.
Tôi bước lại gần, trong lòng cố gắng kiềm nén, vốn dĩ không nói gì, nhưng nghĩ đến việc Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến đây, lại đợi tôi lâu như vậy.
Tôi do dự một hồi rồi nói, “Cảm ơn anh.”
Lý Trọng Mạnh dường như cảm thấy tôi có điều gì đó khác thường, một tay đặt lên vai tôi, “Sao vậy?”
“Không sao...”
Tôi rũ mắt xuống, trong đầu tôi toàn là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy Tống Tuyết.
Bà ấy cứ thế nằm ở đó, rõ ràng như đang ngủ, sao lại không thể tỉnh lại nữa?
Trong lúc đầu tôi đang rối loạn, tôi nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói, “Nào, tôi đưa em đến một nơi.”
Anh ta nói xong, không đợi đến khi tôi có phản ứng gì, cứ thế đẩy tôi vào trong xe.
Chiếc xe khởi động.
Khoảng vài tiếng sau.
Chiếc xe đi đến cổng của một chiếc sân nhỏ, anh ta cầm chìa khóa, ấn lên trên chiếc điều khiển từ xa, chiếc cửa sắt từ từ mở ra.
Anh ta lái xe vào bên trong.
Sau khi dừng xe lại liền kéo cổ tay tôi bước xuống xe đi về hướng căn nhà trong chiếc sân.
Có lẽ tinh thần của tôi vẫn chưa thể hồi phục lại sau cái ૮ɦếƭ của Tống tuyết, anh ta làm rất nhiều việc, tôi đều không có ý thức phản kháng.
Cho đến khi anh ta mở cửa căn nhà ra.
Bên trong là một màu đen.
Anh ta kéo tay tôi bước vào bên trong, tôi mới bắt đầu phản kháng.
Trong căn phòng một màu tối đen, tôi sợ không gian như vậy!
Nhưng mà, Lý Trọng Mạnh lại không có ý muốn buông tôi ra, lực của anh ta rất lớn, chốc lát đã kéo tôi vào bên trong.
“A!”
Lúc tôi vừa bước vào, người đàn ông ấy bỗng nhiên đóng cửa lại.
Cùng với tiếng “cạch”, trong lòng tôi bỗng nhiên bắt đầu hoảng hốt, sợ hãi.
Cơ thể không thể kìm nén mà run lên.
Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc Lý Hào Kiệt trước đây từng nói với tôi, Lý Trọng Mạnh không phải là người tốt đẹp gì, khuyên tôi tránh xa anh ta ra.
Tôi bắt đầu hối hận khi không nghe lời Lý Hào Kiệt.
Đứng yên một chỗ, ngay đến động đậy tôi cũng không dám.
Trong lúc tôi đang cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhiên bị hai cánh tay ôm chặt lại.
Tôi hoảng hốt, liền đẩy anh ta ra.
Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói ấm áp của một người đàn ông vang lên trong màn đêm ở trên đỉnh đầu, “Bây giờ không có ai nhìn thấy em nữa, ở đây chỉ có em, nếu như muốn khóc thì hãy khóc đi, không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa.”
Câu nói này, giọng nói này như có ma lực!
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Mùi nước khử trùng dịu dịu trên cơ thể người đàn ông thoảng vào mũi, làm tôi ổn định lại.
Tôi đứng yên bất động, chỉ cảm thấy cái ôm nhẹ nhàng của Lý Trọng Minh, tay anh ta đặt sau lưng tôi, mở lời, “Ai cũng đều có người mà mình quan tâm, đều có những lúc yếu đuối, anh không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, ở nơi này, chỉ có một mình em...”
Ở nơi đây chỉ có một mình tôi.
Rõ ràng biết đây là những lời nói dối.
Nhưng trong lòng tôi dường như đang tan chảy ra!
Tôi dang cánh tay ra ôm lấy Lý Trọng Minh, nước mắt tuôn trào.
Tôi không nói gì cả, chỉ ôm anh ta và khóc.
Trong đầu tôi có đủ loại cảm xúc, từ nhỏ ở trong cô nhi viện bị người khác khinh thường, bị Lý Hào Kiệt làm tổn thương, cái ૮ɦếƭ của Lâm Khanh Vũ - người thật lòng đối xử tốt với tôi, và rồi Tống Tuyết lại bỏ tôi mà đi.
Mọi cảm xúc tình cảm, tất cả sự đau lòng dồn lại.
Tôi đứng lên rồi ngồi xuống, bộc lộ hết tình cảm của mình trong căn phòng tối đen ấy.
Tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết sau đó cổ họng cũng mất tiếng, mắt cũng sưng lên, cuối cùng ngủ thi*p đi trong mùi nước khử trùng dịu nhẹ.
- --
Lúc tôi tỉnh lại, xung quanh tràn đầy ánh nắng, tôi sờ chiếc điện thoại nhìn đồng hồ.
Bốn giờ ba mươi bảy phút chiều ngày lễ truy điệu.
“Đây là đâu...”
Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài có đủ các loài hoa cỏ, có lẽ là một chiếc sân nhỏ.
Sân...
Lúc này tôi mới nhận ra, lúc này tôi vẫn đang ở căn phòng tối đen ấy, chỉ là lúc này, chiếc rèm chống nắng đã mở ra, làm cho cả căn phòng từ màu đen trở nên sáng rực.
Trước giường đặt một đôi dép màu trắng.
Tôi đi dép rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang nằm trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, đôi mắt nhắm lại vẫn đang đeo mắt kính, trên người đặt một cuốn sách tiếng Anh.
Từ phòng khách nhìn ra, có thể nhìn thấy ngoài sân treo một chiếc áo sơ mi trắng.
Tôi nhớ lại, lúc tôi khóc nước mũi chảy ra, lúc đó cảm xúc bị kích động, dường như đã tiện lau luôn vào chiếc áo sơ mi của người đàn ông ấy...
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy sự ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi trở về phòng lấy chiếc chăn mỏng mà mình vừa đắp, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lý Trọng Mạnh.
Ngồi xuống.
Nghe hơi thở đều đặn của người đàn ông ấy, liền nhẹ nhàng đắp chiếc chăn lên.
Lặng lẽ nhìn Lý Trọng Mạnh, anh ta lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng mà làn da vẫn rất đẹp, không có một chút dấu tích của tuổi tác.
Chiếc kính của anh ta đeo trên sống mũi, dường như sắp trượt xuống, tôi nhẹ nhàng giữ gọng kính lại, tháo ra cho anh ta.
Lúc tôi tháo mắt kính xuống, tôi bỗng nhiên cảm thấy Lý Trọng Mạnh dường như có gì đó khác thường.
Khuôn mặt của người đàn ông ấy sắc nét, sống mũi cao, đôi môi mỏng.
Bởi vì đã say giấc, khóe miệng không thể nở nụ cười, nhìn anh ta vô cùng lạnh lùng.
Lúc tôi lặng lẽ nhìn anh ta, người đàn ông bỗng nhiên mở mắt ra!
Lúc anh ta nhìn về hướng tôi, cả người tôi bỗng lạnh toát.
Không biết có phải nghĩ sai rồi không, lúc người đàn ông ấy tỉnh dậy lại tràn đầy sự tàn bạo!
Tôi bỗng lùi lại phía sau.
Tay chống xuống đất, rồi ngồi xuống.
“Cạch” một tiếng.
Tôi đoán một hồi sau tôi mới nhận ra được là tiếng gì.
Lý Trọng Mạnh vuốt mặt, hơi nhăn mặt lại, hỏi tôi, “Có nhìn thấy kính của tôi không?”
Tôi nhấc ௱ôЛƓ lên, tìm kiếm.
Tìm thấy một chiếc kính kim loại, cầm lên rất nhẹ.
Với trọng lượng đó rõ ràng chỉ có một gọng kính, tôi tìm lại, và nhanh chóng tìm thấy những mảnh kính.
Lý Trọng Mạnh từ đầu đến cuối đều nhìn tôi bằng một khuôn mặt với biểu cảm cười nhạt, vì vậy tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng, rồi đưa những mảnh kính và gọng kính vào tay anh ta, ngại ngùng nói, “Xin lỗi, tôi vốn dĩ thấy kính của anh sắp rơi xuống nên định tháo kính ra giúp anh.”
Lý Trọng Mạnh cúi đầu xuống kiểm tra lại chiếc kính của mình, xác nhận không thể dùng được nữa, nhăn mặt, “Chiếc kính này tôi cũng đeo nhiều năm rồi, cũng có nhiều tình cảm với nó.”
“Tôi xin lỗi.” Anh ta nói vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, vội vàng nói, “Hay là tôi đi chọn cho anh chiếc kính giống y hệt như vậy nha.”
“Chiếc kính này từ mấy năm trước rồi, chắc chắn không còn sản xuất nữa.”
Lúc Lý Trọng Mạnh nói, ánh mắt nghiêm nghị mà tôi rất ít khi chứng kiến.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao lại giúp anh ta tháo kính xuống, người ta có ý tốt muốn an ủi tôi, tôi lại ngồi vỡ kính của anh ta...
Lúc trong lòng tôi vẫn đang bối rối, Lý Trọng Mạnh bỗng nhiên đưa tay lên đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ mái tóc, “Nếu như em đi chọn cùng tôi, tôi sẽ tha lỗi cho em.”
“Á?”
Tôi ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn anh ta.
“Không muốn đi?”
“Muốn! Muốn!”
Tôi gật đầu lia lịa.
Lý Trọng Mạnh nở nụ cười, đứng dậy, sửa soạn lại bộ đồ trên người rồi nói, “Em đợi tôi đi thu đồ ở ngoài, rồi chúng ta đi.”
“Để tôi đi.”
Xem như là lấy công chuộc tội vậy.
Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài thu đồ, gấp lại cẩn thận, rồi mới đưa cho Lý Trọng Mạnh, anh ta bước vào một căn phòng khác, sau khi treo xong quần áo mới bước ra ngoài.
Cầm chìa khóa và nói, “Đi thôi, đi chọn kính.”
Tôi thấy Lý Trọng Mạnh định lái xe, liền có chút lo lắng, “Anh, anh không có kính cũng có thể lái xe sao? Hay là chúng ta gọi xe đi.”
“Em sợ à?”
Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như nhìn thấu tôi.
Tôi gật đầu.
Anh ta đưa tay ra xoa xoa mái tóc tôi nói, “Đừng sợ, tôi không bị cận thị.”
Lúc này tôi mới yên tâm bước lên xe của anh ta.
Căn nhà này nằm ở ven thành phố Vĩnh An, không được xem như trung tâm thành phố, nhưng cũng không phải ngoại ô, ở một căn nhà yên tĩnh giữa sự tấp nập như này, giá cả chắc chắn cũng không rẻ.
Câu hỏi này chỉ nằm trong tâm trí tôi mà không nói thành lời.
Thấy Lý Trọng Mạnh lái xe một cách thành thục mọi con đường trong thành phố, lúc này tôi mới tin anh ta thật sự không bị cận thị, không kiềm chế được mà hỏi, “Anh không bị cận thị, tại sao lại đeo kính?”
Lý Trọng Mạnh vẫn chuyên tâm lái xe.
Dường như không nhe thấy câu hỏi của tôi.
Tôi vốn dĩ không để ý, cũng không có ý định hỏi lại lần nữa, thì người đàn ông ấy bỗng nhiên trả lời, “Nhìn vẻ ngoài của tôi có vẻ hung dữ, nếu như không đeo kính chắc có thể sẽ hù những đứa trẻ khiến chúng sợ hãi.”
“Những đứa trẻ?”
“Đúng vậy, trong mắt tôi em vẫn là một đứa trẻ.”
Đúng lúc đèn đỏ, Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi, thật sự như những gì anh ta nói, khi không đeo kính mặc dù mắt anh ta cong cong, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác xa lạ, không dễ tiếp cận.
Tôi có chút không phục liền nói, “Anh chẳng qua cũng chỉ lớn hơn tôi một chút, có tư cách gì mà nói tôi là trẻ con?”
“Em 25 tuổi, tôi 36 tuổi, khi tôi học hết tiểu học em mới bắt đầu ra đời, vì vậy trong mắt tôi, em chính là một đứa trẻ.”
Lý Trọng Mạnh nói một cách tự nhiên.
Tôi chau mày, không thể tìm được lý do gì để có thể phản bác lại.
Nhưng mà nghĩ lại lúc còn nhỏ khi ở cô nhi viện, những cô giáo ở trong đó thường nói với tôi, “Khi em lớn lên, phải biết chăm sóc những người nhỏ tuổi hơn em.” “Em đã mười tuổi rồi, phải giúp các em giặt quần áo.”
Cứ như vậy, còn rất nhiều.
Từ khi tôi có thể nhớ được, tôi đã có thể giặt đồ, và chăm sóc những em bé nhỏ tuổi hơn.
Cô giáo vẫn luôn nói tôi là một đứa trẻ trưởng thành, phải làm những gì.
Nhưng trước giờ chưa ai nói tôi là một đứa trẻ.
Tôi lúng túng nhìn anh ta.
Lúc này đèn đường đã chạy sang màu xanh, Lý Trọng Mạnh nhìn về phía trước, tay vỗ vai tôi, “Em có thể xem tôi như trưởng bối, trước mặt tôi có thể là một đứa trẻ.”
Lời nói của Lý Trọng Mạnh thật sự đâm trúng trái tim tôi.
Ngày hôm đó tôi đi cùng anh ta đi chọn kính, sau đó anh ta lại đưa tôi đi ăn cơm.
Lúc rời đi, có một cặp đôi yêu nhau mặc đồng phục trường cấp ba trước cổng trung tâm mua sắm, cô gái nói muốn bóng bay, cậu con trai liền đi mua cho cô một quả bóng bay.
Tôi chỉ nhìn vậy.
Lý Trọng Mạnh lại chạy đi mua cho tôi một quả!
Lúc anh ta trả tiền, tôi vội vàng chạy theo nói, “Anh mua cái này làm gì?”
“Cho em bé.” Lý Trọng Mạnh vừa nói, vừa đưa quả bóng bay vào tay tôi, nở nụ cười, “Em bé, hãy cầm lấy nào.”
Tôi lúng túng nhìn anh ta.
Có lúc cũng thất thần.
Không biết có phải là vì hôm này Lý Trọng Mạnh không đeo mắt kính hay không, nhưng tôi cảm thấy lúc này anh ta như có một loại ma lực.
Khiến tôi cảm thấy những lúc ở bên cạnh anh ta đều rất vui.
Tôi đem theo quả bóng bay đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi mở mắt nhìn thấy quả bóng bay, tâm trạng bỗng trở nên tuyệt hơn rất nhiều.
Lúc tôi ăn bữa sáng ở nhà ăn của công ty, Vương Thanh Thanh nhìn thấy tôi từ xa, liền bê chiếc khay đặt bên cạnh tôi.
Sau khi ngồi xuống liền bí mật nói, “Tống Duyên Khanh, trong chung kết cuộc thi đã xảy ra chuyện gì, mà vừa kết thúc, cả hai vị “đại thần” lại đều rời khỏi.”
“Cái gì?”
Nghe những lời cô ta nói thật không hiểu gì cả.
Vương Thanh Thanh thấy tôi không hiểu gì, liền chau mày nói, “Á? Cô vẫn không biết sao? Hôm qua công ty đã thông báo, Lương Vũ Hạnh đã bị đuổi việc rồi.”
“Bị đuổi việc?” Chuyện này đối với tôi mà nói giống như một quả bom vậy! Tôi vội vàng hỏi, “Tại sao?”
“Không biết.” Vương Thanh Thanh lắc đầu, “Nói là vì đã vi phạm quy tắc trong trận chung kết, lần này đến giám đốc Cao cũng không thể đứng ra giúp cô ta nữa.”
Vi phạm quy tắc trong trận chung kết?
Đã vi phạm điều gì?
Tám mươi phần trăm là chuyện của Đào Nhi!
Vậy bị đuổi việc chẳng phải xem thường cô ta quá rồi sao?
Vương Thanh Thanh nhìn biểu cảm của tôi, lập tức hứng thú, “Oa, quả nhiên cô biết, mau nói cho tôi là chuyện gì đi.”
Lúc tan làm ngày hôm đó, tôi đi đến tập đoàn Hào Thiên.
Lúc tôi đang do dự có nên đến gặp Lý Hào Kiệt không, liền nhìn thấy Dương Trung từ tòa nhà bước ra.
Anh ta nhìn thấy tôi liền chủ động chào hỏi, “Cô Tống.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc