Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 65

Tác giả: Thả Phất

Vân Bạch Liệt sửng sốt, trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ rồi biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt: “ngươi…. Ngươi chính là vị đại điện hạ kia?”
Nam tử thật ra cũng không gạt hắn: “Đúng, chính là ta. Thế nhưng ngay từ đầu ta cũng không định kế vị.” đáy mắt hắn hình như có cảm xúc gì chợt lóe rồi biến mất, nó quá nhanh, nhanh đến mức Vân Bạch Liệt cũng không nhìn rõ, hắn cũng đã khôi phục lại bình thường, chắc là nhìn thấy sự đồng tình trong mắt Vân Bạch Liệt, hắn cong khóe miệng cúi người tới gần một chút: “Đồng tình ta sao? Không cần thiết, vốn dĩ ta cũng không muốn kế vị nên mới rời đi yêu cung, huống chi, ta nhập ma không có liên quan gì tới Đông Hải các ngươi là ta tự mình cam tâm tình nguyện nhập ma.”
Vân Bạch Liệt cứ cảm thấy là lạ: “thế nhưng ngươi tới nơi này làm gì? ngươi muốn chúng ta biết cái gì? chẳng lẽ muốn chúng ta đi tìm người kế vị tiếp theo sao? Sau đó để chúng ta nhờ hắn giúp đỡ?”
Nếu không phải hắn không hiểu nam tử tới đây làm gì?
Nam tử lắc đầu: “Các ngươi sẽ không muốn cho hắn kế vị.”
“Vì sao?” Vân Bạch Liệt khó hiểu.
Nam tử nói: “hiện giờ ở yêu cung còn không biết ta đã nhập ma cho nên còn đang tìm ta ở khắp nơi thế nhưng trong mười ngày sau nếu không tìm được ta, vậy sẽ bổ nhiệm vị kia làm người kế nhiệm, thế nhưng…. Vị kia tới từ Tây Hải.”
Chỉ vì hai chữ cuối cùng này, Vân Bạch Liệt liền hiểu được ý của nam tử, “Tây Hải? ý của ngươi là, nếu đối phương kế vị, vậy Đông Hải chúng ta không còn cơ hội trở mình?”
“Đúng, ta vốn cũng không sao cả, những người đó cũng không làm khó được ta, chỉ tiếc, bọn họ ngàn vạn lần không nên đem chủ ý đánh tới trên đầu ta.” Đáy mắt nam tử mang theo ý lạnh, khí đen chung quanh lại nồng đậm hơn, làm cho Vân Bạch Liệt đứng gần không thoải mái giống như ngay sau đó sẽ bị cuốn vào.
Vân Bạch Liệt nhíu mày: “Ngay từ đầu lão long vương Tây Hải đã biết thân phận của ngươi rồi sao? Cho nên mới cố ý?”
“Lão long vương kia sao? Hừ, hắn không biết, nếu hắn biết, hắn làm sao có lá gan này? Thế nhưng chính người được bổ nhiệm hiện giờ đã mượn cơ hội này, lúc tới xử lý vừa vặn khi đó ta nhập ma trong cơ thể có hai sức mạnh đối đầu nhau nên mất đi ý thức, hắn nhận ra ta thế nhưng lại che dấu thân phận của ta, dựa vào ma khí trên người ta du dỗ lão long vương đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Năm đó ta vì muốn thoát đi yêu cung nên cố ý ẩn đi hơi thở và diện mạo, ngoại trừ vài vị ở yêu cung có rất ít người đã gặp ta, lão long vương cũng cứ như vậy mà bẩm báo lên trên tình cờ nhốt ta ở dưới đáy biển Tây Hải, lúc ấy ta lại không còn ý thức.” kết quả, chờ hắn tỉnh lại đã bị giam ở dưới đáy biển.
Như vậy mà muốn giam giữ hắn, nghĩ thật đơn giản.
Hắn vốn không có tâm tư làm yêu chủ, nhưng nếu bọn họ cố tình muốn có vậy hắn liền không có bọn họ thực hiện được.
Hắn vốn nghĩ chờ tới lúc kế vị thì trở về làm ầm ĩ long trời lở đất, thế nhưng lại chờ được một chuyện ngoài ý muốn.
Nam tử nhìn Vân Bạch Liệt “ngoài ý muốn”, hắn quét mắt qua Chu Kì Nghiêu đang nghiêm mặt ôm hai quả trứng nhìn chằm chằm bên này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu càng tới gần hơn còn cố ý thần bí nói: “Thế nhưng, ta nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.”
Trong lòng Vân Bạch Liệt khẽ động: “Rốt cục là chủ ý gì?”
Hắn muốn báo thù cũng nóng lòng muốn biết chủ ý của nam tử là gì, hắn căng thẳng nhìn nam tử còn nghiêm túc nói: “Là cái gì?”
Chu Kì Nghiêu đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người càng ngày càng gần, thiếu chút nữa là cắn vỡ răng, càng ngày càng đi tới gần hơn.
Nam tử nói: “…. Tìm một vị yêu mới tới kế nhiệm.”
Vân Bạch Liệt tức cười: “Sao có thể đơn giản như vậy được? nói tìm là có thể tìm được sao?” vị này không phải là nhập ma rồi đầu óc không tỉnh táo đó chứ? Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Nam tử nói: “Ngươi còn nhớ lúc ấy ở dưới nước ta đã nói gì không? Ta giúp ngươi báo thù cho Đông Hải, ngươi thì đồng ý một yêu cầu của ta, hiện giờ….. ta tới để lấy yêu cầu này.”
Vân Bạch Liệt không hiểu nên càng thêm kỳ quái: “Ngươi muốn cái gì?”
Nam tử liếc hắn càng đến gần hơn rồi hạ giọng nói: “Ta muốn ngươi…..”
Chu Kì Nghiêu vô ý thức tới gần, đột nhiên nghe thấy một câu này, cái gì có thể nhịn được nhưng cái này thì không thể: “Người của trẫm ngươi cũng dám muốn? mơ tưởng!”
hắn vừa dứt lời liền ôm hai quả trứng qua che ở trước mặt Vân Bạch Liệt, bởi vì hắn tức giận mà ánh mắt mang theo nguy hiểm đồng thời không nhường nam tử kia, ít nhất khí thể phải ngang nhau.
Nam tử nhìn đáy mắt toàn lửa của Chu Kì Nghiêu, rốt cục hiểu ra cái gì: “….. thật sự là do trời định. Có một số người không cầu cái gì nhưng cố tình cái đó lại tới; có người cầu ngàn năm nhưng cầu mãi mà không được.”
Lời nói kỳ quái của hắn không chỉ khiến Chu Kì Nghiêu nhíu chặt chân mày, ngay từ đầu Vân Bạch Liệt cũng không nghĩ Chu Kì Nghiêu sẽ tới nơi này nhưng khi Vân Bạch Liệt lấy lại tinh thần nghe một câu như vậy cũng sửng sốt: “Ý của ngươi là gì?”
trước khi Chu Kì Nghiêu ra tay quyết đầu với mình, nam tử nói: “Không có gì, ta còn chưa nói xong….. ý của ta, ta muốn…. một trong hai quả trứng này của ngươi.”
Hắn lập tức chỉ vào quả trứng có hoa văn màu hồng vẫn nằm trong lòng Chu Kì Nghiêu.
Vân Bạch Liệt nhíu mày: “Không được!”
Hắn thật sự cảm thấy nam tử này nhập ma nên đầu óc không bình thường, sao có thể để một con yêu bình thường tới làm yêu chủ được?
Hơn nữa trứng này còn chưa phá xác để cho một quả trứng kế nhiệm vị trí yêu chủ, sao có thể nói đùa như vậy được?
Chắc là nam tử nhìn ra suy nghĩ của Vân Bạch Liệt, nam tử nói: “ngươi không được chọn, đây là yêu cầu mà ngươi đã đồng ý với ta, ta giúp ngươi báo thù cho Đông Hải mà yêu cầu của ta chính là điều này, ta muốn hắn làm yêu chủ đời tiếp theo. Hơn nữa đối với các ngươi mà nói cũng không có tổn thất gì, vừa báo được thù còn nhặt được một vị trí yêu chủ. Nếu ngươi lo lắng yêu cung ở bên kia, ngươi cứ việc yên tâm ta nói có thể thì hắn có thể.”
Vân Bạch Liệt xoa lông mày: “ngươi…. chuyên này sao có thể xảy ra được?”
“Không thử sao mà biết được?” tuy rằng nam tử nói như vậy nhưng hắn lại không hề có ý thử, hắn nhìn trứng rồi nhìn Chu Kì Nghiêu, nhìn vào cặp mắt kia của Chu Kì Nghiêu cũng không lộ ra cảm xúc gì khác thường.
nếu hắn dám nói ra thì đã dám chắn những lão già kia mà nhìn thấy quả trứng này chắc chắn sẽ đồng ý.
Chu Kì Nghiêu nhíu mày, lúc trước hắn còn tưởng rằng như thế nào thì ra là muốn trứng ở trong иgự¢ hắn làm yêu chủ.
Hắn là hoàng đế, nơi này là yêu tộc, yêu chủ chẳng phải là người đứng đầu bộ tộc sao?
Chu Kì Nghiêu cảm thấy không sao cả, Đại Chu của bọn họ truyền ngôi nhiều lần như vậy cũng đã có tiền lệ ấu đế đăng cơ, nếu không cần đi chịu ૮ɦếƭ chỉ cần kế vị là có thể báo thù, hắn càng nghiêng về phía cho Vân Bạch Liệt không đi chịu ૮ɦếƭ hơn.
Nhưng cho dù không công bằng với Vân Bạch Liệt, ở chung lâu như vậy, có một số việc hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng: “ngươi xác định trứng kế vị sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Nam tử nói: “Không có, lúc đó sẽ có tứ đại trưởng lão, bọn họ sẽ được bảo vệ, nếu các ngươi lo lắng cứ việc đi theo.”
Vân Bạch Liệt trầm mặc, hắn cũng hơi lung lay nhưng….. nhưng sao có thể như vậy được?
Trứng có thể làm yêu chủ sao?
sao hắn cứ cảm thấy đây là một trò đùa?
Nam tử nói: “sau khi kế nhiệm, các ngươi có thể cầm lệnh bài của yêu chủ đi lên phía trên lấy pháp khí thượng cổ, đến lúc đó những chuyện Tây Hải đã làm đều sẽ rõ ràng, tiền Đông Hải của các ngươi sẽ có được sự trong sạch.”
Đầu óc Vân Bạch Liệt rất loạn, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm trầm ổn: “Vì sao một quả khác không được?”
Vân Bạch Liệt nghe được thanh âm, hắn quay đầu lại thì thấy Vân Sùng Trạch và Chu Viêm.
Đáy mắt Vân Sùng Trạch mang theo nghi hoặc và khó hiểu, nhìn nam tử kia, đáy mắt nam tử cũng không có sự bất ngờ, hình như đã sớm biết đối phương sẽ hỏi như vậy, hắn nhìn lại Vân Sùng Trạch, trong mắt hắn có ánh sáng khác thường: “Bởi vì, chỉ có quả này mới có tư cách, một quả khác không có.”
Mày Vân Sùng Trạch nhíu càng chặt, hắn nhìn nam tử rồi chuyển qua nhìn hai quả trứng trong lòng Chu Kì Nghiêu.
Hai quả trứng gần như giống nhau như đúc nhưng có một quả giống với hậu đại của tộc ngân long bọn họ, cả người đều trắng như tuyết, một quả khác cũng không có gì đặc biệt, cũng trắng như tuyết nhưng xung quanh lại có hoa văn màu hồng.
Ngay từ đầu Vân Sùng Trạch cũng không để ý, chỉ nghĩ có lẽ là do một người cha khác là người phàm.
Nhưng long tộc bọn họ vốn là cá lớn nuốt cá bé, nếu quả nhiên là phàm nhân đã sớm bị long tộc bọn họ đè ép nhưng hôm nay…..
Hơn nữa, rồng yêu này nói chỉ có quả này mới được.
Một quả khác thì không được, vậy có nghĩa là không phải là hậu đại của tộc ngân long bọn họ mà là một quả khác mang theo dòng máu khác mới được.
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn Chu Kì Nghiêu rồi nhanh chóng chuyển sang người nam tử.
Nam tử nhìn vào ánh mắt Vân Sùng Trạch, khóe miệng cong cong: “yêu cầu này, các ngươi có muốn đánh cuộc hay không?”
Vân Sùng Trạch híp mắt, hai người nhìn nhau một phen, Vân Sùng Trạch đột nhiên nói: “Cược.”
“Đại ca!” Vân Bạch Liệt nhìn Vân Sùng Trạch, trò đùa khó hiểu như vậy sao đại ca lại đồng ý?
Vân Sùng Trạch lắc đầu với hắn, sau đó nhìn về phía nam tử: “Bước tiếp theo ngươi định làm như thế nào?”
“Các ngươi tới yêu cung trước, đến lúc đó ta sẽ hợp lại với các ngươi, hiện giờ ta còn một số việc cần phải xử lý.” Nam tử nói.
Vân Sùng Trạch gật đầu: “như mong muốn của ngươi, chúng ta sẽ tới trong mười ngày này.”
Nam tử cong môi nở nụ cười, đáy mắt màu đỏ tươi càng đỏ hơn như muốn nhỏ máu, sau đó thân hình nhoáng lên một cái biến thành một đoàn sương rời đi.
Chu Kì Nghiêu nghe không hiểu ra sao, cũng nhịn không được nhìn hai quả trứng, trong đó có một quả có hoa văn mà lúc trước hắn không nhìn thấy thế nhưng vừa rồi người nọ có ý gì?
Không phải là….. quả trứng này đặc biệt thật chứ?
Hắn nhịn không được gãi gãi thân trứng, trứng vốn đang ngoan ngoãn đợi, ngay sau đó nhịn không được y y y nở nụ cười, lắc lắc thân trứng cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Kì Nghiêu, nếu giờ phút này là thân rồng khẳng định muốn dùng móng vuốt cào cào.
Vân Sùng Trạch nhìn thấy một màn này, không biết vì sao trái tim lại rung động, hắn mở miệng nói: “ngươi đưa bọn hắn về trước, ta có chuyện muốn nói với A Liệt.”
Chu Kì Nghiêu đương nhiên không có ý kiến gì, hắn nhìn Vân Bạch Liệt, nháy mắt mấy cái, chỉ cần vợ không muốn chạy thì sao cũng được, khi đi qua người Vân Bạch Liệt, liền giơ tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, lúc này mới như không có việc gì mà rời đi.
Vân Bạch Liệt: “…..”
Vân Sùng Trạch giả vờ không nhìn thấy, chờ Chu Kì Nghiêu đi xa, Vân Bạch Liệt vội vàng nói: “Đại ca, lỡ như hắn nói không chính xác, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” bọn họ chưa bao giờ đi qua yêu cung, để cho một quả trứng làm yêu chủ, bốn vị trưởng lão trong yêu cung kia sao có thể đồng ý?
Vân Sùng Trạch nghĩ sâu hơn: “A Liệt, ngươi có nghĩ tới vì sao chỉ chọn một quả mà không chọn quả kia không?”’
Vì Vân Bạch Liệt sốt ruột, quan tâm sẽ loạn, nên không có tự hỏi, lúc này mới từ từ tỉnh lại: “Hả?”
Vân Sùng Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi về phía trước nói: “Có lẽ…. chuyện đưa hoàng đế kia về có thể lùi lại rồi.”
Vân Bạch Liệt đứng tại chỗ một lát, đột nhiên trong đầu nghĩ tới cái gì, hắn khó có thể tin mở to hai mắt: không, không thể nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc