Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 46

Tác giả: Thả Phất

Chu Kì Nghiêu cho Tô Toàn chuẩn bị không ít thức ăn, từ ngày hắn nói liền bắt đầu chuẩn bị, hắn sợ mũi của Long Bạch Bạch linh mẫn ngửi được mùi liền đi qua, sợ không chờ tới sinh nhật những món này liền không còn.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Chu Kì Nghiêu liền mang Long Bạch Bạch ra cung săn bắn, cũng vừa vặn trở về lâu như vậy cũng không mang ngốc tử này đi săn bắn lần nào.
Mang ra ngoài vừa vặn để ngự thiện phòng có thời gian chuẩn bị, trước khi bọn họ trở về thì món ăn cũng đã được đưa lên bàn.
Bộ dạng của Chu Kì Nghiêu khiến cho Tô Toàn không thể hiểu nổi, sao hắn cứ cảm thấy hoàng thượng giống như đang đề phòng ai ăn vụng vậy?
Thế nhưng mặc dù Tô Toàn có ý tưởng này nhưng lại không có gan đến hỏi, sau khi dặn dò xong, liền đi theo Chu Kì Nghiêu và đám triều thân cùng đi tới trường săn.
Long Bạch Bạch không có hứng thú với săn bắn, hơn nữa, thân thể hiện giờ của hắn cũng không thể cười ngựa, không bằng nằm chờ ăn.
Nhưng rất nhanh Long Bạch Bạch đã tìm được một thứ tốt, người nếu đến trường thú đi săn, đương nhiên là không thể không săn thú, Chu Kì Nghiêu đi đầu dẫn theo đội hộ vệ đi săn.
Long Bạch Bạch vốn không có hứng thú, từ buổi trưa ngày hôm qua đã bắt đầu nhớ kỹ người tốt chuẩn bị nhiều đồ ăn cho hắn, mấy ngày nay hắn không dám ăn nhiều, liền để bụng cho ngày mai.
Chính là chờ nhìn thấy con mồi chạy trốn trước mặt hắn, một con thỏ nhỏ vừa chạy qua, Long Bạch Bạch hơi ngôi thẳng lên, trong đáy mắt trực tiếp chuyển thành thịt thỏ nướng.
Một con nai sừng tấm lại nhảy qua, hắn nhìn chằm chằm đùi nai nuốt nước miếng: vậy, vậy ăn no nê trước, ăn chút thịt để khai vị cũng không tồi chút nào.
Trước khi Chu Kì Nghiêu săn thú đã hỏi Long Bạch Bạch có muốn ăn thịt nướng hay không, ngốc tử này chắp hai vuốt lại từ từ nhắm mắt lại, chân nhỏ hơi hơi run lên, những người không biết còn tưởng con rồng này đang tu tiên, kết quả Chu Kì Nghiêu vừa nâng cung lên bắn con thỏ kia, liền nhìn thấy một cái móng nhỏ đặt lên cánh tay của hắn.
Chu Kì Nghiêu liền cúi đầu nhìn qua, thì phát hiện ngốc tử này không biết từ bao giờ đã ngồi xổm trên cánh tay hắn, dựa vào khôi giáp để che dấu tầm mắt của thị vệ phía sau, hắn chỉ vào một con thỏ khác: “bắn con kia.”
Chu Kì Nghiêu nhếch mày: “???”
Chợt nghe thấy ngốc tử này nuốt nước miếng nhịn không được giải thích: “….. béo ghê.”
Chu Kì Nghiêu: “……”
Mà con thò gầy teo kia nhân cơ hội chạy thoát, mà một con khác bị “khâm điểm” là thật phì đã được đặt lên nướng ngay tại trong doanh trướng.
Đám người Tô Toàn ở bên ngoài phụ trách nướng những con mồi khác mà Chu Kì Nghiêu đã săn, xếp thành hàng, liếc nhìn qua chắc là cũng có khoảng mười con mồi, có rất nhiều chủng loại, nhưng lại có một đặc điểm giống nhau rất là mập.
Chu Kì Nghiêu vừa trở giá gỗ vừa phải để ý tiểu ngân long đáng đứng trên bàn cách đó không xa nghiên thân mình thèm nhỏ dãi con thỏ nướng này, còn thường thường đẩy con rồng kia về, sợ ngốc tử này không nhịn được liền lao luôn vào đống lửa.
Chu Kì Nghiêu đau đầu: “Lúc trước kêu ngươi ăn nhiều chút ngươi không chịu ăn, lúc này lại tham như vậy.” từ đêm qua ngốc từ này đột nhiên lại biết kiềm chế, không ăn nhiều như vậy, hắn còn tưởng rằng lúc trước ngốc tử này ăn nhiều đồ ở hậu cung nên bị ngán, kết quả lại ngược lại thì ra là định tới nơi này ăn đầy một bụng thịt.
Long Bạch Bạch cũng không nhìn Chu Kì Nghiêu, mắt rồng nhanh chóng chuyển động, còn cười ngây ngô, con thỏ này nếu không thơm như vậy hắn cũng không ăn đâu, hắn vốn muốn để giành bụng cho ngày mai, thế nhưng ăn một chút cũng tốt.
Kết quả một bữa tiệc này của Long Bạch Bạch, đã ăn sạch toàn bộ mười con mồi mà Chu Kì Nghiêu săn.
Khi Tô Toàn đem thịt nướng tốt nâng vào, còn nghĩ hoàng thượng nhất định không ăn hết, lượng cơm kia của hoàng thượng…. chắc là chỉ nếm thử mỗi con một chút, kết quả chờ sau khi Tô Toàn đi vào thu dọn, phát hiện….. chỉ còn lại một đống xương.
Chu Kì Nghiêu nhìn ra nội tâm Tô Toàn đang gào thét, yên lặng đen mặt không nói chuyện, đè chặt vật nhỏ trong ***: may mắn hắn còn giữ lại xương, nếu không phải hắn ngăn cản, ngốc tử này còn định ăn luôn cả xương cốt, nói cái gì mà xương nướng rất mềm, thơm! răng hắn của rất tốt!
Răng hắn rất tốt, nếu để cho ngốc tử này ăn, ngay mai nhất định sẽ truyền ra tin tức tân đế Đại Chu bị yêu quái nhập, ăn uống đều là nuốt chửng.
Chu Kì Nghiêu nhanh chóng mang theo Long Bạch Bạch rời đi, trước khi đi còn miễn cưỡng giải thích: “Trẫm thấy những thịt nướng này rất thơm, lại nghĩ tới Vân phi đang trên đường trở về, liền ăn không vô nên cho ám vệ đi đút dã thú khác. Được rồi, ngươi ở lại giải quyết tốt hậu quả, trẫm về cung trước.” Dứt lời, đè lại đầu tiểu ngân long đang thò ra ngoài mang theo mấy thị vệ hồi cung.
Nếu lại mang theo ngốc tử này đi săn bắn, hắn liền, hắn liền…..
Quên đi, ngốc tử này sinh ra là để khắc hắn.
Cùng ngày sinh nhật của Long Bạch Bạch, hắn tỉnh lại là bị đói tỉnh, hắn cảm thấy có phải đêm qua nằm mơ thấy mình được ăn ngon, hiện tại hắn ngửi thấy cả hoàng cung đều tràn ngập mùi thơm thức ăn, câu dẫn con sâu tham ăn ở trong bụng hắn, hắn lật mình một cái, phát hiện người tốt còn chưa có tỉnh.
Ban đầu Long Bạch Bạch nghĩ Chu Kì Nghiêu giả bộ ngủ, dù sao mỗi ngày hắn tỉnh lại Chu Kì Nghiêu cũng đã vào triều, hoặc là đã tảo triều xong trở lại, cho nên lần này trời đã sáng bảnh thời gian vào triều sớm cũng gần tới sao người lại còn không tỉnh?
Hắn thò móng vuốt ra sờ sờ mặt Chu Kì Nghiêu, kết quả trên móng vuốt có một tầng mồ hôi lạnh.
Ngay từ đầu tầm mắt của Long Bạch Bạch rất thấp, cho nên vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ mặt của Chu Kì Nghiêu, lúc này ***ng vào hiển nhiên là mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng nhảy lên lan can long tháp, ở trên đỉnh đầu Chu Kì Nghiêu nhìn xuống, phát hiện trên mặt Chu Kì Nghiêu đều là mồ hôi lạnh, giống như là bị bóng đè, hôn mê không tỉnh.
Long Bạch Bạch hoảng sợ, móng vuốt trực tiếp đặt trên trán Chu Kì Nghiêu, mà đúng lúc này, hắn cảm giác trong cơ thể hình như có khác thường, hắn ngồi xổm phía trên, liền nhìn thấy khi móng vuốt hắn ***ng vào trán Chu Kì Nghiêu thế nhưng lại sáng lên.
Ánh sáng màu ngân bạch từ lòng bàn tay hắn truyền khắp toàn thân Chu Kì Nghiêu, bao phủ luôn cả người hắn, khiến cho Long Bạch Bạch bị dọa nhảy dựng, vốn muốn lập tức thu lại móng vuốt, nhưng khi hắn phát hiện sự thống khố trên mặt người tốt giảm xuống không ít, hắn liền chịu đựng không nhúc nhích, cho tới khi hắn cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đang chảy ra, hắn mạnh mẽ thu hồi móng vuốt, nhanh chóng nhào tới nơi có không khí ẩm ướt.
Long Bạch Bạch dùng hai móng vuốt nhỏ chạy trốn rất nhanh, để lại một hàng khói liền chui vào hậu điện, nhào vào trong ao nước, lập tức cảm thấy lửa nóng trong cơ thể nháy mắt giảm đi một chút.
Chỉ là cúi đầu nhìn bụng, phát hiện có một hạt châu hình như đang sáng lên, hắn có thể từ bên ngoài bụng nhìn thấy rõ ràng, Long Bạch Bạch tò mò sờ sờ, thực sự có thể từ bên ngoài lấy long châu ra.
Long châu theo móng vuốt của hắn ra ngoài, mà từ động tác của hắn, thân thể của hắn giống như bị xé rách, kịch liệt đau đớn như thủy triều lao tới, mà khi ánh sáng màu ngân bạch càng ngày càng mãnh liệt, hắn cảm giác đầu mình cũng bặt đầu kịch liệt đau.
Long Bạch Bạch bị đau đớn này dọa rồi, cho dù lúc trước đã quen với cảm giác đau đớn như có như không, nhưng loại đau đớn này vẫn khiến cho hắn không thể chịu đựng được, hắn nhanh chóng thu lại móng vuốt, vốn dĩ có thể từ bên ngoài lấy ra long châu liền trở về trong thân thể hắn, từ khi long châu về chỗ cũ, Long Bạch Bạch không cảm thấy đau đớn lúc trước nữa.
Chỉ là mệt mỏi, mệt đến mức khiến hắn từ từ nhắm hai mắt lại, hắn nằm ở trên mặt nước, cũng may đây là phía sau của dưỡng tâm điện, nước ao bên trong đều ấm áp, hắn bày ra móng vuốt nhỏ của mình nằm trên mặt nước.
Mà ở trước điện, Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình gặp ác mộng, trong mộng người mà hắn gọi là phụ hoàng đã ôm lấy hắn dạy hắn cái gì đó, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, đen mặt lạnh nhạt vứt bỏ hắn, giống như là đang nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, cho dù hắn gọi người kia như thế nào, người đó cũng không để ý tới mình, mặc hắn bị người ta kéo xuống.
Mà nữ tử ăn mặc sang quý kia, vẫn lạnh nhạt đứng ở nơi đó, mặt không hề thay đổi xoay người đi, không nhìn hắn cũng không nhìn người cao cao tại thượng kia, cứ như vậy đi theo người áp giải nàng đi ra ngoài, càng đi càng xa, cho tới khi hắn không còn sức lực chống cự, hai người từng thân thiết với hắn nhất, lại đều bỏ rơi hắn.
Mười năm này, sau khi đầu bị ***ng ngây ngốc, hắn cũng không mơ thấy ác mộng như vậy nữa, sau này bởi vì có long châu tồn tại, hắn cũng không lại nằm mơ thấy ác mộng này.
Chắc là bởi vì nghĩ tới nữ nhân vẫn đang ở trong lãnh cung kia, Chu Kì Nghiêu lại mơ thấy ác mộng này.
Cho tới khi gần tới giờ lâm triều, Tô Toàn ở ngoài cửa nhịn không được gõ cửa điện: “hoàng thượng? hoàng thượng ngài tỉnh hay chưa?”
Khi Chu Kì Nghiêu ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều là mồ hôi lạnh, nhưng trên trán rất nhẹ nhàng, cũng không có đau đớn sau khi gặp ác mộng, hắn xoa xoa lông mày, đáp lời, để cho Tô Toàn ở bên ngoài, sau đó nhìn Long Bạch Bạch, kết quả không nhìn thấy tiểu ngân long, hắn sửng sốt, xoay người xuống long tháp, vừa muốn đi tìm, lỗ tai liền dật dật, sau đó nghe được tiếng nước truyền tới.
Chu Kì Nghiêu liền để chân trần đi qua, chờ đi vào hậu điện, liền nhìn thấy ở cách đó không xa một màu trắng bạc nổi trên mặt nước, từ dòng nước chảy cách đó không xa liền tạo thành những vòng nước lúc ẩn lúc hiện, nhìn thật thích ý.
Nhìn Long Bạch Bạch hoàn hảo, tâm tình của Chu Kì Nghiêu bởi vì ác mộng mà cảm thấy không thoải mái liền bị một màn trước mắt làm tiêu tan, hắn đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh ao, nâng tay nghịch nước một chút.
Lần này Long Bạch Bạch bị đẩy đi xa chút, hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy người tốt, chỉ là hơi mệt, còn lười biếng, liền cố ý nói: “Ai hắt ta nha? Đó là người tốt hay người xấu vậy?”
Chu Kì Nghiêu bị thanh âm miễn cưỡng của hắn chọc nở nụ cười, “Vậy nếu là người tốt thì như thế nào, còn người xấu thì như thế nào?”
“Thế này, nếu là người xấu thì….. thì đạp đi; nếu là người tốt thì….. vậy…..” không biết khi nào Long Bạch Bạch đã dùng móng vuốt đạp nước tới đây, sau khi tới gần, ngẩng đầu ướt sũng lên nhìn Chu Kì Nghiêu, đột nhiên nhảy lên, mang một người toàn nước nhảy vào trong *** Chu Kì Nghiêu, khiến một người hắn toàn nước: “Vậy dụ dỗ cùng nhau chơi.”
Chu Kì Nghiêu bị Long Bạch Bạch nháy mắt kéo vào trong nước, Chu Kì Nghiêu đột nhiên ôm lấy Long Bạch Bạch, ôm chặt người vào trong ***, Long Bạch Bạch còn tưởng rằng hắn bị dọa, “Người tốt?”
Trước khi Chu Kì Nghiêu ôm Long Bạch Bạch vào trong nước, giọng nói hắn khàn khàn Long Bạch Bạch chưa bao giờ nghe qua: “Để cho trẫm ôm một cái, lập tức là tốt rồi.”
Long Bạch Bạch sửng sốt, sau đó liền mở móng vuốt ra ôm lấy Chu Kì Nghiêu, với không tới liền bám chặt vào vạt áo của Chu Kì Nghiêu, ánh sáng màu bạc liền vây quanh một người một rồng chìm vào trong nước, không tiếng động vuốt lên những cảm xúc đau xót trong lòng Chu Kì Nghiêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc