Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 37

Tác giả: Thả Phất

Chu Kì Nghiêu nhìn cái đuôi trước mặt vung vẩy trong thùng tắm, hắn cảm thấy mình hẳn là bị ảo giác, hoặc là lúc trước ở Lệ Sơn thấy ngân long còn chưa thanh tỉnh, lại hoặc là, hắn hẳn là uống R*ợ*u say….. nếu không, hắn sao lại thấy được ngân long?
Hắn nhìn cái đuôi đang thò ra trong thùng tắm, lớp vảy màu ngân bạch dưới ánh sáng phát ra ánh sáng chói mắt, Chu Kì Nghiêu nhịn không được vươn tay.
Lúc hắn vươn tay ra nháy mắt phát hiên tay mình đang run, mà khi lòng bàn tay hắn ***ng vào đuôi rồng lạnh lẽo, đuôi rồng đang vẫy vẫy đột nhiên cứng đờ, sau đó lại tiếp tục vung vẩy.
Ngay khi Chu Kì Nghiêu cảm thấy mất mát, đuôi rồng chui vào trong nước lại đảo ngược, đem đầu đảo ngược về, lộ ra nửa người trên của Long Bạch Bạch, chắc là hắn say thật, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt sáng choang, cười ngây ngô với Chu Kì Nghiêu.
Long Bạch Bạch vừa mới uống xong thì cảm thấy rất tốt nhưng sau đó lại cảm thấy cả người rất nóng, khiến cho hắn muốn tìm nước, hắn nhớ tới thùng tắm có nước liền trực tiếp chui vào, ngay cả quần áo cũng không cởi.
Vốn sau khi nhào vào Long Bạch Bạch cảm thấy cả người như được sống lại, không chỉ trên người không nóng, còn lạnh run bần bật, nhưng cả người lại rất thoải mái.
Ngay cả sau lưng hơi hơi đau cũng thoải mái không ít, cho nên Long Bạch Bạch ở trong nước hoạt động càng hăng hái.
Nhưng ngay khi đang chơi vui vẻ, liền cảm thấy chân mình bị chạm vào, hắn nhột liền mạnh mẽ rụt về, chờ từ dưới đáy nước đi lên liền nhìn thấy mặt người tốt.
Long Bạch Bạch còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu muốn tắm chung với hắn, lúc trước không phải người tốt không muốn sao?
Nhìn thấy hắn *** áo liền trốn, hắn nhịn không được cười càng hăng hái, ngây thơ dịch sang một bên, còn nhớ chừa lại một nửa thùng tắm cho Chu Kì Nghiêu: “Người tốt cũng muốn tắm sao? Cùng nhau.”
Đầu óc Chu Kì Nghiêu ong ong, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch một hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, tấm mắt hắn cứng ngắc di chuyển từ trên mặt Long Bạch Bạch xuống dưới.
Bởi vì lúc ấy Long Bạch Bạch nhào tới rất sốt ruột, cho nên hắn không *** áo, giờ phút này quần áo đều bị ướt dính vào trên người biến thành trong suốt, mơ hồ lộ ra *** có vảy, hắn tiếp tục nhìn xuống, cách một tầng hơi nước, ỷ vào mấy năm nay khối cơ thể này bị long châu ảnh hưởng, hắn tinh tường nhìn thấy hai chân của ngốc tử này biến thành đuôi, vảy màu ngân bạch khiến cho nước trong thùng tắm lung linh, làm cho đôi mắt của Chu Kì Nghiêu càng ngày càng sâu.
Cho tới khi ý thức được cái gì, liền hóa thành một thứ ánh sáng kinh ngạc, mạnh mẽ nhìn về phía Long Bạch Bạch cùng với khuôn mặt trong trí nhớ, hai mắt cực nóng nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch, giống như hắn phải nuốt vào bụng.
Cảm xúc dưới đáy mắt hắn quá mức phức tạp, có kích động, khiếp sợ, khó có thể tin, cuối cùng toàn bộ đều hóa thành tĩnh mịch, sâu không nhìn ra được, hắn cúi người xuống, nhìn khuôn mặt còn đang mơ mịt của Long Bạch Bạch, hắn sao lại ngốc như vậy, rõ ràng khuôn mặt này rất giống người nọ, hắn thế nhưng….. thế nhưng cho tới bây giờ không hề hoài nghi.
Cũng là quá khác nhau, năm đó khi người nọ xuất hiện, hắn là ngốc tử bị người ta giẫm lên, người nọ giống như thần tiên xuất hiện cứu hắn.
Mà sau khi gặp lại ngoại trừ gương mặt tương tự, tất cả đều không giống, chắc là trí nhớ năm đó quá sâu, sẽ không nghĩ tới một ngày nào đó người nọ sẽ trở thành Long Bạch Bạch, toàn thân đều ỷ lại và tin tưởng vào hắn, càng làm cho hắn động tâm lúc nào mà không biết…..
Chu Kì Nghiêu không thể nói rõ tâm tình của mình giờ phút này, tất cả cảm xúc cùng hòa vào một chỗ, hắn rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc của mình, tiến lên nắm lấy bả vai của Long Bạch Bạch, “Ngươi…..”
Cho tới khi lên tiếng, Chu Kì Nghiêu mới phát hiện tiếng nói của mình rất khàn, hắn hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng kìm chế được cảm xúc của mình.
Long Bạch Bạch ngửa đầu kỳ quái nhìn người tốt, đêm nay người tốt sao lại kỳ quái như vậy? ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn thịt vậy.
Trong nháy mắt Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu chạm vào bả vai, *** chạm vào nhau, thân thể lạnh lẽo ***ng vào lòng bàn tay nóng bỏng hắn nhịn không được run rẩy cả người, mà khi hắn hoạt động như vậy, ban đầu cái đuôi dấu ở trong nước lại vẩy lên, Long Bạch Bạch nghe thấy động tĩnh liền cúi đầu, liền nhìn thấy một cái đuôi rất xinh đẹp và tươi ngon, ngân quang lòe loe, ở trong mắt hắn đây là một cái đuôi cá vừa to vừa đẹp!
Long Bạch Bạch kích động thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hắn chỉ vào cái đuôi, kích động nói năng lộn xộn: “người tốt, cái đuôi!” so với thiệt nhiều thiệt nhiều cá thì đuôi vẫn to hơn!
Đây là kinh hỉ người tốt cho hắn sao? Người tốt thật quá tốt, biết hắn buổi tối không ăn no, không chỉ cho hắn uống thứ mà trước đây hắn cảm thấy ngon nhưng bây giờ không dám uống miếng thứ hai, không nghĩ tới vì muốn bù đắp cho tấm lòng nhỏ bé của mình mà người tốt còn muốn bồi thường cho hắn!
Long Bạch Bạch nắm chặt một chút, kết quả hắn vừa động, cái đuôi liền lướt qua trong tay, lúc này Long Bạch Bạch sao còn dư lòng mà để ý Chu Kì Nghiêu, đầu liền chui vào trong nước đi bắt đuôi.
Kết quả không biết cái đuôi này sao lại như vậy, luôn có thể tránh thoát hắn, cuối cùng Long Bạch Bạch thở phì phò dung luôn cả hai móng, nắm chặt lấy đám vảy, nhưng ngay khi túm lấy chúng nó liền cảm thấy một trận đau đớn kéo tới, rốt cục Long Bạch Bạch lại chui ra khỏi mặt nước một lần nữa, cũng bất chấp nỗi đau kia, giống như hiến vật quý kéo về phía Chu Kì Nghiêu: “Người tốt, người tốt, cái đuôi nè? Có thể ăn không?”
Hắn nuốt nước miếng, lớn như vậy, “Nêu không chia làm ba phần, một phần kho tàu một phần hấp một phần…. nướng ăn!”
Long Bạch Bạch tưởng tượng đến mùi vị kia, cái đuôi to như vậy, khẳng định nướng ra là mĩ vị nhân gian!
Chu Kì Nghiêu mới vừa ý thức được ân nhân và người trong lòng là một: “…..”
Chỉ mới xuất thần một lát, Long Bạch Bạch đã lải nhái về rất nhiều cách làm đuôi ăn, cuối cùng nhịn không được buông ra một bàn tay chọc chọc, hơi lạnh, nhưng rất tươi….
Long Bạch Bạch rốt cục không nhịn được, ngao một tiếng lao qua cắn một miếng thử trước.
Chu Kì Nghiêu không nghĩ ngốc tử này có thể khờ như vậy, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng nằm chặt gáy hắn, xách cổ áo của người ta xong liền túm trở về: “……” đã từng thấy người tham ăn rồi, nhưng chưa thấy ai tham ăn đến mức đòi đem mình làm thành thức ăn.
Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu túm, cắn không được mới ngẩng đầu mờ mịt nhìn Chu Kì Nghiêu, uất ức cực kỳ: “Người tốt sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng lẽ không phải cho ta ăn sao? Ta chỉ cắn một miếng nhỏ không được sao? Không thể sao? Thật sự không thể sao? Nhìn ngon như vậy…..”
Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch đang uất ức, nhìn khuôn mặt ướt sũng của đối phương so với dĩ vãng khiến hắn không thể khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng hắn không nhịn được cúi xuống gần Long Bạch Bạch, trước khi hôn còn lẩm bẩm một câu: “Đuôi không thể ăn, nhưng mà…. Trẫm ngươi có thể ăn.”
Bị Chu Kì Nghiêu hôn Long Bạch Bạch liền sửng sốt, sau đó hai mắt liền H**g phấn, người tốt thể nhưng, thật là tốt quá!
Thế mà còn chủ động cho hắn gặm một ngụm, hắn lập tức không thèm quản đuôi gì nữa, lao qua so với Chu Kì Nghiêu còn kích động hơn, kết quả chờ gắn bó cùng một chỗ, Long Bạch Bạch cảm giác có thứ gì đó từ trong miệng Chu Kì Nghiêu chui vào trong miệng hắn.
Con ngươi thâm thúy của Chu Kì Nghiêu nhìn đôi mắt trong sáng của Long Bạch Bạch, đem long châu đẩy qua, lúc đem long châu đẩy qua, đáy mắt hắn mang theo ý cười và hoài niệm, còn có thoải mái: ba năm…. Long châu, vật về với chủ.
Đến tận lúc này, hắn sẽ thực hiện lời lúc trước mà hắn đã nói, hắn sẽ cố gắng hết sức, cho dù Long Bạch Bạch có khôi phục hay không, hắn sẽ bảo vệ Long Bạch Bạch một đời.
Long Bạch Bạch không biết người tốt cho hắn ăn cái gì, chỉ cảm thấy cái gì tròn tròn, hắn còn tưởng là cái gì ăn ngon, cắn một miếng lại không cắn được, hắn vội vã gặm người tốt, thật vất vả người tốt mới cho hắn gặm một lần, hắn liền trực tiếp gặm một miếng thật to.
Chỉ là khi vừa nuốt vào, Long Bạch Bạch cảm thấy đau đớn trước đây toàn bộ kéo tới, hắn đau tới mực đẩy mạnh Chu Kì Nghiêu ra, từ từ nhắm hai mắt lại, cả người đỏ lên, cùng lúc đó, đuôi rồng cũng liều mạng vung vẩy lên, đem nước trong thùng tắm toàn bộ đều vẩy ra ngoài.
Chu Kì Nghiêu bị một màn này dọa sợ, hắn nhìn thấy cả người Long Bạch Bạch không thích hợp trái tim liền co lại, hắn không nghĩ tới long châu sẽ khiến hắn đau đớn như vậy, trực tiếp cúi người ôm lấy Long Bạch Bạch.
Mà đúng lúc này, Long Bạch Bạch đang giãy giụa đột nhiên ngừng lại, ngay khi Chu Kì Nghiêu muốn xem xem rốt cuộc sao lại thế này, vừa cúi đầu liền cảm thấy trước mặt ánh sáng chói lóa, một người lớn lại biến mất ở trong ánh sáng.
Đáy mắt Chu Kì Nghiêu lóe lên khiếp sợ, sau đó khủng hoảng cũng thi nhau kéo tới, rồi tiếp tục là bất an và bối rối cùng dắt tay nhau tới luôn, hắn mạnh mẽ cúi người xuống muốn lao vào trong nước không còn nhiều lắm, kết quả ngay khi hắn đang muốn đi vào, từ đáy nước lại nhào ra một cái gì đó màu ngân bạch, ngao một tiếng mang theo thanh âm của Long Bạch Bạch dùng sực nhảy vào trong lòng Chu Kì Nghiêu, dùng sức muốn chui vào trong *** Chu Kì Nghiêu, vừa chui vừa kêu: “Người tốt, ta không tốt! ta không phải là tham ăn đuôi cá, cho nên phát ta biến thành cá đó chứ!”
Vật nhỏ này chắc là bị sợ hãi, dùng móng vuốt nhỏ và ra sức vẫy đuôi để chui vào trong *** Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu bị một màn vừa rồi dọa không hề nhẹ, đang định cúi người đi vào trong nước tìm Long Bạch Bạch đột nhiên biến mất, kết quả lại bị nhào vào trong lòng.
Bởi vì hắn cúi người, nên vạt áo mở rộng ra, cũng thuận tiện cho tiểu ngân long, oạch một cái không đợi Chu Kì Nghiêu hoàn hồn, đối phương đã theo khe hở chui vào bên trong dán chặt vào *** hắn, vừa nhảy vừa kêu, sờ tới chỗ nào cũng ẩm ướt và tê dại, không chỉ có như thế, ngốc tử này chắc là bị dọa rồi, nên sau khi hắn tiến vào liền không tìm thấy đường ra, liền trực tiếp từ trên *** đi xuống, tiếp tục dùng móng vuốt khẩy ra để tìm đường đi xuống.
Chu Kì Nghiêu: “…..!!! “
Ngay khi ngốc tử này ra sức vẫy đuôi và dùng móng vuốt một đường đi xuống cuối cùng con rồng trắng ngốc nghếch này đã bị túm đuôi và móng vuốt lôi ra.
Long Bạch Bạch vốn đang tìm đường ra, hắn đột nhiên không nhìn thấy người tốt, vừa định đi xuống dưới, đã bị túm đuôi lôi ra, Long Bạch Bạch bị nhấc lên không trung, sợ tới mức bốn móng vuốt quơ loạn, kết quả uốn éo đầu liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, mắt rồng liền chứa đầy nước, uất ức lưng tròng: “người tốt, sao ngươi lâu thế…. Tệ quá.”
Chu Kì Nghiêu nhìn ngân long lung linh so với bàn tay không lớn hơn bao nhiêu, một lúc lâu sau cũng không lấy lại tinh thần: “….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc