Thật Giả Thiếu Gia - Chương 07

Tác giả: Nguyên Viện

Trong sương phòng ánh nến lóe lên, ở trên tường rơi xuống mênh ௱ôЛƓ quang ảnh. Trên bàn bày món ăn tin xảo chưa được động qua,phía sau màn che lam nhạt phiêu ra ՐêՈ Րỉ đè nén.
Đỗ Diệu Phù nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng phân không rõ là sung sướng hay là thống khổ, mái tóc như thác nước rối tung phủ lên chăn gấm màu đỏ, thân thể trần trụi phiếm một lớp mỏng mồ hôi.
Trên kiều nhũ trắng noãn là loang lổ vết cắn, nhũ tiêm đứng thẳng vẫn còn phiếm nước do bị liếm qua,௱ôЛƓ trắng được lót gối tròn, hai chân bị nâng lên đặt trên vai rộng lớn,đỉnh đầu màu đen vùi vào nhụy hoa giữa hai chân nàng,uống lấy hương thơm của nàng.
“Không!” Nàng than nhẹ, hai tay bị trói vốn định đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn liếm ʍúŧ mà run rẩy, ngón tay tham nhập vào tóc hắn.
Phản kháng đã thành thói quen,biết rõ vô dụng nhưng nếu nàng ngoan ngoãn khuất phục trong lòng lại xấu hổ nói không nên lời. Bởi vậy khi bắt đầu nàng sẽ kháng cự, sau đó bị hắn trói chặt, hắn sẽ ở trên người nàng dùng hết các loại thủ đoạn tà ác không ngừng trêu chọc thân thể của nàng, làm cho động tác giãy dụa của nàng biến thành nghênh đón.
Hắn ngậm múi thịt,liếm vách tường trắng mịn nở hoa, đầu lưỡi ẩm ướt nóng thâm nhập vào dũng đạo, cảm thụ nàng nóng bức và chặc trất, nơi tư mật co rút nhanh bị hắn liếm ʍúŧ run rẩy đáng yêu lại đáng thương.
Chất lỏng ngọt lịm nhỏ giọt chảy ra, khi hắn liếm uống phát ra phóng đãng dâm mĩ, thịt cánh hoa hé mở.
Hắn hút mật như cuồng phong,dùng tư thái đoạt lấy đóa ho này,muốn nàng chảy ra nhiều nước mật hơn, ở dưới thân hắn nở rộ tư thái xinh đẹp nhất.
Đưa tay đẩy cánh hoa thịt ra,ngón tay run rẩy đưa vào hoa dũng, một ngón lại thêm một ngón,con ngươi lửa nóng nhìn chằm chằm çặק √ú mê người.
“Đừng như vậy.” Mỗi lần hắn đều nhìn nơi đó của nàng,nơi đó có cái gì đẹp mắt? Đỗ Diệu Phù không hiểu,ngón tay đưa vào làm nàng nâng ௱ôЛƓ, nhẹ nhàng vặn vẹo eo nhỏ.
“Thắt lưng xoay thành như vậy, thích không?” Tần Diệu Đường ngậm nhụy hoa vào miệng,lấy lưỡi khẽ liếm, lại tinh tế ngậm ʍúŧ, ngón tay gấp khúc tiến vào hoa huy*t, thuần thục cọ lấy chổ sâu mẫn cảm nhất.
Đỗ Diệu Phù hưng phấn yêu kiều, mắt hạnh phiếm thủy quang kích tình, ௱ôЛƓ eo xoay càng mạnh hơn,“Không được.”
“Không được?Nhưng thân thể của nàng không phải nói như vậy.” Thân thể của nàng so với miệng của nàng thành thực hơn!
Ngón tay trừu động không ngừng lướt qua non nớt của nàng,lưỡi cũng không buông tha nàng, dùng sức liếm hai bên nộn thịt, đầu lưỡi đâm vào hoa khẩu, một lần so với một lần xâm nhập, cuối cùng ngón tay cũng theo thâm nhập vào đưa đẩy lớp thịt non,muốn cho nàng hoàn toàn hỏng mất.
Đỗ Diệu Phù ngẩng đầu lên,ngón tay nhanh níu chặt tóc hắn, lại không biết là muốn đẩy hắn ra hay là muốn hắn dùng sức liếm sâu hơn.
௱ôЛƓ tròn phóng đãng đong đưa, chất lỏng chảy ra lướt qua khe ௱ôЛƓ,gối tròn dưới ௱ôЛƓ sớm ướt đẫm,cánh hoa sáng trong vừa yêu diễm lại mê người.
Thân thể mềm mại lây phi hồng,bật ra ՐêՈ Րỉ ngọt hơn xinh đẹp hơn, thân thể cảm nhận được vui thích càng ngày càng mạnh liệt, khi môi hắn mãnh liệt ʍúŧ, một cỗ tê dại khoái cảm làm cho nàng mạnh run lên, hoa huy*t co rút nhanh chất lỏng , mật đào nhanh chảy ra.
Nàng khẽ thở gấp, đôi mắt vi hợp, kích tình nước mắt chảy xuống khóe mắt,ngón tay mềm nhũn rốt cuộc xuất không ra một chút khí lực.
Tần Diệu Đường rút ngón tay dài ra, tà khí liếm đi chất lỏng ngọt dính trên ngón tay, cằm và mũi của hắn toàn lây dính dịch của nàng,môi xinh đẹp phiếm thủy quang.
Nhìn môi nàng hé mở, hắn đem ngón tay ẩm ướt bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn, đầu ngón tay cọ sát đinh hương, ở trong miệng nàng chơi đùa.
Từ ngón tay hắn Đỗ Diệu Phù nếm đến mùi vị ngon ngọt, hương vị này nàng không xa lạ,khi hắn mấy lần liên tiếp ngoạn,nàng không biết ăn qua bao nhiêu lần ngọt dịch chính mình chảy ra.
Tần Diệu Đường chơi đùa phấn lưỡi, ngón cái мơи тяớи cánh môi sưng phù, bàn tay âu yếm từ đùi trắng mịn hướng lên trên,ôm lấy eo nhỏ,kéo nàng quỳ gối trước người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện hạ thân hắn,dưới cơ bụng rắn chắc là Dụς ∀ọηg sớm thô hồng đứng thẳng, mà đỉnh tròn to lớn sớm nhỏ ra ít тιин ∂ị¢н.
Rút ngón tay ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn,dòng chỉ bạc cũng dừng lại theo động tác của hắn.
Hiểu được ý của hắn,Đỗ Diệu Phù nắm lấy tay hắn,liếm sạch chỉ bạc trên ngón tay,lại cúi đầu bàn tay bị trói nắm lấy νũ кнí nóng bỏng, , chậm rãi vỗ về chơi đùa Dụς ∀ọηg của hắn.
Bàn tay to rắn chắc nhẹ vỗ về mái tóc tản mạn khắp nơi,dịu dàng như là tình nhân sau khi triền miên hoan ái,nhưng Đỗ Diệu Phù không có cảm giác ngọt ngào!
Khi hắn điều giáo nàng hiểu được nếu không làm cho hắn phóng ra,nàng sẽ thực thảm.
Nam nhân này sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào dùng cả đêm thời gian đùa bỡn thân thể của nàng,dù nàng khóc như thế nào, cầu xin tha thứ như thế nào,hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng.
Nàng cũng không hiểu tinh lực của hắn tại sao tốt như vậy? Quả thực là ma quỷ!
Không có can đảm Đỗ Diệu Phù chỉ dám oán thầm ở trong lòng,bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm nam tính thô dài khẽ khuấy động,мơи тяớи nhuyễn túi phía dưới nam tính.
Trong lòng bàn tay mềm mại quả thật làm cho Tần Diệu Đường cảm thấy an ủi, bất quá còn chưa đủ, ngón tay мơи тяớи cánh môi,vang lên thanh âm gợi cảm mê người.
“Tính nhẫn nại của ta không nhiều lắm, Vậy nàng muốn dùng miệng phía dưới sao,hửm?” Hắn hầu hạ nàng lâu như vậy, nàng cũng nên làm cho hắn thỏa mãn một chút chứ?
Đỗ Diệu Phù run lên. Trứng thối!
Nàng ở trong lòng mắng nhưng không dám ngỗ nghịch nam nhân này, chỉ có thể dịu ngoan cúi đầu khẽ liếm một chút viên to lớn,theo đầu lưỡi nếm hương vị nam nhân,lại từ từ nuốt Dụς ∀ọηg cực nóng vào.
Khi bị miệng mềm mại nhỏ nhắn ẩm ướt bao vây, Tần Diệu Đường hô hấp tăng thêm,đôi con ngươi đen như mực mơ hồ lóe ra tia lửa, năm ngón tay tham nhập mái tóc đen ,cảm thụ được mái tóc mềm mại .
Đỗ Diệu Phù lấy lưỡi liếm qua lại phun ra nuốt vào,bàn tay nhỏ bé nắm phía cuối nhiệt thiết,cũng không quên âu yếm nhuyễn túi bên cạnh.
Nam tính ở trong miệng nàng càng thô to, làm cho nàng dường như ngậm không được, không thể nuốt nước bọt chảy xuống,đem to lớn nhiễm nước sáng trong.
Nghe hắn thở dốc ồ ồ, Đỗ Diệu Phù tăng thêm lực đạo ngậm ʍúŧ,bàn tay nhỏ bé nắm chặt nam tính,đem tất cả kỹ xảo muốn hắn phóng ra.
Nhưng thời gian đã qua lâu, nàng cảm thấy miệng mình ngậm không được, khóe miệng đỏ lên co rút đau đớn,nhưng hắn vẫn không chịu phóng.
“Ưm!” Đỗ Diệu Phù nhịn không được nâng mâu, điềm đạm đáng yêu dùng ánh mắt năn nỉ hắn.
“Thực non.” Dạy lâu như vậy vẫn không lưu loát. Bất quá bộ dáng nàng yếu thế lấy lòng hắn,hắn cũng không lại tra tấn nàng,chủ động thẳng lưng để cho Dụς ∀ọηg đưa đẩy trong cái miệng nhỏ nhắn.
“Ưm m……” Bị đỉnh dội đến cổ họng cảm giác muốn ói làm cho Đỗ Diệu Phù nhíu mày, vội vàng cầm phía cuối nhiệt thiết, buộc chặt gò má cố gắng lấy lòng hắn.
Đưa đẩy hơn mười lần,Tần Diệu Đường hừ nhẹ một tiếng,rút ra Dụς ∀ọηg, тιин ∂ị¢н nóng rực phóng ra, phóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn và ✓ú trắng noãn.
Đỗ Diệu Phù hô hấp cũng hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ ửng, mắt tiệp dính тιин ∂ị¢н của hắn, cái miệng nhỏ nhắn xướt da sưng đỏ, con ngươi thủy nhuận xem ra rất phóng đãng lại ngon miệng.
Tần Diệu Đường nắm mềm tơ lau đi dấu vết trên mặt cùng trên người nàng,cởi bỏ trói buộc trên tay nàng,sau đó ôm lấy nàng ngồi vào trước bàn đầy món ăn,ngón tay dịu dàng đẩy ra mái tóc ẩm ướt dính bên má.
“Đói bụng không?”
Nói nhảm! Thời gian ăn cơm đã qua một giờ, sắc lang này lại quyết định gặm ăn nàng trước,cái bụng vốn đang đói giờ sau khi tra tấn bụng đói đến kêu vang.
Đỗ Diệu Phù lên án trừng hắn liếc mắt một cái,rốt cục có thể ăn cơm, tay nhỏ bé như nhũn ra cằm lấy chiếc đũa, gắp miếng thịt heo xào cắn một ngụm, tuy rằng đồ ăn đã lạnh,bất quá mùi vị vẫn không tệ.
Thịt heo này ăn thật ngon, nàng không quên đem một nửa còn lại đút cho Tần Diệu Đường ăn. Nếu nàng chỉ lo chính mình ăn, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp đem nàng đặt ở trên bàn tử hình ngay tại chỗ — đây là hậu quả mỗi lần nàng ăn một mình, sau đó chịu giáo huấn đau đớn.
Hắn không muốn nàng quên hắn, muốn nàng lúc nào cũng đặt hắn ở trong lòng, một khi để cho hắn cảm thấy nàng lơ là không quan tâm hắn, hắn sẽ tự thể nghiệm làm cho nàng nhớ rõ tồn tại của hắn.
Tần Diệu Đường ăn thịt heo, bàn tay vẫn qua lại vuốt ve thân thể mềm mại trong lòng,gạt ra nhũ thịt trắng noãn, vuốt đầu v* dồi dào.
Đỗ Diệu Phù mặc hắn sờ,dù sao toàn thân cao thấp của nàng sớm bị hắn sờ qua,hơn nữa phản kháng hắn người thảm vẫn là nàng, bởi vậy nàng lựa chọn bỏ qua xem móng tay heo kia không tồn tại.
Nhưng khi ngón tay khẽ đâm vào tiểu huyệt vẫn ẩm ướt, nàng nhanh bắt lấy tay hắn,đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Đừng mà.” Nàng còn chưa có ăn no.
Bộ dáng nàng cầu xin thực đáng yêu,làm cho lòng Tần Diệu Đường cực kỳ vui mừng, thật mạnh hôn lên môi đầy dầu mỡ,quyết định tạm thời buông tha nàng.
Ngón tay rút ra khỏi tiểu huyệt,trước khi rời đi còn cố ý xoa thật mạnh cánh hoa, đổi lấy nàng tinh tế yêu kiều,Tần Diệu Đường mới hài lòng nhếch môi,thản nhiên mở miệng.“Ta muốn ăn cá.”
Đỗ Diệu Phù cắn môi nhịn xuống xôn xao hạ thân,mắt hạnh hung hăng trừng liếc mắt hắn một cái, lại lấy của hắn ác liệt không có cách nào chỉ có thể giống con dâu nhỏ ngoan ngoãn gắp miếng thịt cá đút hắn.
Đang lúc hai người ngươi một miếng ta một miếng dùng bữa tối, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
“Thiếu gia, Điệp Nhi tiểu thư đến đây!”
Điệp Nhi? Đỗ Diệu Phù trừng mắt nhìn,một hồi lâu rốt cục nhớ tới Điệp Nhi là ai.
Đáng ૮ɦếƭ! Nàng đã quên còn có người này.
Tống Điệp Nhi — vị hôn thê của Tần Diệu Đường!
………………
Nàng không phải cố ý quên mất Tống tiểu thư,chẳng qua nàng gần đây phải ứng phó Tần Diệu Đường căn bản vô tâm suy nghĩ chuyện khác.
Thẳng đến nhìn thấy Tống Điệp Nhi dịu dàng uyển chuyển đứng ở trước mặt Tần Diệu Đường, mặt mày cong cong,mềm mại lên tiếng gọi “Diệu Đường ca” khi đó Đỗ Diệu Phù mới nhớ tới vị hôn thê của Tần Diệu Đường.
Nàng đối với Tống Điệp Nhi ấn tượng không sâu,trong trí nhớ Bùi Thiệu Thanh chỉ có ghen ghét đối với Tống Điệp Nhi, mà Đỗ Diệu Phù đối với Tống Điệp Nhi thì không có cảm giác gì.
Tống Điệp Nhi ngũ quan tỉ mỉ như họa,vóc người đẫy đà lộ ra thân thể xinh đẹp — Thịnh Nguyên vương triều thịnh hành mỹ nhân đẫy đà, mà trang phục cũng lấy hoa lệ và cợt nhã làm chủ.
Bởi vậy trên đường thường nhìn thấy các cô nương mặc y phục lộ ra nửa bộ иgự¢ sữa áo dài ngắn tay,lụa mỏng phối hợp màu sắc xinh đẹp của quả lựu,hiện ra vẻ đẹp nở nang.
Ở nơi này nữ nhân có cái ௱ôЛƓ đầy đặn mới gọi là đẹp. Chiếu theo cách nói của nam nhân, như vậy sờ lên xúc cảm mới tốt — đối tâm lý thay đổi của nam nhân Đỗ Diệu Phù không đưa bình luận.
Bất quá đẫy đà quá mức cũng không được mà phải có chút thịt, nhưng cũng không thể quá gầy — giống vóc người quá gầy của Bùi Thiệu Thanh, tuyệt đối không hợp khẩu vị nam nhân,nhưng có người nào đó cố tình “Tính” đến mức bừng bừng, mỗi đêm đều chạy tới tra tấn nàng.
Mà vóc người Tống Điệp Nhi lại được vừa vặn,váy ngắn màu xanh cổ áo màu đỏ sấn ra khí chất tiểu thư khuê các, nửa 乃úi tóc được cẩn thận vén lên, toàn bộ tao nhã tĩnh lặng.
Tống Điệp Nhi tựa như đóa hoa sen thanh nhã tú lệ,khí chất quý phái.
Đỗ Diệu Phù lẳng lặng đứng ở một bên nhìn Tống Điệp Nhi dùng ánh mắt quý mếm nhìn Tần Diệu Đường, bộ dáng tiểu nữ nhi thẹn thùng rất là đáng yêu.
Nàng nhìn về phía Tần Diệu Đường, hắn tuy rằng vẫn là một bộ lãnh đạm,nhưng nàng nhìn thấy hắn đối với Tống Điệp Nhi bất đồng,khi nói chuyện với Tống Điệp Nhi hắn có chút nhẫn nại, trong mắt cũng thêm vài phần dịu dàng.
Đỗ Diệu Phù trầm mặc nhìn đột nhiên cảm thấy nàng như người ngoài,không ăn ý đứng ở một bên,cảm giác mình là người quấy rầy cặp tình lử nói chuyện yêu đương.
Nàng rũ mi xuống trông thấy theo vạt áo lộ ra hôn ngân,trong lòng giật mình vội vàng kéo y phục lại thật tốt che đi dấu vết kia. Ánh mắt không khỏi lại nhìn về phía Tần Diệu Đường, mà hắn vẫn nhìn chăm chú vào Tống Điệp Nhi hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Trong lòng đột nhiên nổi lên một loại khác thường,Đỗ Diệu Phù xoa иgự¢ nhíu nhíu mày.
Tống Điệp Nhi lúc này mới nhìn đến nàng, lập tức mỉm cười.“Thiệu Thanh ca.” Tuy rằng Bùi Thiệu Thanh luôn châm chọc khiêu khích nàng,nhưng nếu không phải Bùi gia lưu nàng thì nàng cũng sẽ không có ngày hôm nay, bởi vậy tuy rằng có chút sợ hãi Bùi Thiệu Thanh nhưng nàng vẫn lộ ra tươi cười dịu dàng.
Đỗ Diệu Phù hoàn hồn quên đi kỳ lạ trong lòng, cũng đám lại Tống Điệp Nhi một nụ cười tươi.“Điệp Nhi muội muội, muội tại sao đi đến Tương thành?”
Đối mặt với nụ cười của Bùi Thiệu Thanh, ống Điệp Nhi có điểm thụ sủng nhược kinh,tuy rằng biết Bùi Thiệu Thanh sau khi té ngựa thay đổi không ít,nhưng khi đối mặt thay đổi của Bùi Thiệu Thanh nàng vẫn kinh ngạc không thôi.
“Huynh và Diệu Đường ca hai người chậm trễ không trở về, thúc thúc và mợ hai có điểm lo lắng, dù sao muội ở nhà cũng không có việc gì cho nên liền xin thúc thúc để muội đến Tương thành xem các người có bình yên không.”
Tần Diệu Đường nhẹ trách mắng:“Một cô nương một thân một mình đến Tương thành, muội không sợ nguy hiểm sao?”
“Làm sao có nguy hiểm? Thúc thúc có phái người theo một bên bảo hộ muội, hơn nữa Bùi gia có Diệu Đường ca làm sao có người dám đến trêu chọc?” Nụ cười Tống Điệp Nhi trong suốt,đối mặt Tần Diệu Đường vốn không có câu nệ như Bùi Thiệu Thanh, thái độ tự nhiên vô cùng thân thiết.
Hơn nữa lời của nàng cũng không giả giối, Tần Diệu Đường cũng không phải thương nhân bình thường, khi còn nhỏ Tần Diệu Đường đã bị Bùi phụ đưa đi tập võ, bái sư phụ võ lâm nổi tiếng, mà Tần Diệu Đường cũng học được một thân võ nghệ tốt, thanh danh trong võ lâm cũng không nhỏ.
Sau đó Tần Diệu Đường bởi vì giúp quản lý sự nghiệp Bùi gia mà ít lui tới giang hồ,nhưng hắc bạch lưỡng đạo ai chẳng biết Bùi gia không thể chọc? Bởi vì Bùi gia có Tần Diệu Đường trấn thủ, chọc Bùi gia tương đương chọc Tần Diệu Đường và sư phụ hắn.
Đối mặt lời ăn quỵt của Tống Điệp Nhi, Tần Diệu Đường hoàn toàn đành chịu, không biết nên nói gì với nha đầu lớn mật kia, hơn nữa hắn cũng không tin nàng đến Tương thành nguyên nhân đơn thuần như vậy.
Tần Diệu Đường thản nhiên liếc mắt nhìn Tống Điệp Nhi một cái, mặt Tống Điệp Nhi đỏ lên ôm lấy tay Tần Diệu Đường, dịu dàng làm nũng.“Diệu Đường ca,muội bữa tối còn chưa có ăn, các người dùng bữa chưa?”
Đỗ Diệu Phù đứng một bên nhìn cử chỉ hai người thân mật,không nói một câu, ánh mắt chỉ thản nhiên ngắm cánh tay Tần Diệu Đường bị ôm lấy .
Nàng biết hắn không thường quá mức tiếp cận với người khác,luôn không dấu vết bảo trì khoảng cách, nhưng hắn lại cho Tống Điệp Nhi tiếp cận hắn như vậy,khuôn mặt anh tuấn thậm chí nở nụ cười thản nhiên.
Cũng đúng, vị hôn thê mà! Thân thiết là tự nhiên.
Đỗ Diệu Phù cúi hạ mâu, tiếp tục bảo trì trầm mặc.
“Còn chưa nha,huynh lập tức dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối.”
“Được! Muội muốn ăn hải sản Tương thành đã lâu. Đúng rồi phòng của muội ở đâu?”
“Thanh đệ.” Tần Diệu Đường lúc này mới nhớ tới tồn tại của nàng, quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệu Phù.
Đỗ Diệu Phù ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đệ không có việc gì về phòng trước đi! Đợi chút ta sẽ cho người gọi đệ ra dùng bữa.” Sau khi phân phó xong lại quay đầu nhìn về phía Tống Điệp Nhi.
“Đi thôi, huynh đưa muội về phòng.”
“Diệu Đường ca,muội muốn ở cách vách phòng huynh.”
“Được.” Thanh âm này vừa đành chịu vừa nuông chiều.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Đỗ Diệu Phù cúi mâu nhìn chằm chằm hai tay,nàng kéo cổ tay áo bên phải, cổ tay còn vết đỏ do bị trói, bên trong thịt non còn lưu trữ vết cắn của hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи vết cắn,Đỗ Diệu Phù nghĩ đến bộ dáng khi hắn gặp Tống Điệp Nhi, hàm răng khẽ cắn trong lòng có chút ngột ngạt.
Hắn chưa từng đối với nàng tốt như vậy, gặp nàng không phải uy Hi*p chính là khi dễ, nàng tựa như một công cụ tình dục để hắn bừa bãi lăng nhục.
Nàng lúc này mới nghĩ đến quan hệ của nàng và Tần Diệu Đường trong lúc đó là gì? Nàng bị hắn áp bức dưới thân không thể không ngoan ngoãn nghe lời,Vậy còn hắn thì sao? Là cảm thấy tìm được đối tượng tiết dục, ngoạn nàng xong rồi quăng sao?
Cho nên khi Tống Điệp Nhi xuất hiện, hắn liền để nàng qua một bên?
Khó trách hắn chưa từng giữ lấy nàng,hay là sợ nàng mang thai……
“Nguyên nhân thì ra là vậy……” Đỗ Diệu Phù bừng tỉnh đại ngộ. Thương tâm sao? Hay là khổ sở? Nhưng có cái gì đau lòng khổ sở?
Nàng lại không thích hắn,đối với Tần Diệu Đường nàng ước gì cách hắn thật xa, hắn không tới quấn nàng là tốt nhất, nàng còn thở ra một hơi!
Đúng vậy, tốt nhất từ nay về sau không cần đến dây dưa với nàng, như vậy tốt nhất!
Đỗ Diệu Phù cười nắm cổ tay phải, trong lòng bàn tay gắt gao che khuất vết cắn kia, nàng cười híp mắt, cười đến thật vui vẻ, thật vui vẻ.
…………….
Kể từ khi Tống Điệp Nhi đến Tương thành,nàng vẫn đi theo bên người Tần Diệu Đường, hai người ra song nhập ra vào.
Khi hai người đứng chung một chỗ tựa như phong cảnh đẹp nhất Tương thành, các quản sự Tương thành đều nói thẳng, xem ra Tần thiếu gia sắp có hỉ sự.
Hơn nữa sau khi Tống Điệp Nhi xuất hiện, Tần Diệu Đường cũng không đến phòng nàng, Đỗ Diệu Phù buổi tối rốt cục có thể ngủ yên ổn,không cần lại bị tra tấn mệt mỏi không chịu nổi nửa.
Thật không sai! Tống Điệp Nhi tại sao không sớm chút xuất hiện?
Tâm tình Đỗ Diệu Phù mỗi ngày đều tốt lắm,thật vui vẻ nha!
Theo cửa sổ nhìn thấy Tần Diệu Đường bị Tống Điệp Nhi kéo ra khỏi Ngọc Diên Lâu, mắt hạnh ảm đạm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanh chóng gợi lên tươi cười.
Đúng rồi sau khi Tống Điệp Nhi đến còn có một chuyện tốt, nàng không cần bị nhốt tại trong phòng, không biết là sợ bị Tống Điệp Nhi phát hiện hay là Tần Diệu Đường mặc kệ nàng?
Tóm lại hắn không quan tâm nàng,toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Tống Điệp Nhi.
Thật tốt, thật tốt quá!
Đỗ Diệu Phù cười hí mắt bước nhanh ra khỏi phòng, một mình ra khỏi Ngọc Diên Lâu. Đứng trên phố nàng hít sâu mấy cái.
Mùi vị tự do thật tốt!
Nàng nhàn nhã dạo chợ, rất hăng dái dạo mỗi gian hang nhỏ,đi qua một sạp bán tượng điêu khắc gỗ,bước chưng dừng một chút.
Đỗ Diệu Phù nghĩ đến yên hỏa đêm đó,giữa tia lửa nở rộ là gương mặt tuấn mỹ dịu dàng tươi cười,đưa cây lược gỗ vào tay nàng……
Dùng sức nhắm mắt, Đỗ Diệu Phù dùng sức quét đi hình ảnh trong óc giống như muốn chạy trốn cái gì, nàng chạy khỏi sạp bán tượng điêu khắc gỗ, chạy thẳng đến mệt mỏi mới thở khẽ dừng lại cước bộ.
“Công tử muốn mua chút son phấn tặng cho tiểu nương tử ở nhà không nha?” Thấy có khách đến lão bản liền cười hỏi.
“Không……” Đỗ Diệu Phù ngẩng đầu,lại vừa vặn từ trong gương nhìn thấy một bóng người hiện lên. Nàng nghi hoặc nhíu mày quay đầu nói với lão bản:“Lão bản, ta muốn cái gương nhỏ này.”
“Được,tám đồng tiền.”
Đỗ Diệu Phù trực tiếp đưa,“Không cần thối lại.” Cầm gương nàng giẫm chận tại chỗ rời đi, sau đó bắt đầu đi đến nhiều chỗ khác nhau.
Tốc độ càng ngày càng nhanh nàng liều mạng chen vào đám đông, sau đó nhìn đến một sạp bán dụng cụ nấu ăn,nàng lấy gương ra cẩn thận chiếu ra phía sau, xác định không thấy được người, lui người trốn vào quán bán mặt nạ.
Lão bản quán mặt nạ bị nàng dọa,“Công tử ngươi……”
“Suỵt……” Đỗ Diệu Phù đưa cho lão bản mười hai đồng, vỗ tay cầu hắn.“Lão bản, có người đuổi theo ta, cầu xin ngươi để cho ta trốn một chút.”
Lão bản thấy bộ dạng nàng thanh tú cũng không giống người xấu,ông lại đang cầm bạc, đành phải gật đầu.“Được,ngươi trốn vào đây một chút.”
“Cám ơn lão bản.” Đỗ Diệu Phù nói lời cảm tạ, sau đó trốn dưới sạp, lão bản quán mặt nạ lại lấy vài cái Ⱡồ₦g trúc che khuất nàng.
Đỗ Diệu Phù lặng lẽ nhấc màn vải dưới bàn lên,liền nhìn đến một tiểu tử quen thuộc kích động chạy tới,“Kỳ quái, thiếu gia đâu?”
Đỗ Diệu Phù nhớ rõ tiểu tử này là tiểu nhị Văn Hương Các, vừa rồi ở sạp son phấn nàng từ gương nhìn thấy hắn, lại thấy hắn né tránh,trong lòng liền dâng lên hoài nghi.
Không nghĩ tới hắn thực sự theo dõi nàng, hắn theo dõi nàng làm gì?
“Làm sao bây giờ? Không thấy thiếu gia.” Tiểu nhị Văn Hương Các gấp đến độ nói thầm.“Như vậy làm sao khai báo với đại thiếu gia? Không được,phải đi tìm……”
Nói xong hắn nhìn xung quanh trái phải, đi đến phía trước tìm.
Đại thiếu gia…… Là Tần Diệu Đường! Hắn cho người theo dõi nàng làm cái gì?
Đỗ Diệu Phù cắn môi. Tần Diệu Đường là sợ nàng thừa cơ chạy trốn sao? Hừ,đã có vị hôn thê Tống Điệp Nhi, hắn còn muốn trói nàng sao?
Hành vi Tần Diệu Đường làm cho Đỗ Diệu Phù tức giận đến phát run. Tên hỗn đản này,rõ ràng không để ý tới nàng nhưng vẫn không để nàng rời đi!
Nàng sẽ không thuận theo ý của hắn!
Đỗ Diệu Phù thở sâu,thấy tiểu nhị kia đi mất, lập tức đẩy Ⱡồ₦g trúc trước người ra, nói lời cảm tạ với lão bản quán mặt nạ.
“Lão bản, người đuổi theo ta đã đi rồi, cám ơn ông giúp đỡ.”
“Nào có,nào có.” Như vậy liền kiếm được mười lượng bạc, lão bản vui vẻ cười không ngừng, không quên nói:“Công tử ngài phải cẩn thận một chút nha!”
Đỗ Diệu Phù cười gật đầu lại cảm tạ với lão bản lần nửa, sau đó nhìn trái phải,trầm tư một chút,mắt hạnh nổi lên vẻ kiên định, nắm tay thành quyền bước nhanh về hướng Đông .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc