Thảo Nguyên - Truyện Hay 001 - Chương 10

Tác giả: Thảo Nguyên

“Chuyện của anh không liên quan đến tôi”
“Vậy cái gì mới liên quan?”
Không có gì liên quan cả! Cô không muốn biết về cuộc sống của hắn. Càng biết nhiều sẽ càng nhiều chuyện xảy ra.
“Em không cảm thấy em rất lạnh lùng sao? Còn hơn cả tôi”
Hiếm khi hắn có tâm trạng cùng người nào đó trò chuyện vậy mà cô nhóc này 1 lời liền từ chối thẳng thừng. Nói mấy người như hắn máu lạnh, Ninh Lục thấy cô còn hơn mấy người máu lạnh nghìn lần.
“Anh nói xem. Chuyện của anh liên quan gì đến tôi? Tôi không muốn biết quá nhiều về anh. Những người như anh luôn có quá khứ phức tạp. Anh nên để quá khứ anh sau này kể cho vợ anh nghe”
“Em rốt cuộc có phải con gái không vậy?”
“Tôi là con gái hay không, chẳng phải anh đã kiểm tra rồi sao?”
Từ nhỏ Lạc Nhan đã tính tình như con trai. Đã vậy còn chơi chung với con trai. Càng ngày cô không có chút gì giống con gái. Nếu không phải ông trời cho cô gương mặt có chút nữ tính thì người ta đã tưởng cô là con trai rồi.
Thậm chí có lần cô định cắt tóc ngắn cho hoà nhập với mấy đứa bạn mình.
“Em nói chuyện với ai cũng như thế à?”
“Trừ ba mẹ tôi”
Người cô nghe lời nhất là ba mẹ. Muốn cắt tóc ngắn nhưng ba mẹ không cho, cô liền không làm.
“Em rất biết cách chọc tức người khác”
“Quá khen rồi”
Cô đứng lên thu dọn bát dĩa rồi mang vào bếp.
Ban đầu hắn còn định điều tra Lạc Nhan vì cô giống với cô bé năm đó. Nhưng chắc bây giờ không cần nữa rồi. Cô bé mà hắn gặp rất dịu dàng, ngoan ngoãn. Khác hẳn với cô.
“Năm tôi 5 tuổi, ba mẹ phải sang nơi khác làm việc. Vì vậy tôi ở với bà ngoại, đó cũng chính là nơi tôi gặp được cô bé đó. Một năm sau, tôi phải chuyển sang nơi khác với ba mẹ. Bà ngoại là người duy nhất nấu cơm cho tôi ăn. Về với ba mẹ, ai cũng bận rộn, thường xuyên không ở nhà nên...”
Cô không nghe nhưng hắn vẫn muốn kể.
Lạc Nhan đứng trong bếp ban đầu còn giả điếc không muốn nghe hắn kể. Nhưng Ninh Lục kể lớn như vậy, có điếc cũng nghe được. Có điều cô càng nghe càng cảm thấy quen.
Năm cô 4 tuổi quả thực ở khu cô ở có một người chuyển nhà. Nếu hắn gặp cô bé đó năm cô ấy 3 tuổi, một năm sau chính là 4 tuổi.
“Bà ngoại anh sống ở thành phố nào?”
“Thành phố Y”
Không phải trùng hợp vậy chứ!
“Khu anh ở có phải có 1 cây cổ thụ rất to, tầm 4 5 giờ sẽ có người tập thể dục ở đó?”
Ninh Lục ngạc nhiên nhìn cô, nơi đó ở sự có cây cổ thụ. Hắn gật đầu nhìn cô. Lạc Nhan cố nhớ lại, nếu hắn nói hắn sống chung với bà thì nơi đó chỉ có 1 người duy nhất.
“Anh là cháu của bà Bạc?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc