Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 97

Tác giả: Hàm Yên

Lúc An Hồng về đến nhà, Tiêu Lâm còn đang ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã ăn bánh ngọt. Nhìn thấy An Hồng vào cửa, cô gái liền cắt một miếng bánh cho chị gái của mình: " An Tử Lăng, đến ăn bánh ngọt."
"Cái gì mà An Tử Lăng?"
"Đúng như em nói với chị đấy! Chị và Lộ Vân Phàm bây giờ có khác gì cảnh trong vở kịch “Một màn mộng ảo” kia đâu. Rõ ràng là chị giống như cô gái kia, đã thật thích anh ta, thế nhưng anh ta lại nghĩ rằng cô gái vẫn còn đang thích Hàn Sở Liêm, không biết hai người vẫn còn đang lơ lửng cái gì đây."
"Con nhóc xấu xa này, em đúng đã xem kịch liên tục quá nhiều rồi!" An Hồng trừng mắt liếc nhìn Tiêu Lâm một cái, ăn một miếng bánh ngọt! Ừm, hương vị của bánh thật ngon.
"An Hồng, vì sao chị lại không muốn đi đến làm việc tại công ty của nhà anh Lộ Vân Phàm vậy? Đó là một Đại tập đoàn đó, không phải con người đều luôn muốn vươn tới chỗ cao à?" Tiêu Lâm vừa *** bánh ngọt vừa hỏi xiên hông.
"Em không hiểu đâu, mặc kệ."
"Ừm, vậy thì… Vậy thì tại sao chị lại không chịu ra nước ngoài cùng với anh ấy kia chứ?" Tiêu Lâm vẫn như trước, nhất quyết không chịu buông tha, hỏi.
An Hồng buông bánh ngọt, nghiêm mặt nói: "Có rất nhiều nguyên nhân."
"Là bởi vì em sao?"
". . ." An Hồng nhìn em gái, lời nói thấm thía, "Em bây giờ học bậc cao nhất (lớp 10 PTTH), nếu như sang năm chị cùng anh ấy đi ra nước ngoài, em vẫn còn chưa có học hết cấp ba, ai sẽ tới để chăm sóc em đây?"
"Em cũng biết là chị bởi vì em." Tiêu Lâm tiếp tục há mồm to ăn bánh ngọt, "An Hồng, chị cũng quá coi thường em rồi đó! Tự bản thân em cũng có thể chăm sóc được cho mình. Bình thường em ở trường học, nghỉ hè em có thể đến ở nhà của cô em. Cho dù em có sống một mình ở trong nhà cũng không có quan hệ gì hết, em sẽ thu xếp được ổn thỏa hết. Muốn dựa vào chị nấu nướng vài thứ kia còn nghĩ đến chuyện nuôi em, chị có làm cho heo ăn thì đúng hơn."
". . ." An Hồng tức giận đến đập bàn nảy khay, "Em đây là có ý tứ gì hả?"
"Ý của em chính là…" Tiêu Lâm đột nhiên trở nên một bộ nghiêm trang, "Chị vẫn nên đi ra nước ngoài cùng với Lộ Vân Phàm."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì tương lai chị sẽ phải gả cho anh ấy, chị sẽ phải làm bà xã của anh Lộ Vân Phàm, cho nên càng phải không ngừng đề cao mình, làm phong phú bản thân. Bằng không tương lai Lộ Vân Phàm biến thành ông chủ lớn, người ta hỏi anh ấy, vợ của ngài đã tốt nghiệp đại học nổi tiếng nào ở nước ngoài vậy. Anh ấy đáp lại bà xã của tôi chính là tốt nghiệp đại học chính quy một trường quốc gia ở trong nước. Việc này đã hạ thấp xuống một phần khá nhiều rồi! Chị cũng không phải là sẽ không học nhé, chị đi học thạc sĩ cùng với anh ấy ở chung một chỗ như vậy thật tốt. Lại còn có thể đi ra nước ngoài học vài năm, người khác muốn đến lượt cũng đều không có đâu."
An Hồng dở khóc dở cười: "Chuyện này em nghe ở đâu ra mà lại lý luận như vậy hả?"
Tiêu Lâm cắn nĩa cười: "Trước kia mẹ đã dạy em như vậy đấy! Mẹ nói nếu như muốn tìm được một người đàn ông tốt nhất, như vậy trước sẽ phải làm cho mình đạt tới một trình độ học vấn cao giống như người đàn ông đó. Cho nên tương lai em nhất định phải đi du học."
"Nào có đơn giản như em đã nói vậy chứ, muốn đi du học cần phải có thật nhiều tiền đó."
"Chị thực ngốc, bán cái phòng nhỏ ở thành phố L này đi, không phải là đã có tiền rồi không!"
"Cái này là của em, tiểu tổ tông ạ. Chị dùng hết tiền của em rồi, tương lai em chỉ có thể đi Việt Nam, Lào, Cambodia để mà du học thôi."
"Ngu ngốc! Chờ thời điểm em đi ra nước ngoài du học, thì lúc đó chị đã sớm là Lộ phu nhân rồi. Còn sợ em không có tiền đi ra ngoài để học hay sao? Ha ha ha ha ha. . ." Tiêu Lâm đắc ý cười ha hả, An Hồng lại lâm vào trầm tư.
An Hồng đã về lại trường được nửa tháng rồi. Cô bắt đầu bận rộn cho việc làm đề cương luận văn, rồi phản biện Mỗi ngày An Hồng đều sẽ hò hẹn với Lộ Vân Phàm. Ở thời điểm trước khi An Hồng tốt nghiệp, hai người nắm chặt thời gian hưởng thụ thời gian cuối cùng ở vườn trường. An Hồng ở trường này đã được bốn năm, trong bốn năm học đó, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, đã gặp rất nhiều người. Thời điểm rảnh rỗi, cô sẽ nhớ lại tình cảnh lúc bản thân mình đến nhập học. Khi đó cô mới 18 tuổi, vô cùng đơn giản, vẫn còn hồ đồ lờ mờ, mà bây giờ, lại đã đến kỳ cô tốt nghiệp, bên người lại còn thêm một người.
Người này, kỳ thực vẫn luôn luôn ở đây.
An Hồng đã từng trải qua sự hoài nghi, sự do dự, sự lay động, bàng hoàng, cuối cùng, cô rốt cục đã xác định. Đối mặt với tương lai, cô tựa như có thể nhìn thấy một tia ánh sáng rạng đông.
Lộ Vân Phàm cũng giống như vậy. Anh tràn ngập khát khao đối với tương lai. Anh cũng không có bị sự kiện chiếc ví tiền kia làm cho ảnh hưởng. Tình cảm của anh với An Hồng càng ngày càng lưu luyến nồng liệt. Hai người chân chính có thể dùng từ như keo như sơn để hình dung. Chính là theo thời gian trôi qua, Lộ Vân Phàm vẫn còn có chút sốt ruột, anh vẫn nỗ lực không chịu buông tha đối với việc An Hồng đi du học. Anh vì An Hồng mà kiểm tra tứ liệu về mấy trường Đại Học ở San Francisco, rồi sau đưa cho An Hồng xem. Nói cho cô biết trường này chuyên ngành phù hợp với cô, trường học này có vườn trường rất xinh đẹp…
"Anh đều rất quen thuộc với mấy vị giáo sư ở trong trường, hoàn toàn có thể nhờ các giáo sư này viết thư tiến cử giúp cho em. Thật đó, An An, em hãy suy xét cân nhắc."
An Hồng trầm mặc.
Cô cẩn thận suy tư vài ngày, đến ngay cả buổi tối đi ngủ cũng đều ở suy nghĩ đến chuyện này. Lộ Vân Phàm đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu. Mấy tháng trước anh đã tham gia cuộc thi Toefl, thành tích nổi trội xuất sắc. An Hồng biết thời gian của bọn họ đã không còn nhiều lắm, cần phải mau chóng đưa ra quyết định, chờ anh, hay là đi theo anh. Nếu như cô muốn đi theo anh, thì một năm kế tiếp này, cô cần phải có sự nỗ lực rất nhiều rất nhiều.
Một ngày vào cuối tháng năm, Lộ Vân Phàm tham gia trận đấu chung kết bóng đá league, đương nhiên An Hồng đã đi ra sân để đông viên cổ vũ cho anh.
Lộ Vân Phàm mặc quần áo chơi bóng màu trắng chạy nhanh ở trên sân. Anh đá ở vị trí tiền đạo, là người chuyên thực hiện tấn công của đội bóng đại học Z. Trong trận đấu, các cầu thủ sau khi nhận được bóng, đều ào ào chuyền bóng cho anh. Lộ Vân Phàm tả xung hữu đột, bất đắc dĩ bị hậu vệ đối phương kèm sát bên người để phòng thủ, vẫn không thể nào dứt ra được. Dần dà, anh bắt đầu nôn nóng, bắt đầu làm động tác giương cánh tay hướng về phía đồng đội của mình cao giọng la lên, chỉ huy tiến công lộ tuyến.
An Hồng ở trên khán đài vừa nhìn vừa nóng lòng, mỗi khi Lộ Vân Phàm va chạm với đối phương, ngã sấp xuống, cô lại sẽ khẩn trương đứng lên, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Rốt cục, cơ hội đã tới.
Tiền đạo cánh trái của Đại học Z đột ngột từ giữa sân đẩy bống đi về phía trước, một cước truyền cho Lộ Vân Phàm đang ở vị trí gần khu vực cấm lớn. Lộ Vân Phàm sau nhận được bóng liền cấp tốc xoay người, hai hậu vệ đội bạn lập tức lao về phía anh. Lộ Vân Phàm làm một động tác giả, một hậu vệ đội bạn đã bị anh lừa gạt, vọt tới bên trái anh. Trong lúc đó, Lộ Vân Phàm đột nhiên lại gẩy bóng về phía trước một cái, làm quả bóng xinh xắn vượt qua người. Bóng dáng của anh tựa như một tia chớp màu trắng xẹt qua một hậu vệ khác của đối phương, Lộ Vân Phàm dẫn bóng tiến thẳng đến khu vực cấm địa, phía sau hậu vệ đã không đuổi theo kịp anh nữa.
Đối mặt với cầu môn của đối phương, Lộ Vân Phàm thậm chí còn không hề ngẩng đầu lên, chính là nâng chân phải lên dùng lực đá mạnh vào bóng. Quả bóng da được một đạo kình phong đá bay thẳng đến góc trên bên trái cầu môn. Thủ môn đội bạn nhảy cao bay vọt lên trên không, nhưng tiếc rằng đường bóng đi quá mức xảo quyệt, nên vẫn không thể nào với tới được.
Theo tiếng bóng da chui vào lưới vang lên, Lộ Vân Phàm cũng cao hứng nhảy Pu'ng lên. Anh mở rộng hai tay chạy nhanh ở trên sân bóng, lớn tiếng gầm rú, lập tức liền bị các cầu thủ đội nhà ùn ùn kéo tới, nhảy bổ lên trên người, ngã nhào xuống đất.
Bọn họ chúc mừng thật lâu, Lộ Vân Phàm rốt cục bò lên được. Anh chạy nhanh lên trước, tầm mắt cũng nhìn vào đám người ngồi ở bên sân tìm tòi. Sau khi nhìn thấy An Hồng, anh lập tức giơ lên cánh tay phải về phía cô, lực quơ quơ tay còn lớn hơn.
An Hồng cười đối với anh, vươn Ng'n t cái giơ cao khỏi đầu, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng vì anh.
Cuộc tranh tài này cuối cùng bởi vì Lộ Vân Phàm đá bóng vào, nên đại học Z đã thắng lợi với tỉ số 1-0, giành được danh hiệu quán quân league.
Các đồng đội còn đang nâng cúp chúc mừng, Lộ Vân Phàm đã lôi kéo An Hồng rời đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, trong vườn trường đã có đám người lui tới.
Lộ Vân Phàm rất mệt, nhưng bởi vì chiến thắng trong trận cầu mà H**g phấn không thôi. Gò má của anh đỏ bừng, mái tóc ướt chèm nhẹp dính ở trên trán, mồ hôi đầy người đầy mặt, quần áo chơi bóng màu trắng đã dơ bẩn từ lâu không chịu nổi.
"Anh đi về phòng ngủ tắm rửa một cái, rồi sau đó cùng đi ăn cơm. Anh mệt ૮ɦếƭ đi được, chỉ muốn có một bữa cơm no đủ để ăn." Lộ Vân Phàm một tay cầm lấy chiếc áo khoác của đội bóng vắt lên trên vai, một tay cầm lon nước Coca mà An Hồng vừa đưa cho anh, ngửa cổ lên uống ùng ục ùng ục.
Hai người đã đi qua ở trên con đường nhỏ dưới bóng rừng kia vô số lần. Làn gió nhẹ đầu hạ thổi qua, bước chân của An Hồng dần dần chậm xuống.
Cô nheo lại mắt nhìn bóng dáng cao to của chàng trai trẻ trước mặt. Bờ vai của anh rộng rãin vững chắc như vậy, bên dưới bộ quần áo đá bóng rộng rãi lộ ra hai cẳng chân vừa dài lại vừa thẳng. Trên đù* có đường cong cơ bắp rõ ràng sắc bén. Sải chân bước của anh thật lớn, đi được thật tùy ý.
Lộ Vân Phàm uống cạn sạch Coca, anh quơ quơ bình, đột nhiên vứt lon Coca xuống, nâng chân phải lên, làm ra một tư thế sút bóng bổng vào gôn. "Xoảng" một tiếng, chân phải của anh chuẩn xác đá trúng chiếc lon, đá luôn chiếc lon hướng về phía thùng rác ven đường.
Đây là động tác anh phải làm sau mỗi lần uống xong Coca. Trong dĩ vãng chưa từng có lần nào anh đá được vào, nhưng lúc này đây, anh lại đá bay chiếc lon chuẩn xác vào trong thùng không có sai.
"Yes!" Lộ Vân Phàm vui vẻ kêu lên.
Đột nhiên trong lòng An Hồng đưa ra một cái quyết định. Cô gọi lại anh:
"Lộ Vân Phàm."
Chàng trai trẻ quay đầu lại, cười đến rất vui vẻ: "An An, em có nhìn thấy không, vừa rồi anh đã đá được chiếc lon Coca vào trong thùng rác rồi đó!"
"Ừ, thấy rồi."
An Hồng đi lên phía trước vài bước, đứng ở trước mặt anh, nói, "Cái chuyện kia, chuyện mà anh nói lần trước đó, em đồng ý với anh!"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người. Rất nhanh, ánh mắt của anh sáng rực lên: "Thật sự?"
"Ừ!" An Hồng gật đầu.
"A a a…! Thật sự thật sự thật sự?" Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền vứt bỏ chiếc áo khoác vận động trong tay, một phát bế luôn An Hồng lên. Anh ôm cô quay xong mấy vòng, vui vẻ kêu lên, "An An, em thật sự đã đồng ý rồi sao? Thật sự thật sự thật sự chứ hả?"
"Ừ, thật sự! Em đồng ý. A a a… anh phát điên rồi hả? Hãy mau đặt em xuống! Anh vừa mới đá bóng xong, trên người hôi ૮ɦếƭ đi được!"
Cuối cùng Lộ Vân Phàm cũng đặt An Hồng xuống. Tay trái của anh vẫn ôm lấy eo của An Hồng, tay phải xoa lên gò má An Hồng. Anh nói: "An An, anh thật là cao hứng, chúng ta rốt cục không phải chia hai ngả nữa rồi."
An Hồng cũng cười rộ lên. Cô luôn nghĩ muốn cùng với anh, luôn luôn ở cùng nhau.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô một phen, lớn tiếng nói: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa đại tiệc! Chúc mừng một chút!"
An Hồng bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của anh, đột nhiên kiễng chân lên ghé vào lỗ tai anh nói: "Không bằng… đi đến nhà của em đi, Tiêu Lâm đang ở trường học, trong nhà của em không có người."
"?" Lộ Vân Phàm nhìn sang cô vẻ nghi ngờ.
An Hồng đỏ mặt, cô hạ giọng nói nhỏ hơn: "… Lần trước anh đưa quà sinh nhật cho em, anh không muốn nhìn xem thế nào sao?"
Gương mặt Lộ Vân Phàm vụt đỏ bừng lên một chút. Anh cũng cắn vào vành tai của An Hồng khiến cho cô cảm thấy ngứa ngãy: "Dĩ nhiên là anh muốn xem rồi, nhất định… cực kỳ gợi cảm."
Khi Lộ Vân Phàm tiếp nhận điện thoại Lộ Kiến Vũ gọi đến, là lúc anh đang vui đùa ầm ĩ cùng An Hồng ở trên giường.
Nghe xong lời nói của cha mình, anh bỗng chốc nhảy vọt lên, vừa nắm lấy quần áo ở bên giường vừa mặc vừa nói: "An An, dậy đi mau lên! Chúng ta đi đến bệnh viện, đã tìm được thận phù hợp với Tần Nguyệt để ghép rồi!"
An Hồng luống cuống tay chân mặc quần áo vào, dùng thời gian ngắn nhất đi theo Lộ Vân Phàm ra cửa.
Ở trên xe, An Hồng lục tìm ở trong túi ra danh thiếp của Trần Hàng để gọi điện thoại cho anh. Bác sĩ Trần đã tan tầm, tiếp nhận được cuộc điện thoại lập tức lại quay về hướng bệnh viện.
An Hồng lại đánh gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân nghe được tin tức này, một lúc lâu sau không hề nói chuyện. An Hồng bảo Hàn Hiểu Quân lập tức đưa Tần Nguyệt đi đến bệnh viện.
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Hồng thả lỏng người tựa lưng vào trên ghế ngồi, thở dài ra một hơi: "Thật sự là quá tốt rồi…"
Lộ Vân Phàm lái xe, gật đầu nói: "Hôm nay là cái ngày lành gì mà song hỉ lâm môn thế này."
"Chỗ nào mà lại có được song hỉ lâm môn?"
"Em đã đáp ứng cùng đi sang Mỹ để học cùng với anh rồi, Tần Nguyệt lại tìm được thận để ghép, được cứu rồi, như vậy còn không phải chuyện song hỉ lâm môn hay sao?"
An Hồng cười đập anh một quyền, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thành phố đã vào đêm. Lúc này xe chính là đang chạy ở trên cầu vượt. Các tòa Cao ốc bên cạnh ánh đèn đều bật sáng lên đủ năm màu sắc rực rỡ. Hơn nữa biển quảng cáo trên các mái nhà gần đó đều sáng rực ánh đèn chiếu rọi, tạo thành một cảnh đêm thực mỹ lệ.
Thực là một buổi tối tốt đẹp, An Hồng nghĩ.
Mấy người đi vào trong bệnh viện gặp mặt nhau. Lộ Vân Phàm bấm số điện thoại của bác sĩ mà Lộ Kiến Vũ đã cho anh, rồi sau giao điện thoại cho Trần Hàng nói chuyện.
Vị thầy thuốc ở tỉnh ngoài kia nói cho Trần Hàng biết, đây là một người con gái tuổi còn trẻ bị kẻ bắt cóc tập kích, đã bị ૮ɦếƭ não. Cha mẹ của cô gái hi vọng hiến một bộ phận của con gái mình. Trải qua kiểm tra, nhận thấy các chỉ số về thận của cô phù hợp với Tần Nguyệt. Trần Hàng xác nhận với bác sĩ đối phương sẽ đưa thận ghép về đây qua đường hàng không bằng máy bay trực thăng, Tần Nguyệt ở thành phố J sẽ tiến hành giải phẫu.
Để điện thoại xuống, nhìn mấy người tuổi trẻ với ánh mắt tràn ngập chờ mong, Trần Hàng mỉm cười: "Nếu hết thảy thuận lợi, xế chiều ngày mai là có thể tiến hành giải phẫu. Đêm nay liền thu xếp để cho Tần Nguyệt nhập viện, tôi sẽ cho cô ấy làm một kiểm tra kỹ càng về tiền phẫu thuật."
Tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tần Nguyệt kích động khóc òa lên. Mẹ Tần nắm lấy vai cô, lệ rơi đầy mặt: "Con gái à, rốt cuộc chúng ta đã chờ đợi được đến ngày này."
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm cũng thật cao hứng. An Hồng nhìn phía Hàn Hiểu Quân, lại phát hiện giữa lông mày của anh hình như có một chút ưu sầu.
Trần Hàng cùng Lộ Vân Phàm bắt tay: "Lộ Vân Phàm phải không? Thật sự là cám ơn cậu! Nếu như không có cậu, Tần Nguyệt không có khả năng tìm được thận ghép nhanh như vậy được."
"Đó là chuyện tôi phải làm. Bác sĩ Trần, ngày mai sẽ xin nhờ anh rồi, chúng ta sẽ giữ liên lạc."
"Được, à mà này… Mọi người phải đi làm một chút thủ tục nhập việncho Tần Nguyệt đi. Hàn Hiểu Quân, cậu ở lại đây một chút, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Mẹ Tần mang Tần Nguyệt đi làm thủ tục. An Hồng trò chuyện cùng Lộ Vân Phàm ở trên hành lang. Lúc này, Hàn Hiểu Quân cúi đầu đã đi tới.
An Hồng nhìn thấy sắc mặt của anh có gì không đúng, hỏi: "Hiểu Quân, bác sĩ Trần đã nói cái gì với anh vậy?"
"Không có gì." Hàn Hiểu Quân cười đến có chút miễn cưỡng, anh nhìn Lộ Vân Phàm một chút, muốn nói lại thôi.
Lộ Vân Phàm thật thức thời: "Hai người có khát không? Tôi đi mua mấy chai nước."
Sau khi Lộ Vân Phàm rời đi, Hàn Hiểu Quân tiếp tục trầm mặc, An Hồng biết anh có tâm sự, hỏi: "Hiểu Quân?"
Hàn Hiểu Quân thở dài một hơi, nói: "Anh nghĩ muốn hút một ***, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi."
An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đứng ở bên ngoài khu nội trú. Hàn Hiểu Quân hút hết hai *** lá, khi anh sắp hút đến điếu thứ ba thì An Hồng chộp túm lấy. Cô lấy chiếc bật lửa từ trong tay anh, bật lửa châm, hít một hơi thuốc, sau đó cô ném bật lửa trả lại cho anh: "Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Đều đã đến mức này rồi, còn có cái gì không thể nói."
Hàn Hiểu Quân nghĩ nghĩ, rốt cục đã mở miệng: "A Hồng, em có thể cho anh mượn một khoản tiền được không? Phòng ốc của anh phải tới mùa thu mới có thể giao phòng làm giấy chứng nhận được. Hiện tại bán không an toàn, cũng không có lợi, đến lúc đó anh sẽ bán phòng ở, sau đó trả tiền lại cho em."
" Anh cần bao nhiêu?"
"Hai mươi lăm vạn."
"Nhiều như vậy ư!" Ở trong lòng An Hồng nhanh chóng tính toán, "Em không có nhiều tiền như vậy. Khi bà ngoại sinh bệnh đã chi dùng rất nhiều. Hai năm qua em và Tiêu Lâm vẫn dùng tiền mà mẹ em và chú Tiêu đã để lại để chi phí sinh hoạt. Nhà cửa ở thành phố L vẫn còn chưa có bán được. Trong tay em bây giờ đại khái có khoảng 10 vạn, ngày mai có thể đưa cho anh. Phần còn lại… anh phải nghĩ biện pháp khác để tìm rồi."
"Anh không có biện pháp nữa rồi." Hàn Hiểu Quân cười khổ, "Anh đã hỏi một vòng bạn bè đồng nghiệp, cũng đã nói với bọn họ là sau khi bán phòng ở thì sẽ hoàn lại, tiền dự phòng của anh cũng đều đã chi trả hết rồi… Còn cha mẹ anh, tuyệt đối sẽ không sẽ giúp anh."
"Vậy còn ba mẹ của Tần Nguyệt đâu?"
"Lúc trước cũng đã xuất ra hơn mười vạn rồi. Bọn họ dù sao cũng đều đã có gia đình riêng. Việc chạy thận lọc máu rất đắt, thuốc dùng là thuốc nhập khẩu cũng rất đắt. Nếu không còn biện pháp nào, thì anh cũng sẽ không thể hướng em mở miệng hỏi như vậy."
"Hiểu Quân, anh đừng vội, anh sẽ suy nghĩ nghĩ một chút biện pháp để giúp anh."
Hàn Hiểu Quân lắc đầu: "Thôi, không cần đâu, để anh lại về nhà đi cầu xin mẹ anh. Đây là cứu một mạng người, mẹ anh sẽ phải đáp ứng thôi."
An Hồng tắt khói thuốc, nhìn biểu cảm đè nén lại sự cô đơn của Hàn Hiểu Quân, cô không biết nên nói cái gì.
Hàn Hiểu Quân ngược lại nở nụ cười. Anh tự tay xoa xoa mái tóc của An Hồng, nói: "Đừng lo lắng, không phải là em đã nói đó sao, rồi sẽ khá hơn."
"Ừ." An Hồng cười gật đầu, cô mở rộng hai tay ôm lấy Hàn Hiểu Quân một chút, "Cố lên, Hiểu Quân!"
Hàn Hiểu Quân cũng nhẹ nhàng mà ôm lại cô. Anh thấp giọng nói: "Cảm ơn em, A Hồng."
Bọn họ đều không có ai phát hiện ra, ở góc xó tối đen, có một người đang ở đó lẳng lặng yên tĩnh nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tay anh dần dần siết lại thành quyền, đốt Ng'n t đều siết lại vang lên tiếng lách cách.
Thu xếp cho Tần Nguyệt ở lại nằm chờ trong bệnh viện xong, mẹ Tần lưu lại đó ban đêm. Ba người trẻ tuổi cùng Trần Hàng đã hẹn nhau kỹ càng chuyện của ngày hôm sau. An Hồng phát hiện ra dường như cảm xúc của Lộ Vân Phàm không cao. Anh cực kỳ trầm mặc, trừ phi Trần Hàng hỏi hạn đến anh thì anh mới trả lời.
Trước khi đi, Hàn Hiểu Quân lại đi thăm Tần Nguyệt một chút. Tần Nguyệt hơi mệt một chút, đã chuẩn bị đi ngủ, Hàn Hiểu Quân ngồi ở bên mép giường cô, nắm giữ tay cô nói: "Chớ khẩn trương, bác sĩ Trần nói xác xuất giải phẫu thành công rất cao. Đêm nay em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng sớm ngày mai anh lại tới thăm em."
"Vâng." Tần Nguyệt quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Lúc này mưa rơi rất lớn, hạt mưa gõ vào cửa sổ kính, phát ra tiếng vang từng hồi. "Hiểu Quân, trời đổ mưa rồi, anh cũng không lái xe tới, làm thế nào để trở về nhà đây?"
Hàn Hiểu Quân đã xe đưa đi bảo dưỡng rồi. Anh cười một cái: "Không có việc gì, anh thuê xe trở về nhà là được."
"Anh ở lại đây cùng với em đi, em. . . có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, hiện tại đã trễ ròi, anh lại còn có chút việc, thật sự không thể ở lại đây được. Mẹ em ở lại cùng với em cũng như vậy thôi mà." Hàn Hiểu Quân còn đang băn khoăn chuyện phí giải phẫu, chỉ nghĩ phải chạy về nhà nhanh một chút để thương lượng cùng với mẹ của mình.
"Trễ như vậy, anh còn có chuyện gì nữa đây?" Tần Nguyệt nhăn mi lên, gắt gao cầm lấy tay của Hàn Hiểu Quân, "Hiểu Quân, anh hãy ở lại đây với em, giúp em một lát đi."
"Ngày mai em đã phải làm phẫu thuật đâu rồi, hôm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đi ngủ sớm một chút đi, nghe lời nào."
Mẹ Tần cũng nói xen vào: "Nguyệt Nguyệt, con đừng làm rộn, Hiểu Quân đi làm trắng ngày như vậy, hiện tại lại cùng con cả đêm là không được. Nó cũng phải đi về nhà để ngủ một giấc thật ngon chứ. Chờ khi con làm xong giải phẫu, nó sẽ theo con."
Tần Nguyệt lúc này vẫn lưu luyến không rời, không chịu buông lỏng tay ra. Hàn Hiểu Quân sờ sờ lên mặt cô, cúi người hôn lên cái trán của cô, nói: "Ngày mai em hãy cố lên, anh sẽ ở ngoài phòng mổ chờ tin tức tốt của em."
"Vâng." Tần Nguyệt cong môi lên cười. Trên gương mặt người thiếu nữ hiện ra một loại biểu cảm ngượng ngùng, "Hiểu Quân, sáng sớm ngày mai anh hãy tới sớm một chút."
"Nhất định rồi! Anh đi đây, em ngủ đi."
Hàn Hiểu Quân đi ra tới cửa, Tần Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, cô kêu: "Hiểu Quân!"
Hàn Hiểu Quân quay đầu.
Tần Nguyệt nhìn anh, muốn nói gì, bỗng chốc lại không nói nên lời.
Hàn Hiểu Quân hướng về phía cô vẫy vẫy tay, nở ra một nụ cười cổ vũ Tần Nguyệt, tiếp theo đó mở cửa phòng bệnh đi ra.
Tần Nguyệt một lần nữa nằm lại về trên giường. Cô không biết trong người mình bây giờ là như thế nào nữa. Trong lòng thấy vắng vẻ, có sự hoảng loạn khó diễn tả bằng lời.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì ngày hôm sau mình phải làm phẫu thuật ghép thận, tin tức này tới đột nhiên như vậy, cô thật sự là quá khẩn trương.
Hàn Hiểu Quân đi đến cửa khu nội trú, phát hiện ra An Hồng cùng Lộ Vân Phàm vẫn còn đang ở đó.
An Hồng nhìn sang anh, sắc mặt có chút cổ quái. Hàn Hiểu Quân hỏi: "Sao hai người vẫn còn chưa đi?"
"Đang đợi anh." Lộ Vân Phàm nhìn chăm chú vào anh, "Anh Hàn, tôi biết anh lúc này đang lo buồn về chuyện chi phí giải phẫu, tôi có thể giúp anh."
"Không, không cần đâu! Cậu đã giúp tôi đại ân rồi, tôi sẽ về nhà để thương lượng với mẹ của tôi một chút là được." Hàn Hiểu Quân nhìn sang An Hồng một cái, nhàn nhạt nói.
"Anh Hàn, hiện tại mạng người là quan trọng hơn, anh thật sự không cần khách khí với tôi. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang tiền tới đây. Nếu như anh đã có đủ thì thôi, tôi không cần phải cho anh mượn nữa. Còn nếu như anh không đủ, thì tôi sẽ bù thêm vào cho anh, coi như tôi cho anh mượn, như thế nào?"
Hàn Hiểu Quân nhìn Lộ Vân Phàm nhận ra biểu cảm chân thành của anh, rốt cục gật đầu. Anh vỗ vỗ lên vai Lộ Vân Phàm: "Tôi đây xin cám ơn cậu trước, chờ đến khi tôi bán căn nhà rồi, tôi nhất định sẽ mau chóng trả lại cho cậu."
Lúc này đã qua rạng sáng.
An Hồng nhìn thấy bên ngoài giàn giụa mưa rơi, nói: "Hiện giờ mưa rơi xuống càng ngày càng lớn hơn rồi. Chúng ta trước đừng hàn huyên nữa, hãy nhanh đi về ngủ một giấc, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Lộ Vân Phàm gật đầu: "Anh Hàn, chúng tôi đi trước nhé."
Hàn Hiểu Quân hướng bọn họ cười: "Được, ngày mai gặp lại."
Lộ Vân Phàm cho xe chạy ra cửa chính bệnh viện. An Hồng tinh mắt, phát hiện Hàn Hiểu Quân lúc này vẫn còn đang liều lĩnh đứng trong mưa ở ven đường.
"Ấy ấy, Lộ Vân Phàm, Hàn Hiểu Quân kia kìa, anh có thể lái xe lại đó được hay không?"
Lộ Vân Phàm cho xe chạy sang bên, An Hồng hạ thấp cửa sổ xe xuống: "Hiểu Quân, lên xe đi!"
Trời mưa xuống nên rất khó thuê xe. Hàn Hiểu Quân trên người đã bị mưa xối ướt. Anh không có chối từ, sau khi mở cửa xe ra anh ngồi lên ghế sau xe.
"Thật xin lỗi, đã làm cho ghế ngồi của cậu bị ướt rồi. Xe của tôi còn đang bảo dưỡng, ngày mai là có thể lấy về rồi."
An Hồng rút ra mấy tờ giấy ăn, xoay người đưa cho anh: "Không có chuyện gì, trước đưa anh trở về đã."
Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không nói gì. An Hồng xoay xoay thân mình tán gẫu cùng Hàn Hiểu Quân những chuyện đã qua. Hàn Hiểu Quân hỏi An Hồng khi nào thì giao đề cương luận văn, khi nào thì tốt nghiệp. An Hồng nhất nhất trả lời anh. Cuối cùng, Hàn Hiểu Quân hỏi An Hồng có phải là đã xác định sau khi tốt nghiệp sẽ lưu lại làm việc ở công ty hay không.
"Chờ đến khi em cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, anh sẽ nói bộ phận hành chính lập tức ký hợp đồng với em, không cần trải qua kỳ thử việc, trực tiếp hưởng thụ đãi ngộ của nhân viên chính thức luôn. Biểu hiện trong công tác của em rất tốt, lãnh đạo của các bộ phận vẫn luôn luôn khen ngợi em đấy."
An Hồng không biết nên trả lời thế nào. Trên thực tế, cô đã đồng ý với Lộ Vân Phàm không đi làm nữa mà chuyên tâm chuẩn bị cho chuyện đi du học ở nước ngoài.
Hàn Hiểu Quân thấy An Hồng không hé răng, liền hỏi: "Thế nào? Có phải là em đã có sự lựa chọn khác tốt hơn đó chứ?"
"Không có. . ."
Hàn Hiểu Quân nhìn một cái về phía cái ót của Lộ Vân Phàm, nói: "Kỳ thực, nếu em đi làm ở công ty của nhà Lộ Vân Phàm cũng không phải là không hay, hẳn là càng hợp với chuyên ngành của em."
"Em. . ."
An Hồng còn chưa nói xong, Lộ Vân Phàm đã mở miệng luôn: " An Hồng không đi làm, sang năm sẽ đi du học ở nước Mỹ cùng với tôi."
Hàn Hiểu Quân cả kinh. Lúc trước khi tán gẫu cùng với anh, An Hồng khi ấy vẫn còn nói khẳng định là mình không có ý định xuất ngoại du học. Vậy mà, lúc này cô đã thay đổi chủ ý rồi. Anh hỏi: "Quyết định rồi sao?"
An Hồng gật đầu: "Vâng, em quyết định rồi, hiện tại em phải bắt đầu chuẩn bị."
Trong lòng Hàn Hiểu Quân thấy thất lạc một hồi. Anh thốt ra một câu nói: "Đây không phải là. . . có phải là rất nhiều năm sẽ không được nhìn thấy em?"
Trong giọng nói của anh mang nồng đậm ý vị không nỡ.
Vừa nói xong, anh mới phát hiện ra có chút không ổn, lập tức ho khan vài tiếng, che đi sự luống cuống của mình.
Toàn bộ trong lòng An Hồng nhảy dựng lên. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang Lộ Vân Phàm một cái. Anh vẫn luôn luôn ở đó chuyên chú lái xe, môi gắt gao nhếch lên, ánh mắt lạnh thấu xương.
"Không biết. Nhưng mà cũng không phải là em không trở lại." An Hồng đột nhiên cảm thấy hơi nóng. Không khí trong xe cũng trở nên có chút quái dị.
Hàn Hiểu Quân cảm nhận được cảm giác đè nén này. Anh khẽ cười một chút: "Đi ra nước ngoài học cũng tốt. Từ trước đến giờ chuyện học tập của em cũng không tệ, theo lý nên học lên cao hơn nữa."
"…" An Hồng nhếch khóe miệng cười cười, chuẩn bị nói sang chuyện khác. Nhưng cô không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm đã mở miệng: "Anh Hàn, có chuyện này tôi vẫn muốn nói với anh. Thừa dịp hôm nay ba người chúng ta đều ở đây, tôi cũng liền nói chuyện ở tại đây luôn."
An Hồng trừng lớn mắt. Cô không biết Lộ Vân Phàm muốn nói gì, Hàn Hiểu Quân cũng là thật nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi là một người tương đối thẳng tính, không thích quanh co lòng vòng. Tôi biết anh và An Hồng đã quen biết với nhau từ nhỏ, tình cảm từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt. Cô ấy luôn luôn đối đãi với anh giống như một người anh trai của mình. Lúc trước, giữa tôi và cô ấy đã sinh ra một ít hiểu lầm, cũng đã làm cho quan hệ giữa hai người phát sinh một chút biến hóa, Thế nhưng hiện tại, hiểu lầm giữa tôi và An Hồng đã được tiêu trừ, vấn đề kia sớm đã không còn rồi. Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch đối với tương lai của mình rất tốt rồi. Cho nên, tôi nghĩ muốn nói với anh một chút. Hàn Hiểu Quân, anh cứ yên tâm giao lại An Hồng cho tôi đi! Nhất định tôi sẽ đối xử với cô ấy, bất kể là ở trong nước hay là đi ra nước ngoài, tôi đều sẽ tiếp tục ở cùng với cô ấy thật tốt."
An Hồng trợn tròn mắt: "Lộ Vân Phàm, anh nói những lời này, là có ý tứ gì vậy hả?"
"Không có ý gì, là lời trong lòng của anh, cũng đã sớm muốn nói ra rồi." Lộ Vân Phàm nói, gương mặt không chút biểu cảm.
"Cái gì gọi là yên tâm mà giao em cho anh?"
"An An, anh cảm thấy ba người chúng ta nhân dịp này nên nói chuyện cho rõ ràng minh bạch! Việc anh thích em, toàn bộ thế giới này đều biết đến, trong lòng em không bỏ anh ta xuống được, anh cũng biết rõ! Trong lòng anh ta cũng không buông em được, chắc em cũng biết điều đó! Nhưng mà bây giờ anh và em đã ở cùng một chỗ, anh không mong muốn tương lai sau này, chỉ vì anh ta mà hai chúng ta cứ nhiều lần bị ầm ĩ lên, hết lần này đến lần khác như vậy!"
Trời ạ! An Hồng muốn điên lên rồi! Lộ Vân Phàm nói ra những lời này trước mặt Hàn Hiểu Quân, đã làm cho cô cảm thấy vô cùn xấu hổ.
"Anh nói hươu nói vượn cái gì đó! Anh thì biết cái gì? Anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra đâu! Lộ Vân Phàm, anh đã nói anh tin tưởng em kia mà!" Giọng nói của An Hồng đã phát ra run rẩy.
"Anh tin tưởng em, cho nên anh đã tự thôi miên cho mình là phải tin tưởng em. Thế nhưng mà anh biết, trong lòng em vẫn để lại một vị trí cho anh ta! Anh nghĩ muốn chính là sự toàn tâm toàn ý của em kia. Anh đã nói rồi anh sẽ cho em thời gian, để cho em buông anh ta xuống. Nhưng mà anh phát hiện ra em cũng không cóuông xuống !"
"Em. . ."
"Đủ rồi!" Hàn Hiểu Quân hét lớn lên một tiếng, ngắt lời hai người đang nói..., Vẻ mặt của anh trầm xuống, "Lộ Vân Phàm, tôi đã hiểu rõ ý tứ của cậu rồi. Cậu cứ yên tâm đi, đợi ngày mai sau khi Tần Nguyệt giải phẫu kết thúc, tôi sẽ không bao giờ gặp mặt An Hồng riêng một mình nữa."
"Dựa vào cái gì!" Nghe xong những lời mà Hàn Hiểu Quân nói..., An Hồng cực kỳ tức giận, "Hiểu Quân, anh để ý đến anh ta làm cái gì! Lộ Vân Phàm anh dựa vào cái gì chứ!"
"Dựa vào anh là bạn trai của em!"
"Anh là bạn trai của em thì anh cũng không có tư cách để nói ra những lời này! Thời điểm em và Hàn Hiểu Quân quen biết với nhau, anh vẫn còn đang đái dầm ra quần đó! Hiểu Quân, anh đừng có để ý đến anh ta nữa!"
"Ha!" Lộ Vân Phàm cũng bị chọc tức, "Anh không tư cách? Đúng là anh không tư cách. Cho dù anh có làm cái gì đi nữa, anh cũng không sánh bằng anh ta, có đúng không? An Hồng, rốt cục em cũng đã nói ra những lời trong lòng của mình rồi."
"Không phải là ý tứ này!" An Hồng quả thực muốn phát điên lên rồi, "Lộ Vân Phàm, vì sao anh cứ luôn muốn hoài nghi giữa em và Hàn Hiểu Quân như vậy? Anh có kết thúc chuyện này đi hay không vậy!"
"Em không cần phải ầm ĩ!" Hàn Hiểu Quân cảm thấy đau đầu, "Lộ Vân Phàm! An Hồng! Hai người hãy bình tĩnh lại một chút! Lộ Vân Phàm, cậu hiểu lầm rồi. Tôi và An Hồng không phải là như cậu đã nghĩ đâu."
"Hiểu lầm ư?" Lộ Vân Phàm cắt ngang lời của Hàn Hiểu Quân, cười nhạo: "Cái gì mà hiểu lầm? Chẳng lẽ hai người đã từng kết giao là sự giả dối sao? Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, các người sẽ chia tay nhau hay sao? Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, đến tận bây giờ hai người vẫn còn đang cùng nhau đi!"
"Không phải vậy! Em… Em…" Nếu như Hàn Hiểu Quân không ở trong xe, An Hồng nhất định sẽ có một ít lời nói đúng lý hợp tình để nói với Lộ Vân Phàm. Thế nhưng mà Hàn Hiểu Quân lại đang ở ghế sau, An Hồng vẫn không thể nói nên lời được. cứ nói "em em" đến nửa ngày mà cũng không thể nói tiếp được câu bên dưới nữa rồi.
". . ." Lộ Vân Phàm nghe giọng điệu do dự của An Hồng, trong lòng càng là thấy tức giận. Cơn tức không có chỗ phát tiết, Lộ Vân Phàm rõ ràng dẫm một cước để lên chân ga.
Cả thành phố đều bị bao phủ ở trong màn mưa một mảnh. Chiếc xe màu trắng chạy băng băng ở trên cầu vượt cực nhanh, tựa như bay đi. Cần gạt nước mở đến tốc độ tối đa mới có thể gạt được hết được dấu vết của những hạt mưa bị gió tạt nghiêng xuống lớp kính chắn trước.
"Lộ Vân Phàm, anh nổi điên cái gì vậy! Cho xe chạy chậm một chút!" Tay trái An Hồng nắm lấy dây an toàn, tay phải nắm lấy tay cầm bên trên cửa xe, nhìn Lộ Vân Phàm vượt qua từng chiếc từng chiếc xe khác. Cô vừa sợ vừa tức, "Chậm lại một chút! Trời đang đổ mưa đó! Rất nguy hiểm!"
Lộ Vân Phàm cũng vẫn không lên tiếng. Anh cũng không hề giảm bớt tốc độ chút nào, ngược lại còn tùy ý tăng tốc độ lên tới 120 mã lực.
Hàn Hiểu Quân ở ghế sau cũng cảm thấy không ổn: "Lộ Vân Phàm, cho xe chạy ổn định một điểm!"
Khóe môi Lộ Vân Phàm nhếch lên cười lạnh. Anh vẫn cho xe chạy với tốc độ cao, hoàn toàn không để ý tới sự nhắc nhở của người bên cạnh.
Phía trước có một chiếc màu đen xe hơi đang muốn thay đổi lộ trình. Lộ Vân Phàm lại nhanh chóng lái xe xông tới, đầu xe nhoáng lên một cái, nguy hiểm né qua.
Người lái xe chiếc xe màu đen kia cũng là người tuổi trẻ. Anh ta cư nhiên cho xe chạy vượt qua đi lên, quay cửa kính xe xuống gào thét cái gìđó đối với Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm cũng hạ cửa sổ xe xuống. Mưa to lập tức quét vào bên trong buồng xe.
Người thanh niên ngồi chỗ tay lái giơ Ng'n t giữa lên, hướng về phía Lộ Vân Phàm, mắng: "Thằng nhóc thối tha kia! Vội vàng đi đầu thai hả?" Bọn họ tựa như là đã uống R*ợ*u, có vẻ thật phấn khởi.
"Không chạy xe được thì cũng không cần phải chạy xe!" Lộ Vân Phàm đáp lễ bọn họ.
Người trẻ tuổi kia bị chọc giận: "Mẹ nó, đây không phải là không biết chạy xe! Có muốn so tài hay không vậy!"
"So thì so! Ai sợ ai!"
Đợi cho cửa sổ xe đóng lại, Lộ Vân Phàm liền bắt đầu mở cuộc đua xe ở trên cầu vượt cùng với chiếc xe hơi màu đen kia.
Bọn họ vượt qua một chiếc lại một chiếc ô tô. Khi thì xe màu đen ở phía trước, khi thì xe màu trắng ở phía trước, có khi thì chạy song song với nhau. Đúng là lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
An Hồng đã sợ đến ngây người. Cô và Hàn Hiểu Quân ở trong xe người cứ xoay trái xoay phải, căn bản là không thể nào ngồi vững được nữa. Cô lớn tiếng kêu to: "Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm! Không nên so đo cùng bọn họ nữa! Sẽ xảy ra chuyện đó!"
Lộ Vân Phàm không để ý đến cô. Hàn Hiểu Quân cũng kêu lên: "Lộ Vân Phàm, không nên so đo cùng bọn họ, bọn họ đã uống quá nhiều R*ợ*u rồi. Cho xe chạy như vậy thật dễ dàng gặp rắc rối!"
Cho dù bất kể bọn họ có nói như thế nào, lúc này Lộ Vân Phàm cũng không nghe vào tai.
Anh giống như một con gà trống hiếu chiến, lông trên người đều dựng đứng, hai mắt đỏ kè, hàm răng cắn chặt, chính là hết sức chăm chú đuổi theo chiếc xe hơi màu đen ở phía trước, coi như là đang chơi đùa với hiện thực bản trò chơi đua xe vậy.
Đã chạy tới lộ khẩu của đường dẫn xuống của cầu vượt, Lộ Vân Phàm cắn mạnh răng một cái, dẫm lên chân ga một cái liền vượt qua chiếc xe kia. Chiếc xe vọt tới đường trên mặt đất. Khóe môi anh liền lộ ra nụ cười đắc ý. An Hồng đột nhiên hô lớn: "Dừng xe! Dừng xe! Em muốn xuống xe! Lộ Vân Phàm, em muốn xuống xe! Anh thả cho em đi xuống!"
Tiếng la hét thê lương kia của cô đột nhiên làm cho Lộ Vân Phàm tỉnh táo lại. Anh thoáng buông lỏng thần kinh đang bị kéo căng, đang muốn chậm rãi giảm tốc độ, thì lúc này chiếc xe hơi màu đen bỗng nhiên từ phía sau vượt qua chạy lên trước. Đối phương hạ cửa sổ xe trước sau xuống, 5, 6 cánh tay vung lên đối với Lộ Vân Phàm.
Có trong nháy mắt Lộ Vân Phàm bị ngây người. Ở đường ngang nhỏ phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe quẹo trái. Ngọn đèn pha đầu xe chiếu vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm thậm chí quên mất phải giảm tốc độ.
Hàn Hiểu Quân hô to: "Cẩn thận…"
Chiếc xe kia chạy tới sát xe của Lộ Vân Phàm. Thế nhưng chiếc xe màu trắng của Lộ Vân Phàm đang chạy băng băng cũng đã mất đi sự khống chế rồi, xe chạy với tốc độ cao phóng đi về làn xe phía đối diện.
An Hồng căn bản là chưa kịp suy xét kết quả đã xảy ra chuyện gì. Trước mắt cô trừ bỏ một màn nước mơ hồ, dường như có một con quái vật lớnđen sì đang ở tiến gần đến cô. Quái vật kia có hai con mắt khổng lồ, lúc này nó đang phát ra ánh sáng chói mắt. An Hồng theo bản năng đưa tay lên bịt chặt lấy mắt, cảm thấy một giây sau, cô cũng sẽ bị nó cắn nuốt.
Có một chỉ cánh tay vững chãi đặt ở trên thân thể cô, dùng sức đè nặng lên bờ vai của cô.
Kế tiếp, chính là sự va chạm mãnh liệt. An Hồng nghĩ tới – đây là trong sân chơi xe điện ***ng. Chính là sự va chạm này nếu so kịch liệt gấp trăm lần so với chơi xe điện ***ng trên sân.
Ở giây kế tiếp, chính là sự quay cuồng. Càng không ngừng quay cuồng.
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đã từng đi khu vui chơi, ngồi lên xe cáp treo, lật đi lật lại, đầu dưới chân trên, nhưng cũng sẽ không để cho cô sự sợ hãi thế này.
Thế nhưng lần quay cuồng này lại khác hẳn lần trước. An Hồng nhắm mắt lại, phát ra tiếng thét chói tai, chỉ hy vọng tiếng la hét bén nhọn chói tai cực lớn này có thể làm dừng lại sự quay cuồng kia nhanh một chút.
Cô nghĩ muốn phun ra. Cô cảm thấy đau đớn, cô cảm thấy choáng váng mắt hoa. Đầu của cô trống rỗng, cô muốn nhìn sang người con trai ở bên cạnh mình, nhưng lại không kịp nữa.
Từ băng theo dõi có thể nhìn thấy, sự việc xảy ra chỉ là trong vài giây mà thôi, thế nhưng mà An Hồng lại thấy thời gian sao lại quá lâu, thật lâu, lâu đến nỗi - cô cho rằng chuyện này hết thảy vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc