Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 93

Tác giả: Hàm Yên

HIỂU RA
An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đạt thành ăn ý ngầm với nhau, tạm thời tin tức chia tay này không nói cho ba Hàn mẹ Hàn, mà cũng không nói cho các đồng nghiệp ở trong công ty biết. Bọn họ cũng không nghĩ làm cho rất nhiều người chú ý đến, lại càng không muốn khiến cho mẹ Hàn phải thương tâm.
Hàn Hiểu Quân nói cho An Hồng biết, sức khỏe của Tần Nguyệt vẫn luôn luôn không tốt. Vài năm trước đây, bởi vì cô giảm béo nên đã khiến cho hệ tiêu hoá bị rối loạn, sau này không biết thế nào lại bị mắc bệnh viêm thận mạn tính. Tần Nguyệt cũng kiên trì ở uống thuốc, nhưng mà vẫn cứ liên tục gầy yếu. Tình hình sức khỏe thân thể khi ấy cũng khá tốt, nhìn tinh thần cũng không tệ. Khi tình hình thân thể lâm vào tình trạng kém hơn một cái, cả người liền lẫn sắc mặt liền vàng như nến, bộ mặt phù thũng, đầu choáng váng mệt mỏi. Cha mẹ của Tần Nguyệt sau khi ly hôn đều đã xây dựng gia đình mới của mình, sự quan tâm của họ đối với cô cũng không đủ., Tần Nguyệt chán ghét bộ dáng của bản thân khi phát bệnh, chán ghét phải nhìn thấy khuôn mặt phù thũng của bản thân. Vì thế việc ăn uống điều độ càng thêm gay gắt. Hàn Hiểu Quân khuyên như thế nào cô cũng đều không nghe. Hàn Hiểu Quân muốn dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, dù thế nào cô cũng không chịu đi.
Hai tháng trước, tình hình thân thể của Tần Nguyệt chuyển biến xấu. Cô được mẹ của mình đưa đi bệnh viện, mới phát hiện ra, bệnh viêm thận mạn tính đã phát triển trở thành bệnh nhiễm trùng đường tiểu.
Cô cần phải liên tục lọc máu chạy thận để trị liệu, một tuần phải đi hai lần. Hàn Hiểu Quân nhớ lại những lời mà mẹ của Tần Nguyệt đã nói với anh..., Tần Nguyệt phản ứng đặc biệt lớn đối với quá trình lọc máu chạy thận, trước khi lọc máu cả người bủn rủn vô lực, đi đường không đặng, ăn không ngon. Sau khi lọc máu chạy thận thì đầu bị choáng váng, lợm giọng muốn phun ra. Bác sĩ yêu cầu người nhà phải buộc cô ăn cái gì đó để bổ sung thể lực, nhưng mà cô căn bản là không thể ăn nổi. Chỉ ăn một chút liền đã ói ra toàn bộ. Dần dà, Tần Nguyệt sinh ra ý niệm tiêu cực, chi phí cho việc lọc máu này không hề thấp, mẹ Tần ba Tần đều có chút khó xử. Đây không phải là chuyện tiêu xài một lần một khoản tiền liền có thể giải quyết được, mà là cần phải liên tục trị liệu không ngừng, tựa như làm người ta không trông không thấy đầu. Biện pháp điều trị tốt nhất hiện tại để trị tận gốc bệnh, chỉ có thể thay thận khác. Thế nhưng, khả năng cung cấp thận nguyên lại rất căng thẳng, phí mua thận lại đặc biệt cao, ba Tần mẹ Tần ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì thế, Tần Nguyệt cự tuyệt lại đi lọc máu. Mẹ Tần đau khổ khuyên bảo, cô liền tuyệt thực. Nhưng vì thân thể cô vốn đã không tốt, thân thể lại khá suy yếu, hai bữa không ăn liền trực tiếp bị hôn mê bất tỉnh, dinendian.lơqid]on cuối cùng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu thì mới nhặt về được một cái mạng.
"Hiểu Quân, thực sự là dì không có cách nào mới phải đến cầu xin cháu. Cháu hãy đi đến gặp Nguyệt Nguyệt của chúng ta đi. Mỗi ngày con bé đều không nói năng gì với chúng ta cả, Dì chỉ sợ nó sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó! Dì chỉ có một đứa con gái duy nhất là Nguyệt Nguyệt này. Cho dù có phải đập nồi bán sắt, dì cũng muốn tiếp tục điều trị cho con bé. Thế nhưng lúc này bản thân con bé lại nhất định không đồng ý điều trị. Nó còn nói với dì, bị cái bệnh này chính là chuyện cả đời. Nó bảo nó có cảm giác mình đã bị hủy hoại rồi! Hiểu Quân, dì cầu van cháu đó, cháu đến gặp Nguyệt Nguyệt đi, chỉ có cháu mới có thể khuyên giải được con bé, chỉ có cháu mới có thể cứu được nó thôi!"
Hàn Hiểu Quân kể lại cho An Hồng nghe tất cả những lời nói này. An Hồng hỏi anh: "Vậy anh định làm như thế nào đây?"
Hàn Hiểu Quân cúi đầu nói: "Anh nghĩ sẽ giúp cô ấy, trước chữa bệnh quan trọng hơn, chuyện khác thì để sau này rồi hãy nói đi."
An Hồng khép mắt lại không nói năng gì. Hàn Hiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nở nụ cười khổ sở: "Em đừng nên có biểu cảm như vậy được không? Tần Nguyệt bị bện*** như vậy, anh cũng thấy mình có trách nhiệm với cô ấy. Thời điểm anh cùng với cô ấy, anh lại để thời gian cho cô ấy quá ít. Nếu như anh có thể quan tâm đến cô ấy nhiều hơn cô một chút, thì bệnh của cô cũng sẽ không thể chuyển biến xấu giống như bây giờ."
Từ Mạt Mạt đã trở về Hạ Môn để thực tập. qua điện thoại, An Hồng đã kể lại những chuyện này cho Từ Mạt Mạt biết. Từ Mạt Mạt trầm mặc thật lâu sau đó liền thở dài: "Cậu và Hàn Hiểu Quân thật đúng là có duyên mà không có phận, vậy cậu có tính toán gì không đây?"
"Trước cần đặt hết tinh lực ở trên công tác thôi! Tiểu Bạch à, tớ cảm thấy hiện tại tớ căn bản là không thích hợp để yêu đương, việc này cũng cần qua vài năm nữa mới lại lo nghĩ đến thì tốt hơn."
"Cũng đúng, thời gian này nhân lúc mình còn trẻ nên cố gắng quan tâm đến bản thân mình một chút, thời tiết cũng lạnh rồi. Tháng sau tớ đã trở về, chúng ta sẽ tâm sự với nhau nhiều hơn."
"Được."
An Hồng thu hồi hết thảy cảm xúc của mình, tiếp tục tiến hành thực tập ở trong công ty. Ở trong thời gian ngắn ngủn một năm rưỡi, cô đã trải qua hai đoạn tình cảm hoàn toàn khác nhau, nhưng đều là lấy thất bại để chấm dứt. Điều này không khỏi khiến cho cô có sự hoài nghi đối với tình yêu. Phải tìm được một người thích hợp, xem ra thực sự không phải là chuyện dễ dàng. An Hồng đều dấu những điều này ở tận đáy lòng. Cô nghĩ, bản thân còn trẻ, sau này vẫn còn có cơ hội. Lộ Vân Phàm, Hàn Hiểu Quân, bọn họ đều là người rất tốt, nhưng đáng tiếc, ba người bọn họ lại đi theo phương hướng khác nhau, không còn giống nhau nữa.
Có khi ở công ty cô ***ng tới Hàn Hiểu Quân, An Hồng sẽ chào hỏi cùng anh, chuyện phiếm ngắn gọn vài câu.
Đối với An Hồng trong lòng Hàn Hiểu Quân vẫn còn có áy náy,cho nên cũng không nói nhiều lờivề chuyện của Tần Nguyệt. Thế nhưng mà An Hồng sẽ chủ động hỏi han, Hàn Hiểu Quân dần dần liền bình thản lại, nói Tần Nguyệt đã bắt đầu tiến hành trị liệu theo quy củ, bọn họ đã làm đơn đề nghị với ở bệnh viện, nói với bác sĩ nếu khi nào có được thận để thay thì sẽ làm giải phẫu thay thận.
"Mọi gán*** chi phí đều do anh lo." Hàn Hiểu Quân nói với An Hồng, "Tuy rằng phải đến hơn hai mươi vạn, nhưng mà để có thể làm cho cô ấy được sống sót."
"Anh có nhiều tiền như vậy sao?" An Hồng có chút không hiểu.
"Gom góp lại xem, cùng lắm thì bán căn nhà kia đi." Hàn Hiểu Quân thở dài, "Hiện tại mấu chốt của vấn đề là không có thận nguyên."
An Hồng không hỏi tiếp gì nữa, đối với hành động của Hàn Hiểu Quân, cô có chút không hiểu.
Nhưng mà cô cũng vẫn không nói gì, dù sao chuyện giữa Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt, bản thân cô cũng không biết. Nếu như Hàn Hiểu Quân đã nhận chịu gánh trách nhiệm, anh luôn có lý do của mình.
Cuối tháng mười hai, An Hồng kết thúc giai đoạn thực tập thứ nhất trở về trường học, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Trừ bỏ Từ Mạt Mạt, không có ai biết cô và Hàn Hiểu Quân đã chia tay.
Ngày cuối cùng của năm 2004, học viện có một bữa tiệc tối cử hành ở Đại lễ đường để cùng đón năm mới. Đây là lần trải qua bữa tiệc tối một lần cuối cùng ở trường học của nhóm tốt nghiệp. Từ Mạt Mạt, An Hồng cùng mấy nữ sinh trong phòng ngủ hẹn nhau cùng đi xem.
Chỉ là An Hồng không nghĩ tới điều này, sau một vài tiết mục, cô đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm.
Hai tháng không gặp mặt, cô thiếu chút nữa thì không nhận ra anh.
Lộ Vân Phàm không còn đẻ mái tóc màu nâu nhạt uốn quăn nữa, mà anh đã nhuộm mái tóc của mình thành màu đỏ R*ợ*u, dùng keo xịt tóc vuốt dựng thẳng ở trên đỉnh đầu thành từng túm từng túm một. Nhìn cái đầu của anh rất giống một đóa hoa mào gà nở rộ.
Anh và dàn nhạc của mình đứng dưới vòng tròn ánh sáng đèn ở trên vũ đài. Lộ Vân Phàm ăn mặc rất mê hoặc lẳng lơ, áo cổ chữ V sâu viền kim tuyến, quần da bó sát người, đi đôi ủng da cao, tất cả đều là màu đen. Thân hình của anh đẹp đến không thể tả được, cơ *** theo cổ áo loáng thoáng hiển lộ ra, sắc mặt ủ dột, ánh mắt hờ hững.
Dưới đài vang lên tiếng thét chói tai lẫn tiếng vỗ tay của vô số nữ sinh. An Hồng cùng Từ Mạt Mạt không có chỗ ngồi, chính là đứng ở trong góc xó tối đen. Cô ngơ ngác nhìn lên chàng trai trẻ đang ở trên sân khấu kia, giống như đang nhìn một người không quen biết.
Âm nhạc vang lên, Lộ Vân Phàm vươn ngón trỏ chỉ vào dưới đài, đột nhiên trong lúc đó anh rống lớn một tiếng, tiếp theo liền Pu'ng lên, chiếc ghita Bass trong tay anh cũng phát ra một hồi những giai điệu trào dâng, sau khi cúi măt xuống đất xong, anh chuyển hướng hai chân, cúi đầu điên cuồng mà đánh lên chiếc ghita Bass, đầu cũng lắc lư trái phải theo âm nhạc kịch liệt.
Dàn trống bắt đầu nổi lên, bàn gõ cũng bắt đầu lên tiếng. Trình Húc ôm đàn ghi-ta đứng cách Lộ Vân Phàm không xa, lớn tiếng hòa giọng cùng với Lộ Vân Phàm.
Đó là ca khúc cũ “Hiểu ra”, đã được ra tay cải biên thành giai điệu Rock and roll…
Lộ Vân Phàm hát khàn cả giọng, anh hơi hơi ngẩng lên đầu, không biết đang nhìn về nơi nào. An Hồng từ một khoảng cách rất xa cũng có thể nghe ra sự tuyệt vọng trong giọng hát của anh.
"Anh đã cho là anh sẽ khóc, nhưng mà anh không khóc
Anh chỉ kinh ngạc nhìn theo bước chân của anh, gửi cho em lời chúc phúc cuối cùng
Đây có phải là một loại hiểu ra hay không, làm cho anh thấy được rõ ràng chính mình
Tuy rằng tình yêu là khổ sở, ngày ngày đêm đêm làm cho linh hồn anh chìm vào chỗ sâu nhất
Anh đã cho là anh sẽ trả thù, nhưng mà anh không làm thế
Để cho anh nhìn thấy người con gái mà anh yêu khắc sâu đi qua, thế nhưng anh lại bất lực giống như một đứa trẻ
Đây có phải là một loại hiểu biết hay không, để cho em nhìn thấy rõ ràng chính mình
Được yêu là một hạnh phúc xa xỉ, đáng tiếc là em chưa bao giờ để ý
A... Một đoạn cảm tình như vậy kết thúc
A... Cả trái tim mắt thấy muốn hoang vu
Chúng ta yêu nhau, như là một sai lầm
Nguyện cho anh và em không bị uổng phí, không phải nhận khổ sở
Như từng thiệt tình chân ý trả giá, nên thỏa mãn
A! Hiểu ra rồi cỡ nào đau khổ, em đã từng là của anh toàn bộ
Chỉ là khi anh quay đầu lại, lúc bước đi trên đường mỗi một bước đi đều thấy mình cô độc
A! Hiểu ra rồi cỡ nào đau khổ, em đã từng là của anh toàn bộ
Chỉ mong em tránh thoát tình gông xiềng, yêu trói buộc, tùy ý theo đuổi
Đừng vì yêu mà chịu khổ nữa..."
Hát càng về sau, anh càng ngày càng điên cuồng, bộ mặt dữ tợn, vài lần gào thét đến khàn giọng phá âm. Nhưng mà các nữ sinh ở dưới sân khấu tựa như hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn có sự si mê trong đó. Một đám ào ào gọi tên mấy vị nam sinh trên sân khấu, cái tên được các cô kêu nhiều nhất đương nhiên là "Lộ Vân Phàm" .
An Hồng rốt cục phát hiện, trải qua nửa năm này, Lộ Vân Phàm đã biến thành một minh tinh vườn trường, chạm tay vào có thể bị bỏng. Anh cao lớn, anh tuấn, thần bí, suy sút, không trách được anh lại được nhận sự hoan nghênh nhiệt liệt của các nữ sinh.
Nhưng mà, nghe giọng nói quen thuộc của anh, vành mắt của An Hồng lại đỏ hoe không sao nén nhịn được. Bọn họ ở một khoảng cách quá xa, cô không thể nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng mà An Hồng biết biểu cảm trên mặt anh là như thế nào.
Tựa như ngày nào đó, ở trên con đường nhỏ dưới bóng rừng kia, Lộ Vân Phàm gắt gao nhìn cô chằm chằm, cắn răng nói: Em là một người không có trái tim.
Đúng vậy, chính là hình thức vẻ mặt đó, tâm xám như tro, đầy tuyệt vọng, phảng phất như cô tự tay đẩy anh vào trong Địa ngục vậy.
Từ Mạt Mạt biết An Hồng nhìn thấy Lộ Vân Phàm liền không được tự nhiên, liền lôi kéo cô rời khỏi lễ đường. An Hồng cố nén không quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái. Cô nghĩ, ca từ của bài hát đó viết thật tốt - Lộ Vân Phàm, chỉ mong anh tránh thoát tình gông xiềng, yêu trói buộc, tùy ý theo đuổi, đừng chịu khổ vì yêu nữa.
Cuối kỳ kỳ thi, An Hồng bị cảm lạnh bởi vì ôn tập đến tận đêm khuya. Cô uống thuốc cảm mạo hai ngày mà cũng không hạ xuống được. Cuối cùng thậm chí cô còn bị phát sốt. Vì không muốn bị ảnh hưởng đến cuộc thi, An Hồng quyết định sau bữa cơm chiều, cô sẽ đi đến phòng y tế của trường để truyền dịch.
Bác sĩ của trường giúp cô để tốc độ truyền dịch. An Hồng giơ cái túi truyền dịch lên đi vào trong phòng truyền dịch. Phòng truyền dịch của trường học không lớn, chỉ có sáu cái ghế nằm. An Hồng vừa đi vào liền phát hiện bên trong phòng đã có một người đang nằm ở đó.
Tập trung nhìn vào, chính là Lộ Vân Phàm. Bước chân của An Hồng bị kiềm hãm, nhưng cô vẫn cứ kiên trì tiến vào bên trong, treo túi truyền dịch lên trên cái giá, sau đó cô lặng yên nằm ૮ɦếƭ dí ở trên ghế nằm.
Lộ Vân Phàm nghoẹo cái đầu dựa vào ở trên ghế dựa, giống như là đã ngủ rồi, hoàn toàn không chú ý tới có người vừa tiến vào.
Anh bọc người bằng một chiếc áo bông, tóc có chút rối loạn, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có tí huyết sắc nào. An Hồng không biết anh bị làm sao, trong lòng không khỏi lo lắng.
Ghế nằm vừa hẹp lại vừa ngắn, vóc người của Lộ Vân Phàm thì lại cao lớn, nằm ở trên đó mặt mũi tỏ ra thật không thoải mái, cánh tay thường thò ra ngoài, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi gãi đầu, mày rậm cũng nhíu lại.
Anh luôn luôn gắt gao nhắm mắt lại, khiến cho An Hồng có thể lớn mật nhìn anh. Giữa bọn họ chỉ cách nhau có ba cái ghế nằm, nhưng thật giống như cách một khoảng cách thật xa.
Chàng trai trẻ tuổi này đã từng cùng bản thân cô thân mật khăng khít. Một đoạn trí nhớ này cũng không xa xôi, nhưng mà bây giờ rốt cuộc cũng đã không thể quay trở về quá khứ được nữa. An Hồng thở dài một hơi, bắt buộc bản thân mình không được phép suy nghĩ tiếp đến cái chuyện vô vị này nữa.
Một lát sau, An Hồng phát hiện túi truyền dịch của Lộ Vân Phàm đã sắp cạn rồi, cô nghĩ không muốn đánh thức anh, liền cầm lấy túi truyền dịch của mình rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ của trường tới đổi cho anh.
An Hồng sợ Lộ Vân Phàm hồi tỉnh, một mực chờ bác sĩ đi ra mới thò đầu vào cửa phòng truyền dịch để thăm dò. Phát hiện ra Lộ Vân Phàm vẫn nhắm mắt như trước, cô mới lại đi vào.
Thời gian truyền dịch thật là lâu. An Hồng nằm ở trên ghế dựa đến phát ngốc cả người ra. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu sang nhìn Lộ Vân Phàm một cái. Thân thể của cô vốn đang không thoải mái, điều hòa trong phòng truyền dịch mở chế độ nóng, thật ấm áp dễ chịu. Bất tri bất giác An Hồng liền ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, cô kinh ngạc phát hiện ra túi truyền dịch của mình đã được đổi rồi, trên người cô còn đang đắp một tấm thảm lông.
An Hồng ngồi dậy, sờ sờ ót, nhìn chiếc ghế nằm bên người đã trống rỗng, trong lòng có chút mất mát.
Lộ Vân Phàm cô rụt cái đầu lại chống cơn gió lạnh, đi về hướng phòng ngủ của mình. Khi trở lại phòng ngủ, anh liền mang tai nghe lên liền bắt đầu chơi trò chơi điện tử.
Trình Húc cùng hai người nam sinh khác đang ôn tập bài vở chuẩn bị cho cuộc thi, nhìn thấy bộ dạng của Lộ Vân Phàm như vậy liền giận dễ sợ: "A Lộ! Cậu có thể không đọc sách, xin nhờ cậu không cần chơi trò chơi ở trong phòng ngủ như vậy nữa có được hay không? Hiện tại đã đến lúc nào rồi hả, cậu như vậy là có ý tốt muốn K**h th**h chúng ta hay sao?"
Lộ Vân Phàm không để ý Trình Húc, chính là lạnh mặt tiếp tục đánh đánh giết giết, từng đợt từng đợt công kích hướng về trên người quái thú.
Trình Húc đi tới lấy đi cái tai nghe của anh, hướng về phía anh rống lên: "Ngày mai có cuộc thi! Không nên chơi nữa!"
"Tớ thi qua được." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Húc, lại đoạt lấy tai nghe rồi đội lên.
"Mẹ nó! Cậu đúng là cầm thú!" Trình Húc hùng hùng hổ hổ ngồi trở lại cái bàn của mình, "Xứng đáng ăn phải cái đồ ăn ôi thiu này nọ để bị tiêu chảy!"
Thế nhưng Lộ Vân Phàm chỉ là phụng phịu không rên lấy một tiếng, ánh mắt nhìn lom lom thật chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay bấm cứng nhắc từng chút, không biết trong đầu anh giờ đang nghĩ cái gì rồi.
Mãi cho đến cuộc thi kết thúc, lại phải rời trường, An Hồng cũng chưa từng gặp lại Lộ Vân Phàm.
Đến ngày cuối cùng sau chót của kỳ nghỉ đông của sinh viên, An Hồng tiếp tục trở lại công ty để thực tập. Cô đã tính toán lưu lại ở nơi này để làm việc, tuy rằng sẽ bị chạm mặt với Hàn Hiểu Quân có thể có chút xấu hổ, nhưng mà An Hồng biết, đây là một công ty không tệ. Một phần công việc thích hợp đối với cô mà nói, còn quan trọng hơn so với việc phải chịu nhận những lời đồn đãi, những câu chuyện nhảm kia.
Giao thừa năm 2005, An Hồng đã trải qua một mình.
Cô khuyên Tiêu Lâm đi tới nhà của ông nội bà nội để mừng năm mới. Cả đại gia đình được đoàn tụ trong nhà mới có hơi thở tân xuân vui mừng, Nếu hai người cứ chờ đợi nhau ở nhà, thật sự là quá mức quạnh quẽ. Tiêu Lâm mới đầu không đồng ý, nhưng là ông nội Tiêu bà nội Tiêu, còn cả cô Tiêu nữa, đã thay nhau gọi cô tới. Tiêu Lâm đành phải đáp ứng.
Cô Tiêu có lễ tiết, tính bảo An Hồng cùng đi, nhưng An Hồng dùng lời nói dịu dàng xin miễn. Tiêu Lâm hỏi cô: "Vậy chị chỉ có một mình ở lại nhà hay sao?"
An Hồng liền cười: "Em cứ trông coi chính mình cho tốt đi, chị sẽ nấu một chút bữa cơm tất niên phong phú, chị đây sẽ không bạc đãi bản thân đâu."
Mẹ Hàn gọi điện thoại tới kêu An Hồng đến nhà ăn cơm tất niên. Nghĩ đến Hàn Hiểu Quân, An Hồng liền cự tuyệt. Cô nói dối mẹ Hàn là cô phải đưa Tiêu Lâm đi đến nhà họ Tiêu để mừng năm mới ông nội Tiêu bà nội Tiêu.
Cuối cùng, cô cũng chỉ nấu cho mình một bát bánh sủi cảo đông lạnh ăn nhanh, xem chương trình Tết âm lịch của đài Truyền hình trung ương, một mình liên hoan tiệc tối, một người im lặng trôi qua một năm cũ.
Vào khoảng giữa tháng, Lộ Vân Phàm lái xe cùng Giang Bội đi đến siêu thị để mua đồ.
Thân thích ở nước Mỹ đến thành phố J mừng năm mới, trong nhà mỗi ngày đều có thật nhiều người khách. Lộ Kiến Vũ không thích đi ra bên ngoài để ăn cơm, Giang Bội liền bận rộn rất nhiều. nghĩ muốn mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn, cho nên liền tha Lộ Vân Phàm đi làm công nhân bốc vác.
Ở trong siêu thị vừa đi dạo loanh quanh, Giang Bội không nén nhịn được, bèn nói với Lộ Vân Phàm: "Nhìn mái tóc của cháu, một lát hồng một lát vàng, cứ để tóc đen không phải là rất đẹp mắt hay sao! Cháu đẹp trai như vậy tự nhiên đi làm một thằng nhóc giống như người Nhật Bản."
"Giống như cô thôi, không phải cô cũng nhuộm tóc hay sao!" Lộ Vân Phàm nhíu mày nói.
Giang Bội vỗ vào anh một chút: "Thằng nhóc xấu xa này, đầu của cháu nhìn tựa như cái ௱ôЛƓ con Gà vậy. Cháu thật sự cảm thấy mình để cái đầu như vậy rất đẹp mắt sao?"
Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười, thuận tiện còn sờ sờ lên mái tóc của mình: "Cháu dự định đến khi đi học thì sẽ đổi lại kiểu đầu Mohicans, cô cảm thấy như thế nào?"
"Kiểu đầu Mohicans đã sớm lỗi thời rồi!" Giang Bội lắc đầu, "Chỉ là thất tình mà thôi, ai giống như cháu vậy, ba cháu nhìn cái bộ dạng này của cháu cũng đều muốn buồn ૮ɦếƭ rồi. Về sau làm sao có thể yên tâm để đưa cháu đến nước Mĩ được đây."
Lộ Vân Phàm đen mặt lại, cong miệng lên không nói tiếp lời nữa.
Chuyển qua một cái giá hàng, Giang Bội còn đang ở bên cạnh lải nhải lảm nhảm, Lộ Vân Phàm lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Anh mở trừng lớn mắt, nhìn hai người phía xa, cho là chính mình đã nhìn lầm rồi.
Giang Bội lấy từ trong tủ lạnh ra hai con cá đỏ dạ để so sánh, Lộ Vân Phàm đã đẩy cái xe ra đi về phía trước đi. Giang Bội gọi anh: "Này! Cháu định đi đến nơi nào đó?"
Lộ Vân Phàm cũng không quay đầu lại nói: "Chính cô tự trở về nhà đi, cháu có chút việc cần phải đi trước."
"Thật là một thằng nhóc xấu xa! Cháu..." Giang Bội còn chưa kịp hiểu ra làm sao, Lộ Vân Phàm đã nhanh chóng đi xa.
Anh chậm rãi đi sát vào giá hàng, cách hai người kia càng ngày càng gần.
Anh không đi đến rất gần, chính là ở một chỗ không xa quan sát hai người bọn họ, càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng hoài nghi.
Rồi sau đó, anh bắt đầu phẫn nộ.
Hàn Hiểu Quân ôm bả vai Tần Nguyệt đi ra siêu thị, đột nhiên tránh qua một cái bóng đen trước mặt.
Lộ Vân Phàm gần như là từ trong góc nhảy ra. Anh rút nắm tay ra hung hăng nện ở trên mặt Hàn Hiểu Quân, dùng hết khí lực cả người.
Tần Nguyệt ở bên cạnh hét rầm lên. Bịch xốp trong tay Hàn Hiểu Quân rơi xuống trên đất, các thứ gì đó trong túi lăn ra đầy đất.
Hàn Hiểu Quân bị đánh ngã ra trên mặt đất Lộ Vân Phàm đỏ hai mắt, anh bỗng chốc liền đánh tiếp. Trong lúc Hàn Hiểu Quân còn chưa kịp có phản ứng lại, anh trước liền cưỡi lên trên người Hàn Hiểu Quân, từng quyền từng quyền đập xuống trên mặt anh. Lộ Vân Phàm một bên vung quyền, một bên rống to: "Hàn Hiểu Quân, mẹ nó cứ, mày còn có phải là đàn ông hay không? Mẹ nó chứ, mày còn có phải là đàn ông nữa hay không! Mày căn bản vốn cũng không phải là đàn ông! Không phải!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc