Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 88

Tác giả: Hàm Yên

EM CÓ NGHĨ ĐẾN ĐIỀU NÀY HAY KHÔNG?
An Hồng ở trong phòng bếp rửa chén, Lộ Vân Phàm lén lút đi đến. Anh từ phía sau vòng lấy thân thể của cô, cũng không nói chuyện, chính là cứ yên tĩnh ôm lấy cô như vậy.
Tay của An Hồng vẫn không ngừng, vừa lau chùi cái mâm, cô vừa cười nói: "Có việc gì vậy?"
"An An, buổi chiều có người đến nhà em hay không?"
"Chắc là không có đâu, có chuyện gì chứ?"
"Anh..." Lộ Vân Phàm cắn vào lỗ tai của cô, hơi thở ấm áp của anh phun ở bên tai của cô, "Anh nghĩ muốn em!"
"..."
"Chúng ta đã không làm chuyện kia từ lâu lắm rồi." Giọng nói của Lộ Vân Phàm nghe có chút đáng thương, "Anh rất nhớ em!"
"Bà ngoại còn đang ở nhà đó."
"Bà ngoại... ở trên giường không dậy nổi đâu."
"..."
An Hồng đi đến phòng bà ngoại phòng, thấy bà ngoại đã ngủ rồi, cô nhẹ chân rón rén đi ra, khép cửa lại.
Không kịp quay đầu lại, cô đã bị ôm, ngã vào trong một vòm *** nóng rực. Lộ Vân Phàm sớm chờ không kịp, anh *** áo An Hồng có chút lỗ mãng. Hô hấp của An Hồng cũng dồn dập lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt nóng rực của Lộ Vân Phàm, cô bắt đầu lâm vào trong trận lốc xoáy T*nh d*c.
Quần áo, từng cái từng cái một bị vứt ở trên đất. Hai người bọn họ đều cố đè nén lại tiếng của mình, dây dưa đến trong toilet.
Lộ Vân Phàm cầm lấy cổ tay của An Hồng để ở trên tường, cúi người cuồng nhiệt hôn môi của cô, rồi sau liền một đường kéo dài đến khắp làn da nhẵn nhụi trên người cô. Anh hoặc ***, hoặc ***, hoặc cắn, hoặc ngậm, làm An Hồng nhỏ giọng *** một tiếng. Lộ Vân Phàm rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, anh nhấc một chân của cô lên, để cho Lộ Tiểu Phàm sớm đã chuẩn bị tốt, tiến nhập vào trong thân thể của cô.
An Hồng cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng, nháy mắt cảm nhận kịch liệt xuyên suốt kia đã khiến cho cô cảm thấy có chút không được thoải mái, hàng lông mày nhỏ nhắn hơi hơi nhíu lại. Lộ Vân Phàm lớn tiếng thở phì phò, cúi đầu nhìn vẻ mặt An Hồng hơi có chút thống khổ, bàn tay to liền phủ lên chiếm hữu đỉnh núi mềm mại trước *** của cô, dịu dàng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
An Hồng dần dần đã có cảm giác. Lộ Vân Phàm cũng cảm nhận được thân thể của cô đã ****, sự ấm áp nồng đậm bao quanh anh Anh nhếch môi cười, hơi dùng sức phần thắt lưng, bắt đầu chậm rãi chuyển động. Nghe *** nhẹ chọc lòng người của An Hồng, nhìn thấy gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly của cô, Lộ Vân Phàm càng ngày càng phấn khởi.
"Ôm chặt lấy anh đi, An An." Anh một phát cầm cả hai bắp đù* của An Hồng lên, để cho cô ôm vào cổ của mình, treo người ở trên thân mình.
Theo khe hở hẹp của cửa sổ chớp lật, ánh mặt trời rọi chiếu vào trong toilet nhỏ hẹp, thả xuống hàng loạt những luồng ánh sáng.
An Hồng gắt gao vịn vào thân thể của Lộ Vân Phàm, Cả hai đang là nam nữ thanh niên tuổi trẻ, đều có được hình thể thanh xuân tráng kiện và thon đẹp. Mồ hôi dính bết ướt cả mái tóc của bọn họ, tình cảm mãnh liệt lại triền miên. Hai chân thon dài rắn chắc của Lộ Vân Phàm vững chái dẫm ở trên đất. Cả người anh giống một gốc cây đại thụ sừng sững, hai tay có lực chặt chẽ ôm lấy đù* của An Hồng, để cho cô giống một nhánh cây leo lan tràn, quấn quít ở trên thân anh. Theo sự chuyển động của anh, thân thể của bọn họ lắc lư có tiết tấu, giống đang nhảy múa một vũ điệu áp sát vừa cuồng nhiệt vừa độc đáo.
Nhịp tim của An Hồng đập rất nhanh, cảm giác cọ sát trong thân thể thật là tuyệt vời. Cô biết Lộ Vân Phàm giờ phút này cũng đang hưởng thụ tư vị mất hồn này. Hai tay An Hồng gắt gao ôm lấy cổ Lộ Vân Phàm, cảm nhận được hơi thở nam tính mãnh liệt, còn có cảm xúc nóng bỏng trên người anh. Cô nhắm hai mắt lại, cảm giác mỗi một tế bào toàn thân đều như sôi trào lên, thân thể tựa như một cây pháo hoa nở rộ, dưới sự thúc giục và châm đốt của Lộ Vân Phàm.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ. Lộ Vân Phàm thỏa mãn lại vui vẻ. Từ ngày bà ngoại nằm viện, anh cũng chưa từng cùng An Hồng làm chuyện xấu này. Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau trôi qua ngày Lễ tình nhân. Trong một ngày này, được âu yếm, được làm chuyện yêu đương với cô gái mà mình yêu, Lộ Vân Phàm cảm thấy đặc biệt, đặc biệt hạnh phúc.
Nhưng mà anh lại còn muốn thêm hơn nữa. Anh lôi kéo tay An Hồng nhẹ nhàng nói: "An An, đêm nay dù sao cũng đã có hộ lý ở cùng bà ngoại cả đêm rồi, không bằng em tới nhà anh ở đi."
An Hồng nhìn vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Trong đôi mắt đen như mực kia lóe lên tia sáng ao ước, mong chờ. Trong nháy mắt trong đầu cô nhớ tới lời mẹ Hàn đã nói…”Loại thanh niên mới mười mấy tuổi mà đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng vốn dĩ là không đáng tin, liệu có mấy cặp đến cuối cùng có thể thành đôi được đây? Một cô gái còn trẻ như thế mà đến ở trong nhà bạn trai như vậy, thật sự là liêm sỉ cũng không còn nữa rồi!
Cô lập tức trả lời ngay: "Không đi!"
"Vì sao vậy?" Lộ Vân Phàm có chút giật mình. Anh không nghĩ tới An Hồng lại nói một tiếng liền cự tuyệt như vậy. "Ba anh đi công tác rồi, trong nhà chỉ có Giang Bội ở thôi, cô ấy sẽ không quản chúng ta đâu."
"Không muốn!"
"An An, không có liên quan gì hết, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật mà, đi đi, đến nhà anh đi!" Anh bắt đầu nói làm nũng rồi.
"Thật sự không muốn." An Hồng hít một hơi, "Lộ Vân Phàm, em không muốn đi."
"Thôi được..." Lộ Vân Phàm nhún nhún vai, anh tôn trọng ý kiến của An Hồng, nhưng thật sự vẫn thấy rất thất vọng.
Anh chỉ là muốn, mỗi sáng sớm khi mặt trời mọc, mở mắt ra là có thể thấy cô ở bên mình rồi, chỉ như thế mà thôi.
Học kỳ mới chính thức bắt đầu, vài người bạn học cũ ở lại thành phố J đều biết đến chuyện trong nhà của An Hồng, liền lục tục kéo nhau tới thăm bà ngoại.
Ngày Tần Nguyệt tới thăm bà ngoại, vừa khéo Lộ Vân Phàm cũng ở đó.
Nhìn đến Tần Nguyệt, An Hồng cảm thấy có chút xấu hổ. Lộ Vân Phàm lại không hề biết chuyện gì hết. Ba người ngồi ở bên giường bà ngoại nói chuyện với nhau một lúc, Tần Nguyệt liền đưa ra ý kiến muốn rời đi chỗ khác.
An Hồng đưa Tần Nguyệt đến cạnh cửa, Tần Nguyệt vươn vươn đầu, xác định Lộ Vân Phàm không đi ra cùng, cô mới giữ chặt lấy tay An Hồng, nói: "An Hồng, mình có vài lời muốn cùng với cậu, cậu có thể theo mình đi ra ngoài một chút được không?"
An Hồng cơ bản có thể đoán được ý đồ của Tần Nguyệt, cô gật gật đầu, đóng lại cửa rồi cùng Tần Nguyệt đi đến ban công ở hàng hiên phía Bắc.
Hai cô gái đứng đối mặt với nhau. Tần Nguyệt cúi đầu, hai tay cô không ngừng vò nắm lấy bên dưới vạt áo. An Hồng cũng không nói chuyện, chính là chờ Tần Nguyệt mở miệng.
Rốt cục, Tần Nguyệt hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn An Hồng: "Chh của mình và Hiểu Quân cậu đã biết rồi chứ?"
An Hồng gật đầu.
"Mình tìm đến bạn là muốn nhờ bạn giúp cho mình một việc. An Hồng, mình biết quan hệ giữa cậu và Hiểu Quân rất tốt. Cậu có thể giúp mình trò chuyện cùng với anh ấy có được hay không? Cậu hãy nói cho anh ấy biết, mình sẽ sửa đổi, mình sẽ không cứ luôn kề cận bên cạnh anh ấy nữa, sẽ không còn không ngừng gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh ấy nữa, sẽ không còn tùy tiện nổi cáu lên nữa, mình..."
An Hồng cắt ngang lời nói của Tần Nguyệt: "Tần Nguyệt, đây là chuyện riêng của cậu và Hiểu Quân chuyện. Tớ cảm thấy tớ có nói cái gì với anh ấy đều không thích hợp."
"Nhưng mà cậu và Hàn Hiểu Quân là bạn tốt của nhau mà. Hai người đã từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mình biết Hiểu Quân, anh ấy thật sự để ý đến cậu, cậu mà nói chuyện thì nhất định anh ấy sẽ nghe theo!" Nước mắt của Tần Nguyệt chảy xuống. Cô vẫn như cũ, thật là gầy, gầy đến mức An Hồng nhìn mà cũng không thể nào chấp nhận được rồi.
"Tần Nguyệt, loại chuyện tình cảm như thế này là phải do hai bên tình nguyện, hai người cảm thấy thích hợp liền ở một chỗ, nếu cảm thấy không thích hợp, thì chia tay nhau cũng là bình thường, không cần thiết cứ phải là lúc nào cũng phải dính chặt lại với nhau ở cùng một chỗ."
"Làm sao cậu biết là mình và anh ấy không thích hợp với nhau?" Tần Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lập tức lại biến thành một vẻ mặt biểu lộ thống khổ, "An Hồng, An Hồng, cậu hãy giúp mình một chút đi! Hiện tại mình không dám gọi điện thoại cho Hiểu Quân. Mình chỉ dám gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy cũng không nhắn tin trở lại cho mình. Mình gửi thư qua bưu điện cho anh ấy, nhắn tin ở trên QQ cho anh ấy, anh ấy cũng đều không hồi đáp lại. Kỳ thực mình có rất nhiều, có rất nhiều lời nghĩ muốn nói với anh ấy. Mình và anh ấy biết nhau cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tụi mình cũng không phải là thường xuyên cãi nhau, anh ấy cũng đã từng đối với mình rất tốt! Mình biết mẹ anh ấy không thích mình, nhưng mà mình có thể thay đổi, mình cũng có thể sửa chữa mà! Mình sẽ ăn cơm thật ngon, mình sẽ tích cực làm việc nhà, mình..."
"Tần Nguyệt!" An Hồng đè tay Tần Nguyệt lại, cắt ngang những lời nói thao thao bất tuyệt đầy sự kích động của Tần Nguyệt, "Cậu có nói những lời này với tớ cũng vô dụng thôi! Mấu chốt là thái độ của Hiểu Quân. Tớ nói thật với cậu đó." An Hồng nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt của Tần Nguyệt nhìn mình mang theo sự chờ mong, cô bình tĩnh nói: "Tần Nguyệt, tớ cảm thấy cậu và Hiểu Quân thật sự không được thích hợp đâu."
"Đây chỉ là cạu cảm thấy! Cậu không biết chuyện giữa hai chúng tớ!" Tần Nguyệt lớn tiếng kêu lên.
"Thôi được rồi, được rồi, được rồi!" An Hồng có chút không nén nhịn được, "Tớ không biết chuyện giữa hai người, hiện tại bà ngoại của tớ còn đang trong tình trạng như vậy, tớ đây cũng không có thời gian để đi quản chuyện của hai người. Cho nên cậu đến nhờ tớ đi khuyên nhủ Hiểu Quân cũng sẽ không đáng tin đâu! Tần Nguyệt, tớ biết bây giờ cậu rất khổ sở, nhưng mà cậu vẫn còn trẻ như vậy, thật không đáng để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy."
Tần Nguyệt ngừng khóc, cô lạnh lùng nhìn An Hồng, nói: "An Hồng, có phải cậu đặc biệt không hy vọng mình và Hiểu Quân hòa hảo với nhau hay không?"
"Tớ không có ý tứ này."
"Vậy vì sao cậu không giúp mình?" Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Hiểu Quân là bạn tốt của cậu, mình cũng là bạn tốt của cậu. Chúng ta đều đã biết hơn mười năm rồi, cậu vẫn biết mình luôn luôn thích anh ấy, nhưng mà cậu chính là không hy vọng chúng ta ở cùng nhau, có phải hay không?"
"Không phải vậy!"
"Mình biết cậu đã từng thích Hàn Hiểu Quân, tuy rằng cậu vẫn không chịu thừa nhận."
"..."
"Bây giờ cậu đã cùng với Lộ Vân Phàm rồi, nhưng mà trong lòng cậu vẫn chưa từng quên Hiểu Quân, có phải hay không?"
Nghe thấy Tần Nguyệt nói câu "Có phải hay không phải" kia, An Hồng đột nhiên cảm giác mình có chút không còn sức lực để nói chuyện tiếp nữa rồi. Cô nuốt nước miếng, xoay đầu: "Không có, cậu chớ nói nhảm."
"An Hồng, cậu không lừa được mình đâu." Tần Nguyệt xoay người đi xuống lầu dưới, "Quả thật mình đã nhìn lầm người rồi, thật không nghĩ tới cậu lại là một người như thế."
An Hồng đứng lặng người, sững sờ tại chỗ.
Tần Nguyệt đi vài bước, lại quay đầu: "Mình nói một câu cuối cùng, mình thật sự tiếc thay cho Lộ Vân Phàm, thật không đáng giá."
An Hồng đứng hồi lâu ở ban công Bắc, mới xoay người đi lên lầu. Đẩy cửa nhà ra, cô ngẩng đầu, liền nhìn đến Lộ Vân Phàm lưng dựa vào vách tường đứng ở nơi đó, vẻ mặt anh không chút biểu cảm, gắt gao ngậm miệng, ánh mắt nhìn cô vẻ hờ hững.
An Hồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm, nhẹ nhàng cười lên một tiếng: "Anh đã nghe được chuyện rồi sao?"
"Bọn họ chia tay nhau rồi hả ?" Lộ Vân Phàm thấp giọng hỏi.
"Chia tay rồi."
"Chia tay từ khi nào vậy?"
" Chia tay từ năm trước."
"Được hơn một tháng rồi hả ?"
"Ừ!"
"Vì sao em lại không nói cho anh biết?"
"Chuyện này đâu có liên quan gì với chúng ta đâu?" An Hồng hỏi lại.
"Không có liên quan thì em cũng có thể nói một chút với anh mà." Lộ Vân Phàm cười nhạo một tiếng. Dáng đứng của anh thật tùy ý, vẻ mặt mang theo chút khinh thường, "Lâu Tĩnh Tĩnh và bạn trai cô ấy cãi nhau, em cũng nói với anh, Từ Mạt Mạt và Tiểu Cốc giận dỗi nhau, em cũng đã nói với anh. Dựa vào cái gì Hàn Hiểu Quân chia tay cùng Tần Nguyệt, thì em lại không thèm nói một chữ nào với anh như vậy?"
"Chuyện này..." An Hồng thật sự không sao đáp lại lời nói này của anh được rồi, "Em thực cảm thấy không có gì cần phải nói chuyện này với anh."
"Vậy sao?" Lộ Vân Phàm nheo mắt lại, "Vậy thì em cảm thấy có chuyện gì thì mới cần phải nói với anh đây?"
"..."
Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt An Hồng: "Vì sao em lại không đi khuyên Hàn Hiểu Quân giúp Tần Nguyệt? Em biết rõ rành rành Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân như vậy mà."
"Anh không hiểu chuyện này là chuyện riêng của hai người bọn họ hay sao?"
"Chính là truyền lại lời nói mà thôi, vì sao em luôn luôn muốn cự tuyệt Tần Nguyệt chứ?"
"Anh không biết những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ đâu!"
"Em thì biết sao?"
Ngữ điệu nói của Lộ Vân Phàm mang khí thế bức người. An Hồng không biết vì sao Lộ Vân Phàm đột nhiên liền không được bình thường như vậy! Tựa như mỗi lần nói đến đề tài hoặc có những chuyện gì quan trọng liên quan đến Hàn Hiểu Quân, thì giữa bọn họ luôn sẽ nổi lên sự tranh chấp hoặc lớn hoặc nhỏ.
"Em cũng có biết một chút Cái chính là em cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp với nhau! Được không?" An Hồng có chút nóng mắt lên rồi, giọng nói cũng vang lên to hơn.
Lộ Vân Phàm vẫn như trước, lạnh lùng nhìn cô hỏi: "Thế nào là không thích hợp?"
"Tóm lại là có rất nhiều phương diện, mà anh cứ muốn quản chuyện của bọn họ làm khỉ gió gì kia chứ!"
"Lúc trước em cũng nói hai chúng ta không thích hợp đó sao! Hiện tại chúng ta không phải là ở cùng một chỗ với nhau đó thôi." Lộ Vân Phàm lắc đầu, "Có thích hợp hay không, loại chuyện như thế này chỉ có chính bọn họ biết với nhau, em đi theo xem náo nhiệt làm gì?"
"Em không vào đó để giúp vui!"
" Em không vào đó để giúp vui thì em dựa vào cái gì mà nói với Tần Nguyệt, rằng cô ấy không thích hợp với Hàn Hiểu Quân? Vì sao em không giúp cô ấy đi truyền lại lời nói, nói không chừng hai người bọn họ rồi cũng sẽ trở nên hòa thuận thì sao đây?"
"Anh có tật xấu à! Anh ở đây mà hò hét với em cái gì chứ? Lộ Vân Phàm, anh làm cái gì vậy? Em có đi truyền lời giúp cho Tần Nguyệt hay không, đó là chuyện của em, em cần phải đến xin phép anh sao?"
Trong nháy mắt sắc mặt của Lộ Vân Phàm liền thay đổi. Anh cầm chiếc áo khoác của mình lên, nhanh chóng mặc vào. An Hồng thấy Lộ Vân Phàm đi nhanh đi tới cửa, cũng không quay đầu lại ném theo một câu nói với cô: "Anh xem, không phải là em không chịu đi khuyên giúp cô ấy, mà là, em căn bản cũng không muốn đi khuyên nhủ giúp. Tần Nguyệt nói không sai, em căn bản là không hy vọng bọn họ được hòa hảo! Có lẽ, trong lòng em căn bản cũng chưa từng bao giờ quên anh ta."
An Hồng nhìn theo bóng lưng của anh khó có thể tin nổi. Cô phát hiện thân mình Lộ Vân Phàm hơi hơi có chút phát run, hiển nhiên là anh đang tức giận.
Lộ Vân Phàm đứng đó trong chốc lát, vung tay đóng lại cửa phòng rồi rời khỏi nhà An Hồng.
An Hồng suy sụp ngồi xuống. Cô thật sự không rõ đến cùng chuyện gì đã xảy ra. Cô cẩn thận suy tư những chuyện mà mình từng làm, đã từng nói, xem có nói một câu nào đâm chọc đến Lộ Vân Phàm hay không, mà lại làm cho anh tức giận đến như vậy. Thế nhưng mà nghĩ một hồi lâu cô cũng không thể nghĩ ra được rõ ràng.
Vốn dĩ An Hồng cũng không muốn cãi nhau với Lộ Vân Phàm, nhưng mà anh dường như đặc biệt để ý đến một chút việc nào đó, hay là về một người nào đó. Trong lòng An Hồng đều biết, cho nên cô tận lực tránh nói đến những chuyện về người đó ở trước mặt anh, nhất là phương diện có liên quan đến chuyện tình cảm. Thế nhưng mà cô nhận ra, cô vẫn đã đánh giá thấp trình độ suy nghĩ của Lộ Vân Phàm rồi.
Cuộc tranh chấp lần này, cuối cùng người chịu cúi đầu tuyên bố kết thúc chính là An Hồng.
Kỳ thực cũng không tính là cúi đầu, chỉ là sau khi tan học An Hồng đã nhắn tin cho Lộ Vân Phàm, hỏi anh giữa trưa có muốn cùng nhau ăn cơm hay không. Khi đi ra khỏi tòa nhà giáo đường, cô liền nhìn thấy anh đã đứng chờ cô ở ven đường.
Đại học năm 3, chương trình học càng căng thẳng, An Hồng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ở trường phải làm liên tục bài vở và bài tập. Ở trong nhà bà ngoại, chính là Tiêu Lâm đang chuẩn bị thi lên cấp ba, lại còn chuyện chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, mỗi một dạng đều tạo áp lực ở trên bờ vai cô.
Cô không còn có thời gian dư thừa để hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm. Mỗi khi có thời gian là cô trở về nhà làm bạn, chăm sóc bà ngoại nằm trên giường không dậy nổi. Vào mỗi cuối tuần cô còn muốn gặp mặt với Tiêu Lâm, quan tâm đến tình hình gần nhất của em gái một chút.
Tình hình của bà ngoại không được tốt lắm, ngay cả việc ngồi lên trên xe lăn cũng đều phi thường khó khăn, chỉ có thể trường kỳ nằm ở trên giường. Thân thể của bà ngoại càng ngày càng kém, phản ứng cũng chậm độn, có khi còn có thể phát giận, cả người nằm ở trên giường run run, miệng ú ớ kêu lên tiếng thét chói tai, cuối cùng lại ngủ thiếp đi giống như bị hôn mê sâu vậy.
An Hồng thường tiếp nhận các cuộc điện thoại gọi đến của người hộ lý. Mỗi một lần như vậy đều làm cô cảm thấy sợ hãi. Cô biết, thời gian của bà ngoại đã không còn nhiều lắm rồi.
Loại cảm giác sợ hãi này cũng từng đã ăn mòn trong lòng của cô, có lẽ là vào khoảng thời gian trước khi mẹ cùng bác sĩ Tiêu rời đi. An Hồng không dám nghĩ đến một ngày nào đó sẽ đến, mỗi một lần nhìn thấy bà ngoại yên tĩnh ngủ ở trên giường, cô mới có thoáng thấy an tâm.
Có đôi khi, An Hồng sẽ cảm thấy hoang mang không biết giải quyết thế nào. Khi đi ở trên đường, đút tai nghe vào trong lỗ tai, nghe những ca khúc mà Lộ Vân Phàm đã tải xuống giúp cô, cô sẽ tưởng tượng, rốt cuộc tương lai sau này thì sẽ như thế nào, có phải dần dần sẽ tốt lên hay không, có phải hết thảy đều hướng cô hi vọng đến sự phát triển tốt đẹp hay không.
Lộ Vân Phàm cũng có chút không biết làm thế nào. Anh học tập làm một người bạn trai có đủ tư cách, mang hết khả năng để làm cho An Hồng được vui vẻ, nhưng trước sau lại phát hiện ra, cuối cùng không thể làm cho cô được chân chính thoải mái. Chi ngắn ngủn mấy tháng, An Hồng đã gầy đi một vòng lớn, cô bắt đầu mất ngủ, ban ngày thì tinh thần uể oải, có khi lên lớp đều sẽ mê mê trầm trầm ngủ thiếp đi.
Cô bắt đầu tranh cãi cùng Lộ Vân Phàm chỉ vì một chút những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Có khi lại hướng về phía đối phương gào to rống lớn, có khi lại bị rùng mình một hồi, vài ngày cũng không liên hệ cùng đối phương.
An Hồng cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cho rằng Lộ Vân Phàm căn bản là không hiểu biết cô rốt cuộc muốn cái gì. Mà kỳ thực chính cô cũng không biết mình đang muốn cái gì. Có đôi khi, An Hồng sẽ cảm thấy duới tình huống như thế này, mình căn bản không phải là đang yêu đương.
Lộ Vân Phàm cũng cảm thấy rất mệt. Anh không biết anh còn có thể làm tiếp cái gì thì mới có thể làm cho An Hồng cảm thấy vừa lòng. Riêng về chuyện bí mật, Lộ Vân Phàm cũng đã thỉnh giáo Trình Húc và Hứa Lạc Phong. Hai người bạn này cũng đã cho anh ra một ít chủ ý, nhưng mà khi chân chính thực thi thì sau đó, Lộ Vân Phàm liền phát hiện hoàn toàn đều không có hiệu quả, thậm chí có khi còn hoàn toàn ngược lại, khiến cho An Hồng cảm thấy bị phiền chán bất an.
Mặc dù như thế, Lộ Vân Phàm vẫn kiên trì với phần tình cảm mình không dễ có được này. Anh ra sức bảo vệ cô gái đối với anh mà nói, chính là đặc biệt quan trọng này.
Sau cái lần cãi nhau với Lộ Vân Phàm hôm đó, về sau này An Hồng suy xét hồi lâu, thật sự quyết định gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân.
Cô cảm thấy Lộ Vân Phàm nói không sai, Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân như vậy, cô ấy chỉ là cầu xin bản thân cô truyền giúp lại lời nói, là một người bạn thân, là bạn học cùng lớp, cô hẳn là nên giúp đỡ.
Nhưng mà, ở trong điện thoại Hàn Hiểu Quân đã nói rõ ràng minh bạch với An Hồng rằng, chuyện của anh và Tần Nguyệt đã kết thúc.
An Hồng hỏi Hàn Hiểu Quân một vấn đề: "Hiểu Quân, anh đã từng bao giờ thích Tần Nguyệt chưa?"
Hàn Hiểu Quân ở trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, sau đó cho cô một đáp án thế này: "Anh cũng không xác định lắm. Có lẽ, khi đó anh cho rằng cái loại cảm giác ấy là rất thích, nhưng mà đến bây giờ anh cảm thấy, không phải vậy.
Sau khi cúp điện thoại, An Hồng cầm *** cùng bật lửa đi đến chiếc ban công nhỏ ở phía cuối hành lang phòng ngủ. Cô trốn ở nơi đó ***, ôm đầu gối suy nghĩ tâm sự của mình.
Trưởng thành, thật sự thật làm cho người ta thấy phiền não. An Hồng cảm thấy sinh hoạt đã qua của bản thân thật hỏng bét.
Tuần đầu tháng năm, An Hồng cùng với bạn học cùng lớp cùng nhau ra ngoài để thực tập hai tuần lễ, tham gia thực tập về địa chất công trình và thực tập công việc đo đạc quan trắc.
Đó là một thành phố nhỏ nằm cách thành phố J khoảng 400 ki lô mét. Đơn vị tiếp nhận là bên kia một trường đào tạo chuyên nghiệp chính quy. Các học sinh được sắp xếp ở trong khu nhà khách đơn sơ của nhà trường.
An Hồng ở cùng với Từ Mạt Mạt trong một cái phòng. Bọn họ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trèo đèo lội suối, luyện tập sử dụng la bàn địa chất, thuận tay phân tích mặt cắt, vẽ sơ đồ tiết diện mặt cắt, các loại hiện tượng địa chất, điều tra địa chất công trình, còn có đo vẽ các loại bản đồ địa hình, đo đạc khuôn mẫu thi công, kiểm soát đo lường các vấn đề quan trọng cần giải quyết.
Mỗi ngày chịu gió thổi nắng chiếu, màu da của An Hồng lại đen cháy hơn một ít. Các nữ sinh cùng đi thì bôi kem chống nắng, lại còn mang mũ chống nắng, còn An Hồng cũng chỉ là bới tóc kiểu đuôi ngựa, mặc quần áo bảo hộ chống nóng hối hả ngược xuôi đi theo thày giáo.
Lộ Vân Phàm có khi sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói thời điểm rảnh rỗi cô nên về. Cô bận rộn nên cũng chẳng quan tâm đến cái gì nữa. Buổi tối khi gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, có thể rõ ràng cảm nhận được là anh không vui, nhưng An Hồng cũng không có tinh lực để trấn an anh, chỉ vội vàng nói vài câu chuyện liền treo điện thoại rồi.
Sinh nhật lần thứ 21 của An Hồng là trải qua ở trong nhà khách. Lúc trước cô đã cảnh cáo Lộ Vân Phàm, không được đi tới đây, cũng không được làm cái gì khiến cho cô kinh ngạc.
An Hồng cảm giác mình đã không chịu nổi cái chuyện bị kinh ngạc nữa rồi. Cô cảm giác, cảm thấy, Lộ Vân Phàm muốn cái gì đều làm ra được, mà việc này, đối với cô mà nói, thậm chí giống như là một loại kinh hãi.
Thật bất ngờ chính là, tối hôm đó, An Hồng nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Quân gọi tới.
Anh nói với cô lời chúc sinh nhật vui vẻ, An Hồng mệt mỏi nằm ở trên giường, cảm thấy giọng nói của Hàn Hiểu Quân nghe qua có chút quái dị.
"Anh uống R*ợ*u rồi phải không?" An Hồng cười, "Uống nhiều quá hả?"
"Ừ, anh uống một chút R*ợ*u trắng." Hàn Hiểu Quân ở điện thoại đầu kia cúi đầu cười, "Em đang làm gì đó?"
"Em đang thực tập ở bên ngoài, bây giờ đang ở trong nhà khách, mệt ૮ɦếƭ đi được. Anh làm gì mà lại đi uống R*ợ*u trắng vậy?"
"Hôm nay tâm tình tốt, sinh nhật, em có ăn bánh ngọt không?"
"Không có." An Hồng nghĩ nghĩ, "Em giống như chưa từng bao giờ ăn bánh ngọt chúc mừng cho sinh nhật của mình thì phải."
"Không thể nào! Thiệt hay giả đó?"
"Thật sự." An Hồng nhớ lại những sinh nhật mà bản thân mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, "Chưa từng một lần ăn."
"Như vậy thật đáng thương, sinh nhật sang năm của em, anh sẽ trải qua cùng với em, sẽ mua cho em một cái bánh ngọt cực lớn."
"Tốt quá, anh nói nhớ giữ lời nói đó!" An Hồng cười rộ lên khanh khách. Nói chuyện phiếm cùng Hàn Hiểu Quân, chung quy cô có một loại cảm giác thân thiết, tự tại.
Hàn Hiểu Quân thật sự uống quá nhiều R*ợ*u. Chuyện trời nam biển bắc chỉ chỗ nào, nói chỗ nào, anh thao thao bất tuyệt nói chuyện không ngừng. An Hồng liền theo sự bậy bạ đó của anh, nói qua nói lại, lại nói đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ.
Di động của An Hồng càng không ngừng phát ra những tiếng chuông báo nhắc nhở, cô biết là Lộ Vân Phàm gọi điện thoại tới, nhưng mà cô lại không muốn nhận, chính là trò chuyện cùng Hàn Hiểu Quân.
Cuối cùng, bọn họ lại nói chuyện về Tần Nguyệt.
Hàn Hiểu Quân nói: "Ngày Quốc tế lao động, Tần Nguyệt đến Quảng Tây rồi, cô ấy đi Liễu Châu thăm họ hàng rồi sau đó đến Nam Ninh tìm anh."
"Hai người như thế nào?"
"Không thế nào hết, anh chỉ khuyên cô ấy hãy trở về." Giong nói của Hàn Hiểu Quân rất thấp, "Anh không biết cô ấy phải cần bao lâu mới đi ra, anh biết là mình có lỗi với cô ấy. Nhưng mà anh thật sự cảm thấy, việc anh chia tay với cô ấy chính là kết quả chính xác nhất! A Hồng, nếu như em gặp được cô ấy, thì hãy khuyên nhủ cô ấy."
Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của Tần Nguyệt khi cô ấy nhìn mình, An Hồng thấy thân thể hơi run lên một chút.
"Rồi nói sau."
Hàn Hiểu Quân không để ý giọng điệu khác lạ của An Hồng: "Bây giờ em và Lộ Vân Phàm như thế nào?"
"Vân cứ như vậy thôi."
"A Hồng, em thích cậu ta sao?"
"Hả?"
"Lộ Vân Phàm, em thích cậu ta sao?"
"Thích... ừm, thế thì sao?"
"À... Thích là tốt rồi." Hàn Hiểu Quân "Ha ha ha", nở nụ cười, "Em cảm thấy vui vẻ là tốt rồi."
"Anh nói cái gì vậy, Hiểu Quân?"
"Không có gì, anh uống hết gần hết một cân (một lít) R*ợ*u trắng, cho nên đầu có chút choáng váng."
"Một cân?" An Hồng choáng váng.
"Em lớn tiếng như vậy làm gì chứ. Ha ha ha ha..." Hàn Hiểu Quân cười, tiếng cười của anh càng ngày càng lớn. An Hồng không biết anh đang ở nơi nào, không biết anh làm sao có thể phấn khởi như vậy, cô có chút lo lắng: "Hiểu Quân, anh mau chạy đi tìm thứ gì đó ăn cho tỉnh R*ợ*u đi, em thấy anh thực không thích hợp."
"Anh không sao, không có việc gì." Hàn Hiểu Quân tiếp tục cười, "Chỉ là anh thấy rất là vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ, rất vui vẻ..."
Giọng nói của anh dần dần nhỏ xuống dần, An Hồng gọi anh vài tiếng, chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một hồi tiếng ngáy rất nhỏ. Cô biết Hàn Hiểu Quân đã ngủ rồi.
Cúp điện thoại, An Hồng phát hiện di động của chính mình đã nóng gay gắt, lúc này, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Là Lộ Vân Phàm: "Em đã gọi điện thoại cho ai đấy? Gọi hết mấy giờ đồng hồ như vậy? Anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao em lại không nhận cuộc gọi chứ? Em muốn anh nóng ruột ૮ɦếƭ à?"
"Em nói chuyện với Hàn Hiểu Quân." Nghe giọng nói tràn ngập sự chất vấn của Lộ Vân Phàm, An Hồng bình tĩnh trả lời, "Anh ấy uống nhiều quá, tìm em nói chuyện phiếm, thuận tiện nói chúc mừng em sinh nhật vui vẻ."
"Em! Em nhìn thời gian xem!" Lộ Vân Phàm bị chọc tức, lúc này đã là rạng sáng, đã qua mười hai giờ đêm rồi. Anh gọi điện thoại di động tưởng sắp vỡ cả điện thoại ra rồi, mà điện thoại cũng vẫn không được tiếp thông. Cú điện thoại này, anh còn chưa kịp chính miệng nói với cô câu "Sinh nhật vui vẻ."
"Lộ Vân Phàm, em xin anh đấy, anh không cần ở đó mà toan tính mấy thứ này có được hay không? Cái gì mà sinh nhật, cái gì mà ngày kỷ niệm, cái gì mà quà tặng, em căn bản đều không cần."
Lộ Vân Phàm hít vào một hơi: "Vậy rốt cuộc em để ý đến cái gì? An Hồng! Anh là bạn trai của em, em có nghĩ đến điều này hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc