Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 87

Tác giả: Hàm Yên

HÃY KẾT GIAO VỚI CẬU TA CHO THẬT TỐT!
Năm 2004, tết âm lịch tới đặc biệt sớm.
Lộ Vân Phàm ở nhà ăn cơm tất niên xong rồi chào hỏi đối với Lộ Kiến Vũ, Giang Bội, sau đó chạy ra khỏi cửa.
Đêm trừ tịch, trên đường rất vắng vẻ, gần như tất cả cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một số khách sạn kinh doanh cơm tất niên là còn đang mở cửa làm ăn buôn bán. Lộ Vân Phàm đứng ở ven đường gọi xe thật lâu mà cũng không thấy xe đến, đành phải ngã đi hai lần xe bus đến Bệnh viện số 2 thành phố J, đi vào khu nội trú quen thuộc.
Đã gần đến 9 giờ đêm, lại là đêm trừ tịch, cho dù trong bệnh viện có treo một ít dải băng cùng với khí cầu, nhưng nhìn vẫn có vẻ tiêu điều quạnh quẽ.
Lộ Vân Phàm đi thang máy đến tầng thứ mười hai, đi đến bên ngoài một gian phòng bệnh, anh nhẹ nhàng gõ gõ vào cánh cửa, chợt nghe thấy trong phòng truyện tới một giọng nữ tinh tế: "Mời vào."
Lộ Vân Phàm đẩy cửa bước vào phòng. An Hồng ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, ngây ngẩn cả người.
Trong phòng bệnh của bà ngoại không có ti vi, dỗ cho bà ngoại ăn cơm tối xong, An Hồng đang ngồi ở bên giường, nương theo ánh sáng của ngọn đèn bàn để xem tiểu thuyết. Bà ngoại đã ngủ rồi, bà lão nằm ở giường bên cạnh cũng đã ngủ say ngáy khò khò.
An Hồng dựng thẳng ngón trỏ đặt lên trên bờ môi "suỵt" một tiếng, đứng dậy lôi kéo Lộ Vân Phàm đi đến trên hành lang: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến cùng em, gần sang năm mới em đang ở bệnh viện thế này, anh sợ em quạnh quẽ."
An Hồng cười rộ lên, vươn tay ôm lấy hông của anh. Lộ Vân Phàm thuận thế liền vòng cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi của cô.
"Ba anh không nói gì với anh à?"
"Không có, họ hàng trong nhà đến chơi, bọn họ chơi mạt chược còn không kịp nữa là. Đúng rồi, Tiêu Lâm đâu?"
"Con bé đi đến nhà của ông bà nội bên kia ăn cơm tất niên rồi. Em đã bảo với cho con bé mấy ngày tới thì cứ ở chỗ bên đó, mỗi ngày đều phải nhớ làm bài tập. Con bé ở lại bệnh viện cũng không được thuận tiện, mà ở một mình trong nhà em cũng thấy lo lắng."
"Vậy à. Cơm tất niên em ăn cái gì?"
"Còn có thể ăn cái gì nữa đây?" An Hồng cười, vuốt xuôi cái mũi Lộ Vân Phàm một cái, "Ăn cơm tập thể ở căn tin thôi, bà ngoại cũng không ăn được cái gì, một mình em cũng lười lấy."
"Gọi em đi đến nhà anh ăn cơm, em lại không chịu."
"Tết mừng năm mới, làm sao em để lại bà ngoại một mình trong bệnh viện được! Hiểu Quân cũng gọi em đi đến nhà anh ấy ăn cơm đấy, nhưng em cũng vậy, không nhận lời."
"Có muốn anh đi cùng em ra ngoài lại ăn chút gì hay không?"
"Không cần đâu, em đã ăn no rồi." An Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm. Trong khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày Lộ Vân Phàm đều chạy tới bệnh viện, anh cũng thật mệt mỏi. Không nghĩ tới đêm trừ tịch Lộ Vân Phàm cũng chạy tới đây, An Hồng xoa lên gương mặt anh, "Anh về sớm một chút đi, em ở đây cũng không có chuyện gì, chỉ chốc lát nữa sẽ ngủ thôi."
"Vậy em phải ngủ ở cái ghế nằm kia sao?" Lộ Vân Phàm cảm thấy đau lòng. Vài ngày nay An Hồng gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng kém đi không ít, "Anh lại cùng với em một lát, sau đó trở về cũng không có chuyện gì."
"Ở chỗ này chẳng có cái gì hết, chương trình cuối năm cũng không được xem, anh không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Không phải còn có thể tán gẫu hay sao, nhìn em thì có chỗ nào còn có thể nhàm chá được đây." Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng ngồi vào ghế tựa ở hành lang, "Bà ngoại còn phải bao nhiêu lâu nữa mới có thể ra viện?"
"Phải qua mấy tuần lễ nữa, vốn dĩ bệnh nhân trúng gió còn phải tiến hành tập luyện để hồi phục lại, bất quá bà ngoại lớn tuổi rồi, bác sĩ nói không cần thiết, đợi đến khi bệnh tình ổn định thì có thể xuất viện."
"An An, lại mời thêm một hộ lý nữa đi, anh thấy em thế này thì vất vả quá."
An Hồng nắm giữ tay Lộ Vân Phàm, tựa đầu vào trên bả vai của anh: "Thời kì Tết âm lịch thế này chỗ nào cũng mời hộ lý cả, cái người hộ lý mà em mời kia không trở về nhà ăn mừng năm mới đã là vô cùng may mắn lắm rồi. Cho dù cũng phải bỏ thêm một ít thù lao, dù sao cũng không được bao lâu, em cứ kiên trì một chút thì tốt rồi."
Lộ Vân Phàm thở dài, hai người lại ***ng đầu vào nhau một lúc lâu, không ai nói gì. An Hồng tựa người vào trên người Lộ Vân Phàm, dần dần nhắm hai mắt lại, không quá bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, An Hồng mơ mơ hồ hồ nghe được Lộ Vân Phàm ở đó kêu cô: "An An, An An, tỉnh."
An Hồng mở to mắt ngẩng đầu: "Em đã ngủ thiếp đi sao?"
"Ừ."
"Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Hơn mười một giờ đêm một chút."
Trong lòng An Hồng cả kinh, lập tức nhảy dựng lên: "Bà ngoại..."
"Yên tâm, y tá đã tới kiểm tra phòng rồi, bà ngoại không có chuyện gì."
An Hồng cúi đầu nhìn Lộ Vân Phàm đang xoa bả vai, biết mình vậy mà dựa vào anh ngủ đến hơn hai giờ, nhất định là anh mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Cô giúp anh xoa bả vai, thấp giọng nói: "Đã tê rần vai rồi hả?"
"Ừ! Em ngủ thật là sâu, anh lại không nhẫn tâm đánh thức em." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu hướng cô cười, tiếp theo liền đứng lên hoạt động hai cánh tay Lúc này, thoáng từ xa xa truyền đến tiếng nổ của pháo hoa. Lộ Vân Phàm dần dần dừng động tác, anh đột nhiên một phát cầm tay An Hồng lên, chạy đi trên hành lang.
"Nầy! Đi đến nơi nào vậy?"
"Đi xem pháo hoa!"
Chạy ra khỏi bệnh viện, Lộ Vân Phàm nhìn quanh trái phải, mang theo An Hồng đi đên một đoạn đường, liền nhìn thấy ở trên bãi đất trống của cửa một khu dân cư, có một đám người đang tụ tập để xem pháo hoa.
Tới gần mười hai giờ, tất cả mọi người thật H**g phấn, những đứa trẻ chơi một chút những sợi pháo sáng nhỏ, chạy tới chạy lui vòng quanh người lớn, vui đùa ầm ĩ không ngừng. Lộ Vân Phàm hướng đến một bác gái trung niên xin hai sợi pháo sáng nhỏ, đưa cho An Hồng, mỗi người một cái liền đốt vung chơi.
Tiếng cười của anh nghe rất lớn, ánh lửa văng khắp nơi, tia lửa sáng chiếu rọi khuôn mặt còn trẻ của anh. An Hồng có thể nhìn thấy ánh mắt của anh cười đến cong lên cùng cái miệng cười lộ ra những chiếc răng xinh đẹp trắng bóng. Tâm tình của cô cũng bị kích động theo, tựa như sự mệt mỏi suốt mấy ngày nay đều trở thành hư không. An Hồng giãn cánh tay ra vung sợi pháo sáng, lưu lại ở trong không khí băng lãnh từng chuỗi ánh sáng trắng. Cô cũng bắt đầu lớn tiếng cười, cùng đám người chung quanh vui vẻ cùng nghênh đón năm con khỉ sắp đến.
Đúng 0 giờ tiếng chuông báo vang len, các loại pháo sáng đều được châm lên, bên tai truyền đến âm thanh vĩ đại của pháo hoa. Lộ Vân Phàm ôm An Hồng vào trong ***, hai người cùng nhau nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn lên những chùm pháo hoa đủ màu sắc nở trong trời đêm.
Nhiệt độ rất thấp, nhưng bọn họ lại cũng không cảm thấy lạnh một chút nào. Lộ Vân Phàm nói nhỏ ở bên tai An Hồng: "An An, năm mới vui vẻ."
Theo lời nói chuyện, từ trong miệng của anh phả ra từng luồng từng luồng hơi nước trắng xóa. An Hồng sờ sờ lên chóp mũi đông lạnh đỏ ửng lên của anh, "Xoẹt xoẹt xoẹt " sau đó liền nở nụ cười.
"Năm mới vui vẻ, Lộ Vân Phàm!" Cô dựa đầu vào trên *** anh, nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại.
Đây là cái tết âm lịch đầu tiên mà hai người bọn họ đã cùng nhau trôi qua.
Chỉ là bọn họ không biết, cùng nhau mừng năm mới tiếp theo, là chuyện sau này rất lâu, thật là lâu.
Mùng tám Tết, sinh nhật Hàn Hiểu Quân bước qua tuổi hai mươi tư. Anh và mẹ Hàn cùng gọi An Hồng đi đến nhà ăn cơm.
Hàn Hiểu Quân bảo An Hồng gọi cả Lộ Vân Phàm, nhưng Lộ Vân Phàm không đồng ý: "Anh không quen với bọn họ, đi khách sạn ăn cơm còn tạm được, chứ đi đến nhà anh ấy không tốt lắm đâu. Hơn nữa, nói không chừng vừa đến lại gặp phải Tần Nguyệt thì ૮ɦếƭ. Cả đời này anh cũng không nghĩ muốn lại phải cùng ăn cơm với Tần Nguyệt nữa đâu."
An Hồng cũng tùy theo anh, bản thân mua chút hoa quả hàng tết để đi đến nhà họ Hàn.
Thật bất ngờ chính là Tần Nguyệt cũng không tới nhà. An Hồng cảm thấy kỳ quái, lại không tiện mở miệng hỏi. Sau khi cùng Hàn Hiểu Quân và mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm chiều, Hàn Hiểu Quân đưa ra ý kiến đưa An Hồng trở lại bệnh viện.
Anh uống R*ợ*u, không thể lái xe. An Hồng chối từ một chút, Hàn Hiểu Quân xoa xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói: "Có việc muốn cùng em, đi thôi!"
Xe taxi đi đến bệnh viện. Hàn Hiểu Quân xuống xe, sau đó đi đến quầy bán quà vặt mua mấy lon bia cùng một gói TL, kêu An Hồng đi cùng anh đến ngồi ở vườn hoa nhỏ trong bệnh viện một lát.
An Hồng càng nghi ngờ, suốt cả buổi tối Hàn Hiểu Quân đều có vẻ là lạ, rõ ràng là ngày sinh nhật của anh, nhưng anh lại có bộ dạng một bộ u sầu, rõ ràng không có chút cao hứng nào.
Bọn họ tìm cái ghế băng dưới bóng đèn đường sóng vai ngồi xuống. Hàn Hiểu Quân đưa cho An Hồng một lon bia, tiếp theo liền châm lên một ***.
An Hồng cau mày nhìn anh, kéo móc kéo lon bia ra cùng uống với anh.
Thấy Hàn Hiểu Quân nãy giờ không nói gì, An Hồng rốt cục không nhịn được nữa, liền hỏi: "Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Hiểu Quân quay đầu nhìn cô một cái, lắc đầu cười: "Không có chuyện gì. Chính là đột nhiên muốn tìm em tâm sự."
Ng'n t An Hồng gõ gõ lên lon bia, mím môi gật gật đầu: "Vậy sao. Ăn tết xong, có còn phải đi công tác không?"
"Có chứ, anh đi Quảng Tây, có lẽ cũng phải đến mấy tháng."
"Lâu như vậy sao?"
"Ừ! Ở đó có một công trình khá lớn, lúc trước cũng đã chuẩn bị thật lâu."
"Vậy anh đi lâu như vậy, không phải là sẽ phải bỏ lại Tần Nguyệt một mình ở chỗ này hay sao."
Nghe thấy những lời An Hồng nói, Hàn Hiểu Quân cũng không trả lời, chỉ là nhếch miệng cười một chút. An Hồng cảm thấy, nụ cười này của anh cười thực sự có chút cổ quái, nhưng cô vẫn không hỏi tiếp nữa.
Thấy Hàn Hiểu Quân ***, An Hồng nghiện TL cũng bị quyến rũ theo. Cô duỗi tay về phía anh: "Cho em một điếu."
"Cái gì?"
"Thuốc lá."
Hàn Hiểu Quân mở to hai mắt nhìn: " Thuốc lá?"
An Hồng gật đầu.
"Em học *** lá từ khi nào vậy?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, cứ cho em một điếu đi nào."
Hàn Hiểu Quân đưa cho cô một *** lá cùng bật lửa, nhưng rồi vẫn không sao nhịn được, nói: "Con gái *** không tốt đâu."
"Dông dài."
"Lộ Vân Phàm có biết không?"
"Biết." An Hồng cười, "Em không có gì phải gạt anh ấy."
Nói xong, cô liền châm lửa cho *** của mình. Trong bóng đêm, hai đốm lửa nhỏ lóe ra lập lòe. An Hồng quay đầu sang nhìn Hàn Hiểu Quân. Anh cúi đầu, khép mắt, vẻ mặt có chút cô đơn.
An Hồng nói: "Hiểu Quân, đến tột cùng hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật của anh đó, anh hẳn là nên cao hứng một chút mới đúng chứ."
"Có chuyện gì đáng giá mà phải cao hứng kia chứ?" Hàn Hiểu Quân dựa người mình về sau, tư thế có chút lười nhác, "Đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà anh giống đều không làm ra được chuyện gì hết."
"Tại sao lại không làm được cái gì chứ? Chẳng phải là bây giờ công tác của anh rất tốt đó sao! Vài ngày trước em còn nghe dì nói anh đã dự định mua phòng ốc rồi, đúng không?"
"Ừ, là anh nhìn trúng một căn thôu, sang năm sẽ đến kỳ giao nhà rồi."
"Quá tốt rồi còn gì!" An Hồng dùng khuỷu tay huých một cái vào eo của Hàn Hiểu Quân: "Thành thật khai báo, nhà này có phải là phòng cưới của anh và Tần Nguyệt hay không, hả?"
"Nói linh tinh cái gì đó." Không biết tại sao, vừa nói đến Tần Nguyệt, Hàn Hiểu Quân liền dừng ngay đề tài lại. An Hồng ngượng ngùng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn thở dài một hơi.
"Tuổi còn trẻ, em than thở cái gì." Hàn Hiểu Quân đưa tay cốc vào đầu của cô, "A Hồng, hai chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi?"
"A?" An Hồng nghĩ nghĩ, "Khoảng mười tám năm rồi."
"Lâu như vậy sao?"
"Ha ha ha ha ha! Một điển hình của đầu nhỏ." Nói đến đây một cái, trong đầu An Hồng liền hiện ra tình cảnh hồi nhỏ mình luôn lẽo đẽo đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân để chơi đùa: "Hiện tại, có đôi khi em vẫn còn có thể nhớ tới chuyện trước kia ở thôn Hạnh Phúc. Khi đó thật sự là đặc biệt vui vẻ, đặc biệt vô ưu vô lự."
"Anh cũng vậy." Hàn Hiểu Quân đưa tay ở trong không khí để so sánh độ cao: "Thời điểm mới quen em, em chỉ mới hơi lớn như vậy thôi, đầu tóc thì cạo thành một cái đầu cua đặc biệt khó coi. Người vừa đen, vừa gầy lại bẩn nữa, nhìn em thật giống như con khỉ ở trong vườn thú."
"Anh mới con khỉ ấy!"
"Hiện tại em cũng đã lớn như vậy rồi." Hàn Hiểu Quân quay đầu lại nhìn An Hồng nở nụ cười. Nụ cười đặc biệt thoải mái, cười đến mức hai hàm rằng đều lộ hết ra. An Hồng phát hiện ra, dường như thật lâu rồi mình chưa từng thấy nụ cười như vậy lộ ra trên mặt Hàn Hiểu Quân rồi. Cô nói: "Hiểu Quân, khi đó, nếu như anh không có về nhà cũ để học sơ trung hẳn là tốt hơn."
"Làm sao mà cả em và mẹ anh lại nói một câu giống nhau như vậy chứ. Mẹ anh nói, sớm biết rằng như vậy, chính là cho dù phải tiêu phí tiền học nhiều hơn nữa thì cũng phải cho anh học sơ trung ở chỗ này rồi. Mẹ anh luôn luôn để ý đến chuyện anh không học khoa chính quy."
"Kỳ thực em cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, thời học tiểu học thành tích học của anh tốt như vậy."
"Chuyện đã là quá khứ rồi, hiện giờ đừng nên nhắc lại nữa. Hiện tại em thi được vào đại học Z như vậy, anh thật sự thật cao hứng. Em còn nhớ rõ chúng ta đã hẹn với nhau như thế nào hay không ?"
Anh vừa nói, một bên vừa cười, một bên vừa uống bia, một bên lải nhải lảm nhảm nói đến những chuyện đã xảy ra trước đây thật lâu.
An Hồng lẳng lặng yên ắng nghe anh nói, một mực không hề cắt ngang. Cô cứ nghe nghe, cô cũng nở nụ cười, đủ loại chuyện qua lại rành rành trước mắt, phảng phất gần ngay trước mắt.
"A, mà không phải là anh nói có việc muốn nói với em hay sao? Nói đi, là chuyện gì vậy?" An Hồng dụi tắt *** lá, "Mọi người thường nói một người bắt đầu nhớ lại những gì đi qua, điều đó nói lên là người ấy đã già đi. Anh thế này là chưa già đã yếu sao?"
Hàn Hiểu Quân lắc đầu, rốt cục ép buộc mình dừng nói lại. Anh lấy từ trong túi áo bành tô ra một phong bì đưa cho An Hồng: "Anh muốn đưa cái này cho em, hãy nhận cho anh vui lòng."
"Cái gì vậy?" An Hồng tiếp nhận phong bì, vừa nhìn vào bên trong, cô liền ngây ngẩn cả người.
Là hai xấp tiền thật dày.
"Anh làm cái gì vậy? Em không cần!" Cô nhét lại phong bì vào trong tay Hàn Hiểu Quân, "Lần trước dì cũng đã cho em hai ngàn đồng rồi, bây giờ em không thể nhận nữa!"
"Nhận lấy!" Sắc mặt của Hàn Hiểu Quân trở nên nghiêm nghị, "Đây không phải là đưa cho em, là anh biếu bà ngoại. Em xem rồi mua gì đó cho bà ngoại ăn lót dạ, hoặc là cần mua loại thuốc gì đó cho bà cũng được."
"Em thật sự không thể nhận! Em vẫn còn có tiền!" An Hồng tiếp tục nhét chiếc phong bì vào trong tay anh.
Hàn Hiểu Quân dùng sức ấn chiếc phong bì vào trong tay An Hồng. Anh nhìn chăm chú vào cô, trầm giọng nói: "Nhận đi, A Hồng."
An Hồng từ chối nhưng không lại nổi với anh. Ng'n t cô siết thật chặc lấy phong bì, cô thấp giọng nói: "Về sau này em sẽ trả lại cho anh!"
"Giữa anh và em mà còn phải khách khí như vậy hay sao?" Giọng nói của Hàn Hiểu Quân m cũng thấp xuống.
An Hồng mím môi, cuối cùng nhét chiếc phong bì vào trong túi áo khoác: "Cảm ơn anh, Hiểu Quân."
An Hồng đưa Hàn Hiểu Quân đến cửa bệnh viện, đứng ở ven đường chờ gọi xe. Hàn Hiểu Quân trầm ngâm một khắc, quay đầu lại nói với cô: "A Hồng, Lộ Vân Phàm rất tốt đó, em hãy kết giao với cậu ta thật tốt nhé!"
An Hồng không biết vì sao đột nhiên anh lại toát ra một câu nói quái lạ như vậy. Cô gật gật đầu: "Em biết rồi, anh cũng kết giao với Tần Nguyệt cho thật tốt nhé, rút ra nhiều thời gian để ở cùng cô ấy!."
Hàn Hiểu Quân cười, vẫn như trước, anh cũng không nói gì.
Anh đứng ở dưới đèn đường, mặc một chiếc áo bành tô dài sẫm màu, thân hình cao lớn vững chái, mái tóc cắt có chút ngắn, hình dáng gương mặt nhìn nghiêng kiên nghị rõ ràng. An Hồng ngơ ngác nhìn anh, mãi cho đến khi xe taxi ngừng lại ở trước mặt bọn họ, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Hàn Hiểu Quân mở cửa xe, quay đầu lại nhìn An Hồng liếc mắt một cái: "A Hồng, chính em phải nhớ hãy tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt đó. Anh đi Quảng Tây có thể sẽ mấy tháng không trở lại. Em có việc liền gọi điện thoại cho anh nhé."
"Được rồi."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
An Hồng vẫy tay, nhìn xe taxi nghênh ngang rời đi, cô thở dài một tiếng, rốt cục xoay người đi trở về bệnh viện.
Còn chưa qua ngày rằm tháng Giêng, Hàn Hiểu Quân đã phải đi Quảng Tây. Trước khi đi, anh và mẹ Hàn lại đến thăm bà ngoại một lần nữa, lúc này đây, anh không nói chuyện gì với một mình An Hồng nữa.
Mãi cho đến ngày thứ năm, sau khi Hàn Hiểu Quân đã rời đi, An Hồng mới biết được từ trong miệng của mẹ Hàn, Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt đã chia tay rồi.
"Chuyện khi nào vậy ạ?" An Hồng thật kinh ngạc, Hàn Hiểu Quân không hề nói năng gì với cô cả, trách không được tối hôm đó anh kỳ quái như thế.
"Chia tay nhau từ năm trước, dì xem như thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi." Mẹ Hàn lôi kéo tay của An Hồng liền chuyện trò, "Hiểu Quân tìm người bạn gái này, dì thật sự không thích, cùng đã nói bao nhiêu lần với nó rồi, nhưng Hiểu Quân cũng vẫn cứ nói với dì rằng không cần lo cho nó."
"Dì à, loại chuyện tình cảm như thế này, vẫn là cần phải để cho bản thân Hiểu Quân tự quyết định vẫn tốt hơn."
"Lẽ ra, có một cô gái khăng khăng một mực yêu thích con trai của dì như vậy, dì phải nên cao hứng mới đúng, đúng không? Nhưng mà cô gái Tần Nguyệt kia, dì thấy thế nào cũng không được. Người thì gầy thành một bộ xương như vậy mà vẫn không chịu ăn cơm thật ngon. Hồng Hồng, cháu không biết đâu, trước kia Hiểu Quân cũng đã từng đề cập chuyện chia tay với con bé Tần Nguyệt đó. Cháu có biết là cô ta đã làm ra cái chuyện gì không? Cô ta đã tuyệt thực! Cũng không nói muốn tự sát, chính là tuyệt thực, đến mức mẹ cô ta phải đến nhà chúng ta rồi. Hiểu Quân không có biện pháp nào mới tiếp tục cùng với cô ta. Một ít chuyện như vậy đã hù dọa dì muốn ૮ɦếƭ! Nếu đổi lại là cháu, nếu con trai cháu mà đi tìm một người bạn gái cuồng loạn như vậy, cháu sẽ thích sao?"
An Hồng giật mình mở to hai mắt nhìn, việc này, cô hoàn toàn đều không hề hay biết.
"Lúc này đây, Hiểu Quân cùng cô ta nói chuyện công bằng, đưa ra ý kiến chia tay, cô ta vẫn nhất định không chịu. Vài ngày trước, mỗi ngàycô ta còn đứng ở dưới lầu nhà chúng ta. Lúc gần sang năm mới, trời đổ mưa tuyết như vậy mà cũng không chịu đi về. Hiểu Quân có nhiều lần đều mềm lòng nghĩ tiếp tục khuyên nhủ cô ta, đều bị dì ngăn cản. Đến bây giờ không biết là liệu có đứt đọn hết hay không! Nhà chúng ta thiếu nợ của cô ta sao? Cha mẹ của cô ta ly hôn, cô ta không có chỗ dựa vào, chẳng lẽ sẽ dựa vào Hiểu Quân nhà chúng ta hay sao?"
"Đợi một chút! Dì Hàn, ngài nói cha mẹ Tần Nguyệt đã ly hôn rồi hả? Chuyện từ khi nào vậy?" Nghe được một cái tin tức kinh người như vậy, An Hồng cũng không thể nhanh chóng phản ứng kịp rồi.
"Cháu không biết sao?" Mẹ Hàn thở dài, "Cũng là do Hiểu Quân đã nói với dì là không cần nói, phỏng chừng là bạn học cùng thời trung học của cháu cũng không có người nào biết. Tình cảm của ba mẹ Tần Nguyệt luôn luôn không tốt, cũng là vì Tần Nguyệt nên mới luôn luôn duy trì gia đình, chờ đến khi Tần Nguyệt thi lên đại học, cha mẹ của cô ấy liền ly hôn rồi. Tần Nguyệt đi theo mẹ của cô ấy, nhưng mà mẹ của cô ấy lại rất nhanh liền gả cho người khác rồi. Theo Hiểu Quân nói, Tần Nguyệt cũng là đứa nhỏ đáng thương. Ngay từ nhỏ Tần Nguyệt là đứa nhỏ liền đặc biệt biết nghe lời và hiểu chuyện, cũng đã nghĩ ngợi lấy việc học tập được tốt một chút để có thể làm cho cha mẹ vui vẻ hơn, có thể bảo vệ vững chắc được cái nhà này. Kết quả vẫn là không được. Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì đến Hiểu Quân nhà chúng ta kia chứ! Cô bé này ấy à, có khi đến kỳ nghỉ hè còn tới nhà chúng ta để ở nữa đó! Cháu thử nói xem, chuyện này tính toán là chuyện gì vậy! Một cô gái nhỏ đến ở trong nhà của bạn trai như vậy, rõ là... Rõ là... Thật sự là không còn biết gì đến liêm sỉ nữa rồi !"
Nghe được mẹ Hàn đánh giá về Tần Nguyệt như vậy, trong lòng An Hồng cảm thấy rất không rõ có tư vị gì nữa. Cô hỏi: "Dì ơi, về sau này thế nào? Tần Nguyệt đứng ở dưới lầu nhà dì như vậy, cuối cùng Hiểu Quân có đi xuống hay không?"
"Không có, là chính dì đi xuống." Mẹ Hàn có chút đắc ý cười rộ lên, "Dì đã nói cho cô ta biết, chuyện tình cảm của cô ta và Hiểu Quân, dì không đồng ý. Dì nói thế này, Tần Nguyệt à, cháu vẫn còn trẻ như vậy, về sau tốt nghiệp đại học có thể quen biết được với rất nhiều nam thanh niên ưu tú khác, làm gì nhất định cứ phải quấn quít lấy Hiểu Quân nhà chúng ta như vậy. Loại đối tượng mới mười mấy tuổi liền bắt đầu quen biết vốn là không đáng tin, đến cuối cùng có mấy khi có thể thành được? Cái cô gái Tần Nguyệt kia chỉ biết khóc, kỳ thực dì trôi qua cũng thật khó khăn, dù sao con gái nhà người ta cũng đã cùng Hiểu Quân nhà chúng ta nhiều năm như vậy rồi. Nhưng mà Hồng Hồng à, dì cảm thấy Hiểu Quân nhà chúng ta tuổi cũng còn trẻ, lứa tuổi đúng lúc là giai đoạn phát triển sự nghiệp, luôn bị Tần Nguyệt chèo kéo như vậy, biến thành tâm tình cũng không tốt. Hiếm khi Hiểu Quân về nhà được vài ngày làm thế nào cũng không thấy nó cười lên một tiếng. Hiểu Quân trước kia không phải là người như thế. Tất cả đều tại ánh mắt thiển cận của chúng ta khi đó đã đưa nó về quê cũ để học sơ trung. Nếu như nó luôn luôn ở lại thành phố J, thế nào cũng cũng thi được vào đại học Z giống như con rồi! Haiz..."
Nói xong câu chuyện, hốc mắt của mẹ Hàn liền đỏ ửng lên. An Hồng nắm giữ tay của mẹ Hàn, trong lòng cũng có chút xót xa: "Dì à, chuyện đã là quá khứ rồi, dì đừng nhắc đến nữa, hiện tại Hiểu Quân cũng rất tốt. Hiện giờ... anh ấy và Tần Nguyệt, đã chia tay nhau thật sự rồi sao? Tần Nguyệt nghe xong lời ngài nói..., dì nghĩ liệu cô ấy đã hiểu chưa?"
"Dì cũng không biết, bất quá sau này cô thật sự không còn tới tìm Hiểu Quân nữa." Mẹ Hàn quệt quệt ánh mắt, "Chỉ là đáng tiếc, con đã tìm bạn trai rồi, nếu con có thể cùng ở một chỗ với Hiểu Quân nhà chúng ta, thật là tốt biết bao."
"Dì à, Hiểu Quân không thích con đâu." An Hồng cười khổ, "Lúc trước anh ấy cũng thích Tần Nguyệt thì mới cùng với cô ấy đấy chứ."
"Vậy sao? Thế nào mà cho tới bây giờ dì lại không cảm thấy là như vậy." Mẹ Hàn nhăn mày lại, "Hồng Hồng, dì nói thật với con, đối với chuyện Tần Nguyệt mà nói, nếu con dì mà thiệt tình thích cô bé kia, cho dù cô bé kia không đáng tin thế nào thì dì đây cũng vậy, sẽ cho hai đứa một khoảng thời gian. Dù sao Tần Nguyệt là một cô gái hiện tại tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường, nhưng vấn đề là ở chỗ, Hiểu Quân không thích cô bé ấy!"
"Ngài làm sao mà biết được." An Hồng có chút cấp bách, "Anh ấy không thích Tần Nguyệt mà lại còn cùng với cô ấy nhiều năm như vậy?"
"Con trai của mình sinh ra mà dì lại không hiểu nó sao? Nói chuyện tại sao lúc trước Hiểu Quân lại nghĩ muốn cùng với Tần Nguyệt, dì còn đang muốn hỏi con đây."
"Hỏi con ư? Làm sao mà con biết được." An Hồng chớp chớp mắt mấy cái.
"Con không biết?"
"Không biết." An Hồng lắc đầu.
Mẹ Hàn thở phì phì nói: "Hừ! Dì xem Hiểu Quân chính là trúng tà rồi !"
An Hồng hơi nhếch khóe miệng cười một chút: "Dì à, về sau này Hiểu Quân sẽ tìm được một cô gái tốt, khẳng định sẽ khiến cho ngài được vừa lòng."
"Trong lòng Hiểu Quân, kỳ thực luôn luôn có một người."
An Hồng ngây ngẩn cả người.
Mẹ Hàn giương mắt lên nhìn An Hồng, vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của cô, "Người này là ai vậy, chắc con phải biết."
An Hồng cả kinh nói không ra lời.
"Khụ! Không nói đến chuyện này nữa! Bây giờ con đang cùng với đứa bé trai này dì thấy cũng rất tốt. Nghe nói nhà cậu ta điều kiện tốt lắm phải không con! Hồng Hồng chính con cần phải nắm chắc cho tốt đó. Phụ nữ ấy à, gả được cho một người chồng đáng tin nhất, gả cho người đối xử với con tốt, điều kiện trong nhà lại tốt nữa, con sẽ không bị giống như dì đây vậy. Lúc tuổi còn trẻ ngày đêm đi theo ba ba Hiểu Quân làm lụng vất vả không ngừng."
"Dì ơi, ngài nói chuyện cũng quá xa xôi rồi."
"Xa cái gì đâu mà xa, con cũng đã học đến đại học năm 3 rồi, hai mấy tuổi đầu cũng không còn nhỏ nữa rồi." Mẹ Hàn nhìn nhìn bà ngoại trên giường bệnh, nói tiếp, "Nếu như nhân duyên của còn có tốt, dì đây cũng thấy cao hứng, bà ngoại của con cũng cao hứng, mẹ con ở trên trời lại càng cao hứng. Chính là không biết Hiểu Quân nhà chúng ta khi nào thì mới có thể có một phần nhân duyên tốt đẹp đây. Dì cũng đã mong ngóng, có chút muốn được ôm cháu nội rồi, Haiz..."
Nghe tiếng mẹ Hàn thở dài, An Hồng liền trầm mặc.
Trước khi vào học, rốt cục bà ngoại đã được xuất viện.
Lộ Vân Phàm giúp An Hồng mời hai vị hộ lý có thâm niên trong công việc, cắt lượt ở nhà chăm sóc bà ngoại. An Hồng xin nhờ cô Tiêu chăm sóc cho Tiêu Lâm mấy tháng, cho đến khi con bé kết thúc kỳ thi lên cấp ba.
An Hồng định ra cho mình một kế hoạch, chỉ cần buổi tối không có lớp, cô sẽ trở về nhà qua đêm. Lộ Vân Phàm muốn đi cùng với cô, nhưng bị cô cự tuyệt.
Khoảng cách đường xá giữa trường học và tiểu khu Hòa Bình đi tới đi lui rất mệt. Buổi sáng cần từ trong nhà xuất phát rất sớm thì mới có thể theo kịp được tiết học thứ nhất, buổi tối sau khi về nhà, lại còn phải cùng với hộ lý thay nhau chăm sóc cho bà ngoại. An Hồng cam tâm tình nguyện, nhưng lại không đồng ý cho Lộ Vân Phàm phải chịu vất vả cùng với cô.
Vào ngày thứ bảy, người hộ lý xin nghỉ phép, An Hồng ở nhà cùng bà ngoại. Cô giúp bà ngoại hoạt động đù* phải cùng tay phải không thể cử động được, miệng cũng không ngừng nói chuyện cùng với bà
Thời điểm Lộ Vân Phàm đến vừa lúc là giữa trưa. Anh mang đến mấy hộp đồ ăn đóng gói. An Hồng kinh ngạc nhìn anh bầy biện đồ ăn ra đầy một bàn, hỏi: "Tại sao lại tới đây như vậy?"
Lộ Vân Phàm nhức đầu, mặt đỏ hồng trả lời: "Anh chỉ biết là em đã quên."
"Quên cái gì?"
"Hôm nay là ngày Lễ tình nhân." Lộ Vân Phàm kéo tay cô hỏi, "Em đã quên, đúng không?"
"Anh nói em còn có thể nhớ được sao?" An Hồng cười khổ, "Em làm gì còn đầu óc nào có thời gian để nhớ đến cái ngày này."
"Cho nên anh mớimang hết đồ đi tới đây chứ sao." Lộ Vân Phàm lấy từ trong túi áo lông ra một cái hộp nhỏ đưa tới trong tay An Hồng, "Quà tặng nhân ngày Lễ tình nhân!"
An Hồng mở ra hộp ra vừa vặn thấy, là một máy MP3.
Lộ Vân Phàm nói: "Anh đã ghi ở trong đó cho em rất nhiều ca khúc rồi, trên đường em đi về có thể nghe ca nhạc, như vậy thì sẽ không cảm thấy rất nhàm chán. Em không cso máy vi tính, về sau này anh sẽ phụ trách copy vào cho em các ca khúc mới."
"Cảm ơn anh. Bất quá, em không chuẩn bị quà tặng cho anh rồi, thực xin lỗi." An Hồng cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Lộ Vân Phàm ôm chầm lấy vai cô, xoay người lại nói ở bên tai cô: "Không có chuyện gì, anh không cần những thứ đó, anh chỉ hy vọng em thông suốt phóng khoáng thì tốt rồi."
"Vâng!" An Hồng có chút muốn khóc rồi, cô nhìn thấy một bàn đồ ăn, nói, "Ăn cơm thôi, chắn anh cũng đói bụng rồi."
Hai người đi đến bên cạnh bàn để ăn cơm, Lộ Vân Phàm thấy An Hồng cảm xúc luôn luôn không cao, liền nói: "Này An An, để anh kể cho em nghe chuyện cười nhé, đặc biệt buồn cười."
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện là thế này. Có một người cưỡi xe đạp tan tầm về nhà, nhìn thấy ven đường có người đang bán dưa hấu. Người bán dưa hấu đang lớn tiếng rao hàng: \'Bao đỏ bao ngọt, không đỏ không ngọt không lấy tiền!\' Người nọ đã nghĩ muốn ăn dưa hấu rồi, vì thế liền mua một quả. Anh ta hỏi người bán dưa hấu: \'Nếu không đỏ không ngọt tôi sẽ trở lại để tìm anh đó’. Người bán dưa hấu nói: \'Tuyệt đối sẽ không! Ngài yên tâm nhé!\' Thế rồi sau đó người nọ liền đi xe mang theo dưa hấu đi. Kết quả đi đến nửa đường, anh ta không cẩn thận liền vấp ngã một cái, dưa hấu rơi xuống trên đất bị vỡ thành hai nửa. Người nọ vừa thấy, hắc! Trắng bệc! Thế này không tức sao được, vì thế liền cho xe quay trở về tìm cái người bán dưa hấu kia, anh ta hắng giọng rống lên nửa ngày ở nới đó muốn người bán dưa cho ý kiến. Người bán dưa hấu cẩn thận nghe anh ta nói lại tỉ mỉ xong, liền nói: “Ai ôi, ngài bị vấp ngã sao, té ngã như vậy có bị làm sao không? Bị kinh sợ chứ?\' Người mua dưa nói: “Ai nói là không đau chứ! Ngã đau ૮ɦếƭ đi được ấy!” Em có biết người bán dưa hấu đã nói cái gì không?"
An Hồng đã bị những lời kể chuyện sinh động như thật của Lộ Vân Phàm hấp dẫn ở, vội vàng hỏi: "Nói cái gì vậy?"
Lộ Vân Phàm buông đũa xuống, học ngữ điệu nói của người bán dưa hấu, nói: "Ây dà... Tôi nhìn cũng thấy vậy, nhất định là ông té ngã không nhẹ rồi, ngài xem, mặt ngài cũng đã bị hù dọa đến nỗi trắng bệch ra nữa là, huống chi chỉ là một quả dưa hấu kia! Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
An Hồng còn chưa có cười, Lộ Vân Phàm đã tự mình vỗ bàn phá lên cười.
An Hồng chỉ ngây ngốc nhìn anh, Lộ Vân Phàm đang cười liền ngừng lại: "Không buồn cười sao?"
An Hồng "phì" lên cười ra một tiếng. Cô đưa tay sờ lên đầu của Lộ Vân Phà, cười nói, "Lộ Vân Phàm, anh đó, cái người này thật sự là rất ngốc nghếch!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc