Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 84

Tác giả: Hàm Yên

CUỘC TRANH CÃI NHỎ
Đúng lúc mùi hoa quế dần dần biến mất, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, An Hồng bọc người trong áo bành tô đi ở trong sân trường, xoay người nhìn lại, mới phát hiện ra mùa đông đã đến gần.
Tiết Đông chí, lễ tang của mẹ và bác sĩ Tiêu đúng hạn cử hành.
Trừ bỏ ba vị già cả ra, tất cả thân thích của hai nhà đều tham dự hết. Tiêu Lâm nâng tro cốt của mẹ, Tiêu Trí nâng tro cốt của bác sĩ Tiêu đi tuốt đàng trước. An Hồng trên người mặc bộ đồ màu đen, vành mắt đỏ ửng tựa vào trên người Lộ Vân Phàm, chậm rãi đi theo ở bên người Tiêu Lâm.
Tuy rằng đã qua hơn nửa năm, thì thời khắc trầm trọng này thật sự tiến đến. An Hồng như trước, bi thương muốn ૮ɦếƭ, may mắn là có Lộ Vân Phàm luôn luôn tại bên người cô. Anh gắt gao ôm lấy vai cô, dùng sức mạnh và sự ấm áp của mình truyền sang cho người con gái ở bên cạnh.
Mẹ cùng bác sĩ Tiêu rốt cục đã đc hợp táng. Khi bọn họ ở trước mộ bia, Tiêu Lâm khóc cực kỳ bi ai, An Hồng đi đến bên người cô, kéo bả vai gầy yếu của em gái qua, vòng tay ôm vào trong lòng mình.
Nhìn ảnh chụp mẹ cùng bác sĩ Tiêu trên mộ bia, bọn họ vẫn đang còn rất trẻ tuổi, cười đến xán lạn. Hốc mắt của An Hồng đã ươn ướt, Cô hiểu rất rõ ràng, trên vai mình đã có trách nhiệm quá nặng. Cần phải chú ý mà chăm sóc thật tốt cho Tiêu Lâm và bà ngoại, đó chính là sứ mạng trong tương lai của cô.
Hàn Hiểu Quân cũng tham gia lễ tang. Anh chỉ đứng ở phía trước, đặt hoa ở trước mộ bia, sau đó anh đi đến trước mặt An Hồng, đưa tay ra dịu dàng vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô một cái.
Giọng nói của anh vang lên ở bên tai An Hồng thực êm dịu: "A Hồng, có việc gì, em liền gọi điện thoại cho anh, anh luôn luôn ở bên cạnh em."
An Hồng gật đầu, tựa vào trong vòm *** vững chãi của Hàn Hiểu Quân. Cô im ắng cố kìm nước mắt.
Lộ Vân Phàm đứng ở một bên, trầm mặc nhìn sang phía bọn họ. Anh chú ý tới ánh mắt của Hàn Hiểu Quân. Anh hơi hơi nhíu nhíu mày lại, nhưng trước sau cũng không nói gì.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người tản đi. Hàn Hiểu Quân lái xe đưa An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm trở về trường học. Tiêu Lâm chính là đang học sơ tam, việc học cũng thật nhanh. Lúc này đã cách cuộc thi cuối kỳ không xa. An Hồng buổi chiều còn phải lên lớp, buổi tối còn có giờ tự học tối. An Hồng dặn Tiêu Lâm vài câu, nhìn theo em gái đi vào trường học rồi mới trở về trên xe. Cô nghĩ nghĩ, nói với Hàn Hiểu Quân không cần đưa cô và Lộ Vân Phàm đến trường nữa. Đại học Z nằm ở rất xa, một hồi vừa tới nơi sẽ phí phạm không ít thời gian.
Hàn Hiểu Quân nói mình không thiếu thời gian, mà An Hồng cũng không kiên trì nữa, cùng Lộ Vân Phàm lên ngồi ở trên ghế sau.
Trên đường, Lộ Vân Phàm đánh giá xe của Hàn Hiểu Quân xe. Đây là một chiếc Santana 2000 màu xám bạc. Lộ Vân Phàm nhoài người ra chỗ ghế ngồi tay lái ở hàng trước, hỏi: "Anh Hàn, xe này của anh mua từ khi nào vậy?"
Hàn Hiểu Quân suy tư một chút, trả lời: "Năm kia, đúng rồi, được 1 năm sáu tháng rồi."
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Khoảng độ mười ba hay mười lăm gì đó."
"Vậy sao…" Lộ Vân Phàm kéo dài tiếng, dựa trở lại vào lưng ghế xe phái sau nói với An Hồng, "Anh thích loại xe Buick kia, bất quá giá phải đến ba mươi vạn đồng, có chút đắt quá, không biết ba của anh có chịu mua cho anh hay không."
An Hồng liền phát hoảng, đối với cô mà nói, chiếc xe này của Hàn Hiểu Quân đã thật quý giá rồi. Trên thực tế An Hồng vẫn cho rằng có được xe riêng chính là một việc cực kỳ xa xỉ. Không nghĩ tới Lộ Vân Phàm đã bắt đầu chú ý đến xe cộ như vậy, vừa mới nghĩ đến đã nói muốn mua xe giá đến ba mươi vạn đồng như vậy.
Cô có chút bất mãn, nói: "Không phải là anh đã nói không mua xe đó sao?"
"Anh chính là muốn xem trước một chút thôi mà. Chiếc xe đầu tiên cũng không thể nên mua loại quá tốt, tay nghề còn non, bị ***ng phải thì sẽ đau lòng."
Hàn Hiểu Quân hỏi: "Đã lấy bằng lái chưa?"
" Vẫn chưa lấy bằng lái, bất quá em đã ghi tên rồi. Khoảng tháng 1 thì liền thi lý thuyết rồi, tính toán vào kỳ nghỉ đông em đi luyện xe."
"Nhìn em xem ra cũng có khả năng lấy được bằng sớm."
"Kỳ thực em thích loại xe như Land Rover hay là Hummer kia. Thế nhưng mà quá mắc, khẳng định là ba của em sẽ không chịu mua cho em rồi."
"Xe Land Rover, bất quá khi đi khẳng định rất thoải mái."
"Đúng vậy a! Đặc biệt nhanh."
An Hồng không hiểu những chuyện này. Cô ngồi ở bên cạnh không hé răng. Lộ Vân Phàm nói chuyện với Hàn Hiểu Quân vài câu, sau nhìn thấy vẻ mặt cô phụng phịu, lập tức cợt nhả nói: "Anh vẫn không có ý định mua xe đâu, chính là tùy tiện tâm sự một chút thôi, hắc hắc."
Hàn Hiểu Quân cũng phát hiện ra An Hồng khác thường, cười nói: "Nam thanh niên trẻ bây giờ, khẳng định đều thích xe. Bất quá Lộ Vân Phàm, nếu bây giờ em mua xe có phải là quá sớm một chút hay không. Em mới học đại học năm hai thôi. Hiện tại sinh viên Đại học chẳng lẽ đều đã mua xe rồi hả?"
"Không có, bất quá chỉ là sớm hay muộn cũng sẽ phải mua thôi. Mua xe, về sau có thể đưa An Hồng đi chơi, muốn đi chỗ nào đều được." Lộ Vân Phàm một bên cười, một bên cầm lấy tay của An Hồng: "An An, về sau anh sẽ lái xe đưa em đi Tây Tạng, một đường đi du ngoạn luôn mấy tháng. Đến thăm Tây Tạng, Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu, mấy chỗ có phong cảnh đẹp chúng ta đều đến thăm một lần, đến thăm cả đường biên giới nữa!"
An Hồng vẫn không hé răng như trước. Lộ Vân Phàm có chút không thú vị, rốt cục an tĩnh lại, ngượng ngùng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.
Hàn Hiểu Quân đưa bọn họ đến đại học Z rồi rời đi. An Hồng không để ý Lộ Vân Phàm, lập tức đi về hướng trường học. Lộ Vân Phàm đuổi theo gọi cô, kéo tay cô, An Hồng vùng bỏ ra, Lộ Vân Phàm mới biết được là cô đã tức giận.
"Em làm sao vậy?" Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt.
"Cái gì mà như thế nào? Lần trước anh còn đáp ứng với em là không mua xe!" An Hồng quay đầu trợn mắt nhìn Lộ Vân Phàm, tiếp tục bước đi nhanh.
"An An, em tức giận sao?" Lộ Vân Phàm chạy theo cô, "Hiện tại anh đâu có mua xe!"
"Không mua, nhưng anh đi xem xe gì đó thôi!"
"Nhìn xem mà cũng không được sao?"
"Anh mới là sinh viên đại học năm hai thôi, mua xe cái gì! Xem xe cái gì!"
"Em sao lại thế này hả? Ăn phải thuốc nổ hay sao vậy?" Lộ Vân Phàm nâng cao giọng lên, "Có mua xe hay không, đây cũng không phải là cái chuyện gì quan trọng lắm, em gấp cái gì chứ?"
"Anh đó!" An Hồng chọc tức, "Anh có tiền mua xe sao? Anh có tiền sao? Ba mươi vạn kia đấy! Còn không phải muốn ba anh mua cho anh sao!"
"Ba anh mua cho anh thì thế nào? Xe của Lạc Phong cũng chính là ba của cậu ấy mua cho đấy."
"Hứa Lạc Phong mua xe thì anh cũng mua theo à? Anh đây là ganh đua so sánh hay là ghen tị?"
"Anh ganh đua so sánh cái gì? Ghen tị cái gì?" Lộ Vân Phàm nghĩ không thông, "Anh chính là chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, lại còn chưa có mua xe mà, còn sớm quá, em tức giận như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù là có mua xe đi nữa thì anh cũng sẽ không thể lái xe tới trường học. Anh biết là em không thích, nhưng mà Chủ nhật hay là ngày nghỉ, anh có thể lái xe đưa em đi chơi, như vậy cũng thuận tiện rất nhiều."
"Em không lạ gì! Lộ Vân Phàm! Em không ở đây để thảo luận với anh chuyện mua xe gì! Em đây là chỉ muốn nói cho anh biết, trong ngôi trường này còn có rất nhiều bạn học khác trong nhà khó khăn, cần phải nhờ đến học bổng hoặc là đi làm công, mới có thể duy trì việc học hành của mình và chi phí cho cuộc sống. Bọn họ có lẽ mỗi bữa cơm chỉ tiêu phí có hai đồng tiền để ăn cơm rau dưa, một năm bốn mùa chỉ có mấy bộ quần áo thay đổi như vậy. Đúng thế! Bọn họ không có liên quan gì với anh, nhưng mà trong lòng anh cũng nên có cân nhắc, biết làm cái gì thích hợp, làm cái gì không thích hợp! Anh vẫn còn là một người chưa đầy mười chín tuổi, mưới học đại học năm hai như vậy, anh có cần thiết phải mua xe hay không? Mua xe hết ba mươi vạn đồng kia đó, đủ cho hết thảy những đứa nhỏ nghèo khó vùng núi đến trường học vài chục năm! Anh có hiểu em đang nói cái gì hay không? Việc này mời anh hẳn là nên đợi đến khi tốt nghiệp rồi hãy lo lắng. Xe của Hàn Hiểu Quân chính là khi đi làm việc thì mới mua, cho dù ba của anh ấy cũng giúp cho một số tiền. Nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng đi làm, tự mình có thể nuôi sống mình! Còn anh? Rời đi khỏi ba của anh, thì anh chỉ có thể ăn không khí mà thôi!"
Lộ Vân Phàm chỉ ngây ngốc nhìn An Hồng chằm chằm, nhìn cô nói rào rào một đoạn văn như vậy, anh bắt đầu tức giận.
"Em nói như vậy là có ý tứ gì hả? Có phải Hàn Hiểu Quân làm cái gì cũng đều đúng, còn đối với anh, anh làm cái gì cũng đều là sai hết, đúng không?"
"Anh không cần phải bẻ cong ý nói của em!"
"Rõ ràng là em bẻ cong ý của anh trước!"
"Anh cố tình gây sự!"
"Em mới chính là người cố tình gây sự! Hàn Hiểu Quân tốt như vậy, em hãy đi tìm anh ta đi! Hướng anh mà phát cáu cái gì!"
Câu nói này vừa mới dứt, Lộ Vân Phàm liền hối hận ngay.
Trong nháy mắt sắc mặt An Hồng liền trắng bệch, Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm, bỏ lại một câu: "Bệnh thần kinh!" Sau đó xoay người liền chạy về hướng phòng ngủ của mình.
Lộ Vân Phàm muốn đuổi theo, nhưng chạy được hai bước thân hình vẫn là đứng lại. Anh nhớ tới ánh mắt nhìn của Hàn Hiểu Quân ở nghĩa trang lúc trước, trong lòng anh liền bắt đầu thấy không thoải mái.
Trận tranh cãi nhỏ này cũng không có làm cho hậu quả nghiêm trọng nhiều lắm. Vào buổi tối, Lộ Vân Phàm đứng ở phòng ngủ của An Hồng, anh không ngừng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh có lỗi, anh sai lầm rồi! An An xin em hãy tha thứ cho anh. Độ nửa giờ sau, An Hồng rốt cục cũng phụng phịu đi xuống lầu.
Lộ Vân Phàm nở nụ cười, lôi kéo tay An Hồng nhỏ giọng nói: "An An, không nên tức giận nữa! Lúc buổi chiều là anh không tốt! Anh cam đoan với em sẽ không mua xe! Em tha thứ cho anh có được không hả?"
An Hồng bĩu môi giương mắt nhìn anh, "Ừ" lên một tiếng. Lộ Vân Phàm lập tức vòng tay ôm cô vào trong lòng mình, gắt gao ôm chặt cô, nói: "Anh đã từng suy nghĩ những lời nói mà em đã nói rồi. Thật rất có đạo lý, hiện tại hẳn là anh thật sự không phải lo lắng vài thứ kia. Còn có, ngày mai sẽ đi quyên tiền cho trường tiểu học Hy Vọng. Em đi theo giúp anh chứ."
"Đồ ngốc ạ! Anh quyên tiền như vậy còn không phải dùng tiền của ba anh hay sao." An Hồng đã tiêu tan cơn tức giận, "Lộ Vân Phàm, em tin tưởng năng lực của anh, chờ khi anh tốt nghiệp ra làm việc, anh nhất định sẽ thật thành công. Đến lúc đó, thì anh có thể tự mình hoàn toàn chi phối tài lực của mình. Lúc ấy em mới sẽ không quản anh muốn mua cái gì, làm cái gì. Nhưng mà hiện tại, anh vẫn còn là một học sinh, có một số việc anh thật sự vẫn chưa thích hợp để làm. Còn nữa, xế chiều hôm nay em cũng không đúng, lại phát cáu giận với anh như vậy, thực xin lỗi."
"Là do anh không tốt! Hôm nay là lễ tang của mẹ em và chú Tiêu, em đã thật thương tâm, anh lại còn chọc emmất hứng." Lộ Vân Phàm xoa đầu An Hồng, "Không tức giận sao? Chúng ta đi ăn cơm đi, anh thật đói."
"Ừ, đi thôi." An Hồng cười rộ lên, kéo cánh tay Lộ Vân Phàm đi về hướng căn tin trường học.
Lúc này, An Hồng kết giao cùng với Lộ Vân Phàm đã được nửa năm. Phần lớn thời giờ, bọn họ đều là ngọt ngọt ngào ngào. Thế nhưng ở trong lòng An Hồng vẫn luôn tồn tại một ít băn khoăn, nhất là liên quan đến gia cảnh ưu việt của Lộ Vân Phàm. Mỗi cuộc tranh cãi nhỏ của bọn họ hầu như đều có liên quan đến chuyện này.
Học tiểu học, học sơ trung rồi lên trung học, bọn nhỏ còn chưa có khái niệm gì đối với sự chênh lệch giàu nghèo. Đứa trẻ nhỏ thuộc gia đình nhà người có tiền cũng sẽ không cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người khác. Đứa trẻ nhỏ thuộc gia đình nhà bình thường cũng sẽ không thể cảm giác mình kém một bậc. Trong trường học, tất cả mọi người sống chung với nhau thật hòa hợp. Đứa nhỏ có thành tích tốt lại hoạt bát sáng sủa vĩnh viễn đều được hoan nghênh. Không có người nào kỳ thị với bận bởi vì bạn hàng tháng chỉ có ba mươi đồng tiền tiêu vặt. Mọi người chỉ biết sùng bái bạn bởi vì kỳ thi cuối kỳ của bạn đã đạt được thành tích tốt.
Thập niên chín mươi, tư tưởng của mọi người vẫn còn rất thuần phác, cho dù mở ra theo cải cách, có một bộ phận người đã giàu lên, bọn họ cũng vẫn luôn giáo dục con cái của mình, phải chăm chỉ lao động, phải nỗ lực, phải hiểu được biết nói cảm ơn, phải tích cực tiến thủ, bởi vì những người giàu lên đó, phần lớn cũng đều có xuất thân từ nghèo khổ, hiểu được để có được hết thảy mọi thứ như vậy quả thực là không dễ.
Nhưng mà khi tiến vào thế kỷ mới, thời đại Internet toàn diện đã đến, tư tưởng của người trẻ tuổi bắt đầu có sự chuyển biến.
Đại học Z có nữ sinh xinh đẹp được người giàu có bao dưỡng, thậm chí còn có các cô gái trẻ buổi tối đi làm ở các quán đêm. Chỉ cần trong nhà có tiền, chẳng sợ thành tích học bị kém, người ta cũng trở nên khoa trương. Mà học sinh có gia cảnh nghèo khó, cho dù bài vở và bài tập có ưu tú, cũng vẫn là không có tiếng tăm gì, thậm chí còn bị người khác xem thường.
Không khí xã hội dần dần chuyển biến. Quan niệm có tiền đó chính là mẹ đã bắt đầu xuất hiện. An Hồng luôn luôn khinh thường những điều này. Cô hoài niệm cuộc sống vô ưu vô lự của thời kỳ học trung học ngày trước. Cô cùng Lộ Vân Phàm chơi đùa với nhau, các học sinh cũng chỉ vui đùa ồn ào, quan hệ giữa các thiếu nam thiếu nữ lúc này chỉ là vui đùa không có đau khổ. Không giống như hiện tại, bị một số ít người không biết nội tình thế nào đưa ra tin đồn An Hồng chỉ là coi trọng tiền của nhà Lộ Vân Phàm, cho nên đã mang ra hết tất cả vốn liếng làm cho Lộ Vân Phàm say mê đến đầu óc choáng váng.
Kỳ thực Lộ Vân Phàm đã được xem như là số ít thiếu gia có bị bệnh. Anh vẫn như trước, cùng An Hồng ngồi xe bus công cộng đi tới đi lui đến trường học. Anh vẫn cùng An Hồng đi ăn chung một mâm ở căn tin như trước, ở phòng ngủ như trước, chưa từng bao giờ đề cập tìm phòng ở bên ngoài trường học để ở chung cùng An Hồng.
Anh biết An Hồng không sẽ đồng ý. Anh tôn trọng cô, vì thế hai người mỗi một lần làm chuyện xấu chỉ có thể đợi đến Chủ nhật khi đi đến nhà Lộ Vân Phàm. Bất quá việc lén lút cũng có một hương vị riêng của nó. Lộ Vân Phàm sống một mình ở tại lầu ba, trong phòng có cả toilet. Cửa lớn vừa đóng lại, liền biến thành thế giới nhỏ của hai người.
Ở phương diện này, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đã có mười phần ăn ý, mỗi một lần đều là nhẹ nhàng vui vẻ thoải mái, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Bọn họ thích cùng nhau tắm rửa, chơi đùa náo loạn ở trên giường, xem phim tình yêu cảm động, chậm rãi ôm hôn nhau.
Có khi Lộ Vân Phàm còn tìm được một ít phim kinh dị đến dọa An Hồng, nhất là bộ phim The Ringu (*). Lúc trước khi An Hồng còn chưa xem qua, nhưng sau khi xem, cô liền trực tiếp bị dọa ngốc, tiến vào trong lòng Lộ Vân Phàm nửa ngày cũng không chịu nhô đầu ra. Lộ Vân Phàm đắc ý cười ha ha, dứt khoát liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại một lần nữa ăn sạch sành sanh.
(*) The Ringu là tác phẩm điện ảnh kinh điển của Nhật Bản, từng làm khiếp đảm bao thế hệ khán giả và có tầm ảnh hưởng lớn tới điện ảnh thế giới. Phim The Ringu ra đời năm 1998, được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết Ring của Koji Suzuki xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao thể loại văn học kinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim truyền hình, manga và vô số sản phẩm ăn theo khác trước đó bảy năm . (Tiểu thuyết này đã từng được xuất bản tại Việt Nam với cái tên Vòng tròn oan nghiệt). Bối cảnh câu chuyện được diễn ra ở nước Nhật vào thời hiện đại với trung tâm là cuộn băng và chiếc TV - những thứ tồn tại trong hầu hết hộ gia đình. Vào thời điểm năm 1998, khi mà việc tải phim trên mạng hay những chiếc DVD chưa được phổ biến như ngày nay, cuộn băng video chính là công cụ xem phim tại gia được ưa chuộng nhất. Việc đưa hình ảnh ma quỷ gắn liền với nó khiến cho không ít người thừa nhận rằng họ không dám xem TV một mình vào ban đêm sau khi xem The Ringu.
An Hồng đã sớm gặp qua Lộ Kiến Vũ cùng Giang Bội. Bọn họ cũng đều biết An Hồng đã thành bạn gái của Lộ Vân Phàm. Giang Bội vẫn đối với An Hồng thật thân thiết, nhưng mà Lộ Kiến Vũ thì trước sau vẫn luôn lạnh lùng. Vì thế cho nên mỗi lần An Hồng nhìn đến ông, đều cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Chẳng qua là, chút tập quán sinh hoạt nào đó của Lộ Vân Phàm vẫn làm cho An Hồng không quá có thể thích ứng. Ví dụ như anh thích đổi điện thoại, trong vòng nửa năm đã thay đổi đến ba chiếc. Ví dụ như anh thích mua sản phẩm điện tử mới nhất, lúc đó MP3còn chưa thông dụng, máy ảnh kĩ thuật số, máy chơi game cầm tay Nintendo, thậm chí là cả Laptop. Cách một thời gian ngắn, An Hồng liền phát hiện anh đang đồ chơi đã thay hình đổi dạng khác. Cô hỏi anh cái cũ đã bỏ đi nơi nào rồi, anh liền giả ngu trả lời đã bán ở chợ đồ cũ. An Hồng không tin lắm, nhưng mà đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm, cô cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao cô cũng chỉ là bạn gái của anh, chưa thể quản việc này đối với anh được.
Vẫn còn so sánh như việc Lộ Vân Phàm mua quần áo giày mua ba lô, thật sự là là đã làm cho An Hồng có chút đau đầu. Quần áo của anh đều là được mua ở trung tâm thương mại. Mỗi một thứ động vào chính là đến mấy trăm đồng, thậm chí còn hơn một ngàn. Đến giày thì càng nguy rồi, hãng Adidas Clover vừa mới phát triển một mẫu mới, anh nhất định phải mua vào, mỗi một đôi giá đều là đến sau, bảy trăm đồng. Anh mua ngay lập tức, mà ánh mắt cũng không hề chớp đến một cái.
"Anh mua nhiều giày như vậy để làm gì chứ? Đi được hết sao?" Đứng ở trong quầy chuyên doanh, An Hồng hỏi anh.
"Không phải là đi rất nhiều." Lộ Vân Phàm cầm lấy một đôi giày tình nhân đưa cho An Hồng xem, "Đây là loại hàng số lượng có hạn, chúng ta một người một đôi, có được không?"
"Em không cần." An Hồng lắc đầu, "Muốn mua thì mua cho chính anh thôi."
"Không mua thì đôi giày tình nhân thì cũng không có ý nghĩa gì chứ sao." Lộ Vân Phàm hướng về phái nhân viên hướng dẫn mua vỗ tay phát ra tiếng, "Một đôi cỡ bốn mươi hai, một đôi cỡ ba mươi bảy, viết hóa đơn!"
"Này! Em đã nói là em không cần rồi mà!"
"Coi như là quà tặng em nhân dịp năm mới cũng được chứ sao." Ánh mắt Lộ Vân Phàm cong cong, cười rộ lên, "Đúng rồi, ngày kìa là sinh nhật của ba anh, em tới nhà của anh ăn cơm đi, chúng ta cùng đi đôi giày mới này."
"Cái gì?" An Hồng có chút do dự, "Em đi đến đó không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì mà không tốt chứ! Em là bạn gái của anh, không đi thì mới không tốt đó."
An Hồng suy tư một chút, đồng ý.
Lúc này đã là tháng 01 năm 2004, đã gần cuối năm (âm lịch).
Vào buổi chiều hôm sinh nhật của Lộ Kiến Vũ, An Hồng nhận được điện thoại của dì hàng xóm gọi tới.
"Hồng Hồng! Cháu mau chạy nhanh trở về nhà! Bà ngoại của cháu đã xảy ra chuyện rồi!"
"Bà cháu làm sao vậy?" An Hồng hoảng sợ hỏi.
"Đột nhiên bị hôn mê, đã gọi cấp cứu 120 đưa đến bệnh viện rồi. Hiện giờ dì đang ở bệnh viện số 2 của thành phố J, cháu mau chóng trở về nhà ngay, chạy nhanh lên!"
An Hồng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa chạy cô vừa gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng vẫn luôn luôn không có người nhận. Cô nhớ tới hình như Lộ Vân Phàm đã nói qua, buổi chiều anh phải đi đá bóng, không chừng không nghe được rồi.
An Hồng không kịp đi sân bóng tìm anh, cô gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng đếnbv số 2 của thành phố J, dọc theo đường đi, cô không ngừng gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng vẫn không có người đón.
Mắt thấy di động đã sắp hết điện, cô mau chóng gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, điện thoại thông.
"Hiểu Quân! Anh có đang ở thành phố J này không?"
"Có ở đây, có chuyện gì vậy?" Ngữ khí nói chuyện sốt ruột của An Hồng, làm cho trực giác Hàn Hiểu Quân biết đã xảy ra chuyện.
"Bà ngoại em sinh bệnh phải nhập viện rồi! Em không có đủ tiền, anh mang chút tiền đi đến bệnh viện cho em mượn một chút, ởbv số 2 thành phố J!"
"Được, anh lập tức tới ngay!"
Cúp điện thoại, An Hồng xem lượng điện của di động đã là 0, lập tức mau chóng gửi một tin nhắn cho Lộ Vân Phàm: Buổi tối em không đi đến nhà anh để ăn cơm được
Sau khi gửi tin nhắn đi thành công, cô cảm thấy không yên lòng, lại bắt đầu viết tin nhắn: Bà ngoại em gặp chuyện không may, đã đưa đi bệnh viện rồi.
Nhưng mà, tin nhắn còn chưa kịp viết xong, di động liền hết sạch điện, tự động khóa máy rồi.
An Hồng nhìn di động, choáng váng, thử khởi động lại máy, nhưng làm thế nào cũng không thể khởi động lại điện thoại được. Cô suy sụp ngồi dựa vào ở trên ghế dựa, tâm loạn như ma.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc