Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 82

Tác giả: Hàm Yên

THIÊN TRƯỜNG ĐỊA CỬU (LÂU DÀI NHƯ TRỜI ĐẤT)
Mãi cho đến khai giảng, An Hồng cũng không hề nhìn thấy Hàn Hiểu Quân, hai người chỉ có gọi cho nhau mấy cú điện thoại.
Sau khi khai giảng, Tiêu Lâm tiến vào học trường tam trung ở thành phố J, được xếp học lớp sơ tam. Bình thường An Hồng phải ở nội trú, cô thật sự lo lắng cho thực tại đối với việc một già một trẻ ở nhà, nhưng cũng chỉ có thể nhờ cậy mọi người hàng xóm chú ý giúp đỡ nhiều hơn một chút. May mắn Tiêu Lâm coi như cũng biết nghe lời, tan học về nhà cũng sẽ giúp đỡ bà ngoại làm chút việc vặt trong nhà. Tuy rằng cô bé thường thường kể lể với An Hồng, tỏ vẻ oán giận bà ngoại nấu nướng gì đó không thể ăn, lúc thì mặn lúc thì nhạt, có khi còn có thể nấu chín nhừ quá mức. Nhưng An Hồng biết, Tiêu Lâm cũng chỉ là phát càu nhàu như vậy thôi, hai chị em đều hiểu rất rõ, từ nay về sau trong cuộc sống chính là chỉ còn lại ba người tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Thời điểm ngày Chủ nhật, Tiêu Lâm sẽ đi đến nhà ông nội bà nội và nhà của cô ăn một bữa cơm. Ngay từ đầu cô bé có chút bài xích, An Hồng phải giảng đạo lý cho Tiêu Lâm. Ông nội bà nội bọn họ không phải là không muốn cô, chính là mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng khác nhau. Tiêu Lâm đi theo An Hồng chính là sự sắp xếp quá là hợp lý nhất. Thân là con cháu, cách hai ba tuần lễ Tiêu Lâm cần phải đi thăm hỏi các bậc bề trên như vậy. Cuối cùng, Tiêu Lâm cũng hiểu ra, mỗi lần đi đến nhà ông nội bà nội để thăm ông bà cô chú, họ hàng bên thân thích bên nhà của ba ba đối với cô thật là tốt. Mỗi lần Tiêu Lâm đến, mọi người đều làm một bàn lớn toàn thức ăn ngon cho cô bé ăn, còn mua cho cô bé rất nhiều quần áo và sách ngoại khóa. Cuối cùng còn làm cho cô mang trở về một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, hoa quả khô, đặc sản.
Chủ nhật An Hồng về nhà, cô bớt chút thời gian để ở bên Tiêu Lâm. Cô mang Tiêu Lâm đi dạo trung tâm thương mại, đi đến hiệu sách, đi ăn cơm Tây, hoặc là đi chơi công viên. Có khi Lộ Vân Phàm cũng sẽ đi dường như đã thích ứng khá tốt với ngôi trường mới. Cô bé thường xuyên sẽ kể cho An Hồng nghe về những người bạn mới, về giáo viên chủ nhiệm lớp. Thành tích học tập của Tiêu Lâm cũng dần dần tăng trở lại. Sau khai giảng không lâu, khi so sánh với các bạn khác trong lớp, Tiêu Lâm nằm ở trong danh sách có kết quả học tập thuộc nhóm giữa.
An Hồng nghĩ muốn phụ đạo việc làm bài tập cho Tiêu Lâm, thế nhưng có chút lực bất tòng tâm. Cuối cùng, Lộ Vân Phàm liền nắm lấy phần công việc này. Cứ vào mỗi buổi chiều từng ngày chủ nhật, anh đến nhà An Hồng để phụ đạo miễn phí cho Tiêu Lâm.
An Hồng chuẩn bị cho bọn họ chút hoa quả, đồ uống. Khi quay đầu nhìn đến hai người ở trước bàn sác, một người giảng bài, một người nghe, có khi còn có bộ dạng kiểu như có vài câu tranh cãi, cô liền nở nụ cười. Cẩn thận ngẫm lại, người nào đó, năm đó đứng đầu trong kỳ thi cao đẳng ở thành phố J, từ khi anh phụ đạo cho Tiêu Lâm làm bài tập lớp sơ tam, thật đúng là đã cho anh mặt mũi.
An Hồng đã học Đại học năm 3, cô phát hiện việc học cần phải tăng tốc lên. Cả đầu cô đều đầy dẫy mấy thứ như, những bản thiết kế kết cấu xi măng cốt thép, thí nghiệm thuỷ động học, cầu công trình, công trình cấp nước.
Cô cẩn thận suy xét, Đại học năm bốn sẽ phải bắt đầu thực tập, Đại học năm ba thì tương đối mấu chốt rồi, vì thế cô liền xin thôi làm việc tại tiệm gà rán KFC, tập trung toàn bộ tinh lực vùi đầu vào trong chuyện học tập. Tuy rằng việc bài vở học hành của ngành kỹ thuật rất bận rộn, nhưng từ trước tới nay đối với An Hồng, việc đọc sách kéo dài đã thành thói quen. Cô nghiêm túc lên lớp, làm bài tập, làm thí nghiệm, tự làm một mình, tự học tối, mọi việc đều an bày hết thảy gọn gàng ngăn nắp. Sau khi không còn phải đi làm công nữa, cô thấy bản thân có rất nhiều thời gian dư dả, vì thế thời gian hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm cũng liền nhiều hơn.
Lộ Vân Phàm học tập từ trước đến nay không tệ, nhưng thành tích tốt của anh cũng không phải trên trời rớt xuống. Anh cũng đi cùng An Hồng tới phòng học tự học buổi tối. Có đến hơn phân nửa hai người can thiệp vào việc đọc sách của nhau, hơn một nửa thời gian liền biến thành những động tác nhỏ lén lén lút lút rồi.
Có khi, An Hồng đang đọc sách, sẽ đột nhiên cảm giác ở dưới bàn, cẳng chân của Lộ Vân Phàm nhẹ nhàng cọ cọ vào đù* của cô. Da đầu của cô run lên, quay đầu nhìn lại, liền đón nhận được ánh mắt mang theo ý cười của anh.
Có khi, Lộ Vân Phàm lại lặng lẽ đẩy tới cô một trang giấy. Trên tờ giấy vẽ nguệch ngoạc hai hình người nho nhỏ, một nam một nữ. Cô gái nhỏ đang tức giận, còn chàng trai thì cười hì hì. An Hồng nhìn vào liền cười một tiếng, cầm tờ giấy qua cũng vẽ lại.
Hồi nhỏ cô cũng đã từng học hội họa, lại đã có nhiều năm đọc truyện tranh, do vậy bức vẽ của cô thường tốt hơn một chút so với Lộ Vân Phàm. Cô tỉ mỉ tô lại mái tóc hình vẽ của chàng trai, rồi sau đó tùy ý phác thảo vài nét Pu't, thần khí của Lộ Vân Phàm liền hiện ra bộ dạng sôi nổi như thật trên giấy.
"Vậy còn em thì sao?" Lộ Vân Phàm ghé sát lại bên cạnh tai cô, "Vẽ lại cả em đi chứ."
An Hồng chỉ cười không nói, lại vẽ ở bên cạnh hình người chàng trai thêm hình của một cô gái, tóc buộc đuôi ngựa, mắt nhỏ, con ngươi mắt híp lại, môi vểnh lên, bộ dạng giống như rất không cao hứng.
"Ôi, cái mặt này thật tồi tệ, thực đấy!" Lộ Vân Phàm cười đến vui vẻ, cầm lấy Pu't ở vẽ trên đầu hình vẽ của hai hình người kia một cái biểu tượng tình yêu, cẩn thận tỉ mỉ một chút, nói, "Rõ ràng anh nhìn khá là đẹp trai đấy chứ!"
An Hồng nằm sấp ở trên bàn nở nụ cười, cô lấy Pu't chọc chọc vào cánh tay của Lộ Vân Phàm: "Đừng làm rộn, học bài đi, ngày mai em còn có bài tập phải nộp đó."
"Làm không xong để anh dạy cho em!" Người nào đó đắc ý nhíu mày.
"Học đệ, cậu có vẻ mới học đại học năm hai thôi thì phải!"
"Học tỷ, mấy cái bài tập kia của chị, không nhất thiết là tôi không biết nhé! Kỳ thực anh sớm đã từng xem một ít sách vở của đại học năm ba rồi."
"Thiệt hay giả đó?"
"Đã khi nào anh lừa gạt nem chưa?" Lộ Vân Phàm cầm sách của cô qua, là cuốn sách “Công trình thuỷ động học” , anh tùy ý lật đến phần chương và tiết bài tập, nói, "Tìm một đề, để anh làm."
An Hồng hăng hái rồi, lựa chọn một đề bài dường như khá khó tính toán. Lộ Vân Phàm cười, múa Pu't xoẹt xoẹt tính toán theo công thức một lúc, lại còn vẽ ra một cái sơ đồ đơn giản.
An Hồng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lộ Vân Phàm đẩy trả về bản nháp của bài tập: "Học tỷ, xin mời chấm điểm."
Căn bản không cần kiểm tra, chỉ cần nhìn vẻ biểu tình đắc ý phi phàm của anh, thì cô đã biết nhất định là đúng rồi.
An Hồng khép lại vở lại "soạt"một tiếng, nói có chút tức giận: "Thật không có thiên lý!"
"Ha!" Lộ Vân Phàm cười vui vẻ, vươn tay phất phất bên dưới bím tóc đuôi ngựa của cô, cười, "Học tỷ, về sau có gì không hiểu hãy tới hỏi anh đây, anh đay sẽ dạy cho em!"
"Đi đi đi! Phiền ૮ɦếƭ rồi!" An Hồng đẩy đẩy Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cười ra thành tiếng. Nam sinh ngồi trước rốt cục không sao chịu nổi nữa rồi, quay đầu nhìn bọn họ một cái, nói: "Bạn học à, phiền toái đề nghị yên tĩnh một chút có được hay không vậy?"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi." An Hồng đỏ mặt, một lần nữa mở sách ra, ở dưới bàn nhẹ nhàng đá cho Lộ Vân Phàm một cước, nhỏ giọng nói, "Đều lại anh đó, đừng có làm ầm ĩ nữa!"
"Ờ…" Khuỷu tay của Lộ Vân Phàm chống ở trên bàn, bàn tay nâng gò má, cũng không nhìn vào sách, chính là cười hì hì nhìn vào mặt của An Hồng.
An Hồng bị cái nhìn chăm chú đó của Lộ Vân Phàm, làm cho không thể đọc được một chữ gì, học cũng không vào, dứt khoát thu thập mọi thứ lại, nói: "Đi thôi!"
"Tại sao vậy? Không học bài nữa sao?"
"Đọc sách cái đầu ấy! Đi thôi."
"Chúng ta đi ra bên ngoài ăn một chút gì đi."
"Không phải là mới ăn cơm tối hay sao?"
"Đã tám giờ rồi, em đói bụng."
Nam sinh ngồi phía trước lại một lần nữa quay đầu lại: "Bạn học!"
"Thật có lỗi thật có lỗi!" An Hồng đứng lên, lôi kéo Lộ Vân Phàm, buộc phải rời khỏi. Lộ Vân Phàm kì kèo mè nheo thu thập các thứ, cuối cùng cũng phải. Trước khi đi, đột nhiên anh xoay người nói với nam sinh ngồi phía trước nói: "Người anh em à, ngày tốt cảnh đẹp, không cần phải lãng phí như vậy, trong sách là không có gương mặt đẹp như ngọc đâu."
Nam sinh kia trợn mắt nhìn lại đối với Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cười ha ha, lập tức bị An Hồng ném ra khỏi phòng học.
Xe đạp của Lộ Vân Phàm để ở dưới lầu. Từ sau buổi khai giảng, anh liền mang đến trường một cái xe đạp, không phải là loại nhãn hiệu đặc biệt nổi tiếng, nhưng mà có thể đèo được người khác.
Làn gió ban đêm gió mang theo một chút se se lạnh. Lộ Vân Phàm vui vẻ cưỡi xe, đèo An Hồng đằng sau, xuyên qua ở trong sân trường.
Bọn họ nhất nhất là một cặp tình nhân bình thường ở bậc đại học. Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, có khi cùng nhau hẹn hò, đi xem phim, dạo phố, ăn khuya, hoặc là chính là tùy tiện tìm một địa phương yên lặng trong trường học, ngồi trò chuyện nho nhỏ với nhau.
Khi ngồi trò chuyện, Lộ Vân Phàm sẽ kéo An Hồng qua, để cho cô ngồi vào trên đù* anh, hai người ngọt ngọt ngào ngào bắt đầu hôn nhau.
Có khi, bọn họ sẽ cùng nhau hoạt động tập thể. Một đám người trẻ tuổi đi đến một khách sạn bên ngoài trường học để liên hoan, kêu lên ba nồi tôm rồng nhỏ cay thơm. Cả nhóm luống cuống tay chân ςướק đồ ăn. Món tôm rồng nhỏ béo ngậy ngấy kia thật sự không phải là đồ ăn của Hứa Lạc Phong. Bình thường anh chỉ ngồi đó yên lặng uống bia ăn rau trộn, nhìn những người khác ăn ngấu ăn nghiến. Lộ Vân Phàm sẽ cho bóc cho An Hồng những tôm rồng nhỏ, ném từng con từng con vào trong đĩa dấm chua của cô. Mãi cho đến lúc An Hồng phải kêu lên "Stop" (dừng lại) thì mới thôi.
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm thần thái phấn khởi chạm cốc cùng Trình Húc, luôn sẽ có chút ngây người. Trong mấy tháng này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện. Thế nhưng mà trong lòng cô lại tuyệt không cảm thấy hoảng loạn cùng không từ bỏ, bởi vì, luôn luôn có người luôn ở bên cạnh cô.
An Hồng nhớ tới hồi mình còn nhỏ. Trong quá khứ, bác sĩ Tiêu luôn dùng ánh mắt này để nhìn mẹ, mang theo ý cười, mang theo sự cưng chiều. Cái loại ánh mắt này, từng khiến cho cô hướng tới vô hạn, cũng từng ảo tưởng sẽ có một người dùng ánh mắt như thế đặt vào trên người của mình. Nhưng đến hôm nay, cô đã thật sự đã có được hết thảy những điều đã từng khiến cô mê hoặc.
Từ trong mắt của một người con trai khác, cô hiểu rất rõ, cô chính là người duy nhất.
Có lẽ, đây chính là hạnh phúc thực sự.
Ngày nghỉ Quốc Khánh, Tiêu Lâm được ông nội bà nội kêu đến ở một vài ngày. Lộ Vân Phàm gọi điện thoại cho An Hồng, bảo với cô đến chơi ở trong nhà của anh.
An Hồng cảm thấy xấu hổ. Cô sợ bị ***ng phải ba ba của Lộ Vân Phàm cùng Giang Bội. Lộ Vân Phàm cười ở trong điện thoại: "Bọn họ cũng không có ở nhà đâu. Giang Bội muốn đi du lịch, ba của anh đã phải thật vất vả để thu xếp công việc của mình, cùng cô ất đi đến đảo Bali rồi. Hiện tại, nhà của anh không có người." Có thế này An Hồng mới đồng ý.
Đến nhà của Lộ Vân Phàm, An Hồng mới phát hiện ra, phòng ở Kim thủy uyển đã được sửa sang mới, càng thêm trở nên rộng lớn, xa hoa. Phòng ở của Lộ Vân Phàm đẹp mắt muốn ૮ɦếƭ, tựa như là căn phòng từng thấy ở trong phim thần tượng vậy, vừa giản lược, thời thượng, màu sắc mạnh mẽ nhưng lại được phối hợp hài hòa dị thường.
An Hồng nhind thấy căn phòng có kết cục thay đổi lớn như vậy, mới nhớ tới, đã nhiều năm bản thân mình cũng không hề tới đây.
Giá sách của Lộ Vân Phàm vẫn như trước, rất cao rất lớn, mặt trên của giá sách vẫn như trước, bày đầy chặt. An Hồng vừa hướng mắt lên, liền nhìn thấy tấm hình của mình chụp ảnh chung với Lộ Vân Phàm hổi ở đảo Cổ Lãng, hơn nữa lại còn không phải chỉ có một tấm hình.
"Ai chà! Làm sao anh lại bày những tấm hình này ở đây vậy?" Cô cảm thấy gò má có chút nóng bừng, quay đầu lại nhìn Lộ Vân Phàm. Lúc này Lộ Vân Phàm chính là đưa ra một xấp hình cho cô: "Rửa ảnh cho em đó, trở về nhà em cũng bày ra."
"Em mới không cần!"
"Vì sao? Nhìn thật là đẹp mắt mà."
"Em sẽ để những tấm hình này vào trongcuốn album ảnh." An Hồng tiếp nhận tập ảnh chụp, giở từng tấm hình một ra xem. Xem hình cô liền nở nụ cười, "Ha ha ha… Cái ảnh này nhìn anh bày ra cái mặt thật là khờ khạo!"
"Nhìn qua ngốc nghếch phải không… Em cũng thích ảnh này, có phải hay không?" Lộ Vân Phàm cầm tay cô qua lấy lại tập ảnh chụp bỏ lên trên bàn, tiếp theo liền ôm An Hồng vào trong *** mình.
Giọng của anh rất thấp, còn mang theo một chút hương vị hấp dẫn, phiêu phiêu đãng đãng ở bên tai An Hồng: "An An, em có thích anh hay không?"
"Không biết!" An Hồng đỏ mặt, xoay đầu đi chỗ khác.
"Em chưa từng nói em yêu thích anh bao giờ." Giọng nói của Lộ Vân Phàm có chút uất ức, tiếp đó lại cười rộ lên. Tay anh vòng quaeo của An Hồng, thân mình đong đưa qua lại, "An An, nói em yêu thích anh đi!"
". . ."
"Anh thích em! Em có thích anh không?"
An Hồng lấy hết dũng khí, nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của bản thân mình giống như tiếng muỗi kêu: "Em thích anh."
"Thêm tên vào."
"Hả?"
"An Hồng, anh thích em."
". . ."
"Nói đi nào!"
"Ai ôi… người gì mà nống thế!" An Hồ không sao chịu nổi nữa rồi, bắt đầu đẩy anh ra.
Lộ Vân Phàm mới sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Anh cúi đầu hôn lên gò má An Hồng, nhắc đi nhắc lại: "An An, anh thích em, anh thích em, anh thật sự cực kỳ thích em. . ."
Hô hấp của An Hồng dần dần thở gấp lên. Cô cảm thấy càng ngày càng nóng, không khí lúc này có chút ái muội. Trong đầu của An Hồng đột nhiên toát ra một cái ý niệm… kế tiếp, không phải là Lộ Vân Phàm muốn muốn. . .
Lộ Vân Phàm dùng thực tế hành động trả lời cho cô. Anh bắt đầu điên cuồng mà hôn cô, hai tay dùng sức vuốt ve thân thể của cô.
An Hồng đầu váng mắt hoa, liên tiếp lui về phía sau, Lộ Vân Phàm cũng theo cô tiến từng bước về phía trước.
Anh liền hơi dùng lực, thân mình của An Hồng liền ngã về phía sau. Cô thở nhẹ một tiếng, mới phát hiện ra là mình đã ngã xuống trên giường lớn của Lộ Vân Phàm
Lộ Vân Phàm nằm ở trên người cô, ánh mắt dịu dàng nhìn lại cô. Anh cong môi lên cười, nói: "An An, đừng sợ."
Anh bắt đầu mở cúc áo trên áo sơmi của An Hồng. Tháo được một cúc áo, anh liền cúi đầu xuống hôn cô một cái. Đến khi toàn bộ cúc áo được cởi bỏ, thân thể của An Hồng liền hiển lộ ra. Trong mắt Lộ Vân Phàm đã cực nóng, anh tự tay gạt làn tóc mái ngang trán của An Hồng qua một bên, nhìn biểu tình của cô gái bên dưới mình vừa khẩn trương vừa thẹn e sợ hãi kia, anh nghiêm túc lặp lại: "Đừng sợ. An An, đừng sợ!"
Trong lòng An Hồng đang kinh hoàng không thôi. Trong tiếng nói thì thầm của anh, dần dần cô bình tĩnh trở lại, cô vòng tay lên cổ của Lộ Vân Phàm, bắt đầu ngây ngô đáp lại anh.
Bọn họ hôn nhau đến thật triền miên, ngân nga kiều diễm. Lộ Vân Phàm không hề *** giống như lần đầu tiên khi trước. Anh cẩn thận từng ly từng tí một, *** áo của An Hồng ra, lại cởi tiếp chiếc áo T-shirt của mình. Thân thể trắng nõn căng đầy của chàng trai tuổi trẻ xuất hiện ở trước mặt An Hồng. Nhưng cô cũng không bị kích động đến nhắm mắt lại, chính là chặt chẽ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm.
Hô hấp của Lộ Vân Phàm có chút ồ ồ, biểu cảm lại có vẻ thần thánh. Anh một lần lại một lần hôn lên môi của An Hồng, trằn trọc lặp lại thật lâu, sau đó anh nhẹ nhàng nói: "An An, anh thích em!"
An Hồng nhìn anh, nói gằn từng tiếng: "Lộ Vân Phàm, em cũng vậy, em thích anh."
Nghe được lời nói này của cô, Lộ Vân Phàm thế nhưng lại sửng sốt đến ba giây, sau đó lập tức liền cười thỏa mãn. Anh cười đến mức mặt mày giãn ra, sự dịu dàng tình cảm từ trong đáy mắt giống như thủy triều, cứ thế tràn ra xuất ra.
Anh đột nhiên liền tăng nhanh động tác, nhanh chóng thoát khỏi tất cả quần áo trên người của cả hai người. Anh cuồng nhiệt hôn hít An Hồng, thân hình cao lớn áp ở trên người cô, cánh tay kiên cố vây quanh cô. Anh là thỏa mãn như vậy, vui vẻ như vậy, tràn ngập lực lượng như vậy.
Hai cỗ thân thể tuổi trẻ giao hòa cùng với nhau không hề có trở ngại, quấn quít vấn vương cùng nhau ở trên giường nệm mềm mại của Lộ Vân Phàm.
Đây là lần thứ hai bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau, không chút rối loạn giống như lần đầu tiên, cũng có đủ ngọt ngào ấm áp. Lộ Vân Phàm rải nụ hôn du lịch khắp nơi trên thân thể của An Hồng. Cuối cùng, anh thở phì phò, lại một lần nữa, cùng cô chặt chẽ liên hệ với nhau.
Thân thể của An Hồng không khoẻ như trước, nhưng cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi khó chịu. Cô nỗ lực thả lỏng tâm tình của bản thân, nghênh hợp với Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cảm thấy cực kỳ khoái hoạt, tựa như có một chút ăn ý gì đó đã nảy sinh ở giữa bọn họ. An Hồng không lại thét chói tai hay giãy dụa mà là cực kỳ khả ái. Khuôn mặt thẹn thùng của cô, *** rỉ uyển chuyển của cô, Ng'n t khẽ vuốt ve ở trên người anh, đều làm anh cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Kịch liệt luật động, Lộ Vân Phàm nở nụ cười. Cả hai thân thể của bọn họ đầy mồ hôi, dính dấp, cảm giác thúc giục hóa không ngừng kéo lên T*nh d*c. Lộ Tiểu Phàm ở trạng thái ngẩng cao đầu, dũng mãnh đi vào bên trong thân thể của An Hồng, từng đợt từng đợt làm cho người ta rung động không thôi, *** lan tràn tới toàn thân của Lộ Vân Phàm. Anh kêu lên thành tiếng, không sao nhịn được liền hỏi An Hồng: "An An… Anh thật thoải mái… Còn em thì sao?"
Gương mặt của An Hồng đều đã hồng thấu, hai chân của cô bám ở trên người của Lộ Vân Phàm, cả người cô không ngừng đung đưa theo động tác của anh. Cô cắn răng không đáp lại, trong thân thể lại dâng lên một loại cảm giác tuyệt vời không thể tả xiết.
Đây là một chuyện mà An Hồng không có cách nào lý giải được. Đây hết thảy đều rất không hiểu vì sao nữa rồi. Trên thực tế, từ lần đầu tiên về sau, An Hồng đã cảm thấy thế giới này đã thay đổi. Đi trên đường, nhìn đến những người xa lạ lui tới, trong đầu cô lại toát ra một hình ảnh cổ quái. A! Hóa ra… Bọn họ cũng đều làm như vậy cả! Không phải là như ở trong phim ảnh, người đàn ông hôn thâm tình người phụ nữ, rồi sau đó chậm rãi nằm xuống. Hình ảnh kế tiếp chính là ánh nắng chiếu rực rỡ, còn hai người thì đắp chăn, lười biếng nằm ở trên giường.
Hóa ra, quá trình này lại quái dị như thế. An Hồng từng đã nghĩ, hóa ra bà ngoại cũng làm chuyện như vậy, mới có mẹ. Mẹ cùng bác sĩ Tiêu cũng làm chuyện như vậy, mới có Tiêu Lâm. Thậm chí khi đi học, nhìn đến vị giáo sư bụng bia tóc đã trọc đến nửa đầu kia, An Hồng còn buồn bực mà nghĩ, giáo sư buổi tối cũng sẽ làm chuyện như vậy! Còn có mấy vị bảo vệ trong phòng thường trực của trường học lúc nào cũng nghiêm túc kia, bà thím mập mạp, người làm vệ sinh phòng ngủ trong tòa nhà, những đầu bếp trong phòng ăn trên người vĩnh viễn đều mang mùi vị béo ngậy, trời ạ! Bọn họ đều sẽ làm chuyện như vậy!
Nhân sinh quan, thế giới quan của An Hồng đã hoàn toàn thay đổi sau lần đầu tiên tiếp xúc thân mật cùng với Lộ Vân Phàm. Cô rốt cục ý thức được, thế giới của người lớn còn bao gồm rất nhiều rất nhiều những chuyện gì đó mà không muốn để cho người khác biết.
Mà bây giờ, cô cùng Lộ Vân Phàm cũng đang ở đây làm chuyện đó, liền là một người trong số đó.
Lộ Vân Phàm không hề phát hiện An Hồng xuất thần. Anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, đến thời điểm cao trào, đột nhiên liền phóng thích ra.
"A a…" Anh kêu rất lớn tiếng, toàn thân cơ bắp kéo căng, biểu tình trên mặt có vẻ có chút quái dị.
An Hồng cảm nhận thân thể của anh yên lặng bất động. Lộ Tiểu Phàm vẫn còn đang ở trong cơ thể của cô, từng hồi nhảy lên. Cảm giác này thật sự là cực kỳ quái. An Hồng nhắm mắt lại, nghe được Lộ Vân Phàm lớn tiếng thở phì phò. Anh lại ôm chặt An Hồng một lần nữa, thân mình ghé vào trên người cô, cắn vào lỗ tai của cô nói: "An An, anh thật thoải mái, còn em?"
An Hồng cười "hắc hắc" rất ngây ngô, kỳ thực cảm giác của cô cũng rất không kém, chỉ là cô ngượng ngùng không muốn nói. Cô nghĩ, lúc này đây, cô cùng anh trải qua như vậy, có lẽ chính là sự nghênh đón thân mật nhất trong sinh hoạt tình bạn.
Hai người cùng nhau ở trong phòng của Lộ Vân Phàm
Cùng nhau tắm rửa trong toilet rộng mở. Giờ khắc này, thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, không còn xấu hổ giống như lần trước nữa.
Dáng người của Lộ Vân Phàm phi thường đẹp. Trên người anh không có một chút mỡ dư thừa nào. Tỉ lệ dáng người của anh phảng phất như đã từng được tính toán, đến mức dường như chọc đến tâm hồn người ta. An Hồng xoa xoa lưng giúp Lộ Vân Phàm, đột nhiên cô nhìn đến vết sẹo nơi khuỷu tay tay phải của anh. Cô đưa tay phủ qua đó một chút, cười nói: "Thế nào, vết sẹo vẫn còn rõ ràng như vậy sao?"
"Sao cơ?" Lộ Vân Phàm cúi đầu vừa nhìn thấy, liền nở nụ cười, "Đây là dấu ấn mà em đã để lại cho anh, làm sao có thể dễ dàng mất tiêu được chứ."
"Rõ ràng là anh là người đã động tay trước kia mà!"
"Này! Khi đó em cũng đã mười tuổi rồi đó. Em chỉ cần đẩy anh một chút là được, khi ấy em không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc sao?"
"Anh có biết dùng thành ngữ hay không vậy! Trên người anh có hương thơm không? Anh là ngọc sao? Anh phải nói là \'trân trọng người bạn nhỏ’ mới đúng!"
"Hả? Ai là ‘người bạn nhỏ’? Ai là ‘người bạn nhỏ’?" Lộ Vân Phàm cầm vòi hoa sen qua liền phun về phía người An Hồng. Đong nước ào ào xối thẳng về hướng An Hồng. Cô nhảy người lên cầu xin tha thứ, anh mới cười lớn ôm cô vào trong *** mình.
Bọn họ hôn môi ở giữa hơi nước mù mịt như sương, trên người toàn là chưa bọt của sữa tắm chưa được rửa sạch, trơn trơn tuột, còn tản ra mùi hương thơm thoang thoảng.
An Hồng nhắm mắt lại, cô gắt gao vòng vào hông của anh, trong lòng chỉ nghĩ đến một cụm từ - thiên trường địa cửu.
Tắm rửa xong, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đùa vui chơi trò chơi, tới gần chạng vạng, bọn họ bắt đầu thảo luận đi đến chỗ nào để ăn cơm chiều. Lúc này, chuông di động của An Hồng vang lên.
Cô vừa thấy tên người gọi hiển thị, thì có chút lặng người. Lộ Vân Phàm một bên chơi trò chơi, một bên hỏi: "Ai vậy?"
An Hồng ấn xuống nút nghe, bắt máy điện thoại: "A lô, Tần Nguyệt à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc