Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 75

Tác giả: Hàm Yên

ANH YÊU EM
Đứng ở bên ngoài cửa phòng của Lộ Vân Phàm, An Hồng gõ gõ lên cánh cửa. Không thấy có phản ứng gì, cô dùng chìa khóa mở cửa ra, đẩy cửa bước vào trong phòng.
"Lộ Vân Phàm!" Liếc mắt quanh nhà một cái có thể thấy được trong phòng không có người. Cánh cửa toilet đang khép chặt, An Hồng đi đến gõ cửa, "Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm! Anh có ở bên trong không? Anh không sao chứ?"
Cửa mở ra rồi, Lộ Vân Phàm đứng dựa vào khung cửa đàng kia. Anh đã *** ra, chỉ mặc một cái quần bơi màu xanh thẫm in hoa to, gương mặt anh đỏ rực, nhìn thấy An Hồng, liền nở nụ cười: "An An..."
Anh tự tay kéo An Hồng qua, vòng tay kéo vào trong lòng mình, gắt gao ôm lấy cô. Bàn tay ấm áp của anh vuốt ve sống lưng của cô. An Hồng nghe thấy anh cúi đầu gọi tên của cô, một lần lại một lần! Cô biết, anh đã say.
An Hồng tránh thoát khỏi *** của Lộ Vân Phàm, ảo não nói: "Anh lại nôn rồi phải không?"
"Ừ... Anh đã đánh răng rồi!" Lộ Vân Phàm nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng đều đặn, "An An, hôn một cái!"
An Hồng còn chưa kịp nói chuyện, Lộ Vân Phàm đã cúi đầu hôn lên môi của cô.
Trong miệng của anh là hương vị kem đánh răng tươi mát, trên ngườivẫn còn tản ra mùi R*ợ*u. An Hồng vốn định đẩy anh ra, nhưng mà khi anh trằn trọc gấp gáp trong khi hôn hít, cô dần dần đã cảm thấy thân thể mình mềm nhũn ra, bắt đầu đáp lại.
Lộ Vân Phàm cảm nhận được sự nhiệt tình của An Hồng, bàn tay anh không thành thật, từ vạt áo T-shirt rộng rãi của An Hồng dò xét vào bên trong, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo của cô, dần dần liền một đường hướng lên trên, tìm được phía trước *** cô. Ngón tay của anh lục lọi bơi vào bên trong áo *** An Hồng, rốt cục nắm bắt được *** của cô.
An Hồng khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ, muốn tránh thoát, nhưng không làm thế nào tránh ra khỏi chàng thanh niên có khổ người quá cao lớn kia. Lộ Vân Phàm giam cầm An Hồng ở trong lòng mình, mang theo cô vào trong toilet. Anh để An Hồng tựa ở trên tường, cúi đầu tự mình đặt những chiếc hôn dầy đặc lên đôi môi của cô, dọc theo cái cằm nhỏ, xuống cổ, đến bả vai, một đường đi xuống bên dưới. Anh điên cuồng cọ sát ở cổ áo T-shirt của An Hồng, ở trên *** trái của cô nhất loạt nổi lên hàng loạt dấu ấn của những quả ô mai.
An Hồng bị Lộ Vân Phàm hôn đến đầu óc choáng váng, thở gấp liên tục. Thân thể Lộ Vân Phàm dần dần trở nên trầm trọng. Anh gắt gao ôm lấy An Hồng, thấp giọng ***. Phút chốc An Hồng mở to mắt, cảm giác được phía Dưới *** thể mình có một vật gì đó cứng rắn đang đè ép lên cô. Thân mình Lộ Vân Phàm lại còn nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, làm cho cái vật kỳ quái ngày một cứng rắn lên theo động tác của anh, từng phát từng phát cọ sát vào cô. An Hồng bị sợ tới mức không nhẹ. Cô biết đây là cái gì. Cô cũng biết thời khắc dưới loại tình huống này, ở tại trong căn phòng nho nhỏ này có ý vị như thế nào.
"Lộ Vân Phàm! Đừng làm rộn! Anh uống say rồi !" An Hồng nhỏ giọng gọi tên anh. Nhưng Lộ Vân Phàm cũng không để ý tới, anh chỉ cúi đầu cười ra thành tiếng.
"Ai nha, anh còn ở đó cười ngốc cái gì! Mau thả em ra!" An Hồng nóng ruột, tay cũng dùng sức, ra sức đẩy anh đá anh một hồi, nhưng cũng chỉ phí công.
Lộ Vân Phàm dừng hôn môi lại, tay lại túm chặt quần áo An Hồng, bắt đầu kéo lên trên.
"Dừng tay! Anh dừng tay ngay!" An Hồng cực kỳ sợ, tay chân luống cuống lôi kéo quần áo lại, nhưng cô không thể đấu lại với sức tay của Lộ Vân Phàm. Vài giây vô ịch, chiếc áo T-shirt của cô đã bị anh kéo xuống. Trên người An Hồng chỉ còn lại có chiếc áo *** cùng quần ngắn. Một bàn tay cô che chở nơi ***, một bàn tay tiếp tục lôi kéo Lộ Vân Phàm. Nhưng chàng trai trerkhi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, huyết mạch sớm đã sôi sục lên rồi. Anh thở hổn hển, hai bàn tay to không hề cố kỵ hướng trên người An Hồng tìm kiếm.
"Lộ Vân Phàm! Van cầu anh đó! Dừng tay lại!" Giọng nói của An Hồng đã mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng Lộ Vân Phàm lại không thể dừng g được đã tình cảm mãnh liệt đã phun trào ra. Tay trái của anh nhốt chặt An Hồng, tay phải liền lột xuống chiếc quần ngố cùng *** của mình. Trong khoảnh khắc, anh đứng ở trước mặt An Hồng, trên người đã không còn ***.
Hai cái tay của An Hồng đã không còn đủ để dùng nữa. Một tay của cô che lấy đôi mắt của mình, một tay kia ôm lấy ***, nhưng vẫn còn không quên dùng chân đá Lộ Vân Phàm. Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không thể thoát ra khỏi ***g *** của anh. Cô nghĩ thét chói tai, nghĩ muốn kêu cứu mạng, nhưng lại cảm thấy thẹn thùng.
Dù sao, bọn họ cũng là tình nhân. Trong những năm này, sinh viên đại học yêu đương đã không còn tối tăm giống rất nhiều năm trước kia nữa. Loại chuyện ăn trái cấm kia cũng sớm đã thường xuyên. Nhưng mà An Hồng căn bản là vẫn chưa hề chuẩn bị tốt, trong đầu cô rối thành một nùi, đối mặt với sự cuồng nhiệt tiến công của Lộ Vân Phàm, cô chân tay luống cuống, khóc không ra nước mắt.
Hai tháng kết giao, cũng không phải là không có thời khắc ái muội. Khi xem phim, cậu nhóc thối kia sẽ chọn chỗ ngồi tình nhân, ngồi ở trong rạp chiếu phim tận chỗ góc xó cuối cùng ôm lấy An Hồng. Hai người hôn môi cực nồng nhiệt. Thỉnh thoảng An Hồng cũng có thể chạm vào chỗ thân thể biến hóa nổi lên của Lộ Vân Phàm, chỉ là cô làm bộ như không biết.
Lộ Vân Phàm cứ lặng lẽ đưa bàn tay mình tiến vào bên trong áo của An Hồng, thăm dò thân thể của cô. Ánh mắt anh tràn ngập nhu tình, làm An Hồng thẹn thùng không thôi. Cô cũng đã muốn cự tuyệt nhưng lại có chút tò mò, bên trong đã có chút lưỡng lự… Cô cũng đã tiếp nhận sự tìm kiếm của anh rồi.
Lộ Vân Phàm tìm kiếm cũng mang theo sự hiếu kỳ rất nồng đậm. Dáng người của An Hồng vốn rất đẹp, cảm giác mỗi lần tiếp xúc đều có thể làm cho trái tim của anh rung động khó nhịn. Chỉ là anh biết, nếu An Hồng không đồng ý, đương nhiên anh sẽ không miễn cưỡng.
Các nam sinh trong phòng ngủ cũng có đôi khi xem một chút những phim ngoài luồng. Lộ Vân Phàm cũng sẽ xem cùng, xem các diễn viên nữ trong phim A V của Nhật Bản biểu diễn khoa trương. Nhưng trong đầu của Lộ Vân Phàm cũng chỉ có biểu tình trầm tĩnh vừa thẹn e sợ của An Hồng.
Thời điểm An Hồng không cười, nhìn cô rất lạnh lùng, ánh mắt có chút sắc bén, đôi môi mím lại thật chặt, làm như có thật nhiều tâm sự đang ẩn giấu trong lòng, khiến cho người ta không thể không có ý muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Khi cô bắt đầu mỉm cười, thì tựa như xuân gió thổi qua đại lục địa, dung nhan giãn ra, ánh mắt dài nhỏ hơi tít lại, hơi để lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề, ấm áp làm trong lòng người ta cảm thấy thật thư thái.
Thời điểm cô thương tâm, bình thường sẽ khóc, vành mắt hiện ra ửng hồng, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống. Mỗi khi như vậy, Lộ Vân Phàm chỉ muốn ôm cô thật chặt chẽ vào trong *** mình, cùng cô chia sẻ này những chuyện thương tâm khổ sở phiền lòng kia.
Lúc cô nổi giận đối với anh, hàng lông mày tinh tế liền nhíu chặt lại, ánh mắt đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Khóe miệng trễ ra, nói ra lời nói khắc nghiệt lại không thèm nể mặt, làm cho toàn bộ trái tim của Lộ Vân Phàm nhảy loạn, vừa nóng vừa giận, lại không biết nên phản bác như thế nào;
Thời điểm cô quan tâm đến anh, trong ánh mắt toát ra sự thân thiết tràn đầy tình cảm không hề che dấu chút nào. Tuy rằng giọng điệu không ôn nhu như trước, nhưng lại làm cho anh cảm thấy uất ức, phảng phất trên đời này chỉ cần có một phần quan tâm này thôi, anh liền đều không cần cái gì thêm nữa.
Đại đa số thời điểm là cô trầm tĩnh, hờ hững. Có đôi khi lại nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn ngườ. Ở giữa lông mày có nếp nhăn nhàn nhạt. Mỗi lần nhìn thấy An Hồng như vậy, Lộ Vân Phàm cũng có chút không biết làm sao. Bình thường cô là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại giống như cũng không quá nhiều lời để mà nói... Điều anh có thể làm được, chính là yên tĩnh ngồi cùng ở bên người cô, chỉ là nếu được luôn luôn cùng cô như vậy, thì cũng đủ rồi.
Đối Lộ Vân Phàm mà nói, An Hồng tựa như một quyển sách đọc, nhưng lại vô cùng khó hiểu. Anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này đã đi vào trong lòng anh từ lúc nào, cắm rễ sâu ở trong mỗi một tế bào của thân thể của anh. Khiến cho anh thường thường nhớ tới, thường thường nằm mơ thấy cô.
Có khi nghĩ đến những lời cô nói tuyệt tình kia, anh liền áo não không bao giờ nữa muốn đi cùng với cô nữa. Thế nhưng khi quay đầu, anh lại phát hiện ra chính mình vẫn còn nhớ thương cô như cũ! Cứ tưởng rằng sẽ quên đi, nhưng lại không thể nào quên được. Vì thế, để bản thân lại ngang dọc đuổi theo cô!
Các cô gái khác ở bên người anh, cho tới bây giờ mà nói, cũng không phải là không có, thậm chí nếu so vẻ xinh đẹp còn hơn cả An Hồng, cũng không hề thiếu. Các cô ôn nhu đáng yêu, hoặc tùy hứng, hoặc nghe lời, nhưng bất kể được nuông chiều như thế nào, ở trước mặt Lộ Vân Phàm đều là nói gì nghe nấy, rất biết vâng lời. Thế nhưng mà, Lộ Vân Phàm thì lại chưa từng bao giờ có chút cảm giác động tâm.
Bất kể là Sử Tiểu Trân, hay là Hồ Đan Ny, vẫn chỉ là các cô gái khác đối với anh. Trong mắt anh, không ai có thể vượt qua được cô gái có tên An Hồng kia.
Lộ Vân Phàm không biết vì sao lại như vậy. Anh có thể trả lời được câu hỏi trong cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao” , thế nhưng lại không thể giải đáp ra được một cái vấn đề đơn giản này.
Cho nên, khi An Hồng ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói ra một câu "Lộ Vân Phàm, em nguyện ý", trong lòng Lộ Vân Phàm nhất thời liền như có một đóa hoa nở ra vô cùng xán lạn. Anh biết, vấn đề khó hiểu này, cô gái khó hiểu nữ này, rốt cục anh đã có cơ hội được trải qua tác phẩm tinh tế này rồi.
Hai người quấn quít với nhau ở trong không gian chật hẹp của toilet. Lộ Vân Phàm một bên hôn môi An Hồng, một bên nóng nảy cởi nút áo quần của cô ra.
An Hồng đã ngừng sự giãy dụa lại, cô đứng vững lặng yên để cho chàng trai trẻ trước mặt mình tùy ý bận rộn. Cô nghe được giọng nói rời rạc của Lộ Vân Phàm ở bên tai mình: "An An, em thật đẹp..."
Vòi hoa sen chẳng biết đã được anh mở ra từ lúc nào. Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đứng ở trong nước nóng. Nụ hôn của anh lúc này trở nên cuồng nhiệt hơn so với lúc trước. Tác dụng của cồn đã lan tràn ở trong cơ thể, anh cảm giác mình cả người tràn ngập sức mạnh, giờ này khắc này, thầm nghĩ chỉ muốn chinh phục cô gái ở trước mặt.
Áo *** của An Hồng bị Lộ Vân Phàm kéo xuống, chiếc quần ngố cùng với chiếc *** cũng đã bị anh lột xuống. Lộ Vân Phàm gần là dùng răng cắn cắn lên *** của cô. An Hồng nhắm mắt lại, cả người run run, không dám nhìn vào thân thể anh chút nào.
Cô chưa từng bao giờ xem phim A (phim AV, phim cấp 3) , chưa từng bao giờ nhìn thấy cái bộ phận nam tính kia. Vừa rồi thoáng nhìn xuống phía dưới, cô cảm thấy quá sợ hãi. Sự sợ hãi chiếm lính toàn bộ lòng của An Hồng. Ở trong lòng An Hồng lần lượt tự hỏi mình: Thật sự có phải mọi việc cứ như vậy là kết thúc hay không
Cô hiểu rất rõ, lý trí của Lộ Vân Phàm vẫn còn tồn tại, nếu cô ra sức giãy dụa, anh nhất định sẽ buông tha cho cô. Nhưng mà, trong óc cô lại dâng lên một cái ý niệm cổ quái, cái giọng nói kia đang nói: An Hồng, không phải sợ, cứ tiếp nhận anh ấy đi!
Không hiểu vì sao cái ý niệm kia lại lan tràn mãnh liệt ra khắp cơ thể cô. Ở trong lòng An Hồng những ý niệm về quan niệm về đạo đức, quan niệm về trinh tiết, quan niệm về tình yêu cứ giằng co lẫn nhau. Trong đầu An Hồng còn chưa lí giải ra một chữ nào, thì trong thân thể lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái khác. Khi anh hôn môi, xúc giác làm cho thân thể của cô càng ngày càng nóng, linh hồn phảng phất đã bay lên cao. An Hồng mở to mắt, tùy ý để cho nước ấm rơi ở trên mặt mình. Cô chậm rãi giơ tay lên, vây quanh khít khao thân thể người con trai ở trước mặt mình. Ngón tay lướt qua làn da của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh thật khó đè nén xuống, còn có chút hơi hơi run run.
Lộ Vân Phàm đang run rẩy, anh cảm nhận được những ngón tay của An Hồng khẽ vuốt trên lưng mình. Nhất thời anh liền cảm thấy H**g phấn lên. Anh kéo tay An Hồng qua đặt ở trên *** đã căng chặt của mình, tiếp tục đi xuống dưới, xuống thêm chút nữa, khiến cho ngón tay cô chạm đến nơi đang trào dâng của anh.
Cả người An Hồng run lên, không nhịn được mà cúi đầu xuống nhìn lại. Lộ Tiểu Phàm đã sớm ngẩng cao đầu, gần như sắp dán vào ở trên bụng anh, kích cỡ cực đại, màu sắc hồng hào, làm cho đầu óc An Hồng thấy như hôn mê. Lộ Vân Phàm muốn để cho cô nắm giữ lấy bảo bối của mình, nhưng An Hồng lại xấu hổ không làm được. Ngón tay của cô vừa sờ tới bên dưới liền lập tức mở ra, nhưng Lộ Vân Phàm lại nhất quyết không tha. Anh lại nắm lấy tay cô, bắt buộc cô phải nắm lên nó.
Nơi đó bộ lông mọc thành bụi. An Hồng đã muốn hỏng mất, tay nắm giữ bộ phận này, trong nháy mắt, Lộ Vân Phàm liền lớn *** rỉ lên một tiếng, An Hồng sợ tới mức muốn nhảy lên, Lộ Vân Phàm cũng đã cúi đầu hôn lên môi của cô, thân thể dùng sức cọ xát ở trên người cô. Đỉnh chóp mềm mại của Lộ Tiểu Phàm để ở trên bụng An Hồng, An Hồng sợ tới mức muốn nước mắt chảy xuống, việc đã đến nước này, cô biết cô đã trốn không thoát.
Lộ Vân Phàm tắt vòi hoa sen đi, mò lấy một chiếc khăn tắm lớn khoác lên trên người An Hồng, ôm ngang người bế bổng cô lên đi về tới chiếc giường đơn trong phòng .
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, cả người An Hồng run run. Lộ Vân Phàm nằm ở trên người cô, một lần lại một lần nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên môi cô. Anh gọi tên của cô, ánh mắt thật dịu dàng thật dịu dàng. Đôi tay chạy không ngừng ở trên thân An Hồng, mỗi nơi khi bàn tay đi qua đều có thể làm An Hồng cảm thấy một trận tê dại, tim đập không thôi.
Cô hoàn toàn không biết phải nên làm như thế nào, anh cũng vậy, cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể mặc cho bản năng có thể chỉ dẫn tất cả các động tác. Bối rối đến nửa ngày, bàn tay của Lộ Vân Phàm dò xét đến hạ thân, nắm giữ bảo bối của mình để ở lên trên hạ thân của An Hồng đang ở phía Dưới *** thể của mình.
"An An... Cho anh nhé, có được không?" Lộ Vân Phàm thấp giọng thì thầm nói, giọng nói nghe khàn khàn.
An Hồng không lên tiếng, Lộ Vân Phàm liền hoạt động, nhưng mà chân của An Hồng gắt gao siết chặt với nhau, anh làm thế nào cũng không tìm thấy nơi đó, chứ đừng nói tìm ra đường dẫn để đi vào.
"An An, An An, An An yêu quý, cho anh đi..." Anh nhấc chân An Hồng lên, nắm lấy Lộ Tiểu Phàm một lần lại một lần tìm kiếm nơi để vào, nhưng lại vẫn như trước, không thể vào được. Đầu Lộ Vân Phàm vã ra một lớp mồ hôi, miệng cũng *** kêu lên, "An An, giúp anh một chút."
"Hả?"
"Anh không tìm thấy nơi ấy..." Lộ Vân Phàm dừng động tác lại, nhẹ nhàng hít thở, "Anh chưa từng bao giờ làm..."
"Em cũng không có!" An Hồng đột nhiên bắt đầu đẩy Lộ Vân Phàm, "Để cho em đi thôi! Lộ Vân Phàm, em van anh đấy! Em... em sợ hãi!"
"Đừng sợ... Là anh mà... An An..." Lộ Vân Phàm nỉ non ở bên tai cô, "Sớm hay muộn em đều là của anh, chúng ta tương lai sẽ cùng nhau kết hôn... An An, đừng sợ."
An Hồng thật sự muốn khóc rồi. Cô xấu hổ và giận dữ không thể chịu nổi, cũng đã đâm lao đành phải theo lao. Lộ Vân Phàm lại cúi đầu bận rộn, vẫn không tìm thấy nơi ấy, anh dứt khoát ngồi dậy, nhìn xem thân thể An Hồng. An Hồng chỉ cảm thấy cả người máu đều đã xông *** đầu. Cô gắt gao kẹp lấy chân quay trở mình đi. Lộ Vân Phàm nhìn thấy phần lưng trơn bóng nhẵn nhụi của cô. Thân thể thanh xuân mỹ lệ của cô gái trẻ làm tim của anh nổi lên một trận kinh hoàng. Anh như bị kích động lên, bỗng chốc liền nhào tới trên người An Hồng, lỗ mãng lôi kéo đùi cô, tìm kiếm cái nơi ra vào đã sắp làm anh phát cuồng lên rồi.
An Hồng bị đau, sử dụng cả tay chân bắt đầu đọ sức cùng anh. Cô không hé răng, chính là cắn răng cùng anh lôi kéo. Nhưng dù sao cô cũng là nữ sinh, căn bản là không thể đấu lại một nam sinh huyết khí đang sôi trào kia. Không bao lâu, Lộ Vân Phàm đã đã tìm được một tư thế mà anh tự nhận thấy là thích hợp, Lộ Tiểu Phàm nhanh chóng để ở lối vào, anh hơi cong thắt lưng một cái, rốt cục bảo bối cũng chen vào được một chút.
Đột nhiên đau đớn ập đến làm An Hồng kêu lên một tiếng, rốt cuộc nước mắt cô liền rớt xuống, một bên vừa đánh Lộ Vân Phàm, một bên cô vừa kêu lên: "Buông em ra! Buông em ra! Anh buông em ra mau!"
"An An... Em hãy thả lòng ra cho anh một lát... Anh sẽ không cử động." Lộ Vân Phàm tùy ý để cho tay của An Hồng đánh vào ở trên người của mình. Anh cắn răng lại, lại hướng vào trong cơ thể của cô như trước.
"A..." Lộ Vân Phàm than nhẹ một tiếng, rốt cục Lộ Tiểu Phàm đã hoàn toàn đi vào trong thân thể An Hồng.
Thân thể An Hồng phảng phất như bị xé nứt ra vậy. Hai mắt An Hồng đẫm lệ mơ hồ nhìn chàng trai trẻ ở trên người mình. Anh cau mày, biểu cảm không hiểu, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô như cũ: "An An, đừng sợ... Anh đã đi vào rồi."
"Hu hu hu hu... Đau quá! Lộ Vân Phàm! Đau quá!" An Hồng đau đến không sao chịu được, thân thể cũng ngừng sự giãy dụa lại. Bởi vì càng giãy dụa cử động, cô lại càng thêm đau đớn khó nhịn. Cô bắt lấy cánh tay Lộ Vân Phàm, móng tay cắm vào *** anh thật sâu: "Lộ Vân Phàm, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút đi, đau quá!"
"Không đau, lập tức sẽ hết đau ngay bây giờ! Anh... Anh không cử động nữa." Lộ Vân Phàm nhìn cô, trong ánh mắt nổi lên sự thương tiếc. Thế nhưng mà lời vừa mới dứt, anh lại đột nhiên chuyển động mãnh liệt, tần suất lớn đến mức làm cho thân thể An Hồng cũng bắt đầu bị lay động theo.
"A a a… đau quá!" Từng giọt từng giọt nước mắt An Hồng chảy xuống. Cô bắt đầu ra sức giãy dụa, đem hết khí lực cả người ra để vật lộn với Lộ Vân Phàm. Thân thể của bọn họ vẫn dính chặt với nhau như cũ, nhưng trên thân hai người thì mồ hôi đầm đìa. Ở trên giường trình diễn toàn bộ vai võ phụ, hai chân An Hồng đạp loạn xạ, lại đánh lại cắn, giống như phát điên lên rồi. Cô một bên khóc, một bên liều mạng bấm chặt vào làn da Lộ Vân Phàm: "Buông em ra! Buông em ra! Buông em ra! Anh, cái đồ cầm thú khốn kiếp này! Cầm thú! Súc sinh! Buông em ra! Đau quá… hu hu hu…"
Nhưng Lộ Vân Phàm cũng không để ý đến cô, chính là từng phát từng phát rung động thân thể của chính mình, trên mặt anh lộ ra biểu tình hoàn toàn cảm thấy thỏa mãn. Nhìn vào gương mặt cô gái trẻ ở Dưới *** mình đang khóc hu hu đến thê thảm, trong lòng anh mềm mại một mảnh. Anh đưa tay phủ dưới khóe mắt An Hồng, nói: "An An, anh yêu em!"
An Hồng nhất thời liền dừng luôn động tác. Lộ Vân Phàm vẫn đang vận động như trước. Chiếc giường đơn của quán nhỏ cũng không bền chắc, lúc này theo động tác của anh phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt". An Hồng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Mái tóc của cô tán loạn, ánh mắt tan rã, không biết suy nghĩ đã bay tới nơi nào.
Cả người Lộ Vân Phàm đầy mồ hôi. Làn tóc mái ngang trán đã dán sát vào trên vầng trán. Anh nằm ở trên người An Hồng, lớn tiếng thở, cau mày bắt đầu luật động, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực chuyển động càng lúc càng lớn. Dần dần anh rống lên một tiếng, thân mình run rẩy gay gắt.
Đây là lần đầu tiên của anh, cũng không có thể kiên trì lâu lắm. Chỉ mấy phút đồng hồ sau, anh đè nặng giọng của mình rống lên vài cái, thân thể kịch liệt run rẩy, Lộ Tiểu Phàm liền bạo phát ra ở ngay trong thân thể An Hồng.
Lộ Vân Phàm mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, anh bỗng chốc giống như bị hết sạch khí lực, nằm phục ở trên người An Hồng, hơn nửa ngày đều không nói gì, chỉ nặng nề mà thở phì phò.
An Hồng cảm giác mình giống như là đã từng bị ૮ɦếƭ rồi vậy, cả người đau nhức, bộ phận phía Dưới *** thể đang cùng anh chặt chẽ đau rát giống như hỏa thiêu lửa đốt.
Hết thảy những chuyện vừa mới phát sinh, trải qua còn chưa hết nửa giờ, nhưng mà An Hồng biết, rốt cuộc cô đã không trở về như trước được nữa rồi.
Dưới lầu mọi người đã kết thúc bữa tiệc Par­ty nướng, ào ào trở về phòng. Trình Húc cùng Tiêu Lâm sóng vai đứng ở trước cửa phòng Lộ Vân Phàm, nhìn cửa vẫn còn đóng chặt. Trình Húc quay đầu hỏi Tiêu Lâm: "Em có dám gõ cửa hay không, đi vào gọi chị gái em một tiếng!"
Đầu Tiêu Lâm lắc như chiếc trống bỏi vậy, ném lại một câu nói: "Hôm nay một mình em ngủ là được rồi rồi." Nói xong xoay người bỏ chạy biến mất.
Trình Húc thở dài, đang định đi xuống lầu, thì ***ng tới Hứa Lạc Phong cùng Lili vừa vặn lên lầu
Hứa Lạc Phong nhìn bộ dạng bạn mình có vẻ ủ rũ, nhưng nét mặt lại mang chút H**g phấn, ngắm nghía cửa phòng Lộ Vân Phàm, lập tức liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Sắc mặt của anh trầm xuống, vỗ vỗ lên bả vai Trình Húc sau đó lôi kéo Lili trở về phòng.
Trình Húc đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Từ Mạt Mạt đang ở thu thập mấy cái giá nướng đồ ăn, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Từ Mạt Mạt, phiền toái chị cho tôi mượn thêm gian phòng nữa với."
"Sao kia?" Từ Mạt Mạt không hiểu.
"Cái kia... An Hồng dường như đang ở trong phòng của tôi, hắc hắc." Trình Húc vừa mới nói xong, Từ Mạt Mạt liền kinh ngạc há to miệng.
Hai năm ở chung, cô sớm đã hiểu rõ An Hồng. Cô cũng hiểu biết đại bộ phận ý tưởng cùng quan niệm của An Hồng, hiện thời như vậy, cô nghĩ, không biết An Tiểu Hắc liệu có giết cô hay không đây!
Bất quá, may mắn là Lộ Vân Phàm... Từ Mạt Mạt thế nhưng lại cảm thấy rất cao hứng. Cô khẽ ngâm nga một câu hát, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên trời. Vành trăng lưỡi liềm cong cong, đột nhiên Từ Mạt Mạt nhớ ra, hôm nay chính là vào tiết Thất Tịch (*)!
(*) Tiết Thất Tịch: Bắt nguồn từ Trung Quốc và được xem là ngày Lễ tình nhân của châu Á, câu chuyện lễ tình nhân gắn liền với sự tích Ngưu Lang - Chức Nữ
Truyền thuyết này bắt nguồn từ Trung Quốc xa xưa và có rất nhiều cách kể lại khác nhau. Nhưng câu chuyện thường được truyền tai nhau nhiều nhất có ghi chép lại được kể lại như sau: "Ngày xưa, dưới hạ giới có chàng chăn bò trẻ tuổi có tên gọi Ngưu Lang (nghĩa là: anh chàng chăn bò). Một lần chàng tình cờ nhìn thấy bảy nàng tiên xinh đẹp đang tắm dưới hồ, được cổ vũ bởi người bạn đồng hành tinh quái là chú bò đực, chàng đã lấy trộm váy áo của họ. Các nàng tiên cử cô em út xinh đẹp nhất có tên gọi là Chức Nữ (nghĩa là: cô gái dệt vải) ra để lấy lại váy áo. Không hiểu thế nào mà Chức Nữ gặp Ngưu Lang rồi thì lại không muốn lấy lại váy áo quay về trời nữa mà cam tâm tình nguyện cùng chàng nên đôi. Ngưu Lang và Chức Nữ sống bên nhau rất hạnh phúc, họ có hai đứa con kháu khỉnh. Nhưng Chức Nữ vì mải vui bên chồng mà quên mất nhiệm vụ của nàng là dệt các đám mây ngũ sắc trên bầu trời. Hậu quả là Thiên Hậu giận dữ đã rút cái kẹp tóc của bà vạch ra một con sông rộng trên bầu trời (chính là sông Ngân) để chia cắt đôi vợ chồng mãi mãi. Từ đó, Chức Nữ phải vĩnh viễn ngồi trên một bờ sông, buồn bã dệt vải, còn Ngưu Lang chỉ nhìn thấy vợ mình từ xa và phải chịu trách nhiệm nuôi hai con. Nhưng có một ngày, tất cả các con quạ cảm thấy thương họ và chúng bay lên trời dựng thành chiếc cầu Ô Thước bắc qua sông Ngân để cho đôi vợ chồng được đến bên nhau. Vậy là, hàng năm vào mùng 7 tháng 7 âm lịch, vợ chồng Ngưu Lang - Chức Nữ lại được đoàn tụ dù chỉ một lần trong năm, nước mắt họ khóc khi gặp nhau rơi xuống trần thành mưa ngâu. Vì thế ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm được gọi là lễ Thất Tịch (nghĩa là: đêm mùng bảy)".
Thất Tịch là một lễ hội quan trọng của người Trung Quốc từ xa xưa. Theo như tên gọi, ngày này luôn rơi vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, vì thế người Trung Quốc còn gọi là Lễ hội Trùng Thất hay còn được coi là ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau hàng năm. Ở Trung Quốc, trong ngày này các cô gái trẻ thường hay trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo do mình làm ra, để cầu mong lấy được ông chồng tốt.
Bóng đêm càng sâu đậm.
Trong phòng tối đen một mảnh trong phòng, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt. An Hồng ngủ ở bên người Lộ Vân Phàm. Chàng trai trẻ gắt gao ôm lấy cô, nhắm mắt lại giấc ngủ rất sâu, khóe miệng anh hơi cong lên, biểu cảm sự thoả mãn, giống như một đứa trẻ được ăn thịt, tựa như nằm mơ cũng cười.
Nhưng An Hồng lại không ngủ được.
Nghĩ đến chuyện vừa mới trải qua, cô đột nhiên đã cảm thấy khó chịu. An Hồng chẳng phải là người theo chủ nghĩa hôn hậu (sau kết hôn mới quan hệ ***), nhưng mà cô mới kết giao với Lộ Vân Phàm không đến hai tháng. Vậy mà hai người đã có quan hệ *** thân thiết với nhau như vậy, vẫn khiến cho cô cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút hối hận.
Chính là, có hối hận thì bây giờ cũng đã vô dụng rồi, cô đã không còn là cô của trước kia nữa.
Lộ Vân Phàm chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, anh đưa tay gạt mấy sợi tóc trên gò má An Hồng, nhẹ giọng gọi cô: "An An."
"Đừng nói chuyện với em." An Hồng trở mình, dùng lưng đối lại với anh.
Lộ Vân Phàm từ phía sau lưng nhốt chặt thân thể của cô lại: "An An, đừng nóng giận."
"..."
"Thật sự rất đau sao?"
"..."
"Lần sau anh sẽ chú ý hơn một chút, em có biết... đây cũng là lần đầu tiên của anh đó..."
"..."
"An An, chúng ta sẽ kết hôn, em hãy tin tưởng anh." Lộ Vân Phàm ở phía sau cô nhẹ nhàng cười lên một tiếng: "Cả đời này anh chỉ có một mình em, em hãy tin tưởng anh."
Anh vẫn còn trẻ như vậy! Lộ Vân Phàm! Anh mới có mười tám tuổi thôi! Chung quy anh có biết ý nghĩ của từ cả đời kia là như thế nào hay không?
An Hồng nhắm mắt lại, nước mắt không một tiếng động trượt xuống trên gối đầu, cô dần dần ngủ thiếp đi...
Trong mộng, cô vẫn là một cô gái nhỏ vô tâm vô sự như cũ, mải miết chạy ở trong ngõ hẻm nho nhỏ của thôn Hạnh Phúc. Trong tay cô đang mân mê một đóa hoa dại không biết tên, trên mặt treo một nụ cười thuần hậu. Phía sau dường như có người đang gọi tên của cô. Cô quay đầu lại, tận cùng ngõ nhỏ vẫn vắng vẻ trống không, không có một bóng người nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc