Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 68

Tác giả: Hàm Yên

LỘ VÂN PHÀM UỐNG QUÁ NHIỀU.
Khi trở về nội thành thành phố J, An Hồng đã ngủ thiếp đi trên taxi.
Đi làm liền mấy giờ, lại chạy liên tục đến mấy ki lô met ở trên đường như vậy, cô thật sự mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
Thân thể của cô nghiêng lệch trên chỗ tựa lưng ở ghế ngồi xe taxi, đầu dần dần rũ xuống. Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn xem cô, sau đó duỗi thẳng cánh tay liền vây cô ở trong *** mình, để cho đầu cô đặt ở trên vai trái của bản thân.
Lộ Vân Phàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Mưa vẫn cứ rơi giọt giọt tí tách không ngừng như trước, không có ý tứ ngừng nghỉ. Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lóe lên lại mờ đi, tâm tình của cậu ta lại rõ ràng gần như trong suốt.
Cậu ta cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cô ngủ cực kỳ sâu, khuôn mặt trầm tĩnh, hàng lông mi dài dài không hề động đậy, trên tóc vẫn còn vương lại những giọt nước mưa. Cậu ta đưa tay phải ra phất phất những giọt nước trên tóc cô rơi xuống, trong lòng thở dài một hơi.
Cô vậy mà lại thừa nhận mình vẫn còn thích Hàn Hiểu Quân. Nghĩ đến việc này, Lộ Vân Phàm đã cảm thấy cơn tức lại bốc lên trên đầu đến dựng tóc. Cậu ta cắn chặt răng, tay phải siết thành quyền đập một cái xuống đệm lót ghế ngồi, nhìn gương mặt của An Hồng đang ngủ đến vô tâm vô sự. Cậu ta hận không thể đập cho cô tỉnh lại, lớn tiếng hỏi cô một chút, đến tột cùng trong đầu cô đã nghĩ như thế nào.
Việc này, trong phim thần tượng Đài Loan, Hàn Quốc luôn làm như vậy. Mặc dù Lộ Vân Phàm chưa từng xem cụ thể nó như thế nào, nhưng cậu cũng biết trong đó đại khái là như thế.
Bình thường chính là chuyện khúc mắc tình cảm giữa hai nam hai nữ. Lộ Vân Phàm cảm thấy hoang mang. Có lẽ là ở trong câu chuyện của cậu ta, cậu ta chính là người nam số 2 kia? Cho dù cậu ta có nỗ lực làm nhiều hơn nữa, dù có moi tim móc phổi đối với với người nữ kia như thế nào, cũng đều không thể bằng được người nam số 1 đã được định trong số mệnh kia!
Lộ Vân Phàm nhếch mép cười khổ, lại cúi đầu xuống nhìn An Hồng. Cô chính khẽ nhíu mày, giật giật thân mình rúc sâu vào trong lòng cậu ta một chút. trong lòng Lộ Vân Phàm thấy ấm áp, ôm sát vai cô, nhắm mắt lại ngửi hương vị trên tóc của cô. Hương vị nhàn nhạt của cô hòa lẫn với mùi vị của nước mưa, đột nhiên cậu ta liền xác định được trong lòng mình rồi.
Ở trong từ điển của cậu ta, cho tới bây giờ đều không có cụm từ "Buông tay" vật mà cậu ta cần tìm, cho tới bây giờ chưa từng bao giờ không chiếm được.
An Hồng ngủ một giấc thât thoải mái, thân thể mỏi mệt giống như được tựa vào một bến cảng ấm áp. Trong sự chuyển động rung rung, có cảm nghĩ cứ một mực nằm ngủ như vậy, cũng không cần tỉnh lại. Thẳng đến khi có một giọng nói trầm thấp ở bên tai gọi cô.
"An An, An An, đến nơi rồi, cậu tỉnh lại đi."
An Hồng mở to mắt, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm gần trong gang tấc, cô sợ tới mức vội vàng lui về sau, thiếu chút nữa thì ***ng vào cửa xe, Lộ Vân Phàm một phen ôm hông của cô, cười nói: "Ngủ đến choáng váng kia à? Đến nhà cậu rồi."
Đến lúc này An Hồng mới phản ứng kịp, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cô phát hiện xe đã dừng ở tiểu khu Hòa Bình. Cúi đầu nhìn cánh tay của Lộ Vân Phàm đang ôm thắt lưng của mình, cô mới ý thức được, dọc theo đường đi, cô đã ngủ ở trong lòng tiểu tử thối này, nhất thời mặt liền đỏ rực lên.
Lộ Vân Phàm nới cánh tay của mình ra, cùng An Hồng trước sau xuống xe. Mưa chỉ còn rơi lất phất. Lộ Vân Phàm gãi gãi mái tóc ướt sũng tóc, chỉ chỉ tay lên trên lầu nói: "Cậu lên trước đi, tôi chờ đến khi phòng cậu có đèn sáng lên thì tôi đi."
"Ừ." An Hồng cúi cái đầu không dám nhìn Lộ Vân Phàm. Cô liền nhớ lại những lời nói lúc trước mình đã nói ở trước mặt Lộ Vân Phàm. Hiện giờ đối mặt với cậu ta thế này cô thực sự có chút không được tự nhiên.
Cô bước đi về phía hàng hiên, Lộ Vân Phàm gọi với theo ở sau lưng cô: "An An."
An Hồng xoay người lại nhìn cậu ta. Lộ Vân Phàm chỉ chỉ vào mái tóc của mình, nói: "Khi về đến nhà thì phải tắm rửa gội đầu ngay lập tức nhé! Bị mắc mưa thế này rất dễ dàng bị cảm mạo đó."
"Được rồi." An Hồng gật đầu, lại bổ sung thêm một câu, "Cậu cũng vậy, nhanh về nhà đi, đừng chậm trễ."
Lộ Vân Phàm cười lại chỉ chỉ lên lầu ba, rồi sau hướng An Hồng phất phất tay chào.
Sau khi An Hồng vào nhà, cô chạy nhanh đến gian phòng của mình bật đèn lên, cô đẩy cửa sổ kính ra nhìn xuống. Lộ Vân Phàm đã mở cửa xe taxi, ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xuống trước rồi. Cậu ta lại ngẩng đầu nhìn ngước mắt nhìn lên trên lầu, đón nhận ánh mắt của An Hồng. An Hồng nhìn thấy cậu ta lại vẫy tay, tiếp theo liền kéo cửa kính lên. Xe taxi chạy ra khỏi tiểu khu ở trong màn đêm.
An Hồng đóng cửa sổ lại, cảm thấy đầu óc mình rất loạn. Lộ Vân Phàm nói trắng tâm tư của mình ra dễ hiểu như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối cô lại không thể rõ ràng.
Tất cả chuyện này, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra đây? Hồi nhỏ cậu nhóc thối này luôn luôn đối chọi gay gắt với mình, kết quả là, không biết từ khi nào thì cậu ta bắt đầu thay đổi, lại nổi lên tâm tư đối với mình như vậy? Hơn nữa, chính xác là sau khi mình đã cự tuyệt mấy lần, vì sao cậu ta còn có thể bám riết không tha như thế? Cuối cùng chính là, cậu ta đã dùng hết sức lực như thế, sẽ phải làm cho tới khi nào thì mới có thể ngừng lại.
An Hồng hi vọng, đây chỉ là tâm huyết dâng trào đầy mơ mộng của một chàng trai trẻ mà thôi.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, cuộc sống, học tập của cô lại trở về theo đúng quỹ đạo. An Hồng và Từ Mạt Mạt gần như là hình với bóng. Vương Lực Bồi thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ở bên người cô. Cậu ta càng trở nên thêm ân cần, chân chính xem như hỏi han ân cần đối với An Hồng, nhưng mà An Hồng đối với cậu ta vẫn cứ lạnh nhạt như trước.
Vương Lực Bồi nói, tháng mười một cậu ta sẽ phải bắt đầu phải chạy tuyển dụng rồi. Đối với vấn đề này, An Hồng ngược lại, lại nguyện ý tán gẫu thêm cùng với cậu ta nhiều hơn. Cô đã từng đặt ra rất nhiều kế hoạch đối với tương lai của mình. Tuy rằng mẹ cô đã nói có thể cho cô đi du học, nhưng An Hồng chưa bao giờ nghĩ tới như vậy. Cô không muốn làm tăng thêm gán*** kinh tế cho mẹ và bác sĩ Tiêu. Bởi vậy, cô nghĩ kỹ đường ra cho mình chính là sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, liền trực tiếp đi làm, hoặc là tiếp tục thi nghiên cứu sinh.
Hàn Hiểu Quân hàng tháng đều sẽ trở về nhà vài ngày, anh là quản lý của công trường ở ngoài tỉnh, công việc cực kỳ bận rộn, áp lực cực kỳ lớn. Mỗi lần anh đi về đều cũng rất vội vàng. Nhưng anh vẫn cố gắng để dành thời gian để đến trường đại học Z để gặp mặt An Hồng một lần. Hai người lại cùng nhau ăn một bữa cơm, tâm sự tình hình gần đây.
Mấy tháng qua, An Hồng và Hàn Hiểu Quân đều dùng hình thức kết giao như vậy. Bình thường, bọn họ gần như không gọi điện thoại, hay nhắn tin vho nhau. Dần dần An Hồng đã thành thói quen. Mỗi lần gặp gỡ với Hàn Hiểu Quân cô đều có cảm giác hết sức thân thiết, sẽ không vì thời gian và khoảng cách cách trở mà tình cảm trở nên xa cách. An Hồng cũng có thể cảm giác được tâm tình của Hàn Hiểu Quân. Mỗi lần gặp mặt cùng cô, anh đều rất vui vẻ, phảng phất như khi ở trước mặt An Hồng, thì anh có thể buông lỏng rất nhiều tâm sự, làm cho bản thân trở lại vui vẻ tiêu sái.
Về phần Lộ Vân Phàm... An Hồng quay đầu lại, cậu nhóc thối này vẫn luôn luôn ở đây.
Cậu ta cũng không dùng điện thoại, nhắn tin để oanh tạc An Hồng. Có đôi khi vài ngày cũng không hề có một chút tin tức gì, có đôi khi thì lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hồng, kéo cô đi ngoài trường để ăn vặt, cùng nhau ăn cơm, cùng đi lên lớp tự học, cùng đi đến tiệm net lên mạng, hoặc là bảo cô đi xem cậu ta đá banh, chơi bóng rổ. Buổi tối An Hồng lại đi đến tiệm gà KFC làm công, Lộ Vân Phàm cũng sẽ mang theo sách vở đến trong tiệm ăn để làm bài tập gì đó, chờ An Hồng tan việc sẽ cùng cô ngồi xe buýt trở về trường.
An Hồng đã rất nhiều lần nói với Lộ Vân Phàm rằng, cậu ta không cần thiết phải làm như vậy. Thế nhưng Lộ Vân Phàm liền nói lại một câu rất đúng lý hợp tình: "Một cô gái trẻ trở về trường học trễ như thế thì rất nguy hiểm! Cậu không nhớ rõ chuyện của Sử Tiểu Trân sao?"
An Hồng cũng không nói lại, trong lòng suy nghĩ đến chuyện của Sử Tiểu Trân có lẽ là do người gây ra phiền phức. Bất quá cô cũng thừa nhận Lộ Vân Phàm nói rất có đạo lý. Nơi này dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ, tình hình trị an cũng không thể nào được như ở trong nội thành thành phố J. Cân nhắc mãi, cuối cùng cô cũng chấp nhận để cho Lộ Vân Phàm làm bạn hộ tống.
Chủ nhật, Lộ Vân Phàm sẽ gọi An Hồng cùng nhau về nhà, cùng nhau trở lại trường. Cậu ta dùng lý do là hai người ở gần, cậu ta chán ghét việc phải ngồi xe bus một mình suốt nửa giờ. An Hồng bị cậu ta quấy nhiễu đến không có biện pháp nào, chỉ có thể giống như hồi còn học trung học vậy, cùng Lộ đại thiếu đi tới đi lui giữa nội thành thành phố J với đại học Z ở chỗ trấn nhỏ.
Mỗi lần về nhà, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm phải ngồi xe trung chuyển từ trường học đến trên trấn. Sau đó lại ngồi xe bus công cộng từ trên trấn trở về nội thành thành phố J. Mà xe bus công cộng phải chen lách thật chật chội, mà số lượng xe cũng rất ít. Mỗi lần lên xe đều là cả một đám đông phải lừa gạt nhau để lên xe.
Lộ Vân Phàm luôn luôn che ở trước người An Hồng. Cậu ta dùng thân thể cùng cánh tay chống đỡ người ở phía sau lưng, hộ tống An Hồng lên xe. Có đôi khi không có vị trí, hai người liền cùng nhau đi xuống đứng chờ. Lộ Vân Phàm sẽ tiếp nhận túi của An Hồng, lấy từ trong chiếc ba lô hai quai kia ra chiếc tai nghe không dây đưa cho An Hồng, mỗi người một người một cái *** tai để nghe nhạc.
Có đôi khi ςướק được một vị trí, Lộ Vân Phàm sẽ ép buộc An Hồng phải ngồi xuống. An Hồng duỗi tay về phía cậu ta, cậu ta chỉ biết cười sau đó đặt chiếc ba lô của mình lên trên đùi An Hồng.
Thời điểm gặp vận khí tốt nhất, hai người sẽ ngồi ở song song trên ghế ngồi. Không bao lâu nữa, An Hồng trong lỗ tai nghe âm nhạc, còn đầu sẽ gật gù theo nhịp xóc nảy của xe bus công cộng, giống gà con mổ thóc vậy. Lộ Vân Phàm nhìn thấy mà buồn cười. Cậu ta tự tay kéo vai cô qua, để cho cô dựa thoải mái vào ở trên vai mình. Mỗi khi lúc này, chung quy trên khóe miệng của chàng trai mới mười bảy tuổi kia, sẽ treo lên một ý cười. Trên xe buýt chật chội có không ít người đánh giá đối với ngoại hình phát triển của chàng trao cô gái. Trong lòng của Lộ Vân Phàm thì có một chút kiêu ngạo nho nhỏ, ít nhất trong lúc này, bọn họ thoạt nhìn liền giống như là một đôi tình nhân.
Có đôi khi An Hồng cảm thấy buồn rầu, cô cảm giác mình kết giao cùng Lộ Vân Phàm như vậy rất nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi thì không biết giữa hai người sẽ còn phát triển trở thành bộ dáng gì nữa. Nhưng mà cô lại có chút hưởng thụ cái cảm giác được Lộ Vân Phàm cưng chiều như vậy. Loại cảm giác này, hoàn toàn khác hẳn với cảm giác khi cô ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân, lại càng không giống cảm giác khi ở bên cạnh Vương Lực Bồi. Khi ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, An Hồng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng bọn họ vẫn cãi nhau như trước, nhưng An Hồng sẽ cảm thấy vui vẻ. Dù sao, bọn họ đã biết nhau rất nhiều rất nhiều năm rồi, phi thường hiểu biết lẫn nhau.
Thẳng cho đến một ngày, An Hồng phải đi làm công không về nhà, trong lúc vô ý cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đến trường học đón Lộ Vân Phàm đi. Sững sờ đứng ở ven đường nhìn xe đã chạy đi xa, An Hồng mới hiểu được, rốt cuộc cậu nhóc thối kia vì cô mà đã bỏ qua một vài thứ gì đó.
Đầu tháng mười một, Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng tham gia cuộc tụ hội mừng sinh nhật Hứa Lạc Phong tròn 20 tuổi. Nói là tụ hội, kỳ thực chính là một nhóm người học ở đại học Z ra một nhà hàng nhỏ đã định ở ngoài trường rồi đặt một căn phòng bao để cùng nhau ăn cơm.
An Hồng không muốn đi, Lộ Vân Phàm nói: "Lạc Phong là người anh em tốt nhất của tôi, tôi vẫn muốn giới thiệu để hai người làm quen với nhau đó!"
An Hồng từ chối vài lần không xong, đành phải đi theo cậu ta đến chỗ hẹn.
Đây là cô lần đầu tiên có tiếng cũng có miếng cùng gặp mặt cùng với Tam cây. Lộ Vân Phàm cười giới thiệu với An Hồng Thọ tinh công (*) Hứa Lạc Phong, nói: "Kỳ thực đã sớm biết nhau rồi, đúng không? Ha ha ha ha ha..."
(*) Thọ tinh công: Nghĩa đen: Ngôi sao sống lâu. Cụm từ này thường được dùng với nghĩa bóng: Người được chúc thọ - đối với người cao tuổi, người được mừng sinh nhật – đối với người trẻ tuổi.
An Hồng có chút không được tự nhiên, bởi vì cô cảm thấy ánh mắt của Hứa Lạc Phong nhìn cô tỏ vẻ cũng không được thân thiết.
Vài năm không gặp nhau, thiếu niên áo trắng lúc trước chạy trốn ở trong màn đêm, lúc này đã trở nên chín chắn hơn rất nhiều. Bất quá ngoại hình của cậu ta thì vẫn xuất sắc như trước, làn da trắng nõn, gò má gầy yếu, ngũ quan xinh đẹp, tóc mái đen nhánh xòa xuống ngang trán che đi hàng lông mày. Một đôi mắt phượng hẹp, dài lộ ra vẻ lạnh lùng. Đối mặt với An Hồng, cậu ta chỉ mím môi gật gật đầu, không nói không rằng rót bia cho cô.
Nhưng là Trình Húc thì vẫn luôn luôn mỉm cười, An Hồng nhìn cậu ta, chung quy có cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu đó thì phải. Lộ Vân Phàm thấy bộ dạng cô trầm tư suy nghĩ, liền cười cười, vỗ vào đầu của cô: "Thật ngu ngốc, trí nhớ của cậu thật kém, A Húc là con trai của bác sĩ Trình đó. Hồi chân tôi bị gãy xương, lúc ấy bác sĩ Trình đã trị thương cho tôi, nhớ ra được chưa?"
An Hồng bừng tỉnh nhớ ra. Cô nhớ tới một đêm kia ở trong một phòng khám bệnh nhỏ, người thiếu niên thanh tú này đã đi theo bên cạnh bác sĩ Trình. Hóa ra đó chính là Trình Húc. Cô chào hỏi với bọn họ, lại phát hiện trong ghế lô còn có khác mấy cô gái và mấy cậu con trai khác. Lộ Vân Phàm lại nhất nhất giới thiệu cô với mọi người. Cô đã biết bọn họ đều là bạn học cùng lớp của Hứa Lạc Phong, có lẽ là bạn thân của Lạc Phong.
Mọi người bắt đầu ăn uống, An Hồng kinh ngạc phát hiện ra, ngồi vây quanh bên người Hứa Lạc Phong là hai cô gái xinh xắn, thoạt nhìn đều thấy có vẻ rất thích cậu ta.
Hai người bọn họ đối Hứa Lạc Phong vô cùng thân thiết. Thay phiên nhau nghiêng cái đầu thấp giọng nói chuyện cùng với cậu ta. Nhưng cũng có lúc giữa hai bọn họ lại tranh đấu với nhau gay gắt. Khi nói chuyện như cắp thương cặp gậy theo vậy, hận không thể cách chức được đối phương dẫm xuống dưới chân mình... An Hồng thật chịu không sao nổi cảnh tượng như vậy. Cô nhìn Hứa Lạc Phong, cậu ta vẫn bình thỉnh thoảng lại nói vài lời cùng với Lộ Vân Phàm và Trình Húc.
An Hồng uống bia, lặng lẽ nhìn Lộ Vân Phàm ở bên người. Nhìn cậu ta thật cao hứng, thần thái trên mặt đầy phấn khởi, một bên uống bia, một bên lớn tiếng nói đùa cùng Trình Húc, thảo luận trận thi đấu bóng đá thế giới buổi chiều.
An Hồng cảm thấy có chút nhàm chán. Một bàn này, trừ bỏ Lộ Vân Phàm ra, thì cô gần như cũng không quen biết ai hết. Ngồi đối diện với Hứa Lạc Phong vẫn thường xuyên âm trầm nhìn cô, nhìn đến mức lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên. Cô dứt khoát chỉ lặng yên một mình chụp đĩa dưa chuột để ngay giáp trước mặt, đưa lên miệng ăn. Thẳng đến lúc móng vuốt của Lộ Vân Phàm đập một cái lên trên vai của cô, cười hì hì ở bên tai cô, thấp giọng than thở, thì lúc này An Hồng mới chú ý tới - Lộ Vân Phàm đã uống quá nhiều.
Lộ Vân Phàm tửu lượng kém, An Hồng hiểu sâu sắc vấn đề này. Cô phát hiện cậu ta ngồi đã có chút không vững, gò má ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng đều mang theo mùi R*ợ*u nồng đậm.
Cô hỏi Trình Húc: "Cậu ta uống được bao nhiêu rồi?"
"Không có nhiều, có hơn một bình thôi mà."
"Hả?" An Hồng kêu lên kinh hãi, bàn tay đỡ vào lưng Lộ Vân Phàm, "Cậu ta không thể uống nhiều như vậy được đâu!"
"Không sao đâu, hôm nay được dịp cao hứng." Trình Húc lơ đễnh, lại tiếp tục rót R*ợ*u cho Lộ Vân Phàm, "Nhiều người ở đây như vậy, sợ cái gì! Cùng lắm thì lát nữa vác cậu ta trở về phòng ngủ là được."
"..." An Hồng không nói gì, thấy Lộ Vân Phàm thần chí đã có chút không rõ, nói năng đã đến độ hồ ngôn loạn ngữ (*) rồi, cô nhẹ nhàng nói, "Này, cậu không sao chứ?"
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: câu thành ngữ chỉ người say R*ợ*u nói năng lung tung lộn xộn
"Không có việc gì... Ách..." Lộ Vân Phàm đánh ợ hơi R*ợ*u, quay đầu nhìn sang An Hồng, híp mắt lại cười rộ lên, "An An, cậu ở đây à? "
Tay cậu ta lại lại ôm lấy vai của An Hồng, siết lại thật chặt. An Hồng làm thế nào cũng không thể tránh ra được. Chính là, Lộ Vân Phàm đã là một chàng trai trưởng thành rồi. Cậu ta cao một mét tám lăm. Chỉ có cái đầu cao, tuy rằng vẫn gầy gò như trước, nhưng cánh tay so với vài năm trước đã vững chãi, tráng kiện hơn rất nhiều.
An Hồng rõ ràng không tránh ra nổi, cô vỗ lưng của cậu ta, lo lắng hỏi: "Cậu muốn ói ra thì cứ nói, tôi sẽ dìu cậu đi ra ngoài."
"Tôi... Không cần... ói, tôi... không có say !" Lộ Vân Phàm lớn miệng nói chuyện, thế nhưng một lát sau đã đứng dậy lắc la lắc lư đứng lên, nói, "Đi... Đi đến toilet."
An Hồng quay đầu lại nhìn cậu ta chống tay lên tường, nghiêng ngả chao đảo đi tới. Cô cầm khăn giấy cùng một ly trà chạy nhanh đuổi theo.
Toilet của nhà hàng nhỏ thật đơn sơ. An Hồng chờ ở trên hành lang ngoài cửa toilet nam, một hồi lâu mới thấy Lộ Vân Phàm mở cửa đi ra. Cậu ta nhìn thấy An Hồng, nhếch miệng cười ngây ngô: "Tại sao... sao cậu lại đến đây?"
"Cậu đã ói ra chưa?" An Hồng đưa khăn giấy cho Lộ Vân Phàm lau mặt. Cậu ta dùng nước lạnh tạt lên mặt, làm cho cả một đầu đầy những nước, làm cho cả mái tóc đều bị ẩm. Đầu tháng tháng 11, nhiệt độ không khí đã hạ thấp hơn. An Hồng sợ cậu ta sẽ bị cảm lạnh.
"Không có." Lộ Vân Phàm thấp giọng cười, một phen liền đưa tay kéo An Hồng qua, dùng tay vây cô vào trong lòng.
"Này! Buông tay!" An Hồng nghĩ rằng, tiết mục này chắc chắn là cậu ta đã phải diễn đến vài lần rồi!
"An An..." Lộ Vân Phàm mắt khép hờ nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng. Ánh mắt cậu ta mềm dịu đến độ tựa như có thế có thể tràn ra nước. Cậu ta thấp giọng nói, "Tôi chỉ biết rằng nếu tôi như vậy cậu sẽ lo lắng cho tôi."
"Cậu đừng có giả vờ nhé!" An Hồng buồn bực.
Lộ Vân Phàm không đáp lại đối với cô, chỉ tiếp tục cười, gương mặt lộ ra trắng hồng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Tay trái của cậu ta ôm lấy eo của An Hồng. tay phải chiếm lấy cằm của An Hồng, ngón tay cái lướt qua môi của cô, cậu ta nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại. Mắt thấy cậu ta sẽ hôn mình, An Hồng đột nhiên nâng tay trái lên, hắt cả một ly trà lên trên mặt của cậu ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc