Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 65

Tác giả: Hàm Yên

HỌC TỶ KHÔNG NHẬN RA TÔI SAO?
An Hồng chạy đến trên ban công nhỏ phía cuối hành lang. Nước mắt rốt cục đã chảy xuống, cô ghé đầu vào bên cạnh lan can ban công, bả vai rung rung thấp giọng nức nở. Những hồi ức thống khổ hồi nhỏ lại ập tới tràn đầy trời đất. Vừa rồi ánh mắt của các bạn trong phòng cô, rõ ràng chính là đang nói: An Hồng, cậu là kẻ trộm.
Cô cho là mình đã có sự thay đổi, chính là trở nên càng ngày càng tốt. Nhưng té ra, hết thảy đều không phải. Các bạn không thích cô, luôn luôn không thích, hiện tại lại còn hoài nghi đến nhân phẩm của cô, hoài nghi cô là tên trộm.
Kết quả bây giờ phải làm như thế nào, thì mới có thể chân chính trả lại cho mình sự trong sạch được đây? An Hồng đã mê mang rồi. Lúc này, cô rất muốn tìm được một người nào đó để thổ lộ hết tâm sự của mình. An Hồng sờ sờ vào túi, cô không mang điện thoại di động theo bên mình, cô cũng không thể nào gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân được.
Anh nhất định sẽ tin tưởng của cô, tin tưởng của cô vô điều kiện. An Hồng thật hy vọng lúc này Hàn Hiểu Quân có thể ở bên cạnh mình, nhẹ nhàng an ủi mình, sẽ nói với cô tựa như hồi nhỏ cô còn vậy: "A Hồng, em đừng khóc!"
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Này, cậu đang ở đây làm cái gì vậy? Muốn tự sát à?"
An Hồng lắp bắp kinh hãi, nhìn lại, giữa một mảng tối đen kia cô chỉ có thể nhìn thấy một đốm lửa lóe ra. Dần dần sau lưng đốm lửa kia hiện ra một bóng người, chình là Từ Mạt Mạt, cô đang ngồi dưới đất tựa người vào vách tường, nhàn nhã hút thuốc.
An Hồng lau quệt nước mắt, định đi về. Từ Mạt Mạt gọi cô lại: "An Hồng, hãy ngồi đây với tớ một chút đi, cậu thấy không, từ nơi này có thể nhìn thấy được các vì sao đấy!."
An Hồng sửng sốt, nghĩ mình cũng thật sự không muốn trở về phòng ngủ, liền ngồi xuống trên mặt đất kề bên Từ Mạt Mạt.
Đang là đầu hạ, trên ban công gió thổi đến mát rượi. An Hồng ngẩng đầu lên, phát hiện ra thật sự có thể nhìn thấy được cả một trời đầy sao. Phân hiệu đại học Z nằm riêng biệt ở vùng ngoại thành, xung quanh trường đều là ruộng nương, không có ánh đèn nê ông của đô thị hiện đại quấy nhiễu. Ánh sáng của các ngôi sao có thể nhìn được rất rõ ràng. Đây là một cảnh tượng mà ở nội thành thành phố J, An Hồng vĩnh viễn không thể nhìn thấy được.
"Cậu làm sao vậy?" Từ Mạt Mạt hỏi.
An Hồng lại trào lên một hồi uất ức, nói: "Bạn cùng phòng bị mất tiền, nói là tớ lấy."
"Vậy cậu có lấy không?"
"Đương nhiên là tớ không lấy rồi!"
"Bảo cô ấy báo mất cắp đi, cậu còn ở đây mà khóc lóc cái gì, khóc ૮ɦếƭ thì cũng không có người biết."
"Cô ấy không chịu báo, nói thôi."
"Ngu ngốc!" Từ Mạt Mạt cười, lại đốt thuốc, "Cậu liền định đeo cái nồi đen này trên lưng hay sao?"
"Bằng không phải làm sao bây giờ?"
"Cô ta không báo, thì cậu báo, thậm chí có thể nói là cậu cũng bị mất tiền, gọi cảnh sát đến điều tra chứ sao."
An Hồng không nói chuyện nữa. Một lát sau, cô vụng trộm nhìn Từ Mạt Mạt một cái, nói: "Cậu hút thuốc sao?"
"A. Đúng vậy đó, có sao không? Tớ hút thuốc đã nhiều năm rồi." Từ Mạt Mạt đưa qua một điếu thuốc, "Cậu có muốn thử một chút hay không? Thời điểm mình phiền lòng hút thuốc là thoải mái nhất."
An Hồng do do dự dự nhận lấy điếu thuốc. Từ Mạt Mạt ném sang cô một cái bật lửa An Hồng cầm điếu thuốc bật lửa châm thuốc, nhưng cô căn bản là không thể làm cho điếu thuốc cháy lên được. Từ Mạt Mạt cười rộ lên, nói: "Đồ ngốc, cậu phải cắn ở trong miệng, hít một hơi thì nó mới cháy lên được."
An Hồng thử làm, một luồng khói sặc mùi thuốc lá trong nháy mắt bị có hút vào trong miệng, khiến cho cô phải lớn tiếng ho khan.
Từ Mạt Mạt cười to, một bên vừa vỗ vỗ lưng giúp cô, một bên vừa nói: "Hút một điếu thuốc như vậy thôi! Bây giờ tớ đi với cậu đi về phòng ngủ, là nữ sinh của lớp chúng ta làm sao có thể bị người khác bắt nạt như vậy được."
Trong lòng An Hồng cảm thấy ấm áp. Giờ phút này ở bên cạnh có một người tin tưởng mình như vậy, mặc dù lúc trước cô vẫn nhìn thấy Từ Mạt Mạt không vừa mắt, nhưng bây giờ Từ Mạt Mạt lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cô lại hít một hơi thuốc lá, lúc này đây, cô hít không cẩn thận làm cho khói bị hít vào trong phổi. Một loại cảm giác kỳ quái liền xông lên ót của cô một chút. Khiến cho cô cảm thấy tầm mắt trước mắt đột nhiên rõ ràng một chút.
"Thật là choáng váng!" An Hồng thấp giọng kêu.
Từ Mạt Mạt nói: "Lần đầu tiên hút thuốc là như vậy đấy. Chỉ cho cậu hút một điếu thuốc này mà thôi, để cho cậu chút an ủi, một lát nữa trở về thu thập mấy con nhóc xấu xa kia."
Từ Mạt Mạt thật sự đi theo An Hồng đi vào phòng ngủ. Vừa vào đến trong phòng, cô đã nói luôn: "Ai đã đánh mất tiền?"
Tưởng Phương đang ở trên giường nấu cháo điện thoại, nghe thấy Từ Mạt Mạt hỏi như vậy, lập tức liền cúp điện thoại đứng lên, nói: "Tôi là người bị mất."
"Thế hả, chúng tôi đã báo cảnh sát." Từ Mạt Mạt lạnh lùng nói.
"Hả?" Tưởng Phương nhìn An Hồng, nói, "Không phải tôi đã nói là hãy quên đi rồi sao."
"Cậu bị mất tiền ở trong thẻ, chứ không phải là tiền mặt, cái này điều tra rất dễ." Từ Mạt Mạt ôm cánh tay, ánh mắt được tô màu tím bóng mắt hơi híp lại, "Mặc kệ tên kẻ cắp đã quẹt thẻ ở máy để rút tiền, nhưng đã lấy tiền mặt, ở ngân hàng đều sẽ có ghi lại. Nếu như máy ATM được trang bị tốt, còn có cả camera theo dõi, nhất định sẽ lấy được hình ảnh người đó rất rõ ràng."
Vài câu nói kia làm cho vẻ mặt của các cô nương kia, ai nấy nhìn đều như đang trong mộng.
"Cho nên, hôm nay mấy người đều hãy ngủ một giấc cho tốt đi. Bên cảnh sát đã nói, buổi sáng ngày mai sẽ đến điều tra xác nhận. Trước khi kết quả được đưa ra, không cần phải nghi ngờ loạn cho ai hết. Còn nữa, người ở trong ban thiết kế công trình của chúng ta, cũng không phải là dễ bị bắt nạt như vậy!"
Trước khi rời đi, Từ Mạt Mạt thấp giọng nói với An Hồng: "Cậu cứ chờ xem, ngày mai nhất định sẽ có tin tức tốt."
Sau khi Từ Mạt Mạt rời đi, trong phòng ngủ liền khôi phụclại một mảnh tĩnh mịch. An Hồng lặng yên không tiếng động đọc sách, rửa mặt, đi ngủ. Nhưng cô nằm ở trên giường mà vẫn không làm thế nào mà ngủ được. Lần đầu tiên bị người khác cho rằng tay chân của mình không sạch sẽ, đã khiến cho cô bị một đả kích lớn. An Hồng biết mình không đủ hướng ngoại, cho tới nay bạn bè của cô cũng không nhiều, nhưng cô vẫn là nỗ lực làm được những việc khiến người khác đều ưa thích vui mừng. Chỉ có điều là khi cô đã phải có sự cố gắng thật lớn để dung nhập với các bạn nữ sinh, thì kết quả, liền đã xảy ra chuyện như vậy, Người mà các bẵn sinh nghi ngờ đầu tiên lại chính là cô. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Ngày hôm sau, gió chuyển hướng thổi! Đương nhiên là cảnh sát không có xuất hiện, nhưng mà vào giữa trưa, Tưởng Phương liền tuyên bố ở trong phòng ngủ: "Tôi đã biết người lấy tiền của tôi là ai rồi, người kia đã nhận lỗi với tôi rồi, cho nên các bạn cũng không nên hoài nghi cho An Hồng nữa."
Mọi người nhìn nhau kinh ngạc, Khâu Bình Bình nói: "Không được! Cậu đã biết thì phải nói ra. Để như vậy, về sau này ngộ nhỡ có ai đó lại bị mất tiền, như vậy phải làm sao bây giờ đây? Tôi cũng không muốn ở cùng trong một phòng với loại người như vậy."
Những người khác liền ào ào phụ họa theo. Tưởng Phương có chút do dự, nói: "Thực thôi đi, tất cả mọi người đều sống ở trong căn phòng ngủ này."
An Hồng nói: "Cậu đương nhiên phải nói ra."
Tưởng Phương thật chần chờ, lúc này, Thành Dao vẫn luôn luôn không nói gì liền mở miệng: "Được rồi, được rồi! Tất cả mọi người đừng nói nữa! Tiền là do tôi lấy! Thế đã được chưa! Mấy người đã hài lòng chưa! Có gì đặc biệt hơn người chứ."
Nói qua cô ta liền "Hừ" lên một tiếng, xoay người đi ra cửa. An Hồng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Thành Dao, nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân là vì sao. Thành Dao là bạn bè tốt nhất của Tưởng Phương. Hai người bình thường đều là ra vào một đôi. Ngày Chủ nhật còn cùng nhau đi dạo phố, dạo siêu thị, cái lạ nhất chính là, điều kiện nhà Thành Dao cũng không tệ. Thành Dao lấy mấy trăm đồng tiền kia, rốt cuộc là vì cái gì đây?
Kết quả sự kiện lấy trộm tiền là như vậy: Trường học cũng vẫn biết chuyện Thành Dao đã lấy trộm tiền. Thành Dao không có cách nào ở lại trong ban học của mình nữa. Cô sẽ tạm thời nghỉ học, nói là đến năm học tiếp theo sẽ chuyển sang trường học khác.
An Hồng cũng không muốn tiếp tục trọ ở phòng ngủ này nữa. Vừa đúng phòng ngủ của Từ Mạt Mạt còn có một cái giường ngủ bỏ không. Cô đương nhiên chuyển tới, biến thành bạn tốt của Từ Mạt Mạt.
Màu da của An Hồng sẫm hơn, nên Từ Mạt Mạt liền thích gọi cô là "Tiểu Hắc". Tương ứng, An Hồng liền gọi Từ Mạt Mạt là "Tiểu Bạch". Từ Mạt Mạt là một cô gái có phong cách sống độc lập và đặc biệt, không giống với cách sống của các cô gái mà An Hồng đã từng tiếp xúc trước kia. Sống cùng với Từ Mạt Mạt, An Hồng cảm giác mình cũng đã trở nên cá tính hơn rất nhiều.
Kỳ thực, tính cách của An Hồng vốn đặc biệt cá tính. Chỉ là trong những ngày thường, cô luôn đè nén bản thân mình xuống, giả bộ vui vẻ lại vững vàng. Từ Mạt Mạt liếc qua một cái, liền nói cho cô biết: "Cậu không cần cứ phải để ý đến ánh mắt của người khác làm gì. Cậu sẽ già người đi vì cái chuyện quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ mình như thế nào đó! Cậu chính là cậu, cuộc đời này có được bao lâu đây? Cậu còn muốn sống vì người khác như vậy, không phải là sẽ mệt ૮ɦếƭ người hay sao."
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng. An Hồng hiểu ra, từ đó cô không bao giờ còn khúm núm nữa, chỉ nỗ lực theo chỉ thị trong lòng, sống cuộc sống thoải mái.
Cùng sống chung với Từ Mạt Mạt, An Hồng cảm thấy rất thoải mái. Tính cách của Mạt Mạt chút gì đó khá giống với Lâu Tĩnh Tĩnh. An Hồng nghĩ rằng, hóa ra mình lại thích hợp với việc kết giao cùng với những người có tính khí như vậy, chính là không riêng gì với nữ sinh, mà còn có cả nam sinh.
Trên cái này thế giới, nhất nhất đều không cần để ý đến ánh mắt của người đời. Người cứ ung dung qua lại, tùy ý làm bậy như vậy, không phải chính là cậu nhóc con xấu tính có tên gọi là Lộ Vân Phàm kia hay sao?
Tháng 6, đã đến vòng chung kết World Cup được tổ chức tại Hàn – Nhật rồi. Toàn thể trường họ, ai nấy cũng đều xem bóng đá, bởi vì là trận đấu được diễn ra ở châu Á, cho nên thời gian sắp xếp các thi đấu rất đúng với khẩu vị của người mê bóng Trung Quốc. Chỉ còn một tháng, bởi vì có cuộc thi cuối kỳ, An Hồng dứt khoát từ chức, không làm việc tại tiệm KFC kia nữa. Không theo dõi trận đấu thì cô lại ngâm mình ở trong thư viện. Khi có trận đấu thì cô liền xem ở trong phòng ăn, cùng chia xẻ lạc thú xem bóng đá với mấy trăm bạn học.
Thỉnh thoảng Từ Mạt Mạt và Thang Gia Nhụy cũng sẽ đi xem bóng đá cùng cô. Vương Lực Bồi lại càng là mỗi trận đá bóng đều có mặt, im lặng ngồi ở bên người An Hồng. Đối với sự ân cần săn sóc của anh chàng, An Hồng luôn luôn không muốn đáp lại. Vương Lực Bồi cũng không chịu lùi bước, mỗi ngày đều điên cuồng nhắn tin điện thoại oanh tạc như cũ. An Hồng cự tuyệt anh chàng rất nhiều lần, nhưng Vương Lực Bồi đều nói không sao hết. Tôi có thể chờ đợi bạn. Có thể là bạn không thích tôi, nhưng không thể bạn lại không thể ngăn cản tôi thích bạn được. Chỉ cần bạn còn chưa có có bạn trai, tôi liền sẽ không chịu buông tay ba la ba la ba la... An Hồng không có biện pháp gì, cũng đành mặc kệ để cho Vương Lực Bồi tùy ý.
Sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, World Cup cũng vào gai đoạn chấm hết, An Hồng thu liễm lại tâm tình của mình. Trong thời gian được nghỉ hè cô tìm công việc để làm trong những ngày nghỉ đó. Cô lại tiếp tục được nhận làm người phục vụ ở nhà hàng KFC ở gần đó.
Thời tiết quá nóng, An Hồng tóc đã rất dài rồi. Cô nghĩ đến Từ Mạt Mạt với mái tóc ngắn thời thượng theo lớp rõ ràng, ý tưởng đột phát liền đi vào tiệm hớt tóc. Cuối cùng chọn lựa ra kiểu cắt tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái.
Sờ sờ đến mái tóc mới đến ngang lỗ tai, An Hồng cảm thấy tâm tình của mình tốt lắm. Đã có thật nhiều thật nhiều năm rồi cô chưa từng cắt tóc ngắn. Khi về nhà, bà ngoại nhìn thấy kiểu tóc mới của cô thật sự bị giật mình, nói: "Tiểu Niếp, con cắt mái tóc theo kiểu này cũng không tệ lắm, thực sảng khoái! Hơn nữa cái vết sẹo nằm ở bên cạnh lông mày cái kia cũng đã bị che lấp đi toàn bộ rồi. Rất tốt, rất tốt."
An Hồng cười cười, bàn tay không tự chủ được liền sờ lên vết sẹo nằm ở bên cạnh lông mày bên trái. Trong lòng cô lại nghĩ tới cái kia cậu nhóc thối kia. Đã một năm rồi, giữa bọn họ không có bất kỳ sự liên hệ nào. Lâu Tĩnh Tĩnh nói cho An Hồng biết,Hà Ngọc Đống cùng đang ở Bắc Kinh cùng với Thẩm Kha đều không có tin tức gì của Lộ Vân Phàm. Từ sau khi tốt nghiệp trung học cho đến bây giờ, dường như anh chàng này đã biến đâu mất.
Sau buổi khai giảng năm hai đại học, An Hồng cùng và sinh viên khác trong ban được giáo viên sắp xếp, chỉ định đi làm nhiệm vụ nghênh đón các tân sinh viên, hiệp trợ tiến hành thủ tục báo danh của những học sinh mới nhập học. An Hồng cùng các sinh viên ngồi ở trước bàn, hướng dẫn những sinh viên mới điền bảng. Các nam sinh thì giúp đỡ xách hành lí, đồ dùng dẫn dắt các học đệ học muội tiến đến phòng ngủ của mình.
Những ngày này thời tiết rất nóng. Vào buổi chiều, An Hồng ngồi ở dưới gốc cây, một bên lau mồ hôi ở trên trán, một bên ứng phó với tín nhắn của Vương Lực Bồi.
Đang cúi đầu, thì có người đi đến trước bàn. Dư quang khóe mắt An Hồng chỉ nhìn thấy gân mạch mơ hồ ẩn hiện trên bắp thịt cánh tay phải trắng nõn của người này. Người này là nam sinh viên thuộc loại tuổi trẻ, tay phải của cậu ta kéo một cái va li để hành lý. An Hồng cũng không ngẩng đầu lên liền cầm bản kê khai từ trên bàn lên, để tới trước mặt anhchàng kia, miệng nói: "Bạn học, trước hãy điền vào bảng này đã."
Người nọ không nói chuyện, tay trái đặt lên trên mặt bàn kéo cái bảng qua nhưng lại chậm chạp không thấy viết. An Hồng vẫn không có ngẩng đầu lên như cũ. Vương Lực Bồi vừa mới nói trong tin nhắn với cô rằng, trong kỳ nghỉ hè này sẽ không được gặp mặt cô rồi, nghĩ muốn hẹn cô cùng nhau ăn một bữa cơm.
An Hồng cự tuyệt lời mời này của Vương Lực Bồi, vừa nhắn lại tin nhắn trả lời, liền nhìn thấy người trước mặt mình vẫn cứ một mực đứng không nhúc nhích như vậy. Cô không khỏi ngẩng đầu đến nhìn cậu ta, một giây sau liền cả kinh quát to một tiếng, người ngửa về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã ra khỏi chiếc ghế dựa.
Đầu tháng 9, buổi chiều vào lúc nóng nhất, trong đại học Z, dưới bóng cây rậm rạp, không có đến một chút gió, bầu không khí như ngưng trệ.
Một người nam sinh cao cao gầy teo đứng ở trước mặt An Hồng. Cậu ta mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay cổ lật màu trắng, quần dài vải ka-ki thoải mái, trên vai đeo một cái ba lô màu xanh thẫm cực lớn, tay phải đang cầm cái cần kéo chiếc va li, trên mặt cậu ta mang một chiếc kính râm màu trà rất thời thượng, khóe môi nhếch lên một ý cười vẻ quái dị.
Cho dù này trên mặt đang chiếc kính mát rất lớn rất lớn, An Hồng vẫn là dễ dàng liền nhận ra dấu hiệu cười tươi của Lộ Vân Phàm. Trong đầu cô liền vang lên nổ một tiếng "ầm", ánh mắt sững sờ quan sát cậu ta. Cô ngồi, Lộ Vân Phàm đứng, nhìn vóc người của cậu ta có vẻ cao dị thường. An Hồng phát hiện một năm không gặp, người này dưởng như lại đã cao thêm không ít. Khung người cũng cáo lớn nở nang một ít, bả vai trở nên rộng rãi, hơn nữa nhìn cậu ta càng đẹp trai hơn. Mái tóc hơi dài, cắt theo mốt thời thượng, nhìn gương mặt và phong thái kia, vừa liếc mắt nhìn sang, còn tưởng rằng đó là một người mẫu nam nào đó vừa xuống khỏi sân khấu chữ T!
Một đoàn những sinh viên mới xếp thành một hàng dài đứng dài trước bàn đón tiếp người mới đến nhập học. Rất nhiều học sinh, phụ huynh đều đang đánh giá Lộ Vân Phàm. Các nữ sinh lại càng xì xào bàn tán không ngừng, thế nhưng Lộ Vân Phàm lại không chút để ý, chính là cứ nhìn chằm chằm vào An Hồng.
An Hồng vẫn một mực không nói chuyện, nam sinh kia liền cười hì hì, mở miệng nói: "Học tỷ, không nhận ra tôi sao?"
An Hồng cảm giác mình trong lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Trên trán cô, những giọt mồ hôi túa ra, lặng yên không một tiếng động theo gương mặt cô trượt xuống dưới. Cô đờ đẫn hỏi: "Cậu, tại sao cậu lại đến nơi này?"
Nam sinh kia bỏ cặp kính râm xuống, cặp mắt đen nhánh như mực thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng hơi cong lên trên, nói: "Tôi là sinh viên mới đến nhập học tại đại học Z, là sinh viên ban thiết kế công trình bằng gỗ, hôm nay tới báo danh."
"Lộ Vân Phàm! Cậu nổi điên cái gì vậy!" An Hồng không thể nhịn được đứng phắt lên, mới phát hiện ra, chiều cao thân thể của hai người quả nhiên đã gia tăng chênh lệch thêm một ít nữa rồi, Lộ Vân Phàm thật sự lại đã cao lớn hơn.
Lộ Vân Phàm vẫn cười đến xán lạn như trước: "Học tỷ, giúp tôi làm thủ tục chút nhé, tôi đã đứng đây một hồi lâu rồi."
An Hồng đột nhiên liền tức giận không thể đánh người được. Cô cầm chiếc 乃út ở trên bàn hung hăng quăng xuống mặt đất, vỗ bàn một cái, rồi quát to lên đối với Lộ Vân Phàm: "Lộ Vân Phàm! Cậu có biết cậu đang làm cái gì đây không hả? Cậu là kẻ điên sao? Trong đầu cậu đang nghĩ những cái gì vậy? Cậu có đầu óc hay không chứ?"
Lộ Vân Phàm rốt cục thu hồi lại nụ cười, ngắm nhìn gương mặt đang nổi giận của An Hồng, lại quay đầu ra nhìn xung quanh, rất nhiều các bạn học, giáo viên, phụ huynh, ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nói với An Hồng: "Này, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó."
иgự¢ An Hồng liền phập phồng mạnh mẽ. Đột nhiên cô liền đi vòng qua cái bàn đi đến bên người Lộ Vân Phàm, nắm cổ tay của cậu lên nhanh chóng kéo chạy đi.
"Tại sao?"
"Theo tôi đi ra đây! Tôi có lời muốn hỏi cậu!"
Hai người chạy đến một góc hẻo lánh, An Hồng mới dừng bước lại, đứng ở bên cạnh một cây đại thụ. Đến lúc này, rốt cuộc An Hồng mới nới cái tay đang lấy siết chặt lấy cô tay của Lộ Vân Phàm ra, nhìn trở lại đối với cậu. Cô chạy đến đây thực vội, dọc theo đường đi suy nghĩ ngàn vạn chuyện. Lúc này nhìn biểu tình trên gương mặt tỏ vẻ không chút để ý, lại còn vểnh môi thổi phù phù vào cổ tay, An Hồng lại nóng giận.
"Lộ Vân Phàm! Cậu không học kiến trúc ở Thanh Hoa à?"
Cậu ta cười, trả lời: "Không học."
"Không đi học?"
"Không đi học!"
"Vậy suốt một năm này, cậu, cậu ở chỗ nào?"
"Trước đây tôi đi Âu châu chơi hơn một tháng, rồi sau đó đi châu Úc chơi hơn một tháng, Đến Lễ Tạ Ơn thì tôi tới nhà của chú ở nước Mỹ, chơi ở đó mấy tháng. Đến Tết mừng năm mới thì mới trở về nhà. Tiếp sau đó tôi liền ôn tập một chút để tham gia thi cao đẳng. A! Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi còn đi Hàn Quốc và Nhật Bản để xem World Cup. Tố đã xem trận chung kết đó! Thật sôi nổi! Tôi còn lấy được chữ ký của Raul trên bộ quần áo chơi bóng nữa kia! Anh ấy và tôi có cùng một ngày sinh nhật đó!" Lộ Vân Phàm càng nói càng hưng phấn, thần thái trên mặt đầy phấn khởi. Khi nói đến World Cup, cánh tay cũng đều vung lên.
"..." An Hồng há to mồm nhìn cậu ta.
Cô đột nhiên đưa tay lên đẩy một cái vào bộ иgự¢ của cậu ta, lớn tiếng nói: "Đủ rồi!"
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền ngậm miệng.
"Có phải là đầu óc của cậu đã bị nước vào rồi hay không, hả ? Tại sao cậu không đi học ở trường Thanh Hoa chứ?"
"Vì sao nhất định tôi cứ phải học ở trường Thanh Hoa thì mới được?" Lộ Vân Phàm nhíu mày hỏi.
"Thanh Hoa là trường đại học tốt nhất trong nước! Cậu! Bây giờ cậu lại thi vào trường đại học Z là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi thích! Ai cần cậu lo! Tôi không thích Bắc Kinh, Bắc Kinh có lắm bụi bặm! Tôi thích ở nơi này."
"Cậu bị bệnh thần kinh à?"
"Này! Cậu mắng tôi cái gì chứ? Tôi đến học ở trường nào, mắc mớ gì đến cậu chứ nhỉ?"
"Cậu! Cậu có biết cậu đang ở đây để mang tương lai tiền đồ của cậu ra để đùa giỡn hay không, hả?"
"Tương lai tiền đồ của tôi sao? Ha ha!" Lộ Vân Phàm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Cậu cho là cậu là ai vậy? Cậu cho cậu là ngươi là mẹ tôi sao? Ba tôi và Giang Bội đều không thể quản nổi tôi, cậu tạm thời đừng có ở chỗ này mà khoa tay múa chân đối với tôi đi!"
"Tôi khoa tay múa chân đối với cậu sao? Cho dù là tôi có khoa tay múa chân đối với đí nữa, cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu mà thôi! Lộ Vân Phàm, xin cậu đấy, cậu không cần tùy hứng giống như một đứa con nít có được hay không? Lúc đầu tôi sửa nguyện vọng chính là không nghĩ muốn để cho cậu làm những chuyện mà để sau này sẽ làm cho cậu phải hối hận!"
"Việc mà tôi đã làm thì sẽ không hối hận! An An!" Ngữ điệu nói của Lộ Vân Phàm cũng đã cất cao hơn: "Thanh Hoa không có gì là thần kỳ. Trường học ưu tú ở nước ngoài còn nhiều mà, có chỗ nào mà tôi không thể đi chứ? Trái lại, chỉ cần là bản thân tôi học được là tốt rồi, tôi đi học ở chỗ nào thì có cái gì quan trọng kia chứ?"
"Cậu…!"
"An An." Lộ Vân Phàm thoáng cười một chút, "Có phải là cậu đã cho rằng bới vì cậu nên tôi mới đến vào thi đại học Z tới đó ?"
Bỗng chốc An Hồng có chút không thể lên tiếng đáp lại rồi.
Cô nghĩ, tên nhóc con xấu xa kiêu ngạo này nhất định sẽ phải ý vị mà nói rằng: Cậu đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi tới học ở nơi này mới không phải là vì cậu. Cậu cho rằng cậu là ai vậy, với tôi mà nói, cậu căn bản không là cái gì hết.
Không nghĩ tới, Lộ Vân Phàm chính là nhìn cô thật sâu một cái, trên má cậu ta có một chút đỏ ửng. Cậu ta thấp giọng nói: "Kỳ thực, cậu nghĩ không sai, tôi vì cậu nên tôi mới thi vào trường này, ai bảo cậu... khi đó đã gạt tôi!"
Nghe xong lời nói này của Lộ Vân Phàm, An Hồng đã hoàn toàn hóa đá. Trong đầu cô như dời sông lấp biển, rối thành một nùi, nhìn nam sinh trước mặt cao gầy trước mặt mình, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo biểu tình ngượng ngùng, ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Cô biết đã mình xong đời, cuộc sống đại học của cô sắp hoàn toàn lộn xộn. Cô không biết mình rốt cuộc mình đã làm cái gì, mà lại trêu chọc tới Lộ Vân Phàm, liền dẫn tới trải qua nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn luôn luôn chạy đuổi theo ở phía sau cái ௱ôЛƓ của chính mình. Từ tiểu học đến sơ trung, rồi theo sơ trung đến trung học, theo trung học đến đại học, cậu ta nhảy lớp, cậu ta chuyển trường. Hết lần này tới lần khác, cậu ta một lần lại một lần khiêu chiến phòng tuyến tâm lý của An Hồng.
Nhìn gương mặt của An Hồng đã ngốc trệ ra ở trước mặt mình, Lộ Vân Phàm cười nhợt nhạt, Cậu đi về phía trước một bước, theo bản năng An Hồng thụt lùi lại một bước, anh lại đi tới một bước, sống lưng của An Hồng liền tựa vào trên thân cây thượng.
Trong lúc hai người đứng cách nhau rất gần, Lộ Vân Phàm liền hơi cúi đầu, xuống. An Hồng có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cậu ta đang phun tại trên mặt của cô.
Anh tự tay vuốt chỗ tóc bên tai An Hồng bị rơi, thấp giọng nói: "An An, hiện tại cậu là học tỷ của tôi rồi."
"..." An Hồng xoay mặt qua không dám nhìn anh, trái tim nhanh chóng nhảy dựng lên.
Lộ Vân Phàm tiếp tục cười nói: "Về sau ở trường học, đề nghị học tỷ hãy chú ý đến tôi nhiều hơn một nha."
"..."
"Còn có..."
"..."
Anh càng cúi đầu sâu hơn, cẩn thận nhìn mặt cô, ngón tay vân vê mấy sợi tóc mềm mại của cô rơi ra, lập tức bàn tay liền trượt lên trên gương mặt của cô.
Cảm nhận được độ ấm cực nóng trong tay anh, toàn thân An Hồng, trên mặt của cô đầy mồ hôi lạnh.
Lộ Vân Phàm đột nhiên tiến bên cạnh tai cô, nhẹ giọng nói: "An An, làm sao cậu lại cắt mái tóc dài thành ra như thế này chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc