Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 59

Tác giả: Hàm Yên

ĐẾN ĐÂY ÔM MỘT CÁI!
Vì giúp đỡ Lộ Vân Phàm tắm rửa, An Hồng cũng dứt cởi bỏ áo ngủ, quần ngủ, đổi lại bộ váy ngủ có quai đeo.
Một chân của Lộ Vân Phàm nhảy vào trong bồn tắm. Một người cao lớn như vậy, lập tức chiếm cứ đại bộ phận không gian bên trong. An Hồng đành phải phải đi ra bên ngoài cánh cửa phòng tắm, đứng ở bên cạnh bồn tắm, đỡ hông của anh.
Lộ Vân Phàm xoay lưng lại phía An Hồng cởi bỏ *** ra. Chiếc *** trượt xuống đất, sau đó anh nhảy một bước ra ngoài, xoay vặn đầu nói: "An An, nhặt giúp anh một chút."
An Hồng nhặt *** lên, nói: "Ướt rồi, như thế này anh còn đòi mặc làm cái gì?"
"..."
"Lộ Vân Phàm, anh thực không là rất thông minh chút nào. Tại sao anh không nghĩ tới chuyện đã liền lên đây như vậy?" An Hồng thở dài, "Thôi tắm xong trước tiên đi ngủ đã, để sau khi tỉnh lại em sẽ đi xuống siêu thị dưới lầu mua cho anh cái quần mới."
"Anh tắm rửa xong tự anh sẽ đi đến nơi để mua, thân thể của em còn chưa được khỏe."
An Hồng vỗ vỗ vào lưng của anh, nói: "Chân cẳng anh như vậy còn nói cái gì, anh ăn no rửng mỡ à? Đây là lầu 6, anh leo lên leo xuống không sợ chân bị đau hay sao?"
Lộ Vân Phàm cúi đầu, một mực không xoay người lại, nghe thấy những lời An Hồng nói..., anh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "An An, thực xin lỗi."
"Hả?" An Hồng choáng váng, "Cái gì mà thực xin lỗi?"
"Em đang có bệnh thế này, chính ra là anh phải chăm sóc em mới đúng, nhưng bây giờ ngược lại, em lại còn phải tới giúp đỡ anh."
"Đồ ngốc ạ!" Thừa dịp trên người anh vẫn còn khô ráo, An Hồng sải bước tới bên cạnh bồn tắm, từ phía sau lưng ôm chặt lấy anh, nói, "Em đã không có việc gì rồi, anh đừng lo lắng."
Hai tay Lộ Vân Phàm phủ lên trên mu bàn tay của An Hồng đang vờn quanh ở trước người anh, vỗ vỗ nói: "Kỳ thực đi lầu 6 thật sự không có gì."
"Không được."
"Thật sự, chân không đau, chính là nhìn thấy thì khó coi mà thôi."
"Không được."
"Chỉ cần không đổ mưa, đùi anh sẽ không có một chút vấn đề gì hết."
"Không được, em... sẽ đau lòng." An Hồng không tự chủ được nói ra lời trong lòng, lại làm cho người đàn ông ở phía trước trở nên trầm mặc.
Cô cười cười, nới vòng tay ôm ấp ra, lại vỗ vỗ vào lưng của anh, nói: "Được rồi đừng nói nữa, anh hãy mau tắm rửa đi!"
Lộ Vân Phàm mở vòi nước ra, dòng nước ấm lập tức phun vào người. Một chân anh đứng trên tấm thảm chống trơn trải trên đất. Sau khi làm ướt thân thể xong, anh bôi loạn dầu gội cùng sữa tắm lên thân thể. An Hồng còn giúp anh xoa sữa tắm trên lưng, chờ cả người anh đều bị lớp bọt bao trùm, cô lại mở ra vòi hoa sen tắm sạch toàn thân cho anh.
Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không hề xoay người lại. An Hồng đứng cách anh một khoảng rất gần, cho nên trên người cô khó tránh khỏi bị nước ấm bắn vào. Tayop cô luôn luôn đỡ hông của anh, ở trong làn hơi nước ấm ở trong toilet, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình có một bả vai rộng lớn, chiếc eo thon nhỏ, cái ௱ôЛƓ vểnh cao, còn có... một cái chân trái còn lại. Trong lòng cô liền bắt đầu đau đớn.
Phần đùi phải đã bị cụt còn lại của Lộ Vân Phàm hơi đong đưa theo những động tác rất nhỏ của thân thể, để giữ lấy sự cân bằng. Sau khi xối sạch bọt sữa tắm, An Hồng đưa cho anh chiếc khăn lông. Anh lau khô nửa người trên trước, sau đó nâng nửa phần đùi phải kia lên tiếp tục lau. An Hồng nhìn anh cúi đầu nhìn chân trái ngẩn người ra, liền tiếp nhận chiếc khăn lông nói: "Để em lau giúp, anh đứng vững nhé."
Cô ngồi xổm xuống, tỉ mỉ giúp anh lau khô chân trái, tiếp tục lau phía sau lưng, sau đó thuận tay liền trùm chiếc khăn lông lên trên đầu anh: "Trên tóc anh cũng toàn là nước, anh tự lau đi, em đi tìm chiếc khăn tắm khác cho anh."
Lộ Vân Phàm phủ thêm khăn tắm nhảy ra khỏi bồn tắm, hơi hơi có chút xấu hổ.
Bởi vì cửa của phòng tắm không đóng lại nên nước bị xối hết ra ngoài, làm cho sàn nhà ở bên ngoài bị ướt hết.
Anh nhìn ra chung quanh, trên tường bên cạnh bồn tắm lớn đang dựa chiếc chân giả cùng với quần dài của anh, chiếc mắc kim loại ở trên tường đang treo chiếc áo của anh cởi ra cùng với quần áo của An Hồng thay ra cũng treo trên đó. Trong chiếc bồn rửa mặt có *** của anh quăng trên đó. Chiếc gương bị hơi nước phủ kín. Cả phòng tắm lúc trước coi như khá sạch sẽ, lúc này liền có vẻ chật chội và hỗn độn rất nhiều. Anh cúi đầu nhìn lại bản thân mình, chân trái của anh vẫn còn chưa đi dép lê, vẫn đang ngâm mình trong nước đọng ở trên đất.
Nhẹ nhàng hơi vểnh vểnh ngón chân lên, Lộ Vân Phàm thở dài một hơi, quyết định dùng một chân nhảy ra khỏi phòng tắm. Trên đất cực kỳ trơn, anh nghĩ bản thân mình cần phải cẩn thận một chút.
Lúc này, An Hồng đi đến, nhìn thấy anh đang trong tư thế một tay cầm lấy chiếc khăn tắm, một tay chống ở trên chiếc bồn rửa mặt bồn, liền ngẩn người ra hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Anh muốn đi ra ngoài."
"Anh đi dép lê vào đã, em vừa tìm thấy." An Hồng cầm trong tay một đôi dép lê bằng nhựa kiểu nam giới, "Dép của Trần Hàng đó, anh đi vào đi!"
Cô nhìn thấy đến trên đất toàn là nước đọng, vội vàng cầm lấy chiếc gậy lau nhà có ép bông vải, vứt luôn đôi dép lê xuống ở trên mặt đất.
Lộ Vân Phàm nhìn đôi dép lê kia , cười: "An An, một chiếc là đủ rồi. Hơn nữa, anh muốn nhảy ra ngoài, có lẽ là không mang dép có khi còn tương đối an toàn hơn."
An Hồng ngây ngẩn cả người. Cô cúi đầu, bả vai rung động, nước mắt lại rớt xuống. Lộ Vân Phàm cảm thấy đau đầu, phát hiện không hiếu tại làm sao gần đây người con gái này lại hay khóc như thế. Anh đứng thẳng thân thể, ôm chầm lấy vai của An Hồng, một cánh tay vây cô lại ở trong ***, tay kia vỗ lưng của cô nói: "An An, có phải là đầu của em đã bị cái tên họ Triệu kia đánh cho choáng váng rồi hay không? Trước kia anh không bao giờ thấy em hay khóc như vậy đâu!"
"Anh mới là đồ ngốc ấy!" An Hồng tránh ra khỏi *** của anh, khẽ đẩy nhẹ anh một cái.
Thân thể của Lộ Vân Phàm nhoáng lảo đảo một cái, An Hồng kinh hãi, vội ôm chặt lấy anh nói: "Cẩn thận!"
Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, cúi người đặt một chiếc hôn ở bên má An Hồng, nói: "Lừa gạt em đó, anh đây không dễ dàng bị ngã như vậy đâu!"
Lộ Vân Phàm được An Hồng dìu đỡ hộ tống bên cạnh, anh thuận lợi nhảy tới phòng ngủ. Anh trùm khăn tắm đi đến trên giường, rũ rũ mở cái chăn ra hủ lên trên người của mình. An Hồng đi đến phía bên kia giường, cũng nằm lên. Khoảng cách thân thể giữa hai người rất gần, mặt đối mặt nằm nghiêng. Cánh tay trái của An Hồng đặt lên thắt lưng của Lộ Vân Phàm, chân trái cô cũng gác qua trên bắp chân trái của anh. Cô cảm thấy chiếc khăn tắm trên người Lộ Vân Phàm thật vướng víu, liền vừa lôi vừa kéo nó ra xuống vứt xuống trên tủ đầu giường.
Lộ Vân Phàm kéo chặt chăn đến trước ***, sau đó xê dịch thân mình, trợn tròn mắt nhìn An Hồng, nói: "Em muốn làm cái gì vậy?"
"Làm cái gì kia chứ?"
"Thế tại sao em lại kéo khăn tắm của anh xuống?"
"Trong chăn ***ng phải cái này em thấy không thoải mái."
"Nhưng mà anh không mặc quần áo!"
"Tuần trước em ngủ ở trong nhà anh, lúc ấy anh cũng mặc quần áo hả "
"..." Lộ Vân Phàm cắn chặt răng, nhỏ giọng nói, "Không giống như vậy."
"Có cái gì mà giống với không giống kia chứ. Mau ngủ đi thôi, cũng đã sắp đến buổi trưa rồi đó. Anh coi mình là người sắt hay sao?"
"An An..."
"Hả?"
"Đầu của em có còn đau hay không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi, chỉ là em cảm thấy có chút mệt mỏi."
"Vậy sao..."
"Còn anh? Cả đêm anh không ngủ, anh có cảm thấy trong người có chỗ nào không thoải mái hay không? Chân có bị đau hay không vậy?" Vừa nói, An Hồng vừa vuốt ve trên gương mặt anh.
Lộ Vân Phàm bắt lấy tay cô, lấy bàn tay to của mình phủ lên trên lưng bàn tay của cô, lắc đầu nói: "Không bị đau, rất hoàn hảo."
"Vậy thì anh ngủ đi." An Hồng ghé sát tới gần môi của anh hạ xuống một nụ hôn, lại vòng tay lên hông của anh, an tâm nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, anh lại gọi cô, "An An..."
"Có chuyện gì vậy?" An Hồng mở to mắt nhìn anh.
"Đưa khăn tắm cho anh đi."
"Tại sao vậy?"
"Không vì sao hết, em cứ đưa cho anh là được."
"Anh cảm thấy chưa đủ nóng hay sao? Chiếc chăn này nặng có tới 8 cân kia đó!" An Hồng cảm thấy kỳ quái.
"..." Trên mặt Lộ Vân Phàm hiện ra một chút đỏ ửng nhìn rất khả nghi. Anh xê dịch ánh mắt của mình, cũng không dám nhìn thẳng vào An Hồng.
An Hồng đột nhiên hiểu ra, luồn tay vào phía trong chăn tìm tòi, bỗng chốc liền chạm đến Lộ Tiểu Phàm đang cứng rắn hùng tráng ngẩng đầu ưỡn ***.
Thấy thế này, gương mặt của Lộ Vân Phàm đỏ rực triệt để. Anh nằm nghiêng về hướng bên trái, đến lúc này thật muốn nghiêng thân quay người lại về hướng bên phải, lấy lưng đối mặt với An Hồng. Thế nhưng mà, phần đùi phải của anh thừa ra không nhiều lắm, nếu nằm nghiêng về phía bên phải với anh mà nói, thật sự không phải là một tư thế thoải mái.
Trong lòng anh thất thật ảo não. An Hồng đã cản một quyền thay anh, bị đánh khiến cho não có chút bị chấn động. Cô lại vừa mới ra viện, trong lòng anh đã thật không dễ chịu. Anh cố tình cậy mạnh đưa cô về nhà, sau đó lại ***ng tới tình huống như vậy, anh đã không thể chăm sóc cho cô được tốt rồi, thậm chí còn nằm dài ở trên giường của cô, sau lại còn phải gọi cô đến trợ giúp bản thân. Nhận thức này làm Lộ Vân Phàm đã tự trách mình không thôi, thật sự cảm giác được sự thất bại trước nay chưa từng có.
Tắm rửa xong, vốn tưởng rằng đã cả một đêm mình chưa được ngủ, thì có thể ngủ một giấc ngon lành cùng với An Hồng, để cho cơ thể được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lại. Ai ngờ, khi vừa chạm tới làn *** trơn bóng nhẵn nhụi của cô, nhìn thấy phong cảnh quyến rũ trước *** của cô, thân thể anh lại có thể nổi lên phản ứng không tốt như vậy
hải tĩnh táo một chút! Thế nhưng mà, *** vẫn ập tới với thế hung hăng, giống như triều thủy dâng tràn, cứ từng đợt từng đợt bắt đầu khởi động cuộn sóng trong lòng anh.
Ở trong lòng Lộ Vân Phàm thầm mắng mình là cầm thú, nhưng lại vẫn là cắn răng gượng chống đỡ, thẳng đến khi An Hồng kéo chiếc khăn tắm mà anh vẫn đang dùng để che đậy sự hổ thẹn của mình...
An Hồng nhìn thấy nét mặt biểu lộ sự cổ quái của Lộ Vân Phàm, thì đột nhiên liền nở nụ cười. Cô nhéo một cái ở trên eo anh một chút, hỏi: "Muốn sao?"
Lộ Vân Phàm lắc đầu, nhắm mắt lại, nói: "Ngủ đi, An An."
An Hồng thoáng nhìn biểu cảm cố đè nén của anh, đương nhiên cô hiểu rõ ràng ý tứ của anh. Cô cũng cười cười, nhắm hai mắt lại. Ở bên cạnh anh, cô luôn dễ dàng được an tâm, cũng bởi vì hành động hơi có chút cẩn thận, không quen thuộc kia của anh, mà cô cảm thấy cảm động.
Lộ Vân Phàm thật sự đã trưởng thành.
Bọn họ ôm nhau ngủ. Ngủ một giấc đến chạng vạng, tới hơn 6 giờ tối.
An Hồng tỉnh lại trước. Cô đã ngủ gần như một ngày một đêm rồi. Điều khiến cho cô cảm thấy không thể tin tưởng nổi chính là, trong giấc ngủ ban ngày này của cô, cô gần như không hề nằm mơ, cũng không biết nguyên nhân là do não bị chấn động hay là do cô đang ở bên cạnh Lộ Vân Phàm nữa.
Cô xuống giường, thay đổi quần áo, lại đi đến bên giường ghé vào bên tai người đàn ông nói: "Em đi xuống lầu, anh có muốn ăn chút gì hay không? Trong nhà cũng không có thứ gì hết."
Lộ Vân Phàm cuốn cuốn chăn, hừ một tiếng, mí mắt cũng chưa nâng một chút liền nói: "Miến chua cay."
"..."
An Hồng mặc kệ anh, cầm lấy di động, chìa khóa cùng ví tiền đi xuống dưới lầu.
Mới vừa đi tới dưới lầu, chuông điện thoại liền vang lên, cô vừa nhìn mã số nhận thấy là Lưu Diễm gọi đến.
"A lô."
"An Tiểu Hồng!" Giọng nói ầm ầm ĩ ĩ của Lưu Diễm lập tức vang lên, "Tớ nghe Triệu Đức Sinh nói, cậu bị bệnh hả?"
"A, không có việc gì, đến cuối tuần thì tốt rồi."
"Bệnh gì vậy? Triệu Đức Sinh cũng đã cẩn thận dặn dò tớ rằng, khi gọi điện thoại đến thì cho anh ấy gửi lời hỏi thăm cậu!."
"Thực sự không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi, tớ đã xuất viện rồi." An Hồng nghĩ rằng Triệu Đức Sinh phỏng chừng cũng nói không nên lời là cô bị anh đánh nên phải đến bệnh viện.
"Đúng rồi, vì sao cậu với Triệu Đức Sinh thế nào đấy hả?"
"Chia tay rồi."
"Chia tay rồi hả ? Vì sao vậy?"
"Thì không thích hợp với nhau thì chia tay thôi! Thực là ngượng ngùng, đã làm cho cậu phải quan tâm rồi."
"Không phải là lúc trước vẫn còn tốt đẹp như vậy hay sao! Có phải là chuyện anh ấy cứ luôn bảo cậu phải chức hay không? An Tiểu Hồng, chuyện này tớ cũng đã từng khuyên nhủ anh ấy rồi! Anh ấy cũng hiểu ra rồi. Về sau này sẽ không bao giờ còn ép buộc cậu như vậy nữa đâu."
"Lưu Diễm... Kỳ thực, là vì tớ có bạn trai."
"Hả?"
"Ừ, tớ vừa xác định quan hệ. Tớ trở về rồi đến gặp Triệu Đức Sinh đề cập đến chuyện chia tay rồi."
"Ai vậy hả?"
"Một người bạn học ngày xưa."
"Hồi thành phố J mới liên hệ được sao? Sao lúc trước không nghe thấy cậu đề cập qua vẫn đề này vậy?"
"Ừ! Trước kia bọn tớ đã từng ở cùng nhau, một khoảng thời gian trước đây mất liên lạc với nhau, cách đây không bao lâu tớ vừa mới liên hệ lại được!"
Lưu Diễm trầm mặc một lúc lại nói: "A!... Cậu từ từ để cho tớ tiêu hóa tiêu hóa một chút đã! Bạn trai trước của cậu? An Tiểu Hồng, liệu có đáng tin hay không vậy?"
"Ối rất đáng tin cậy!" An Hồng cho Lưu Diễm một cậu trả lời khẳng định, "Cậu cũng đừng quan tâm mù quáng, tớ tự biết có chừng mực."
"Tớ... Ai dà... Tớ đây cũng không nói cái gì, cậu có thể xác định chắc chắn như vậy đi! Tớ cũng vậy, rất cao hứng. Chính cậu hãy biết nắm chắc cho tốt đi. Thân thể của cậu thực không có chuyện gì chứ? Tớ đang muốn tới thăm cậu một chút xem thế nào!"
"Thật, chỉ vô ích thôi, bạn trai tớ đang ở nhà của tớ rồi. Có anh ấy chăm sóc cho tớ rồi, cậu cứ yên tâm."
"Hả? A, này... cậu vốn định trở về thành phố J sao?"
"Ừ."
"..." Lưu Diễm lại im lặng một chút, nói, "Vậy chúng ta liền không còn được gặp nhau nữa rồi sao. An Tiểu Hồng, ở chỗ này tớ cũng chỉ có một mình cậu là bạn thân thôi."
An Hồng nở nụ cười: "Lưu Diễm, tớ sẽ luôn nhớ tới cậu! Lại nói, vẫn còn sớm mà, tớ còn phải chờ đợi ở nơi này ít nhất cũng phải đến hơn hai tháng nữa. Đến lúc đó chúng ta tha hồ mà gặp nhau."
"Tớ muốn gặp bạn trai của cậu!"
"Không thành vấn đề."
"Được! Như vậy tớ cúp máy trước nhé, cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé! A mà nghe làm sao giống như là cậu đang ở bên ngoài vậy?"
"Ờ, tớ xuống lầu mua một chút đồ!"
"Cậu còn đang bệnh kia mà, thế nào mà bạn trai của cậu không dưới lầu để đi mua? Vậy mà cậu còn nói anh ta đáng tin kia chứ, tớ thấy một chút cũng không thể tin được."
An Hồng cảm thấy vui vẻ: "Có nguyên nhân đặc thù, không nói trước được, lần sau gặp mặt tán gẫu."
"Được! Bye bye"
"Bye bye!"
Cúp điện thoại, An Hồng chạy tới khu Hỉ Sĩ Đa ở cửa tiểu khu, mua giúp cho Lộ Vân Phàm một hộp *** kiểu nam, lại mua một ít đồ ăn vặt điểm tâm và đồ uống. Thời điểm trả tiền, An Hồng ngắm ngắm cái giá ở bên cạnh, thần không biết quỷ không hay cầm một hộp BCS bỏ vào trên quầy thu ngân.
Bác gái thu ngân quét mã vạch mặt không đổi sắc, An Hồng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, mua thêm cái túi ni lông bỏ các này nọ vào liền đi ra cửa.
Đi đến một cửa hàng có quy mô nhỏ ở trong tiểu khu chuyên bán các loại rau dưa loại thịt cá, cô mua một ít rau xanh, một ít Mã Lan Đầu, lại cắt một khối thịt nạc, thêm hai cân trứng gà, xách theo rồi đi về nhà.
Đi đến đơn nguyên dưới lầu, An Hồng dừng bước lại, gọi điện thoại cho Trần Hàng.
Bác sĩ Trần còn đang trực ban, tiếp nhận điện thoại thì cười nghe rất vui vẻ.
" Về thành phố T từ khi nào vậy? Anh đoán, hẳn là hôm chủ nhật đi." Trần Hàng thật là hiểu biết cô
An Hồng ngậm miệng mỉm cười: "Vâng, là sửa đổi lại một chút. Lần trước thực xin lỗi, trước khi đi em cũng không gặp mặt chào anh một câu."
"Không có việc gì, em cứ khỏe mạnh là anh đây an tâm rồi! Hiện tại em như thế nào rồi? ý anh muốn nói là... ở cùng với Lộ Vân Phàm."
"Sự việc là như này." An Hồng nghĩ nghĩ, trả lời anh, "Em và anh ấy, hẳn coi như là đang ở cùng một chỗ với nhau đi."
"Ôi! An Hồng, hành động của em thật là rất nhanh đó! Kỳ thực chuyện này cũng bình thường thôi. Lộ Vân Phàm là một người tốt lắm, em có thể hạ quyết tâm như vậy thì anh cũng cảm thấy rất cao hứng. Chỉ là... Có một chuyện anh phải nhắc nhở em trước. Chuyện trước kia em không cần phải tiếp tục suy nghĩ nữa, hiện tại hai ngươi đều đang rất tốt, Mà việc lại đi đến được cùng nhau như vậy cũng không dễ dàng, về sau em liền chú ý kết giao cho thật tốt. Em hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Anh thấy Lộ Vân Phàm đối với em cũng là khăng khăng một mực. Hai ngươi liền mau mắn mà đi kết hôn đi thôi, hàng vạn hàng nghìn lần không nên bị những chuyện xảy ra từ trước quấy nhiễu, hiểu chưa?"
"Biết rồi. Bác sĩ Trần, anh thực dông dài đó, cái này không phải là sắp đến thời kỳ mãn kinh đó chứ?" An Hồng cười đùa cùng anh.
Trần Hàng cũng cười: "Có lẽ là như vậy, anh vẫn luôn là người phải bôn ba vì em đó sao."
"Được rồi không tán gẫu nhiều với anh nữa. Đúng rồi, em có một chuyện rất mâu thuẫn. Lộ Vân Phàm cũng không bảo em phải trở lại thành phố J ngay. Em cũng đã đáp ứng với anh ấy, công việc bàn giao ở bên này đại khái ở tháng 6 cũng phải để đến tháng 7 thì lúc ấy em mới cần đi trở về. Chỉ là đến lúc đó Tiêu Lâm sẽ trở về đây để nghỉ hè, em ném con bé một mình ở lại chỗ này có phải không được tốt lắm hay không?"
Trần Hàng cười thành tiếng, nói: "Yên tâm đi, Tiêu Lâm cũng đã 23 tuổi rồi, em lại còn coi con bé giống như đứa nhỏ vậy. Chuyện này đến lúc đó lại nói tiếp, em trước hãy quản chính em cho thật tốt?"
"OK. Em cúp máy trước nhé, hẳn là em sẽ đến thành phố J rất nhanh thôi, đến lúc đó sẽ tìm anh ăn cơm."
"Được, khi nào trở lại nhớ điện thoại cho anh nhé, bye, bye!"
"Bye, bye."
Cúp điện thoại, An Hồng phát hiện đã đèn điện đã được bật sáng lên rực rỡ, Cô ngẩng đầu nhìn lên hướng trên lầu, đã thấy đèn sáng trong phòng ngủ của mình. Nghĩ đến bên trong có một người đang đợi cô trở về, trong lòng liền nổi lên một hồi ấm áp
Mở cửa vào nhà, An Hồng mang đồ ăn tới để trong phòng bếp. Khi đi vào phòng, cô phát hiện Lộ Vân Phàm đã thức dậy, cứ để thân thể trần trụi như thế dựa vào ở trên giường, đắp chăn ngang người, đang đọc “Tin tức kết nối”.
Cô cười rộ lên: "Anh vẫn còn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự kia à?"
"Ừ, khi có thời gian thì có thể nói là anh đều sẽ xem." Lộ Vân Phàm ngồi thẳng người dậy, giang hai cánh tay hướng về An Hồng "Nào, ôm một cái!"
An Hồng cúi đầu cười khanh khách, vứt túi đồ vừa mua qua một bên, đi tới ngồi ở trên mép giường thuận thế liền ôm lấy anh.
Lộ Vân Phàm ôm thật chặt lấy An Hồng, nói: "Sao lại đi lâu như vậy, anh nhớ em muốn ૮ɦếƭ rồi."
"Anh lại ngứa da ngứa thịt rồi phải không? Em mới đi được hơn nửa canh giờ thôi mà."
"Không phải vậy, là bởi vì em không ở chỗ này, có một mình anh ở trong cái phòng này cảm thấy có chút khiếp sợ, giống như không thể nào vượt qua được vậy."
An Hồng tránh thoát khỏi ***g *** của anh, nhìn xem phong cách độc đáo trong phòng của mình, khóe miệng giật nhẹ nói: "Lúc vừa mới trang hoàng thì cảm thấy thật mới mẻ. Vài năm nay nhìn lại em cũng cảm thấy không quá đáng tin, không hiểu sao trước kia em đã nghĩ muốn mình lại có một gian phòng như vậy."
"An An, tương lai chúng ta kết hôn, chắc em sẽ không trang hoàng phòng cưới của chúng ta cũng thành như vậy chứ?"
"Khi nào đến lúc đó hẵng hay! Đến lúc đó chúng ta sẽ trang trí một màu lam cùng một màu trắng theo phong cách Địa Trung Hải, như thế nào?" Cô xoa xoa mái tóc của người đàn ông.
Lộ Vân Phàm cong mắt lên cười đến rất vui vẻ, để lộ ra hàm răng trắng xóa ngay ngắn đều đặn.
An Hồng đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi khi đối thoại với nhau bọn họ hình như là chạm đến từ kết hôn. Cô chớp chớp mắt, lấy từ trong túi đồ ra hộp *** nam ném cho Lộ Vân Phàm: "*** em mua cho anh đây, đáng tiếc là không thể giặt qua một chút trước khi mặc, có quan trọng lắm không?"
"Không có việc gì." Lộ Vân Phàm cầm bịch ***, hỏi, "Mua chút gì ngon ngon để ăn chưa? Anh sắp ૮ɦếƭ đói rồi! Tối hôm qua chưa ăn gì, sáng nay chỉ uống có chút cháo."
Anh móc trong túi ra bánh sandwich, bánh ngọt, hộp cà phê, tiếp sau lại nhìn thấy gói BCS to ở trong túi. Lộ Vân Phàm có chút ngây người, lấy ra hỏi An Hồng: "Em mua cái này làm gì chứ?"
"Để phòng bị." An Hồng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nhìn lại Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm toét miệng ra nở nụ cười, nhéo nhéo vào gương mặt của An Hồng nói: "Phòng bị cho ai?"
An Hồng đoạt lấy cái hộp BCS một phen, nói: "Anh quản được sao?"
"Thật xấu xa!" Lộ Vân Phàm mở hộp *** ra, vén chăn lên đã nghĩ chuẩn bị mặc.
An Hồng ngồi ở bên cạnh anh, vừa cúi đầu một cái liền nhìn thấy hạ thân của lộ ra trắng trợn cùng với phần còn lại của đùi phải đã bị cụt.
Lộ Vân Phàm thấy cô nhìn chằm chằm vào thân thể của mình như vậy, trên mặt có chút mất tự nhiên. Anh kéo cái chăn đắp lại, nói: "Đừng nhìn, nếu không em cứ đi ra ngoài một lát trước đi."
An Hồng giương mắt nhìn anh, cắn cắn môi nói: "Được, để em đi lấy cho anh chiếc chân giả tới đây."
"Tốt quá, cám ơn em!." Lộ Vân Phàm không có gậy chống, tuy rằng ở trong phòng lại đeo chân giả vào như vậy cũng thật kỳ quái. Khi ngổi xuống sofa hay là nằm trên giường đều không thoải mái, nhưng thật sự là không có biện pháp nào khác hơn.
An Hồng lấy từ trong toilet ra cho anh chiếc giả cùng chiếc tất có lực đàn, nhìn Lộ Vân Phàm chậm rãi xỏ vào.
Chờ anh đi chân giả vào xong, sau đó một lần nữa đứng lên, rốt cuộc An Hồng mới thở một hơi thư giãn. Cô nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này cũng đã không cần phải ngồi lỳ một chỗ ở trong căn phòng này của cô, tiếp đó liền gọi tới gọi lui nữa rồi. Cái kia cảnh tượng cũng sẽ không làm cho cô cảm thấy sợ hãi, mà chính là, sẽ làm cô thấy xót xa tột đỉnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc