Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 13

Tác giả: Hàm Yên

EM RẤT NHỚ ANH
Cuối tháng sáu, An Hồng vai mang balo nhỏ theo mẹ đi đến nhà của bác sĩ Tiêu và mẹ ở thành phố L. Đó là một căn hộ chung cư 70m2 được chia thành hai phòng ngủ, bài trí đơn giản mà ấm áp. Mẹ an bài cho An Hồng ở cùng phòng với Tiêu Lâm. Lúc đầu Tiêu Lâm cũng không đồng ý còn khóc lóc một hồi, sau khi bị bác sĩ Tiêu mắng cho một trận mới chu miệng nhỏ đi theo cha mẹ ngủ ở phòng chính.
Buổi đêm, An Hồng nằm trên giường nhỏ của Tiêu Lâm, cẩn thận quan sát căn phòng này, rèm cửa màu hồng phấn, bàn ghế hồng, giường hồng, còn có một phòng lớn nhỏ đồ chơi thú nhồi bông, quả nhiên rất hợp với đứa bé xinh đẹp khả ái như Tiêu Lâm.
An Hồng nghĩ tới gian phòng của mình, thật ra thì đó là phòng của mẹ lúc chưa đi lấy chồng, trên bức tường trát xi măng còn dán rất nhiều ảnh của các ngôi sao nổi tiếng, trần nhà lồi lõm, trong góc còn lưu lại dấu vết nước mưa bị thấm. Trong phòng ngổn ngang các loại đồ dùng đã cũ, gián chuột chạy loăng quăng.
Đối với Tiêu Lâm có được một căn phòng xinh xắn như mơ, An Hồng không phải là không hâm mộ.
Ngày nghỉ, lúc An Hồng đang làm bài tập, bác sĩ Tiêu nhìn thấy liền đi tới phụ đạo, ông nhìn An Hồng lớn lên cùng thành tích bê bết trong quá khứ, hơn một năm gần đây lại đột ngột thay đổi tiến bộ hơn hẳn, mẹ kể cho ông ra rất nhiều về nỗ lực học tập của An Hồng khiến bác sĩ Tiêu cảm thấy vui mừng lại có chút tò mò.
Ông ngồi ở bên cạnh An Hồng, hướng dẫn cô làm bài tập khiến trong lòng An Hồng dâng lên niềm cảm động nho nhỏ.
Bác sĩ Tiêu là một người ôn hòa nho nhã, là một người chồng tốt, người cha tốt. Nhưng là "cha" đối với An Hồng mà nói, cũng là một từ xa lạ.
Cô lặng lẽ tận hưởng cảm giác của một người cha mà bác sĩ Tiêu đem lại, hoàn toàn không hay biết cách đó không xa, một đôi mắt đang tức giận đùng đùng.
"Ba ~~~~~" Tiêu Lâm vui vẻ chạy tới, lập tức liền nhào đến trên đù* bác sĩ Tiêu: "Ba, ba, chúng ta đi bơi đi!"
"Niếp Niếp, con chờ thêm một lát nữa. Đợi chị làm xong bài tập rồi chúng ta cùng đi."
"Không cần không cần ~~~ Niếp Niếp liền muốn đi ngay bây giờ~~~" Tiêu Lâm dáng dấp trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt to cực kỳ giống bác sĩ Tiêu, điềm đạm đáng yêu. Bác sĩ Tiêu lập tức nộp khí giới đầu hàng, ôm lấy Tiêu Lâm nói: "Được được được, bây giờ liền đi, chờ một chút để mẹ giặt xong quần áo rồi chúng ta cùng đi."
An Hồng giương mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, Tiêu Lâm ở trong *** bác sĩ Tiêu vẫn không quên hướng cô làm mặt quỷ.
Đợi đến khi mẹ làm xong việc nhà, gọi An Hồng cùng đi hồ bơi, An Hồng đã mất hứng, mượn cớ nói bài tập chưa có làm xong nên không muốn đi. Mẹ cũng không miễn cưỡng, thu thập đồ đạc liền rời đi.
Đợi đến một nhà ba người vui vẻ hòa thuận mà từ hồ bơi trở lại, mẹ kinh ngạc phát hiện, An Hồng đã lau sàn nhà, rửa bát, phòng khách cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Bác sĩ Tiêu nói với Tiêu Lâm: "Con nhìn xem chị con thật chăm chỉ, con thì suốt ngày lười biếng lại ham ăn, đồ đạc thì ném lung tung."
Tiêu Lâm nũng nịu trả lời: "Niếp Niếp còn nhỏ mà ~~~"
Mẹ buồn cười, sau đó còn kể lại việc này cho người hàng xóm đến chơi nghe, nội dung trọng điểm là sự thú vị và đồng tình với câu trả lời của Tiêu Lâm, đối với 3 tiếng đồng hồ lao động cực khổ của An Hồng cơ hồ là không nói tới.
Thỉnh thoảng sau khi ăn cơm tối xong, một nhà ba người của bác sĩ Tiêu sẽ đi ra ngoài tản bộ, mẹ liền kêu An Hồng đi cùng.
Tiêu Lâm 4 tuổi rưỡi ngồi trên cổ bác sĩ Tiêu, giống như một nàng công chúa kiêu ngạo, nó muốn xuống, bác sĩ Tiêu lập tức bế nó đặt xuống, ở trong công viên, nó chơi cùng với mấy bạn nhỏ được một lúc thì kêu mỏi, nhón chân duỗi tay kêu:"Ba, ba ôm ~~", bác sĩ Tiêu đem nó lại cưỡi lên trên cổ cười nói:"Ôi tiểu bảo bối đáng yêu của ba."
Tiêu Lâm la hét muốn đi vườn thú chơi, mẹ nói vườn thú Hạ Thiên có mùi rất hôi, bác sĩ Tiêu hỏi: "Niếp Niếp muốn đi sao? Vừa đúng lúc chị cũng ở đây, chúng ta cùng chị đi chơi thôi."
Tiêu Lâm lập tức nói: "Con bỗng nhiên không muốn đi nữa, mấy con khỉ trong vườn thú Hạ Thiên đi đại tiện rất thối!"
Trước khi ngủ, An Hồng đi toilet, Tiêu Lâm mặc quần ngủ màu hồng chạy đến, thấy "Áo ngủ" của An Hồng rách mấy lỗ, nó cau mày nói: "Ngươi không được làm bẩn giường ngủ của ta!"
An Hồng từ toilet ra ngoài, nghe được Tiêu Lâm đang rất lớn tiếng hỏi mẹ: "Chị lúc nào thì về nhà ạ? Chị đoạt phòng của con, còn muốn ςướק ba của con nữa!"
Mẹ cùng bác sĩ Tiêu đều cười, giống như nghe một chuyện cười mà thôi.
Một tuần lễ sau, An Hồng nói với mẹ nói muốn trở về thành phố J, vì không muốn để cho mẹ giữ lại, cô nói muốn tham gia khóa học vẽ ở cung thiếu nhi, khoảng giữa tháng 7 sẽ khai giảng.
Mẹ biết An Hồng thích vẽ tranh, dĩ nhiên là đồng ý, nhưng là bà và thầy thuốc Tiêu đều phải đi làm, không ai có thể đưa An Hồng đi. An Hồng lập tức nói: "Bà ngoại cho con số điện thoại của dì Ngô, nếu con muốn đi về thì chỉ cần gọi điện thoại cho dì Ngô, nói cho dì biết con ngồi xe nào, tự con đi về rồi bà ngoại sẽ ra bến xe đón." Mẹ nghe được trong lòng hơi chua xót, con gái nhỏ như vậy đã phải đi một mình về thành phố J.
Đêm trước khi An Hồng đi, mẹ chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, An Hồng nghe thấy tiếng Tiêu Lâm đang ngồi trong lòng bác sĩ Tiêu làm nũng:"Ba, con đột nhiên lại muốn đi chơi vườn thú."
An Hồng yên lặng khép hờ mắt, cô thật muốn mau mau rời khỏi nơi này, thật muốn mau mau lớn lên, mình bây giờ còn quá nhỏ, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ để không có bất kỳ người nào có thể tổn thương mình!
Đi một mình trên ôtô đường dài nhưng An Hồng không có khẩn trương hay sợ hãi, ngược lại những người lớn trên xe thấy một đứa bé đơn độc như vậy thì thấy rất tò mò.
Khi đó đường cao tốc vẫn chưa có, từ thành phố L đến thành phố J còn phải đi qua đoạn đường núi quanh co dài 200 km, đi xe mất hơn 5 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng xe cũng chạy tới bến xe thành phố J.
Chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, An Hồng đeo balo bước xuống xe, ánh nắng chiếu chói chang làm cô mở mắt không nổi. Bác tài giúp cô đem hành lý mang xuống, mẹ đã chuẩn bị cho cô một cái vali, đem tất cả nhét vào bên trong, lúc đi bộ kéo cũng sẽ không mệt mỏi.
An Hồng theo dòng người đi ra cổng bến xe, đầu nhễ nhại mồ hôi, tìm kiếm bóng dáng bà ngoại trong đám người đông đúc.
Nhìn xung quanh, lại thấy phía trước một đôi mắt hàm chứa ý cười. Cậu bé đứng ở dưới tán cây ven đường, đầu cạo ngắn, mặc áo T shirt vàng nhạt cùng chiếc quần bóng đá màu xám tro, là ai đây?...... Là anh sao?
An Hồng chạy nhanh tới, lao thẳng vào lòng Hàn Hiểu Quân, không có một chút do dự liền khóc lên "Ô ô ô......"
Hàn Hiểu Quân thấy cô đột nhiên khóc lên có chút phản ứng không kịp, ôm lấy cô cười nói:"Ngồi xe đến phát bệnh hay sao mà lại khóc rồi?"
An Hồng cười rộ lên, ngẩng mặt nhìn anh, dáng dấp thật là cao, cư nhiên mình vẫn chưa tới bả vai anh. Dáng vẻ anh vẫn như vậy, chỉ là trưởng thành một ít, cứng cáp một ít, càng thêm trở nên tuấn lãng dễ nhìn.
An Hồng nói: "Hiểu Quân, anh đã về rồi!"
Hàn Hiểu quân xoa đầu cô:
"Ừ, anh đã trở về."
Nhận lấy hành lý trong tay An Hồng, Hàn Hiểu Quân nắm tay của cô đi về phía trạm xe bus.
Thỉnh thoảng An Hồng lại ngẩng mặt nhìn anh, dưới ánh mặt trời chói chang, anh khẽ híp mắt, bên trán có mồ hôi chảy xuống, theo giọt mồ hôi đi xuống, An Hồng nhìn thấy bên môi anh lông tơ mọc ra lún phún.
Cô hỏi: "Hiểu Quân, tại sao lại là anh tới đón em?"
"Em còn hỏi à!" Hàn Hiểu Quân nhướng lông mày, "Anh hào hứng đi đến nhà tìm em mà bà ngoại nói em qua nhà mẹ nghỉ hè, đi khoảng 1 tháng."
"Là mẹ muốn em đi đến đó nha, không phải là em muốn đi đâu mà."
"Sau đó bà ngoại tới cửa hàng nói chuyện với mẹ, nói là em sẽ trở lại sớm hơn, đi chuyến xe ngày hôm nay nên anh đến đón em đó."
"Hiểu Quân."
"Hả?"
"Làm sao anh lại cắt cái đầu như thế này?"
"Bởi vì mát mẻ."
"Hiểu Quân."
"Hả?""Em rất nhớ anh."
"Đồ ngốc."
Người ở bên ngoài mà nghe được đoạn đối thoại tình cảm như vậy giữa một cô bé 10 tuổi và cậu bé 13 tuổi rưỡi nhất định sẽ cảm thấy vừa kỳ quái vừa kinh ngạc. Nhưng là nếu bọn họ nhìn thấy ở trên xe bus, bé gái dựa vào bả vai bé trai ngủ, khuôn mặt thỏa mãn, nhất định sẽ thay đổi cái suy nghĩ xấu xa đó bởi vì hình ảnh kia thật đẹp đẽ và tinh khiết.
Những ngày hè còn lại thực vui vẻ và phong phú, không buồn không lo. An Hồng tham gia lớp học vẽ ở cung thiếu nhi, Hàn Hiểu Quân liền tham gia lớp thư pháp, hai người cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Thời gian rảnh rỗi, Hàn Hiểu quân mang theo An Hồng đi tìm Đinh Ngôn chơi, Đinh Ngôn lên học ở trường trung học Ngọc Lan, một năm không gặp Hàn Hiểu Quân, cũng cực kỳ là nhớ nhung.
Ba người hoặc là đi bơi lội, leo núi, nghịch nước, thỉnh thoảng còn đi chèo thuyền du hồ.
Buổi tối, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đi tản bộ trong thôn Hạnh Phúc, đi một vòng lớn, sau đó mua một ít kem, ngồi nghỉ ngơi ở khu đất trống chợ Đông.
Nhìn những ngôi nhà cấp 4 đang sáng đèn trong thôn Hạnh Phúc, Hàn Hiểu Quân nói: "Ba anh nói, thôn Hạnh Phúc sắp bị dỡ bỏ."
An Hồng sững sờ, hỏi: "Dỡ bỏ? Vậy chúng ta sẽ đi nơi nào để ở?"
"Không phải, là dỡ bỏ mấy khu nhà cấp 4 rồi xây các khu chung cư."
"Lúc nào xây thì ạ?"
"Anh cũng không biết, chắc là sẽ nhanh thôi, nghe nói là công trình đô thị hóa. Ba anh nói nếu thôn Hạnh Phúc bị dỡ bỏ thì nhà anh sẽ tạm thời mở tiệm ở nơi khác, sau đó ba sẽ mua một căn để gia đình anh định cư tại thành phố J."
"Thật a!" An Hồng thật vui mừng, "Vậy sau này anh không cần trở về nhà ông ngoại nữa có phải không, hộ khẩu của anh ở thành phố J, anh có thể trở lại đây học nha."
"Em vẫn không hiểu được đâu..., việc này cùng hộ khẩu không quan trọng, cho dù là có hộ khẩu hay không thì cấp 2 cấp 3 anh vẫn học ở đó."
"A ——" tiếng nói thất vọng vang lên.
Hàn Hiểu Quân nhìn thấy vết sẹo hồng hồng bên mi trái của An Hồng, đưa tay xoa xoa, An Hồng cả kinh vội vàng nghiêng người né tránh.
"Làm sao lại thế này?" Anh nhăn mày lại, "Lúc anh không ở đây em luôn bất cẩn thế sao."
An Hồng nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, đột nhiên cảm thấy uất ức, kể cho Hàn Hiểu Quân nghe đầu đuôi câu chuyện. Nhắc đến thằng nhóc thối tha Lộ Vân Phàm, cô liền nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Hiểu Quân nghe được vừa đau lòng vừa buồn cười: "A Hồng, em đã lớn như vậy, vẫn đánh nhau cùng một thằng nhóc con?"
"Là nó đánh trước em a! Nó là một thằng điên!" Trong đầu An Hồng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trắng noãn của Lộ Vân Phàm, lửa giận lại bùng cháy "đùng đùng đùng" trong lòng.
Hàn Hiểu Quân bộ dáng giả vờ như rất tức giận, mày rậm nhíu lại: "Con nhà ai mà hư hỏng thế kia, đem A Hồng nhà chúng ta biến thành cái bộ dáng này, sau này không nên để anh nhìn thấy nó, gặp một lần đánh nó một lần!"
An Hồng vui vẻ, toét miệng cười cực kỳ hài lòng.
Lúc đó, Lộ Vân Phàm đang nghỉ hè trong nhà Dì ở phía bắc Trung Quốc, mùa hè nóng bức mà đột nhiên sống lưng lạnh hết cả lên, tiếp theo liền "Ắt xì! Ắt xì!" mấy cái liên tiếp.
Nước mắt nước mũi rớt xuống, nó kêu lên: "Dì!! Dì!! Cho con thêm một cái khăn nữa ————"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc