Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 112

Tác giả: Hàm Yên

SÁU NĂM SAU
Lộ Vân Phàm có một giấc mộng.
Trong mộng, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xán lạn, ngày cả gió thổi đến cũng thật là ấm áp. Anh đứng ở trên một cái sân thể dục, lúc này đang chuẩn bị xuất phát chạy.
S***g lệnh nổ vang bên tai. Lộ Vân Phàm như mũi tên rời khỏi cung vậy, liền xông ra ngoài, anh chạy ở giữa ở một đám người trẻ tuổi, cánh tay đong đưa rất có quy luật, chân dài di chuyển, chạy đi vừa kiên định lại có lực.
Hô hấp của anh thật vững vàng, thân thể tựa như hoàn toàn không chút mệt nhọc. Cả cái sân thể dục dọc to như vậy, anh chạy một vòng lại một vòng. Bên tai là tiếng hò hét cố lên không ngừng nghỉ. Anh ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, người đang ngồi nơi đó không đếm được, nhưng khuôn mặt cả đám người đó đều rất mơ hồ, làm anh không nhìn thấy rõ ai hết.
Anh lại quay đầu lại xem tuyển thủ bên người, cũng y như vậy, anh không thể nhòn thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở ồ ồ của bọn họ.
Lộ Vân Phàm có chút buồn bực, nhưng lại cũng không hề nghĩ nhiều. Anh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, dần dần liền thoát khỏi cả đám người, một mình xông lên dẫn đầu phía trước.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở phía sau, Lộ Vân Phàm không khỏi có chút đắc ý, anh ngẩng đầu lên nhìn phía trước. Dải băng màu vàng ở điểm cuối đang chạy theo gió đong đưa, phía sau dải băng dường như còn có một người đang đứng.
Bóng dáng yểu điệu, mái tóc được buộc lên cao cao như chiếc đuôi ngựa. Khi cô cười rộ lên thì ánh mắt dài nhỏ liền nheo tít lại, đều bị làm anh nảy sinh sự ấm áp. Cô đang vẫy tay về phía anh, lớn tiếng kêu: "Cố lên, cố lên!"
Ngọn gió mát thổi phất qua hai má của cô. Cô gái tuổi trẻ cười tươi như hoa. Lộ Vân Phàm nhếch khóe miệng lên, càng thêm ra sức chạy về phía cô.
Nhưng mà nhìn thấy điểm cuối đường chạy xem ra rất gần, thế nhưng sao chạy lại thấy xa như vậy. Lộ Vân Phàm cảm thấy hai chân mình giống như bị rót chì vào, không biết tại sao anh lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Anh hướng về cô gái ở phía xa xa kia, kêu lên: "An An! Anh rất mệt!"
"Cũng sắp đến nơi rồi, cố lên!" Cô gái vẫn ngoắc tay như trước. Lộ Vân Phàm khẽ cắn môi, lại tiếp tục chạy lên phía trước. Hô hấp rối loạn, bước chân nặng dần, tim đập gấp gáp, nhưng anh tuyệt không để ý.
Đột nhiên, dưới chân anh bị vấp một cái. Cả người anh liền nặng nề ngã lăn ra ở trên mặt đất, một cảm giác đau đớn từ phần chân truyền lên đến tận trái tim.
Lộ Vân Phàm gượng chống chân nâng phía trên thân thểi lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái kia, cố nén nhịn đau, hô to: "An An, chân anh đau quá!"
Cô gái kia vẫn chỉ đứng đó cười nhìn anh, không nói nữa.
Bên người anh vang lên vô số tiếng bước chân. Một nhóm các chàng trai trẻ tuổi ào ào vượt qua anh, hoan hô nhảy nhót chạy về phía điểm cuối. Người chạy về trước tiên là một chàng trai cao lớn khỏe đẹp. Anh ta giơ hai tay lên, thân thể vọt tới dải băng màu vàng. Dưới ánh mặt trời, Lộ Vân Phàm chỉ nhìn thấy hình dáng khuôn mặt đầy sự kiên nghị của anh ta, còn có vẻ mặt đắc ý sau khi giành được thắng lợi.
Lộ Vân Phàm vẫn muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không có được sức lực. Anh không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng đột nhiên kinh hãi, anh đã không thấy đù* phải của mình đâu nữa.
Đôi chân của anh vốn thon dài cân xứng, giờ đây chỉ còn lại có một đoạn ngắn ngủn chừng hơn hai mươi centimet. Anh vô lực ngồi ở trên mặt đất, chỗ chân bị gãy máu chảy ra thành một bãi, nhìn thấy mà ghê người.
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền bật khóc lên. Anh không biết lúc này nên làm thế nào. Anh ôm lấy cái chân gãy của mình, lại nhìn về phía điểm cuối, cô gái kia đang nghênh đón chàng trai chạy về đích đầu tiên. Cô đưa chai nước lên, thẹn thùng nói: "Hiểu Quân, anh là người lợi hại nhất."
Lời nói tựa như một cây đao, đâm thẳng vào trong lòng Lộ Vân Phàm.
Anh nằm phục xuống trên mặt đất, một tay vỗ đất, một tay vươn về trước, thê lương gọi với tên của cô: "An An! An An! An An!"
Cô gái kia tựa như không nghe thấy. Cô dắt thắng tay chàng trai chiến thắng kia, chậm rãi bỏ đi xa. Đi được một lúc, cô lại quay đầu lại thoáng nhìn qua anh, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ lẫn căm hận.
Trong nháy mắt trời liền tối sập xuống, mây đen kéo đến dầy đặc, mưa to rơi tầm tã.
Lộ Vân Phàm cả người ướt đẫm nằm trên mặt đất. Cả cái sân thể dục trống rỗng một mảnh, lúc này chỉ còn lại một mình anh.
Anh giang rộng hai tay, đù* phải đau nhức, nhưng lại không chống đỡ nổi nỗi đau ở trong lòng.
Anh tự tay sờ lên chỗ gãy chân của mình. Cái cảm giác kỳ dị nàylàm toàn thân anh phát run lên.
Anh nghĩ, đây nhất định là giấc mộng, nhất định là giấc mộng, nhất định là giấc mộng!
Rồi sau đó, anh mở mắt.
Đây đúng thật là một giấc mộng, nhưng mà hiện thực, so với cảnh tượng trong mơ dường như còn muốn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọn hơn.
Lúc Giang Bội tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang nằm ở trên giường bệnh lớn tiếng thở. Hai mắt anh trợn tròn, trên mặt, trên người đầm đìa mồ hôi, ***g phập phồng *** kịch liệt, tay phải đang gắt gao che phủ ở trên đù* phải đã bị cắt của chính mình.
Giang Bội nhíu mày lại, kéo tay phải của anh đặt xuống bên cạnh người anh, nhẹ nhàng nói: "Lại gặp ác mộng sao? Không nên cào miệng vết thương như thế, rất nhanh liền khép miệng lại thôi."
Hô hấp của Lộ Vân Phàm dần dần bình ổn lại. Anh quay đầu nhìn Giang Bội, hỏi: "Đến khi nào thì cháu được lắp chân giả vậy?"
“Sắp rồi, trước sẽ dùng chân giả tạm thời đã, sau mấy tháng thích ứng được thì có thể lắp chân giả chính thức rồi."
"Vâng." Lộ Vân Phàm đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi."Lạc Phong về nước rồi sao?"
Giang Bội một bên mát xa chân trái giúp anh, vừa nói: "Ngày mai mới đi."
"Cháu nghĩ muốn gặp cậu ấy."
"Được thôi, vào buổi chiều Lạc Phong sẽ tới thăm cháu."
Trước khi Hứa Lạc Phong về nước, anh lại đến thăm Lộ Vân Phàm một lần cuối cùng. Lộ Vân Phàm suy xét hồi lâu, rốt cục nói ra một điều thỉnh cầu với bạn tốt của mình.
"Lạc Phong, sau khi về nước, cậu giúp tớ đi mua lại phòng ở của An Hồng nhé, có được không?"
Hứa Lạc Phong nhăn mày: "Vì sao?"
"Không cần hỏi vì sao, cậu cứ làm theo lời tớ nói là được."
"A Lộ, cô ta đối xử với cậu như vậy, cậu không cần cứ phải nhớ thương cô ta đâu!."
Lộ Vân Phàm cúi đầu không nói.
Hứa Lạc Phong cực kỳ tức giận: "Cậu có nghe hay không? Hãy quên hẳn cô ta đi!"
"Hãy làm theo lời tớ đã nói đi!"
"Nếu tớ không đáp ứng với cậu thì sao?"
"Tớ sẽ đi tìm người khác." Lộ Vân Phàm vẫn suy yếu như trước, sắc mặt thảm đạm, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Hứa Lạc Phong cảm thấy quả thực anh không thể nào nói lý được. Thật lâu về sau, anh mới miễn cưỡng đáp ứng: "ĐƯợC rồi, tớ đồng ý với cậu."
Vài ngày sau, vết thương bị cắt của Lộ Vân Phàm đã khép miệng lại. Vì muốn làm giảm bớt sự phù nề của vết thương, cũng như để tiêu trừ những biến chứng đau đớn, bác sĩ cổ vũ anh lắp chân giả tạm thời để luyện tập đứng thẳng người lên và bước đi.
Quá trình phục hồi chức năng thật là khổ sở. Cơ bắp chân trái của Lộ Vân Phàm đều đã héo rút rất nhiều, đù* phải lại vừa mới khỏi, mỗi một lần luyện tập đều làm mồ hôi lạnh của anh chảy xuống ròng ròng. Giang Bội căn bản không đành lòng nhìn, Lộ Vân Phàm cũng cứ cắn chặt răng, không khóc.
Rốt cục, anh có thể bám vào xà kép, chậm rãi đi lại. Chỉ là khi cúi đầu nhìn đến khung xương của chiếc chân giả bên phải kia, trong lòng anh dấy lên nỗi chua xót khó có thể nói hết! Thế nhưng trên mặt anh lại cũng chưa bao giờ biểu hiện một chút nào ra ngoài .
Chân phải dẫm trên đất, không còn có cái loại cảm giác mà bản thân nên có này, Lộ Vân Phàm nhắm mắt lại để cảm nhận, cảm giác chân mình đứng giống như là đang đứng ở bên vách núi, lung la lung lay, giống như anh đang đằng vân giá vũ (*).
(*) Đằng vân giá vũ: cưỡi mây lướt gió
Anh dằn tâm tình của chính mình xuống, chính là nghiêm cẩn và tích cực luyện tập đi lại. Giang Bội cảm thấy vui mừng, lại có chút bận tâm. Bằng với những hiểu biết của cô đối với Lộ Vân Phàm, cô cho rằng anh nhất định sẽ phải phát giận cực kỳ mới đúng. Hơn nữa, anh là một người cực kỳ sợ bị sợ đau. Hồi còn học trung học, lúc đó cái chân bị gãy xương đã khỏi hẳn, khi luyện tập đi lại, anh đều có thể gào khóc kêu đến nửa ngày. Nhưng mà bây giờ, anh tựa như đã thay đổi lại thành một người khác vậy. Chân trái bị đau, sự đau đớn nơi đù* phải bị cắt, tựa như cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Giang Bội biết, vết thương của anh thế nhưng lại là nằm ở trong lòng.
Lộ Vân Phàm cũng có thời điểm không khống chế bản thân.
Anh cũng có lúc bị té ngã. Khi luyện tập ngồi xuống, đứng lên, nếu anh cố gắng vài lần mà vẫn không đứng được, mỗi lần bị ngã lại xuống trên đất hoặc không đứng được, giáo viên dạy phục hồi chức năng cũng sẽ đến dìu anh. những lúc này, anh sẽ phát giận đối với đối phương, sử dụng lẫn lộn tiếng Anh và tiếng Trung để mắng mỏ, thậm chí còn bảo người ta cút đi.
Buổi tối, Giang Bội sẽ cùng với bác sĩ xem xét phần chân tay đã bị cắt cụt còn lại của anh. Phần chân tay đã bị cụt còn lại của anh vẫn bị sưng phù như cũ, lại còn phải chịu bị chiếc chân giả cọ sát vào đến đỏ rực. Thế nhưng Lộ Vân Phàm vẫn chỉ ngơ ngác nằm ở trên giường, tùy ý để phần chân cụt còn lại của mình cho vài người nâng lên rồi buông xuống, buông xuống lại nâng lên. Anh phảng phất như đã không còn cảm giác nữa, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt một mảnh.
Los Angeles là một thành phố khô hạn thiếu mưa. California là nơi ánh mặt trời dư thừa. Nhất là vào mùa Hạ, mấy tháng liền không hề đổ mưa là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà đến tháng tám, trời thế nhưng lại đổ mưa. Từng giọt mưa rỏ tí tách. Một trận mưa cuốn đi sóng nhiệt trong ngày hè, nhưng lại gây cho Lộ Vân Phàm một loại thống khổ khó có thể tưởng tượng được.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái cảm giác đau đớn này. Cả bên chân trái giống như là đang bị những con sâu rỉa rói, nhất là nơi đầu gối, chỗ bị thương, đau đến mức anh chôn mặt sâu vào ở trong chiếc gối đầu, răng nanh thiếu chút nữa thì cắn nát môi.
Giang Bội sợ hãi không biết làm sao, muốn giúp anh mát xa chân trái, chỉ cần hơi bị nặng nề một chút, cơ bắp cả người Lộ Vân Phàm liền căng thẳng. Anh tự tay giật tay Giang Bội ra, đau đến mức không thể nào phát ra tiếng được.
Giang Bội gọi bác sĩ tới. Bác sĩ chỉ nói, sau khi bị gãy xương, phát sinh loại cảm giác đau như vậy là chuyện bình thường. Theo thời gian trôi qua, tình trạng của bệnh sẽ nhẹ hơn dần dần.
Lộ Vân Phàm đã có chút mơ mơ màng màng. Anh và Giang Bội đều tin tưởng vào những lời mà các bác sĩ ở nước Mĩ đã nói! Thế nhưng đến sau này, đã trải qua rất nhiều năm rồi, nhưng loại cảm giác đau này luôn luôn dây dưa với anh, làm cho anh đêm không thể say giấc, ăn không biết ngon.
Có đôi khi, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi, Lộ Vân Phàm chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya. Anh sẽ lại nghĩ đến, ngày mà Hàn Hiểu Quân rời đi kia, trời chính là đổ mưa. Đây có phải là sự trừng phạt của ông trời đối với anh hay không, để làm cho anh vĩnh viễn đều không thể quên được lỗi lầm mà bản thân mình đã phạm phải. Muốn anh vĩnh viễn phải gánh vác cái quả đắng này.
Mấy tháng sau Lộ Vân Phàm đã hồi phục lại sức khỏe, rốt cục anh đã được đổi lại chiếc chân giả chính thức.
Anh bắt đầu sống cuộc sống bình thường. Nhưng mà, rốt cuộc cuộc sống này của anh không thể rời khỏi cây nạng chống, chân giả, xe lăn. Hơn nữa, trong phòng tắm còn có một chút những phương tiện để phụ trợ cho người tàn tật.
Lại mấy tháng nữa trôi qua, Lộ Kiến Vũ thương lượng cùng với Lộ Vân Phàm. Giang Bội sẽ về nước, để cho anh ở nước Mĩ tiếp tục đi học, kết thúc khóa học chính quy, lại tiếp tục học thạc sĩ.
Lộ Vân Phàm đồng ý.
Hứa Lạc Phong đã tới nước Mĩ để học. Hai người đều có tên trong danh sách của trường Stanford, thuê một gian nhà trọ, làm bạn cùng phòng.
Ở nước Mĩ người người đều lái xe. Lộ Vân Phàm tuy bị thiếu chân nhưng anh vẫn có thể lấy bằng lái. Thế nhưng mà, anh nhất định không bao giờ lái xe nữa. Hứa Lạc Phong bất đắc dĩ, đành phải làm lái xe chuyên trách của anh, hai người bắt đầu cuộc sống cộng đồng ở trong trường học.
An Hồng tiếp tục công tác tại Phong Nguyên.
Chỉ có điều là, lực chú ý của cô hiện giờ không còn tập trung nữa. Trí nhớ cũng càng ngày càng kém, rốt cục, cô đã bị phạm sai lầm ở trong công việc.
Lần đầu tiên làm sai dự toán, lãnh đạo chỉ có dặn dò cô vài câu.
Lần thứ hai phạm sai lầm, Ngũ Tổng gọi cô đến để nói chuyện.
Cho đến lần sai phạm thứ ba, cũng là một lần sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì cô dùng sai ký hiệu đơn vị, khiến cho lần dự thầu của Phong Nguyên bị lầm vào tình thế bị gạt bỏ. Ngũ Tổng giận dữ, nói với lãnh đạo trong bộ phận và An Hồng, nếu như An Hồng còn tái phạm lần thứ tư, thì sẽ khai trừ cô.
An Hồng giống như chim sợ ná. Cô cảm giác mình đã đủ cẩn thận, nhưng lại vẫn sẽ phạm phải những lỗi y như vậy. Công việc của cô, nếu trong dĩ vãng chỉ cần ba giờ sau là cô đã có thể hoàn thành tốt rồi, nhưng bây giờ phải cần gấp đôi thời gian để làm, đã vậy lại còn mắc sai lầm liên tục.
Lãnh đạo của cô cũng phải chịu áp lực rất lớn. Tất nhiên thái độ đối với cô sẽ không thể tốt được. Sau khi để xảy ra việc này, đương nhiên các đồng nghiệp cũng sẽ phê bình kín đáo đối với cô. Lau­ra lại càng rất vui sướng khi người khác bị gặp họa, thường thường đi tìm những việc vụn vặt giao cho An Hồng. Hoặc là ném cho cô làm một vài công việc râu ria, còn bản thân mình thì chìm vào trong cảnh thanh nhàn.
Có một lần, An Hồng đã phải thức suốt cả đêm, làm xong chuyện của mình, sau đó làm tiếp công việc mà Lau­ra đã giao cho mình. Sau khi trời sáng, cô mau chóng giao lại tài liệu kia cho Lau­ra. Lau­ra lại đến nhìn một cái cũng không nhìn, chỉ bỏ lại một câu: "Việc này tôi đã làm xong rồi! Sao cơ? Tôi không nói cho cô biết sao?"
An Hồng không hề hé răng, lặng yên trở về chỗ ngồi của mình.
Hợp với hai ba lần sau này, cô rốt cuộc biết Lau­ra là đang cố ý trêu đùa cô. An Hồng tự nói với mình, cần phải nhẫn nhịn, không nên đi so đo cùng cô ta.
Nhưng mà có một ngày, ở bên ngoài phòng trà nước, cô nghe được Lau­ra đang cùng với mấy nữ đồng nghiệp khác nói chuyện về mình.
"Cái con bé An Hồng kia, mọi người không nên nhìn vào cái biểu cảm không nói không rằng kia của cô ta, kỳ thực cô ta là một người rất có thủ đoạn. Công việc làm thì tệ hại như vậy, thế mà vẫn còn có thể tiếp tục trà trộn ở trong công ty như vậy, nhất định là có người chống lưng rồi."
"Vậy sao! Lau­ra, có phải là cô ta được người khác giới thiệu vào làm không vậy?"
"Tôi nghe nói là Tạ Công ở bộ phận kỹ thuật giới thiệu vào."
"Tạ Công? Không trách được! Ba ba Tạ Công trước kia làm việc ở phòng xây dựng tỉnh, có rất nhiều mối quen biết."
"Đúng vậy, cho nên tôi cảm thấy rằng, cô ta nhất định phải có quan hệ gì đó đối với Tạ Công, bằng không chỉ là một người bình thường ở thành phố J, lại tốt nghiệp ở đại học Z. Tốt nghiệp xong lại chạy tới thành phố T để làm cái gì? Đến tìm chỗ nương tựa của tình lang chứ sao!"
"Hiện tại đa phần sinh viên đều sống rất phóng khoáng, ở chung, N4o th4i chuyện này cũng rất nhiều đó."
Đột nhiên, có một giọng nói nữ xa lạ vang lên: "Các người không bằng không chứng, chớ có nói hươu nói vượn! Nói bậy người ta sau lưng như vậy, có phải là thiếu đạo đức hay không, hả?"
Lau­ra sửng sốt, nói: "Chúng tôi đang nói về An Hồng, mắc mớ gì đến cô chứ nhỉ?"
"Tôi đây chính là không thể nào nhìn thấy mà bỏ qua, không thể được! Đi theo bạn trai đến đây thì như thế nào? Tôi đây cũng là người ở tỉnh ngoài, cũng không phải tốt nghiệp ở nơi này, tôi đây chính là người đã đi theo bạn trai của tôi tới thành phố T đó! Tôi còn đang muốn kết hôn với anh ấy đây! Không được sao? Hừ! Chung quy, so với một số người, có người tuổi đã một bó to đùng rồi mà vẫn còn chưa có bạn trai, thì còn tốt hơn nhiều!."
Lau­ra bị chọc tức: "Cô!"
"Coi như quên đi." Mấy người phụ nữ kia liền kéo Lau­ra đi ra khỏi phòng trà nước. Vừa đi tới cửa, các cô liền nhìn thấy An Hồng đang im lặng đứng thẳng ở nơi đó, tất cả đều cả kinh, sắc mặt biến đổi, lần lần cũng liền bỏ đi.
Ng'n t An Hồng siết chặt lấy cái cốc đi vào trong phòng trà nước. Bên trong phòng chỉ còn lại có một cô gái đang ở đó pha coffee. Nhìn thấy An Hồng, cô gái đó hơi mỉm cười một chút.
An Hồng xé hai túi instant coffee (cà phê hòa tan uống liền) đổ vào trong cái cốc. Cô gái kia có chút kinh ngạc: "Cậu pha hai gói sao?"
"Ừ." An Hồng chờ nước chảy vào, sau một hồi trầm mặc, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn cậu."
"Hả?" Cô gái kia cười "Phì" ra một tiếng, nói: "Bọn họ nói những lời như vậy, tớ giống như bị trúng đạn rồi, cho nên mới cãi nhau vài câu với bọn họ mà thôi!"
An Hồng cúi đầu nở nụ cười.
Cô gái nâng cái cốc lên uống một hớp cà phê, vụng trộm nhìn An Hồng, nói: "À, tớ là người mới tới bộ phận nghiệp vụ 2, Lưu Diễm."
"An Hồng." An Hồng quay đầu nhìn Lưu Diễm, "Bộ phận Dự toán."
Tháng 9 năm 2005, Tiêu Lâm chuyển tới một trường trung học ở thành phố T để học lớp 11.
Cô cảm thấy An Hồng càng ngày càng có cái gì đó không thích hợp.
An Hồng thật dễ giận, thật hay nghi thần nghi quỷ, lại thường hay ngẩn người, còn có thể trốn đi khóc.
Cô một điếu lại tiếp một *** khác, một tuần, cô có thể hút hết sạch một bao TL. Tiêu Lâm đi vào trong phòng cô, chung quy có thể nghe được mùi khói nồng đậm, cô bị nghẹn không sao thở nổi.
An Hồng lại không có chút phản ứng nào. Cô còn uống R*ợ*u. Bia uống vào không say, còn R*ợ*u đỏ lại quá đắt, cô liền bắt đầu uống R*ợ*u trắng.
Tiêu Lâm biết, An Hồng là muốn để cho chính mình bị quá chén, bị say đi, như vậy thì cô sẽ không nghĩ ngợi gì đến hồi ức về chuyện trước kia nữa.
Nhưng mà tửu lượng của An Hồng lại rất tốt, rất khó làm cô bị quá chén mà say.
Cô thậm chí còn nôn mửa ở trong phòng, thân thể khó chịu đến cực điểm, nhưng trong đầu thì vẫn còn có thể
.......
Còn nữa...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc