Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 110

Tác giả: Hàm Yên

CHƯƠNG 110.1: SỰ HOÀI NGHI
Los Angeles. Trong bệnh viện.
Thời điểm Hứa Lạc Phong đi vào phòng bệnh, Lộ Vân Phàm còn đang ở ngủ trưa.
Hứa Lạc Phong cũng không đánh thức bạn dậy, cứ thế ngồi ở một bên chơi trò chơi trong điện thoại di động. Hơn một giờ sau , hộ lý đến giúp đưa Lộ Vân Phàm đi toilet, anh mới từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy Hứa Lạc Phong ở bên giường, trên mặt Lộ Vân Phàm cũng không phản ứng nhiều lắm, giọng điệu của anh rất nhạt: "Tại sao cậu lại ở chỗ này như vậy?"
Hứa Lạc Phong nhìn Lộ Vân Phàm, nói: "Hiện giờ tớ đang là khách du lịch, bất quá, sau học kỳ này tớ liền sang bên này để học rồi."
Lộ Vân Phàm lẳng lặng nhìn Hứa Lạc Phong. Bên người Hứa Lạc Phong có đặt một cái ba lô, nơi cổ áo sơ mi còn cắm một chiếc kính đeo mắt, vẻ mặt có chút phờ phạc, mệt mỏi. Lộ Vân Phàm biết, vừa mới xuống máy bay, Hứa Lạc Phong liền trực tiếp đi tới bệnh viện ngay.
Lộ Vân Phàm hỏi: "Định ở lại đây bao lâu?"
"Khoảng hơn mười ngày thôi."
"Vậy sao?"
"Chân của cậu như thế nào rồi?" Hứa Lạc Phong nhăn mày lại. Từ lúc bắt đầu đi vào phòng bệnh để thăm Lộ Vân Phàm cho đến giờ, anh liền cảm thấy nghi hoặc. Lộ Vân Phàm xảy ra tai nạn xe cộ đã hai tháng nay, Hứa Lạc Phong vốn cho là hơn hai mươi ngày không gặp lại bạn, nhưng khi nhìn thấy, tình huống của Lộ Vân Phàm có vẻ tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng tình huống thực tế hiển nhiên thì không phải như vậy. Dung nhan của Lộ Vân Phàm so với thời điểm vừa thức tỉnh sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, có phần tiều tụy hơn. Đầu đã cạo để kiểu đầu cua, cả người tái nhợt dọa người, gầy đến độ chỉ còn xương bọc da. Trên mặt rốt cuộc không có thần thái biểu cảm phấn khởi nào. Một đôi mắt lõm xuống, ánh mắt trống rỗng, mệt mỏi. Nào còn giống như một chàng trai trẻ trung vừa mới tròn 20 tuổi. Lộ Vân Phàm cứng ngắc nằm ở trên giường bệnh, tựa như một ông già đã nằm triền miên nhiều năm trên giường bệnh.
Lộ Vân Phàm nghe thấy vấn đề Hứa Lạc Phong hỏi, cúi gằm xuống nhìn nhìn vào đùi của bản thân mình, sau đó lắc đầu trả lời: "Tớ không biết."
"Khi nào thì bắt đầu làm vật lý trị liệu hồi phục chức năng?"
"Tớ không biết."
Hứa Lạc Phong cảm thấy kỳ quái: "Chỉ là gãy xương mà thôi, hẳn là không sai biệt lắm sẽ phải bắt đầu luyện tập đi lại chứ?"
"Tớ không biết." Lộ Vân Phàm cứ lặp đi lặp lại ba chữ kia, tầm mắt của anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, vẻ mặt hờ hững.
Hộ lý mới Hứa Lạc Phong tránh ra ngoài một lát, Hứa Lạc Phong biết Lộ Vân Phàm muốn đi vệ sinh, liền vỗ vỗ vào vai anh, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh đứng trên hành lang chờ đợi. Giang Bội vừa khéo đi tới, nhìn thấy Hứa Lạc Phong, khuôn mặt đầy vẻ thật kinh ngạc: "Tiểu Hứa?"
"Dì Bội." Hứa Lạc Phong đi đến bên cạnh Giang Bội, "Cháu sang đây để thăm A Lộ."
"Cháu thật có tâm." Giang Bội mỉm cười, cảm thấy vui mừng vì Lộ Vân Phàm có người bạn tốt như vậy.
"Tình hình của A Lộ bây giờ thế nào?"
Trừ bỏ người nhà của anh, không có ai biết tình hnhg thương tật của Lộ Vân Phàm như thế nào. Giang Bội thấy Hứa Lạc Phong cũng đã chạy đến nước Mĩ như vậy, cũng không có ý định giấu giếm anh nữa, cô thở dài, nói: "Thật sự rất nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị. . . cắt chân."
"Cắt chân sao?" Hứa Lạc Phong bị chấn động, kinh sợ rồi, "Vì sao vậy? Chẳng phải là cậu ấy chỉ có bị gãy xương thôi sao?"
"Thần kinh bị tổn thương. Cô cũng không biết rõ lắm, thế nhưng mà đã mới rất nhiều bác sĩ đến thăm khám rồi. Mọi người đều nói cho dù có giữ chân lại, thì đùi phải của tiểu Phàm cũng bị tàn phế. Hơn nữa Tiểu Phàm mỗi ngày đều cảm thấy chân đau, cả hai cái đùi đều đau. Có khi cô thấy nó đau đến mức sắp không chịu không được nữa, cứ cắn răng ở nơi đó tay nắm chặt lấy drap giường! Cô… cô bây giờ thực sự cũng không biết nên phải làm cái gì nữa! Ba ba của Tiểu Phàm nói, cho dù có phải tốn bao nhiêu tiền cũng đều phải giữ lại được chân cho nó. Thế nhưng mà bác sĩ ở nơi này lại nói như vậy không bảo đảm. Cô mỗi lần gọi điện thoại cho ba ba của Tiểu Phàm, cũng đã nói với ông ấy như vậy, nhưng ông ấy cũng vẫn cứ muốn trách cô."
Giang Bội xoa xoa huyệt Thái Dương dựa người vào ở trên tường, tựa như là đã tìm được đối tượng để nói hết ra vậy! "Tiểu Phàm vẫn còn chưa biết việc này. Những bác sĩ y tá mà chúng ta đã mời đều nói, không cần phải giải thích gì với Tiểu Phàm hết. Nhưng cô sợ nó sẽ không chịu nổi. Tiểu Hứa, cháu cũng biết rồi đó, từ nhỏ đến lớn Tiểu Phàm vẫn luôn là một đứa nhỏ yêu thích chạy nhảy. Tuổi của nó còn trẻ như vậy, nếu như bây giờ bị cắt chân đi rồi, nó làm sao có thể đón chịu được đây!"
Hứa Lạc Phong không nói gì. Tính cách của Lộ Vân Phàm như thế nào, đương nhiên là anh biết! Việc cắt chân, đối với Lộ Vân Phàm mà nói, có lẽ sẽ còn khó chấp nhận hơn là so với ૮ɦếƭ.
Giang Bội khịt khịt mũi, nói: "Ngày hôm qua bác sĩ vẫn cũng đã nói với cô, không thể kéo dài được nữa, tình hình đùi phải của Tiểu Phàm đã xấu lắm rồi. Động mạch trên mu bàn chân cũng đã biến mất, không thấy đập nữa. Đến cả bắp đùi gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi. Làn da được không còn một chút huyết sắc nào, bác sĩ nói, có giữ lại thì cũng không có một chút ý nghĩa nào nữa. Hơn nữa chân trái của nó bị tổn thương gãy xương tổn cũng khỏi đã sắp khỏi hẳn rồi, thế nhưng lại không thể tiến hành phục hồi chức năng được. Hiện tại cơ bắp của cả hai đùi đều teo quắt lại, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng đến ngay cả chân trái cũng sẽ trở nên rất tệ."
Hứa Lạc Phong ngơ ngác nghe. Sau khi anh bình phục lại hô hấp một chút, liền hỏi: "Vậy cô tính. . . nói cho cậu ấy biết hay không?"
"Cô không biết." Giang Bội quệt quệt nước mắt nơi khóe mắt, "Bác sĩ nói, phẫu thuật cắt tay chân cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, hiện tại chân giả cũng đã được làm rất tân tiến. Tiểu Phàm lắp chân giả vào thì rất nhanh có thể đi lại được một lần nữa. Nhưng mà, nhưng mà, cô. . . cô căn bản không dám nói điều này với Tiểu Phàm!"
Hứa Lạc Phong cũng thật khó khăn, anh hoàn toàn có thể hiểu rõ được sự bối rối của Giang Bội. Lộ Kiến Vũ ở trong nước, Giang Bội một mình ở nơi này làm bạn với Lộ Vân Phàm. Cho dù Lộ Vân Phàm còn có sự trợ giúp của nhà chú ruột, nhưng áp lực của Giang Bội cũng rất là rất lớn.
Hứa Lạc Phong nghĩ nghĩ, hỏi: "Thật sự không có một chút cơ hội nào để xoay chuyển nữa hay sao?"
Giang Bội chậm rãi lắc đầu: "Có giữ chân lại thì cũng không thể đi được. Các bác sĩ ở nước Mĩ cảm thấy không rất khó hiểu đối với sự kiên trì của chúng ta. Theo bọn họ, mạng sống mới là quan trọng nhất, cuộc sống bình thường tiếp theo là thứ yếu. Việc lắp chân giả vào để đi thì có lợi hơn rất nhiều so với việc giữ lại cái chân kia! Thế nhưng mà, bọn họ. . . bọn họ lại không hiểu Tiểu Phàm là như thế nào! Tiểu Hứa, bây giờ cô thật sự không biết nên làm sao rồi. Buổi sáng hôm nay cô đã nói chuyện điện thoại với ba ba Tiểu Phàm. Vào ngày mai ông ấy sẽ chạy tới đây. Mấy ngày hôm trước Tiểu Phàm còn hỏi hỏi cô rằng, đến khi nào thì nó có thể xuống đất để đi, cô thật không biết phải trả lời với nó như thế nào nữa."
"Dì Bội, không bằng, cứ để cháu đinói chuyện này với Lộ Vân Phàm đi!" Hứa Lạc Phong nhìn Giang Bội, "Cháu sẽ giải thích với A Lộ, cậu ấy không phải là một người yếu ớt như vậy đâu. Cháu cảm thấy, cậu ấy nên được biết hết tất cả những chuyện này!"
Giang Bội ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lạc Phong. Cô có chút do dự, nhưng lại cảm thấy nếu để cho Hứa Lạc Phong nói việc này với Lộ Vân Phàm, có lẽ có thể có hiệu quả tốt hơn là để cô nói với anh.
"Tiểu Hứa. . ."
"Cô cứ yên tâm, có cháu ở bên cạnh cậu ấy rồi, sẽ không có việc gì đâu!" Hứa Lạc Phong biết Giang Bội đã đồng ý, trong lòng cũng bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi hộ lý rời khỏi phòng bệnh, Hứa Lạc Phong một mình tự tiến vào.
Lộ Vân Phàm vẫn như trước, cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà, Hứa Lạc Phong ngồi vào bên cạnh anh, gọi một tiếng: "A Lộ."
Lộ Vân Phàm cũng không quay đầu lại nhìn Hứa Lạc Phong, chỉ có nhẹ nhàng thưa lên một tiếng "Ừ!"
"Mấy ngày hôm trước tớ đã gọi điện thoại cho Từ Mạt Mạt rồi."
Nghe thấy một câu này, Lộ Vân Phàm lập tức quay đầu lại nhìn bạn.
"Cậu bây giờ vẫn còn đang nhớ thương cô ấy sao?" Trong mắt của Hứa Lạc Phong thoáng qua một chút vẻ trào phúng, "Lộ Vân Phàm, cậu có chút cốt khí được một chút hay không?"
"Cậu đã nói với Từ Mạt Mạt cái gì rồi hả ?"
Lộ Vân Phàm hoàn toàn không để ý tới thái độ của Hứa Lạc Phong, chỉ hỏi đuổi theo anh.
Hứa Lạc Phong hít sâu một hơi, nói: "Tớ muốn nói cho cậu biết về một chuyện này."
"Nói đi!."
"An Hồng đi đến thành phố T để làm việc."
"Tớ biết rồi."
"Cô ấy đã bán căn nhà rồi."
Lộ Vân Phàm mở to hai mắt nhìn.
"Sau học kỳ, Tiêu Lâm sẽ chuyển trường đi đến thành phố T. Tớ xem, hai chin em nhà họ không có ý định trở về đây nữa rồi."
". . ."
"Còn có. . ." Hứa Lạc Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm, "Tần Nguyệt đã ૮ɦếƭ."
"Cái gì?" ánh mắt của Lộ Vân Phàm trong nháy mắt liền trừng lớn, "Phẫu thuật của cô ấy thất bại sao?"
"Không phải!” Hứa Lạc Phong bình tĩnh nói: "Phẫu thuật của cô ấy thật thành công. Từ Mạt Mạt cũng không nói nhiều về chuyện này, nhưng mà tớ đi đến bệnh viện nghe ngóng, Tần Nguyệt ૮ɦếƭ là do tự sát. Cô ấy đã từ lầu 8 của bệnh viện nhảy xuống dưới, tử vong ngay tại hiện trường. Trong báo cũng có nêu về tin tức này."
"Vì sao vậy?" Lộ Vân Phàm lắc lắc đầu, mấp máy đôi môi hỏi, "Là vì. . . Hàn Hiểu Quân sao?"
"Không biết. Nhưng mà trước khi cô ấy ૮ɦếƭ, cô ấy đã gặp mặt An Hồng. An Hồng chân trước mới vừa đi, cô ấy sau lưng liền nhảy lâu, ૮ɦếƭ ở ngay trước mặt An Hồng."
Lộ Vân Phàm đã chấn động kinh sợ không nói được ra lời.
"Cậu vẫn còn chưa rõ sao?" Hứa Lạc Phong nhìn cậu bạn thân ở trên giường đã ngẩn người ngơ ngẩn, "Nhất định là An Hồng đã nói chút gì đó với Tần Nguyệt, bức cô ấy phải ૮ɦếƭ."
Lộ Vân Phàm lắc lắc đầu loạn xạ: "Sẽ không, sẽ không đâu. . . An An. . . Cô ấy không phải là người như thế."
"A Lộ! cậu còn muốn lừa gạt mình tới khi nào?" Hứa Lạc Phong thấy Lộ Vân Phàm đã không thể nói ra lời, "Cậu đã dùng mạng của mình để cứu cô ta, nên mới bị thương tổn nặng đến như vậy, sinh tử còn chưa biết, cô ta lại nói như vậy ở ngay trước mặt Hàn Hiểu Quân! Chẳng lẽ câu cho rằng cô đang an ủi Hàn Hiểu Quân hay sao? Tớ nói cho cậu biết tớ không tin! Bởi vì tớ là tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy! Được! Cứ cho là cô ta đã an ủi Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, vậy thì vì sao khi cậu còn đang hôn mê như vậy, cô ta cũng không tới thăm cậu lấy một lần như thế? Cậu đã hôn mê tới 16 ngày trời đấy! Ngay cả một lần thôi, cô ta cũng không hề tới! Cậu nói với tớ xem, vì sao?"
Lộ Vân Phàm không đáp lại được. Trong tay anh chỉ có một lá thư chia tay của cô, anh cũng muốn biết là vì sao.
"Cô ta không tới thăm cậu coi như xong, thậm chí ngay cả phòng ở cũng bán đi. Vừa mới tốt nghiệp xong đã bỏ đi nơi khác. Cô ta đi nơi khác cũng thôi đi, nhưng khi cậu đi tới nước Mĩ, sau đó cô ta lại trở về thành phố J, đến gặp mặt với Tần Nguyệt. Tớ đã từng hỏi y tá ở bên kia, các cô y tá đều nói lúc đó Tần Nguyệt đã khôi phục được tốt lắm, trạng thái tinh thần không tồi, rất nhanh có thể xuất viện được rồi. Nhưng mà, sau khi Tần Nguyệt gặp mặt với An Hồng xong, bỗng chốc Tần Nguyệt liền nhảy lầu. Lộ Vân Phàm, cậu vẫn chưa rõ sao? Là An Hồng đã bức tử Tần Nguyệt đó. Không biết là An Hồng đã nói những gì với Tần Nguyệt, nói tóm lại, nhất định là chuyện có liên quan đến Hàn Hiểu Quân. Trong lòng cô ta luôn luôn chỉ có Hàn Hiểu Quân, căn bản cũng không hề có cậu! Cậu đã theo đuổi theo cô ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu lại không có cảm giác gì hay sao?"
Nghe xong những lời mà Hứa Lạc Phong nói, Lộ Vân Phàm mê hoặc, hỗn loạn thật sâu.
Anh nhớ lại những chuyện cũ trước kia.
Năm anh 12 tuổi, An Hồng 14 tuổi tựa vào bên người Hàn Hiểu Quân, nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi."
Năm anh 14 tuổi, An Hồng 16 tuổi mặc đồng phục, vẻ mặt ôn nhu nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Hàn Hiểu Quân, tự nhiên vòng tay ôm lấy hông của anh.
Năm anh 15 tuổi, An Hồng 17 tuổi nghiêm túc hỏi anh rằng, nên mua quà gì tặng cho sinh nhật của Hàn Hiểu Quân. Ngày lễ tình nhân năm đó, cô vì chuyện Hàn Hiểu Quân bắt đầu kết giao cùng với Tần Nguyệt mà mua R*ợ*u uống đến say sưa. Tết Nguyên Tiêu, cô gào khóc bởi vì chuyện anh đánh mất chiếc xe đạp của Hàn Hiểu Quân.
Năm anh 17 tuổi, An Hồng 19 tuổi, cô đi dạo cùng Hàn Hiểu Quân ở trên bãi tập của trường đại học Z. Sau khi nhìn thấy anh đang học quân huấn, cô đã hoảng hốt rời đi. Anh đã từng hỏi cô: "An An, có phải là em vẫn còn đang thích Hàn Hiểu Quân hay không?" Cô gật đầu trả lời: Vâng ạ!
Năm anh 18 tuổi, An Hồng 20 tuổi, cô gạt anh đi siêu thị, tỉ mỉ chọn lựa quà sinh nhật để tặng cho Hàn Hiểu Quân. Cho dù khi đó, Hàn Hiểu Quân đã có bạn gái là Tần Nguyệt.
Năm anh 19 tuổi, An Hồng 21 tuổi. Sau khi Hàn Hiểu Quân chia tay với Tần Nguyệt, cô bắt đầu sinh ra mâu thuẫn với anh, không ngừng tranh cãi. Ở trong ngày sinh nhật của cô, cô còn nói chuyện điện thoại với Hàn Hiểu Quân suốt mấy giờ liền. Mấy tháng sau, cô đã nói lời chia tay đối với anh, lại qua hơn hai tháng sau, cô liền ở cùng một chỗ với Hàn Hiểu Quân.
Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, Hàn Hiểu Quân nói chia tay với An Hồng, thì chẳng phải là bọn họ sẽ ở cùng nhau như cũ sao?
Còn có mấy tháng trước, anh nhìn thấy tấm ảnh chụp mà An Hồng kẹp ở trong ví tiền; mà trong tấm ảnh chụp chung đó, cô chụp hình cùng với Hàn Hiểu Quân, ánh mắt hai người giao nhau mang đầy vẻ... ăn ý. Còn có, An Hồng cự tuyệt chuyện giúp Tần Nguyệt trở lại với Hàn Hiểu Quân; Còn có, trong ngày sinh nhật của cha anh, Hàn Hiểu Quân ôm vai An Hồng, bóng dáng hai người chậm rãi đi tới; còn có. . . bọn họ tranh cãi ở trên xe.
Cô nói: "Cho dù anh là bạn trai của em, thì anh cũng không có tư cách để nói những lời này!"
Anh nói: "Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, hai ngươi bây giờ vẫn đang cùng nhau phải không?" An Hồng đã không thể trả lời, từ ngữ mập mờ.
Còn có, sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, cô nói: "Anh hãy kiên trì một chút, em đi xem Hiểu Quân thế nào."
Còn có, lời nói của cô ở trước thời điểm Hàn Hiểu Quân lâm chung, "Hàn Hiểu Quân, em yêu anh. Em muốn gả cho anh, chúng ta sẽ mãi mãi vĩnh viễn ở cùng nhau."
Cô chưa từng bao giờ nói với anh câu "Em yêu anh" như vậy, cho dù chỉ là một lần thôi, đều không có. Ngay cả cái câu "Em thích anh" kia, cũng là do anh đã ép vô số lần, cô mắc cỡ ngại ngùng chịu nói ra miệng.
Lộ Vân Phàm nằm ૮ɦếƭ lặng ở trên giường bệnh, trong đầu đầy gió nổi mây phun.
Bởi vì sự kích động của chính mình, nên anh đã làm cho Hàn Hiểu Quân qua đời trong tai nạn xe cộ. Lộ Vân Phàm ngày ngày đêm đêm đều cảm thấy hối hận lẫn áy náy đến khắc cốt ghi tâm. Anh thống hận bản thân, bởi vì sự hoài nghi không hiểu vì sao kia, mà dẫn đến phát sinh ra sự cố này. Nhưng mà, khi xâu chuỗi lại hết thảy hết thảy mọi chuyện, mãi cho đến ngày anh đọc được bức thư chia tay kia, rồi cho tới bây giờ, khi Hứa Lạc Phong nói cho anh biết hết thảy, Lộ Vân Phàm bắt đầu hoài nghi.
Anh hoài nghi chính mình, cũng hoài nghi cả An Hồng. Anh hoài nghi đầu óc của mình có phải đã xảy ra vấn đề gi hay không! Qua nhiều năm như vậy rồi, người ở trong lòng An Hồng đến tột cùng là ai đây, tại sao anh lại có thể luôn luôn không thể nào hiểu rõ được?
Đáp án rõ ràng, miêu tả sinh động.
Chung quy, anh vẫn không thể sánh bằng người kia.
Cho dù anh đối xử với cô tốt như thế nào, cho dù người kia có làm tổn thương cô như thế nào, thì cô vẫn không quên được anh ta.
Vậy bản thân anh, rốt cuộc được coi là cái gì đây?
Lộ Vân Phàm cảm thấy buồn cười, cực kỳ đặc biệt buồn cười. Anh đã biết chuyện tai nạn xe cộ sẽ phát sinh trong nháy mắt, nên anh đã đánh tay lái, dùng thân thể của chính mình để nghênh đón lần va chạm đó. Chính là, chỉ vì như vậy anh có thể bảo vệ được cô, nhưng rồi, hành động ấy của anh lại khiến cho người mà cô để ý nhất kia nhân, đã bị ૮ɦếƭ.
Lộ Vân Phàm phát hiện mình đã không có cách nào để suy nghĩ được nữa. Đầu óc của anh rất loạn rất loạn, căn bản không tiếp thụ được những kết luận mà bản thân anh đã hiểu ra này. Cái kết luận kia đã mắc ngang ở trong lòng của anh, trong cổ họng của anh, làm anh cảm thấy hít thở không thông.
‘- - Trong lòng cô ta chỉ luôn luôn có một mình Hàn Hiểu Quân, căn bản cũng không hề có cậu! Cậu đã theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu lại không hề có cảm giác này hay sao?
Đúng như vậy! Lộ Vân Phàm, chẳng lẽ mọi chuyện đã xảy ra kia, mày không hề có chút cảm giác gì à?
Lộ Vân Phàm cười mình sao lại có thể ngu xuẩn như vậy, ngu quá mức như vậy. Anh sao lại có thể quá mức tin tưởng An Hồng đến như vậy. Anh lại tin tưởng cô nói cô thích anh, tin tưởng cô nói: "Lộ Vân Phàm, em chỉ muốn cùng với anh đến tận cùng." Tất cả đều là chuyện ma quỷ! Tất cả đều là nói nhảm! Tất cả đều là lời nói dối!
Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một kẻ lừa đảo, cô đã lừa của anh hết thảy, mà bây giờ, khi Hàn Hiểu Quân đã ૮ɦếƭ, cô lập tức xa chạy cao bay, còn bức tử cả Tần Nguyệt! Trời ạ! Cô gái có tên gọi là An Hồng kia, đến tột cùng là một người đáng sợ đến cỡ nào!
Hứa Lạc Phong nhìn biểu cảm thiên biến vạn hóa của Lộ Vân Phàm. Khi thì anh cười như ngớ ngẩn, khi thì vẻ mặt dại ra, khi thì khóc lóc thảm thiết, một lát sau lại đầy phẫn uất, hai bàn tay gắt gao túm chặt lấy chiếc ga giường, đốt ngón tay nắm chặt, căng cứng đến mức phát ra trắng nhợt, răng cắn mạnh vào môi, cắn như sắp chảy máu ra.
Qua một hồi thật lâu, thật lâu, Hứa Lạc Phong mới gọi anh: "A Lộ!"
Lộ Vân Phàm không chút phản ứng.
Hứa Lạc Phong nói: "Vẫn còn có một chuyện quan trọng nhất mà tớ muốn nói cho cậu biết, nhưng mà cậu cần phải bình tĩnh."
Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc cái người này là thế nào, tại sao lại luôn lo lắng trùng trùng muốn nói cho anh biết cómột chút việc, nhưng mà trước khi nói lại cứ thần thần bí bí, bảo anh phải bình tĩnh.
Tuy rằng mỗi chuyện mà Hứa Lạc Phong nói ra đều là như sấm động giữa trời quang, nhưng mà anh đã từng bị nhiều chuyện kinh sợ hơn rồi! Lộ Vân Phàm ૮ɦếƭ lặng, anh nhàn nhạt trả lời: "Cậu cứ nói đi."
Hứa Lạc Phong lấy lại sự ổn định, bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói, đùi phải của cậu không thể giữ lại được nữa ."
Lộ Vân Phàm giống như là nghe thấy một chuyện nhảm nhí rất buồn cười. Anh cười "ha" lên một tiếng, quay đầu lại nhìn Hứa Lạc Phong, hỏi: "Cái gì kia?"
Hứa Lạc Phong nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng từng chữ, từng chữ một: "Đùi phải của cậu cần phải cắt bỏ! Phải cắt đùi đi. Không thể tiếp tục kéo dài được nữa!"
Lộ Vân Phàm mờ mịt nhìn Hứa Lạc Phong. Phải rất lâu, rất lâu sau anh phản ứng lại được, mới hiểu rõ ràng Hứa Lạc Phong vừa mới nói đến cái gì.
Anh cũng không có gào to rống lớn, cũng không có cuồng loạn, anh không hề khóc, càng không bật cười, rốt cuộc anh đã hiểu rõ.
Hiểu rõ vì sao hơn một tháng qua, thái độ của bác sĩ, y tá, ba ba, Giang Bội đối với vết thương của anh lại có vẻ thương cảm, muốn giấu giấu diếm diếm như vậy. Anh hiểu ra, tại sao bên đùi phải của anh lại luôn được rất nhiều người xa lạ vây quanh xem xét. Hiểu ra tại sao anh cứ phải hết lần này đến lần khác phải đi kiểm tra chân như vậy. Anh hiểu ra, vì sao anh luôn luôn không thể đi thực hiện phục hồi chức năng được. Anh hiểu ra tại sao đùi phải của anh lại không hề có cảm giác như vậy. . .
Anh hiểu ra rồi - anh, Lộ Vân Phàm, sẽ không bao giờ còn là Lộ Vân Phàm của trước đây nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc