Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 106

Tác giả: Hàm Yên

GIÓ XUÂN THỔI ĐẾN LẦN NỮA CŨNG KHÔNG BẰNG NỤ CƯỜI CỦA EM!
Đêm nay, An Hồng ở lại bên cạnh Lộ Vân Phàm.
Bọn họ cũng không làm gì cả, chính là vẫn mặc quần áo, cùng chen chúc với nhau ở trên chiếc giường xem ra có vẻ quá chật hẹp, gắt gao ôm lấy nhau.
Cả hai người vóc người đều cao, giường lại vừa ngắn vừa hẹp. Bọn họ ngủ quả thật là không thoải mái, thế nhưng mà cũng không có ai ca thán điều gì, cũng không ai nói chuyện.
Đương nhiên là cả hai người đều không sao ngủ được.
Gió từ chiếc quạt điện thổi ra vù vù, nhưng cũng không cách nào làm cho mồ hôi ngừng chảy ra. Trên người bọn họ đầm đìa mồ hôi.
An Hồng tuyệt không nghĩ đến động đậy. Cô vòng quanh cái eo của Lộ Vân Phàm, đầu nương tựa ở trên иgự¢ anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh. @MeBau*[email protected]@ Cô chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy.
Ở trong lòng cô đã có một quyết định rất quan trọng.
Sáng ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm và An Hồng trước sau tắm rửa, tinh thần sảng khoái, cùng nhau ra khỏi cửa.
Anh nói với An Hồng: "Anh sẽ không để cho tâm huyết suốt ba mươi năm của ba anh bị hủy ở trong tay của anh. Anh tin tưởng rằng, nhất định anh sẽ nghĩ ra được biện pháp."
Ánh mắt đen nhánh của anh lóe lên ánh sang tự tin. Khóe môi cong lên, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như những chuyện xảy ra ở trước mặt anh là không đáng giá nhắc tới, mà phải là sự suy sụp, mà chỉ là những khó khăn nhỏ nhoi. An Hồng nhìn anh đến nhập thần, cô hít sâu một hơi, nói: d∞đ∞l∞q∞đ "Em tin tưởng ở anh."
Lộ Vân Phàm cười rộ lên, anh giơ tay ôm lấy đôi gò má của An Hồng: "Nghe lời của anh nhé! Hãy mau chóng chạy nhanh đi làm thủ tục sang tên phòng ở cho em. An An, kỳ thực, ngày hôm qua anh đã thật sự tin tưởng..."
"Cái gì?"
"Đúng đấy, nếu lần này Vũ Hoa vượt qua được, anh hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa."
"Lộ Vân Phàm, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Anh hãy chạy nhanh đến công ty đi, vẫn còn có cả một đống chuyện đang chờ anh để xử lý đấy."
Lộ Vân Phàm lắc đầu: "Không, hiện tại nói lúc này là đúng thời cơ nhất. An An, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một chút động lực. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thật sự, hiện tại anh đã khôi phục lại tình trạng độc thân rồi, nếu ta có thể làm Vũ Hoa đi ra khốn cảnh, ngươi có thể hay không, trở lại bên người ta?"
Ánh mắt anh vạn phần thành khẩn, nhìn chặt chẽ chăm chú vào An Hồng, An Hồng vẫn còn chưa suy xét quá nhiều, cô nói: "Lộ Vân Phàm, chỉ cần anh tận lực là được, không cần phải tạo cho mình áp lực quá lớn. Em tin tưởng với năng lực của anh, cho dù lúc này nguy cơ là vô pháp giải quyết, nhưng em vẫn tin tưởng rằng anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì anh là Lộ Vân Phàm, là một Lộ Vân Phàm chưa bao giờ chịu buông tay, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on một Lộ Vân Phàm chưa từng bao giờ nhận thua. Đến lúc đó, cho dù anh có trở nên như thế nào, em... đều sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau nỗ lực."
Lộ Vân Phàm mắt sáng rực lên, trái tim của anh đập thật sự rất mau, nhanh đến mức, dường như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Anh một phát ôm An Hồng vào trong иgự¢, cực kỳ cực kỳ dùng sức ôm lấy cô, anh nói: "An An, cho anh thêm một chút thời gian, chờ anh xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi, anh liền đi tìm em."
"Được!" An Hồng trả lời tràn đầy kiên định.
Hai người chia tay nhau ở ngã tư phố. Lộ Vân Phàm phải về công ty, An Hồng phải đi về khách sạn.
Trước khi chia tay, trong đầu An Hồng đột nhiên nhớ tới một người. Cô nói với Lộ Vân Phàm: "Có một người, không biết anh đã từng liên hệ với người ấy hay chưa?"
Lộ Vân Phàm hỏi: "Ai vậy?"
An Hồng nói ra một cái tên. Cô nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chữa ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống, anh hẳn là phải sử dụng đến mạng lưới quan hệ rộng của anh rồi đó."
Lộ Vân Phàm cau mày gật gật đầu: "Em nói đúng, để một chút nữa thì anh sẽ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại. Nhưng mà anh cảm thấy. . . Xác xuất thành công không cao lắm."
An Hồng đáp lại bằng một nụ cười cổ vũ: "Thử xem xem thế nào!"
"Được!"
Rồi sau đó, bọn họ lại ôm ấp nhau một lần nữa, cùng nói hẹn gặp lại với đối phương
Ngồi ở trên xe taxi, tâm tình của An Hồng đã được buông lỏng rất nhiều.
Trải qua qua nhiều năm như vậy, người đàn ông kia sớm đã thành thục, từng đã bao vây để quấy nhiễu cô. Cô cho rằng sự tổn hại giờ đây đang từng chút từng chút được giải trừ, từng chút từng chút được tiêu tan.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã bỏ lại anh rất nhiều lần. Cô tự nói với mình, lúc này đây, cô nhất định phải kiên định trấn giữ ở bên cạnh anh, làm bạn kèm anh vượt qua cửa ải khó khăn.
Có nhiều thứ, thật sự cần phải dùng thời gian để chứng minh. An Hồng cười mình sao ngu xuẩn như vậy. Trái tim của Lộ Vân Phàm cô hẳn là hiểu rõ và sâu sắc hơn bất luận người nào khác. Hai người bọn họ đã bỏ lỡ một lần lại một lần, chuyện cho tới bây giờ, cô không bao giờ còn muốn dùng bất kỳ cớ gì để buộc bản thân mình buông tay thoát đi nữa.
Cô không bao giờ còn muốn gây rối rắm, hỏi anh tại sao có thể dùng toàn bộ lợi thế của Vũ Hoa l để đổi lấy tự do của bản thân mình nữa.
Bởi vì người đàn ông kia, anh chưa bao giờ làm chuyện mà để cho bản thân mình sẽ phải hối hận.
An Hồng khóc lên ở trong xe taxi. Người lái xe dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, thế nhưng cô lại không thèm quan tâm. Chính là lớn tiếng nỉ non, khóc không kiêng nể gì. Khóc mãi đến cuối cùng, cô lại nở nụ cười. Người lái xe như hoa mắt, choáng váng, An Hồng nhìn anh, nói: "Sư phụ, anh cứ chuyên tâm lái xe đi, đừng để ý đến tôi."
"Em gái à, cô làm sao vậy? Cãi nhau với chồng sao?"
An Hồng lắc đầu, vừa khóc vừa cười: "Không phải, tôi vừa suy nghĩ cẩn thận về một sự kiện, đột nhiên liền thấy đặc biệt vui vẻ."
Lộ Vân Phàm trở lại bên dưới tòa nhà Vũ Hoa. Đứng ở ngoài cửa lớnop công ty, anh ngẩng đầu lên nhìn. Bức tường Cao ốc bằng thủy tinh màn dưới ánh mặt trời phản chiếu lại ánh sáng chói mắt.
Anh lặng yên nhìn trong chốc lát, hít sâu một hơi, rốt cục ngẩng đầu lên, bước đi vào đại sảnh lầu một.
"Lộ tổng, xin chào ngài!"
" Lộ tổng."
" Lộ tổng, ngài đã tới!"
Trên đường đi vào trong thang máy, một đám bảo vệ và nhân viên lễ tân lên tiếng chào hỏi anh. Lộ Vân Phàm mỉm cười với bọn họ. Những người này chính là những nhân viên nhỏ của Vũ Hoa. Bọn họ đã phục vụ trong công ty với thời gian không đồng đều nhau. Có người mới được mấy tháng, có người đã làm vài năm.
Gần nhất công ty gặp phải khốn cảnh to lớn, cấp trên căn bản không nghỉ ngơi, cấp dưới liền sắp xếp nhân viên trực ban trong hai ngày nghỉ lễ. Đảm bảo ở từng vị trí đều có người, duy trì toàn bộ công việc của công ty được hoạt động bình thường.
Lộ Vân Phàm nhìn đến một chị trung niên đang quét dọn vệ sinh. Chị đã công tác ở Vũ Hoa được hơn mười năm. Lộ Vân Phàm nhớ được, hồi bản thân mình còn học cao trung, khi tới công ty tìm ba ba, chị còn coi anh như là một đứa trẻ vậy. Có một lần thậm chí chị cho anh một viên kẹo que.
Anh chào hỏi với chị: "Chị Phương, ngày nghỉ ngơi lại còn bắt các chị tới đi làm, thật cực khổ."
Chị Phương cầm đồ lau dọn, có chút thụ sủng nhược kinh (*): "Lộ tổng, không có chuyện gì, không khổ cực đâu."
(*) Thụ sủng nhược kinh: Nghĩa đen: Được quan tâm cưng chiều mà cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi. Ý trong đoạn văn muốn nói người làm công việc lao công thấp kém được Tổng giám đốc hỏi han thì cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm động.
Lộ Vân Phàm cười, vỗ vỗ vai chị, đi vào thang máy. Khi anh xoay người lại, chị Phương nắm chặt nắm tay vung lên đối với anh: "Lộ tổng, cố lên nhé! Chúng tôi đều luôn tin tưởng đối với ngài!"
Lộ Vân Phàm trong lòng cảm động. Trước khi cửa thang máy khép lại, anh gật gật đầu, mỉm cười, nói: "Chị yên tâm!"
Đến tầng làm việc của mình, anh phát hiện ra tất cả mọi người đều đang ở đây Các nhân viên nhìn thấy anh đến lập tức đứng lên. Tiểu Cao lại càng nhanh chóng đón chào: "Lộ tổng!"
Lộ Vân Phàm chậm rãi nhìn xuyên qua nhân viên làm công ở đại sảnh, ánh mắt của anh đảo qua trên mặt mỗi người bọn họ. Theo sau đó, tiếng cười liền tràn ra: "Cho mọi người hai ngày nghỉ lễ ngâm nước nóng, thật sự rất xin lỗi."
"Không có sao hết đâu ạ! Lộ tổng." Các nhân viên liền lớn tiếng trả lời.
Lộ Vân Phàm vỗ vỗ tay: "Tốt lắm! Chúng ta đây đều giữ vững tinh thần, cùng nhau nỗ lực."
Các công nhân viên ào ào lên tiếng trả lời, sau đó lập tức lại vùi đầu vào trong công việc của mình. Lộ Vân Phàm gọi Tiểu Cao đến bên cạnh: "Một lát giúp tôi sửa sang lại một ít tài liệu. Tôi muốn gọi mấy cú điện thoại! Cậu đến tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ nói tường tận với cậu."
Vừa nói, bọn họ vừa đi về hướng văn phòng. Lộ Vân Phàm đi rất chậm, bộ pháp đi vẫn như ngày thường anh lui tới vậy. Hơi có chút cứng ngắc cùng chậm rãi, nhưng mà trong lòng anh lại kiên định dị thường, bước đi mỗi một bước, cũng trở nên kiên định lại tự tin
An Hồng cộc đầu với Trần Hàng. Cô nói với Trần Hàng chuyện của cô và Lộ Vân Phàm. Trần Hàng cảm thấy vui mừng, rồi sau hỏi cô chuyện sang tên phòng ở. An Hồng nói: "Cứ chờ thêm một chút đi, không cần gấp như vậy. Em tin tưởng anh ấy có thể vượt qua được chuyện này."
Buổi tối ngày Chủ nhật, An Hồng đáp máy bay trở về thành phố T.
Cô tiếp tục đi làm, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm. Cô cũng sẽ không đi quấy rầy anh, nhưng mà di động thì mở 24/24 giờ, bởi vì trong đêm hôm Lộ Vân Phàm cũng sẽ gọi tới. An Hồng biết trong khoảng thời gian này anh ngủ không tốt, cho nên lúc nào cũng có thể tiếp nhận điện thoại của anh gọi đến. Cô cũng nhẫn nại ôn nhu nói chuyện với anh, có khi nói chuyện qua điện thoại xong, nghe thấy đầu di động đằng kia không có âm thanh, cô biết, Lộ Vân Phàm đã ngủ rồi.
Vài ngày sau đó, Lưu Diễm gọi An Hồng cùng nhau đi ăn bữa tối.
Trên bàn cơm, Lưu Diễm nói với An Hồng, cô lần nữa bắt đầu làm việc ở một trang web lớn, đóng vai hồng nương trong chuyên mục kết giao tình yêu và hôn nhân.
"Cậu thật giỏi đó, biến hứng thú ham thích của mình thành công việc rồi." An Hồng cười với Lưu Diễm.
Lưu Diễm có chút ngượng ngùng, nói: "Kỳ thực lần này tớ tới tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp cho một việc."
"Gấp cái gì chứ?"
"Chủ nhật này, 17 giờ, trang web của chúng tớ tổ chức một hoạt động rất lớn giúp cho nam nữ độc thân được tiếp cận với nhau. Lãnh đạo của chúng tớ yêu cầu tớ phải đi tìm một số nam nữ có điều kiện tốt, phù hợp để tham gia. Tớ liền nghĩ đến cậu… Cậu bây giờ. . . Không phải là đã chia tay với Lộ tổng rồi sao, có thể đi đến đó cho tớ một con số hay không?"
"Không đi không đi, cậu lộn xộn cái gì thế."
"Ai da không dám nói gạt cậu, kỳ thực tớ là muốn đến tìm cậu để nhờ cậy, mặt khác tớ còn phải đi tìm thêm vài người nam nữ khác nữa. Đến lúc đó nếu như cậu coi trọng tốt liền tự do giật dây, nếu thấy không được thì coi như cậu diễn một chút với người nam mà tớ đã chỉ định kia, giả vờ là xem hợp mắt nhau. Cậu cũng biết, một hoạt động như vậy, đến cuối cùng nếu không có mấy cặp thành, thì trang web của chúng tớ cũng thật mất mặt chứ sao."
"Tớ thật sự không muốn đi mà!"
Vẻ mặt An Hồng tỏ ý đau khổ. Lưu Diễm bắt đầu đau khổ cầu xin, nói đây là của công việc mới của cô, cô nghĩ muốn biểu hiện được tốt một chút. Lại khen An Hồng có ngoại hình xuất chúng, điều kiện kinh tế lại tốt, lại đã đến tuổi nên gả cưới, nếu tới tham gia hoạt động này thật sự là thích hợp hơn ai hết.
An Hồng bị Lưu Diễm giày vò đến đau đầu, nói: "Cậu cam đoan, chỉ là diễn làm trò thôi chứ, làm giả bộ thôi phải không?"
"Tớ cam đoan!" Lưu Diễm cười hì hì, "An Tiểu Hồng, tớ biết cậu là người tốt nhất mà! Chủ nhật vào lúc 1 giờ chiều nhé, ở khách sạn XXn tại sảnh nhiều chức năng, chỉ làm trong hai giờ, cam đoan không làm chậm trễ chuyện của cậu!"
An Hồng đành phải đồng ý, nghĩ rằng loại chuyện hư hỏng này cũng không thể nói cho Lộ Vân Phàm biết.
Buổi chiều ngày chủ nhật, An Hồng ngay cả việc hóa trang cũng không làm, mặc áo sơmi trắng, chiếc váy bò lửng đi đến hiện trường buổi hoạt động.
Lưu Diễm đã đăng ký giúp cô ở trên trang web. Sau khi báo danh, An Hồng ký tên, lấy đến của bảng số của mình – khách quý nữ số 16.
Cô đi vào sảnh nhiều chức năng, phát hiện hiện trường đã bố trí thỏa đáng. Toàn một màu hồng rất mờ ám, còn đặt một bàn để tiệc đứng, trên sân khấu nho nhỏ dùng những quả bóng bay hình trái tim cực lớn để trang trí. Có rất nhiều nam nữ tuổi còn trẻ đều đã đến trình diện, có một số người đã tụ tập cùng một chỗ với nhau để nói chuyện.
Lưu Diễm gửi cho An Hồng một tin nhắn: Người hợp tác với cậu là khách quý nam giới mang số 23 nhé, không nhìn đối mắt với những người khác nhé! Nhất định phải lựa chọn anh ta đó!
An Hồng thở dài, lúc này nhìn quanh bên trong sảnh, rốt cục cô đã nhìn thấy vị khách quý nam giới có số 23. Đây là một người đàn ông có vóc người trung bình, tuổi có lẽ đến 30, hào hoa phong nhã, chỉ là có chút hơi béo.
Sau khi hoạt động bắt đầu, người chủ trì giống đánh như máu gà ở trên sân khấu khuấy động không khí, bố trí để mọi người tham gia tự giới thiệu. Rồi sau đó tổ chức lên các loại trò chơi, còn giựt dây cho những khách quý nam nữ to gan lên sân khấu biểu diễn tiết mục.
An Hồng không hề hứng thú, chính là ngồi ở trong góc chơi trò chơi trong điện thoại di động. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh cô đã có thêm một người đứng đó. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra, đó là một người đàn ông cao lớn cường tráng, có làn da ngăm đen.
"Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?" Người đàn ông cười hỏi, trên cánh tay dán con số 12.
"Có thể chứ!" An Hồng cười một chút, rồi lại tiếp tục chơi trò chơi.
Người đàn ông ngồi xuống, thấy cô chơi rất chuyên tâm, cũng không nói năng gì.Thế nhưng mà, ở bên cạnh mình luôn luôn có người xem như vậy, làm cho cả người An Hồng cảm thấy không được tự nhiên. Cô tắt trò chơi đi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia rồi mỉm cười.
Người đàn ông tinh thần lập tức tỉnh táo: "Tôi. . . ngay từ khi vừa mới bắt đầu thì đã chú ý tới cô rồi. Cô thoạt nhìn thật thật là dịu dàng ít nói, thật là hòa nhã, là. . . là. . ."
Trán của An Hồng bắt đầu đổ mồ hôi.
Người đàn ông gãi gãi đầu: "Là vì tôi thích mẫu người như cô. Tên gọi của tôi là Hoàng Cần, năm nay 30 tuổi, còn cô?"
Hoàng Cần? An Hồng trong óc toát ra một loại tuýp kem đánh răng, cô nghĩ, mình còn cao Lộ Khiết cô đấy.
Chỉ là, cô vẫn tươi cười trả lời: "An Hồng, 28 tuổi."
"Cô là người địa phương này sao?"
"Không phải , tôi ở làm việc ở nơi này."
"A. . . Vậy cô đang làm việc gì?"
An Hồng há hốc mồm, cô chỉ chỉ vị khách quý nam mang số 23 ở cách đó không xa, nói: "Thật xin lỗi, tôi đã coi trọng anh ấy rồi."
"Hả?" Hoàng Cần choáng váng, "Tôi không hề nhìn thấy cô nói chuyện với bất luận người nào kia mà."
"Từ sáng sớm tôi đã coi trọng anh ấy rồi, anh ấy tới tham gia hoạt động cho nên tôi mới đến. Cho nên thật xin lỗi anh." An Hồng nhếch miệng cười, tận lực biểu tình vẻ tự nhiên.
Hoàng Cần quay đầu lại nhìn, nói: "Nhưng mà, số 23 kia hình như lại có vẻ nói chuyện với số 4 rất sôi nổi thì phải!"
An Hồng nhìn kỹ, cũng không biết phải nói làm sao. Số 23 đang cùng vị nữ khách quý số 4 hào đã đầu chạm trán tụ cùng một chỗ rồi, tựa như tán gẫu rất vui vẻ.
Hoàng Cần không chịu buông tha cho: "Chúng ta cũng có thể quen biết một chút, tôi đang mở phòng tập thể thao, tôi nhìn thấy dáng người của cô đặc biệt tốt, có phải là cô cũng thích rèn luyện thân thể hay không?"
An Hồng kêu cứu mạng ở trong lòng, lúc này, di động vang lên thật sự hợp thời. Cô vui mừng quá đỗi, bỗng chốc liền bắt máy luôn: "A lô!"
Lộ Vân Phàm ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt: "Em làm sao vậy? Sai lại kích động như vậy?"
Nghe thấy giọng nói của anh, An Hồng cảm thấy an tâm, cô chỉ chỉ vào di động, tay làm một tư thế đối với Hoàng Cần rằng mình muốn đi ra bên ngoài để nghe điện thoại.
"Không có chuyện gì, đang ở bên ngoài có chút việc."
"Em ở chỗ nào thế, sao lại ầm ĩ như vậy?" Lộ Vân Phàm thật nghi hoặc.
"Không có gì." Người chủ trì cầm Microphone kêu rất lớn tiếng, An Hồng nhanh chóng chạy tới ngưỡng cửa.
Nhưng mà cô vẫn là chậm một bước, người chủ trì lúc này đột nhiên lớn giọng hô to: "Chúng tôi vừa mới nhận được một tin tức tốt! Vị nam khách quý số 28 đã dắt tay thành công vị nữ khách quý mang số 9! Xin chúc mừng bọn họ!" Lập tức chính là một tràng vỗ tay mạnh mẽ và tiếng thét chói tai.
Trong điện thoại là một hồi trầm mặc, sau vài giây, An Hồng nghe thấy được giọng nói rất chậm, rất chậm của Lộ Vân Phàm: "Em, rốt cuộc, đang ở nơi nào?"
"Em đang tham gia một hoạt động giao, là Lưu. . ."
"Địa chỉ!" Lộ Vân Phàm rống lên.
"Cái gì địa chỉ?"
"Em đang ở địa phương nào?"
"Đại học X, sảnh nhiều chức năng, là Lưu. . ."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã "Cùm cụp" một tiếng bị cắt đứt. An Hồng nhìn vào di động đến ngây người.
Trở lại hội trường, An Hồng gửi cho Lưu Diễm một tin nhắn, nói mình đã muốn về rồi. Lưu Diễm xin cô hãy nán lại thêm một lát. An Hồng nghĩ rằng cũng nên làm người tốt đến cùng, đành bán thể diện của mình đi.
Hoàng Cần chẳng biết lúc nào lại xuất hiện tại bên người cô, anh nói: "An tiểu thư, cùng tiến lên chơi trò chơi đi."
Giẫm bóng bay, ςướק đoạt ghế, học nhảy cóc, An Hồng lắc đầu: "Anh buông tha cho tôi đi."
"Vậy thì. . . Tôi đi hát một bài tặng cho cô nhé!"
"Đừng đừng, đừng. . ." An Hồng không kịp ngăn trở, Hoàng Cần đã đi lên trên sân khấu.
Anh một thân cơ bắp, chọn một bài hát sống động mười phần, nhiệt tình bắn ra tán loạn, vừa hát vừa nhày. Anh hát không tồi, nhảy cũng rất tốt. Hát xon,
Sau đó, anh cầm Microphone, vừa thở, vừa nhìn An Hồng: "Bài hát này tôi hát tặng cho nữ khách quý mang số 16. An tiểu thư, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, tôi đã bị em mê hoặc thật sâu. Cho dù hôm nay chúng ta không thể nối dây thành công, tôi cũng sẽ không buông tay, sẽ theo đuổi em. Tôi tin tưởng, em chính là cô gái, là nửa kia mà tôi muốn tìm."
Lời nói thâm tình khẩn thiết của anh ta khiến cho tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay ở chung quanh vang lên một hồi. Các cô gái khác nhìn An Hồng vẻ đầy ghen tỵ, nhưng An Hồng lại chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lưu Diễm ở một bên nâng trán, nghĩ rằng phỏng chừng trong lòng An Hồng đã bắt đầu xao động rồi.
Lúc này, có một người từ bên người An Hồng đi qua. An Hồng chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, lỗ chân lông khắp cả người đều mở ra, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Cô hoàn toàn không thể nào nghĩ ra được, tại sao lúc này anh sẽ ở cái thành phố này, tại sao lại ở chỗ này.
Lộ Vân Phàm không coi ai ra gì đi đến trên sân khấu. Trời nóng như vậy, thế mà anh còn mặc áo dài tay màu đen tay bên trong, quần tây dài đen, thậm chí cần cổ còn đeo caravat. Đôi giày da đen của anh được lau đến khi bóng loáng, tóc cũng được chải bẳng lược thật sự chỉnh tề, tựa như vừa mới đi từ một nơi cực kỳ quan trong đến đây vậy.
Chỉ có điều, sắc mặt của anh thật thối, trên gương mặt trắng nõn anh tuấn của anh mang biểu cảm rất hờ hững.
Anh cầm lấy chiếc Microphone mà Hoàng Cần đang cầm trong tay, đứng ở trên sân khấu nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt tập trung ở trên người An Hồng.
"Còn có ai coi trọng nữ khách quý số 16, hiện tại có thể xuất hiện ra đây."
Dưới sân khấu, cả trai lẫn gái, toàn bộ đều há hốc mồm. người chủ trì nhìn thấy một nam thanh niên có ngoại hình cao ráo ưu tú như vậy không biết từ nơi nào xuất hiện, cũng là không hiểu ra sao.
"Tôi đếm ngược từ 3 đến 1, nếu như không có ai bước ra nữa, tôi đây liền muốn dẫn vị nữ khách quý số 16 này đi. Ba. . . hai. . ."
Ngữ khí của anh rất nhạt, Hoàng Cần một mặt mê mang, sau đó rốt cục phản ứng kịp, liền lớn tiếng nói: "Anh là ai! Anh có số báo danh sao?"
Người chủ trì cũng lập tức đi lên: "Vị tiên sinh này, hôm nay chúng tôi tổ chức hoạt động giao hữu này rất chính quy rất rộng rãi. Người nào không có báo danh thì không thể tham gia. Anh. . . Điều kiện của anh xem ra không tệ, như vậy, lần sau chúng tôi có hoạt động nhất định sẽ mời anh tham gia, có được hay không? Hôm nay. . ."
Ánh mắt của Lộ Vân Phàm lạnh lẽo phóng đến trên người người chủ trì. Giọng nói của người chủ trì dần dần không còn sức lực nữa: "Tiên sinh, nếu như anh còn không đi xuống, tôi sẽ phải gọi bảo vệ đến đây..."
Lộ Vân Phàm không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn sang Hoàng Cần một cái, nói: "Anh đã nhìn trúng số 16 phải không?"
Hoàng Cần ngẩng lên đầu, căng hai khối cơ иgự¢ cực đai của bản thân ra, nói: "Đúng như vậy đó! Anh muốn thế nào, người anh em!"
"Anh đã hát tặng một bài hát cho cô ấy, đã nghĩ muốn nối dây với cô ấy?" Khóe miệng của Lộ Vân Phàm trồi lên nụ cười trào phúng.
Hoàng Cần hướng anh vẫy vẫy nắm tay: "Không được sao? Người anh em, có bản lĩnh anh cũng hát một bài đi!"
An Hồng đã sao không nhìn đượcnữa rồi. Cô đi đến bên bàn kêu lên: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, anh trước xuống dưới đi, đừng làm rộn nữa!"
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái đầy vẻ tức giận, tựa như một đứa trẻ đang giận lẫy vậy.
An Hồng nóng nảy: "Anh đi xuống dưới đi! Anh mà còn không chịu đi xuống dưới, em đi trước đây!"
Nói xong, cô thực sự xoay người đi về hướng cửa hội trường. Từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn: "An Hồng! Đứng lại!"
An Hồng bỗng chốc liền dừng bước. Cô xoay người, nhìn đến ánh mắt của Lộ Vân Phàm, trong đó thậm chí có một ít đau thương. Anh chậm rãi nói: "Hiện tại, anh không thể đuổi kịp em được, cho nên, không cho em đi."
An Hồng ngây ngốc nhìn anh.
Đột nhiên, Lộ Vân Phàm cởi bỏ măng sét cổ tay áo, nhanh chóng xắn tay áo lên, lại một phen kéo nới lỏng chiếc caravat ra. Anh trầm giọng nói: "Tôi cũng vậy, sẽ hát tặng cho vị nữ khách quý số 16 một bài hát, cuối cùng. . .
An Hồng trợn mắt há hốc mồm, Lộ Vân Phàm đã cầm Microphone thanh giọng hát lên.
Đây là một bài hát rất xa xưa.
"Từng đã cho rằng cuộc sống cứ như vậy đi
Bình tĩnh tâm cự tuyệt lại có sóng triều
Chém nghìn lần nhưng sợi dây tơ tình lại không đứt
Trăm xoay ngàn đổ nó vây lại chung quanh ta
Có người hỏi tôi, đến tột cùng em có nơi nào tốt đẹp
Mà nhiều năm như vậy anh vẫn không sao quên được
Làn gió xuân thổi đến lần nữa cũng không bằng nụ cười của em!
Chưa từng nhìn con người em, thì sẽ không hiểu được
Nói là tâm bị quỷ mê cũng tốt
Nói là nhân duyên kiếp trước cũng tốt
Đột nhiên hết thảy những thứ này đã không còn quan trọng nữa
Nếu như em có thể trở về đầy đủ trong vòng tay ôm ấp của anh
Nói là vận mệnh an bày cũng tốt
Nói là em có ý định trêu cợt cũng tốt
Đột nhiên hết thảy những thứ này đã không còn quan trọng nữa
Anh nguyện ý theo em đến chân trời góc biển
Tuy rằng năm tháng luôn vội vàng thúc giục con người già đi
Tuy rằng tình yêu luôn làm cho người ta phiền não
Tuy rằng tương lai không có thể biết như thế nào
Bây giờ nói gặp lại có phải quá sớm hay không… "
. . .
Anh hát thật sự dụng tâm, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào An Hồng. Lệ đã sớm rơi đầy mặt An Hồng. Chân tay cô luống cuống đứng ở trong hội trường, ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung ở trên người cô.
Hát xong một bài hát, Lộ Vân Phàm giao lại Microphone vào trong tay cho Hoàng Cần đã ngốc trệ, anh chậm rãi đi xuống đài, đi đến trước mặt An Hồng.
"Hôm nay anh đến đây, là muốn chính miệng nói cho em biết, Vũ Hoa đã được cứu rồi."
Trong lòng An Hồng vì anh mà mừng rỡ như điên. Cô bỗng chốc liền mở to hai mắt nhìn anh, nở nụ cười: "Thật sự chứ?"
Sắc mặt anh rất kém: "Nhưng mà, em lại ở trong này, để xem mắt."
"Không có, em. . ."
Lộ Vân Phàm xua xua tay: "6 giờ anh phải lên máy bay, bây giờ lập tức sẽ phải đi sân bay rồi. Tuần sau anh có nhiều việc bề bộn, đại khái khi đến cuối tuần có thể có kết quả."
". . ."
"An An, anh hỏi em, đến lúc đó anh tới tìm em, liệu em có muốn đi theo anh hay không?"
An Hồng mỉm cười trả lời: "Sẽ đi theo anh."
"Được, hãy cho anh thêm một tuần."
"Được!" An Hồng dùng sức gật đầu.
"Em không thể lại gạt anh, càng không thể lại đi xem mắt chứ?"
"Sẽ không đâu!"
Lộ Vân Phàm rốt cục nở nụ cười, anh vươn đôi tay, gắt gao ôm ấp người con gái trước mặt mình, chung quanh lập tức vang lên vỗ tay tiếng reo hò.
An Hồng cũng dùng sức vòng quanh thân thể anh, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Lộ Vân Phàm vang ở bên tai: "An An, anh yêu em!."
Lộ Vân Phàm trở về thành phố J, An Hồng rốt cuộc không tiếp nhận được điện thoại của anh, cô sợ quấy rầy anh, chỉ gửi tin nhắn cho anh. Anh sẽ nhắn tin trờ lại cho cô, nhưng chỉ có đơn giản mấy chữ:
Anh rất khỏe;
Không cần phải lo lắng;
Chờ tin tức tốt của anh. . .
Cuộc sống hàng ngày của An Hồng vô cùng bất an, trong công việc cô cũng không để tâm. Ba ngày về sau, cô xin phép Tân Duy được nghỉ. Trước khi cô lên xe đi đến Hạ Môn, cô gọi điện thoại cho Từ Mạt Mạt: "Tiểu Bạch, tớ nghĩ muốn đi đến chỗ của cậu để ở vài ngày."
Từ Mạt Mạt rất vui vẻ: "Cứ việc đến!"
Cô lại gửi tin nhắn cho Lộ Vân Phàm: "Em đi đến Hạ Môn chơi vài ngày, chờ tin tức của anh."
Anh nhắn lại: Được.
Ngồi ở trên ghế ngồi nhìn xe chạy thoải mái trên đường rộng mở, An Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi qua vun ✓út. Cô nghĩ, hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc