Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 104

Tác giả: Hàm Yên

QUYẾT ĐỊNH
Sau khi mẹ Hàn rời đi, An Hồng nằm ở trên giường, lại mất ngủ.
Cô cũng không hề quên hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ là suốt cả một ngày hôm nay, cô bắt buộc bản thân mình không được nghĩ đến nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, nghe những chuyện của người kia đã làm mấy năm nay mà mẹ Hàn đã nói, đã làm An Hồng thật sự không sao dừng được sự hồi tưởng của mình.
Cô lướt qua di động nhìn xem thời gian, đã là 23 giờ 38 phút rồi. An Hồng mở photo album trong điện thoại di động ra, lướt màn hình xem lại từng hình ảnh mình đã chụp. @MeBau*[email protected]@ Trong photo album còn có ảnh chụp mà cô đã chụp trong mấy tháng qua. Trong đó có rất nhiều ảnh cô chụp chung với anh.
Ảnh khi ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi đối diện với anh, lấy di động chụp bộ dạng anh đang cúi thấp đầu; ảnh anh đang chuyên tâm ăn canh, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, lông mi thật dài, biểu cảm thật đáng yêu. Sau khi chụp một lúc, anh đã phát hiện ra cô đang chụp ảnh mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình di động cười rộ lên. Nụ cười tươi tắn, trong sáng, dưới ánh mặt trời đẹp phi thường.
Ảnh đi công viên chơi. Anh cũng có thể cầm lấy di động của cô, để đầu hai người sát vào nhau cùng chụp ảnh chung. Lúc chụp ảnh này làm An Hồng nhớ tới tình cảnh cái hồi học đại học, lúc ấy cô cùng anh chụp hình dán. Ngày hôm nay, anh vẫn thích áp sát vào mặt cô như trước, duỗi thẳng cánh tay chụp lại từng màn ngọt ngào của bọn họ.
Ảnh đi khu vui chơi giải trí, anh có thể dùng hai đồng tiền trò chơi để chơi ở máy ném bóng rổ thật lâu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Xông qua một cửa lại đến một cửa, chơi mãi cho đến khi mồ hôi ướt đẫm mới dừng lại. An Hồng nhớ lại chính bản thân cô không những đã chụp hình anh khi anh ném rổ, mà còn quay video clip nữa. Cô lướt tìm video clip, lẳng lặng yên tĩnh xem video clip trong bóng đêm.
Lộ Vân Phàm mặc một bộ T-shirt ngắn tay màu trắng, biểu cảm nghiêm túc, tay càng đến một khắc cũng không ngừng nắm lấy quả bóng nhỏ lăn xuống tới rổ bóng, một người tiếp một người nhanh chóng quăng bóng vào trong vòng rổ. Anh thân cao tay dài, cho dù là quăng quả bong nhỏ, tư thế ném rổ nhìn vẫn đẹp mắt đúng tiêu chuẩn như thường, tỉ lệ chính xác cũng là cao đến thần kỳ. Bên cạnh anh có rất nhiều thanh thiếu niên lớn nhỏ, cả đám đều đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn giúp anh đếm bóng.
Âm thanh trong clip có chút ồn ào, nhưng An Hồng vẫn nghe được rõ giọng nói của mình: dinendian.lơqid]on, "Hoan hô! Cố lên cố lên! Lập tức ném vào chỗ quan trọng nhất đi! Còn có ba cái! Hai cái! Một cái! A…a…a…"
Tất cả những đứa trẻ ở đó đều hoan hô không ngừng. Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ sùng bái lẫn hâm mộ, tựa như rất ít nhìn thấy có ai đó có thể chơi đến cửa thứ ba.
Chàng trai trẻ tuổi chống hai tay ở trên kệ của máy ném bong rổ, mồm há to thở phì phò. Anh nghiêng đầu lại, hướng An Hồng le lưỡi: "Mệt ૮ɦếƭ đi được!"
"Còn chơi tiếp nữa hay không?"
Anh lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới bên cô, khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Anh tự tay tới cầm điện thoại di động trong tay An Hồng, màn ảnh liền lay động.
"Anh làm gì vậy?"
"Đừng quay nữa, đi thôi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi." Một luồng ánh sáng lóe ra ở bên trong, video clip đã kết thúc xong rồi.
An Hồng nhìn hình ảnh kết thúc dừng lại trên di động. Đó là gò má của anh, có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy được anh khẽ nhếch cằm, khóe miệng nhếch lên, nhìn có vẻ thật quật cường.
Mãi cho đến khi điện thoại di động tự động chuyển sang chế độ tự bảo vệ, An Hồng mới hồi phục lại tinh thần.
Cô lại xem thời gian một chút, đã 23 giờ 56 phút.
"Lộ Vân Phàm, sinh nhật vui vẻ!" Cô nhìn vào di động, nói nho nhỏ.
An Hồng cũng không biết, tối hôm đó, Lộ Vân Phàm ở ngay địa phương cách cô không xa.
Khi cô đi tảo mộ cho Hàn Hiểu Quân, Lộ Vân Phàm đã ngồi trên xe chạy ra khỏi thành phố J, đi về hướng thành phố W.
Hôm nay là sinh nhật anh tròn 26 tuổi. Thế nhưng mà Lộ Vân Phàm cũng không nghĩ chúc mừng sinh nhật. Mà nói cho chính xác hơn một chút, anh không muốn cùng bất luận kẻ nào cùng nhau trôi qua buổi sinh nhật này.
Anh nói với Khổng Lam phải đi công tác. Khổng Lam thật thất vọng, nói chờ anh về sẽ đền bù lại cho anh.
Lộ Vân Phàm không biết mình nên đi nơi nào. Lại nghĩ năm nay Thanh Minh anh cũng chưa từng đi đến huyện W, anh liền mua một vé xe ô tô tới huyện W rồi lên xe đi đến.
Khi đổi xe buýt đến huyện W thì đã là vào 4 giờ chiều 4. Anh không đi thẳng đến nhà họ Hàn, mà là trực tiếp đi đến nghĩa trang công cộng.
Ở nghĩa trang công cộng, Lộ Vân Phàm mua hoa tươi ở cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên trên núi.
Hiện tại đối với anh mà nói, trèo lên các bậc đá ở nghĩa trang công cộng này, so với các bậc cầu thang bình thường thì cao rất nhiều. Đây thực sự là một sự khiêu chiến đối với anh. Anh chậm rãi đi từng bậc từng bậc, hết sức chăm chú, không dám có chút lơi lỏng. Rốt cục khi đi đến trước mộ của Hàn Hiểu Quân ở lưng chừng sườn núi, toàn thân anh đã thấm ướt mồ hôi.
Nhìn hoa tươi trước mộ, Lộ Vân Phàm có chút lặng người.
Hoa nhìn vẫn còn rất tươi mới, xem ra mới được đặt ở đây không bao lâu. Lộ Vân Phàm cúi đầu xem trên đất, lại phát hiện ra vài đoạn đầu mẩu TL, loại dành cho phụ nữ, còn có *** lá của nam giới vẫn còn tương đối cao. Tâm tư của Lộ Vân Phàm hơi lay động, anh cũng biết là ai đã vừa tới đây.
Đặt hoa tươi xuống, anh lặng yên nhìn Mộ Bia của Hàn Hiểu Quân.
Đứng ở nơi này đủ 20 phút, anh mới lấy TL ra, châm cho bản thân mình một điếu, lại châm thêm một *** khác đặt lên trên khay trước mộ.
"Hút *** đi, anh Hàn!" Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn nhìn ảnh chụp Hàn Hiểu Quân một lúc, rồi xoay người xuống núi.
Lộ Vân Phàm tìm một khách sạn ở thị trấn để ở trọ. Mãi cho đến lúc hơn 9 giờ tối anh mới cảm thấy mình đói bụng. Anh đi đến một quán nhỏ kinh doanh bán bữa ăn khuya ở bên cạnh khách sạn, đóng gói lại một phần mì xào, lại mua thêm hai lon bia mang về trong khách sạn.
Một mình anh ăn mì xào, uống bia, anh cười rộ lên tự giễu, mở ti vi lên xem, tùy ý xoay chuyển các kênh đài, không biết qua bao lâu, anh dần dần ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, mãi cho đến gần giờ ngọ, Lộ Vân Phàm mới gọi điện thoại cho mẹ Hàn.
Mẹ Hàn nghe thấy giọng của anh thật sự kinh ngạc: "Tiểu Lộ à?"
"Dì, cháu đang ở huyện W, cháu muốn đến nhà dì có tiện không ạ? Ý của cháu muốn nói là. . . trong nhà của ngài có khách hay không ạ?"
"Không có đâu. . ." Hàn mẹ nghĩ nghĩ, "Cháu chạy nhanh đến đây đi, thật sự là đúng dịp, buổi sáng hôm nay Hồng Hồng mới vừa đi."
Tối hôm đó, mẹ Hàn đã thu xếp cho Lộ Vân Phàm ở trong phòng khách mà An Hồng đã ở hôm trước. Bà đưa cho anh drap giường, áo gối, chăn mỏng để thay đổi hết, nhưng anh nói không cần.
Ở trên mấy thứ này, dường như vẫn còn tồn tại lưu giữ hơi thở của cô.
Thời điểm mẹ Hàn bưng canh đậu xanh vào nhà, thì Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trên mép giường gọi điện thoại cho Khổng Lam.
Khổng Lam hình như đang uống R*ợ*u, khẩu khí thật không tốt.
"Lộ Vân Phàm, rốt cuộc là anh đang ở nơi nào?"
"Anh đã nói là anh đi công tác bên ngoài mà."
"Anh nói dối! Anh đi công tác vì sao Tiểu Cao lại không cùng đi với anh?"
"Ai quy định anh đi công tác thì Tiểu Cao nhất định phải cùng đi với anh?"
"Cho dù anh ấy không cùng đi với anh, thì anh ấy cũng phải biết hành tung của anh chứ! Nhưng mà Tiểu Cao căn bản không biết anh đã đi nơi nào!"
"Anh có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Anh đi nơi nào, còn cần phải báo cáo cho cậu ta, báo cáo cho em nữa hay sao?"
"Này! Lộ Vân Phàm, anh thật sự càng ngày càng quá mức rồi đó!" Khổng Lam tức giận đến không chịu được, "Không phải là anh lại đi đến thành phố T để tìm người đàn bà kia đó chứ?"
Một cơn hỏa khí vô danh bùng cháy trong người Lộ Vân Phàm. Anh nghĩ muốn phát tác ra, nhưng lại mạnh mẽ tự kiềm chế xuống dưới. Anh trầm giọng nói: "Đã muộn rồi, Khổng Lam, anh phải nghỉ ngơi rồi. Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại lại cho em."
Cúp điện thoại, anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của mẹ Hàn.
"Dì." Lộ Vân Phàm đứng lên. Mẹ Hàn đặt bát canh đậu xanh lên bàn: "Hôm nay dì mới nấu, đã nguội rồi đó, cháu uống một chén."
"Cảm ơn dì." Cảm xúc của Lộ Vân Phàm sa sút. Mẹ Hàn nhìn bộ dáng của anh, liền ngồi xuống bên người anh: "Tiểu Lộ, có chuyện gì vậy?"
Lộ Vân Phàm cười: "Không có việc gì đâu ạ."
"Cả cháu và Hồng Hồng thật sự là kỳ quái, người chân trước vừa đi thì người kia chân sau lại đến." Mẹ Hàn thở dài, "Tiểu Lộ à, Hồng Hồng. . . Đã biết chuyện cháu mấy năm nay đều đến đây thăm chúng ta rồi."
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người: "Cái gì cơ ạ?"
"Dì đã nói cho con bé biết rồi, ngay đêm hôm qua." Mẹ Hàn vỗ vỗ vào vai của Lộ Vân Phàm, @MeBau*[email protected]@ "Cháu và Hồng Hồng, thật sự không thể nào hay sao?"
Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười vẻ khổ sở, gật gật đầu, nói: "Chắc là như vậy thôi ạ."
"Vừa rồi cháu đã gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Dạ. . ." Lộ Vân Phàm thật không biết phải hình dung Khổng Lam như thế nào, cuối cùng, anh vẫn là thành thật trả lời, "Cứ coi như là bạn gái của cháu đi."
"Bạn gái ư?" Mẹ Hàn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Bà nghĩ nghĩ, đứng lên đi tới ngưỡng cửa.
Ra đến cửa, bà liền quay người trở lại, nói với Lộ Vân Phàm, "Dì không biết chuyện giữa hai đứa như thế nào. Nhưng mà dì biết một chuyện này, nếu như cháu không thích cô bé kia, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thì cũng không cần phải dây dưa nhiều lắm với cô ấy nữa. Nếu không, đến cuối cùng, hai người các cháu đều sẽ bị thương. Ở phương diện này, Hiểu Quân của chúng ta chính là ví dụ tốt nhất. Cho nên, Tiểu Lộ, hãy tự giải quyết cho tốt."
Lộ Vân Phàm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của mẹ Hàn. Cửa phòng đóng lại, tầm mắt của anh tập trung đến bát canh đậu xanh ở trên bàn. Anh bưng bát canh lên, múc một muỗng ăn vào trong miệng. Vị canh đậu xanh man mát lành lạnh và cũng không quá ngọt. Mẹ Hàn đã biết đến khẩu vị của anh rồi, cho nên chỉ thả rất ít đường.
Anh uống từng ngụm từng ngụm canh đậu xanh cho đến hết, sau đó nằm dài trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Mấy ngày này tới nay, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on anh không phải là không nghĩ tới chuyện giữa mình và Khổng Lam. Anh cũng từng trao đổi với Lộ Kiến Vũ, tình trạng của anh làm cho Lộ Kiến Vũ lo lắng, thế nhưng lại cũng không thể tránh được.
Bọn họ đều giểu rất rõ, cái gọi là tình cảm lưu luyến giữa Lộ Vân Phàm và Khổng Lam, đã không còn đơn giản chỉ quan hệ cá nhân của anh. Nếu như anh phụ Khổng Lam, hậu quả dự tính sẽ rất nguy nan.
Sáng ngày hôm sau, ba Hàn ba lái xe đưa Lộ Vân Phàm đi đến bến xe của thành phố W. Quân Niệm và Quân Ức đã được nghỉ hè, tranh cãi ầm ĩ muốn đi cùng. Ba Hàn khoát khoát bàn tay to lên, đưa tất cả hai đứa trẻ lên xe.
Trên đường đi, ba Hàn cười: dღđ☆L☆qღđ "Ngày hôm qua chú vừa đưa Hồng Hồng đi, hôm nay lại phải đưa cháu đi. Chú nói này, hai đứa sao không thể cùng đến nơi này một lúc được hay sao, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền xăng xe của chú."
Lộ Vân Phàm bị ông nói đùa, trả lời: "Hiện tại, cháu gặp cô ấy thì không tiện ạ."
"Có cái gì mà không tiện kia chứ. Hai đứa các cháu đó, chính là hai đứa trẻ ngốc." Ba Hàn lắc đầu, "Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chú và dì đều đã tận lực không thèm nghĩ nữa chuyện trước kia rồi. Hai đứa các cháu đều là người tuổi trẻ này, chẳng lẽ lại cũng không sánh bằng hai ông bà già như chúng ta hay sao?"
Hàn Quân Niệm bấu víu lấy lưng ghế mà ba Hàn đang ngồi, luôn luôn lắng nghe hai người lớn nói chuyện, lúc này đâm miệng hỏi: "Anh Tiểu Lộ, anh quen biết với chị An Hồng à?"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Quân Niệm cười: "Có quen biết!"
"Vì sao hai người lại không đến cùng nhau? Ngày hôm qua chị An Hồng vừa mới đi đấy!" Quân Niệm rất hiếu kỳ, "Hai anh chị quen biết nhau từ khi nào vậy?"
"Từ hồi anh lớn bằng Quân Ức bây giờ, liền quen biết với chị An Hồng của em rồi." Lộ Vân Phàm cười nói, "Rất nhiều rất nhiều năm qua rồi."
Quân Niệm cùng Quân Ức đều mở to hai mắt nhìn. Quân Niệm nắm chặt lấy Ng'n t tính toán, nói: "Mười tám năm!"
"Không phải, mười chín năm." Lộ Vân Phàm sửa chữa lại.
Ba Hàn lái xe, liếc mắt nhìn Lộ Vân Phàm ở bên cạnh, nói: "Tiểu Lộ, nghe chú nói một câu này, đã là đàn ông thì lá gan phải lớn."
"Gì cơ ạ?"
"Tối hôm qua, dì của cháu đều đã nói chuyện hết với chú rồi." Ba Hàn nói, "Thời chú còn trẻ, cũng là có không ít các cô gái nhỏ theo đuổi, nhưng mà chú lại chỉ thích có dì của cháu thôi. Khi đó dì của cháu mới chỉ có 16 tuổi. Còn chú cũng mới chỉ có 18 tuổi. Chú quyết định đi ra ngoài xông xáo, bất chấp tất cả, cứ thế hỏi dì của cháu có nguyện ý đi theo chú hay không. Khi đó có ai quan tâm tới chuyện chú có tiền hay không, có nhà ở hay không, có xe hay không. Chú ngày ấy chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có một thân thể đầy sức lực và một cái đầu coi như khá sáng suốt mà thôi. Dì của cháu gần như là không hề lo lắng, thu thập một chút, sau đó chào hỏi mọi người trong nhà rồi theo chú ra đi. Nhoáng lên một cái liền qua vài chục năm rồi. Thế nhưng tình cảm của bà ấy vẫn luôn luôn tốt lắm, cho dù Hiểu Quân xảy ra chuyện, hai chúng ta cũng không hề oán trách lẫn nhau, chứ không nói đến chuyện tranh cãi nhau bao giờ. Hai chúng ta vẫn luôn an ủi lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, từ từ mới đi đến bây giờ. Là vợ chồng, những loại chuyện như thế này, chuyện có phúc cùng hưởng cũng không ngạc nhiên, cái đáng quý chính là, khi bị gặp nạn thì sẽ cùng chịu. Cháu đi tìm vợ, thì phải tìm được một người như thế, mặc kệ cháu tốt hoặc hư, giàu hoặc nghèo, cô gái ấy cũng sẽ không rời không bỏ mà vẫn cứ luôn luôn đi theo, ở bên cạnh cháu. Nếu cháu cảm thấy cháu và cô bé kia không làm được điểm này, thì chú khuyên cháu vẫn là phải lo lắng cẩn thận. Nếu như người đàn ông không tìm được một người phụ nữ có thể làm bạn tri kỷ với mình, có lẽ chính là tai vạ đến với họ."
Lộ Vân Phàm ngồi suy ngẫm những lời mà ba Hàn đã nói... Lúc này, xe đã lái đến thành phố W, dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Có một người phụ nữ trung niên đang cưỡi chiếc xe ba bánh chạy qua bên cạnh xe của bọn họ. Người phụ nữ này sắc mặt ngăm đen, dáng người cường tráng, đầu đội nón cỏ, trên cổ còn treo móc một chiếc khăn lông. Trên xe ba bánh tràn đầy dưa hấu, còn có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh. Người đàn ông nọ chân treo ở ngoài xe, Lộ Vân Phàm nhìn kỹ, một cái chân của anh có chút biến hình, nhỏ như cái cọc, hiển nhiên là một người tàn tật.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn mặt trời cực nóng, xoay người chậm rì rì, cầm lấy chiếc khăn lông trên vai người phụ nữ, lau đi những giọt mồ hôi ở trên cổ người phụ nữ. Người phụ nữ luôn luôn hì hục lái xe, lúc này quay đầu lại cười với người đàn ông kia, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu.
Người đàn ông cầm lấy bình nước ở bên người đưa cho người phụ nữ. Người phụ nữ tiếp nhận rồi uống vài ngụm, lại trả lại cho người đàn ông, nói vài câu gì đó, dường như là nói người đàn ông kia cũng uống nước đi.
Thế nhưng người đàn ông chỉ vặn chặt nắp bình lại, sau đó lại ôm bình nước vào trong ***.
Bọn họ đã di chuyển đi rồi, càng chạy càng xa, mãi cho đến khi Lộ Vân Phàm không còn nhìn thấy nữa.
Đây đúng là một đôi vợ chồng bình thường nhất trong những đôi vợ chồng trên trần thế này. Xem qua, chính là một đôi vợ chồng quả thật rất nghèo khó, nhưng mà Lộ Vân Phàm tin tưởng, bọn họ giúp nhau lúc hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhất định sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất so với mình bây giờ.
Thậm chí Lộ Vân Phàm còn thấy thật hâm mộ bọn họ.
Nghĩ đến lời nói của ba Hàn: Phải tìm được một người như thế, mặc kệ cháu tốt hay là hư, giàu hoặc nghèo, cô gái ấy cũng sẽ không rời không bỏ cháu, mà vẫn cứ luôn luôn đi theo, ở bên cạnh cháu.
Mắt Lộ Vân Phàm khép hờ, nghĩ tới An Hồng.
Ngày đó cô rời đi, khi vào thời điểm anh tuyệt vọng nhất, thống khổ nhất, ngay cả một chút nhớ nhung thôi, cô cũng chưa từng để lại cho anh.
Mãi cho đến gần đây nhất, anh mới biết được, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Lộ Vân Phàm lặp lại câu hỏi với chính mình, tiếp theo đây, rốt cuộc anh sẽ phải làm như thế nào, thật sự theo như lời cô đã nói, bỏ xuống tất cả? Hay là tùy ý kiên trì để những nhớ nhung vô hạn lan tràn xuống tận đáy lòng, không quan tâm nghe theo lời trái tim của mình…
Lộ Vân Phàm biết, đã đến thời điểm anh quyết định rồi.
An Hồng trở lại thành phố T, cô không để ý tới ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp trong công ty, một lần nữa về với cương vị công tác của mình...
Vương Mẫn Thanh sớm đã nói lại cho người khác nghe, chuyện đã xảy ra ở trong bữa tiệc tối hôm mở thầu, kể sinh động như thật. Trước giờ hạng mục này vẫn là do anh đang thao tác. Từ sau khi Ngũ Tổng biết được mối quan hệ giữa An Hồng với Lộ Vân Phàm, có rất nhiều các chi tiết, mọi phương diện đều sẽ đi trưng cầu ý kiến của An Hồng, tựa như hoàn toàn không thấy mấy tháng qua Vương Mẫn Thanh đã phải nỗ lực trả giá cho hạng mục này. Bởi vậy, trong lòng anh vẫn còn có khúc mắc đối với An Hồng.
Sau này, sau khi một màn kia phát sinh trong bữa tiệc tối, đã làm Vương Mẫn Thanh không thể tưởng tượng được, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng lại cảm thấy như mình được giải hận. Hóa ra Ngũ Tổng và Tân Duy coi trọng An quản lý, chẳng qua là vì người ta là một tiểu tam nhỏ (người thứ ba) của Lộ tổng, còn bị ầm ĩ đến nông nỗi bị bạn gái chính quy hắt R*ợ*u trước mặt mọi người.
Trong lòng Vương Mẫn Thanh đã có chút thương cảm đối với An Hồng, lại có một loại cảm giác hãnh diện đến vi diệu. Trở lại thành phố T, mặc dù Tân Duy và Ngũ Tổng đã dặn dò không nên đi truyền báo lung tung, nhưng mà Vương Mẫn Thanh vẫn cứ lén lút đi kể lại chuyện này cho những đồng nghiệp quen biết. Kết quả, một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến truyền đi, gần như toàn bộ người của công ty đều biết đến tin tức có tính chất hot, giống như sắp nổ tung này.
Chuyện xưa cũng đã sớm trở nên có nhiều phiên bản. Tân Duy và Ngũ Tổng đau đầu không thôi. Thậm chí, Ngũ Tổng đã hỏi qua Tân Duy, có nên tiếp tục lưu lại An Hồng hay không! Dieendaanleequuydonn Tân Duy rất tức giận, nói ở hạng mục Cao ốc Sáng Ý này, An Hồng tuyệt đối là người tận lực. Hơn nữa cô ở Phong Nguyên đã sáu năm, vẫn trung thành và tận tâm đối với công ty, năng lực nghiệp vụ cũng xuất chúng. Lúc này cô gặp nạn, nếu như Phong Nguyên muốn khai trừ cô, chính là qua cầu rút ván, bỏ đá xuống giếng. Hơn nữa, nếu phát sinh chuyện như vậy, An Hồng đi đến nơi nào đó tìm việc cũng sẽ thật khó khăn.
Ngũ Tổng vẫn rất tin tưởng vào Tân Duy, thấy anh giữ gìn cấp dưới như thế, cũng không lên tiếng nữa.
Tân Duy an ủi An Hồng: "Nói chuyện linh tinh cũng chỉ là một hồi, rồi sẽ trôi qua rất nhanh thôi, Em tận lực cho rằng mình không nghe thấy gì, có việc gì cứ đến nói với anh, anh sẽ không để cho em phải chịu uất ức."
An Hồng thật cảm động, gật đầu đáp ứng.
Nhưng mà, hơn một tuần lễ sau, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn liền đã xảy ra một chuyện lớn, làm cho An Hồng không thể tưởng được. Buổi sáng thứ ba cô đi làm. Vừa mới đến công ty liền phát hiện không khí có gì đó không đúng.
Tất cả mọi người ở trong công ty đều nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt khẩn trương, còn tiến đến cùng nhau xem màn hình máy tính, chỉ chỉ cái gì đó.
An Hồng trực tiếp đi đến văn phòng của Tân Duy, hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì.
Tân Duy chau mày. Anh kéo An Hồng qua xem Computer. An Hồng nhìn thấy một mẩu tin tức, chỉ riêng đọc tiêu đề xong, trái tim của cô đã đập tăng lên, đồng tử chợt phóng đại.
Tiêu đề là - tập đoàn Đông Hải rời khỏi hợp tác, tập đoàn Vũ Hoa thành phố J gặp phải nguy cơ đứt đoạn tài chính.
Xem xét kỹ càng tin tức, An Hồng cảm thấy hết hồn.
Tập đoàn Đông Hải đã họp báo chí tuyên bố tin tức, tuyên bố rằng, sau khi trải qua mạo hiểm điều tra đánh giá tường tận, đã quyết định đình chỉ hợp tác chiến lược cùng với Tập đoàn Vũ Hoa, nguyện ý bồi thường một số tiền đã phá hợp đồng. Xét thấy Tập đoàn Vũ Hoa đã mua được nhà máy dệt số 21,
Code: ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖
Tập đoàn Đông Hải sẽ tạm dừng toàn diện những công việc tiếp sau đó, cũng từng bước rút lại tài chính của mình, để lại hạng mục này cho một mình Tập đoàn Vũ Hoa thao tác.
Tập đoàn Vũ Hoa mua nhà máy dệt số 21 với một giá tiền là cái giá trên trời, cao tới 21, 5 triệu đồng. Chỉ là tiền đặt cọc liền phải nộp 20%, số còn lại là phải lựa chọn phương án vay mượn tiền của ngân hàng và mượn tiền của người dân. Mà Tập đoàn Đông Hải lúc trước đã dự định hợp tác, sau đó liền rút tiền của mình ra. Tài chính của tập đoàn Vũ Hoa liền bị đứt đoạn, không chỉ có hạng mục nhà máy dệt số 21 khó có thể tiếp tục, mà ngay cả các hạng mục xây dựng khác đều sẽ xuất hiện tình huống nghiêm trọng do tài chính không đủ.
Kỳ quái nhất chính là, lấy thực lực của Vũ Hoa, muốn tìm được một cái bạn hàng khác để hợp tác, hiệp trợ để vượt qua cửa ải khó khăn này cũng không khó. Nhưng mà, theo tin tức tin cậy, bất kể là bất cứ một xí nghiệp lớn ở thành phố J này, hay là các giới thương nghiệp cùng ngành ở ngoài tỉnh, ngoài thành phố, đều không có ý đồ cùng hợp tác với Vũ Hoa.
Tập đoàn Đông Hải đơn phương bội ước, sự tổn thất cũng chỉ là một chút tiền bồi thường phá hợp đồng, tuy rằng cũng là mức xa xỉ, nhưng đối với công ty của mình cũng sẽ không tạo thành sự ảnh hưởng quá lớn. Nhưng mà đối Vũ Hoa mà nói, sự đả kích này cũng là một đòn trí mạng.
Ở trong cái nghề này, việc hợp tác giữa các công ty, tình huống một bên hợp tác đơn phương vi phạm phá vỡ hợp đồng có tiền lệ cực nhỏ. Bởi vì chuyện này sẽ tạo thành tổn thương thật lớn đối với danh dự của công ty, ảnh hưởng đến sự phát triển. Nhưng mà ở trong sự kiện lần này, Khổng Kỳ Đông của Tập đoàn Đông Hải tựa như là không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn ngưng hẳn hợp tác cùng với Vũ Hoa, mặc kệ tin tức lí do thoái thác tuyên bố ra, cỡ nào đường đường chính chính, cũng vẫn đã làm cho nội bộ nghiệp đoàn bị khiếp sợ không thôi.
Cuối cùng bình luận viên tổng kết, nếu Vũ Hoa không tìm được công ty mới để hợp tác, hoặc là không có những công ty khác giúp nó làm đảm bảo để ngân hàng cho vay, như vậy, kết quả Vũ Hoa chính là không đủ tài sản để gán nợ, từng bước sẽ bị phá sản.
Lộ Kiến Vũ sáng lập xí nghiệp gần ba mươi năm nay, có lẽ sẽ không thể trụ được đến quá mùa đông năm 2011.
Phong Nguyên là đơn vị trúng thầu Cao ốc Sáng Ý, lúc này vốn chính đang tiến hành quá trình khởi công báo cáo dự án, tiến vào quá trình chuẩn bị, vẫn còn đang đợi Vũ Hoa trả tiền lần đầu tiên, để bắt tay khởi công xây dựng.
Nhưng mà Vũ Hoa lại xảy ra chuyện như vậy, đừng nói tiền trả lần đầu, mà ngay cả tiền ký quỹ một chốc cũng đều không có cách nào thối lui được.
Ngũ Tổng mặt ủ mày chau, *** lá hết điếu này đến điếu khác.
Tân Duy cũng lặng yên không tiếng động. An Hồng nhìn hai người bọn họ, trong lòng nhéo thành một đoàn.
Cô không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Khổng Lam là nữ kế vị của Tập đoàn Đông Hải. Bằng trực giác, An Hồng cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày, giá cổ phiếu của Tập đoàn Vũ Hoa cũng theo đó mà rớt giá. Những người đồng hành trao đổi với nhau về cách nhìn đối với chuyện này. Các công ty có hợp tác cùng với Vũ Hoa thì gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Những công ty không có hợp tác thì sắc mặt lại là một bộ xem kịch vui. An Hồng đối mặt với màn hình máy tính, nhìn các đồng nghiệp trong nhóm QQ công ty thảo luận, cô cảm giác mình lòng của mình sớm đã không còn ở nơi này rồi.
Mỗi lúc trời tối cô đều ngủ không ngon, luôn luôn tra tìm những tin tức có liên quan trên mạng. Nhưng mà đã vài ngày qua đi, Vũ Hoa vẫn bị lâm vào khốn cảnh bị vây hãm như trước, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy ánh rạng đông. An Hồng hiểu rõ rằng mình giúp không được gì, nhưng trong lòng cô vẫn nóng như lửa đốt.
Cô biết, mình đang lo lắng anh.
Lướt qua di động, An Hồng nghĩ muốn có nên gọi một cuộc điện thoại cho Lộ Vân Phàm hay không. Do dự thật lâu, nhưng cô vẫn không hạ được quyết tâm. Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Điện thoại là do Trần Hàng đánh tới, giọng điệu của anh có chút quái dị: "An Hồng, có chuyện rất cấp bách, ngày mai là thứ bảy, em có thể về lại thành phố J một chuyến được không?"
"Chuyện gì vậy anh?"
"Trong điện thoại không thể nói được rõ ràng. Anh có nhiều thứ phải mang đến trước mặt cho em xem."
"Được thôi, buổi sáng ngày mai em sẽ đi qua."
"Đúng rồi, An Hồng em có nghe nói về chuyện của Vũ Hoa hay không?"
Ở thành phố J, chuyện của Vũ Hoa cũng nổi danh là được người ta mong đợi, Trần Hàng cũng đã biết được sự tình hướng đi.
An Hồng gật đầu: "Có nghe nói."
"Emcó biết là chuyện gì xảy ra không?"
"Không biết, em. . . cũng đang lo lắng đây."
"Ngày mai em về đây đi, anh sẽ nói tỉ mỉ cho em nghe! Anh cũng đã biết được một chút chuyện."
"Hả?" An Hồng choáng váng, cô nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, vậy thì trễ hôm nay em liền đi qua, khi đến sẽ gọi điện thoại."
"Cũng được."
Kết thúc trò chuyện, An Hồng gọi điện thoại đặt vé trên trang web: "Tôi muốn đặt một vé máy ba, bay từ thành phố T đến thành phố J, vào 19h ngày 8 tháng 7! Đúng rồi, là ngày hôm nay."
Đặt mua vé xong, An Hồng cầm lấy túi của mình lên, hướng Tân Duy xin phép rồi đi thẳng đến sân bay.
Dù chỉ một khắc thôi, cô cũng không muốn trì hoãn nữa. Trong lòng cô đã hạ quyết tâm, lần này đi thành phố J, không riêng chỉ muốn gặp Trần Hàng, cô còn muốn gặp… Lộ Vân Phàm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc