Thành Phố Mùa Tuyết Tan - Chương 16

Tác giả: Dương Liễu Liễu

Có những chuyện quả thật không lường trước được. Trà xin nghỉ việ để ngày ngày bên cạnh Thành Phong, Anh vẫn chưa tỉnh. Liễu cũng chưa có chuyển biến gì. Cô ăn ở bệnh viện, ngủ ở bệnh viện. Trò truyện với Thành Phong một lúc thì sang đọc báo cho Liễu nghe. Mệt mỏi vô cùng.
Một thánh trôi qua, anh vẫn nằm im trên giường. Chẳng thể mở mắt ra nhìn cô.
Nỗi tuyệt vọng càng ngày càng lấn sâu vào trong cô. Cô sợ, sợ mất bạn, sợ mất người yêu. Sợ hai người cô yêu nhất trên thế giới này mãi mãi không tỉnh.
Mọi người căng thẳng, ánh mắt u sầu nhìn nhau. Cứ thế này chắc họ phát điên lên mất. Ông trời true họ ác quá. Đêm mưa to, trời lạnh buốt. Chưa bao giờ mùa đông Hà Nội lại lạnh như vậy. Nỗi bi ai xâm chiếm cả tâm hồn.
Một tháng trôi qua rồi. Mỗi ngày nhìn hai người im lìm nằm trên giường, cô lại thấy bất lực. Sự mệt mỏi chán trường cả linh hồn và thể xác. Cô sợ cô sẽ quỵ xuống, sẽ gục xuống trước khi một trong hai người dó tỉnh lại.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Liễu nằm im trên giường, khuôn mặt tráng nhợt nhạt. Dù cô có nói gì đáp lại thì đó vẫn là khuôn mặt của cô. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với những người cô êu như vậy?
Tiếng mưa rào rào, giật khung cửa kính. Chớp thỉnh thoảng rạch sáng cả bầu trời rồi ngay sau đó tiếng nổ vang lên. Trà kinh hoàng, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi. Cô ôm lấy người Liễu mà khóc. Bao đêm cô cầu xin Liễu hãy tỉnh lại, nhưng vẫn là nỗi cô đơn trống trải. Cô đẩy thùi thụi vào người Liễu, vừa khóc vừa chửi:
-Đồ bạn tồi. Đồ xấu xa. Mau tỉnh lại cho tớ. Huh…huh… Đồ lừa đảo. Cậu bảo tớ chỉ cần ở bên cậu, sẽ được bình yên. Cậu lừa đảo. Cậu mau tỉnh lại đi.. Huh…huh…
Có tiếng nhỏ nhẹ thì thầm vang lên:
-Đừng… khóc…Đừng… khóc…
Trà nín bặt. Cô không nghe lầm chứ? Bàn tay cô cầm chặt bàn tay Liễu. Cô nhìn chằm chằm. Tay Liễu cử động cầm chặt tay cô. Trà bất giác đưa tay lên miệng, kinh ngạc không nói lên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu.
Đôi mắt nhấp nháy rồi mở ra, miệng Liễu yếu ơt thì thào:
-Đừng khóc..
Trà cười, không biết phải diễn tả thế nào. Cô lao thẳng ra hành lang hét lên:
-Bác sĩ! Mọi người ơi! Liễu tỉnh rồi. Liễu tỉnh rồi, tỉnh thật rồi.
Bác sĩ khám một lượt cho Liều, khẳng định không còn vấn đề gì nữa. Việc bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi. Sauk hi gặp tất cả mọi người, Liễu chỉ nói được một câu:
-Hì! Cả nhà.
Nói xong thì lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm hôm ấy, mọi người háo hức, không ai ngủ được.
Liễu ngủ thêm mấy ngày rồi tỉnh lại. Nằm trên giường nghe mọi người chém gió hùng hồn, vừa nghe kể lại mọi việc từ lúc cô xảy ra tai nạn. Quả thật tai nạn như vậy mà không ૮ɦếƭ thì thật là có phúc nha.
Liễu nghe chuyện Thành Phong bị tai nạn, cô tập tễnh xuống giường, muốn đi thăm Thành Phong một chuyến. Thế là mọi người ùa sang phòng Thành Phong. Liễu giật mình khi nhìn bộ dạng của Thành Phong bây giờ. Hoảng tử hoàn mỹ đã không còn nữa.
Một người háo sắc như Trà vẫn can tâm tình nguyện bên cạnh Thành Phong quả là… không chuyện gì là không thể xảy ra. Trà cũng đã lớn rồi… Tình yêu giành cho Thành Phong cũng trọn vẹn một đời rồi.
Nhưng Phong vẫn chưa tỉnh. Sợ sau này anh cũng không tỉnh lại. Liễu đăm chiêu một hồi rồi quay sang hỏi Trà:
-Có nhớ tớ đã từng nói với cậu điều gì không?
Trà bất ngờ nhìn Liễu rồi nhìn người con trai cô yêu vẫn im lìm trên giường rồi bật thốt:
-Hoàn mỹ không tồn tại.
Mọi người nắm tay ôm lấy bả vai nhau thâm trầm im lặng. Bỗng nhiên tiếng mở cửa, Hoàng Trân xồng xộc đi vào. Đôi mắt điềm tĩnh của anh thay thế bằng sự hoảng hốt lẫn kinh ngạc.
Dù trời mùa đông rất lạnh nhưng trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi. Anh đã chạy một quãng đường dài từ trụ sở công an về đây… Ngốc thật, tiền nhiều mà ki bo không đi taxi. Mọi người tròn mắt nhìn anh.
Liễu hơi sững sờ, trái tim trong ***g *** bỗng nhiên lạc nhịp. Trái tim đang bơm máu trong người cô có cả dòng máu của anh.
Hoàng Trân trở về vẻ điềm tĩnh hằng ngày, chào mọi người:
-Hi..
-Hi..
Người này kéo người nọ lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Không khí bao trùm bằng sự ngượng ngập. Không biết bắt đầu từ đâu. Lúc cô ngủ mê man, cô vẫn nghe thấy tiếng anh gọi, tiếng anh trò truyện dù rất mơ hồ. Lúc đó cô muốn giẫy mình thật mạnh, muốn thoát khỏi giấc mơ lan man này. Cho đến khi nước mắt Trà thấm nhẹ qua lớp áo bệnh viện, từng té bào cảm xúc bỗng nổi dậy. Ý trí mạnh mẽ muốn cô tỉnh lại, thoát khỏi thân xác cứng ngắc nặng nề này…
Cô không nhìn anh, ánh mắt hơi cúi xuống đất. Nhưng cô biết rất rõ Hoàng Trân đang nhìn mình. Vanh tai cô bỗng nóng lên. Biết không thể duy trì không khí này mãi, cô mới lấy can đảm ngẩng lên nhìn anh:
-Cảm ơn anh…
Ánh mắt Hoàng Trân tĩnh lặng. Ánh đứng tự vào cửa, hai tay xỏ túi quần rất điềm nhiên hỏi cô:
-Về chuyện gì?
-Tất cả những gì anh làm cho em…
Đôi mắt anh dịu dàng ấp áp. Anh tiến từng bước chậm tiến về phía cô. Liễu giật mình nhìn anh rồi luống cuống:
-Em đi lấy nước cho anh.
Một cái cớ vĩ đại nhỉ.
Lúc tỉnh lại cô nghĩ việc gặp Hoàng Trann là việc bình thường mà. Nhưng thực tế chứng minh lại khác. Cô thấy lung túng, chân tay trở nên thừa thãi vô cùng. Với lại bộ dạng cô bây giờ… rất tệ!
Làn da trắng nhợt nhạt do lâu không tiếp xúc với nắng. Đầu cuốn lớp băng dày, lại không có một cọng tóc. Quả thật rất ngại khi gặp người khác.
Liễu chẳng lấy ly nước nào cả. Cô đi thẳng về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại. Chiếc vòng cổ của anh vẫn đeo trên cổ cô. Một cảm giác lành lạnh thổi qua.
Một lúc sau không thấy Liễu, Hoàng Trân cười lắc đầu:
-Có lẽ là trốn rồi.
Anh khép cửa phòng bước ra ngoài hành lang, gặp mọi người kéo vai cười đùa tiến về phòng Liễu. Oanh đã thu xếp xong thủ tục xuất viện cho Liễu rồi. Trang nhìn Hoàng Trân đi một mình, ngạc nhiên hỏi:
-Liễu đâu?
-Cô ấy trốn tôi.
Câu nói của anh có chút khổ sở. Mọi người vỗ vai anh thông cảm:
-Dù sao cũng là con gái mà. Cô ấy không muốn anh thấy bộ dạng của cô ấy bây giờ.
Mến đạp cửa phòng Liễu, vừa cố tình nói to:
-Ngại gì chứ? Hoàng Trân ngắm cậu ấy suốt khi cậu ta còn ngủ li bì cả tháng đấy thôi. Còn làm bộ hả? Mở cửa ra đi..
-Anh.. hai…
Bé Thu mặt mày sung sướng chạy lại, hớn hở cúi đầu chào khắp mọi người. Nhưng nó thấy thiếu thiếu:
-Anh hai! Cô Liễu đâu?
-Trong phòng.
Mọi người lắc đầu cười. Lần này Liễu muốn trốn cũng không được. Bé Thu đập đập cửa lien hồi, vừa sung sướng gọi to:
-Cô Liễu! Mở cửa đi! Cháu Thu đây..!
Liễu mở cửa nhăn mặt lạt nó:
-Đưng có ồn ào. Đây là bệnh viện đó.
Mọi người khoác vai nhau cười tủm tỉm làm mặt Liễu hồng lên. Cô ngượng ngùng quát:
-Các cậu cười cái gì? Mau chuẩn bị xe đưa tớ về nhà tĩnh dưỡng. Bé Thu ôm trầm lấy Liễu, lắc lư sung sướng. Nó cười, đôi mắt to nhìn cô:
-Cuối cùng cô cũng tỉnh. Thật tốt quá đi.
-Nhóc cũng khỏe ra nhỉ?
Nó gật đầu hạnh phúc:
-Cháu có thể đi học lại rồi. Cháu sẽ giới thiệu cô với bạn bè cháu, thăm quan trường mới. hí…
Mọi người nhìn con bé nói chuyện một thôi một hồi. Mến cười đểu giả, bịt miệng con bé ỉm đi. Mọi người cầm túi đựng đồ của Liễu rồi nhanh chóng chuồn thẳng. nhưng vẫn kịp để lại một câu:
-Cứ nói chuyện đi. Bọn tớ đợi ở cổng bệnh viện.
Liễu nhủ thầm “૮ɦếƭ tiệt! Lại để cô một mình.”
Nhưng thực chất 8 cái đầu đang thò ra lấp vào ở hành lang xem diễn biến. Làm sao có thể bỏ qua một đoạn hay như thế được.
Lần này thì không trốn được nữa.
Hàng ngàn tế bào xấu hổ đang đua nhau lan truyền. Cô tự vò tay mình, thà bị tai nạn thế còn hơn để người kia nhìn thấy bộ dạng này. Nhớ lại câu nói của Mến vừa nãy mà cô muốn đập đầu vào tường.
Đấu tranh suy nghĩ một hồi, cô đưa ra kết luận: Mày đã ra nông nỗi này rồi còn để ý hình tượng cái quái gì nữa.
Đang định hùng hồn ngẩng lên nhìn anh thì cái bóng dáng điềm tĩnh 1m85 kia phủ xuống người cô. Hoàng Trân ôm lấy eo Liễu, gục đầu lên vai cô. Liễu tròn mắt. tim đập loạn xạ, một cảm giác phức tạp chạy dọc sống lưng. Tự dưng cô thấy ngạt thở quá.
Hóa ra cô tự nín thở lúc nào không hay.
Hoàng Trân đang ôm cô… Mặt cô bỗng chốc hơn cà chua chín. Cô muốn đẩy anh ra nhưng tiếng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang bên tai cô:
-Anh đã sợ…
-…
Căn biển Liễu chẳng nói được gì cả.
-Lần đầu tiên trong đời anh muốn bao bọc, che chở cho một người con gái khác ngoài bé Thu. Anh đã sợ em không tỉnh lại.
Cô bỗng nhiên trùng lòng xuống, miệng nói ra câu mà cả anh lẫn cô dều không ngờ. Giọng cô lành lạnh mà xa xăm:
-Thương hại à?
Mấy cái gật đầu nhấp nhô ở đằng xa, căn bản là họ không nghe thấy gì. Chỉ nhìn thấy động tác của nhân vật kia mà thôi. Bé Thu cười híp mí. Mến và Ánh diễn lại cảnh vừa rồi trong yên lặng, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối.
Hoàng Trân rời khỏi vai cô, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp. Anh đăm chiêu rồi hỏi cô:
-Em nghĩ như vậy à?
Tất nhiên là không nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại nói ra câu đó. Liễu cắn cắn môi mình, lắc đầu. Giọng anh vẫn trầm trầm nhưng thoáng thấy sự tức giận:
-Vậy những lời nói đó của anh chưa rõ ràng khiến em không hiểu.
Liễu nói nhỏ: -Không phải.
Cô ngẩng lên hỏi một câu rõ ràng:
-Quan hệ của chúng ta là gì?
Em hỏi hay lắm.
-A… Làm gì vậy?
Hai người giật mình quay ra. Mấy người kia ở hành lang chen lấn rồi đẩy nhau. Liễu cau mày. Mến xua xua tay làm vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
-Tớ không cố ý nhưng mọi người đẩy tớ.
Rồi Mến quay sang nạt mọi người:
-Tại các cậu hết đấy. vô duyên chưa.
Không sao. Thế cũng tốt. Liễu cười nhẹ nhìn anh:
-Em về trước đây.
Tiễn mọi người về, Trà ở lại bệnh viện. Cô muốn ở bên cạnh Phong. Nhỡ anh ấy tỉnh lại mà không thấy cô thì sao? Sẽ rất cô đơn và trống trải.
Cô bước vào phòng thì quản gia Tôn đến. Ông nhìn cậu chủ trên giường rồi thở dài nói với cô:
-Đã điều tra ra tên chủ âm mưu đân xe hôm đó. Là giám đốc kinh doanh cảu Hoàng Tiền. Ông ta thuê người giết cậu chủ và các hợp đồng lớn của hắn đều bị Thành Phong ςướק đoạt. Cô hai muốn xử lý thế nào?
Trà nhìn Phong. Ánh mắt cô chưa bao giờ lạnh lẽo và tàn độc như vậy.
-Tôi muốn cả nhà hắn phải chịu trừng phạt vì hành động ngu ngốc của hắn. Hắn phải sống không bằng ૮ɦếƭ. Tôi muốn hắn phải chịu gấp trăm lần những gì Phong đang phải chịu. Cả đồng bọn của hắn sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được trong giới kinh doanh. Ông Tôn! Ông hiểu chưa?
-Vâng thưa cô. Tôi sẽ ra lệnh làm theo ý cô. Còn một chuyện nữa…
-Chuện gì?
-Ông bà chủ dặn cô giữ gìn sức khỏe.!
Nói xong, ông đóng cửa, đi ra ngoài. Cô nằm lên giường, ôm lấy người Phong. Nước mắt cô vô thức rơi.
-Phong! Nếu là anh thì anh cũng làm thế đúng không? Không ai được phép làm tổn thương người em yêu. Nhất định em sẽ bắt chúng phải trả giá thật đắt.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt của anh, chạm vào long ki, mắt. Cô hô nhẹ lên bờ môi trắng nhợt của anh rồi thì thào:
-Phong! Em mệt rồi! Em ngủ nhé. Ngày mai em dậy, anh nhất định phải tỉnh lại đấy. Chúc anh ngủ ngon…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc