Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương - Chương 83

Tác giả: Nam Cung Dao

Chương 83: Đôi lời lảm nhảm

Cuối cùng thì gần nửa năm cũng hoàn thành được bộ truyện này, có lẽ đây là câu chuyện mà Dao Dao bỏ ra nhiều thời gian nhất. Trước hết, Dao xin gởi lời cảm ơn đến tất cả bằng hữu đã ủng hộ Dao từ lúc bắt đầu câu chuyện, đồng hành cùng Dao vượt qua từng chặng đường cho đến khi kết thúc đến ngày hôm nay. Lời cảm ơn này, có vẻ quá quen thuộc, nhưng là đó là những lời rất thật lòng, bởi vì nếu như sau mỗi chương truyện, không có những comt của các bằng hữu, tỷ muội… thì có lẽ biết đâu Dao đã bỏ cuộc giữa chừng rồi… ^^
Đến đây, xin mọi người đừng vội, mà Dao hi vọng mọi người, có thể đọc hết đôi chút tâm sự của Dao.
Thực sự bộ truyện này, Dao bỏ rất nhiều công sức, cũng như tình cảm đầu tư vào mỗi nhận vật trong truyện, và đây là bộ thứ ba truyện dài của Dao, để tránh lặp lại các chi tiết quen thuộc, quả thật Dao đã rất ‘hại não’ a, để rồi câu chuyện kết thúc, Dao cảm thấy thực sự vui vẻ cùng hạnh phúc
Trước hết, Dao xin nói chút về THẦN Y ĐÁNG YÊU CỦA LÃNH HUYẾT NỮ VƯƠNG
Không giống như VŨ KHUYNH THÀNH, cả câu chuyện chỉ xoay quanh một chữ TÌNH! Khác với cốt truyện đơn giản của TIẾU DIỆN VƯƠNG GIA LÃNH ĐẠM VƯƠNG PHI. THẦN Y ĐÁNG YÊU CỦA LÃNH HUYẾT NỮ VƯƠNG, rắc rối hơn với những tuyến nhân vật phức tạp cùng nhiều diễn viên phụ và cả một chặng đường gian nan trong việc trở thành cường giả, cùng hủy lời nguyền, sự đắn đo lựa chọn giữa việc trở thành kẻ mạnh và ái tình, và nhiều cảm tình phức tạp khác. Đôi khi Dao loạn cả lên, mỗi khi viết phải lật lại các chương trước để cho nó logic, khổ không nói nổi >”<
Trong một dàn nhân vật phụ đồ sộ, Dao cảm phục nhất là Dung Cơ, một lão giả với bề ngoài tựa lão ngoan đồng với những trò đùa dai nhưng nội tâm gian manh như lão hồ ly, song lại rất trọng tình trọng nghĩa. Đứng trên góc độ quan điểm của một người cổ đại, Dung Cơ quả thật vĩ đại, ngài không vì truyền thuyết Diệt thiên mà xa lánh và lãnh nhãn đối đãi với tôn tử của ngài, không giận cá chém thớt vì tôn tử của ngài khiến cho con gái cùng con rễ của nàng ૮ɦếƭ quá sớm, để ngài đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Khiến cho một bậc thánh y như ngài, ẩn cư sơn lâm, từ rày về sau không màn thế sự. Mấy mươi năm bôn ba tìm kiếm, cũng chỉ tìm kết hủy đi lời nguyền diệt thiên cho tôn tử của mình mà thôi. Có đôi lúc viết xong, Dao cảm thấy thật bùi ngùi cho vị lão giả đáng kính này…..
Cảm phục nhất là Dung Cơ nhưng thích nhất lại là Linh Vân tiểu cô nương, với bề ngoài mềm mại của một cô nương cổ đại, nhưng nàng không giống tiểu thư khuê cát mà nàng thật sự bản lĩnh. Trong cái thế giới nam tôn nữ ti này, nhưng có thể làm đệ nhất nữ chường quầy thì bản lĩnh của nàng không phải tầm thường gì. Tuy trong suốt tám mươi chương truyện, Dao rất ít đề cập đến việc buôn bán của Lạc Vân sơn trang, cũng chỉ nói sơ vài dòng, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ hình dung được một Linh Vân mềm mại bề ngoài, khí phách tâm hồn. Hơn thế nữa, nàng rất trọng tình trọng nghĩa, mỗi khi Lạc Khanh Nhan có chuyện, nàng điều không ăn không ngủ, phi ngựa như bay đến bên cạnh bằng hữu của mình, chỉ để xác định người đó có khỏe hay không?! Và… một cô gái dám yêu dám hận, dám theo đuổi hạnh phúc bản thân, nữ nhân như thế, lại trong một xã hội cổ đại bảo thủ, sao lại không khiến cho người ta cảm phục cho được?!
Có một điều, chắc từ trước đến giờ, bất cứ ai đọc hết các tác phẩm của Dao, ít nhiều cũng thắc mắc một điều, sao mà đất diễn của nam phụ ít quá. Đúng vậy, không phải Dao không biết, mà là Dao cố ý như thế. Dao luôn luôn quan điểm, tình yêu chuyên chất, cho nên nam phụ luôn luôn chỉ là chút ‘gia vị’ cho câu chuyện mà thôi, để cho câu chuyện thêm kịch tính chứ tuyệt đối chẳng thể nào làm xao động đến cảm tình của nam nữ chính được. Bởi vì quan điểm của Dao từ trước đếm nay không bao giờ thay đổi, Tình yêu nếu như không học được tin tưởng thì không có tư cách nói yêu!! Nhưng là ắt hẳn dù đất diễn ít ỏi nhưng Dao cũng tin chắc ít nhiều những nam phụ ấy cũng để lại ấn tượng cho mọi người đúng không nào?!
Một Âu Dương Triệt, đến khi bỏ lỡ mới tiếc nuối
Một Âu Dương Liên, đế vương chí cao vô thượng, không biết cách yêu chỉ biết chiếm đoạt để rồi còn lại cũng chỉ là day dứt khôn nguôi
Một hồng y giáo chủ Tư Đồ Nhiễm khôn ngoan giảo hoạt, biết dừng lại đúng lúc, lựa chọn là tri kỷ, nhưng để quên đi người, liệu… phải mất bao nhiêu thời gian?!
Một Lam Quân Băng, bất chấp thủ đoạn đế giữ người bên cạnh, cuối cùng hối hận vô cùng, học được cách buông tay, nhưng là…. Thật sự đến bao giờ, mới có thể nghĩ đến người mà không đau lòng?!
Bốn người bọn họ, bốn cách yêu khác nhau, phản ánh một khía cạnh khác nhau trong tình yêu…….
Còn rất nhiều, rất nhiều nhân vật khác nữa, nhưng Dao chỉ nói tiêu biểu những người ấy thôi!
Bây giờ, mới là vấn đề chính nè ^^
Là một cô gái, là một nữ tử…. ắt hẳn mỗi người chúng ta điều ao ước về một ‘bạch mã hoàng tử’ trong mơ của mình, có thể mỗi người mỗi sở thích, và điều hướng đến người đó sẽ yêu mình, sủng mình, bảo vệ mình… ít nhiều trong cái tuổi mộng mơ mới lớn, cái tuổi mà hãy khao khát tình yêu nhiều lắm, các bạn gái điều có chung mơ ước như thế! Cho nên khi viết về nhân vật DUNG PHƯỢNG CA, Dao đã boăn khoăn rất nhiều
Không giống như một bạch y công tử cường đại thâm tình Tiêu Dạ Thần, càng không phúc hắc tà mị như Tiếu diện vương gia Hàn Kỳ. Dung Phượng Ca hiện ra trước mắt bạn đọc, với khuôn mặt đẹp hơn cả nữ tử, tính cách thuần lương và… vô cùng đáng yêu. Có lẽ, sau này Dao sẽ viết rất nhiều, rất nhiều nam chính với tính cách khác nhau, nhưng đối với Dao, có lẽ Dao sẽ chăng có cảm tình với ai nhiều bằng Dung Phượng Ca cả
Có lẽ, có rất nhiều người không thích tính cách của Dung Phượng Ca, điều thiên về hình tượng nam vĩ đại, cường giả hơn một Dung Phượng Ca yếu ớt song lại rất quật cường! nhưng đối với Dao, Dung Phượng Ca là một nhân vật, thực sự vĩ đại…
Tại sao nói như vậy?! trước hết Dung Phượng Ca được tạo ra, một thân phận diệt thiên với nhiều lần luân hồi khiến cho thiên hạ lao đao chìm vào thống khổ, không có một ai yêu y cả, y cô đơn, y mệt mỏi và rất nhiều lần bị phản bội nhưng chưa một lần y không thôi khát khao, không thôi hi vọng sẽ có một người toàn tâm toàn ý đối với mình. Mấy ngàn năm nhìn nhân tình thế thái ấm lạnh, nhưng y chưa bao giờ hận bọn họ, cũng có lẽ cũng chẳng còn sức để mà hận nữa, nhưng cái mà ta thích ở y, chính niềm tin, niềm tin mãnh liệt vào nhân loại
Dù, nhân loại…. rất nhiều người phản bội lại niềm tin của y nhưng là, y vẫn đặt niềm tin vào họ, một lần lại một lần. Nói y ngốc, nhưng mà đến cuối cùng chẳng phải vẫn có một Lạc Khanh Nhan toàn tâm toàn ý với y đó sao?! điều ta muốn nói ở đây, dù thế giới này, người xấu nhiều lắm, nhưng là cũng không thiếu người tốt, đừng vì số ít mà mất lòng tin vào con người, dẫu sao thì…. Chúng ta điều là người mà, sẽ đôi khi chút ích kỷ, chút vụ lợi… nhưng là vẫn còn chút yêu thương đó thôi!
Một Dung Phượng Ca, chân thành, thiện lương, và rất nhiều khuyết điểm, không phải cường giả, cái gì cũng làm được, nhưng là y luôn luôn cố hết sức mình, luôn kiên cường với mỗi quyết định của mình, mà thâm tình của y…. ắt hẳn ai đọc hết câu chuyện sẽ điều cảm nhận được mà, đúng không?!
Nếu như thực sự là một kẻ mạnh, rất dễ dàng để bảo vệ thứ mình muốn bảo hộ, nhưng đối với một kẻ yếu, điều ấy không dễ dàng gì nhưng là, mỗi khi Lạc Khanh Nhan gặp được nguy hiểm, người đứng ra đầu tiên chẳng phải là y sao?! không chần chừ, không do dự, và…. Luôn có một niềm tin mãnh liệt vào nàng, chưa bao giờ nghi ngờ dù chỉ là một chút. Để yêu một người đơn giản lắm, nhưng để trao trọn niềm tin cho người đó, thì chuyện đó lại không dễ dàng một chút nào. Cho nên, Dao Dao chỉ hi vọng một điều duy nhất, đối với những ai chưa đọc từ đầu đến cuối câu chuyện, xin đừng tùy tiện phát biểu gì về Dung Phượng Ca, vì như thế thật sự chẳng công bằng với y một chút nào…..
Bề ngoài mềm mại, bên trong lại là một trái tim quật cường hơn bất cứ ai, nếu như được chọn giữa nhân vật nam vĩ đại và một người như thế, thì bạn sẽ chọn người thế nào?!
Một phần ác trong y, mỗi khi xuất hiện, tóc hóa đỏ, đôi con ngươi hóa đỏ, oán khí tích tụ của nhân gian, nhưng mỗi khi y xuất hiện cũng là bị ép buộc cả thôi, sẽ có một ngoại truyện sẽ nói rõ hơn về chuyện này…..
Có đôi khi, Dao bỗng dưng tự nghĩ rồi tự mỉm cười với câu chuyện này, khiến cho mấy đứa bạn cùng phòng cứ hỏi: “ nhà ngươi gặp chuyện gì thế?!” Nhưng là có đôi lúc Dao không thể ngừng cười được, vì đôi khi Dao cứ nghĩ, à.. câu chuyện này, rốt cuộc là ngôn tình hay là ngụy đạm mỹ / bách hợp nhỉ?!
Có không ít bạn đọc điều quên đi Lạc Khanh Nhan là nữ tử, vì nàng thật sự cường đại
Dao không thích YY quá nhiều, Dao thích chính là sự nổ lực hết mình, từ từ bằng chính sức của mình đạt được điều mình muốn hơn là quá dễ dàng có được. Chưa có một nhân vật nào trong truyện của Dao lại có cuộc sống khổ cực hơn Lạc Khanh Nhan cả. Lúc ở hiện đại, với những đoạn trích ngắn, cuộc sống của nàng chỉ có thể gói gọn trong mấy từ ‘ không phải là người’ đúng vậy, từ lúc còn là một đứa trẻ, Lạc Khanh Nhan đã sống, một cuộc sống không phải của một con người, lục từng thùng rác để kiếm ăn, bị người khác xem như quái vật, đồ bỏ đi…. Và cô gái ấy, chỉ có thể nổ lực, chỉ có thể từng bước, từng bước dẫm đạp nhiều thứ, bất chấp thủ đoạn để đi lên, và…. Trả thù tất cả những ai đã từng ђàภђ ђạ nàng. Nhưng là khi mọi thứ đã đạt được rồi, không có thống khoái trả thù, họa chăng cũng là trống rỗng trong lòng mà thôi….
Cho đến khi nàng xuyên không và gặp được Dung Phượng Ca…..
Bất chấp thủ đoạn trở thành cường giả, và một lần bỏ qua y, chỉ vì nàng mong muốn trở nên cường đại hơn
Lúc này đây, nàng vẫn chưa là một cường giả chân chính, nhưng là nàng luôn nỗ lực
Mới đầu, ánh mắt ngạo nghễ, tiếu dung trên môi như đùa cợt nhân thế, sau này dần dẫn tất cả liễm đi, còn lại là sâu không thấy đấy, không ai có thể đoán được tâm tình của nàng….
Phải mất rất nhiều năm, rất nhiều công sức bỏ ra, và rất nhiều mạo hiểm nàng mới đạt được những thứ mà mình muốn, nhưng đến cuối cùng thiên tính vạn tính lại tính không đến trái tim của mình, và…. Nàng đến thời khắc này, chọn hắn….
Sẽ không có một nữ tử nào cường đại thâm tình như nàng, cũng sẽ chẳng có ai si ngốc như nàng, nhưng là…. Nàng cam tâm tình nguyện!!!
Dù là ngọt ít hơn đắng nhưng chút ngọt ngào đó là thứ nàng hai thế vẫn luôn khát khao thì sao lại không dám mạo hiểm để bắt lấy kia chứ?! Lạc Khanh Nhan một khi đã quyết định, sẽ không chần chừ do dự, đó là điểm Dao thích nhất nơi nàng!!
Một Dung Phượng Ca như thế, một Lạc Khanh Nhan như vậy, sự trái ngược về tính cách cũng như ngoại hình, lại bổ sung cho nhau, hài hòa đến kỳ lạ, đó cũng là một điểm khác trong nhiều truyện ngôn tình ngày nay, hi vọng sẽ không khiến cho bạn đọc cảm thấy chán và thất vọng
Đọc THẦN Y ĐÁNG YÊU CỦA LÃNH HUYẾT NỮ VƯƠNG! Có đôi lúc bạn sẽ phải bật cười vì sự đáng yêu của Dung Phượng Ca, cũng sẽ bùi ngùi xót xa cho những lúc hai người phải đối mặt với những vấn đề, và đôi lúc cũng sẽ cảm thấy âm ĩ trong lòng vì cảm tình đó…..
Có một người bạn hỏi Dao rằng: “ sau khi ૮ɦếƭ, bạn muốn lên thiên đàng hay địa ngục”
Dao trả lời, không chút chần chừ: “ xuống địa ngục”
Bạn ngạc nhiên hỏi lại: “ vì sao?!”
Dao cười cười đáp: “ vì sau khi xuống địa ngục, trả đủ nợ rồi, sẽ tiếp tục làm người”
Bạn buồn bực: “ làm thần tiên chẳng phải rất tốt sao?!”
Dao lắc đầu: “ thần tiên lạnh thanh, vô tri vô giác, chỉ có thể là con người mới trải qua rất nhiều hỉ nộ ái ố trong đời. Sẽ đau khổ nhưng sẽ có ngày hạnh phúc, cuộc sống nếu như không nếm trả đủ hương vị, sẽ chẳng phải rất nhàm sao?!”
Đó chính là lý do vì sao, Dao chưa bao giờ viết thể loại huyền huyễn, Dao thực sự thích… rất thích con người, dù cho… đã gặp rất nhiều chuyện, dù cho đã nhìn thấy những mặt xấu xí ích kỷ của con người, nhưng là mỗi khi thấy một vẻ xấu xí ấy, Dao lại bắt gặp một mặt tốt khác, niềm tin về con người trong Dao chưa bao giờ mất đi cả…… ( chậc! tự dưng lại nói nhảm lan man qua chuyện khác, mọi người thông cảm, Quảng Ngãi dạo này nắng nóng quá cũng khiến cho đầu óc của Dao lờ mờ rồi, đang đau ốm mà +_+)
Cuối cùng, Dao một lần nữa cảm ơn rất nhiều đến mọi người, và hi vọng, sau câu chuyện này, mỗi người viết cho Dao một vài lời bình, một chút cảm nhận, một chút góp ý, Dao sẽ vô cùng biết ơn về điều đó….
Th***
Yêu mọi người rất nhiều
Nam Cung Dao
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc