Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 56

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Bí Pháp
“Thần hồn?” Thanh Đồng thò tay, đẩy đẩy hắn một cái, lại không động nữa, bỗng nhiên nghe được lời này của hắn, không khỏi giương mắt nhìn, khó trách hồi nãy lại đau, tên ngu ngốc này đem thần hồn luyện vào trong mặt dây chuyền?
Cánh tay thon dài mềm mại như mèo để tại иgự¢, hữu khí vô lực, Mạc Thiên Liêu nhịn không được cầm lấy bàn tay, nắm trong tay thưởng thức:“Ta rút một luồng thần hồn bỏ vào, muốn thử cho em mang, xem có thể hỗ trợ lẫn nhau hay không.”
“Ngốc ૮ɦếƭ,” Thanh Đồng bĩu môi,“Nếu đơn giản như vậy, bổn tọa đã sớm rút thần hồn ngươi ra.”
“Em làm được sao?” Mạc Thiên Liêu lại gần, cọ cọ trán với y,“Ta có thể luyện khí vì em, cả mười ngày cũng chưa ngủ, em ngược lại thư thái đến thế, đầu của ta vẫn còn đau đây.”
Tai lông trên đầu còn vẫy vẫy, Thanh Đồng buông mắt không nói lời nào.
Mạc Thiên Liêu cười cười, ôm người vào lòng lại nói:“Hóa ra hôn hôn có thể trị đau đầu, về sau nếu đau, nhớ rõ nhanh nói cho ta.” Cái này so với ăn Ngưng thần đan còn hữu hiệu hơn, nói không chừng hôn vài lần, thần hồn của bảo bối liền có thể chữa trị một ít.
“Nghiệt đồ……” Thanh Đồng trừng hắn, có tâm muốn hỏi hắn tại sao vừa rồi lại hôn y, lại cảm giác hỏi như vậy có chút ngốc, hơi mím môi, cuối cùng không hỏi ra miệng.
Lăn qua lăn lại nãy giờ một hồi, hao hết thể lực hai người, Thanh Đồng nghe Mạc Thiên Liêu liên miên nói, một lát liền ngủ.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu nhìn y, gương mặt tái nhợt ban đầu đã khôi phục sắc máu, môi mỏng có chút sưng đỏ. Nhịn không được nâng tay, dùng ngón tay khẽ vuốt, khó có thể tưởng tượng, ba trăm năm trước, mỗi lúc y đau sẽ làm thế nào, có phải thường xuyên cắn chảy máu đôi môi xinh đẹp này hay không, có phải vì rất đau mà thương tổn chính mình hay không.
“Ư……” Thanh Đồng trong lúc ngủ mơ rất là ngoan ngoãn, duỗi duỗi người vào lòng Mạc Thiên Liêu, kề mặt sát trên иgự¢ hắn, phát ra tiếng khò khè thỏa mãn.
Hắn không rời khỏi mèo này, mèo này sao có thể rời khỏi hắn đây? Mạc Thiên Liêu ôm người trong lòng chặt thêm một chút, khẽ hôn xuống tai lông trên đầu. Lỗ tai mẫn cảm run run, lông mao bên trên chọt chọt cằm Mạc Thiên Liêu, chọc hắn nhếch miệng cười khẽ.
Mèo ngốc này, không ngờ bởi vì hiểu lầm mặt dây chuyền là cho người khác liền giận dữ, tâm ghen tị của mèo thật đúng là…… Mạc Thiên Liêu vươn tay, chầm chậm vuốt theo mái tóc trắng tuyết, phải chăng hắn có thể chờ mong, mèo hắn cũng thích hắn, chỉ là bản thân mèo đại gia còn chưa ý thức được mà thôi.
Mạc Thiên Liêu thực ra là người cực kỳ cố chấp, lúc trước ở ma đạo, hắn say mê luyện khí, vốn đường tu luyện của hắn chính là đường luyện khí, một bên luyện khí một bên tu luyện, không làm lỡ hai đường, cảm thấy hứng thú cũng chỉ là nguyên liệu trân qu, phương pháp luyện khí chưa thấy qua, cho nên đưa hắn một khối đá Lạc Tinh, so với đưa hắn mười mỹ nhân càng có thể khiến hắn vui hơn.
Hắn thích động vật lông xù, nhìn thấy liền muốn sờ sờ ôm ôm một cái, đương nhiên thích nhất vẫn là mèo đại gia nhà mình. Thích y, liền cho y những thứ tốt nhất mà mình có, chiều y không nguyên tắc, thế cho nên lúc Mạc Thiên Liêu biết sư tôn là mèo nhà mình, rất tự nhiên mà vô điều kiện chiều Thanh Đồng. Yêu mến cố chấp như vậy, thực ra đã sớm vượt ra khỏi giới hạn giữa chủ nhân và yêu thú, huống chi, đây còn là một người đẹp đến mức không ai bì được.
Hai người ôm nhau mà ngủ, một lần ngủ liền ngủ suốt một ngày một đêm.
Mạc Thiên Liêu bị ánh nắng đánh thức, ngáp một cái, cúi đầu phát hiện Thanh Đồng còn nằm trong lòng hắn, tuấn nhan trắng ngần ngủ say khò khò, lộ ra vài phần phấn nhạt. Không đành lòng đánh thức y, Mạc Thiên Liêu vẫn duy trì tư thế, mở mắt suy nghĩ sự tình.
Mấy ngày nay rất bận, chưa kịp suy nghĩ đầu đuôi rõ ràng. Thế lực ma đạo, thoạt nhìn là bị tên ma tôn gọi là “Tường” phân chia một phần, không biết vài bộ hạ cũ của hắn hiện tại ở nơi nào. Năm đó ma cung bị tập kích, trong ba trăm năm phiêu đãng bên ngoài hắn đã cẩn thận nghĩ tới, mọi người có thể phá tan tầng tầng pháp trận ma cung Đoán Thiên, tất nhiên là có nội gián, mà nội gián này hẳn không chỉ một người.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Một giọng nói vui vẻ vang lên trong đầu, Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thứ đang lượn lờ giữa không trung, màu đồi mồi, là ngọc thế.
Gân xanh thái dương Mạc Thiên Liêu bắt đầu nhảy tưng bừng, xem người trong lòng còn chưa tỉnh, liền dùng thần thức đối thoại cùng Thái Thủy:“Làm sao lại biến thành cái dạng đức hạnh này?”
“Tui tui tui, tui nghĩ ra cách tu bổ thần hồn mèo nhỏ rồi!” Ngọc thế bay một vòng quanh đầu Mạc Thiên Liêu.
“Cái gì?” Mạc Thiên Liêu cũng không so đo bộ dáng Thái Thủy, vội vàng hỏi.
“Nhìn thấy bộ dáng này của tui không?” Ngọc thế màu đồi mồi rơi xuống trên gối đầu, uốn éo thân mình,“Chính là thế này!”
Mạc Thiên Liêu:“……”
“Không hiểu sao?” Thái Thủy nhảy đến trên chăn,“Anh hôn y có thể xoa dịu đau đớn, chứng tỏ hai người chạm nhau có thể khiến thần hồn chạm nhau, Đạo của trời, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, thần hồn hiện tại đối với anh mà nói là có dư, mà đối mèo nhỏ lại là không đủ.”
Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, đạo song tu, xác thật là đạo bù đắp, nhưng giữa tu sĩ song tu, có thể bù đắp tu vi, chứ chưa nghe nói qua bù đắp thần hồn; có ma tu cùng ma sủng biến hóa của mình song tu, có thể trấn an tâm ma.
“Song tu bình thường đương nhiên không được, lúc này còn phải dựa vào tui!” Ngọc thế đắc ý lắc lắc đầu.
Mạc Thiên Liêu nhất thời đen mặt:“Khỏi phải mơ tưởng! Ngươi nếu ᴆụng vào y một chút, ta cắt ngươi thành khô bò!”
“Ây da ây da, anh nghĩ đi đâu thế,” Thái Thủy tự giác biến mình thành của quý của bò, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, sắp thành một chuỗi,“Tui là nói, phải dùng một bộ bí quyết song tu đại yêu thượng cổ, mới có thể khiến thần hồn giao hòa.”
Truyền thuyết đại yêu thượng cổ tương hợp, không chỉ thân thể, thần hồn cũng có thể dung hợp.
Mạc Thiên Liêu im lặng một lát, chậm rãi cúi đầu, nhìn người ngủ yên trong lòng, song tu…… sao? Nuốt nuốt nước miếng, bây giờ để hắn làm thì không có vấn đề gì, thế nhưng, mèo hắn còn không biết, nếu là dùng loại lý do này để y chấp nhận mình, vẫn có cảm giác quá mức ti tiện. Hơn nữa, sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của Thanh Đồng đối với tình cảm.
“Ta biết rồi, đưa pháp quyết song tu kia cho ta.” Khô bò nhất thời kết hợp thành một thể, tinh thần phấn chấn chạm vào trán Mạc Thiên Liêu, bị chủ nhân nhà mình cầm chặt, liền mạnh biến thành gạch.
Thanh Đồng mở mắt ra, liền nhìn thấy Mạc Thiên Liêu cầm khối gạch màu đồi mồi đập lên đầu.
Trong giây lát chạm nhau, Thái Thủy truyền bí quyết qua. Bí pháp đại yêu thượng cổ song tu, cũng không phức tạp, chỉ là trong đó có rất nhiều cổ ngữ khó có thể niệm ra, còn phải chậm rãi tìm hiểu.
“Còn có biện pháp khác thay thế không?” Mạc Thiên Liêu ném gạch lên không trung, gạch lần này không biến hình, vẫn là gạch, tâm như tro tàn rơi xuống chăn, nghe được lời ấy lập tức nhảy dựng lên.
“Biện pháp này không tốt sao? Anh có thể thuận đường nha hí hí hí……” Thái Thủy cười đến không có ý tốt.
“Để ngừa vạn nhất!” Mạc Thiên Liêu trừng hắn.
“A, nói cũng phải,” Gạch Thái Thủy suy tư một lát,“Muốn thần hồn giao hòa, trừ song tu, còn có một biện pháp khác, chính là chế một vật thông linh, có thể dung nạp thần hồn hai người.”
Vật thông linh, dung nạp thần hồn, thứ này Mạc Thiên Liêu sống hai thế cũng chưa nghe bao giờ, cầm lấy gạch chuẩn bị để nó truyền phương pháp chế tác lại đây.
“Ngươi đang làm cái gì?” Giọng nói trong trẻo mang theo vài phần biếng nhác vài phần hiếu kỳ, vang lên bên tai.
Mạc Thiên Liêu giơ gạch, cứng ngắc quay đầu, đối diện là một đôi mắt lưu ly tràn đầy ghét bỏ. Tùy tay quay đầu ném gạch xuống gầm giường, cười hôn một cái lên cái trán trơn bóng:“Bảo bối, tỉnh ngủ.”
Tai lông trên đầu cương một chút, nổi lên màu hồng nhạt nhàn nhạt, trên mặt lại lộ ra vài phần ghét bỏ:“Ngốc ૮ɦếƭ.” Dùng gạch đập đầu, từ lúc phế vật kia sống lại, người này cũng cùng càng ngày càng ngốc.
“Ha ha, Thái Thủy tìm được biện pháp tu bổ thần hồn.” Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, cực kỳ muốn xoa xoa đôi tai bông bông kia, nhưng mà nhịn xuống, nếu Thanh Đồng phát hiện bản thân để lộ lỗ tai, còn không biết sẽ phát giận như thế nào.
“Phải không……” Thanh Đồng ngáp một cái, cũng không để ý, nghiêng người tính ngủ tiếp.
“Ngủ một ngày một đêm, không thể ngủ nữa,” Mạc Thiên Liêu lại gần, ôm lấy con người mềm nhũn tính ngủ kia vào trong lòng,“Tông chủ không phải nói muốn đi tham gia đại hội ba phái sao? Lúc nào đi?”
“Còn chưa định,” Thanh Đồng vươn tay, từ dưới gối đầu lấy ra mặt dây chuyền màu tím,“Cái này dùng như thế nào?”
Mạc Thiên Liêu kéo tay y, thò vào trong vòng tay chứa đồ trên cổ tay y, lấy ra một sợi dây màu bạc, đây là hồi trước làm cho mèo nhỏ, khi đó muốn xỏ chuông, thế nhưng mèo nhỏ ngại ồn, không để hắn xỏ.
Dùng dây xuyên qua lỗ nhỏ trên mặt dây chuyền, tự tay đeo cho y, tinh thạch chạm rỗng màu tím nhạt, thả xuống giữa xương quai xanh trắng nõn, tuy rằng nhìn đẹp, nhưng mà cũng dễ dàng bị người nhìn thấy. Mạc Thiên Liêu tự mình thưởng thức một lát, sau đó kéo sợi dây cho dài một chút, để mặt dây chuyền giấu ở trong quần áo.
“Cái này có thể phòng huấn linh giác, cũng có thể ôn dưỡng thần hồn, nhìn thấy mặt chạm rỗng này không? Đợi Hoa Tình làm ra Ngưng thần đan dạng nước, liền rót vào trong này, từ từ thấm ra ngoài.” Một tay Mạc Thiên Liêu nắm mặt dây chuyền giải thích cho y, một tay kia ôm vòng eo mềm dẻo lặng lẽ chấm ʍúŧ.
“Ừ.” Thanh Đồng miễn cưỡng đáp lời, chỉ cần Mạc Thiên Liêu ở bên cạnh y, liền không nguyện ý nghĩ nhiều. Mạc Thiên Liêu nói nhiều như vậy, thực ra một câu y cũng không nhớ nổi, dù sao người này cũng sẽ nhớ rõ hết.
Hai người ngủ no đi ra ngoài, Thanh Đồng lắc đầu, biến tóc trở về màu đen, đôi tay bông bông cũng rút về, một chút cũng không thấy.
Thị nữ áo trắng tiến lên hầu hạ Thanh Đồng rửa mặt:“Mới vừa rồi Huyền Cơ chân nhân có đến.”
Thanh Đồng nhướn mày, buông khăn mặt, đi ra đại điện.
Ngoài điện trên nhà trúc, có một vỏ rùa đen mang hoa văn kỳ dị, dáng dấp khoảng một thước vuông, vui vẻ phơi mình ở dưới ánh mặt trời.
Mạc Thiên Liêu hiếu kỳ nhìn nhìn, hoa văn kỳ dị trên xác rùa, giống y hệt cái hắn thấy bên trong hồ lớn ở Ốc Huyền Động, nhưng nhỏ rất nhiều so với kia, chỉ có điều xác này thoạt nhìn trống trơn, nhìn chẳng giống như có thứ gì bên trong cả.
Thanh Đồng đi ra phía trước, đá xác rùa kia một đá:“Tìm ta có chuyện gì?”
Một con rắn màu đen từ bên trong xác rùa lộ đầu ra, nhìn nhìn bốn phía, sửng sốt một chút, lại nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu đứng ở một bên, có chút ngượng ngùng lại rụt trở về.
Mỹ nhân áo trắng nháy mắt biến thành mèo nhỏ, lẻn qua, nhảy lên trên xác rùa, thò móng vào đào:“Rùa rút đầu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc