Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân - Chương 06

Tác giả: Ôn Sưởng

Sau khi Cố Tích Hoa về nước, anh thật sự rất bận rộn, kết nối sự nghiệp nước ngoài, phát triển sự nghiệp trong nước, còn phải đối phó đủ thứ chuyện bên phía bà Triệu, mỗi việc đều bận đến sứt đầu mẻ trán, đến nỗi hai tuần nay vẫn chưa một lần gọi điện thoại cho Thẩm Châm, lại càng khỏi nói đến việc gặp mặt. Thẩm Châm thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh, nếu anh không họp hay không gặp khách thì hai ba giờ sau trả lời lại là chuyện bình thường. Hôm nay anh đi công tác, hiếm có giờ trống trước mười hai giờ, tắm rửa xong đang chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Châm thì di động vang lên, có tin nhắn gửi đến.
Là tin nhắn của Thẩm Châm, trên đó có tấm ảnh của cô, phía dưới viết —— Cố phu nhân mặc đồ tắm có phải rất đẹp hay không? Cô còn gửi qua biểu tượng cảm xúc vô cùng đắc ý.
Đó không phải là hình cá nhân của Thẩm Châm, bốn nam ba nữ, Thẩm Châm đứng bên trái ngoài cùng. Đằng sau là bốn người đàn ông.
Anh nheo mắt, gửi tin nhắn trả lời.
“Em ở đâu?”
“Suối nước nóng Thiên Tứ.” Nói xong trong giọng điệu còn có tiếng ngâm nga, xem ra tâm trạng rất tốt, “Công ty tổ chức, đài thọ đi du lịch.”
“Thú vị không?”
“Cũng được, ánh nắng rất tốt.” Cô nghe thấy bên kia hình như đang di chuyển, cô hỏi, “Anh còn chưa về nhà ư?”
“Ừ, đi công tác.”
Nghĩ đến tấm ảnh vừa gửi qua, Thẩm Châm cười: “Thẩm tiên sinh, anh còn chưa đánh giá tấm ảnh em đã gửi qua.”
Cố Tích Hoa nghe được câu này liền nhớ tới đôi tay đặt trên vai cô, ánh mắt anh tối sầm lại: “Đẹp lắm.”
“Vì sao không phải hoàn mỹ?” Thẩm Châm bất mãn.
Nếu không có bốn người đàn ông và đôi tay kia, anh suy nghĩ.
“Mở cửa.”
Thẩm Châm sửng sốt, cô tưởng rằng mình nghe lầm, mở cửa?
“Khách sạn Thiên Tứ phòng A901, Cố phu nhân xin mở cửa.”
Thẩm Châm hết hồn làm rớt di động trên giường, cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà nhảy qua mở cửa —— Cố Tích Hoa mặc đồ ngủ đang đứng ngoài cửa nhìn cô, anh giơ di động lên: “Đồ tắm?”
Thẩm Châm bất giác lùi về sau một bước.
“Đàn ông?” Anh tới gần một bước.
Thẩm Châm lại lùi một bước.
“Tay trên vai?”
Thẩm Châm lùi tiếp. F*ck, quá áp lực đi!
“Anh…anh…sao lại ở đây?”
“Đi công tác.”
Thẩm Châm rơi lệ đầy mặt, cần phải có duyên đến thế hay không?
“Em cố ý.” Anh nói.
“Ừ, cố ý.” Vì trả thù anh cả buổi không trả lời tin nhắn khiến cô bực bội trong lòng, còn có hai tuần chưa gọi cho cô cú điện thoại nào.
“Anh khoá cửa rồi.” Anh nói.
“Em sai rồi!” Thẩm Châm quát to một tiếng nhảy lên giường, dùng chăn bọc mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt **** sau khi tắm rửa mà nhìn anh.
Cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, mẹ nó rất đáng sợ!
Cố Tích Hoa đi qua muốn kéo người trong chăn ra, Thẩm Châm nắm chặt chăn lăn lộn lung tung, chính là không cho anh thực hiện —— “Không muốn không muốn không muốn!”
Cố Tích Hoa: “…” Anh rất muốn P0'p ૮ɦếƭ một cái bánh chưng nào đó đang lăn lộn trên giường.
Cuối cùng, người nào đó tự làm tự chịu —— bọc rất chặt, lăn tới tấp, cô làm ngạt chính mình.
“Cố Tích Hoa, mau kéo…ngộp…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa…” Âm thanh kia bởi vì khó chịu mà mang theo tiếng nức nở run rẩy, thu hút ánh mắt đã thành sâu hút của người nào đó.
Anh dùng sức kéo một cái, lôi người bên trong ra, Thẩm Châm ngạt thở khiến mặt mũi đỏ bừng, sau khi ra ngoài cô thở mạnh từng hơi, tóc dính mồ hôi nhễ nhại trên mặt, hình ảnh thế này như là sau khi làm vận động nào đó mà kiệt sức… Gân xanh trên trán Cố Tích Hoa nổi lên, người nào đó lại còn không tự giác, co vào lòng anh lẩm bẩm: “Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi mà… Ai bảo anh không gọi điện thoại…” Mùi hương của người con gái toả ra từ mái tóc tiến vào mũi anh, thân thể trong lòng dính lấy anh, bởi vì ban nãy lăn qua lăn lại mà hai nút áo ngủ đã bung ra, mơ hồ có thể thấy được sự hấp dẫn của người con gái, mái tóc mềm mại gãi vào *** anh… Cố Tích Hoa cảm thấy —— hiện tại anh nên lập tức đạp cửa đi ngay, nhất định phải làm.
Vì thế anh đứng lên, Thẩm Châm bởi quán tính mà nằm sấp xuống, lại vừa lúc quẹt phải anh liền kéo dây áo ngủ của anh ra…
Trong phòng yên tĩnh trầm lặng ——
Thẩm Châm: “…”
Cố Tích Hoa: “…”
Cố lão nhị: “…”
Dây áo ngủ: “…”
Thẩm Châm nhắm mắt, rồi ngã xuống: “Người này đã ૮ɦếƭ, có việc xin đốt tiền giấy.”
Cố Tích Hoa: “…”
Cố lão nhị: “…”
Dây áo ngủ: “…”
Sau một lúc lâu, Cố Tích Hoa buộc lại áo ngủ, hôn người đang giả vờ ngủ say: “Ngủ ngon.”
Người đi thật lâu Thẩm Châm mới mở mắt ra, cô ôm chăn hít một hơi thật sâu, cười ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đến lúc trở về, Thẩm Châm cùng đồng nghiệp ra khỏi khách sạn, cô lén lút nhìn xung quanh, quả nhiên trông thấy chiếc xe Phaeton W12 đậu ở góc xéo đối diện, Thẩm Châm theo những người khác chuẩn bị lên xe, quản lý ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô, bực bội bĩu môi —— đừng lên xe. Thẩm Châm nhấc chân lên rồi lại thả xuống, cô đến bên cạnh, hỏi: “Có việc gì?” “…” Quản lý không nói lời nào chỉ là liếc nhìn cô đầy ẩn ý.
Thẩm Châm: “…”
Đợi cho mọi người lên gần hết, ông ta kéo Thẩm Châm sang một bên —— “Chậc chậc chậc…thật không nhìn ra…”
Thẩm Châm: “…” Không nhìn ra phía trước là hung khí hay phía sau là bảo khí hả?
Quản lý nhìn về phía kia bĩu môi: “…Cố tổng đang đợi cô đấy.”
Thẩm Châm: “…” Hiện tại mình thanh minh còn kịp không?
Quản lý: “…Nắm cho chắc, hiệu suất năm nay của chúng ta toàn bộ đều dựa vào cô.”
Thẩm Châm: “…”
Xe khách chở người đi rồi, để lại VK vô cùng kịch độc…
Thẩm Châm chầm chậm đi qua mở cửa xe ngồi xuống. Trong xe trở nên kỳ lạ. Cô nhớ lại chuyện đêm qua, người bên cạnh đồng thời cũng nhớ lại chuyện đêm qua. Hai người không nói gì, Thẩm Châm nhìn cây cối ngoài cửa sổ bắt buộc chính mình như là đi vào cõi thần tiên xa xăm… Mày không phát hiện mày không phát hiện mày không phát hiện mày không phát hiện… Nó không lớn nó không lớn nó không lớn nó không lớn nó không lớn… A, hừ, ngừng lại… Thật sự không lớn mà thật sự không lớn mà thật sự không lớn mà thật sự không lớn mà… Thần ơi hãy cứu con đi ╮(╯▽╰)╭
Chạy bốn tiếng đồng hồ rốt cuộc trở về nội thành, Thẩm Châm mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện không phải hướng về nhà mình, cô hỏi: “Mình đi đâu thế?”
“Ăn cơm.”
“Ờ.” Cô lại ngủ tiếp.
Chờ đến lúc xe chạy vào một khu biệt thự của những người giàu có —— Thẩm Châm vuốt lại mái tóc rối bời, lau nước bọt tại khoé miệng, âm thanh run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn cơm thế?”
“Nhà bà Triệu.”
“Bà Triệu là ai?” Ánh mắt Thẩm Châm đờ đẫn, dường như còn chưa tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Cố Tích Hoa cong khoé miệng: “Mẹ anh.”
Thẩm Châm: “…”
Chạy tiếp hai mươi phút, Thẩm Châm sửng sốt mười lăm phút, cô dùng hai phút mười giây chải đầu lau mặt luyện tập độ cong khoé miệng khi mỉm cười, rồi dùng hai phút năm mươi giây lên án người nào đó ngồi bên cạnh lâm thời quyết định dẫn cô đi gặp ba mẹ, hơn nữa khi xe chạy vào cổng lớn rồi dừng lại, đủ loại sói tru nào là “F*ck, bà đây không mang quà biếu” “Mợ nó lần đầu gặp ba mẹ ăn mặc bình thường được không nhỉ”.
Cố Tích Hoa đón người xuống xe, mẹ anh đã chờ ở cửa, thấy hai người ngơ ngác, bà tròn mắt cười rộ lên, đôi mắt mang theo năm tháng dịu dàng như nước, giờ phút này mang theo chút H**g phấn trong suốt, chẳng giống phu nhân giàu có mặt lạnh trong tưởng tượng. Trong lòng Thẩm Châm thoáng thả lỏng một chút. Cô nên tin tưởng Cố Tích Hoa, có đứa con trai ưu tú như vậy làm sao không có bà mẹ tuyệt vời chứ. Sau này Cố Tích Hoa hỏi cô vì sao khi xuống xe lại không khẩn trương, cô liền nói ngay ý nghĩ của mình lúc đó, sau đó qua rất lâu cô mới biết được Cố Tích Hoa cũng thuận miệng thuật lại những lời này cho đương sự nghe, vì thế giữa bọn họ không có gia tộc cẩu huyết cản trở, hơn phân nửa nguyên nhân là vì lần đầu gặp mặt Thẩm Châm nịnh nọt vừa lúc tâng bốc mẹ Cố. Những cái này để sau hẵng nói, tạm thời không nhắc tới.
Thẩm Châm vốn dĩ không khẩn trương, nhưng khi nghe thấy bà Triệu trực tiếp hỏi vấn đề “Khi nào hai đứa kết hôn” không có màn ***, toàn thân cô đã cứng đờ.
Đây là nói thẳng hay là đi thẳng vào vấn đề… Bà Triệu, có thể cho người ta xả hơi không?
Càng khiến cô cứng ngắc hơn, đến nỗi xoay cổ cũng nghe được tiếng khớp xương bẻ qua chính là câu trả lời của người đàn ông bên cạnh: “Năm nay.” Quyết đoán bình tĩnh, lúc nói ra không có chút xúc động. Nhưng mà —— mợ nó, không xúc động có thể nói ra lời xúc động sao? Tuy rằng đẹp trai gợi cảm muốn ૮ɦếƭ… Không đúng, cái này không phải trọng điểm, còn chưa cầu hôn mà?!
Bà Triệu rất hài lòng với câu trả lời của anh.
“Sang năm mẹ muốn bồng cháu.”
Thẩm Châm: “…” Ý là năm nay phải mang thai?
“Không được.” Từ chối cũng quyết đoán bình tĩnh dứt khoát.
“Vì sao?”
“Mẹ muốn con trai mẹ vừa mới kết hôn đã phải Cấm d** mười tháng sao?”
“Không lâu như vậy, sống chung trước ba tháng là được.”
Thẩm Châm: “…”
Này, hai người thật là mẹ con ư? ╮(╯▽╰)╭
Kết quả đàm phán cuối cùng là thế này, vì thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của con trai mà bà Triệu tạm thời nhượng bộ, năm nay kết hôn, cháu chắt hai năm sau hẵng bàn tới
Thẩm Châm thần trí ngẩn ngơ bị Cố Tích Hoa tha lên lầu. Vừa đóng cửa phòng ngủ anh liền đặt cô lên tường vừa hôn vừa cắn. Thẩm Châm hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể bám lấy anh, không để mình mềm nhũn trượt xuống đất.
Vừa hôn xong, Thẩm Châm uất ức nhìn anh.
“…Vốn không sớm như vậy.” Nhưng chuyện tối qua đã làm xáo trộn tất cả kế hoạch của anh. Anh cảm nhận sâu sắc rõ rệt —— anh không thể nhẫn nại quá lâu.
Cảm xúc này rất kỳ quái, ập tới mạnh mẽ lại vội vàng, từng phút từng giây ở cùng cô, anh đều muốn nhét cô vào trong cơ thể, xé nát nuốt vào trong bụng mình, chỉ có của mình. Nếu nói đây là *** của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, vậy tại sao ba mươi mấy năm trước anh không hề có cảm xúc chiếm giữ mạnh mẽ đối với những người phụ nữ khác có vóc dáng tướng mạo tốt hơn Thẩm Châm nhiều? Huống chi, đàn ông rất hiểu ***, loại tâm trạng trong lòng vừa mềm mại lại phình to tuyệt đối không phải H*m mu*n thân thể đơn thuần, càng có nhiều khác biệt.
“Anh sẽ hối hận chứ?” Thẩm Châm hỏi.
Cố Tích Hoa nhìn cô thật sâu, trán tì lên trán cô: “Sẽ không.”
“Sao anh biết?”
“Cho dù có một ngày chúng ta xa nhau, Thẩm Châm.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cô, “Anh không còn khả năng để yêu một người khác.”
“Nếu em hối hận thì làm sao đây?”
Khoé môi bị cắn mạnh, Thẩm Châm đau nhói.
“Em đã yêu anh thì làm sao có thể yêu người khác nữa chứ?” Dáng vẻ kiêu ngạo ngông nghênh đó như chàng thiếu niên nổi loạn ngạo mạn, rõ ràng trong mắt Thẩm Châm thật sự nhìn thế nào cũng gợi cảm. Một người đàn ông chín chắn ở độ tuổi ba mươi đột nhiên đầy kiêu ngạo, cả khuôn mặt hiện ra vẻ coi khinh thế giới chẳng phải rất tuấn tú sao?! Thẩm Châm không chịu nổi mà cắn lại, ậm ờ nói: “…Nhưng anh chưa cầu hôn…”
Rất thiệt thòi, được không?! T T
“Em muốn thấy anh quỳ một gối xuống đất cầm một chiếc nhẫn kim cương.”
“Chọn một trong hai.”
“Nhẫn kim cương.”
“Ham tiền.”
Thẩm Châm: “Em luôn muốn làm một thí nghiệm đặc biệt, nhưng bởi vì rất đắt tiền, em không thể mua nổi nguyên vật liệu.”
“Kim cương?”
“Ừm.”
“Làm gì?”
“Nghe nói ở dưới ánh mặt trời đặt một cái kính lúp để nhắm vào ánh mặt trời, kim cương sẽ bốc cháy, không biết có phải là thật hay không…”
Cố Tích Hoa: “…” Vì thế em định đốt cháy nhẫn cưới sao?
Hai người ở trong phòng rầm rì rất lâu, cho đến khi bà Triệu kêu người đi lên mời bọn họ xuống ăn cơm.
“Vì sao ba anh không ở nhà?” Vừa tiến vào cửa cô đã muốn hỏi vấn đề này.
“Bà Triệu và ông Cố đang chiến tranh lạnh.”
Cho nên?
“Ông Cố bị đuổi ra khỏi nhà.”
Thẩm Châm: “…” Thật sự có hào phú như vậy sao?!
Ba người ngồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bữa cơm mau chóng ăn xong. Lúc đi bà Triệu tặng cho cô một chiếc vòng bạch ngọc, thoạt nhìn như là gia truyền, vừa lúc cô đã từng trông thấy một chiếc nhẫn bạch ngọc cùng kiểu dáng ở chỗ Thanh Vãn, cô lập tức hiểu được đây là vật tượng trưng của con dâu nhà họ Cố. Cô nhìn qua Cố Tích Hoa, anh gật đầu, vì thế cô nhận lấy. Nhưng vật kia vừa thấy liền biết rằng đó là đồ cổ, bối cảnh thời gian rất sâu xa, Thẩm Châm còn trẻ, mang vật như vậy trên người không hợp với tuổi tác, vì thế cô cất nó vào trong ngăn kéo, định sau này sẽ mang.
Trên đường trở về Cố Tích Hoa nói: “Thẩm Châm, hiện tại em từ chối vẫn còn kịp.” Ngữ khí nghiêm túc chưa bao giờ thấy.
Dù sao lúc này chỉ là lần gặp thứ ba của hai người, tình huống gặp nhau lần thứ ba lại gặp ba mẹ luôn… Thẩm Châm không dám nói không có, nhưng khẳng định là số ít.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Tại sao?”
Tại sao vội vàng cưới cô.
Cố Tích Hoa: “Muốn ‘ăn’ em.”
Thẩm Châm: “…” Đáp án này thật đúng là dứt khoát lại thẳng thắn, cô thật tình muốn like 32 cái.
“Kết hôn và T*nh d*c không nhất định có liên quan với nhau.” Cô nói.
Cố Tích Hoa nhìn cô thật sâu, thấy Thẩm Châm chột dạ trong lòng. Đừng trách cô tam quan bất chính*, tại thời đại này người đàn ông nào trước khi kết hôn vẫn còn là trai tân chứ. Trong nháy mắt, Thẩm Châm như là nắm bắt được điều gì đó, không thể nào?!
(*) Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là tam quan méo mó, có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng, rất chân thực mà cũng rất ngụy quân tử.
“Anh chỉ ℓàм тìин với Cố phu nhân của anh mà thôi.” Người đàn ông bên cạnh nói, lỗ tai lại ửng đỏ.
Mặc dù màu đỏ không nổi lắm, nhưng Thẩm Châm vẫn thấy được.
Chuyện “Thẩm tiên sinh là trai tân” vẫn K**h th**h Thẩm Châm tròn hai tháng trời.
Đương nhiên, cô vẫn duy trì thái độ hoài nghi. Thử hỏi, kỹ thuật đè cô trên xe, đặt trên tường, đặt trên cửa phòng của anh thông thạo lại cao siêu, thật chẳng phải là đã làm quen tay sao? Phản ứng của cơ thể cô thành thật mà mạnh mẽ đã bác bỏ quan điểm trên, mặc dù người nào đó đắc ý ám chỉ bản năng đàn ông của mình là trời cho. Thẩm Châm đỏ mặt dè bỉu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc