Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân - Chương 02

Tác giả: Ôn Sưởng

Vào Thục Lưu Hương bọn họ yêu cầu một gian phòng riêng, Thẩm Châm vừa xem thực đơn vừa nói với nhân viên phục vụ, Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn cô.
“Một phần gà xào cay, một phần cá hấp sốt cay, một phần thỏ xào ớt, một phần tôm hùm sốt cay, một phần lươn xào, tất cả đều là phần nhỏ, thêm rau xào và và một phần canh trứng muối tảo tía, cứ như vậy.” Thẩm Châm đưa thực đơn cho Cố Tích Hoa, anh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, nói: “Đổi phần nhỏ thành phần trung, canh trứng muối tảo tía đổi thành canh cải xanh nấu nghêu.”
Bạn biết không, nhà giàu mới nổi bình thường vào lúc này sẽ nói “Đổi phần nhỏ thành phần lớn, bưng lên tất cả món ngon lên đây”, nhưng anh không có. Vừa khéo nhiều hơn sức ăn của hai người một chút, canh cải xanh giải nhiệt hạ hoả, sau khi ăn xong đồ cay thì dùng canh này, hôm sau thức dậy sẽ không sưng cổ họng, nóng người.
Anh không giải thích vì sao muốn đổi, vừa lúc cô hiểu được.
“Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy lần gặp thứ hai tôi đã cảm mến anh rồi.” Thẩm Châm nghiêm túc nói, ánh mắt phát sáng như ống kính Canon.
“Tôi họ Cố, gọi là Cố Tích Hoa.” Anh hơi dừng một chút, “Tôi cũng chẳng có bề ngoài điển trai.” Vì thế lần gặp thứ hai cảm mến từ đâu ra?
“Không sao, sớm muộn gì có một ngày anh sẽ gọi là Thẩm tiên sinh.” Thẩm Châm vẫy tay không thèm để ý, cô suy nghĩ một chút rồi nói rõ ràng, “Tôi họ Thẩm, gọi là Thẩm Châm, chữ ‘Châm’ trên đầu là bộ Trúc, dưới là chữ ‘Hàm’, chính là ‘Châm’ của châm ngôn, ‘châm ngôn’ anh biết không?” Cô lại đột nhiên nhớ tới ngay cả từ “chính sự” anh cũng không hiểu, Thẩm Châm cố ý hỏi lại.
[cảm ơn chị GR đã dịch giúp câu giải thích chữ “Châm”]
Lông mày Cố Tích Hoa nhướng lên.
“Anh cảm thấy thế nào?” Thẩm Châm chợt hỏi.
Cố Tích Hoa suy nghĩ một lát, “Cũng không tệ lắm.” Lúc khoé miệng Thẩm Châm sắp nhếch lên, ánh mắt sắp lấp lánh thì anh nói tiếp, “Tên rất hay.” Thẩm Châm im lặng.
Cố Tích Hoa cười: “Ba mươi bốn tuổi, yêu đương hai lần, một lần hồi trung học, một lần hồi đại học, sang Pháp du học bốn năm, không có tình sử ở nước ngoài, làm việc tại doanh nghiệp nước ngoài, tiền lương ổn định, lương một năm chắc chắn, một vài bất động sản, vài chiếc xe. Ba mẹ khoẻ mạnh, vài người họ hàng.”
Thẩm Châm sửng sốt.
…Đây là, coi mắt ư?
Cố Tích Hoa không giải thích, nói xong anh liền nhìn cô.
Anh không nói cảm giác thế nào, trực tiếp truyền tin luôn?
Thẩm Châm cảm thấy sự tình hơi lệch phương hướng mà cô dự đoán.
Được rồi…chênh lệch rất nhiều… Thẩm Châm đã dự định xong là nữ theo đuổi nam, cũng chuẩn bị xong tâm lý khi ăn xong bữa cơm này phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể gợi ý liên lạc với anh, kết quả? Kết quả?
Thẩm tiên sinh bày tỏ “Cũng không tệ lắm”?
Thẩm Châm ở bên kia giao chiến với không khí hơn mười phút (…Đương nhiên, cô không phải suy nghĩ chính sự gì…nghĩ vớ vẩn thôi…)
“Không được, quá nhanh…”
Khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi vào thì trông thấy vẻ mặt đau khổ “không muốn từ chối nhưng không thể không từ chối” của Thẩm Châm rồi nghe thấy lời nói của cô.
Cố Tích Hoa nhướng mày.
Thẩm Châm ngẩng đầu mau chóng nhìn anh một cái, rồi lại mau chóng cúi đầu: “…À thì, tuy rằng chúng ta sớm muộn gì cũng đi tới bước kia…nhưng mà, ha ha…việc ấy, chúng ta không quen thân…”
Cố Tích Hoa cười như không cười.
Cô à, lúc cô ở trên đường hỏi một người đàn ông gặp lần đầu tiên là “Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?”, cô có nghĩ tới hai người không quen không…
Cô à, lúc cô không nói hai lời mà lên xe cùng một người đàn ông xa lạ, cô có nghĩ tới hai người không quen không…
Cô à, lúc cô cùng một người đàn ông không tính là quen biết ăn cơm trong một phòng riêng, cô có nghĩ tới hai người không quen không…
“Thực ra,” Thẩm Châm lại đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, “…Tôi muốn chuẩn bị trước một chút, biết thêm nhiều tư thế…”
Cố Tích Hoa trầm lặng.
Đồ ăn lần lượt bưng lên, Thẩm Châm thèm ăn đến hai mắt phát sáng, đúng vậy, cô là người sành ăn, sành ăn từ trong xương cốt, sinh sống tại một địa phương nổi tiếng về mỹ thực toàn Trung Quốc, khiến cô không sành ăn là rất khó.
“Không thì ăn trước nhé?” Thẩm Châm thử dò hỏi.
Cố Tích Hoa gật đầu, đưa bát đũa cho cô. Thẩm Châm vô cùng thoả mãn.
Cay à, cay à…cuộc đời này yêu mi nhất đó…
Bữa cơm này chấm dứt trong sự ngấu nghiến của Thẩm Châm. Cố Tích Hoa thanh toán tiền, hai người từ Thục Lưu Hương đi ra, lúc này đã chín giờ rưỡi.
Có cần…hỏi số điện thoại di động không nhỉ… Ăn uống no say, Thẩm Châm đứng tại cửa quán ăn rối rắm.
…Trước đó có một cơ hội rất tốt…Thẩm tiên sinh đã tự giới thiệu…
Cố Tích Hoa. Ờ, cái tên này khí phách ngất trời…
…Bây giờ lại tự giới thiệu hình như hơi đột ngột…Nhưng mọi người đều nói…
Này, rốt cuộc mi đang rối rắm gì hả…Thẩm Châm.
Là mi vừa gặp đã yêu người ta, không dám bình tĩnh một chút sao.
“…À thì, di động của tôi ngừng hoạt động rồi, có thể mượn di động của anh không?” Được rồi, anh hãy tha tôi một lần…
Cố Tích Hoa: “…Hồi nãy là ai vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn thế?”
Thẩm Châm: “…” Thẩm tiên sinh, anh không đáng yêu chút nào.
“…À thì, hồi nãy gửi chơi tới 10086…”
“Vì thế dịch vụ khách hàng ngừng hoạt động máy của cô?”
“Tôi có thể gật đầu không…” Thẩm Châm tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
Cố Tích Hoa gật đầu.
Vì thế Thẩm Châm trịnh trọng gật đầu.
Chân mày Cố Tích Hoa giật giật.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Vì thế hai người một trước một sau đi trên con đường dưới ánh đèn sáng rực.
Thành phố C vào ban đêm đèn đóm rực rỡ, đèn neon thay đổi màu sắc chập chờn, làm cho ánh sáng của cảnh đêm càng giống như thần bí huyền ảo. Âm thanh hình ảnh trong tiệm bán đĩa đang phát ra bài hát được yêu thích, âm thanh xen lẫn trong tiếng người ầm ĩ, truyền vào trong tai Thẩm Châm đứt quãng, giọng nữ ngọt ngào ấm áp tại trung tâm mua sắm liên tục tuyên truyền hoạt động giảm giá khuyến mãi. Thỉnh thoảng trong tiếng loa phát ra “tích tích tích” như là đứa nhỏ nhất thời hứng khởi vào giúp vui. Người đi đường bên cạnh nhanh chân rảo bước qua cơn gió, thỉnh thoảng có mùi nước hoa nữ, lướt qua gò má Thẩm Châm.
Thẩm tiên sinh, là anh phải không. Thẩm Châm suy nghĩ, khoé miệng khẽ cong lên.
Rốt cuộc đã gặp được anh, Cố Tích Hoa.
Có đôi khi bạn sẽ thấy rằng, Thẩm Châm thật là một người quái lạ. Đối với một số vật cô có một sự chấp niệm vượt qua người thường, cô cũng ngang ngạnh giữ lại rất nhiều cảm xúc trực giác trong nháy mắt, hơn nữa còn cho rằng chuyện đó vô cùng quan trọng. Năm ấy cô khăng khăng muốn đi học tại ௱o^ЛƓ Cổ, Tống Thanh Vãn đã rất giận dữ. Đúng vậy, có người bình thường nào sẽ vứt bỏ những trường đại học xuất sắc tại Bắc Thượng Quảng (ý chỉ ba thành phố lớn của Trung Quốc: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu) mà chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy ở bốn năm trời. Chuyên ngành của Thẩm Châm là tiếng Trung, được nhận vào một trường đại học lớn tại Thượng Hải, bạn nói xem cô có phải là não ngắn rồi không…
Thẩm Châm nói: “Trong ‘Đời nhẹ khôn kham’ có một đoạn nói thế này —— con người vĩnh viễn không biết bản thân muốn gì. Bởi vì con người chỉ có thể sống một lần, chúng ta không thể so sánh nó với kiếp trước hay hoàn thiện cho kiếp sau. Cậu không có cách gì có thể kiểm nghiệm lựa chọn nào là tốt nhất, bởi vì không có sự so sánh. Tất cả đều phải trải qua, chỉ một lần này, không thể chuẩn bị trước. Thanh Vãn, cậu có thể nghĩ rằng một lựa chọn khác rất tốt cho cuộc sống của tớ, nhưng cậu làm sao biết được nó nhất định tốt chứ? Cái gì là tốt đây? Làm chuyện tớ thích làm chính là tốt, tớ không giàu có, tớ không có danh vọng, vật chất không thể thoả mãn khát vọng chân chính của tớ, tớ sẽ thất bại, tớ sẽ bị hiện thực cười nhạo quyết định của tớ là ngu ngốc vô lý cỡ nào. Nhưng mà ——” cô dừng một chút, “Tớ là một người độc lập, cuộc sống là một bản vẽ sơ bộ chưa được hoàn thành, tớ không thể vì làm cho nó đẹp đẽ mà vứt đi tất cả hạnh phúc chỉ vì hoàn thành một cuộc sống sáng chói rực rỡ.”
Nói tới một mức độ nào đó, Thẩm Châm là một người bốc đồng. Từ trước đến nay cách sống của cô đều là làm theo ý mình. Bạn không thể dùng tư duy bình thường mà phân định cô. Tình yêu cũng vậy.
Quan niệm tình yêu của cô rất rõ ràng —— tình yêu chất lượng cao, thà thiếu chứ không ẩu.
Ông trời thích làm việc gì nhất? Trả lời: nổi gió đổ mưa.
Đối với thời tiết thất thường vào mùa hè tại thành phố C, Thẩm Châm tỏ vẻ không nói gì.
Đừng mang theo bầu không khí phá hỏng chứ. Vào buổi tối tĩnh mịch lại ồn ào náo động, đèn neon lấp loé, hai người cùng nhau về nhà… Có thể để đẹp hơn một chút không, ông trời lại đột nhiên mưa to tầm tã là ý gì đây?
Bây giờ Thẩm Châm rất oán hận. Đương nhiên, cô không ngờ trong trời mưa to thế này liền đón được một chiếc taxi, may mà Cố Tích Hoa nhanh tay lẹ mắt, có lẽ nào là vì chân dài không?
Hiện tại Thẩm Châm chỉ nghĩ một việc —— từ khi mưa to thình lình rơi xuống, theo khách quan cô mất đi thời gian suy nghĩ làm sao có được số điện thoại di động của Thẩm tiên sinh.
Nhà cô vốn cách Thục Lưu Hương không xa, nếu ngồi xe thì chừng mười phút là đến nơi.
Nói cách khác, bây giờ cô chỉ có bảy phút để dụ dỗ Thẩm tiên sinh (…Cô không phải đã sớm dụ dỗ người ta rồi sao…╮(╯▽╰)╭...)
Trong xe nhất thời yên tĩnh, giọt mưa tạt tành tạch vào cửa xe, sức lực mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta kinh hoảng. Thẩm Châm tiến vào trạng thái suy tưởng, dùng tim dùng phổi để nghĩ cách, mà Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh thì điềm tĩnh tự nhiên, thỉnh thoảng nói mấy câu với tài xế.
Ngồi chưa được bao lâu thì chiếc xe dừng trước cổng tiểu khu nhà Thẩm Châm.
“Em chờ một chút.” Khi Thẩm Châm còn đang rối rắm chuyện di động vả lại còn dần cảm thấy hết thời, Cố Tích Hoa thốt ra những lời này rồi mở cửa xe lao ra ngoài, ê…mưa còn chưa dứt.
Thẩm Châm ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe lờ mờ, cô thấy anh chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhất mua đồ, sau đó căng ô ra…sau đó…che ô quay lại…thanh toán tiền…đi đến ngoài cửa xe phía bên cô…mở cửa ra…hạ ô thấp xuống…
Một chiếc ô màu đen rất to, có thể che hai người, bàn tay anh nắm chặt chuôi ô, khớp xương rõ rệt, đốt ngón tay rất dài, sạch sẽ, một chút gân xanh nho nhỏ nổi lên vì dùng sức, trên tay có nước, không biết nóng hay lạnh.
Thẩm Châm xuống xe, cảm giác mát lạnh bên ngoài khiến tinh thần cô K**h th**h. Mưa rơi lốp bốp trên mặt đất, bọt nước văng tung toé đến gần đầu gối. Cố Tích Hoa mặc quần tây đen, không nhìn ra ẩm ướt, cả chiếc áo sơ mi màu tím của anh đều ướt, nó liền trở thành màu tím sẫm, dính sát cơ thể anh. Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Châm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng trên đầu.
Hai người yên lặng không nói gì mà đi trên đường, tới dưới lầu nhà Thẩm Châm.
“Cố Tích Hoa.” Thẩm Châm mở miệng gọi anh.
Suy nghĩ một chút, cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, a…cảm giác không tệ.
Cơ thể Cố Tích Hoa không động đậy, anh cầm ô nhìn cô.
“Em cảm thấy lần thứ ba gặp mặt em đã muốn định cả đời với anh.” Thẩm Châm nói nghiêm túc.
“Ừm.” Câu trả lời của anh không biết là vô thức hay là không để ý, đã nhẹ nhàng còn đơn giản.
“Anh hãy cho em số điện thoại di động.” Thẩm Châm trịnh trọng nói.
“Di động của em không phải ngừng hoạt động rồi ư?” Sắc mặt Cố Tích Hoa như thường.
“…Đó là lời thoại tình thú, anh cũng tin…”
“Tôi tin.”
“…Anh có cho hay không?”
“Cho.”
“Thật sao?”
“…Đó là lời thoại tình thú, em cũng tin…”
“………….” Thẩm Châm bị nghẹn họng.
Cố Tích Hoa mỉm cười. Tiếng cười trầm thấp vang bên tai, khiến người ta cảm thấy gợi cảm khó hiểu.
Thẩm Châm đỏ mặt.
Thật kinh ngạc, bà đây là ngự tỷ mà, cũng biết đỏ mặt ư? Thẩm Châm có chút thần chí mơ hồ.
“Em cho là vì sao tôi lại đưa em về nhà?” Cố Tích Hoa hỏi.
“À…bởi vì em là con gái?” Thẩm Châm thử thăm dò trả lời, “…Ưm, nếu không…gặp mặt ba mẹ?”
“…” Cố Tích Hoa bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước không có ánh sáng.
“Lấy di động ra đi.”
Thẩm Châm đưa di động cho anh.
Ngón tay thon dài bấm trên di động, gọi qua ——
Tích tích.
Hai tiếng rất nhẹ, sau đó ngắt kết nối.
Di động trở về trong tay Thẩm Châm.
Cố Tích Hoa thở dài một hơi, “Thẩm Châm, em còn thiếu một lời tự giới thiệu.”
“Thẩm Châm, nữ…ặc…cái này anh hẳn là thấy rồi?”
Cố Tích Hoa im lặng.
“…24 tuổi, không có tình sử, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước… Tiền lương một vạn ba, không nhà không xe… Ba mẹ khoẻ mạnh, không anh chị em…”
Cố Tích Hoa chú ý tới tầm mắt mơ hồ bất định và cách nói chuyện gián đoạn của Thẩm Châm, anh nhướng mày.
“Thẩm Châm.” Anh gọi cô, cô dừng lại, sắc mặt ửng đỏ.
“Em bị cảm sao?”
“…Không…” Ánh mắt Thẩm Châm lại bắt đầu bay đi.
Cố Tích Hoa nhìn cô.
Thẩm Châm nhắm mắt lại, sau khi mở ra cô nghiêm túc nói: “…Thẩm tiên sinh, anh lộ điểm rồi…” Cô vươn tay chỉ chỉ, “…Hai điểm…”
Cố Tích Hoa: “……….” Đuôi lông mày anh nhíu lại vài cái khó có thể nhận ra, sau đó anh dứt khoát xoay người, chiếc ô màu đen biến mất trong cơn mưa.
Thẩm Châm im lặng. Chẳng phải là vừa lúc đèn ngay trên đầu ư, không phải vừa lúc mắc mưa sao. Này, ban đầu cô cũng không chú ý mà.
Khi Thẩm Châm đang nói “cái này anh hẳn là thấy rồi” thì cô theo bản năng…a…nhìn ngó anh…
Ai biết sẽ lộ ra chứ, ai biết được…hai điểm màu đỏ…hai điểm màu đỏ của Thẩm tiên sinh…
Thế là vẻ mặt Thẩm Châm dào dạt ý xuân…bay trở về nhà trọ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc