Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 7

Tác giả: Hàm Hàm

Thực ra Cơ Quân Dã không cần lo Cơ Quân Đào sẽ không tự nhiên vì lúc này Đậu Đậu đang cực kì hào hứng kéo Cơ Quân Đào đi tham quan phòng của cậu.
Trên nền nhà là các loại xe đồ chơi đủ loại kiểu dáng, từ máy ủi, cần cẩu đến xe tăng xe đua, loại nào cũng có cả. Đậu Đậu nằm bò xuống nền nhà khởi động từng chiếc cho Cơ Quân Đào xem. Cơ Quân Đào ngồi trên chiếc ghế nhỏ của Đậu Đậu, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ rất hứng thú.
Cơ Quân Dã đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn một lát rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài. Anh trai quả thật cũng nên lập gia đình rồi, có một em bé rồi từ từ sẽ cảm nhận được sự vui vẻ của cuộc sống, nói không chừng căn bệnh cũng sẽ khỏi hoàn toàn.
Hoài Nguyệt đeo tạp dề nấu nướng trong bếp, Cơ Quân Dã không giỏi món này nên chỉ đứng bên cạnh tán gẫu với cô.
"Chị Lỗ, hôm nay chồng chị không có nhà à?" Cô nhớ lại, hình như trước giờ mình cũng chưa bao giờ thấy nam chủ nhân.
"Tôi họ Thương, Thương Hoài Nguyệt, gọi tôi là Hoài Nguyệt là được rồi". Hoài Nguyệt vừa múc thức ăn trong nồi ra vừa nói: "Thỉnh thoảng tôi và Đậu Đậu lại tới đây nghỉ cuối tuần". Vì vẫn chưa thể coi là thân quen nên Hoài Nguyệt không hề muốn kể chuyện mình đã li hôn với người khác, càng không muốn Đậu Đậu là một em bé đáng thương trong mắt người khác.
"OK, vậy chị gọi tôi là Tiểu Dã nhé, anh tôi cũng gọi tôi như vậy. Hoài Nguyệt, chị bao nhiêu tuổi rồi?" Tính cách Cơ Quân Dã rất tùy tiện, cơ bản không để ý rằng Hoài Nguyệt không hề trả lời câu hỏi của mình.
"29".
"Còn ít hơn tôi một tuổi". Cơ Quân Dã cười nói: "Chắc trước đây chồng chị theo đuổi chị rát lắm nên mới kết hôn sớm như vậy".
Hoài Nguyệt cười nhạt: "Cũng không sớm lắm mà".
Lúc cô kết hôn, Đặng Duyên Duyên đã mắng cô máu chó ngập đầu: "Lần đầu tiên yêu đã đánh bạc cả đời mình vào rồi, vừa ra khỏi cổng trường sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân, chỉ có mấy con ngốc mới làm như vậy".
Khi đó cô còn không phục: "Người mình nhìn trúng đầu tiên mới là tốt nhất. Bạn đi mua quần áo, lượn đi lượn lại mãi nhưng cuối cùng còn không phải vẫn trở lại mua bộ quần áo bạn thấy thích đầu tiên đó sao?"
Sau đó, cô mới biết hôn nhân không phải quần áo, quần áo có chọn sai cùng lắm ném vào trong tủ là xong, hôn nhân chọn sai thì chính mình sẽ trở thành bộ quần áo bị ném vào trong góc tủ đó. 25 tuổi đã kết hôn, ngay cả thế giới bên ngoài như thế nào cô cũng không kịp nhìn một lượt, quả thật là quá sớm, quá ngốc.
"So với chị thì tôi đúng là bà cô già rồi, gái ế gái ế! Nhìn thấy Đậu Đậu đáng yêu như vậy tôi cũng muốn cưới chồng rồi". Cơ Quân Dã cảm thán nói, "Có một em bé như vậy thật tốt, chồng chị nhất định cũng đẹp trai lắm!"
Hoài Nguyệt dừng lại một chút rồi gật đầu, "Rất nhiều người đều nói rằng ngoại hình Đậu Đậu tương đối giống tôi. Có cần ra vườn hái ít đậu tằm ăn không?"
Mỗi tuần cô mới trở về căn nhà liền kề này một lần. Trong tủ lạnh không hề có đồ ăn, may là buổi sáng có bà nông dân đi bán gà nhà mình nuôi, nghĩ đến chuyện Đặng Duyên Duyên suốt ngày la hét đòi ăn gà hầm cô làm nên đã mua một con. Nếu không bỗng dưng có thêm hai người đến ăn cơm thì thật sự sẽ không đủ ăn. Dù sao cô cũng xấu hổ không muốn ra ngoài mua thêm thức ăn khi có khách đến nhà, thôi thì hái thêm ít đậu ăn tạm cũng được.
"Tốt tốt tốt, đậu vừa hái xong mùi vị luôn rất khác biệt". Cơ Quân Dã nói: "Để anh trai tôi mang Đậu Đậu đi hái đi, hai người đó có vẻ chơi rất hợp nhau đấy!" Chẳng mấy khi Cơ Quân Đào chịu vui vẻ chơi với trẻ con như vậy, Cơ Quân Dã cũng có tính toán của riêng mình.
Hoài Nguyệt nghĩ đến lọ Bách Ưu Giải nhìn thấy trên bàn trà nhà Cơ Quân Đào hôm đó nên cũng gật gật đầu hiểu ý. Vì anh trai, cô em gái này cũng coi như là đã nghĩ đủ mọi cách rồi. Chỉ có điều mình sai khiến khách đến nhà như vậy hình như không ổn lắm, cứ để Cơ Quân Dã lên tiếng có lẽ sẽ tốt hơn. Cô còn đang suy nghĩ thì Cơ Quân Đào đã bế Đậu Đậu đi xuống tầng dưới.
Thấy Đậu Đậu ôm cổ Cơ Quân Đào rất vui vẻ, Hoài Nguyệt không khỏi cảm thấy chua xót. Lỗ Phong luôn bận, thời gian ở bên con trai ít đến mức đáng thương. Mặc dù Đậu Đậu có sự thương yêu của ông bà nội và mình nhưng rốt cục nó vẫn là một đứa bé, cũng đến lúc cần có sự yêu thương chăm sóc của bố rồi. Thấy cậu bé thích chơi với Cơ Quân Đào như vậy Hoài Nguyệt chợt cảm thấy hơi hận Lỗ Phong.
"Đậu Đậu xuống đi, chú bế lâu sẽ mệt đấy". Thấy Đậu Đậu có vẻ không tình nguyện, Hoài Nguyệt lại dỗ dành: "Giúp mẹ ra vườn hái đậu tằm được không? Cô Cơ muốn ăn đậu Đậu Đậu hái!"
Nghe vậy Đậu Đậu lập tức trượt từ trên người Cơ Quân Đào xuống, vừa kêu tốt vừa chạy vào bếp lấy một cái rổ đi ra rồi kéo tay Cơ Quân Đào đi ra ngoài, "Chú Cơ cũng đi đi, cô giáo nói yêu lao động mới là bé ngoan".
Cơ Quân Đào ngoan ngoãn để cậu bé kéo ra ngoài, quay lại nghiêm túc hỏi Hoài Nguyệt: "Cần hái bao nhiêu?"
Cơ Quân Dã bên cạnh nói: "Hái nhiều một chút, Hoài Nguyệt, lát nữa tôi mang một ít về nhà để tối ăn được không? Đậu nhà chị ngon quá". Quan trọng hơn là Cơ Quân Đào chơi với Đậu Đậu vui vẻ như vậy, cô hi vọng họ có thể chơi với nhau thêm một lát. Mặc dù vẻ mặt anh trai vẫn trầm tĩnh trước sau như một nhưng Cơ Quân Dã vẫn nhìn thấy ánh sáng từ đáy mắt anh ta.
Cơ Quân Đào nhìn em gái với vẻ trách cứ, tại sao lại tự biên tự diễn trong nhà người ta như thế chứ.
Hoài Nguyệt thì lại thích loại tính cách hào sảng của Cơ Quân Dã này, rất giống Đặng Duyên Duyên, cô cười nói: "Nếu như Cơ tiên sinh không sợ vất vả thì cứ hái hết cũng được, sang tuần sau là đậu sẽ già hết, ăn không ngon nữa".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc