Tay Buông Tay Và Tim Thôi Nhớ - Chương 34

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Sau Sáu Ngày Mai

Liệu đã từng có một cuộc tình nào, khiến cho bạn cảm thấy thật buồn khi phải nghe lời nói chứa hai từ “ngày mai” hoặc “năm sau”?
Anh ấy mỉm cười nói rằng: “Năm nay anh sẽ không tặng em quà Noel nữa, để dành năm sau nhé, anh sẽ chuẩn bị cho em một điều bất ngờ.”
Không hiểu tại sao, khi nghe đến bốn chữ “Noel năm sau”, lòng bạn bỗng cảm thấy có chút chua xót. Noel năm sau, liệu hai người có còn chung đôi?
Anh ấy nói: “Anh rất muốn đi du lịch châu Âu với em, tháng bảy năm sau mình đi nhé?”
Bạn mỉm cười gật đầu, chỉ là, hai người liệu còn có năm sau? Biết rằng anh ấy muốn đi du lịch cùng bạn, bạn đã cảm thấy mãn nguyện rồi, còn đi được hay không, cũng đâu còn quan trọng.
Anh ấy nói: “Ngày mai chúng mình đi ăn nhé?”
Ngày mai, bạn đã đi ăn cùng một chàng trai khác, để tính chuyện kết hôn.
Anh ấy nói: “Tuần sau chúng mình đi xem phim.”
Đến tuần sau, tức là khi sáu ngày mai đã trôi qua, ai dám chắc mọi thứ không có gì thay đổi?
Ngày mai, là nơi tận cùng của bầu trời.
Khi bạn hoặc người ấy không phải là duy nhất trong cuộc đời của đối phương, ngày mai hoặc năm sau, đều sẽ mênh ௱ôЛƓ vô định như nơi tận cuối của bầu trời.
Khi bạn hoặc người ấy không phải là duy nhất trong cuộc đời của đối phương, xin đừng hỏi rằng vĩnh hằng là gì, bởi vĩnh hằng, thực sự là rất ngắn.
Tình yêu đoản mệnh
Tôi đã từng nói với bản thân rằng: khi mình thất tình, chí ít trên thế giới này cũng đang có hàng ngàn hàng vạn người cũng đang thất tình giống như mình.
Khi bạn lại trở về với cuộc sống của một kẻ cô độc, trong đêm tối lặng lẽ đau khổ nhớ về người mà giờ đây đã không còn yêu bạn nữa, trên thế giới này cũng có rất nhiều người giống bạn, khóe mắt cũng đang ngân ngấn dòng lệ, và bị nỗi nhớ ***.
Tại sao con người lại thất tình?
Khi hàng ngàn hàng vạn *** dũng mãnh bơi vào trong ***, chỉ có một con mạnh mẽ nhất mới có thể kết hợp cùng trứng.
Khi một bào thai đoản mệnh từ trong bụng mẹ, không có cơ hội để chào đời, là do bào thai ấy không đủ hoàn mỹ, và cũng không đủ khỏe mạnh.
Mẹ tự nhiên đã không ngừng chứng minh “Thuyết tiến hóa” của Darwin, mọi giống loài trên trái đất này đều phải trải qua sự chọn lọc tự nhiên, và kẻ mạnh sẽ được sinh tồn.
Chúng ta cũng là một phần của tự nhiên.
Bạn thất tình, không phải vì bạn không đủ tốt, không phải bởi bạn không xinh đẹp, không thông minh, cũng chẳng phải vì đã làm sai điều gì. Chúng ta nhìn thấy ngoài kia, có rất nhiều đôi lứa không ngừng làm tổn thương nhau, họ vừa yêu nhưng cũng vừa hận, nhưng cuối cùng vẫn đi với nhau đến tận cuối chặng đường.
Mối tình này sớm đoản mệnh, là bởi vì nó không đủ hoàn hảo, không thể phát triển, hoặc có thể nói rằng, nó không thể lớn lên trong *** của bạn, trong cuộc đời của bạn, thế nên, nó chỉ có thể rời khỏi cuộc sống của bạn. Đây là kết quả của sự chọn lọc tự nhiên.
Một ngày khi quay đầu nhìn lại, bạn có thể phát hiện ra rằng, tất cả những người phụ nữ hoặc đàn ông mà bạn đã từng yêu, nhưng chẳng thể cùng bước chung lối đến cuối con đường, tất cả mối tình đã từng ngọt ngào nhưng rồi sảy lỡ, đối với bạn đều không thực sự hoàn hảo.
Mãi đến một ngày, khi bạn gặp được một người, dù khuyết điểm của bạn có nhiều đến mấy, anh ấy vẫn một lòng yêu bạn, dù cho anh ấy có đáng hận đến nhường nào, rốt cuộc bạn vẫn yêu anh, dù cho hai người đã từng phải chịu biết bao vết thương vì đối phương, nhưng vẫn chẳng thể chia lìa.
Cuối cùng bạn cũng hiểu, hai người là chủ nhà của nhau.
Tình yêu phải qua sự chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sẽ được quyền sinh tồn.
Những mối tình đoản mệnh, chỉ có thể chứng minh rằng, anh ấy không phải là mãi mãi của bạn. Vậy thì, liệu chăng nên chảy đôi dòng nước mắt, nhủ với chính mình rằng, là tự nhiên đã thay bạn đưa ra lựa chọn tất yếu ấy.
Kỳ thực anh ấy không phù hợp với bạn, chỉ là hiện tại bạn vẫn chưa hiểu, và cũng không chịu thừa nhận mà thôi.
Điều muốn nhưng vẫn chưa làm được
Một nhóm học sinh trung học từng hỏi tôi:
“Chị có điều gì rất muốn làm, nhưng vẫn chưa thể làm được không ạ?”
Tôi rất muốn bay đến một miền đảo ở châu Âu, rồi trải qua những ngày hè thênh thang ở đó, có lẽ là ba mươi ngày, cũng có thể là ba tháng, tôi sẽ thuê một căn phòng ở ven biển, rồi tìm một người đầu bếp khéo tay để ngày ngày nấu những món ngon. Mỗi ngày tôi chỉ việc ăn và ngủ, chẳng cần làm gì, sống trong những ngày tháng lười biếng thanh thản.
Để sống một cuộc sống như vậy, vẫn cần một người đồng lữ để sắp xếp hành trình, phụ trách xem bản đồ, đưa tôi đi chơi khắp nơi, cùng tôi ăn uống, cùng tôi ngắm mặt trời lặn, điên cuồng cùng tôi, vô vị cùng tôi, và cũng có thể cùng tôi đọc sách trong im lặng.
Cuộc sống như vậy thật tuyệt vời làm sao. Nhưng tại sao vẫn chưa thể làm được nhỉ? Bản thân tôi cũng chẳng thể trả lời. Có lẽ là bởi quá nhiều việc không để dứt bỏ.
Tôi còn nhớ rất lâu rồi, có một người bạn nói với tôi rằng, khi anh ấy trải qua kỳ nghỉ ở một hòn đảo xinh đẹp, anh ấy tự bảo với chính mình rằng, sau khi trở về, mình không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống đầy bận rộn và căng thẳng như xưa nữa, mà sẽ theo đuổi một cuộc sống êm đềm nhàn hạ. Thế nhưng, sau khi trở về, anh ấy lại quay cuồng trong công việc như trước.
Chúng ta đều biết rằng, một số điều khi chúng ta hứa hẹn với bản thân, chưa chắc sẽ thực hiện được. Có lẽ không phải chúng ta muốn hướng đến một cuộc sống vô ưu nhàn hạ, chỉ là thi thoảng muốn chạy trốn, muốn tin rằng bản thân mình cũng có thể rất phóng túng, thoát tục.
Các em học sinh trung học lại hỏi tôi rằng:
“Chị có bao giờ kể cho người khác nghe bí mật của mình không?”
Đây cũng là điều mà tôi rất muốn làm, nhưng vẫn chưa thể làm được,
Có một số tâm sự, ta không thể thổ lộ cho người khác biết, nguyện cất trong sâu thẳm con tim, đợi nó dần dần biến thành ly R*ợ*u, tự mình cạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc