Tân Sủng - Chương 45

Tác giả: ShiJin

Kết thúc
Vài ngày sau, Hứa Kha và Doãn Vãn Thừa quyết định đi làm thủ tục đăng kí kết hôn, họ không thông báo cho ai cả, chỉ có một mình Thiệu Nhất Bình biết.
Bụng bầu của Hứa Kha đã rõ ràng, Doãn Vãn Thừa ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, cùng cô đến bệnh viện khám thai. Lúc không có việc gì làm, anh thường lên mạng tìm tài liệu nuôi em bé, rất giống một người cha thực sự.
Tình cảm của Hứa Kha với anh gần như đã trở thành tình cảm người người thân. Có thể ở trước mặt anh ăn rất nhiều, có thể dựa lên vai anh ngủ gật, có thể để anh giúp mình rửa chân.
Để thuận tiện, Hứa Kha chuyển xuống ở tầng dưới, Doãn Vãn Thừa lại chuyển lên tầng trên. Anh còn chu đáo đến cửa hàng đồ dùng gia đình mua ba cái ghế mây đặt ngoài hành lang, lúc rảnh rỗi ba người cùng nằm trên ghế mây phơi nắng nói chuyện, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Hứa Kha thầm cảm kích trước tất cả những việc anh đã làm cho cô, có anh, có Thiệu Nhất Bình, còn có đứa bé trong bụng cho nên cô đã thoát khỏi tâm trạng u ám rất nhanh, tình cảm gia đình với mỗi người đều quan trọng như cần không khí để thở, cô càng lúc càng hiểu tại sao ngày đó Lâm Ca lại từ bỏ mình.
Đã từng có một đêm, trong lúc cô đang mơ màng nửa ngủ nửa thức thì cảm nhận được có một bàn tay rất dịu dàng vuốt nhẹ hai má cô. Cô giả vờ tiếp tục ngủ. Cho tới khi Doãn Vãn Thừa nhấc tay nhấc chân đi khỏi phòng, cô mới chậm rãi trở mình, mũi hơi chua xót.
Tay cô nhẹ nhàng đặt xuống bụng, em bé đang đạp nhẹ vào bụng mẹ.
Cô yên lặng thầm nói với nó: Con ngoan, cha không cần con, nhưng bác của con còn tốt hơn cha con rất nhiều.
Lúc chập tối, Doãn Vãn Thừa tới đón cô tan ca, hai người cùng tới siêu thị mua cho em bé một chiếc xe của trẻ sơ sinh.
Hứa Kha đứng ở quầy hàng chọn rát lâu, không biết nên chọn màu hồng phấn hay là màu xanh da trời, bởi vì cô chưa biết giới tính của em bé.
Doãn Vãn Thừa vững chắc lấy chiếc màu xanh da trời, “Anh cá một trăm đồng, là con trai.”
Hứa Kha vuốt bụng mỉm cười: “Bác thật keo kiệt, chỉ đặt có một trăm đồng.”
Doãn Vãn Thừa cười hì hì vỗ tay: “Mua cái màu xanh này đi , vừa chắc chắn lại vừa xinh xắn, sau này còn có thể cho đứa thứ hai dùng.”
Hứa Kha trêu chọc nói: “Ông chủ Doãn tiết kiệm quá.”
Ông chủ Doãn nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, bây giờ ông chủ anh đây đã có con rồi, sau này khi chi tiêu phải suy tính cẩn thận.”
Hứa Kha không thể nhịn cười, giục anh đi trả tiền.
“Chồng chị thật là tuyệt, vừa đẹp trai lại vừa hài hước.” Cô gái bán hàng nhìn bóng dáng Doãn Vãn Thừa bằng anh nhìn đầy hâm mộ, khen ngợi Hứa Kha.
Hứa Kha khẽ mỉm cười, ôm túi quần áo dành cho bà bầu ngồi trên ghế chờ anh.
Bây giờ là giờ tan ca, người mua sắm trong siêu thị rất đông. Hứa Kha vô tình nhìn thoáng qua quầy bán trang phục nữ, khẽ thở dài, chỉ sợ trong vòng một năm nữa cô không thể vào đó mua quần áo rồi.
Đột nhiên, chiếc túi trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Có một người vừa bước ra từ quầy trang phục nữ, đó là Dung Dung! Giống như bị giật điện, Hứa Kha theo bản năng muốn tránh mặt cô ta. Nửa năm không gặp, hình như cô ta gầy đi rất nhiều, càng lúc dáng người càng hoàn hảo hơn.
Dung Dung tất nhiên cũng nhìn thấy Hứa Kha, ánh mắt cũng đờ đẫn một chút, sau đó tầm mắt lập tức chiếu xuống bụng cô.
Chỉ cách nhau vài bước chân, Hứa Kha không thể trốn được nữa, đành phải gật gật đầu với cô ta, “Chào cô.”
Dung Dung nhìn cô, nụ cười trên môi dường như rất gượng ép, “Không ngờ cô kết hôn mang thai nhanh như thế, xem ra Thẩm Mộ làm cha sớm quá rồi. Chúc mừng, chúc mừng.”
Hứa Kha sửng sốt, cảm thấy lời cô ta nói rát kì lạ. Vì phép lịch sự, cô thản nhiên trả lời: “Cám ơn” .
“Thẩm Mộ, anh ấy khỏe chứ?”
Hứa Kha càng bất ngờ hơn, không thể không hỏi lại: “Cô không ở bên anh ấy sao?”
Dung Dung sửng sốt: “Tôi?”
“Không phải cô yêu cầu Thẩm Mộ cùng cô nửa năm sao?”
Dung Dung sửng sốt, chua chát cười: “Cô quá đề cao tôi rồi, tôi yêu cầu anh ấy cùng tôi nửa năm thì anh ấy sẽ đồng ý sao?”
Hứa Kha cảm thấy đầu óc mơ màng, đột nhiên hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Cô không ở cùng anh ấy à?”
“Nửa năm rồi tôi chưa gặp anh ấy.”
Sắc mặt Hứa Kha lập tức thay đổi, sợ hãi đến mức không nói lên lời.
“Tạm biệt.” Dung Dung lướt qua người cô đi về phía trước.
Cách đó không xa, Doãn Vãn Thừa đi tới.
Hứa Kha hồn bay phách lạc nhìn Doãn Vãn Thừa đi đến chỗ mình, nhưng lại không có sức lực mà đứng lên.
Là Thẩm Mộ đang dối cô, hay là Dung Dung đang dối cô?
Hơn nửa năm đã trôi qua rồi, cô cũng không mong chờ rằng Thẩm Mộ quay về với mình nữa, hoặc giả, có thể anh sẽ trở về, nhưng cô sẽ không cùng anh bắt đầu lại một lần nào nữa. Nhưng sự xuất hiện bát ngờ của Dung Dung, những lời cô ta nói khiến cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đột nhiên không tự giác mà rùng mình một cái, từng ý nghĩ cứ dồn dập xuất hiện trong đầu cô.
Anh từng nói, mấy năm ở nước ngoài, bởi vì áp lực trong lòng quá lớn mà sống mơ mơ màng màng tinh thần vô cùng suy sụp.
Sau khi về nước, anh thường vì dạ dày khó chịu mà ăn rất ít.
Trước đây anh không hề thích ăn cháo, nhưng sau rồi lại thích ăn.
Thẩm Tiếu Sơn ૮ɦếƭ vì ung thư dạ dày.
Ung thư dạ dày có tính di truyền.
Nửa năm qua anh không hề liên lạc với bạn bè.
Không, không đâu.
Hứa Kha lập tức dừng ngay phán đoán của mình lại, liều mạng thuyết phục chính mình, điều đó không thể xảy ra đâu anh còn trẻ như vậy, mạnh khỏe như thế. Nhưng suy nghĩ kia lại như đã móc rễ trong đầu cô, rốt cuộc vẫn không thể đuổi đi được.
“Tiểu Kha, em làm sao vậy?” Doãn Vãn Thừa thấy mặt cô tái nhợt, tưởng cô khó chịu ở đâu, vội vàng nâng cô dậy .
“Vãn Thừa.” Hứa Kha run rẩy.
“Sao vậy?”
“Em muốn tới Vân Đình.”
Doãn Vãn Thừa run rẩy một chút, “Tại sao?”
“Em vừa mới gặp Dung Dung. Cô ta nói nửa năm rồi cô ta chưa từng gặp Thẩm Mộ.”
Sắc mặt Doãn Vãn Thừa cũng thay đổi.
Nửa giờ sau, Hứa Kha đến Vân Đình, Vu Hoan không ở đó. Dương phó tổng nói, Thẩm tổng chưa lần nào gọi điện về, nửa năm qua vẫn là Vu Hoan một tuần hai lần đến công ty xử lí công việc, nghiệp vụ công ty vẫn được duy trì như bình thường.
Hứa Kha xoay người đi lên tầng cao nhất. Khoảnh khắc ấn hàng số kia vào, cô căng thẳng đến mức không thể hô hấp, cũng may, dãy mật mã vẫn như cũ.
Cửa mở, mùi căn phòng đã lâu không được sử dụng ùa đến, Hứa Kha bật đèn lên, chầm chậm đi vào, một đêm kia trong kí ức lại như hiện lên trước mắt. Anh ôm chặt lấy cô, gần như trắng đêm không ngủ, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Cô nhìn quanh căn phòng một lượt, lòng nóng như lửa đốt muốn tìm một vài dấu vết anh lưu lại trước đây.
Anh rất sạch sẽ, đồ đạc luôn để gọn gàng ngăn nắp, mặc dù mấy tháng không có người sử dụng, nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ, chính có bụi bặm bám đầy.
Trên giá có rất nhiều sách, cô đi qua đó, Ng'n t nhanh chóng lật giở những quyển sách này, xem có một chút dấu vết hay tài liệu gì không, nhưng cái gì cũng không có.
Cô vội vã đi vào phòng ngủ, quần áo anh gọn gàng năm trong tủ, còn có bộ áo tắm và vài món quần áo anh chuẩn bị cho cô.
Trong ngăn tủ đầu giường, có bức ảnh chụp chung duy nhất của họ. Trên nền cỏ màu xanh, cả hai người vẫn còn ở tuổi xuân thì, tuy rằng cùng xuất hiện trong một bức ảnh nhưng khoảng cách thì lại xa xôi đến thế.
Theo dòng cảm xúc, cô mở hộp kính ra, thậm chí còn kiếm tìm đồ trong đó, nhưng cái gì cũng không có, chỉ có ở mặt sau của tấm ảnh, cô thấy vài chữ viết bằng lối hành thư rất đẹp. (hành thư: Một lối viết chữ Hán gần giống chữ Thảo)
Mãi mãi không chia lìa.
Mũi cô chua xót, cảm thấy đứa bé trong bụng khẽ cựa quậy.
Cô kéo ngăn kéo ra, lọt vào tầm mắt là một chiếc hộp rất đẹp. Cô vẫn nhớ, đây là món quà anh tặng cô, bên trong là một đôi di động tình yêu, trời xanh mây trắng.
Anh tặng cô một đôi di động tình yêu này và hai số đieenj hoại vợ chồng, đáng tiếc, đuôi số 555 của anh đã tìm thấy còn đuôi số 777 của cô thì vẫn chưa có được, cho nên hai chiếc di động này vẫn nằm đây và chưa thể sử dụng được. Giống như duyên phận giữa anh và cô, ngay từ ban đầu đã đến được với nhau nhưng cách cả sông rộng núi dài, cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau.
Cô mở hộp, hai chiếc di động vẫn còn ở đó.
Di động màu trắng thì vẫn nằm nguyên ở vị trí ban đầu, không chút lệch lạc, còn chiếc màu lam thì chỉ như tùy tiện đặt vào trong đó, xộc xệch, lệch lạc, dường như đã có người động vào nó. Tựa như một người còn đứng đó chờ đợi còn người kia thì đã rời xa mãi mãi.
Nhìn hai chiếc di động, tim cô bắt đầu không yên, một loại cảm giác chua xót không thể miêu tả rõ ràng tràn lên. Cảm giác ngọt ngào và vui vẻ lúc đó bây giờ lại đổi thành buồn khổ âu lo.
Cô cầm lấy chiếc di động màu lam kia, rất bất ngờ, trong máy đã có sim, còn có thể bật máy lên nữa.
Cô vô ý bấm một chút, mở danh bạ của anh, chỉ trong đó chỉ có một cái tên duy nhất: TÂM SỦNG, đuôi số là 777.
Trong giây phút đó hô hấp cô ngưng trệ, trái tim đập mạnh.
Trong hòm thư còn có một tin nhắn nháp chưa được gửi đi:
“Anh vẫn luôn nghĩ, trên đời này chỉ có một lý do có thể khiến anh buông tay em, thực ra thì không phải, còn có cái ૮ɦếƭ nữa.”
Nước mắt trong phút chốc đã làm tầm mắt mơ hồ, đến mức nhìn chữ cũng không rõ nữa.
Anh nói, cả đời anh chưa từng xin em, đây là chuyện duy nhất anh cầu xin em, chờ anh nửa năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc