Tân Sủng - Chương 43

Tác giả: ShiJin

Mang thai
Hôm sau lúc thức dậy, sắc mặt Hứa Kha xám ngoét, đôi mắt tiều tụy, giống như một bông hoa không được tưới nước vậy.
Trên bàn cơm sáng, Thiệu Nhất Bình thân thiết hỏi: “Tiểu Kha, con sao thế? Tại sao đôi mắt thâm quầng thế kia ?”
Hứa Kha sờ mặt mình, cười cười: “Có thể do trời nóng quá , muỗi đều ra ngoài hoạt động , đêm qua con ngủ không ngon ạ.”
Thiệu Nhất Bình lập tức nói: “Vãn Thừa, hôm nay con đi mua mấy cái màn về đây.”
Doãn Vãn Thừa miệng đầy cơm nhìn Hứa Kha, vâng dạ một tiếng.
Sau khi ăn xong, Doãn Vãn Thừa lái xe ra ngoài, định đưa Hứa Kha đi làm.
Hứa Kha từ chối nói: “Không cần, tôi chờ xe bus cũng được.”
“Tôi phải đi mua màn, thuận tiện chở cậu đi.”
Vì thế Hứa Kha không hề chối từ được nữa, ngồi lên xe.
“Tiểu Kha, bao giờ cậu định thi lần nữa vậy?”
“Thầy giáo đã sắp xếp lịch thi rồi, có lẽ là tuần sau.”
“Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ tập xe với cậu. Nhanh chóng làm cái bằng lái đi, nếu không chiếc xe mẹ tặng cô sẽ nhàn rỗi đến phát ngán lên mất.”
Hứa Kha lúc đó mới nhớ tới chiếc xe Chương Nguyệt Quang tặng vẫn nằm yên trong garage, vì thế buột miệng hỏi: “Mẹ dạo này có khỏe không?”
“Vẫn khỏe, tuần sau bà phải về Canada rồi .”
Hứa Kha nghe được thấy ba chữ “Canada” lập tức chấn kinh.
Doãn Vãn Thừa nói: “Tan ca, chúng ta đến thăm bà được không?”
“Được.”
“Đến rồi, chờ cậu tan ca, tôi sẽ tới đón cậu.”
Sau khi tới công ty không lâu, Hoắc Bằng dùng điện thoại nội tuyến gọi cho cô.
“Hứa Kha, cô tới đây một lát.”
Hứa Kha đi vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Hoắc Bằng trong lòng hơi buồn. Cái ૮ɦếƭ của Hoắc Minh là một cú K**h th**h rất lớn với anh, dường như nếp nhăn trên mặt anh ta đã sâu hơn một chút.
“Tới đây ngồi đi.”
“Hoắc tổng, có chuyện gì?”
“Thẩm Mộ trước đây không lâu có lập một tài khoản ở công ty của chúng ta, hôm qua bưu điện gửi tới đây một tờ giấy ủy quyền, ủy quyền cho cô có thể tùy ý sử dụng tài khoản của cậu ấy.”
Hứa Kha ngẩn người.
Hoắc Bằng lại đẩy một tấm thẻ ngân hàng tới trước mặt cô, trên khuôn mặt có nét cười: “Đây là tiền thưởng cho thành tích của cô, vẫn là 0.1% như trước kia, tuy rằng cậu ấy là chồng cô, nhưng công ty chúng ta công tư rõ ràng, cho nên tiền thưởng này một đồng cũng thiếu cô.”
Hứa Kha nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, tâm trạng khó có thể miêu tả được. Nếu là một khách hàng bình thường thì việc cô cầm khoản tiền thưởng ấy là đương nhiên. Nhưng là, khách hàng lại là anh. Giờ này phút này quan hệ của cô và anh đã đi tới bước này rồi, khoản tiền thưởng này, bất kể thế nào cô cũng không thể nhận được.
Hoắc Bằng đưa thẻ và giấy ủy quyền cho cô, “Đi làm việc đi.”
Hứa Kha chần chừ một chút rồi mới cầm lấy, trước mặt mặt Hoắc Bằng cô không muốn nhắc đến khúc mắt trong tình cảm giữa cô và Thẩm Mộ hiện nay. Đúng là trong công việc công và tư phải rõ ràng nhưng cô sẽ không nhận khoản tiền thưởng này, cũng sẽ không động vào cổ phiếu của anh, đến lúc nào anh gọi điện tới, cô sẽ nói rõ.
Khi làm việc, Hứa Kha càng yên lặng hơn so với lúc bình thường, thỉnh thoảng trong thời gian nghỉ ngơi cô thường hít một hơi thật sâu, tựa hồ như vậy mới có thể khiến nặng nề trong lòng cô vơi đi một chút.
Phải buông tay anh khiến cô đau triệt tâm can. Nhưng cô đã không còn là Hứa Kha của sáu năm trước nữa, cho đến hôm nay, cô hoàn toàn có khả năng giữ cho khuôn mặt không đổi sắc mặc dù trong lòng triều dâng sóng dậy. Đây là món quà của tuổi tác và kinh nghiệm dạy cho cô.
Sau khi tan ca, Doãn Vãn Thừa lái xe đón cô tới Doãn gia. Lúc đó, lâu lắm mới thấy Chương Uyển Nhược ở nhà, còn Chương Phiên Nhược vì đã hết ngày nghỉ nên phải về Canada trước. Chương Uyển Nhược tuy rằng rất giống Hứa Kha nhưng tuyệt đối không thân thiết với cô. Cô ta nhìn thấy Hứa Kha, chưa bao giờ có một lời thăm hỏi ân cần nhiệt tình hay một nụ cười nhu hòa, chỉ là nói một vài câu vu vơ, giống như đón tiếp một vị khách tới nhà.
Chương Nguyệt Quang đã bảo người giúp việc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Trong bữa cơm, Chương Nguyệt Quang chỉ chú ý gắp thức ăn cho Hứa Kha. Lúc đó Hứa Kha mới phát hiện bà càng ngày càng ăn ít đi.
Chương Nguyệt Quang trong lúc vô tình mới hỏi một câu: “Tiểu Kha, Thẩm Mộ đã về chưa?”
“Chưa ạ.” Lòng Hứa Kha trầm xuống, trả lời qua loa hai chữ, hy vọng bà không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
Không ngờ, Chương Nguyệt Quang vẫn tiếp tục đề tài đó, thân thiết hỏi: “Hôn lễ của con và Thẩm Mộ khi nào thì tổ chức? Định làm ở nước ngoài à?”
Doãn Vãn Thừa gắp một đũa đầy thức ăn cho Chương Nguyệt Quang, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.”
Chương Nguyệt Quang sẵng giọng: “ơ, cái thằng bé này, mẹ hỏi vài câu thì làm sao? Trong bốn đứa con, nó là nhỏ nhất, lại kết hôn sớm nhất, mẹ và mẹ của Thẩm Mộ lại là bạn thân, lúc nào mẹ sang bên đó phải bàn bạc kĩ với bà ấy, dù thế nào cũng phải chuẩn bị thật tốt, để cho hôn lễ vừa sang trọng lại vừa lãng mạn. Tiểu Kha con có ý tưởng gì thì cứ nói với mẹ.”
Hứa Kha buông đũa, mỉm cười chua xót: “Mẹ, không cần đâu. Chúng con sẽ không kết hôn đâu.”
Chương Nguyệt Quang đột nhiên cứng đờ. Chương Uyển Nhược đang cúi đầu ăn cơm cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Tại sao?”
Hứa Kha dừng một chút, nói: “Bao năm chúng con không ở bên nhau thì đã không còn phù hợp với nhau nữa rồi. Mấy hôm trước anh ấy đề cập đến chuyện kết hôn chỉ là xúc động nhất thời, sau đó lại quay về Canada, suy nghĩ tường tận thì cảm thấy như vậy là vội vàng quá, cho nên, hôn ước của chúng con hủy bỏ rồi .”
Chương Nguyệt Quang nhíu mày: “Việc này sao có thể nói một đằng làm một nẻo như thế? Nếu khi ấy chưa nghĩ kĩ thì sao lại cầu hôn con.”
“Không sao, con cũng đâu tổn thất gì.”
“Tiểu Kha.”
Lòng Hứa Kha đau đớn nhưng lại phô ra nụ cười nhạt nhẽo, “Không sao, con đã bình tĩnh lại rồi, không có gì là khổ sở hay thiệt thòi cả .”
Chương Uyển Nhược ngồi bên cạnh cười cười: “Đó, đàn ông trên thế giới này nhiều như thế, không có người này thì có người kia, làm gì có ai chia tay nhau mà không sống nổi đâu. Tình yêu chỉ là mây bay, những màn rơi nước mắt lừa gạt trong tiểu thuyết hay trên TV không bao giờ có thật đâu, chỉ có vui vẻ của chính mình mới là thật.”
Chương Nguyệt Quang trừng mắt lườm cô ta một cái, “Uyển Nhược.”
Chương Uyển Nhược coi thường nói: “Mẹ, mẹ già rồi tư tưởng cũng thật cổ hủ, chưa thấy người phụ nữ nào lại ngốc như mẹ, còn trẻ mà thủ tiết suốt đời.”
Chương Nguyệt Quang tức giận nhưng chỉ nhíu mày mà không nói gì.
Chương Uyển Nhược ra vẻ qua tâm nói: “Hứa Kha, chị biết em và Thẩm Mộ thể nào cũng không thể dài lâu mà. Anh ta lúc còn ở trong trường đổi bạn gái nhanh lắm, đào hoa cực kì, về đây ôn chuyện tình cảm với em, chị nghĩ đó chỉ là vì anh ta muốn kiểm nghiệm sức quyến rũ của mình một lần mà thôi, khoảng cách sáu năm không biết trong lòng em có còn lưu lại chút tình cảm nào không sau đó tìm mọi cách để nối lại tình xưa , chị đoán lúc em đồng ý quay lại chắc trong lòng anh ta vô cùng đắc chí vì thắng lợi đấy.”
Hứa Kha dường như để ngoài tai tất cả nhưng trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng.
Chương Nguyệt Quang tức giận: “Uyển Nhược, con nói linh tinh gì thế.”
Chương Uyển Nhược nhún vai, “Con không nói linh tinh, hồng nhan tri kỷ của anh ấy nói với con là số điện thoại của Hứa Kha anh ta lưu trong danh bạ là tân sủng, vậy tân sủng không phải có ý là chơi đùa chốc lát à?”
Sắc mặt Hứa Kha lập tức xám ngoét, cô bất chợt thả rơi cả đôi đũa, một miếng bông cải xanh theo chiếc đũa rơi xuống đất.
” Uyển Nhược, im miệng.”
Chương Nguyệt Quang rất ít khi tức giận với Chương Uyển Nhược, việc này khiến không khí trong bữa cơm trở nên rất nặng nề.
Hứa Kha hít sâu một hơi, mỉm cười với Chương Uyển Nhược: “Chị hai, sao chị không nói sớm cho em biết, vị hồng nhan tri kỉ kia là Dung Dung phải không?”
Chương Uyển Nhược cứng đờ: “Em biết cô ta?”
Hứa Kha cười cười: “Vâng, biết.”
Chương Uyển Nhược à một tiếng, bĩu môi giễu cợt nói: “Hôm đó gặp cô ta, chị đang định dùng em để chế nhạo cô ta một chút, không ngờ cô ta ngược lại còn tiến đến đả kích chị. Người phụ nữ đó đâu phải là người lương thiện, không hiểu vì sao Thẩm Mộ lại rất hay đi cạnh cô ta.”
Hứa Kha cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng thì vô cùng đau đớn .
Tân sủng, tân sủng…. Hai chữ này cứ mãi nhảy múa trong đầu khiến đại não vô cùng đau đớn.
Doãn Vãn Thừa buông đũa, đứng dậy nói: “Tiểu Kha, ăn xong rồi, chúng ta về nhà đi.”
Hứa Kha biết anh sợ nếu cô còn ở đây, Chương Uyển Nhược sẽ nói những lời khiến cô đau lòng.
“Mẹ, bao giờ mẹ đi, con tới tiễn mẹ? .”
“Thứ Tư tuần sau.”
Hứa Kha đứng dậy cáo từ, đi cầu thang xuống thẳng garage dưới tầng một. Thứ lọt ngay vào tầm mắt là chiếc xe mới mà Chương Nguyệt Quang tặng cô dạo trước.
Chỉ một khoảnh khắc đó thôi nhưng lại khiến bao nhiêu cảnh tượng đột nhiên hiện ra trước mắt cô, Thẩm Mộ đưa cô đi tập xe, anh nói với cô nếu như anh tặng em một chiếc thì em sẽ có lí do vô cùng chính đáng để từ chối món quà này. Một chút thời gian nghỉ trưa trong một không gian chật hẹp, anh kiên nhẫn chỉ bảo cho cô từng chút từng chút một, đưa cô đi gặp Lâm Ca, dáng vẻ là toàn tâm toàn ý. Mãi tới bây giờ cô vẫn không chưa bao giờ hoài nghi về sự chân thành của anh, mãi đến đêm qua và vừa nãy.
Doãn Vãn Thừa thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, anh biết đó là vì mấy câu nói khó nghe của Chương Uyển Nhược ban nãy, liền an ủi cô: “Tiểu Kha, cậu đừng để tâm những lời chị hai nói, tôi tin khoảng thời gian trước Thẩm Mộ đối với cậu là thật lòng.”
Hứa Kha tự giễu cười khổ một tiếng: “Tôi đã nhìn thấy di động của anh ấy, đúng là tên anh ấy lưu có một chữ “sủng”, tôi từ bấy đến giờ vẫn luôn hiểu kì không biết là cái gì sủng, hôm nay mới biết thì ra là tân sủng, thực ra đáng lẽ anh ấy phải lưu là tình yêu cũ hoặc là người xưa mới đúng, với anh ấy mà nói, tôi làm sao mà tính vào đội ngũ “tân” được chứ.”
Doãn Vãn Thừa nghiêm mặt nói: “Chị hai khiêu khích, Dung Dung phản kích, những lời khi hai người phụ nữ tranh đấu với nhau cậu cũng tin là thật à? Chị ấy nói là tân sủng nhỡ đâu thực ra là tâm sủng thì sao? Chữ “tâm” yêu thương và chữ “tân” cũ mới, hai chữ này phát âm giống nhau, dựa vào lời nói từ miệng, làm sao cậu phân biệt được?”
Hứa Kha im lặng cười, lắc đầu không suy nghĩ nữabỏ đi, dù sao cũng đã quyết định buông tay rồi, giờ phút này còn truy cứu “tâm” hay “tân” để mà làm gì? Lý trí thì trấn áp ý nghĩ như thế nhưng lại không thể trấn áp được từng cơn khó chịu trong lòng.
Đêm nay, lại là một đêm dài khó ngủ. Sáng hôm sau, cô hơi choáng váng, bữa sáng chỉ ăn được hai miếng rồi không ăn nổi nữa. Thiệu Nhất Bình lo lắng nhìn cô, “Tiểu Kha, có phải khoảng thời gian trước con phục vụ mẹ nên quá mệt mỏi không ? Dạo này sao sắc mặt kém vậy, ăn được hai miếng cơm như thế làm sao có thể làm việc đến trưa được?”
“Không sao, con sợ nóng, lúc nào mùa hè đến là khẩu vị cũng không tốt theo.”
“Ừ, bảo Vãn Thừa đưa con đi làm nhé.”
“Không cần đâu ạ.”
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Doãn Vãn Thừa đã đi xong giày, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cửa.
Hứa Kha rất ngại, chỉ cảm thấy Doãn Vãn Thừa từ lúc vào nhà này, lập tức trở thành người như bảo mẫu với tài xế vậy.
Đến công ty, làm việc đến tận trưa nhưng cô vẫn không có khẩu vị, nhìn thấy mấy miếng thịt nướng trong cặp ***g cơm của đồng nghiệp, cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm, suýt nữa thì nôn cả ra.
Sau khi cơn buồn nôn kia qua đi, cô đột nhiên cảm thấy lạnh từ sống lưng tỏa đi.
Kinh nguyệt của cô luôn không đều, đã từng xem qua Đông y, người ta bảo cô là cung hàn, không dễ có thai. Cho nên mấy ngày Hoan ** này, cô chỉ tùy tiện dùng biện pháp. Nếu chẳng may mang thai thì cô và Thẩm Mộ đã sắp kết hôn rồi cho nên cũng chẳng sao.
Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy hốt hoảng, không còn tâm trí làm việc nữa, vội vàng xin trưởng phòng cho nghỉ nửa ngày, sau đó sắp xếp công việc qua loa một lát rồi bắt xe tới bệnh viện.
Trong hành lang Phụ khoa, rất nhiều người đang ngồi đó tất nhiên cũng không thiếu những bà bầu. Hứa Kha chỉ cảm thấy sợ những chiếc bụng đang nhô ra kia, cô vốn là một người rất thích trẻ con, nhưng bây giờ khi trong bụng có thể đang tồn tại một tiểu sinh mệnh cô lại không cảm thấy vui sướng chỉ thấy bất an, không yên, tâm trạng không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn mong chờ đó chỉ là ảo giác do quá sợ hãi mà thôi.
Cuối cùng người ta cũng gọi đến số của cô, trái tim hứa Kha như ngừng đập bước vào phòng. Sau khi hỏi qua loa vài câu, bác sĩ đưa cho cô một mẫu đơn xét nghiệm, cô cô đi nộp tiền rồi đi xét nghiệm trước.
Tận bây giờ, khi đã đi ra ngoài rồi, nhưng trái tim Hứa Kha vẫn rất hoảng hốt, lúc ngồi chờ bên ngoài phòng xét nghiệmmỗi phút mỗi giây đều giày vò lòng cô. Lúc cô được gọi vào phòng, lúc nghe rõ bác sĩ nói ra “Có thai” trước mắt cô đột nhiên tối sầm.
Bác sĩ mặt không đổi sắc hỏi: “Cô có muốn đứa bé hay không?”
Họ đã quá quen với những chuyện như thế, chỉ được chọn một trong hai.
Hứa Kha mờ mịt nhìn bác sĩ, cả người mềm nhũn không có sức lực để trả lời câu hỏi nặng nề ấy.
Bác sĩ có vẻ mất kiên nhẫn , hỏi lại: “Cô có muốn không? Nếu muốn thì tháng sau đến kiểm tra lại lần nữa. Nếu không, đi làm siêu âm B đi, đưa kết quả về đây cho tôi xem.”
Hứa Kha bối rối đáp: “Tôi…tôi vẫn chưa nghĩ kĩ.”
“Vậy cô suy nghĩ nhanh lên, càng để lâu *** càng nguy hiểm.”
Hứa Kha từ trong phòng đi ra, ruột gan cứ quặn hết cả lên, chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, đứa bé này xuất hiện không đúng lúc, nhưng đây cũng là đứa con đầu tiên của cô, là cốt nhục của cô. Cô không thể nhẫn tâm phá nó đi, nhưng nếu để lại thì phải đối diện với ánh mắt của mọi người thế nào đây, cô thì có thể chấp nhận mọi thứ nhưng còn đứa bé thì sao?
Đầu óc cô rất loạn, ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang bệnh viện mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thể quyết định.
Di động đổ chuông, là Doãn Vãn Thừa.
“Tiểu Kha, tôi làm xong việc rồi tiện thể đến công ty đón cậu luôn nhé?”
“À, tôi không ở công ty. Cậu về trước đi, tí nữa tôi tự về cũng được”
“Cậu sao vậy, sao lời nói lại đầy mệt mỏi thế? Có phải bị ốm rồi không?”
“Ơ, không, chỉ là chưa ăn cơm nên hơi đói.”
“Hay quá, để tôi mời cơm cậu. Cậu ở yên đó đi, tôi tới đón.”
“Cậu đến nhà hàng trên đường Đương Dương chờ tôi.”
“Vậy được, tôi tới đó luôn đây.”
Hứa Kha loạng choạng đứng lên, đi ra khỏi cửa bệnh viện. Tuy đã là giờ tan ca, nhưng hoàng hôn vẫn rất đẹp, ánh sáng bất ngờ khiến cô chói mắt, cô phải dựa vào một cây cột ven đường, lại là một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Nhà hàng trên đường ĐƯơng Dương khá gần chỗ này, nàng cô đi chậm đến đó, chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ, dòng người tan ca như một dòng nước chảy không ngừng, ánh hoàng hôn rải rác trên người họ, khiến vẻ vội vã của họ càng đậm hơn.
Cô khẽ đặt tay lên bụng, bằng phẳng không hề lồi lõm gì cả, căn bản là không hề động đậy chút nào nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang đập nhẹ nhàng. Cô biết đó nhất định là ảo giác của cô, nhưng cơn ảo giác này sao lại mãnh liệt đến thế, gõ mạnh vào trái tim cô.
Lúc này vẫn chưa tới giờ ăn cơm tối, khách hàng duy nhất trong nhà hàng chính là cô. Trong đại sảnh rộng rãi, cô buồn bã ngồi im, không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng lại muốn ăn một cái gì đó. Cô không chờ được Doãn Vãn Thừa đến, mở thực đơn gọi thức ăn trước.
Đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, Doãn Vãn Thừa đã tới.
Hứa Kha không có sức lực đứng dậy chỉ miễn cưỡng cười cười với anh: “Cả sáng và trưa tôi đều không ăn cơm, đói quá, gọi đồ ăn trước rồi.”
Doãn Vãn Thừa cười nói: “Trùng hợp quá, buổi trưa tôi phải đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng, cũng không được ăn no, bây giờ đói lắm rồi.”
Cô gọi món ăn Hồ Nam vì thế hơi cay.
Doãn Vãn Thừa ăn vài miếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt đã trào lên trong mắt Hứa Kha.
“Cậu sao thế?”
Hứa Kha ngại ngùng dùng tay lau nước mắt, “Cay quá, bị nghẹn.” Nói xong, cô buông đũa, vội vàng đi về phía toilet.
Vừa mở cửa toilet, cuối cùng cô cũng không nén được nữa, ôm mặt khóc.
Nước mắt từ trong hốc mắt cô chảy xuống mãn liệt, giống như vòi nước đang mở vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc