Tân Sủng - Chương 39

Tác giả: ShiJin

Thông suốt
Dung Dung dường như bị lời nói của Doãn Vãn Thừa làm cho sợ hãi, cuối cũng vẫn không nói được lời nào. Hứa Kha âm thầm cảm tạ Doãn Vãn Thừa trong lòng, khoảnh khắc này cô đã hiểu nam nữ khác nhau như thế nào, bất kể là thể lực hay khí thế , cô không trấn áp được Dung Dung thế mà anh có thể.
Đến bệnh viện, không ngờ Dung Dung lại rất phối hợp với bác sĩ để kiểm tra xử lí vết thương, không biết là cô ta quá bình tĩnh hay đang ૮ɦếƭ lặng, dường như người bị thương không phải cô ta, cũng không thấy cô ta có vẻ gì là thống khổ cả.
Nhìn người đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, Hứa Kha lại cảm thấy rất cảm thông. Vì đoạn tình yêu đã biết rõ là vô vọng này, rõ ràng là một người thông minh khôn khéo như vậy lại có thể làm ra loại chuyện ngốc nghếch như thế.
Cô không kìm lòng được mà nhớ tới Tiểu Đậu Tử ngày xưa, một cô bé tinh quái, hoạt bát hiếu động, tuy rằng không có vẻ xinh đẹp của Dung Dung, nhưng lại tràn trề sức sống hơn bây giờ rất nhiều. Cô ấy bây giờ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quyến rũ của người phụ nữ, nhưng lại không có vẻ chân thực và vui vẻ từ sâu trong tâm hồn.
Sau khi phẫu thuật thẩm mĩ, mài xương mặt, nâng mũi, một khuôn mặt tròn trịa biến thành khuôn mặt trái xoan, lúc này cùng với một mái tóc ngắn chiếc cằm càng thon hơn, điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh sáng từ đôi mắt kia lại khiến người ta sợ hãi.
Hứa Kha không tự giác mà thở dài, khuyên nhủ: “Đậu Viện, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sốngxin cậu yêu quý chính mình hơn một chút. Cái mạng của chúng ta không phải của riêng chúng ta, mà là của cha mẹ, họ vất vả nuôi cậu khôn lớn, không phải để cậu đi tự sát vì một người đàn ông.”
Dung Dung vốn đã bình tĩnh đến mức ૮ɦếƭ lặng đột nhiên như núi lửa phun trào, lạnh lùng nói: “Tôi từ lâu đã không còn cha mẹ nữa, từ nhỏ tôi đã đi theo anh trai, anh ấy không quan tâm tôi chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền. Cho nên, từ nhỏ tôi đã rất thích tiền, thích những người có tiền. Tôi nghĩ ngay từ đầu khi tôi thích Thẩm Mộ cũng là bởi vì anh ấy có tiền, sau đó mới biết không phải vì lí do đó. Bởi vì Hoắc Minh cũng là người có tiền nhưng tôi vẫn không thể thích anh ta. Tôi vì Thẩm Mộ thay đổi nhiều như vậy, vứt bỏ sở thích của chính mình, mất đi cả bản thân. Tôi trả giá nhiều như vậy cho nên tôi không cam lòng cứ như vậy mà chấm dứt. Hoắc Minh ૮ɦếƭ thực sự là do tôi ư? Là chính anh ta không trân quý sinh mạng của mình! Đúng là tôi K**h th**h anh ta, nhưng tôi không hề bắt anh ta lái xe sau khi uống R*ợ*u, anh ta lấy sinh mệnh của chính mình ra làm trò đùa, vì sao lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi? Như thế là không công bằng với tôi!”
Tức giận của Hứa Kha đột nhiên bùng phát, hỏi ngược lại: “Đậu Viện, vậy cậu tự sát để làm gì? Cậu muốn dùng cái ૮ɦếƭ để áp chế Thẩm Mộ à? Để cho anh day dứt, để cho anh hối hận sao? Như vậy thì công bằng với anh ấy à?”
Sắc mặt Dung Dung tái nhợt, yếu ớt hét: “Tôi mặc kệ, nếu không còn hy vọng ở cùng anh ấy, vậy phải để anh ấy nhớ tôi mãi mãi!”
Hứa Kha tức giận đến run cả tay, “Đậu Viện, cậu thật ích kỷ , căn bả cậu không hề yêu anh ấy, cậu căn bản không hiểu thế nào nào là tình yêu. Nếu hôm nay cậu thực sự ૮ɦếƭ rồi, cậu có lo lắng đến cảm nhận của Thẩm Mộ không? Cậu muốn anh ấy giống như cậu mãi mãi cũng đeo trên lưng một cái gông xiềng của một mạng người à?”
Sau khi Dung Dung gắng sức hét lên, trên mặt cô ta có một màu đỏ kì lạ, cô ta nhìn thẳng chằm chằm vào Hứa Kha, cười châm biếm: “Hứa Kha, cậu không có tư cách nói tôi, những gông xiềng cậu đặt lên người anh ấy còn ít à? Cậu có biết sáu năm qua anh ấy đã vượt qua như thế nào không? Có muốn tôi nói cho biết không?”
Trong đầu Hứa Kha có một chút mờ mịt thất thố, trên *** như có một con dao nhọn xuyên qua, rất đau.
Dung Dung cười nhạo , “Lúc tôi ở bên cạnh anh ấy, cậu đang ở đâu? Cậu tìm niềm vui mới bên một người khác. Tôi dùng thời gian đẹp nhất của mình ở bên cạnh anh ấy, cậu thì sao? Cậu ở cùng với một người đàn ông khác! Cậu có tư cách gì nói tôi không hiểu tình yêu? Tình yêu của tôi với anh ấy, còn hơn cậu gấp trăm ngàn lần. Đáng tiếc anh ấy cũng ngốc nghếch giống tôi, chỉ thích những thứ mình không thể có được. Vì sao Hoắc Minh lại thích tôi, bởi vì tôi không thèm để ý tới anh ta, Thẩm Mộ thích cậu cũng là vì đạo lí ấy, bởi vì cậu đã muốn từ bỏ anh ấy. Tình yêu đã bị cậu coi thường rồi. Tôi khờ, anh ấy ngốc, Hoắc Minh cũng ngốc, chỉ có cậu, nhìn qua thì thấy rất ngốc nhưng lại là người duy nhất không đau khổ.”
“Đậu Viện, cậu nhầm rồi. Cậu không biết rằng điều kiện tiên quyết của tình yêu là hai bên cùng tình nguyện chứ không phải là miễn cưỡng và bắt buộc sao? Cậu trả giá và muốn Thẩm Mộ đáp lại mình, như vậy trả giá của Hoắc Minh vì cậu vì sao cậu không đáp lại cậu ấy? Cậu chỉ lo cho chính mình nhưng có nghĩ tới cảm nhận của người khác không? Cậu ngay cả thẳng thắn thành khẩn cơ bản nhất với Thẩm Mộ cũng không làm được, cậu dựa vào cái gì yêu cầu anh ấy yêu cậu?”
“Đúng, tôi che giấu quá khứ của tôi, nhưng sáu năm này những lúc anh ấy khó khăn nhất đều là tôi cùng anh ấy vượt qua, cậu thì sao?Cậu đã làm được cái gì?”
Hứa Kha cũng kích động, không kìm chế được mà nói ra lời từ trong đáy lòng.”Đúng, vài năm nay tôi cũng chưa làm bất cứ điều gì vì anh ấy cả. Nhưng tôi không tính toán với anh ấy, cũng không kéo anh ấy xuống nước, cũng không để anh ấy đeo gán*** trên vai, yêu một người chính là để người đó tự do thoải mái chứ không phải bắt người đó đeo gông cùm xiềng xích. Tình yêu của tôi với anh ấy, không điên cuồng như cậu, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ lo lắng cho anh ấy, cũng không dùng phương thức bất chính kéo anh ấy lại.”
“Cậu nói thật dễ nghe, chẳng lẽ cậu không dùng gông xiềng khóa anh ấy sáu năm trời sao?”
Dung Dung nói về hiểu lầm năm đó như vậy, dường như muốn đóng gói phần trách nhiệm và day dứt kia buộc lên đầu Hứa Kha, Hứa Kha đột nhiên lại mất lí trí tranh cãi với cô ta , lí trí của cô ta mất sạch rồi, trở nên cực đoan và không thể nói lý, Tiểu Đậu Tử hoạt bát đáng yêu ngày xưa thực sự ૮ɦếƭ rồi.
Doãn Vãn Thừa ở bên cạnh đứng lên, kéo tay Hứa Kha nói: “Cô ta có sức để cãi nhau, chứng tỏ không sao nữa rồi chúng về nhà.”
Dung Dung đột nhiên giữ chặt tay cô, lạnh lùng nói: “Không cho cậu đi, bảo Thẩm Mộ đến, tôi muốn gặp anh ấy.”
Doãn Vãn Thừa đưa tay ngăn Dung Dung lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh ấy không giống cô có thể không thèm đi gặp mặt người bạn đã qua đời, cho dù lúc này anh ấy không bận, tôi nghĩ anh ấy cũng chẳng muốn đến gặp cô. Tôi cũng là đàn ông, nói thật cho cô biết, cô làm như vậy chỉ khiến người ta thêm ghét mà thôi.”
Anh kéo Hứa Kha, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Không khí đêm tối vô cùng mát mẻ, Hứa Kha hít vào một hơi thật sâu, đầu óc nặng nề được một trận gió mắt thổi qua làm nhẹ nhõm hẳn.
Doãn Vãn Thừa buông tay cô ra, thấp giọng nói: “Xem ra cô ta muốn làm cậu day dứt nhiều hơn chứ không phải muốn Thẩm Mộ day dứt. Bởi vì, tình cảm lúc đó của cậu và Thẩm Mộ, quyền sinh sát đều ở trong tay cậu. Người phụ nữ như vậy, cách tốt nhất chính là mặc kệ. Cậu rất lương thiện , không phải đối thủ của cô ta đâu.”
Hứa Kha yên lặng nhìn Doãn Vãn Thừa bên cạnh, cảm thấy tối nay anh đặc biệt lý trí và bình tĩnh, rất khác lúc bình thường.
Doãn Vãn Thừa chậm rãi nói: “Tôi hiểu rất rõ loại phụ nữ như vậy. Bởi vì chị hai tôi chính là người như thế. Cậu đừng thấy chị cả có học vị tiến sĩ, nhưng thực ra chị ấy thua xa chị hai. Ông nội không thích cháu gái, chị cả rất mạnh mẽ, liều mạng học tập, thành tích tốt đến mức khiến người ta nhìn với một cặp mắt khác hoàn toàn. Chị hai học không giỏi, nhưng lại rất biết cách dùng mưu kế. Cứ bất cứ điều gì mà chị cả coi trọng, chị ấy đều phải tranh giành cố gắng biểu hiện mình tốt hơn, giỏi hơn chị cả, đi một đường vòng để chứng minh năng lực và thực lực của mình.”
“Ví dụ như Thẩm Mộ và chị cả mới là cặp đôi được hai nhà vun vào. Chị hai theo đuổi anh ấy, có thể là thích, nhưng lí do lớn hơn chính là không phục. Dù sao, tôi cũng chưa bao giờ gặp một người con trai nào chị ấy từng thật lòng yêu thích. Nghe mẹ nói, chị ấy lại chia tay với Mạc Tân Vũ rồi . Nếu cậu thực sự thích Thẩm Mộ thì cũng đừng để ý tới nửa tháng anh ấy kết giao với chị hai, cuộc đời ngắn ngủi, dùng hạnh phúc của mình để đổi lấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, thật ngu ngốc.”
Hứa Kha cười khổ, tình cách của cô, nói hoa mĩ thì là đơn thuần, nói khó nghe hơn thì chính là ngốc nghếch trong mắt người thông minh.
“Nếu cậu vì chuyện Dung Dung tự sát mà tạo thành chướng ngại vật trong lòng, muốn từ chối Thẩm Mộ, thế mới là ngốc. Tiểu Kha, cậu không phải là người ngốc đúng không?” Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, mở to mắt, dùng ánh mắt chế nhìn cô
Tâm trạng nặng nề của Hứa Kha bị động tác của anh làm cho thoải mái hẳn, không tiếng động mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không để người khác ảnh hưởng đến mình.”
Doãn Vãn Thừa ha ha cười: “Như thế chứng tỏ cậu đang bị ảnh hưởng bởi tôi.”
Anh vỗ nhẹ bả vai cô, “Đừng nghĩ nhiều làm gì. Dung Dung cô ta cắt cổ tay, là cho bản thân cô ta một lí do để giải thoát, coi như là đòn tấn công cuối cùng với Thẩm Mộ. Tính Thẩm Mộ thế nào, cậu chắc chắn hiểu rất rõ . Thực ra cô ta và Thẩm Mộ từ lâu đã là không thể, cho dù là không có cậu. Bởi vì, nếu Thẩm Mộ thích cô ta, thì đã thích từ lâu rồi, chứ không để tới bây giờ.”
Hứa Kha thở dài, “Tình cảm thực sự là một loại giày vò.”
Doãn Vãn Thừa ha ha cười, “Cũng rất tẩm bổ con người nha.”
Hứa Kha cong khóe môi lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, cậu ta nói cũng đúng.
Về đến nhà, Hứa Kha gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Mộ định nói với anh một chút về chuyện của Dung Dung.
Không ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên ngay cả phòng bên cạnh.
Cô ngạc nhiên ngắt máy, đi sang bên cạnh, chẳng lẽ anh đã về rồi? Vì sao không bật đèn?
Cô nhẹ nhàng gõ hai cái, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không bật đèn, có một mùi cỏ cây nhàn nhạt. Ánh đèn le lói chiếu từ dưới hiên nhà mơ hồ xuyên qua ban công, chiếu lên chiếc ghế dựng ở cửa sổ, một bóng lưng thật cô đơn.
“Tiểu Kha em về rồi à.” Giọng anh khàn khàn đầy mệt mỏi.
Hứa Kha chầm chậm đi đến trước mặt anh hỏi: “Anh ăn cơm rồi à?”
“Không, anh mới từ Hoắc gia về. Đúng rồi, em tìm anh có việc sao? Anh vừa nãy mới đọc được tin nhắn, đang chuẩn bị nhắn lại cho em.”
“Dung Dung xảy ra chuyện.”
Thẩm Mộ bỏ *** lá trong tay xuống, hỏi: “Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Hứa Kha ngồi xuống đối diện với anh, thấp giọng nói: “Cô ấy gọi điện thoại cho anh, anh không nghe máy, cô ấy lại gọi cho em, em thấy ngữ khí cô ấy có vẻ không tốt, nên rủ Vãn Thừa đến nhà cô ấy một chuyến, kết quả là cô ấy cắt cổ tay .”
Thẩm Mộ kinh ngạc, dập tắt ***.
“Cô ấy bây giờ sao rồi?”
“Em và Vãn Thừa đưa cô ấy tới bệnh viện, bây giờ thì không sao rồi.”
“Vì sao cô ấy lại cắt cổ tay?”
“Chắc là cảm thấy day dứt với cái ૮ɦếƭ của Hoắc Minh.”
Hứa Kha không đành lòng nói ra sự thật, theo bản năng muốn che giấu sự ngốc nghếch của Dung Dung đi. Cô không không muốn anh vốn đã có quá nhiều gán*** lại đeo thêm một tảng đá trên lưng nữa. Giay phút này, nhìn bóng đêm đen kịt anh cô đơn ngồi *** ở đó, cô đột nhiên rất đau lòng, hốc mắt ê ẩm muốn rơi lệ.
Cô đứng lên xoay người nói: “Em đi làm cho anh chút đồ ăn .”
“Không cần.”
“Cần.”
Thái độ của cô rất kiên quyết, nhanh chóng bước xuống phòng bếp tầng dưới, tìm mì gói, nắm rau và một quả trứng làm cho anh một bát mì. Sau đó bưng lên tầng.
Lúc bước vào cửa, cô thuận tay bật đèn lên, trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy tí tách, chắc là anh đang tắm.
Cô đi qua đi đặt bát mì lên chiếc bàn bên ngoài ban công cùng lúc phát hiện ra điện thoại của anh cũng đang đặt trên bàn.
Cô giật mình, đột nhiên muốn biết rốt cục anh lưu tên cô trong di động là gì?
Sự tò mò của cô nhất thời bộc phát, vì thế chạy sang phòng bên cạnh cầm điện thoại của mình lại chạy sang phòng anh gọi vào máy anh. Cô đang định nhìn vào điện thoại anh, đáng tiếc, một cánh thon dài trắng trẻo thấy sấm không kịp bịt tai ςướק cái điện thoại đi, cô chỉ thấy trên màn hình nhấp nháy một chữ: “Sủng” .
Thẩm Mộ mặc áo choàng tắm đứng ở trước mặt cô, cầm di động trong tay, cười nhạo, “Em đổi lão Thẩm thành lão công đi rồi anh cho em xem.”
Mặt cô đỏ ửng lên, nếu như lưu tên anh như thế, nhất định sẽ rát buồn nôn, con người của anh rất thích dùng cái miệng độc ác của mình để che giấu sự bối rối.
“Ăn mỳ đi.” Cô bưng bát mì giơ lên trước mặt anh, định tìm một cơ hội khác để xem trong chiếc di động kia rốt cuộc là cái gì sủng.
Sợi mì màu trắng kết hpowj với màu xanh của rau màu vàng của trứng gà, vô cùng ngon lành cuốn hút. Thẩm Mộ nhìn bát mì nói: “Đãi ngộ cao hơn nhiều so với trước kia , còn có cả trứng gà cơ đấy.”
Hứa Kha nhớ lại lần trước, ở Vân ĐÌnh, làm cho anh bát mì trắng nấu với nước sôi, lòng chua xót, khi đó lòng cô vẫn tràn đầy oán giận với anh, hận không thể cách anh càng xa càng tốt.
“Ai đưa anh cái gì anh cũng không nói, đáng đời.”
Thẩm Mộ nhìn cô, cười trộn bát mì lên, “Vốn là không muốn ăn, nhưng mà thịnh tình thì không thể từ chối, anh sẽ miễn cưỡng anh một chút”
“Ăn hết đi, nếu không thì đừng tính đến chuyện tiếp theo .”
Thẩm Mộ bĩu môi, “Thật là quá đáng.”
Cái bát sạch bong, Hứa Kha tức giận , “Anh chẳng biết yêu quý bản thân gì cả, rõ ràng đói đến mức này vẫn mà còn bảo không đói.”
Anh đột nhiên cầm lấy tay cô, nhìn sâu vào mắt cô thấp giọng nói: “Em đến yêu quý anh, được không?”
Tim cô đập mạnh một cái, cuống cuồng cụp mắt xuống hòng tránh đi tầm mắt anh. Anh ôm eo cô rất chặt, kéo cô một cái ngồi phịch lên đầu gối anh.
Đầu anh tựa hồ vùi vào cổ cô, hít lấy hơi thở ngọt ngào ấm áp của cô, rất lâu cũng không nói gì. Cô cũng không giãy dụa, im lặng mặc kệ anh ôm lấy.
“Tiểu Kha, sinh mệnh ngắn ngủi bất thường đến cỡ nào chứ.”
“Ừ, khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta tỉnh táo.”
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
Trong khoảnh khắc này, Hứa Kha lại nghĩ tới Hoắc Minh, nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong lòng. Trong đêm tối, dường như cô có thể cảm nhận được sinh mệnh giống như một dòng nước lũ luôn không ngừng chảy đi, không thể đoán trước hay do dự, cũng không thể quay đầu lại, nó sẽ không vì bất cứ một ai mà ngừng lại, dù là một giây.
Lòng cô đột nhiên dâng lên một sự kính sợ với sinh mệnh con người, còn có một cảm giác sợ hãi, sợ thời gian sẽ trôi đi quá nhanh, nhưng khi thốt ra lại là một chữ: “Vâng.”
Thẩm Mộ dường như rất bất ngờ với câu trả lời của cô, bàn tay đi từ cổ nâng khuôn mặt cô lên, im lặng nhìn cô.
Khoảng cách của hai người rất gần, có thể nghe thấy nhịp thở của nhau, tựa hồ còn có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong mắt đối phương. Giờ khắc này Hứa Kha đột nhiên cảm thấy như thức dậy sau một giấc mộng, chỉ cảm thấy lòng rát thoải mái, trong tim bắt đầu khởi động một loại cảm giác vui vẻ hạnh phúc. Cái ૮ɦếƭ của Hoắc Minh khiến cô đột nhiên hiểu được cuộc đời con người thực ra rất ngắn ngủi, tràn ngập bất ngờ không thể đáon trước được. Mỗi ngày đều nên quý trọng, quý trọng thời gian, cũng phải quý trọng người bên cạnh để không phải tiếc nuối, không phải hối hận, không phải cảm thấy có lỗi với trái tim mình.
Trên thế giới này, người con trai thưởng thức dung nhan xinh đẹp của cô, cùng cô đi qua quãng thời gian đẹp nhất, luôn ở một chỗ chờ đợi cô, chính là anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc