Tân Sủng - Chương 38

Tác giả: ShiJin

Tâm kế
“Đã xảy ra chuyện gì? “
“Cậu ấy bị tai nạn xe.”
“Xảy ra đêm qua à?” Lúc Hứa Kha hỏi câu đó, trong lòng vẫn còn sót lại một chút may mắn, hy vọng không phải vì trận K**h th**h ở Ngộ Lư kia.
Thẩm Mộ thấp giọng nói: “Ừ, đêm qua lúc rời khỏi Ngộ Lư không lâu.”
Lòng Hứa Kha lập tức nặng nề tới mức không thể hô hấp nổi. Lúc ấy chỉ cảm thấy lời nói của Dung Dung làm thương tổn người khác nhưng cũng không đến mức ***. Cái ૮ɦếƭ của Hoắc Minh không thể không liên quan tới cô ta. Nếu không phải cô ta lấy quyển sổ tiết kiệm kia ra ném tới trước mắt Hoắc Minh làm sao cậu ta có thể phẫn uất bỏ đi?
“Hôm nay anh phải đến Hoắc gia, không có thời gian tới bệnh viện. Buổi tối bảo Doãn Vãn Thừa đưa em về, biết chưa?”
“Em cũng muốn tới gặp cậu ấy lần cuối.”
“Để ngày mai đi, hôm nay nhiều chuyện lắm, rối loạn hết rồi.”
Ngắt điện thoại, lòng Hứa Kha đau đớn khác thường, nửa ngày vẫn không thể chấp nhận biến cố này. Mạng sống con người mạnh mẽ như thế, lại mỏng manh như thế. Một người mới đây còn mạnh khỏe, vui vẻ trò chuyện, mặt mày hớn hở vậy mà chỉ trong chớp mắt đã yên lặng ở thế giới bên kia, từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách.
Cô ngơ ngác nhìn vườn cỏ bên dưới, nơi này chính là nơi sinh lão bệnh tử, những người vào đây đều có khát khao được sống nhưng không chắc chắn có thể khỏe mạnh mà ra khỏi đây. Sinh mệnh vội vã như thế, thất thường như thế khiến người ta đột nhiên cảm giác hoang mang và khổ sở. Ngày cuối cùng của cuộc đời, ai có thể đoán trước được? Luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian có thể chậm rãi mà sử dụng nhưng biến cố lại xảy đến quá mức đột ngột khiến người ta tiếc nuối nhưng cũng chẳng có cách nào quay đầu lại.
Quay lại phòng bệnh, Doãn Vãn Thừa thấy thần sắc Hứa Kha nhợt nhạt, liền thân thiết hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi có một người bạn vừa mới mất, chưa đến ba mươi tuổi, tối qua còn ăn cơm với nhau.”
Doãn Vãn Thừa kinh ngạc nhảy dựng lên, “Còn trẻ như vậy.”
“Ừm, tai nạn xe.”
Thiệu Nhất Bình vội hỏi: “Say R*ợ*u lái xe?”
“Vâng, tâm trạng không tốt mới uống R*ợ*u.”
Thiệu Nhất Bình lập tức kéo cánh tay Doãn Vãn Thừa nói: “Vãn Thừa, sau khi con uống R*ợ*u nhất định không được lái xe. Tiểu Kha thì mẹ không lo. Nhưng con là đàn ông, khó tránh khỏi những trường hợp như vậy, không cần thể diện, nói cái gì mặt mũi trăm ngàn lần đừng lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.”
Doãn Vãn Thừa gật đầu nói: “Con sẽ ghi nhớ, mẹ yên tâm.”
Lòng Hứa Kha khổ sở không ngừng, không kìm được than một tiếng: “Mẹ, cuộc đời này không thể đoán trước được lại luôn tràn ngập biến cố và bất trắc.”
Doãn Vãn Thừa nói: “Mỗi người đều sẽ có một lần như vậy, Tiểu Kha, nghĩ thoáng một chút.”
Hứa Kha gật gật đầu, thở dài thườn thượt, không biết bây giờ Dung Dung đã biết chuyện chưa? Không biết lúc cô ta nghe thấy chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào? Sợ rằng cả đời này cô ta mãi mãi có một gán*** mang trên vai .
Thiệu Nhất Bình nói: “Tiểu Kha, vừa rồi mẹ cũng đã trải qua cánh cửa sống ૮ɦếƭ, cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều. Rất nhiều thứ phải nắm cho thật chắc, không thể buông tay, như vậy đến lúc sinh mệnh kết thúc mới không còn gì để nuối tiếc.”
Cả một ngày hôm đó, Hứa Kha luôn hoảng sợ, rất hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. khuôn mặt và tiếng cười của Hoắc Minh cứ mãi quanh quẩn trong đầu. Những vui đùa và lời trêu chọc lúc trẻ con cứ hiện lên trong đầu, càng lúc càng khiến người ta đau lòng.
Ăn xong bữa tối, Thiệu Nhất Bình lập tức bắt Hứa Kha về nghỉ ngơi. Hứa Kha bất kể thế nào cũng không đồng ýmột mực ở lại bệnh viện.
Thiệu Nhất Bình có vẻ giận, “Con bé này, ở đây đã có hai người y tá chuyên nghiệp rồi con còn lo lắng cái gì? Con ở lại đây, buổi tối ngủ ở trên chiếc ghế sofa chật chội kia, làm ao mà ngủ ngon được? Mẹ biết con hiếu thuận, nhưng chẳng lẽ cứ phải để mình bị bệnh mới là chứng tỏ lòng hiếu thuận sao? Về cả đi, Vãn Thừa cũng về đi, ngày mai đến.”
Doãn Vãn Thừa và Hứa Kha không lay chuyển được Thiệu Nhất Bình, cho nên lúc tám giờ hơn, chờ Thiệu Nhất Bình ngủ rồi mới lái xe về Vinh Để.
Lúc đi ngang qua Ngộ Lư, Hứa Kha không thấy ánh đèn, dường như trong đó không có người. Dung Dung đến Hoắc gia rồi sao? Bất kể thế nào, cô ta cũng phải đến gặp mặt Hoắc Minh lần cuối.
Vào trong nhà, Doãn Vãn Thừa thân thiết nói: “Tiểu Kha, cậu hôm nay tâm trạng không tốt, pha nước ấm tắm rửa đi.”
Hứa Kha đang định tiếp nhận lời đề nghị của anh, đột nhiên di động đổ chuông là một số điện thoại lạ.
Cô nhận điện, là Dung Dung.
“Thẩm Mộ không nhận điện thoại của tôi, có phải anh ấy đang ở chỗ cậu không?”
“Không”
“Vậy anh ấy ở đâu?”
“Tôi không biết, chắc là Hoắc gia.”
“Cậu gọi điện thoại bảo với anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy ngay lập tức, nếu anh ấy không đến thì sẽ hối hận cả đời đấy.”
Nói xong, cô ta ngắt điện thoại luôn.
Hứa Kha run rẩy một lát, đột nhiên cảm thấy lời cô ta thật sự không thích hợp. Mới vừa rồi, lúc đi ngang qua Ngộ Lư, cả căn phòng chỉ có một màu đen, cô ta ở đâu vậy?
Cô lập tức bấm điện thoại gọi lại, hỏi: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”
“Tôi ở Ngộ Lư, bảo anh ta tới đây ngay!” Giọng nói Dung Dung khàn khàn, mang theo vẻ hung ác và nóng vội, nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Hứa Kha cảm thấy có vẻ không thích hợp, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Mộ. Không biết tại sao điện thoại Thẩm Mộ vẫn luôn không có người nghe. Ở Hoắc gia cho nên để im lặng tắt chuông à?
Cô do dự một chút, gửi cho anh một tin nhắn, sau đó lập tức bấm số của Dung Dung. Điện thoại kết nối được nhưng cô ta vẫn không nhận.
Nỗi bất an trong lòng Hứa Kha hiện rõ. Những lời nói đã qua của Dung Dung xuất hiện trong đầu cô, cô ta nói muốn dùng nửa năm để chấm dứt đoạn tình cảm này, lúc ấy Hứa Kha chỉ nghe rồi bỏ qua luôn, hôm nay lại bị một cú điện thoại không bình thường của cô ta làm cho tâm trí hoảng loạn, cô ta định chấm dứt thế nào? Trải qua chuyện của Hoắc Minh, cô ta có thể dùng cách cực đoan ấy để chấm dứt không?
Cô vội vàng xuống dưới, gọi to: “Vãn Thừa, cậu theo tôi ra ngoài một lát.”
Doãn Vãn Thừa từ trong phòng đi ra, “Đi đâu?”
Hứa Kha vội vàng thay giầy xong, vội la lên: “Ở bên cạnh thôi. Cậu lái xe đi, nhanh lên.”
Doãn Vãn Thừa lái xe ra ngoài, Hứa Kha sau khi lên xe tóm lược mọi chuyện nói vài ba câu, khẩu khí Doãn Vãn Thừa lập tức thay đổi: “Có lẽ xảy ra chuyện thật rồi, đi qua đó xem thế nào.”
Từ Vinh Để đến Ngộ Lư thời gian chỉ có một phút nhưng trái tim Hứa Kha vẫn luôn hoảng loạn.
Con người sau khi phải chịu K**h th**h thường sẽ mất đi lí trí, cô ta không thoát khỏi có liên quan tới cái ૮ɦếƭ của Hoắc Minh. Thẩm Mộ là một người vô cùng trọng nghĩa khí, anh biết Dung Dung chính là Đậu Viện rồi, phần tình cảm này chắc chắn không còn hy vọng, bây giờ Hoắc Minh lại ૮ɦếƭ rồi thì thực sự nó đã là hoàn toàn vô vọng. Cô ta có mất lí trí mà làm những chuyện dại dột không?
Doãn Vãn Thừa vừa dừng xe, Hứa Kha không kịp chờ anh đã xuống xe bước nhanh vào trong Ngộ Lư, bước lên nhấn chuông cửa.
Cửa được mở ra rất nhanh giống như Dung Dung đang đứng chờ ngay cạnh cửa vậy. Nhưng là, trong phòng chỉ có một màu đen ngòm, dựa vào ánh đèn le lói từ bên ngoài hắt vào, Hứa Kha mơ mơ hồ hồ Dung Dung đứng cạnh cửa.
Cô ta khàn giọng hỏi: “Anh ấy đâu?”
Hứa Kha thấy cô ta không sao mới thở phào nhẹ nhõm thả lỏng trái tim.
“Lúc nãy gọi điện thoại anh ấy vẫn không bắt máy, tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, đọc được anh ấy chắc chắn sẽ tới.”
Dung Dung không nói gì, đưa ra một thứ gì đó.
Trong phòng đen ngòm, không nhìn rõ biểu cảm và ánh mắt của cô, nhưng trực giác của Hứa Kha thì vô cùng nhạy cảm, cô có một cảm giác mãnh liệt rằng tối nay động tác của Dung Dung có chút chậm chạp và cứng ngắc.
Hứa Kha theo bản năng nhận lấy món đồ Dung Dung đưa qua, trong lòng sợ hãi một hồi, không ngờ thứ Dung Dung đưa lại là một mớ tóc. Nhờ ánh đèn mỏng manh Hứa Kha lúc này mới nhìn thấy, mãi tóc dài của cô ta đã bị cắt ngắn đi rồi.
“Cậu đưa cái này cho anh ấy, coi như là vật kỉ niệm. Thực ra tôi không thích để tóc dài, từ lúc ba tuổi tôi vẫn luôn cắt tóc ngắn, sau này có lần nghe thấy anh ấy thích những cô gái có mái tóc dài, cho nên tôi bắt đầu nuôi tóc cuối cùng cũng không cắt ngắn đi nữa.”
Nói xong, cô ta đẩy cửa đóng chặt lại.
Hứa Kha sợ hãi cầm mớ tóc của cô ta, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh run. Tôi nay cô ta thực sự rất kì lạ, vội vã muốn Thẩm Mộ tới đây như vậy là để đưa anh mớ tóc này sao?
Doãn Vãn Thừa lúc này đã đứng ở phía sau cô, thấp giọng hỏi nói: “Thế nào rồi?”
Hứa Kha xoay người lại, đột nhiên trong lúc đó cô cảm thấy trên ngón trỏ có vẻ dinh dính, cô vô thức dùng tay chà xát một chút, ướt ướt trơn trơn. Nhất thời tim cô nảy lên một chút, bước nhanh đến chỗ có ánh đèn, lúc đó mới thấy rõ ràng trên Ng'n t mình có dính máu. (eo!)
Tim cô đột nhiên đập mạnh, sợ tới mức dường như muốn ném mớ tóc này xuống đất.
“Vãn Thừa, nhanh, gõ cửa đi.”
Doãn Vãn Thừa cũng nhìn thấy máu trên đầu Ng'n t cô, mặt anh biến sắc, nhanh chóng bước lên gõ cửa.
Bên trong chỉ có một màu đen, im lặng không một tiếng động.
Hứa Kha nóng nảy, vội vàng nói: “Cậu mau đi nhìn xem có thể leo cửa sổ vào không?”
Doãn Vãn Thừa nhìn thấy cửa sổ, nhảy lên trên. Hứa Kha vừa liều mạng gõ cửa, vừa bấm số điện thoại của Dung Dung, cô ta không nhận điện.
Hứa Kha nóng nảy, hét to: “Đậu Viện, Đậu Viện, cậu đừng làm chuyện dại dột, mở cửa đi!”
Doãn Vãn Thừa đứng trên cửa sổ, tung vài đá cuối cùng cũng làm vỡ được tấm kính thủy tinh. Từ tiếng “rầm” của cánh cửa thoát ra, trái tim Hứa Kha cũng theo đó đập mạnh một cái, cô không gõ cửa nữa mà đi ra chỗ cửa sổ.
Doãn Vãn Thừa trèo vào trong phòng, bật đèn lên. Anh lại đưa tay ra, kéo Hứa Kha ở bên ngoài cửa sổ vào. Đây là phòng bếp phía sau Ngộ Lư, bên trong có rất nhiều dụng cụ nấu ăn, vô cùng sạch sẽ, nhưng hình như không có ai bên trong cả.
Doãn Vãn Thừa kéo tay Hứa Kha từ phòng bếp phía sau đi qua hành lang tiến vào đại sảnh. Trong giây phút đèn được bật lên đó, Hứa Kha suýt nữa hét lên.
Dung Dung nằm trên sofa, trên đó phủ kín cánh hoa hồng, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng
Có một cánh hoa rơi xuống tà váy, màu đỏ, nhìn kĩ thì đó chính là vết máu loang ra, dưới ánh đèn chói mắt càng thấy ghê rợn hơn.
Doãn Vãn Thừa nhanh chóng bước lên, nâng Dung Dung dậy, rút cổ tay đã bị cô ta hạ thủ đặt ở thắt lưng ra.
Quả nhiên, cổ tay trái của cô tất cả đều là máu.
Hứa Kha cũng tiến đến, rút đám khăn ren vắt trên tay vịn sofa xuống, đưa cho Doãn Vãn Thừa. Doãn Vãn Thừa nhanh chóng quấn lên cổ tay Dung Dung.
“Đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi!” Cô ta giãy dụa, khàn giọng hét lên.
Hứa Kha vội vàng giúp Doãn Vãn Thừa đè cô ta xuống, Doãn Vãn Thừa rất khỏe, tùy tay kéo thêm một chiếc khăn ren trên lưng ghế sofa xuống, trói hay cổ tay Dung Dung vào cùng một chỗ. Sau đó bế cô ta lên, đi nhanh ra ngoài cửa, đặt cô ta vào hàng ghế sau của xe.
Xe vừa khởi động, Dung Dung giãy dụa muốn tìm cách mở cửa xe.
Hứa Kha cả người đều là mồ hôi lạnh, vội vàng hét lên: “Vãn Thừa khóa cửa xe lại.”
Dung Dung ánh mắt thê lương, hung hăng lườm cô, “Hứa Kha, cô đừng giả vờ quan tâm tôi, cô ước gì tôi có thể ૮ɦếƭ đi phải không? Lúc này khẳng định là các người đều muốn tôi ૮ɦếƭtôi cho các người toại nguyện vẫn không được à?”
Hứa Kha thở gấp: “Đậu Viện, cô đừng quá đáng. Không có ai mong cô ૮ɦếƭ đi cả, cô gián tiếp hại Hoắc Minh phải ૮ɦếƭ, cô có biết không? Nếu cô vẫn còn một chút lương tri, thì lẽ ra lúc này cô phải đến an ủi người thân của cậu ấy chứ không phải ở đây tự hại mình.”
“Đúng, tôi hại anh ta phải ૮ɦếƭ, để tôi dùng mạng đền mạng không được à?”
“Cô làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Cô có từng nghĩ tới người thân của mình không?”
“Tôi làm thế nào là việc của tôi, mạng sống là của tôi, không cần cô quản.”
Doãn Vãn Thừa đột nhiên phanh xe lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Dung Dung.
“Được, không cần chúng ta phải quản nữa, Hứa Kha, mở cửa xe ra, bảo cô ta cút xuống.”
Dung Dung ngẩn người, nhìn anh.
Hứa Kha thấp giọng nói: “Mau lái xe đi.”
“Không sao, cô ta không ૮ɦếƭ được, tôi thấy rồi, miệng vết cắt không sâu, hơn nữa tay cô ta vẫn còn đặt ở thắt lưng mà.”
“Nếu cô thực sự muốn ૮ɦếƭ, sẽ không gọi điện thoại cho Thẩm Mộ, Thẩm Mộ không nhận, lại gọi cho Hứa Kha. Tất cả đã chứng tỏ, cô không hề muốn ૮ɦếƭ.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Dung Dung, Hứa Kha không đành lòng nói: “Vãn Thừa, đừng nói nữa, lái xe đi.”
“Tuy tôi không hiểu rõ chuyện của các người lắm, nhưng giờ phút này trong lòng cô nghĩ thế nào tôi vô cùng rõ ràng. Cô muốn dùng cách này để anh ấy cảm thấy day dứt với cô?”
“Anh nói bậy!”
“Tôi không nói bậy, nếu cô thật sự áy náy với Hoắc Minh muốn dùng cái ૮ɦếƭ để đền mạng, thì chắc chắn sẽ yên lặng mà lấy ૮ɦếƭ báo đáp, vì sao còn muốn gọi điện thoại cho Thẩm Mộ, bắt anh ấy tới gặp cô? Anh ấy không bắt máy, thậm chí cô còn gọi điện thoại cho Hứa Kha, vì sao chứ? Tôi đoán là để họ đến nhìn thấy cô tự sát.”
Sắc mặt Dung Dung tái nhợt, khàn giọng hét lên: “Anh là ai, anh dựa vào cái gì mà bình luận chuyện của tôi.”
“Nói thật, nếu không vì Hứa Kha, tôi còn chẳng cần biết cô là ai, lại càng không rảnh rỗi đến quản chuyện của cô.”
Doãn Vãn Thừa nói xong, khởi động xe, hướng về phía bệnh viện đi tới.
Hứa Kha lần đầu tiên thấy Doãn Vãn Thừa như vậy. Anh không chỉ có nụ cười trong sáng, tính cách khôi hài mà còn có một lối suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc