Tân Sủng - Chương 36

Tác giả: ShiJin

Tình yêu
Có rất nhiều chuyện, chân tướng sẽ khoan thai đến chậm như thế khiến cho người ta vừa cảm động lại vừa buồn bã.
Trong lòng cô bây giờ có rất nhiều cảm xúc hòa vào với nhau nhưng không có cách nào miêu tả được. Lúc này câu chuyện cũ ấy cũng không cần dùng ngôn ngữ để khắc họa nữa, cứ như vậy tạo ra một loại hương vị trong lòng cô, vừa chan chát lại vừa ngòn ngọt như trà thu tháng 10.
Thẩm Mộ có chút kì quái nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, hai tay xoa xoa lên tóc cô, chế nhạo: “Trước kia lúc em nhìn trộm anh, ánh mắt chính là thế này.”
Mặt cô đỏ lên, dời ánh mắt đi.
“Hôm nay em tập xe đã mệt lắm rồi, đừng nấu cơm nữa. Chúng ta đến chỗ Dung Dung ăn đi.”
Hứa Kha gật gật đầu, đi theo anh xuống dưới ra khỏi Vinh Để.
Hai người không lái xe, tản bộ đến Ngộ Lư.
“Ngộ Lư tên này là anh đặt, lúc ấy rất muốn em mua căn nhà ở Lục Đảo kia, như vậy anh có thể thường xuyên gặp em rồi.”
Hứa Kha giật mình, nhớ tới những lời nói của Dung Dung hôm đó. Chẳng lẽ cô ấy cứ nhất quyết im lặng mà chờ đợi như vậy, chờ đợi, chờ đợi tới một ngày kết thúc cái thời hạn nửa năm mà chính cô ấy đã đặt ra hay sao? Còn Thẩm Mộ anh căn bản sẽ không biết đến sự tồn tại của đoạn tình cảm này, hay là anh có cảm nhận được tình cảm của Dung Dung nhưng lại không biết rằng cô chính là Đậu Viện?
Cô không thể không hỏi: “Dung Dung, lúc ở nước ngoài, quan hệ của anh và cô ấy rất tốt à?”
Thẩm Mộ im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Ừ, khoảng thời gian ấy, em cũng biết… bất kể suy sụp, phóng túng đến mức nào thì anh vẫn cảm thấy bản thân mình không thể thoát ra khỏi được, cô ấy có thể coi là người bạn duy nhất. Sau đó, anh tới bác sĩ tâm lí, rồi cũng thử tìm bạn gái mới chính là Chương Uyển Nhược đó.”
Lòng cô nhói đau, cô không dám hỏi anh rằng những năm đó anh đã vượt qua thế nào, nhưng có thể hình dung ra được.
“Vì sao mấy năm nay anh và Mạc Tân Vũ lại không liên lạc với nhau nữa? Hai người không phải là bạn rất thân sao? “
“Bởi vì, có một lần anh đi tìm cậu ấy mới nhìn thấy tấm ảnh kia. Hôm đó anh có uống rượu, không chỉ ςướק tấm ảnh, còn đánh nhau một trận với cậu ấy.” Anh nhếch môi tự giễu, “Thật hồ đồ đúng không? Sức chịu đựng quá kém chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi.”
Cô không khỏi chấn kinh, không thể hình dung ra dáng vẻ lúc anh đánh nhau với người khác. Hốc mắt ê ẩm nằng nặng, hai hàng nước mắt cứ như vậy lặng im không mt tiếng động rơi xuống.
Anh nhìn thấy, cũng sợ hãi một chút, dang hai tay ôm cô vàoo lòng.
Từ lúc gặp lại tới bây giờ đây không phải là lần đầu tiên được anh ôm, nhưng đây là lần đầu tiên cô không phản kháng, nước mắt từ hốc mắt thi nhau rơi xuống, rất hiếm khi cô bị bất ngờ thế này.
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô, trên người anh có một mùi hương rất thoải mái, tràn ngập trong kí ức những năm tháng đẹp nhất của cô. Khi đó ước vừa đơn giản lại vừa tươi đẹp, chỉ cần có thể dựa vào vòng tay của anh thì trời mãi mãi ấm áp không giông tố.
Thẩm Mộ tựa cằm lên đỉnh đầu cô, lẩm bẩm: “Những năm tháng khó khăn vất vả đã qua hết rồi, bây giờ thì không có lí do gì để từ bỏ cả.”
Nhìn ra phía sau vai anh, khoảnh khắc này đang là hoàng hôn, mặt trời ở phía xa trời đất chỉ có một màu xanh êm ả, tươi đẹp.
Hai người vào trong Ngộ Lư, không ngờ hôm nay quán lại không có khách. Dung Dung ngồi ở phía trước. Trước bàn thu ngân có một bắp cải trắng rất lớn, cô ta chỉ chống cằm nhìn chằm chằm vào bắp cải đó, tinh thần hoảng hốt.
Nhìn thấy cô ta, Hứa Kha không hiểu tại sao lại có cảm giác áy náy trong lòng.
Thẩm Mộ nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, “Dung Dung, em ngồi ngây ra đó làm gì?”
Dung Dung hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ lại nhìn sang Hứa Kha, nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Hôm nay có một người bạn muốn tới đây ăn cơm, em từ chối hết các khách hàng khác rồi.”
Thẩm Mộ quay đầu hỏi Hứa Kha: “Vậy chúng ta đi chỗ khác, em muốn đến chỗ nào?”
Dung Dung đột nhiên nói: “Người bạn này hai người cũng biết, ở lại ngồi cùng đi.”
Thẩm Mộ sửng sốt, “Ai vậy?”
“Hoắc Minh.”
“Hoắc Minh! Sao em lại quen biết nó?”
Dung Dung cúi đầu xuống, “Lát nữa anh sẽ biết.”
Thẩm Mộ có vẻ không hiểu, nhìn sang Hứa Kha.
Giây phút này, Hứa Kha tin chắc anh thực sự không biết Dung Dung chính là Đậu Viện. THực ra, cô ta thay đổi nhiều như vậy ngay cả Hứa Kha cũng còn không nhận ra nữa là.
Dung Dung đưa hai người vào một căn phòng yên tĩnh, sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Mộ nhíu mày nói: “Kỳ lạ, tháng trước anh còn gặp Hoắc Minh cơ mà, sao không nghe thấy cậu ta nhắc tới việc có quen Dung Dung.”
Hứa Kha rất mâu thuẫn, nói cho Thẩm Mộ biết Dung Dung chính là Đậu Viện hay là đợi lát nữa cô ấy sẽ tự nói? Cô có một loại dự cảm, hôm nay Hoắc Minh đã đến đây gặp mặt Thẩm Mộ, Dung Dung nhất định sẽ đưa ra một kết thúc cho thứ tình cảm kéo dài mười lăm năm này.
Thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy căng thẳng, trong tiềm thức muốn tránh khỏi tình huống này.
“Thẩm Mộ, nếu một cô gái rất thích anh, đối với ngươi anh rất tốt thì anh có bị cô ấy làm cảm động không?”
Thẩm Mộ nhíu mày một chút sau đó giãn ra, tựa tiếu phi tiếu : “Nếu cô gái đó là em thì có.”
Mặt Hứa Kha đỏ lên, không sao tiếp tục được nữa.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Một lát sau, cửa mở ra, Hoắc Minh và Dung Dung một trước một sau đi vào.
Hoắc Minh vẫn mang vẻ phong lưu phóng khoáng như trước, áo sơ mi trắng giản dị, quần tây xanh đậm, vẻ lông bông của tuổi trẻ đã bớtđi nhiều thay vào đó là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Nhưng hình như tính cách của cậu ta vẫn không thay đổi, vừa vào đã khoa trương kêu lên: “Thẩm Mộ, cậu cũng ở đây à? “
Thẩm Mộ đứng lên, cười vỗ nhẹ vai cậu ta.
Hoắc Minh nhìn thấy Hứa Kha rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó cười đến vô cùng vui vẻ.
“Đây không phải Hứa Kha sao, bao nhiêu năm không gặp rồi nhỉ, làm tôi tưởng mới có năm sáu năm gì đó, này này, hôm nay thật khéo quá đi, gặp phải bao nhiêu bạn cũ thế này .”
“Thẩm Mộ tên nhóc này thật là nông cạn, cùng Hứa Kha gương vỡ lại lành cũng không thông báo cho bạn bè một tiếng, làm bạn bè còn có lòng tốt định giới thiệu cho cậu thêm vài người đẹp nữa.”
Thẩm Mộ quay đầu cười cười với Hứa Kha, “Haiz, tôi chỉ yêu có mỗi một người thôi vậy mà người ta còn chưa đồng ý đây này.”
Hoắc Minh lập tức khoa trương kêu lên với vẻ sợ hãi: “Thật sao?”
Mặt Hứa Kha lập tức nóng lên.
“Đúng rồi, Thẩm Mộ tên nhóc này còn việc nữa chứng tỏ cạu rất nông cạn, Tiểu Đậu Tử trở về lâu như vậy rồi cậu cũng không thèm nói cho tôi biết, nếu không phải có một ngày ngẫu nhiên gặp mặt có lẽ tôi chả biết đến khi nào mới được gạp cô ấy nữa. Hai người nông cạn quá đi.”
Thẩm Mộ trố mắt ra: “Tiểu Đậu Tử? Tôi không biết.”
Hoắc Minh ngẩn người, nhìn Dung Dung, sau đó khó tin nhìn Thẩm Mộ.”Tiểu Đậu Tử, nào, em đứng vào đây xem tôi nói có đúng không?”
Nụ cười của Thẩm Mộ đông cứng trên môi, khó tin nhìn Dung Dung.
Sắc mặt Dung Dung tái nhợt, cô dường như không dám nhìn vào mắt Thẩm Mộ, cúi đầu nhếch môi một cái, nụ ười rất gượng ép “Em không nói cho Thẩm Mộ chuyện em phẫu thuật thẩm mĩ, chuyện em đổi tên, lâu nay anh ấy vẫn gọi em là Dung Dung .”
Sắc mặt của Hoắc Minh và Thẩm Mộ cùng lúc thay đổi.
Cô ta ngẩng đầu lên hất cằm nói: “Em chỉ muốn quên tất cả quá khứ đi. Thay hình đổi dạng bắt đầu lại từ đầu.”
“Tiểu Đậu Tử em… “
Dung Dung lập tức ngắt lời Hoắc Minh, “Gọi em là Dung Dung.”
Cửa khẽ bị đẩy ra, phục vụ mang đồ ăn vào trong.
“Nào nào, hôm nay chúng ta cùng uống rượu. Tiểu… à Dung Dung em lấy một bình rượu ra đây đi, nếu biết trước Thẩm Mộ ở đây thì tôi đã mang rượu đến rồi.”
Dung Dung gật gật đầu, đi ra ngoài mang một bình rượu ngũ lương vào (rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng 5 loại lương thực).”Uống tạm cái này đi, so với rượu nhà anh cũng không đến nỗi.”
Hoắc Minh nhìn bình rượu đến nửa ngày, cười hì hì nói: “Dung Dung hôm nay em thật rộng rãi với anh nha. Nhưng vẫn không bằng chúng ta ngày đó… “
Dung Dung biến sắc, cắt ngang lời nói của cậu ta, hỏi ngược lại Thẩm Mộ: “À, Thẩm Mộ anh hôm nay có uống được không? Dạ dày của anh không được tốt lắm.”
Thẩm Mộ bắt đầu cười cười: “Liều mình cùng quân tử thôi.”
Hứa Kha tỉ mỉ theo dõi mới phát hiện ra Thẩm Mộ từ lúc biết Dung Dung là Tiểu Đậu Tử thần sắc có vẻ không được tự nhiên, giống như cứ một lúc lại tỉnh dậy từ trong giấc mộng
Hoắc Minh rót một chén rượu rồi gật đầu với Thẩm Mộ: “Thẩm Mộ cậu thoải mái chút đi, tôi biết cậu ở nước ngoài vài năm đã quen uống rượu vang rồi, rượu trắng chắc ít uống. Hứa Kha cậu chỉ cần ngồi nhìn là được rồi.”
Thẩm Mộ cười cười, gật đầu, cùng cậu ta cạn hết một chén. Hoắc Minh lại rót một chén nữa, sau đó nhìn Dung Dung uống một hơi cạn sạch.
Dung Dung cũng không yếu ớt, uống một hơi hết sạch chén rượu của mình. Hứa Kha âm thầm cảm thán, rượu trắng mạnh như vậy thế mà cô ấy uống không có chút sợ hãi nào.
Hoắc Minh mắt sáng quắc nhìn Dung Dung: “Hôm nay chúng ta không say không dừng.”
Hứa Kha yên lặng nhìn Hoắc Minh, nhớ tới buổi tối sáu năm trước kia, Hoắc Minh ôm lấy Tiểu Đậu Tử, còn cả nụ hôn hung dữ kia nữa. Chẳng lẽ đó là ảo giác của cô sao, cô cảm thấy loại hung dữ ấy dường như mang theo một loại thâm tình muốn khả cô ta vào sâu trong cơ thể mình.
Nhưng , không bao giờ cô có thể ngờ tới, khi đó người Tiểu Đậu Tử yêu thầm lại là Thẩm Mộ. Đó chính là tình yêu, người bạn yêu chưa hẳn đã yêu bạn, nhưng người bạn không yêu thì lại có tình cảm sâu sắc với bạn.
Cả ba người, trừ Hứa Kha không uống rượu, vừa uống vừa nói chuyện. Thẩm Mộ nói ít nhất, Hoắc Minh uống nhiều nhất, cũng nói nhiều nhất, dần dần cảm xúc của cậu ta dâng lên cao, dường như đã hơi say rồi.
“Em thật vô tâm, anh đã đối với em tốt như thế. Em nói em muốn tham gia một cuộc thi sắc đẹp, anh lập tức đi chuẩn bị cho em, hối lộ cho người ta mười vạn, người ta mới xếp cho em đứng thứ sáu, không ngờ em lại có thể vỗ ௱ôЛƓ chạy mất, anh tìm em đúng một năm trời, em có biết không?”
“Em không biết.”
“Em không biết thì chắc cũng đoán được chứ.”
Dung Dung cười ngạo nghễ: “Em không đoán được, vì sao anh lại phải tìm em chứ, bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy. Chắc khoảng ba tháng đổi một người.”
Hoắc Minh đỏ mắt nói: “Tiểu Đậu Tử, em… “
“Gọi em là Dung Dung, cho tới tận bây giờ em vẫn chưa từng hứa hẹn với anh cái gì, anh cũng chưa từng đồng ý với em cái gì. Em thật sự không biết rằng rời khỏi anh thì còn phải đi báo với anh hành tung của mình.”
“Em biết rõ anh thích em mà.”
“Người anh thích quá nhiều. Em nhớ rõ có một lần anh đi mua nước hoa Givenchy, một lúc mua ba lọ, mùi hương cũng không giống nhau bởi vì anh phải tặng cho ba cô gái khác nhau hoàn toàn.”
Hoắc Minh dường như bị nghẹn lời: “Nhưng trong lòng anh, em không giống bọn họ. Anh đối với em hết lòng hết dạ”
“Hoắc Minh, đó không phải là hết lòng hết dạ. Bất quá chỉ là hết chút tiền thôi.”
“Em không có trái tim à?”
“Không, là anh làm quá nhiều chuyện khiến người ta không thể cảm động . Bởi vì tiền của anh quá nhiều. Sáu năm trước, mười vạn đối với nhiều người là con số trên trời, nhưng đối với anh, bất quá cũng chỉ là số tiền cha anh mua thêm vài bình rượu thôi. Vì em, nỗ lực của anh cùng lắm chỉ là chút tiền, em một chút cũng không cảm nhận được tình yêu của anh. Cho nên lúc em rời đi, thực sự, một chút áy náy cũng không có.”
“Nỗ lực của anh với em em cho rằng đó chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn à?”
“Quên đi, chuyện quá khứ không có ý nghĩa gì nữa, coi em vay tiền của anh đi. Chờ chút.”
Nói xong, Dung Dung đi ra ngoài. Một lát sau, cô cầm sổ tiết kiệm ngân hàng bước vào.
“Tiền mặt trong này có hơn mười vạn, coi như em trả anh cả vốn lẫn lãi. Em không còn nợ nần anh gì cả.”
Hoắc Minh mắt long lên sòng sọc, hung hăng ném sổ tiết kiệm xuống đất, phăng một tiếng kéo cửa ra ngoài, bước nhanh đi.
Thẩm Mộ và Hứa Kha lập tức đuổi theo. Hoắc Minh giãy ra khỏi cánh tay Thẩm Mộ, lên xe.
Thẩm Mộ chống lên cửa xe của cậu ta, vội la lên: “Cậu say rượu không thể lái xe được, Hoắc Minh, Tiểu Đậu Tử cô ấy chính là ngốc nghếch như vậy, cậu vẫn không hiểu cô ấy hay sao?”
Hoắc Minh xanh mặt, đẩy Thẩm Mộ ra.
“Tôi mẹ nó mắt mù, lúc nhìn thấy cô ta, cả đêm không ngủ, chỉ mong mong được gặp cô ấy sớm.”
“Hoắc Minh!”
Hoắc Minh đóng cửa xe nhấn ga phi ra ngoài.
Thẩm Mộ kinh ngạc nhìn bóng đen phía trước, nắm chặt hai tay.
Hứa Kha khẩn trương hỏi: “cậu ấy sống ở xa đây không?”
“Không xa.”
Thẩm Mộ quay người lại, nhìn Dung Dung.”Sao cô có thể làm tổn thương cậu ấy như vậy? “
“Anh ta căn bản không hiểu thế nào là yêu, nghĩ rằng trả giá một chút thì sẽ khiến người ta động lòng, kết cỏ ngậm vành báo đáp. Tình yêu chưa bao giờ là ngang bằng nhau, anh ta thật ngây thơ, thật tức cười. Sự trả giá vì tình yêu của anh ta làm sao so sánh được với tôi? Tình cảm chính là không có đạo lí, không thể hiểu nổi, không phải anh trả giá nhiều thì có thể được nhiều.”
Thẩm Mộ chậm rãi nói: “Cách trả giá vì tình yêu của mỗi người khác nhau, chỉ cần là thật lòng thì đáng được tôn trọng. Cô có thể từ chối, nhưng không được phép thương tổn.”
Nước mắt Dung Dung đột nhiên rơi xuống.
“Thẩm Mộ, tôi ở bên cạnh anh mười năm trời . Từ Tiểu Đậu Tử trước kia, cho tới Dung Dung bây giờ.”
“Tôi thừa nhận Hứa Kha xinh đẹp hơn tôi, thuần khiết hơn tôi, thông minh hơn tôi, nhưng cô ta kém tôi khoảng thời gian sáu năm đó ở bên anh. Tôi đã thấy khuôn mặt anh lúc vui vẻ nhất, cũng như lúc anh suy sụp nhất, sáu năm, đủ để một người hoàn toàn thay đổi, làm cho một phần tình cảm thương hải biến vi tang điền (biển xanh biến thành ruộng dâu, ý là thay đổi hoàn toàn), anh cứ một mực cho rằng mình yêu cô ấy, thực ra anh đang lừa chính bản thân mình, anh chỉ muốn để co ấy đến hóa giải khúc mắc trong lòng anh mà thôi.”
Nếu không phải anh từng nghĩ cô ấy là em gái mình, cho nên luôn ngập tràn cảm giác tội lỗi thì anh có thể vì một người phụ nữ như vậy nhớ mãi không quên sáu năm trời sao? Anh luôn nghĩ tình cảm của mình là vững chắc, không thể phá vỡ, sông cạn đá mòn. “Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ” mẹ nó cũng chỉ là cái rắm. Nhớ thương của anh không phải là tình yêu mà là cảm giác tội lỗi
(lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ có nghĩa là nếu tình yêu đã sâu đậm bền vững thì không cần thiết phải ở bên nhau cả ngày làm gì)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc