Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 95

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Trên thế giới này luôn có một số người mà bạn không hề muốn gặp nhưng lại gặp phải, còn người bạn muốn gặp thì lại không thể nào gặp được.
Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có chút không ổn định, cho nên, yêu cầu bọn họ phải chú ý một chút, chỉ là, anh không nghĩ tới, có thể gặp được cô, và anh ta nữa.
Hạ Nhược Tâm, còn có người đàn ông đi bên cạnh cô, sắc mặt cô không tồi, thoạt nhìn có vẻ bây giờ cô sống rất tốt, tầm mắt anh nhìn vào đôi tay đan chặt của họ, đột nhiên, mắt anh tựa như bị kim đâm qua vậy, loại đau đớn này, rất khó nhịn.
Lý Mạn Ni mấp máy môi, trên mặt có chút không vui, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông bên người Hạ Nhược Tâm, khóe môi lại nhàn nhạt dương lên, thì ra, bên người cô ta cũng đã có một người đàn ông khác rồi, như vậy thì tốt, đã có người đàn ông khác, như vậy, sẽ không đến giành chồng với cô nữa.
Cao Dật lại một lần nắm chặt Hạ Nhược Tâm tay, bốn người, lướt qua nhau, hai cặp nam nữ, đều có con đường riêng mà họ phải đi, dù khó khăn, hay dễ dàng, họ cũng phải tự mình bước tiếp.
Sở Luật nắm chặt nắm tay, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, khẽ đỡ Lý Mạn Ni, cuối cùng anh thở dài, bước đi.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong thoáng chốc nhìn thấy hai người kia, cô cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua người mình, lạnh đến buốt cả tâm.
"Nhược Tâm..." Cao Dật lo lắng hỏi. Không phải là có chuyện gì rồi chứ?
"Không có gì, anh yên tâm, rất nhanh thôi, em sẽ quên được anh ta." Hạ Nhược Tâm khẽ lộ ra nụ cười yếu ớt, cho dù, cô thực sự rất nổ lực, chỉ là, làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, cô dùng bốn năm để cố quên anh, nhưng sự thật thì thế nào?
Dù số lần cô bị tổn thương nhiều gấp bội lần cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn không thể nào quên được.
Cao Dật dừng bước chân, tay đặt lên bả vai cô, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều, không cần cưỡng chế bản thân, như vậy em sẽ rất khổ sở, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Không có ai bắt em phải quên đi cả, mặc kệ là quá khứ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đó cũng là chuyện mà trong nhân sinh của em không thể thiếu."
Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên vai thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm, nhè nhẹ chảy qua tâm hồn cô, nhẹ nhàng mà không hề áp lực.
"Được, em sẽ cố gắng." cô gật đầu một cái, Cao Dật khẽ nắm chặt tay, đem cô ôm vào lòng, "Nhược Tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hạ Nhược Tâm, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối sầm đi một chút.
"Đi thôi, chúng ta đi vào, không phải sợ, không có việc gì đâu." anh áp tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, an ủi cô.
"Ừm, em không sợ." trong lòng Hạ Nhược Tâm biết đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, chụp X- quang này đó, đương nhiên sẽ không đau.
Lần thứ hai kéo tay cô, Cao Dật quay đầu lại, thấy được ven tường không xa, tầm mắt của người đàn ông kia vẫn không rời bọn họ.
Cửa đóng lại, tầm mắt hai người bị ngăn cách, Sở Luật đứng tại chỗ, thẳng đến khi bọn họ đi vào, đây là khoa chỉnh hình, cô hẳn là đến khám bệnh cho cánh tay đi, thần sắc anh u ám nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, khóe môi mím chặt, sau đó anh cúi đầu nhìn tay mình, chính đôi tay này, đã bẽ gãy tay trái của cô...
Mà anh thật sự đã quên mất, lúc ấy, tại sao mình có thể dùng lực mạnh đến như vậy, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy, bẽ gãy cánh tay của một người phụ nữ, cho dù không phải là cô mà là những người khác anh cũng không làm thế.
Anh dùng sức đấm mạnh vào tường, trên bàn tay nắm chặt kia có một vài đường máu chảy dọc.
Mà này đây, cũng chỉ là một chút đau đớn mà thôi.
Sau khi kiểm tra xong, Cao Dật cầm báo cáo đi nghiên cứu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của mình, đi đến toilet, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, tay cô chuyển đến bên vai, nhẹ nhàng nâng một chút, tuy rằng không linh hoạt như tay phải, nhưng mà đã tốt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều rồi.
Mở cửa toilet ra, cô hơi sững sốt một chút, bởi vì, bên trong có một người mà cô không bao giờ muốn gặp.
Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni tựa hồ cũng rất kinh ngạc, tay cô ta đặt trên bụng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cô không có khả năng ςướק đi anh ấy đâu, tôi là vợ của Sở Luật, con của tôi là người thừa kế của tập đoàn Sở thị, bốn năm trước cô đã không thể, thì sau này cô cũng không thể." Cô ta ưỡn người lên, cố tình để Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bụng, tuy rằng bây giờ bụng còn nhỏ nhìn qua cũng rất khó thấy, nhưng mà cô lại cố làm ra động tác ưỡn người khoa trương để người ta có thể biết cô mang thai, hơn nữa, đứa bé này còn là con của Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm đi vào, mở nước rửa tay, tiếng nước ào ào vang, nhẹ nhàng nói "Tôi từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ có thêm bất kì quan hệ gì với anh ta, cô có thể yên tâm, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú làm kẻ thứ ba, bởi vì tôi không phải là cô đâu, Sở phu nhân ạ!"
Lời nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng lại làm sắc mặt của Lý Mạn Ni có chút biến sắc, cô nhạo báng một tiếng, trên mặt thể hiện biểu tình không chút để tâm, "Cho dù là người thứ ba thì thế nào, Sở Luật đối xử với cô thế nào, đối với tôi thế nào, tất cả mọi người đều biết, tôi là kẻ thứ ba, tôi lại là có được hết thảy, nhưng, cô thì sao, cô có được gì nào? Cho nên, Hạ Nhược Tâm, cuối cùng cô cũng chỉ là một kẽ thất bại mà thôi."
"A, đúng rồi." Lý Mạn Ni đến gần Hạ Nhược Tâm, "Tôi quên mất, bên cạnh cô không phải cũng là có một người đàn ông sao, thoạt nhìn, anh ta đối xử với cô rất tốt a, anh ta không để ý cô trước kia lả lơi ong bướm thế nào, sớm ba chiều bốn, không ngại cô bị người ta bắt gian trên giường sao?"
Lý Mạn Ni đã sớm mất đi vẻ ôn nhu cùng thiện lương bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ không có ai tin rằng người phụ nữ có khuôn mặt độc ác vặn vẹo này lại là Sở phu nhân hiền lành lương thiện.
"Tôi như thế nào, không cần cô quan tâm?" Hạ Nhược Tâm vẫn cứ nhẹ nhàng rửa tay, chỉ là, không thể né tránh, lời của Lý Mạn Ni quả thật làm tan nát tim cô, những chuyện đó, cho dù Cao Dật tin cô, nhưng những người khác thì sao?
"A..." Lý Mạn Ni lại nở nụ cười, trong mắt cô hiện lên gì đó, cô kề sát vào người Hạ Nhược Tâm, "Cô chẳng lẽ không thấy kì quái sao, sao bụng tôi lại nhỏ như vậy, cô không thắc mắc là tôi mang thai mấy tháng sao?"
"Tôi không có hứng thú, người mang thai là cô chứ không phải tôi?" Hạ Nhược Tâm tiếp tục rửa tay, dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, chảy đến tận lòng.
"Hay là để tôi nói cho cô đi." Lý Mạn Ni ưỡn người, cười lạnh, "Lúc đó chỉ là thai giả thôi, bởi vì, tôi muốn con gái của cô ૮ɦếƭ đi, nó không nên tồn tại trên cõi đời này, chỉ cần nó là con của Sở Luật, thì nó phải ૮ɦếƭ."
"Cho nên, tôi giả vờ là mình mang thai, sau đó, ép Sở Luật chọn giữa tôi và con gái cô, quả thực, anh ấy chọn tôi."
"Đứa bé của cô, hẳn là đã ૮ɦếƭ rồi đúng không, nghe nói là bệnh rất nặng mà nhỉ."
Lý Mạn Ni duỗi tay bưng kín miệng mình, cười cực kỳ đắc ý, cơ mặt cười đến độ run rẩy, tựa như làm như vậy mới có thể khiến tâm tình nhẹ nhõm hơn.
Hạ Nhược Tâm thu thu tay lại, tiếng nước chảy vẫn vang ào ào, nhưng bên tai cô lúc này chỉ còn lại tiếng ong ong, cô không thể tưởng tượng nổi những gì mình mới vừa nghe được.
"Cô là đồ điên, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, cô đúng là điên thật rồi." Hạ Nhược Tâm đến gần, cô dùng sức nắm chặt lấy nắm tay, nhịn xuống xúc động muốn đánh ૮ɦếƭ người trước mặt.
Cô không phải cô ta, cô còn có lương tri, cô biết bây giờ cô ta đang mang thai, chỉ là, khi cô đang lo lắng cho đứa nhỏ của cô ta, thì cô ta lại tìm mọi cách để *** con gái của cô.
Người đàn bà này, không phải người, quả thực không phải người.
"Đến đây đi, đánh đi, đánh vào đây này." Lý Mạn Ni chỉ vào mặt mình, "Đánh thật mạnh vào." nụ cười của cô càng thêm vui vẻ đắc ý.
Chát một tiếng, trên mặt Lý Mạn Ni liền xuất hiện năm ngón tay đỏ rực.
Mà Lý Mạn Ni rốt cuộc cũng sững sốt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng ***, cô ta dám đánh cô, cô ta thực sự dám đánh cô, cô lớn như vậy rồi, trên thđời này chưa từng có ai dám đánh cô.
Cô vừa định giơ tay đánh trả thì bất ngờ cửa toilet đột ngột bị đẩy ra. Lý Mạn Ni vội vàng thu tay về đặt lên mặt mình, làm vẻ mặt biến sắc, trong nháy mắt từ phẩn nộ, chuyển sang tỏ vẻ đáng thương.
Thật sự, ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng không so được với cô.
Một người đàn ông nhanh chóng chạy đến, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đẩy người phụ nữ đang đứng trước mặt Lý Mạn Ni xuống, thậm chí, còn chưa nhìn rõ người đó là ai.
Hạ Nhược Tâm vốn là không có trụ tốt, lại bị anh đẩy, trong lúc nhất thời, bước chân không vững liền ngã xuống, trán đập mạnh vào bệ rửa tay, người cũng ngã ở trên sàn nhà, nước mắt cô lập tức rơi xuống, không biết là do quá đau hay là do lạnh lòng.
"Mạn Ni, em có sao không?" Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, vừa thấy trên mặt cô có dấu bạt tay, con ngươi lập tức lạnh xuống, anh chuyển hướng nhìn về phía người nằm trên sàn, cô ta dám động tay với nguời của Sở gia.
Chỉ là, đến khi nhìn rõ người trên sàn là ai, thân thể anh lại là sửng sốt một chút, sau đó là một tràn hối hận không thể thấu, sao lại là cô ấy.
"Nhược Tâm..." Anh vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đi nâng Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm dậy, nhưng cô lại đẩy anh ra, "Sao nào, còn muốn báo thù cho cô ta sao?", Hạ Nhược Tâm nâng mặt lên, trước mắt liền xuất hiện hai dòng nước đỏ đỏ, cô chớp mắt một chút, sao vẫn còn đỏ thế này?
"Nhược Tâm, đừng cử động, đừng cử động." thanh âm Sở Luật mang theo run rẩy truyền đến, mà Hạ Nhược Tâm lại vươn tay đặt trên trán, sau đó chậm rãi thu tay, mà cô thấy được trên ngón tay mình là máu, thì ra là vậy, lại đổ máu rồi.
"A..." Cô đột nhiên nở nụ cười, cũng không biết bây giờ nên cười hay nên khóc.
"Không phải anh rất thích báo thù cho cô ta sao? Đến đi, là tôi đánh cô ta đó, tôi còn muốn tiếp tục đánh, cho dù anh có *** tôi, tôi cũng không sợ." Hạ Nhược Tâm đứng lên, trên mặt đất thỉnh thoảng lại có vài giọt máu rơi xuống, từng giọt từng giọt một.
Máu cô nóng, nhưng tâm cô lạnh.
"Thật xin lỗi, Nhược Tâm." Sở Luật lần nữa muốn chạm vào vết thương của cô, "Em đổ máu, cần phải đi trị liệu, bây giờ cái gì cũng đừng nói nữa, chúng ta đi trị thương trước đã" tay anh vừa chạm đến thì đã bị cô đẩy ra.
"Anh không cần phải đạo đức giả ở đây, anh đừng nên quên, người khiến tôi trở nên như bây giờ là ai. Chính là anh, Sở Luật!"
Thân thể Hạ Nhược Tâm lung lay một chút, cô nghiêng người liền thấy được người phụ nữ sau lưng anh đang nở nụ cười, cười vô cùng đắc ý.
Vừa đúng, lúc này Cao Dật nghe được thanh âm nói chuyện bên trong, nên đã chạy qua.
"Nhược Tâm..." Cao Dật vội vàng chạy lại đây, lúc nhìn thấy trán cô đẫm máu thì anh liền trừng to măt, anh dùng tay vội vàng bưng kín miệng vết thương của Hạ Nhược Tâm, sau đó là trầm mặc nhìn thoáng qua Sở Luật, còn có người phụ nữ đang nấp phía sau anh ta.
Anh nhịn xúc động muốn đánh người xuống, nơi này là bệnh viện, hơn nữa, bây giờ không phải là lúc làm những chuyện như vậy, Hạ Nhược Tâm còn cần phải trị liệu, chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết là có phải khâu hay không, anh vội vàng che chở Hạ Nhược Tâm vào lòng, lúc đi ngang qua người Lý Mạn Ni, mặt anh liền lạnh xuống, mà Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, không tự chủ được lui về phía sau một bước, anh mắt lạnh lùng của người này tràn đầy cảnh cáo khiến cô không khỏi có chút run sợ.
"Luật..." Khi trong toilet chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Mạn Ni mới đến gần anh, vươn tay kéo tay anh, "Luật, không phải lỗi của anh, tất cả đều tại em không tốt, nếu em..." Tay cô đặt ở trên mặt, cơ hồ cảm thấy cả khuôn mặt đều bị sưng lên.
"Mạn Ni, không cần nói nữa." Sở Luật xoay người, trong mắt có chút nặng nề u ám, lại khiến Lý Mạn Ni không khỏi chột dạ, tựa như anh đã biết hết tất cả mọi việc vậy.
Tay Sở Luật nhẹ nhàng *** trên mặt Lý Mạn Ni, sau đó dùng sức, làm Lý Mạn Ni đau đến nhíu mi.
"Luật, anh làm em đau!" Cô đáng thương nói.
"Mạn Ni, về sau không cần làm những chuyện như vậy nữa, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ly hôn với cô, vì đứa nhỏ này." thanh âm Sở Luật cực kì lãnh đạm, tầm mắt anh cũng theo lời nói mà chuyển đến bụng cô.
"Thứ cô muốn, tôi đều cho cô, không cần phải tính kế ai nữa, đã biết chưa? Nụ cười cũng nước mắt không thích hợp với cô. Bây giờ tôi thật sự rất muốn biết, Lý Mạn Ni lương thiện trước kia đi đâu rồi? Không, hay là nói, Lý Mạn Ni trước kia có từng tồn tại hay không."
"Những lời cô từng nói, những việc cô từng làm khiến tôi không khỏi thắc mắc, tôi thật sự không ngờ, cô có thể tâm kế đến như vậy"
Sở Luật buông lỏng tay mình ra, hướng ra cửa mà đi, "Đừng làm tôi thất vọng về cô thêm nữa, Mạn Ni, tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng, tôi cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, giống như cô nói vậy, tôi và cô ấy không có khả năng, mà mỗi lần tôi xuất hiện đều mang theo thống khổ cho cô ấy, nên cô đừng gây thêm những chuyện dư thừa nữa!"
Sắc mặt Lý Mạn Ni lập tức trắng bệch, ngay cả bụng cô cũng đau âm ỉ.
Sao anh lại biết, anh biết từ lúc nào, không, anh còn biết những gì nữa?
Cô vội vàng đi theo, cả người tràn ngập cảm xúc bất an.
Hai người đàn ông cứ đứng như vậy, đối diện nhau, Sở Luật có chút khó khăn mở miệng "Cô ấy, không sao chứ?"
Cao Dật có chút trào phúng nhếch môi, "Sao nào, có phải anh muốn biết cô ấy ૮ɦếƭ chưa đúng không. Nếu cô ấy chưa ૮ɦếƭ có phải còn muốn vào làm thêm một trận nữa?"
Không phải, đối mặt vớ sự châm chọc của Cao Dật, Sở Luật tối sầm mặt, anh không phải cố ý, anh luôn không hề cố ý, nhưng lúc nào cũng vô tình tổn thương cô.
"Sau này anh không cần xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, anh bây giờ có vợ, cũng có con, còn đến để vợ anh khi dễ cô ấy làm gì, bây giờ cái gì cô ấy cũng không có, anh thì ngược lại, anh có hết thảy, anh còn muốn gì nữa?
Cao Dật canh cửa phòng bệnh, bên trong đó không chỉ có một mình Hạ Nhược Tâm, mà còn cóTiểu Vũ Điểm, mà anh, không hề muốn cho anh ta biết đến sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm.
"Tôi biết là tôi đã xin lỗi rất nhiều lần rồi, những cũng không có tác dụng gì, tôi cũng biết, lời xin lỗi của tôi cũng không có giá trị, nhưng mà, mong anh chuyển lời với cô ấy rằng, Sở Luật tôi đời này có lỗi với cô ấy rất nhiều, người tôi quan tâm nhất là cô ấy, hận nhất cũng là cô ấy, mà yêu nhất, cũng là cô ấy." ái hận đối nghịch khiến anh không tài nào gượng nổi.
Cao Dật nhấp môi không nói, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo ngày càng sâu, bây giờ nói yêu, có dùng được sao? Sau khi gây cho cô ấy bao nhiêu đau khổ, khiến cô phải chịu đựng suốt mấy năm nay, bây giờ, một câu xin lỗi là xong sao?
"Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đến quấy rầy cô ấy nữa." Sở Luật chăm chú nhìn vào cánh cửa kia, sau đó chậm rãi rời đi.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ, cũng là điều tốt nhất mà anh có thể làm cho cô.
Buông đi thôi!
Anh đi đến bên người Lý Mạn Ni, xem cô như vô hình mà trực tiếp đi qua, không thèm liếc nhìn dù chỉ một chút, mà Lý Mạn Ni cắn chặt môi, cuối cùng cũng chỉ có thể theo sau.
Anh thất vọng với cô, thực tế là rất thất vọng.
Ngồi ở trong xe, không khí cực kì áp lực, một tiếng thở cũng có thể khiến bầu không khí trở nên ồn ào, Lý Mạn Ni đặt tay trên đùi, thỉnh thoảng níu lấy quần áo của mình, "Luật, em không phải cố ý, em chỉ không muốn cô ấy tiếp tục dây dưa với anh, em chỉ muốn bảo vệ gia đình của chúng ta mà thôi."
Tầm mắt Sở Luật ngừng ở phía trước, môi mỏng như cũ quạnh quẽ.
"Cô không cần nói nữa, cô đã làm gì trong lòng cô tự biết." anh lái xe, thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm, Mạn Ni, cô sai rồi, không phải cô ấy dây dưa với tôi, mà là tôi dây dưa với cô ấy.
"Bây giờ có đem vị trí Sở phu nhân của cô hai tay dâng cho cô ấy, cô ấy cũng không thèm, tôi không quan tâm cô đã nói những gì, nhưng tôi hi vọng đây là lần cuối cùng!".
Sở Luật nói, thanh âm vẫn như bình tĩnh như cũ, nhưng lại khiến Lý Mạn Ni toát mồ hôi lạnh.
Tay cô đặt lên bụng, con à, ba con bây giờ không tin tưởng mẹ nữa, cho nên, bây giờ mẹ chỉ còn có con, chỉ có con mà thôi, dôi môi cô chợt tái nhợt, thật không nghĩ tới, rõ ràng cô đã chịu thiệt, nhưng Sở Luật vẫn nghi ngờ cô...không, có lẽ anh đã sớm như vậy rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc