Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 87

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lý Mạn Ny siết chặt lưng áo của anh, nhắm mắt lại không hỏi thêm nữa, đúng vậy, bọn họ đã là vợ chồng rồi, dù có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa thì bọn họ vẫn sẽ là vợ chồng, đã được 4 năm rồi.
Đêm khuya, hai con người rõ ràng đang ôm siết lấy nhau thật chặt, nhưng trái tim của bọn họ không biết đã cách nhau bao xa rồi, bởi giữa bọn họ còn tồn tại một người phụ nữ, thực ra bọn họ không biết, giữa bọn họ không chỉ có riêng người phụ nữ đó, mà còn có thêm một người đàn ông nữa.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới, chống hai tay lên bàn làm việc, gương mặt không rõ hị nộ, giọng nói cũng trầm xuống, "Anh họ, tại sao anh vẫn muốn tìm kiếm chị ấy, chị ấy đã biến mất 4 năm nay rồi, dù chị ấy còn sống đã ૮ɦếƭ, anh cũng trả thù chị ấy đủ rồi, hãy để cho chị ấy được yên ổn sống tiếp đi, hãy cứ coi như chị ấy đã ૮ɦếƭ có được không?"
Giọng ĐỗTĩnh Đường vô cùng gay gắt, không hiểu vì sao Sở Luật lại đi điều tra tin tức của Hạ Nhược Tâm, những việc anh đã làm ra còn chưa đủ hay sao?
"Ở trong mắt chú, tôi chính là một kẻ chỉ biết có hận thù thôi sao?" Sở Luật ném cây 乃út trong tay xuống, trong mắt cậu ta, Sở Luật anh thực sự là kẻ máu lạnh hay sao?
"Đúng, anh chính là loại người đó đấy. chẳng có chuyện gì anh không dám làm? Anh thậm chí còn ruồng bỏ vợ mình để tình nhân của anh có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Sở? Chẳng nhẽ giờ anh đột nhiên muốn đi tìm người ta để xin lỗi? Có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không tin!"
Đỗ Tĩnh Đường nói năng không chút khách khí, người anh họ này của anh thái độ làm người thế nào anh còn không rõ sao, anh ta căn bản là người không có trái tim, máu lạnh vô tình, đã là chuyện mà anh ta đã nhận định thì không có cách này thay đổi được, như chuyện 4 năm trước, chuyện mà người ta có thể nghĩ tới anh ta cũng làm được, chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi anh ta cũng dám làm.
Một khi anh ta đã ghi thù ai thì chính là cục diện không ૮ɦếƭ không ngừng, hại người phụ nữ kia sống không bằng ૮ɦếƭ, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm nữa không?
"Nếu như tôi nói, tôi thực sự muốn tìm cô ấy để nói lời xin lỗi thì sao?" Sở Luật sầm mặt xuống, trong mắt có một sự khổ sở không dễ phát hiện, anh lại là một con người không đáng được tin tưởng đến vậy sao?
Hay do những chuyện trước kia anh đã làm ra quá kinh khủng, nên giờ không còn ai dám tin tưởng anh nữa.
"Anh sẽ không làm được đâu." Đỗ Tĩnh Đường nói chắc chắn như đinh đóng cột, Sở Luật anh tuyệt đối không làm được.
"Vậy sao?" Sở Luật thẫn thờ nhìn bộ tài liệu trên mặt bàn, Đỗ Tĩnh Đường đứng thẳng người, "Anh họ, chị ấy đã nợ anh cái gì đều đã trả hết từ 4 năm trước rồi, anh hãy buông tha cho chị ấy đi, nếu anh còn lại chút lòng trắc ẩn, chị ấy rất đáng thương, chị ấy đã khổ lắm rồi." anh buồn bã nói, nhớ lại sự tuyệt vọng trên gương mặt người phụ nữ ấy, 4 năm trước anh không thể làm gì giúp cho cô, nhưng 4 năm sau anh nhất định sẽ dốc sức để Sở Luật buông bỏ mọi ý niệm với cô.
"Chú yên tâm, tôi không hề muốn làm gì cô ấy cả, chỉ là có một món đồ, tôi nhất định phải trả lại cho cô ấy." Sở Luật lặng lẽ nói, cũng không hề ngẩng đầu, âm thầm chịu đựng sự tội lỗi trong lòng, không một ai có thể phát hiện ra
Thực ra, Đỗ Tĩnh Đường nhầm rồi, cô chưa bao giờ nợ Sở Luật, chưa bao giờ nợ một điều gì cả, là anh nợ cô, nợ một lời hứa, nợ nhiều lắm, anh sẽ trả lại cho cô, cho dù đánh đổi tất cả, chỉ cần cô mở miệng, bất cứ giá nào anh cũng sẽ trả lại cho cô.
Đỗ Tĩnh Đường kỳ quái nhìn Sở Luật, một lúc lâu sau cũng không biết được anh họ đang nghĩa gì, nhưng ít ra anh có thể tạm yên tâm, từ trước đến nay anh họ của anh là người không nói hai lời, nên có thể bới lo lắng cho người phụ nữ đó, cô ấy vô tội, dù sống hay ૮ɦếƭ cũng tốt, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Sở Luật nữa, những ai có dính dáng đến Sở Luật đều bị xui xẻo.
Đỗ Tĩnh Đường vừa rời đi, Sở Luật liền đưa tay vuốt ve tấm bùa hộ mệnh, anh còn phải đưa cho cô vật này, và rất nhiều thứ khác nữa.
Chỉ là, anh muốn tìm kiếm một người phụ nữ đã biến mất 4 năm, đột nhiên xuất hiện chớp nhoáng, rồi lại biến mất tăm mất tích, không phải là chuyện dễ dàng, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn, chỉ là từng ngày trôi qua đều vô cùng thống khổ.
Ngày nào anh cũng gặp ác mộng, ký ức về sự tàn nhẫn, sự máu lạnh vô tình của anh.
Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là hối hận, đã có rất nhiều người nói anh sẽ phải hối hận, chỉ là anh không chịu nghe, bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là sự hối hận day dứt cả đời.
Uể oải dụi hai mắt, đứng ở cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài, cả người đã gầy đi rất nhiều, sự lạnh lùng và xa cách càng dày đặc hơn, không tìm thấy, vẫn không tìm thấy.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng hớt ha hớt hải chạy vào trong phòng.
"Phịch" một tiếng, cửa bị tông mạnh ra, người đàn ông ngồi trong phóng nhíu mày, cái tên này có thể nhẹ nhàng một chút không? Nếu còn có lần sau thì khỏi phải bước chân vào đây nữa!
"À, xin lỗi, tôi quên mất." Người đàn ông mới đến ngượng ngùng gãi đầu.
"Lần sau nhỏ nhẹ một chút, Lâm Tuấn."
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý." Lâm Tuấn vội vã gật đầu, "Anh Cao, có phải cô nhóc của anh tới có đúng hay không, nhưng ở đâu nhỉ, là chỗ nào?" anh tìm xung quanh, muốn nhìn thấy hình bóng nhỏ bé kia, đã một tuần anh không được nhìn thấy cô bé, thực sự rất nhớ a.
Thật khó khăn cô bé mới tới, anh lập tức dừng tất cả công việc lại.
"Đến rồi." Cao Dật khẽ gật đầu, "Con bé bị mệt, đang ngủ."
"Tôi đi xem một chút." Cao Dật chưa nói xong, anh ta đã rón rén bước vào, anh Cao, yên tâm, tôi chẳng qua chỉ nhìn cô bé một cái, sẽ không đánh thức cô bé, Cao Dật có hơi sa sầm mặt, Lâm Tuấn vẫn không ngừng ra hiệu bảo đảm.
Cao Dật không biết làm gì ngooài lắc đầu, lại lật giở bệnh án trong tay, là của Tiểu Vũ Điểm, anh mới kiểm tra sức khỏe cho cô bé, với thể trạng của cô bé anh từ trước đến giờ vẫn đặc biệt lưu tâm, cho nên vẫn luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô bé mới yên tâm được, dù sao, không lâu trước đây, cô bé đã bị bệnh nặng, nhưng kết quả kiểm tra bây giờ có thể khiến anh an lòng, cô bé hồi phục rất tốt, hơn nữa còn cao hơn một chút.
Lâm Tuấn cẩn thận đẩy cửa ra, rón rén chen vào, liền nhìn thấy một cô bé đang ôm 乃úp bê ngủ, người cô bé trong nhỏ xíu khi nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, da dẻ trắng trẻo, lông mi dài thật dài, cái miệng phấn nộn khẽ chu lên, cô bé đang ngủ rất say.
Mái tóc mềm mại tản ra, thật giống một thiên sứ.
Anh đưa tay ra so sánh một chút, đúng là gương mặt cô bé còn nhỏ hơn cả bàn tay mình.
"Nào, cô nhóc đáng yêu cho chú ôm một cái." Anh thực sự là nhịn không được muốn ôm cô nhóc này, anh sớm đã quên mất Cao Dật đã cảnh cáo, cũng quên mất rằng mình sẽ đánh thức cô bé dậy.
Anh cẩn thận ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng đung đưa, ôi, đứa nhỏ đáng yêu này thật đẹp.
Đứa trẻ trong иgự¢ anh đưa bàn tay nhỏ bé dụi mắt, nhăn nhó nhìn xung quanh, cô bé không muốn thức dậy, cô bé vẫn còn buồn ngủ.
"Được rồi, cháu không muốn ngủ, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi, bên ngoài có nhiều trò chơi lắm." Anh vốn không hiểu tâm tư trẻ nhỏ, ôm cô bé đi ra ngoài, Cao Dật đặt bệnh án xuống, quay người qua đúng lúc Lâm Tuấn đang ôm cô bé đi ra.
Cô bé vừa thấy anh liền đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía anh.
"Ba, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Cô bé không ngừng dụi mắt, quả nhiên còn chưa tỉnh ngủ, là do cái tên kia đánh thức dậy.
Cao Dật sầm mặt đứng lên, đã bảo là đừng ồn áo đánh thức con bé mà cái tên kia không chịu nghe.
Anh vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong tay Lâm Tuấn rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô bé, đứa nhỏ này vừa mới làm một loại các loại kiểm tra, mệt mỏi như vậy mà anh ta không nhìn thấy sao?
"A thật xin lỗi, ai bảo con gái anh đáng yêu như vậy, tôi không kìm được.." Lâm Tuấn ngượng ngùng vò đầu mình, anh nhận ra đứa trẻ trong lòng Cao Dật lại nhắm mắt thi*p đi.
Cao Dật cũng không nói sai, trẻ con có tinh thần rất tốt, nhưng cũng rất dễ mệt mỏi.
Cao Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Tiểu Vũ Điểm, người vừa cao thêm được một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ mềm mại, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, anh nhìn đồng hồ, cũng đến giờ cô tới rồi, anh đang rất đói.
"Cộc cộc..." Có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tuấn liền đi tới đưa tay ra hiệu cho Cao Dật, anh nhỏ giọng nói rằng để anh đi mở cửa.
Vừa nói vừa rón rén đi mở cửa, vừa nhìn thấy người đang đứng ở cửa liền bật cười, "Hóa ra là chị dâu, tới đưa cơm cho anh Cao?"
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, trong tay còn mang theo một hộp cơm lớn, ai bảo anh ăn rất nhiều chứ, lại còn nhanh đói.
Cô cũng có mái tóc ngắn giống như Tiểu Vũ Điểm, "Anh ấy có ở đây không?"
"Có có." Lâm Tuấn vội vàng nhường đường, trên mặt đầy sự hâm mộ dành cho Cao Dật, đúng là ngược ૮ɦếƭ bọn cẩu độc thân mà, anh Cao thực là quá may mắn, không những có một đứa con gái đáng yêu, còn có một cô vợ xinh đẹp đảm đang như vậy. Tất cả những điều mà đàn ông nên có, anh đều có cả.
"Em đến rồi." Cao Dật ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, cười dịu dàng, "Em có thể đến muộn một chút mà, anh cũng chưa có đói lắm." Thực ra anh chỉ muốn cô được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
"Em nghỉ ngơi nhiều rồi, hơn nữa, hôm nay em có làm món mà anh thích ăn nhất, muốn sớm mang qua cho anh nếm thử." Hạ Nhược Tâm nói, mở hộp cơm trong tay lấy thức ăn ra.
Vì cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã dồn tâm sức đi nghiên cứu các món ăn, cô nấu ăn càng ngày càng ngon, khiến cho Cao Dật không thể ăn nước món ăn do người khác làm nữa, ngày nào cô cũng đi đưa cơm cho anh thật đúng giờ vì sợ anh đói.
Cô đón lấy bé con trong lòng Cao Dật, "Để em bế con, anh ăn đi." Cô dịu dàng cười, bế con gái vào phòng trong, đặt cô bé lên giường rồi đặt con 乃úp bê vào lòng cô bé.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, cô nhóc này đúng là lên cân rất nhiều.
Lâm Tuấn nuốt nước bọt, nhìn qua có vẻ thực sự rất ngon.
Chẳng qua đó là người ta chuẩn bị cho chồng mình, anh chỉ có thể đứng đây nhìn thèm thuồng, không được, anh cũng phải đi tìm đồ ăn giống như vậy mới được.
"Anh Cao, tôi đi ăn cơm." Lâm Tuấn che mắt mình, như sợ nó sắp rớt ra ngoài, anh vội vàng nói rồi chạy ra ngoài, anh muốn đi ăn cơm, là vì không muốn làm kỳ đà cản mũi vợ chồng nhà người ta.
Hạ Nhược Tâm sau khi thu xếp ổn thỏa cho con gái xong rồi mới đi ra, đúng lúc Cao Dật đang ăn. Thấy cô tới anh liền đưa tay ra, Hạ Nhược Tâm thản nhiên nắm lấy rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
"Em ăn chưa?" Anh hỏi.
Hạ Nhược Tâm cười, cô đã ăn trước rồi, "Em không đói." Cô sợ thức ăn bị nguội nên chỉ ăn qua loa một chút rồi mau chóng tới đây, cũng may bệnh viện cách nhà bọn họ không xa lắm, thức ăn mang tới vẫn còn nóng.
"Sau này em đừng như vậy, chậm một chút cũng không sao mà, anh không ૮ɦếƭ đói được đâu." Cao Dật vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, mặt cô đỏ ửng, rõ ràng là vội vàng chạy tới rồi.
Đã nói bao nhiều lần rồi, không cần vội vàng, nhưng cô cứ không chịu nghe lời.
"Em ấy, còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Vũ Điểm." Anh nhẹ nhàng véo má Hạ Nhược Tâm, cười nói dịu dàng, sau đó anh gặp một miếng đưa tới trước miệng cô, "Nào, ăn một miếng."
Hạ Nhược Tâm nghe lời há miệng, quả nhiên là rất ngon, nhìn vẻ mặt anh là biết.
Lời của Cao Dật làm cô ngượng ngùng, cô nào có không nghe lời, cô cũng không giống như Tiểu Vũ Điểm, nếu cứ để cho anh nhìn cô như đứa trẻ không phải cô sẽ quá mất mặt hay sao, mấy năm nữa cô sẽ trở thành bà cô già nữa cơ.
"Cao Dật." cô nghiêm túc nói, "Em không phải là trẻ con."
Cao Dật buông đũa trong tay xuống, nhéo mũi cô, "Anh nào có coi em là trẻ con, mà là vợ anh!" Ánh mắt dịu dàng, giọng nói ôn hòa, sức hấp dẫn của người đàn ông này khó mà chống đỡ nổi, nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn chỉ biết cúi đầu trốn tránh.
"Em đi xem Tiểu Vũ Điểm." cô vừa toan đứng lên đã bị Cao Dật kéo lại ngồi xuống.
"Em không cần đi đâu, con đang ngủ, Nhược Tâm, em lại muốn trốn tránh anh sao?" Cao Dật không muốn bỏ qua điều này nữa, lần nào đến thời điểm này cô cũng trốn tránh, thời gian anh cho cô còn chưa đủ sao?
Cuộc sống của bọn họ bây giờ, trừ việc không ngủ chung giường, không có giấy đăng ký kết hôn ra, thì chẳng có điểm nào khác một cặp vợ chồng thực thụ.
"Cao Dật.. em.." Hạ Nhược Tâm cắn môi, Cao Dật đưa tay vuốt ve vết cắn trên môi cô, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cô, nhưng không có tiến xa hơn, chỉ là cảm thụ hơi thở của nhau.
Hạ Nhược Tâm chỉ biết mở to đôi mắt, không dám thở mạnh.
"Đừng căng thẳng như vậy, biết chưa." Cao Dật rời môi, hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, "Nhược Tâm, em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, em phải biết rằng, anh vẫn luôn chờ em, anh sẽ cho em thời gian để nghĩ thông những chuyện trước kia, trong lòng em có nút thắt, anh sẽ đợi đến ngày em có thể cởi bỏ nút thắt đó, hãy tin anh, quá khứ của em anh không quan tâm, bất kể em có là người như thế nào anh cũng chấp nhận."
"Cao Dật.." Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay anh, ngoài gọi tên anh cô không thể nói thêm điều gì, cô còn rất nhiều chuyện chưa nói với anh, cô sợ anh ruồng bỏ cô, sợ mình không có dũng khí đối mặt.
"Được rồi, Nhược Tâm, tin tưởng anh." Cao Dật ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, muốn dùng trái tim này để chữa lành mọi vết thương của cô, anh biết cô là một người phụ nữ từng trải, từng trải qua đau khổ, nên mới cần nhiều thời gian, cần anh quan tâm.
"Chúng ta ăn cơm đi, anh không muốn lãng phí tâm ý của em." Anh cầm đũa lên, tay kia vẫn ôm Hạ Nhược Tâm, mỗi người một miếng, bọn họ âи áι giống như một cặp vợ chồng lâu năm, nhưng chỉ có bọn họ biết sự thật không giống như vậy, khoảng cách giữa bọn họ vẫn khó rút ngắn được.
Chủ ý ban đầu là không muốn Tiểu Vũ Điểm bị tổn thương, nhưng dần dần vai trò của anh không còn là giả nữa rồi, đối với Cao Dật mà nói, đây chính là ý muốn của anh.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt đi ra, tay vẫn ôm 乃úp bê, vừa đi vừa ngáp.
"Ba mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, muốn ăn cơm." Hóa ra, ngay cả cô bé cũng ngửi thấy mùi thơm rồi đòi ăn cơm đây.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, đúng là lên cân rồi, nhưng người vẫn bé xíu.
"Tiểu Vũ Điểm muốn ăn gì nào, ba đút cho con." Anh vuốt ve mái tóc mềm của Tiểu Vũ Điểm, cúi đầu hỏi cô bé.
Tiểu Vũ Điểm vội lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm không muốn ba đút, cô giáo đã nói phải tự mình xúc ăn, vì Tiểu Vũ Điểm sắp 4 tuổi rồi." cô bé huơ huơ bàn tay bé nhỏ của mình, cô bé lớn rồi, muốn tự ăn cơm, nếu lại để người lớn đút cho, sẽ bị các bạn khác chê cười.
"Được rồi, tự ăn thì tự ăn, đúng là tiểu quỷ." Cao Dật đặt cô bé ngồi bên cạnh để cô bé ở giữa Hạ Nhược Tâm và mình, Hạ Nhược Tâm đưa cho cô bé một cái muỗng, nhìn cô bé lóng ngóng tự mình ăn.
Bàn tay nhỏ bé cầm muỗng cũng có phần chao đảo, nhưng vẫn rất lanh lợi đáng yêu khiến người ta yêu thương không dứt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc