Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 84

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Đã qua bốn năm rồi, nhưng mà, anh vẫn không thể ngăn mình lại, anh hận, vẫn hận, vẫn luôn hận.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này mới nhớ đến chuyện anh đã đồng ý ăn cơm với Lý Mạn Ni, nhưng mà, rõ ràng là không đủ thời gian, anh cần phải quay lại công ty, quên đi, ngày mai nói sau.
Thỉnh thoảng Lý Mạn Ni lại nhìn đồng hồ trên tường, mà thức ăn trên bàn thì đã lạnh, cô đã đợi lâu như vậy, nhưng mà, vẫn không thấy bóng dáng của anh, thỉnh thoảng cô lại miên man suy nghĩ, Sở Luật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, hay là, anh đã có người khác ở bên ngoài, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô vội vàng đứng lên, chạy qua ςướק điện thoại trong tay bảo mẫu.
"Luật, là anh sao? Vì sao anh còn chưa về, em chờ anh lâu lắm rồi." Giọng nói tủi thân phát ra, mà Lý Mạn Ni thật sự cảm thấy tủi thân, hình như Sở Luật đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt.
Cô không muốn như vậy, Sở Luật có biết không, vì anh, cô đã trả giá thế nào, nếu thật sự mất đi anh, cô không biết mình còn có thể sống tiếp hay không.
Nghe thấy giọng nói tủi thân của Lý Mạn Ni, Sở Luật lập tức nhăn mặt, "Hôm nay anh bận, ngày mai sẽ về." Anh ngắt điện thoại, ném điện thoại vào trong xe, đột nhiên, anh cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Về tới công ty, anh lại vùi đầu vào trong công việc, bây giờ ngoại trừ công việc thì anh không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, mà hình như anh đã quên, thật ra từ sáng đến giờ anh chưa ăn cơm, nếu ngay cả chuyện này mà anh còn quên, như vậy thì còn gì mà anh không thể quên nữa, ăn cơm là bản năng của con người, uống nước, cũng là bản năng, ngay cả bản năng mà còn có thể quên, như vậy, anh còn có thể nhớ được gì.
Đỗ Tĩnh Đường bưng tách cà phê, còn có một hộp cơm đi tới đặt trên bàn mình, sau đó mới cúi người ôm văn kiện đặt lên bàn Sở Luật, mà trong lòng cũng nói thầm, đúng là người máy mà.
Nhưng mà, Đỗ Tĩnh Đường anh lại không phải, anh là người, còn muốn ăn còn muốn sống.
Sở Luật ngẩng đầu, nhìn thấy cơm hộp trên bàn Đỗ Tĩnh Đường thì mới cảm thấy dạ dày khó chịu, anh đẩy ghế đứng lên, đi qua ςướק đũa trong tay Đỗ Tĩnh Đường.
Sau đó ngồi xuống, mở nắp cơm hộp ra ăn.
"Anh họ, cái đó là của em..." Đỗ Tĩnh Đường lập tức choáng váng, rõ ràng hộp cơm này là của anh, anh còn chưa có ăn đâu, anh cũng rất đói mà, có thể đừng có ςướק bóc trắng trợn như vậy được không?
Sở Luật rút ví tiền ném lên bàn, "Muốn lấy bao nhiêu thì lấy", Vẻ mặt đơ và giọng nói không có tình cảm của anh làm cho Đỗ Tĩnh Đường có suy nghĩ muốn ૮ɦếƭ.
"Được rồi, em đã biết, em lại đi mua." Coi như xong, cho anh họ ăn hết, nếu như làm anh họ ૮ɦếƭ đói, như vậy chẳng phải là anh lại mệt thêm sao, Đỗ Tĩnh Đường lấy di động chuẩn bị gọi cho mình hai phần, bụng anh đói quá rồi, nhất là khi phải nhìn Sở Luật ăn, thật sự là sắp ૮ɦếƭ đói tới nơi rồi, cho nên anh phải ăn hai phần, nhất định phải gọi hai phần mới được.
Chờ đến khi người bán mang đồ tới, Đỗ Tĩnh Đường không hề khách khí mà rút hai tờ tiền lớn, dù sao thì anh họ cũng đã kêu anh cứ tuỳ tiện lấy rồi, anh sẽ lấy, còn quyết đoán nói, "Không cần thối."
Dù sao thì dùng tiền của người khác cũng rất thoải mái, anh cũng không cảm thấy đau lòng.
Đợi đến khi Sở Luật ăn xong rồi mới tới lượt Đỗ Tĩnh Đường, mà Sở Luật lại ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
"Anh họ, tối nay anh không về nhà hả?" Đỗ Tĩnh Đường nuốt đồ ăn xuống bụng rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Sở Luật, thật sự bận đến như vậy sao? Bận rộn đến nỗi không thể không ngủ lại trong công ty, nhưng với năng lực của Sở Luật, đều đó là không thể.
"Ừ." Sở Luật ký tên lên hợp đồng, thản nhiên lên tiếng.
Đỗ Tĩnh Đường lau miệng, ợ một tiếng thật lo, ăn no rồi, bụng thoải mái, cả người cũng thoải mái theo. Đỗ Tĩnh Đường tựa lưng vào sô pha, duỗi thẳng hai chân thon dài.
"Nhưng mà, anh họ, anh không về, cô ta đồng ý sao? Chẳng phải hai người muốn sinh con sao?" Mọi người đều hiểu. Cô ta mà Đỗ Tĩnh Đường nói là ai.
Ngón tay Sở Luật cứng đờ, câu nói của Đỗ Tĩnh Đường giống như là vô tình, thế nhưng lại làm trái tim anh run lên, anh trở về làm gì, chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn sinh con thôi sao, nhưng mà, thật ra, bây giờ anh chính là như thế, vì con mà lên giường, vì con mà làm chuyện vợ chồng, nếu không phải vì muốn có con, anh nghĩ, anh sẽ không gặp Lý Mạn Ni, cũng không muốn chạm vào người cô ta.
Anh đặt tay lên trán, không ngừng xoa P0'p, anh không có tật xấu gì chứ?
Đỗ Tĩnh Đường thấy anh không nói gì thì đứng lên, nói chuyện với người này thật không thú vị mà, bởi vì anh họ vĩnh viễn sẽ không chủ động đáp lời.
"Anh họ, thật ra, em cảm thấy, bốn năm trước anh mới giống người, ít nhất là trên mặt sẽ có một vài biểu tình, nhưng mà bây giờ..." Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại, đưa tay lên kéo mặt mình, "Em nghi ngờ không biết thần kinh mặt của anh có bị đứt hay không? Cho nên, anh biết không, anh họ, thật ra lâu rồi anh không cười, mà cho dù anh cười thì cũng là cười lạnh, có lẽ anh có thể gọi là ngoài cười nhưng trong không cười."
Đỗ Tĩnh Đường nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, hai tay ôm đầu để phòng ngừa có văn kiện bay vào đầu.
Mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đoán sai, bàn tay Sở Luật vẫn đặt trên trán mình, chân mày nhíu mặt, anh thật sự còn có thể cười sao?
Anh cũng quên đã bao lâu rồi mình chưa cười thật lòng.
Có một số việc không thể suy ngẫm lại, nếu không, nó sẽ trở thành kiếp nạn lớn nhất trong đời anh, thậm chí là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Sở Luật buông tay, tiếp tục làm việc của mình, một phần rồi đến một phần, làm anh cảm thấy có lẽ là cả đời cũng không xem xong.
Đêm khuya, Sở Luật ngủ trong phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh đã được dán kỹ, người đàn ông trong tranh, khoé môi thản nhiên nâng lên, tuy rằng là cười như không cười, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy, người đó đang cười.
Không phải là cười như không cười mà Đỗ Tĩnh Đường nói.
Đương nhiên cũng không phải là cười lạnh.
Thì ra, anh đã từng cười, sao anh lại không nhớ, cũng không cảm thấy như thế, như vậy, anh đã bỏ quên nụ cười của mình ở đâu rồi?
Cả công ty chỉ còn bảo vệ ở lại trực đêm, Sở Luật kéo chăn, còn tốt hơn Sở gia, ít nhất thì nơi này giúp anh dễ ngủ hơn.
Không có tranh cãi ầm ĩ, không có áp luật, cũng không có, sinh con.
Anh nắm chặt tay đặt trước ***, đôi môi mím chặt.
Thỉnh thoảng Sở Luật lại lắc đầu, mồ hôi lạnh không ngừng rớt xuống.
Một mình anh đứng bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, anh tựa lưng vào tường ***, một điếu rồi lại một điếu, dưới chân anh đã có rất nhiều tàn thuốc, người phụ nữ bên trong là vợ anh, mà người đàn ông đó lại là bạn tốt của anh, anh dùng một hợp đồng không quan trọng, bán vợ của mình, còn bán với giá rẻ.
Có hợp đồng kia hay không, đối với anh mà nói, đều không sao cả, chỉ là anh muốn trả thù, chỉ là trả thù, nhưng mà, bọn họ ở trong phòng cả đêm, mà anh lại đứng ngoài cửa cả đêm.
Trả thù như vậy, cuối cùng là ai trả thù ai?
Một lát sau, Sở Luật mở to hai mắt, trong mắt có rất nhiều tơ máu, anh ngồi dậy, đặt hai tay lên đầu mình, bốn năm trước anh đã làm gì, vẻ mặt lúc đó thế nào, vậy mà anh vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
Anh nhớ lại lúc đó, cũng nhìn thấy sự hối hận trên mặt mình, thậm chí, còn có ghen tị, tay anh nắm chặt tấm chăn trên người, đó chính là bắt đầu, anh bắt đầu trả thù, nhưng mà vì sao, từ đầu anh đã hối hận rồi.
Anh lấy TL trong ngăn tủ, giống như ngày đó, hút một điếu rồi lại một điếu.
Ngày hôm sau, sắc mặt của Sở Luật rất kém, trong mắt cũng có rất nhiều tơ máu, rõ ràng là do đêm qua không có nghỉ ngơi cho tốt, Đỗ Tĩnh Đường mua bữa sáng cho Sở Luật ăn, vợ của anh họ thì không đến thăm, lại để cho một người em họ như anh phải chăm sóc, ngày nào cũng phải lo lắng.
"Anh họ, cho anh, ăn đi." Đỗ Tĩnh Đường đặt bữa sáng trước mặt Sở Luật, sau đó đe doạ, "Nếu không ăn, bữa trưa cũng đừng có ςướק thức ăn của em."
Sở Luật dừng động tác trong tay, cầm lấy bữa sáng ở trước mặt mình, anh ăn rất chậm, cũng không có cảm thấy ngon miệng.
"Anh họ, sao em lại cảm thấy anh giống như là đang Tra t** bản thân mình vậy, cuối cùng thì anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đúng là không thể chịu đựng được nữa mà, cho dù anh họ là người máy thì cũng cần có thời gian bảo dưỡng nữa chứ.
Có phải là anh họ muốn làm cho mình mệt đến ૮ɦếƭ hay không?
"Anh họ, cho dù chuyện đó là chị dâu không đúng, nhưng mà, bốn năm đã qua rồi, hai người còn muốn làm gì nữa? Quá khứ, cũng đã là quá khứ rồi, chị dâu yêu anh như vậy, thật ra cũng có thể tha thứ được, còn nữa, hai người đã là vợ chồng, phải thông cảm cho nhau, còn nữa, trước kia anh cũng đâu có tốt lành gì." Đỗ Tĩnh Đường nói lời trái lòng, thật ra bây giờ anh ngày càng ghét Lý Mạn Ni, nhưng mà, dù sao thì đó cũng là vợ của anh họ, là chị dâu họ của anh, anh phải giúp đỡ người nhà, đúng không?
Còn nữa, anh hy vọng vợ chồng hai người sẽ có cuộc sống hài hoà, nếu không thì chính là cả công ty cùng khổ.
Thật sự, đừng có như vậy nữa, nếu cứ như vậy, thật sự sẽ ép mọi người điên hết đó.
"Không liên quan đến chuyện đó." Sở Luật nói thản nhiên, tất cả đều là vấn đề của anh, không liên quan đến Lý Mạn Ni.
Không liên quan, mới là lạ đó. Đỗ Tĩnh Đường ngồi một lát rồi đứng lên, quay về văn phòng của mình. Anh thấy mình có khuyên thì Sở Luật cũng không nghe, cho nên đành phải nhắm mắt làm ngơ, tự mình lựa chọn rời đi.
Sở Luật buông đũa, đôi mắt tối sầm lại, anh đẩy thức ăn ra, cầm tư liệu trên bàn làm việc, hôm nay anh có rất nhiều việc, phải làm cho xong hết, bởi vì anh đã hứa là sẽ về ăn cơm với Lý Mạn Ni.
Anh đã hứa, cũng đã thất hứa một lần, sẽ không thất hứa lần nữa.
Trong văn phòng, chỉ còn lại tiếng động khi viết chữ của anh, còn có tiếng hít thở trầm thấp không ngừng vang lên, thư ký ở bên ngoài lại không dám thở lớn, dáng vẻ tức giận của tổng tài rất đáng sợ, nhưng mà khi anh không tức giận thì lại càng đáng sợ hơn.
12 giờ trưa, Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, mà kim giờ, đúng lúc chỉ vào số 12, anh đứng lên, cầm lấy tay trang đi ra ngoài.
Ngồi vào xe của mình, Sở Luật lại hút một ***, anh nhìn người đến người đi trên đường, thỉnh thoảng lại híp mắt, đột nhiên, ngón tay cầm TL của anh run lên, TL rơi lên đùi anh, thậm chí, suýt nữa thì đốt cháy tây trang giá trị không nhỏ.
Anh kéo cửa xe, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng đối diện mình, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang cản trở tầm mắt anh, nhưng mà, anh đã nhận ra người đó.
Sắc mặt Sở Luật u ám, nhìn thẳng vào người đó, lông mày, đôi mắt, gương mặt, đương nhiên là anh rất quen thuộc, làm anh cảm thấy quen thuộc đến nỗi cứ tưởng là mình đang nằm mơ.
Cô ấy cười rất ngọt ngào, bước đi bên cạnh một người, đi vào trung tâm thương mại.
Lại có một chiếc xe chạy qua cản trở tầm mắt Sở Luật, khi anh nhìn lại lần nữa thì chỗ đó đã không còn ai.
Anh vội vàng bước xuống xe, chạy tới phía trước.
Bên trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, nhưng không có người mà anh muốn tìm. Anh tìm trái tìm phải, bàn tay thả lỏng bên người cũng nắm chặt, anh có suy nghĩ muốn nhìn thấy máu, có xúc động gần như điên cuồng.
"Hạ Dĩ Hiên!"
Anh cắn răng nói ra ba chữ này, là cái tên làm cho anh không biết nên đối diện thế nào, còn có quá khứ ẩn sâu trong trí nhớ.
Cô chưa ૮ɦếƭ, rõ ràng là chưa ૮ɦếƭ, không... Cô đã ૮ɦếƭ, đó là chiếc xe mà anh đưa cho cô, như vậy, nói cho anh biết, người phụ nữ mà anh nhìn thấy vừa rồi là ai, anh muốn biết rõ, nhất định phải biết rõ.
Anh hiểu, anh sắp hiểu được rồi, không chỉ chuyện người phụ nữ đó có ૮ɦếƭ hay không, còn, còn muốn biết, đời này của Sở Luật anh, cuối cùng là có hận sai người hay không.
Anh đi vào trong xe của mình, nắm chặt tay lái, đốt ngón tay cũng kêu lên.
"Vù vù", Sở Luật dừng xe trước cửa Hạ gia, nơi này, đã lâu rồi anh chưa tới, nhưng mà, không phải không cưới thì anh sẽ chặt đứt liên hệ với Hạ gia, dù sao thì đây cũng là nhà của Hạ Dĩ Hiên, anh xuống xe, lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt của Hạ gia, đi lên, đặt tay lên chuông cửa, đè xuống thật chặt.
Đợi rất lâu thì cửa mới được mở ra, mà người mở lại là bảo mẫu đã làm việc ở Hạ gia nhiều năm, "Sở tiên sinh, ngài tới rồi." Bảo mẫu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi Sở Luật và đại tiểu thư ly hôn thì Sở Luật rất ít khi tới nơi này, nhưng mà vì sao lúc này lại đến đây, chẳng lẽ là Sở Luật đã biết.
Sắc mặt bảo mẫu thay đổi, giống như là giấu giếm điều gì.
"Sở tiên sinh, ngài có chuyện gì không? Nhưng mà phu nhân và tiên sinh không có ở nhà, chờ đến khi phu nhân và tiên sinh về tôi sẽ báo lại với họ." Bảo mẫu vội vàng nói, nhưng mà, bà ấy che giấu, trốn tránh, chột dạ, cũng không tránh được hai mắt của Sở Luật.
"Tôi chỉ muốn đi vào thăm cha mẹ vợ lúc trước của tôi, có vấn đề gì sao?" Lời nói lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng làm cho sắc mặt của bảo mẫu càng thêm mất tự nhiên.
"Không có, không có, đương nhiên là không có." Bảo mẫu bị doạ nên không ngừng phất tay, ánh mắt của bà cũng không ngừng nhìn vào trong nhà, giống như là có chuyện gì đó không thể cho ai biết, nhất là Sở Luật.
Sở Luật bước vào bên trong, mà bảo mẫu vừa định kêu lên thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Sở Luật.
"Bà có thể thử xem, bà kêu một câu, xem bà còn có thể đứng ở đây nữa không, tôi, và Hạ gia, ai mạnh hơn, có lẽ bà cũng rõ?" Sở Luật dừng lại, gằn từng tiếng một, giọng nói lạnh như băng.
Sau khi bảo mẫu nghe thấy lời uy hiếp của Sở Luật thì chỉ có thể ngậm miệng lại, không dám nói một chữ nào, bà cẩn thận đi sau lưng Sở Luật, không ngừng xoa cánh tay của mình, tiên sinh, ông tự giải thích đi, có một số việc, vĩnh viễn cũng không thể che giấu, người xưa đã nói, không có bức tường nào mà gió không thể lùa vào, cô chủ còn chưa về được mấy ngày thì người ta đã tìm tới cửa rồi.
Người này sắp biết, nhưng mà, có lẽ là cũng không có chuyện gì lớn đâu, có thể Sở Luật còn rất vui nữa.
Mà lúc này, Hạ Minh Chính đang ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại nhìn vợ mình, bà ấy vẫn như thế, làm cho người ta lo lắng, rồi lại không biết nên làm gì.
Ông buông tờ báo, đứng lên rồi ngồi xuống trước mặt Thẩm Ý Quân, cầm tay bà, "Ý Quân, đừng như vậy, đợi đến khi tìm được Nhược Tâm, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó, được không? Sẽ trả lại cho nó mấy năm khổ cực, trả lại toàn bộ, Nhược Tâm là đứa nhỏ tốt, nó nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta." Nhưng mà, cho dù ông nói như thế thì sắc mặt tái nhợt của Thẩm Ý Quân cũng không thể biến mất, còn không biết được rằng ông có thực hiện được hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc