Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 80

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cao Dật lấy chìa khóa xe của mình ra, mở cửa xe, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh phải nhanh nhanh một chút, bằng không không biết tiểu gia hỏa kia có khóc hay không. Dạo này đều là anh đón Tiểu Vũ Điểm, nếu anh có bận việc gì, thì sẽ là Hạ Nhược Tâm đi đón, anh không muốn cô quá mức mệt, cho nên, cho tới bây giờ, nếu là việc anh có thể giúp cô làm, anh đều sẽ làm hết.
Xe dừng lại, lúc này, đúng là lúc tan học, các bạn học nhỏ đều sẽ được các cô giáo tự mình giao tận tay phụ huynh, có trách nhiệm như vậy, mới có thể khiến mọi người yên tâm.
Tiểu Vũ Điểm đeo cặp sách nhỏ trên lưng, an tĩnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng mở to hai mắt nhìn khắp nơi.
Cao Dật đến gần, Tiểu Vũ Điểm trông thấy anh, kiền lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cha......"
Cô duỗi đôi tay ngắn ngủn của mình, đôi mắt cười cong cong lên.
Cô giáo bế Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó giao cho Cao Dật.
"Hôm nay con bé có ngoan không?" Cao Dật dùng một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, quả nhiên là cao lên rất nhiều, lại nặng nữa. Anh hỏi cô giáo, mà vừa bị anh nhìn như vậy, mặt cô giáo lập tức đỏ lên.
Thật là một người đàn ông rất có mị lực, cho dù là hiện tại anh đã kết hôn, lại còn có cả con rồi, nhưng vẫn cứ là người vô cùng hấp dẫn, mỗi ngày đều len lén đớp thính của anh, chịu không nổi a.
Cao Dật nhíu mày một chút, thật sự là không muốn hỏi lại lần thứ hai.
"A, ngoan, cô bé rất ngoan, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan nhất lớp của chúng tôi." mất nửa ngày cô giáo mới phản ứng lại, vội vàng nói, mà lúc này cô thật sự có cảm giác xấu hổ cực kỳ.
Aizz, làm sao bây giờ, khiến cho nam thần chán ghét rồi.
"Ừ, vậy là tốt rồi, cảm ơn cô." Cao Dật ôm cô bé xoay người, tay vẫn luôn che chở trên đầu cô bé. Mãi sau đó đôi mắt của cô giáo vẫn luôn dõi theo bọn họ, dường như đang hận không thể biến thành con chó nhỏ chạy lên quẫy đuôi.
"Cô không cần si tâm vọng tưởng nữa, con gái xinh đẹp như vậy, vợ của người đàn ông kia cũng sẽ rất xinh đẹp, làm sao cô có thể so sánh được?" Có người chụp vỗ bả vai cô giáo kia một cái, "Thế giới này, cơm có thể ăn nhiều thêm, nhưng mộng này, vẫn là nên ít mơ đi thì tốt hơn."
"Đúng vậy, tôi cũng đã thấy rồi." có người mở miệng, "Mẹ của cô bé kia lớn lên thật xinh đẹp đấy, hơn nữa trong lúc thi đấu trong trò chơi của phụ huynh, bọn họ còn đạt giải nhất đấy."
Càng nói, đầu cô giáo kia càng cúi thấp hơn.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, toàn bộ mộng đẹp cứ như vậy tan vỡ hết.
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm vào trong xe, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm không hề rời khỏi anh.
"Làm sao vậy, có phải đã đói bụng hay không?" Cao Dật thả tay xuống, ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi vào lòng mình.
"Chú, cô giáo của con thực thích chú nha." giọng nói non nớt phá lệ dễ nghe, mà tay Cao Dật lại tiếp tục xoa mái tóc mới mọc ra của Tiểu Vũ Điểm, dường như dài thêm rất nhiều, rất nhanh là có thể thắt thành bím tóc được rồi.
Đứa nhỏ này, thật sự không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của cô bé nghĩ ngợi cái gì?
"Kia... chú thích cô giáo không ạ?" Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to đáng yêu hỏi anh, chỉ những khi trước mặt nhiều người ở bên ngoài, cô bé mới có thể gọi anh là cha, mà khi chỉ có hai người bọn họ, cô vẫn gọi anh là chú như cũ, bởi vì, anh vốn dĩ không phải cha của cô bé, mà chỉ là chú thôi.
"Con nói xem?" Cao Dật hỏi lại tiểu gia hỏa, đôi tay đặt lên tay lái.
Thân thể nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm rúc vào bên người Cao Dật, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Vũ Điểm biết, chú nhất định sẽ không thích cô, bởi vì, chú thích mẹ rồi."
"A, thật là một đứa trẻ thông minh." Cao Dật không khỏi cười một tiếng, một bàn tay lại xoa tóc cô bé, có chút yêu thích không muốn buông tay, ngay cả một đứa bé như vậy cũng có thể nhận ra, tại sao lâu như vậy rồi mà người phụ nữ kia vẫn cứ ngây ngốc, cũng không hiểu rõ tấm lòng của anh, anh đều đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, hoặc có lẽ là anh không đủ nỗ lực, mà người phụ nữ này lại có chút ngốc nghếch bẩm sinh đi.
Xe dừng lại, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm từ trong xe ra, đi về phía chung cư của mình. Mới vừa mở cửa ra, anh dùng sức hít một hơi.
"Thơm quá!"
"Thơm quá!"
Hai cái giọng nói bất đồng cùng vang lên.
"Bé con lanh lợi, từ khi nào thì học được cách nói chuyện của chú rồi?"
Anh nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một chút, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười ôm lấy cổ anh, kỳ thật cô bé nào có học đâu, bởi vì, mỗi ngày vào cửa, anh nhất định sẽ nói một câu như vậy.
Hạ Nhược Tâm nghe được giọng nói ngoài cửa, đi từ trong phòng bếp ra, Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống khỏi lòng *** Cao Dật, đôi chân nho nhỏ chạy nhanh về phía cô.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm và chú đều đói bụng rồi." cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, vừa về đến liền tìm Hạ Nhược Tâm kêu đói.
Cao Dật cũng chỉ tùy ý đứng ở cửa.
"Đúng vậy, bụng của hai chú cháu anh đều rất đói rồi đây." Anh cũng đùa giỡn nói, phối hợp ăn ý với Tiểu Vũ Điểm.
"Rất nhanh là có thể ăn cơm rồi, Tiểu Vũ Điểm chịu khó chờ một lát nha." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của con gái một chút, cô đã bổ sung lại được toàn bộ số cân nặng cô bé mất đi khi sinh bệnh rồi, nhìn xem, bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu, tuy rằng còn chưa đủ béo, nhưng đã là đứa bé thực khỏe mạnh.
Mà cô đã sớm chuẩn bị tốt,bây giờ, làm cho hai người kia no bụng chính là công việc hiện tại của cô.
Cao Dật đi qua, đặt một con Pu'p bê vào trong lòng Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm tự mình chơi một lát nhé, chú đi giúp mẹ."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi Pu'p bê.
Trong phòng bếp, hương thơm vừa rồi càng ngào ngạt, làm Cao Dật có cảm giác dường như dạ dày chính mình càng thêm kháng nghị, "Anh phát hiện, khẩu vị bây giờ của anh, đều phải bị em làm hư rồi, đồ ăn bên ngoài đều thành khó có thể nuốt xuống được." Anh bưng một cái khay lên dùng sức hít hà một chút, ah, chính là loại hương vị này, làm cho mỗi ngày anh đều nhớ kỹ, thật đúng là anh đã nhặt được báu vật rồi.
"Nếu anh muốn ăn, buổi trưa em có thể làm rồi mang đến cho anh." Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị, anh không muốn cô làm gì cả, luôn sợ cô mệt, càng không muốn cô đi ra ngoài làm việc, sợ tay trái của cô tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ là cô thật sự không có yếu ớt như vậy, nếu còn tiếp tục sinh hoạt như vậy, kỳ thật cô rất sợ chính mình sẽ thành người vô dụng mất.
"Em sẽ mệt." Cao Dật duỗi tay chỉnh mái tóc của cô một chút, "Xem đi, bây giờ chỉ là làm mấy món đồ ăn, là càng mệt mỏi hơn sao."
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ kéo tay anh xuống, "Cao Dật, em không mệt, em chỉ nóng thôi, em thật sự không có việc gì, tin tưởng rằng em vẫn tốt, có được không? Em có thể đi đưa cơm cho anh."
Không cần khẩn trương như vậy, những ngày khổ sở trước kia của cô đều đã qua rồi, cuộc sống bây giờ tốt hơn so với trong quá khứ không biết bao nhiêu rồi, cô thật sự cảm thấy đủ, luôn muốn làm chút gì đó cho anh, mà anh đã vì hai mẹ con cô mà làm quá nhiều rồi.
"Hả, thật sao?" Cao Dật đặt tay của mình lên cằm cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Đúng vậy, một lát là em lại không có việc gì." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, lại không hề phát hiện trong mắt Cao Dật chợt lóe lên ý cười.
"Được, như vậy giữa trưa không cần để bụng đói nữa rồi." Cao Dật buông tay ra, đồng ý đề nghị của cô, kỳ thật anh có chút cầu còn không được, bởi vì, gần đây anh thật sự không muốn lại ăn những đồ ăn bên ngoài làm anh không có cách nào nuốt xuống kia.
Hạ Nhược Tâm xoay người, bưng khay đặt lên trên bàn, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục cô đã có thể làm chút gì đó vì anh rồi.
"Chính là......" Cao Dật kéo thật dài hai từ "chính là", khiến cho Hạ Nhược Tâm lại là khó hiểu, "Còn có chính là sao?"
"Đúng vậy, còn có chính là." giọng nói của Cao Dật mang theo một ít đùa giỡn không dễ nhận ra, "Bởi vì, hiện tại cả bệnh viện đều đã biết anh có một cô con gái, cho nên, nếu như em đến, em phải dùng thân phận gì? Vợ của anh? Nếu không phải vậy, thì em bảo anh phải giải thích như thế nào?"
Mà Cao Dật cũng không hề nói hết, lại là cười như không cười nhìn cô, sắc mặt khó xử của cô rơi vào đôi mắt của anh, làm ánh mắt của anh càng thêm thâm trầm, chỉ là, tiếp nhận anh, thật sự khó như vậy sao?
Hạ Nhược Tâm hơi hơi mấp máy môi, sau đó ngẩng đầu, như là làm ra một quyết định trọng đại, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh một cái, "Em đồng ý." Anh cũng đã tình nguyện sắm vai cha của Tiểu Vũ Điểm rồi, thì tự nhiên cô cũng có thể sắm vai vợ của anh.
"Nhược Tâm, em biết rõ anh đang nói cái gì mà, anh vẫn luôn nghiêm túc." Cao Dật đặt tay lên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, "Tất cả những chuyện trong quá khứ, đối với em thật sự quan trọng như vậy sao? Anh thở dài, hơi hơi chấn động trái tim Hạ Nhược Tâm.
Trong miệng nàng nếm được một loại chua xót, những chuyện qua rồi đương nhiên quan trọng, sao cô có thể không hiểu chứ, không có một người đàn ông nào lại vô duyên vô cớ đi giúp một người phụ nữ làm nhiều việc như vậy, thậm chí còn tiếp nhận con gái cô. Cũng không có người đàn ông nào lại đi chiếu cố một người phụ nữ như vậy, cô không hề ngốc, cũng không phải người ngu, chỉ là, cô đã trải qua cuộc sống như vậy rồi, lại là người dơ bẩn như thế, cô không xứng với anh, thật sự không xứng với anh.
"Em không xứng với anh." Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong mắt dâng lên dòng lệ chua xót, tay cô cũng đã tàn phế rồi, thậm chí cô còn khó có khả năng có đứa bé thứ hai, cô cũng đã đến những nơi như vậy, làm việc ở những nơi như vậy, từ lâu cô đã không còn là người sạch sẽ, vì tiền, thậm chí cô đã bán cả thân thể của mình, cho dù người kia là Sở Luật, cũng đều giống nhau, bởi vì, cô thật sự cảm giác bản thân mình đã không còn sạch sẽ.
Lúc này, khay đồ ăn trong tay cô không còn, Cao Dật than một tiếng, đôi tay nâng mặt Hạ Nhược Tâm lên, để cô nhìn thẳng ánh mắt anh, "Nhược Tâm, nghe anh nói, anh sẽ không để ý trước kia em đã trải qua những chuyện gì, cũng không để bụng có Tiểu Vũ Điểm tồn tại, bởi vì, anh cũng yêu thích Tiểu Vũ Điểm, đối với anh mà nói, anh không thể tham dự vào cuộc sống trước kia của em, đó sẽ là điều tiếc nuối của anh, cho nên, anh không muốn tiếp tục tiếc nuối nữa."
"Mở lòng của em, mở mắt của em, nhìn anh, tiếp nhận anh, em sẽ phát hiện, kỳ thật cũng không hề khó như vậy."
"Nhược Tâm, tin tưởng anh."
Thỉnh thoảng giọng nói của anh lại đánh vào trái tim của Hạ Nhược Tâm, môi Hạ Nhược Tâm run rẩy, mà người đàn ông trước mắt này cực kỳ xuất sắc, vì cái gì mà nhất định một hai phải tìm một người phụ nữ như cô, đến tột cùng cô có cái gì tốt, còn mang theo một đứa trẻ, một thân thể tàn phế, có cái gì tốt đâu.
"Cao Dật, em......"
Cô muốn nói cái gì đó, nhưng môi cô lại bị Cao Dật che kín, "Được rồi, không cần nói cái gì cả, anh sẽ chờ em, vẫn luôn chờ." Dường như sợ phải nghe thấy cô cự tuyệt, Cao Dật bưng khay trong tay lên, đi ra ngoài.
"Cao Dật, em đã từng làm nữ hầu R*ợ*u, em thực dơ bẩn......"
Cao Dật vừa đi đến cửa phòng bếp, lại nghe được giọng nói của cô vang lên sau lưng anh.
Anh bỗng nhiên xoay người, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô, trong *** Hạ Nhược Tâm dần dần dâng lên cảm giác chua xót, cô như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tiếp nhận được, thì huống chi là người khác?
Một thân thể ấm áp sát lại gần cô, khóa chặt cô trong ***. Mà cô nghe được tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, dường như là đang cực lực nhẫn nại cái gì?
"Cao Dật, thực xin lỗi." không biết vì cái gì cô lại muốn nói câu xin lỗi, có lẽ bởi vì, cô đã làm anh thất vọng rồi đi.
"Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm sao?" Cao Dật nâng cằm Hạ Nhược Tâm lên, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng *** này, anh đã sớm nghĩ tới, một người phụ nữ không nơi nương tựa, một người phải bán máu mới có thể đi cứu được con gái của mình, thì sẽ phải dùng loại biện pháp nào mới có thể thanh toán được nhiều tiền thuốc men như vậy.
"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô khóc, cô rất ít khi khóc vì bản thân mình, bởi vì cô chịu khổ đã đủ nhiều rồi, chỉ là lúc này, cô vẫn cứ khóc, vẫn cứ tủi thân. "Lúc ấy không có ai giúp em, ai có thể cầu em đều đã cầu rồi, chỉ là vẫn không hề có người tình nguyện giúp em, cho nên, em chỉ có thể bán chính bản thân mình, bởi vì, em không thể nhìn Tiểu Vũ Điểm ૮ɦếƭ được."
"Con bé còn nhỏ như vậy mà, em đã không có đủ bản lĩnh để cho con bé một cuộc sống tốt, thì không thể lại khiến cho con bé mất mạng được."
"Cao Dật, em thực dơ bẩn, phải không?" Cô cười rất thê lương, nhưng mà, mặc kệ đã từng mất đi cái gì, cô đều không hề hối hận, bởi vì con gái của cô vẫn còn sống.
Cao Dật lắc đầu, vươn Ng'n t nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Làm sao có thể như vậy được? Em vẫn còn không tin anh, anh đã nói rồi, anh sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì trong quá khứ của em, bất kể là chuyện gì,em có hiểu không?"
Anh dùng trán của mình chống lên trán của Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng hơi thở sạch sẽ lại phun lên mặt cô, mà cô chỉ dám chớp chớp hàng mi dài, nhưng rơi vào trong mắt của người đàn ông kia lại chính là đau lòng, anh thật sự không hề ghét bỏ, không hề khinh thường.
"Tin tưởng anh, Nhược Tâm, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì anh cũng không hề sạch sẽ, như vậy không phải rất tốt sao?" Anh để cho Hạ Nhược Tâm dựa vào bả vai của mình, khóc đi, khóc được như vậy rồi, so với khóc nghẹn ở trong lòng còn tốt hơn.
Vào lúc này, ai có thể trách cứ cô được đây, ai có lý do mà chỉ trích cô đây, và ai có tư cách mà chỉ trích cô, cô đã quá vất vả rồi, một người phụ nữ có thể làm được như này, cũng đã đủ làm người khác rung động, ai có thể nhẫn tâm được chứ.
Mà anh, lại càng không thể, bởi vì, anh thật sự, thật sự yêu thượng người phụ nữ này, cũng yêu thương đứa bé đáng yêu kia.
"Nhược Tâm, cho anh một cơ hội, học cách tin tưởng anh, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, anh cần em, em không phát hiện rằng anh rất hạnh phúc sao?" Anh đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lòng bàn tay lại vuốt ve mặt cô.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô vẫn không hề trả lời. Không ai biết trước được tương lai, từ trước tới nay đều không ai có thể chi phối được.
Cô muốn thử một lần, muốn cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, cũng muốn hạnh phúc, có thể như vậy chứ? Như vậy thật sự không ích kỷ sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc