Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 64

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lại nhắm hai mắt lại, cô gắng thư giãn một chút, đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, anh ấy vội vàng mở hai mắt ra, người cũng đánh giật mình một cái thật vội vàng đấy, anh ấy cầm điện thoại lên, lần này coi như đã tỉnh táo thực sự, thật sự chính một cú điện thoại kịp thời, bằng không thì, chắc anh có thễ đã ngủ quên mất rồi.
Thời gian quan trọng như vậy, tại sao có thể dùng để ngủ, sao có thể, làm sao dám.
"Này, anh..." Một chữ anh ấy cũng thốt không nên lời, trong giây lát, anh đứng lên, sắc mặt trong nháy mắt đã trở bên khó chịu.
"Anh Sở, tại sao có thể làm như vậy, ngày mai đã giải phẫu rồi, đứa bé kia vừa rồi còn...Này! Anh Sở, anh Sở!"
Bác sĩ cầm lấy điện thoại mà phía đối phương đã dập máy, toàn bộ người ngẩn ra như khúc gỗ.
Cuộc giải phẫu ngày mai, sẽ bị hủy bỏ.
Sở Luật từ chối quyên tặng cốt tủy.
Không rảnh rỗi để bàn bạc trao đổi.
Mọi người về sau đừng quấy rầy anh.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, không phải xong xuôi hết rồi hay sao? Mọi người cũng đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, hơn nữa vừa rồi Tiểu Vũ Điểm còn thoát ૮ɦếƭ từ bàn tay tử thần, lần này chính là vận may của cô bé, thế nhưng chỉ có một lần mà thôi, còn có lần tiếp theo sao?
Đứa bé đang chờ anh cứu mạng đấy.
Tại sao có thể vô trách nhiệm như vậy, cho bọn hắn hy vọng, rồi lại để bọn họ rơi xuống địa ngục lạnh lẽo như thế?
Đây là giải phẫu, việc này là cứu một mạng, đây không phải trò chơi, đã ૮ɦếƭ có thể phục sinh, tính mạng chỉ có một lần, chỉ có một lần mà thôi.
Đùng một tiếng, anh đặt điện thoại xuống bàn, anh ấy bây giờ phải nói thế nào với đứa trẻ, phải nói thế nào với người mẹ đáng thương đó đây, đây là hy vọng cuối cùng đấy, đã không có, cũng có nghĩa là tính mạng đứa bé cũng sẽ không có, một sinh mệnh bé nhỏ như vậy, một đứa bé đáng yêu như vậy cơ mà.
Anh ấy bất lực ngồi trên ghế, anh là một bác sĩ, đã chứng kiến nhiều sinh mệnh mất đi, chỉ là sinh mệnh có tuổi đời như vậy vẫn khiến anh đau lòng xót xa.
Thật là một đứa trẻ đáng thương.
Cầm ca bệnh trong tay lên, anh ấy đi ra ngoài, chẳng qua là khi anh đứng ở cạnh cửa, nhìn xem Hạ Nhược Tâm vỗ về thân thể Tiểu Vũ Điểm, anh ấy không thể nào cất nổi bước chân, cũng không có cách nào nói ra chuyện đó.
Anh ấy quyết định giấu chuyện này thêm một ngày, đê hai mẹ con có thể ít thêm một ngày tuyệt vọng cũng tốt hơn, anh ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhường lại toàn bộ không gian cho hai mẹ con họ, có lẽ, đây chính là lần cuối bọn họ có thể ở bên nhau như vậy.
"Mẹ..."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng mở mắt, bàn tay nhỏ bé dụi mắt, lúc nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười, nụ cười đứa trẻ từ trước đến nay đều ngây thơ như vậy, trong sáng như vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất yêu mẹ, mẹ phải nhớ Tiểu Vũ Điểm đấy, không được quên đau nhé."
Bàn tay nhỏ bé của cô bé nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc của Hạ Nhược Tâm, chỉ là, rất nhanh chóng lại mếu máo nói:
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm."
"Không cần phải sợ, con xem, mẹ không phải đang ở đây sao?"
Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm thấy được nước mắt con bé đang rơi trên mặt, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đặt khuôn mặt mình bám sát lấy tay mẹ, cảm nhận được hơi ấm rút cuộc cũng ngừng khóc.
Tay của mẹ nó thật lớn, to bằng cả khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm vậy.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên tay của Hạ Nhược Tâm, nheo mắt so đo rồi nói:
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ lớn lên như mẹ sao?"
Cô bé nghịch lấy ngón tay của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt được nước mắt rửa sạch nên trong veo.
Tất cả mọi thứ trong thế giới của cô bé đều trong sạch như vậy, thuần túy như vậy.
"Đúng vậy."
Hạ Nhược Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng dùng tay mình nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của con gái nói:
"Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ lớn lên như mẹ vậy đó."
"Như vậy, Tiểu Vũ Điểm sẽ đẹp như mẹ sao?"
Đôi mắt cô bé sáng lên, xinh đẹp như mẹ mình vậy.
Hạ Nhược Tâm nhéo mũi con gái một cái rồi nói:
"Con bé này, con bây giờ không xinh đẹp sao hả? Con xem, toàn bộ trong bệnh viện, đứa bé nào lại giống như con, khiến cho tất cả những cô chú đó đều yêu mến con như vậy?"
"Mẹ, đau quá a, mẹ xấu quá đi."
Tiểu Vũ Điểm cong lên miệng lên, nhưng có vẻ cô bé rất thích như vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn nghe truyện xưa, muốn nghe truyện về công chúa Bạch Tuyết ạ."
Cô bé yên tĩnh nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ mình, trên bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang truyền dịch nên không dám nghịch ngợm.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ thân thể nho nhỏ của con gái, bắt đầu kể chuyện, kỳ thật truyện cổ tích cô đã kể rất nhiều lần, con gái cô rất lạ, thứ gì thích thì sẽ mãi mãi thích, không thích thì cũng sẽ chán ghét đến cùng.
Dường như thứ con bé thích nhất là truyện cổ tích này, và cả con 乃úp bê mà con bé yêu thích nhất đó nữa.
Lúc này, không ai biết được, Sở luật buông điện thoại trong tay xuống, cảm giác thân thể mình có chút bất lực, thẳng đến, mãi đến khi sau lưng anh áp lên một thân thể ấm áp mềm mại, bản năng anh nắm chặt tay của người con gái ấy ngang hông mình.
"Luật, anh nói xem con của chúng ta là trai hay là gái?" Lý Mạn Ni ngọt ngào nói, cô ấy đã nghe được cuộc điện thoại, a, tốt cuộc đứa con hoang kia đã có thể ૮ɦếƭ, mà Hạ Nhược Tâm kia chắc cũng không thể sống sót được.
Về sau, để cô xem, người nào còn có thể tranh giành Sở Luật với cô, tranh giành chồng của cô, Sở luật là của cô, vĩnh viễn đều là của cô, cũng chỉ có cô mới có thể đạt được cuộc sống hoàn mỹ như vậy, cứ coi như là, anh cũng không yêu cô như trong tưởng tượng đi.
Nhưng mà, hai người sẽ sống cuộc sống vợ chồng với nhau, cả đời đều là như vậy.
"Sao cũng được, trai gái gì cũng được cả." Sở Luật xoay người, để Lý Mạn Ni ngồi trên đùi mình, sau đó đặt tay trên bụng cô, nơi đây đã có một đứa bé, là đứa con của anh.
Chỉ là, không biết vì nguyên nhân gì, anh vẫn không thể có cảm giác chân thực.
"Luật, em thật là rất hạnh phúc, bởi vì, có anh và con ở bên em."
Lý Mạn Ni cười hạnh phúc, thậm chí trong lúc ngủ mơ đều cười như vậy.
Nhưng Sở Luật lại trầm mặc, cô ấy hạnh phúc, nhưng anh, cũng đang hạnh phúc sao?
Không muốn suy nghĩ nhiều chuyện này, anh ôm cô gái thật chặt trong иgự¢, tự nói với mình, anh bây giờ đã là một người chồng, cũng là một người bố, anh thành công trong sự nghiệp, anh hô phong hoán vũ, anh có người vợ yêu thương mình và đứa con đang mang trong bụng.
Anh còn có cái gì chưa đủ, còn có cái gì không hài lòng?
Anh đặt cằm mình trên đầu Lý Mạn Ni. Tay vẫn đang đặt trên trên bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt.
Là con trai hay con gái.
Kỳ thật, anh muốn một đứa con gái, một cô bé giống như đứa bé kia, lớn lên sẽ rất đẹp, sẽ có hai mắt thật to, lông mi thật dài, đôi môi nhỏ nhắn đo đỏ, sẽ gọi anh là bố, sẽ để cho anh ôm, sẽ là tiểu công chúa của anh.
Chỉ là, cuộc giải phẫu ngày mai bị hủy bỏ, bệnh tình đứa bé kia chỉ có thể càng nặng thêm mà thôi.
Rồi sau đó sẽ rời khỏi thế giới này.
Anh bây giờ cảm thấy không dễ chịu chút nào, trong lòng trở nên nặng trĩu, cũng có chút hít thở không thông, anh không muốn như vậy, anh không thể như vậy mãi, anh buông Lý Mạn Ni ra, anh vỗ nhẹ vào mặt cô một cái rồi nói:
"Anh đi lấy vài thứ, em cứ ngồi xuống đây, không được chạy lung tung."
Hiện tại tất cả mọi người hai nhà Sở Lý đã coi cô như bảo bối, có khi, cô chỉ cần bước nhiều hơn một bước cũng đủ khiến bọn hắn lo lắng cả buổi sáng, bởi vì bác sĩ đã nói, đứa bé trong bụng của cô, trước mắt chưa được ổn định lắm, cần đặc biệt chú ý mới được, nhất là ba tháng đầu.
Lý Mạn Ni gật đầu một cái, cô ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng anh đang dần đi khỏi, khóe môi có chút cong lên rồi hạ xuống, cả khuôn mặt hiện rõ vẻ vô cùng không vui.
Anh đi, đi ra ngoài đi gặp cô gái và đứa bé kia có phải không?
Cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo bức màn, quả nhiên thấy Sở luật lên xe sau đó nhanh chóng lái xe biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô buông bức màn xuống, một lần nữa ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bức tường, chờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ kim đồng hồ giao với kim giây.
Sở Luật lái xe tốc độ rất nhanh, anh muốn đi gặp đứa bé kia, có lẽ cũng là lần gặp mặt cuối cùng, chỉ là, anh không biết được rằng anh l;ại có thể làm như vậy, rõ ràng có thể cứu con bé, nhưng mà cuối cùng vẫn là lựa chọn không cứu.
Anh đến để giải thích cho con bé, mà nhỏ như vậy cô bé có thể nghe hiểu không đây?
Xe "két" một tiếng rồi dừng lại, tấp vào ven đường, anh lấy từ trong túi điếu thuốc ra hút, tựa hồ là chỉ có như vậy mới có thể khiến anh bình tĩnh được đôi chút, lúc này, ngón tay anh cầm điếu thuốc, tựa hồ là có chút run rẩy, làn khói phả ra nhanh chóng che lấp đi đôi mắt của anh.
Điện thoại trên xe lúc này đột nhiên vang lên, anh không muốn đi tiếp, nhưng mà đoạn nhạc này nhất thời không muốn ngừng lại, nó vẫn không ngừng trôi vào tai anh, giống như đang thúc giục anh vậy.
Anh rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động của mình ra, lúc nhìn thấy dòng số trên màn hình, còn có cả trái tim ở hai bên, là Lý Mạn Ni đang ở nhà gọi.
Không thể nào từ chối, anh đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, trầm thấp "alo" một tiếng, chất chứa quá nhiều áp lực.
"Luật, em không thoải mái, anh có thể về với em một chút không?"
Trong điện thoại giọng Lý Mạn Ni như đang sắp khóc, Sở luật vội vàng đưa điện thoại ra trước mặt, một tay đã khởi động xe.
Anh sẽ nhanh chóng trở về, khắp nơi ny, không phải sợ, sẽ nhanh thôi.
Anh ném điện thoại xuống, phía trước là một ngã tư đường.
Phía bên trái, chính là đứa trẻ mà anh đã có thể cứu nhưng không cứu, hướng phải, chính là người vợ đang mang thai của anh, môi của anh lúc này run lên, tay đặt trên vô lăng nắm chặt lại, lúc này mỗi đốt ngón tay đều đã lộ rõ màu trắng nhàn nhạt.
Anh rẽ xe chuyển hướng bên phải, sự lựa chọn của anh vẫn là vợ mình, về phần đứa bé kia, anh rất yêu mến, giống như gặp được cô dâu nhỏ của mình vậy, nhưng mà dù sao cũng chẳng phải là Dĩ Hiên, vì vậy, bây giờ không có gì quan trọng hơn Lý Mạn Ni cả.
Chỉ là bởi vì, đó là con của cô ấy, và cũng của anh.
Xe lái tốc độ rất nhanh, anh không có một chút do dự giẫm chân ga, anh biết rằng lúc này anh cũng không thể gặp được đứa bé ấy lần cuối rồi, bởi vì không cần phải như vậy, anh không muốn thấy một thân thể nhỏ bé lạnh lẽo không chút hơi thở, vì vậy, cứ chấp nhận như vậy đi.
Cứ coi như anh chưa từng gặp đứa bé ấy, Dĩ Hiên đã ૮ɦếƭ, mọi chuyện cũng đã qua, vì vậy tất cả cũng đã qua đi hết, bây giờ anh chỉ quan tâm đến người vợ hiện tại của anh là Lý Mạn Ni, người đang mang thai con của anh.
Bởi vì như vậy cũng đã đủ để anh đưa ra lựa chọn rồi.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất, chỉ có một người đàn ông lặng lẽ, đôi môi anh mím chặt, nhưng lòng anh đang nhảy lên từng hồi, mỗi một nhịp đều đau đớn, chỉ nhẹ thôi, nhưng không ngừng.
Mà bầu trời, đang dần dần đen lại.
Đêm đã đến, như vậy cũng có nghĩa là, ngày mai sẽ nhanh chóng đến.
Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đôi môi hơi giương cao, "Ngủ đi, Tiểu Vũ Điểm, ngày mai phải thật cố gắng lên nhé, nhớ rằng mẹ vẫn luôn ở đây, vẫn mãi ở bên con."
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán con, sau đó ôm thân thể bé nhỏ của con bé vào lòng.
Trên một chiếc giường bệnh nho nhỏ, hai mẹ con nằm ngủ cũng không phải chật chội lắm, thân thể hai người đều gầy, chỉ cần một chiếc giường nhỏ nhất cũng đủ cho hai mẹ con nằm ngủ, cũng chỉ cần một chút không gian thôi, liền trở thanh thế giới của hai người.
Con 乃úp bê đặt đầu giường tựa hồ là đang nhìn hai người, mãi đến khi bóng tối đã bao trùm, tất cả mới chìm trong tĩnh lặng.
Ngày mai, dù là như thế nào họa phúc đều tốt, không liên quan đến tối hôm nay.
Hai mẹ con ngủ rất ngon, cứ cho rằng cuộc giải phẫu sẽ được tiến hành mà không có chuyện gì mất mát xảy ra, chỉ là không có ai biết rằng, kế hoạch đã nhanh chóng bị thay đổi so với lúc đầu.
Ngày thứ hai, Hạ Nhược Tâm dậy rất sớm, cô tự mình đi làm cho con gái một bát cháp gạo, còn thêm một ít đường ở bên trong, đây là món ăn mà cô bé thích nhất, cũng là món duy nhất mà Tiểu Vũ Điểm có thể ăn lúc này, cô bé chỉ có thể ăn những đồ thức ăn lỏng như vậy, nhưng mà qua hôm nay, cô bé sẽ nhanh chóng được ăn món cá mà mẹ mình làm rồi.
Cô cầm một muỗng nhỏ đút cho con gái, từng ngụm từng ngụm nhỏ một.
"Ăn ngon không?"
Cô nhẹ nhàng xoa mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái.
"Mẹ, ăn ngon, cháo mẹ nấu là món ngon nhất."
Cô bé lại ăn một miếng nhỏ, miệng cô bé nhỏ nên ăn cũng rất chậm, vì vậy thời gian ăn hết chén cháo này rất lâu.
"Vậy ăn sạch a, không được để còn dư lại đâu đấy, con ngoan phải ăn cho xong nhé."
Cô ngồi xổm trước người con gái, cẩn thận đút cho cô bé, đôi chân nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm còn đặt trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đung đưa.
Một đôi bàn chân nhỏ không đi giày, chỉ áp vào иgự¢ của mẹ, bởi vì nơi này rất ấm, rất ấm, cô bé rất thích.
Bác sĩ không biết từ lúc nào, đã đứng ở trước mặt hai người, Tiểu Vũ Điểm thấy bác sĩ liên cười ngượng ngùng:
"Chào chú ạ!"
Quả nhiên trước mặt người mình yêu mến, con bé là một đứa trẻ rất nghe lời và lễ phép.
"Chào Tiểu Vũ Điểm, hôm nay ngoan quá."
Anh đi lên trước, tay đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngón tay của anh vậy mà có chút run rẩy.
Rồi sau đó, anh nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi, lúc lại mở hai mắt ra dường như đã quyết định điều gì.
"Cô Hạ, tôi có chuyện muốn nói với cô, tuy rằng cô có thể không thể chịu đựng được ngay, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói với cô."
Bác sĩ nói khiến Hạ Nhược Tâm chột dạ, rồi sau đó khiến cho cô có một loại cảm giác bất an, chuyện bác sĩ nói có phải liên quan đến việc phẫu thuật không, có phải liên quan đến Tiểu Vũ Điểm hay không, không phải là tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi sao, không phải là sắp đến giờ tiến hành phẫu thuật rồi sao?
"Cô Hạ, là như vậy, chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng, cuộc phẫu thuật hôm nay đã bị hủy bỏ."
Toàn thân thể Hạ Nhược Tâm như bị chấn đồn, tay cầm chiếc thìa đang không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng bất lực.
"Vậy là sẽ chuyển sang ngày mai sao?"
Cô bất lực mở miệng, bàn tay vẫn đang đút cháo cho caon gái, Tiểu Vũ Điểm khó hiểu nghiêng cái đầu nhỏ, không nghe rõ bọn họ nói gì, cô bé chỉ là yên tĩnh ăn lấy những thìa cháo từ tay Hạ Nhược Tâm, từng miếng từng miếng một ăn.
"Không phải như vậy."
Vị bác sĩ khó khăn nói:
"Thật xin lỗi cô Hạ, có thể là không có cuộc giải phẫu nào nữa, bởi vì vị Sở tiên sinh kia có lí do gì đó nên hiện tại đã từ chối quyên tặng tủy, vì vậy chúng tôi không cách nào nữa tiến hành giải phẫu được nữa."
Bác sĩ đối mặt với ánh mắt trong sáng của Tiểu Vũ Điểm, hết sức không đành lòng, nhưng mà, anh cũng đành bất lực.
"Cô cứ chăm sóc tốt cho cô bé đi, con bé muốn gì thì cô cứ mua cho nó, dù sao đứa nhỏ này..."
Hạ Nhược Tâm đã hiểu được câu nói của anh ta, ý của anh là, Tiểu Vũ Điểm của cô đã nhận án tử hình rồi.
"Mẹ..."
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm đặt trên mặt Hạ Nhược Tâm, đôi môi nhỏ nhắn thổi thổi vào mắt cô:
"Mắt mẹ bị đau ạ, để Tiểu Vũ Điểm thổi cho nhé?"
Cô bé không ngừng thổi vào đôi mắt ngấn nước của cô, cô bé tưởng rằng mắt mẹ mình đau, nhưng kỳ thật, cô bé không biết đó là mẹ mình đang khóc, chú không phải là đau mắt.
"Lại ăn một miếng nào."
Hạ Nhược Tâm không bận tâm đến nước mắt đang chảy, chỉ tiếp tục đút cháo cho con gái, nhất định phải ăn no a, Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho con.
Tha thứ cho mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, để con chịu nhiều đau khổ như vậy, cho tới bây giờ đều chưa có ngày nào tốt đẹp, mẹ cho con chữa trị thế này cũng không có tác dụng, bệnh cũng không khỏi được.
Tiểu Vũ Điểm đã ăn xong bát cháo gạo, Hạ Nhược Tâm pha cho con gái một bình sữa nóng, đôi tay Tiểu Vũ Điểm cầm bình sữa, uống một cách cực kì không tình nguyện, cô bé là một đứa trẻ đã lớn, không phải là tiểu bảo bảo nên không 乃ú sữa mẹ nữa.
Nhưng mà, mẹ nói 乃ú sữa mẹ vô ích cho nên cô bé mới chịu uống, cô bé không được tự nhiên tựa vào trong иgự¢ Hạ Nhược Tâm, cầm lấy bình sữa dùng sức uống vào.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ phải ra ngoài một lát, con ở đây nhớ nghe lời mấy cô nhé."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mặt con gái, vẫn là nụ cười dịu dàng, chỉ là không có người nào thấy được, trong mắt cô vô cùng thê lương, gần đến như tuyệt vọng.
"Được ạ, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ về, cũng sẽ nghe lời mấy cô chú ạ."
Tiểu Vũ Điểm vỗ иgự¢ cam đoan, cô bé là đứa trẻ ngoan nhất, đương nhiên phải nghe theo lời mẹ rồi.
"Ngoan lắm."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hôn lên mặt con gái rồi đứng lên.
Cô muốn đi tìm Sở Luật, xin anh cứu lấy Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm không chỉ là con gái của cô, mà cũng là con gái của anh.
Dù là, Sở Luật sau này có ςướק đi Tiểu Vũ Điểm đi nữa cô cũng không muốn quan tâm, cô chỉ cần con gái cô còn sống, khỏe mạnh là được rồi.
Cô đứng lên, sửa sang lại áo quần một chút rồi ra khỏi bệnh viện bên ngoài rất tối, cũng rất tĩnh lặng, có lẽ sẽ nhanh chóng có một trận bão táp.
Cô ngẩng đầu, tự nói với mình nhất định phải kiên trì, nhất định phải kiên cường, bởi vì tính mạng Tiểu Vũ Điểm bây giờ đang nằm trong tay cô, cô đi đến biệt thự Sở gia, con đường này vĩnh viễn cô không thể quên được, nơi ấy cô cứ tưởng là thiên đường, nhưng thật ra chính là địa ngục.
Nếu như có thể, cô không muốn lại bước vào đó, nếu như có thể, cô không muốn nhớ đến nơi đó.
Chỉ là vì con gái, tất cả những điều đó cô sẽ chịu đựng được.
Đứng ở trước cửa biệt thự Sở gia, cô ngẩng đầu nhìn về căn phòng lớn đó, có thể nói ngôi nhà này lớn gấp cả chục lần căn nhà hiện tại của mẹ con cô, nhưng mà cô cảm thấy nơi đây không tốt so với căn nhà của cô, cũng không an toàn hơn nhà hai mẹ con cô.
Nhà của cô nhỏ, nhưng lại có tình thương.
Nơi này tuy lớn, nhưng không thể nói là nhà được.
Cô đi tới cửa, bộ dạng bần hàn của cô lúc này có lẽ còn không bằng cả người hầu ở đây, cô gõ cửa cả buổi mới nghe được tiếng cánh cửa mở ra, trong lòng cô cũng chợt nhói đau.
"Xin hỏi cô tìm ai?"
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, thì ra bốn năm về sau, tất cả nơi đây đều đã thay đổi, không có Hạ Nhược Tâm, cũng đã không còn Tiểu Hồng nữa, rồi cũng sẽ có người hỏi một câu, xin hỏi, cô tìm ai?
Không ai biết rằng, cô mới là chủ nhân của ngôi nhà này, mới là vợ của Sở Luật, nhưng hiện tại hai người chẳng còn liên quan gì đến nhau, điểm chung duy nhất chính là một cô con gái ba tuổi.
"Tôi tìm Sở Luật, xin hỏi anh ấy có ở đây không?"
Giọng cô có chút khàn khàn, nghe không mượt mà như trước, bởi vì cô đã khóc rất nhiều.
"Cô tìm ông chủ sao? Cô tìm ông chủ có chuyện gì vậy?"
Cô hầu gái nhìn cô thắc mắc nhìn cô với bộ quần áo nhiều năm đã bạc màu, đầu tóc cũng không được chải chuốt sạch sẽ, dù sao cũng có một cảm giác rất kì quái.
Một cô gái nhìn qua có vẻ rất nghèo khổ, cô tới đây làm gì, chắc không phải là người điên đấy chứ?
"Tôi có việc muốn tìm anh ấy, xin hỏi anh ấy có nhà không?"
Hạ Nhược Tâm đặt tay trên ván cửa, giọng điệu lo lắng như vậy càng khiến cho cô hầu gái càng thêm suy nghĩ, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, trật tự cũng rõ ràng.
Ừ, hẳn không phải là người điên.
"Cô tìm ông chủ có chuyện gì?"
Cô hầu gái chắn thân thể của mình ngoài cửa, chỉ sợ cô sẽ xông vào, cũng không phải sợ cô sẽ gặp được người nào, mà là sợ cô làm bẩn sàn nhà mà cô ấy vừa cực khổ lau dọn, đây là người lau đó, lau kĩ càng từng chút một.
Vừa thấy đôi giày bẩn thỉu của cô, cô hầu gái đã không khỏi chép miệng.
"Thực xin lỗi, tôi không thể nói được."
Hạ Nhược Tâm lắc đầu:
"Tôi chỉ muốn gặp Sở Luật, tôi van xin cô, cho tôi gặp anh ấy một chút có được không?"
Nói chuyện khép nép cỡ nào cũng được, mất danh dự thế nào cũng được, bây giờ cô chỉ muốn gặp được người đàn ông kia thôi, có được không?
"Cái này..."
Cô nữ hầu khó khăn nói.
"Tôi quỳ xuống xin cô được không?"
Hạ Nhược Tâm thấy cô ấy khó xử, hai chân cong xuống nói, chỉ cần có thể cứu được con gái, muốn cô làm già cũng được.
"Ai da, cô không cần phải làm vậy đâu."
Cô hầu gái vội vàng đỡ cô dậy, thầm nghĩ, chắc cô ấy có việc gấp thật, chuyện của người ta cũng không nên hỏi nhiều, chỉ là cô gái này khóc lóc thật đáng thương, khiến cô cảm thấy có chút không đành lòng.
"Kỳ thật, không phải là tôi không cho cô vào đâu, nhưng mà, bây giờ ông chủ và bà chủ hiện tại không ở đây, cô có vào cũng như không thôi, cô không gặp được bọn họ đâu."
Cô hầu gái đưa tay sờ lên tóc mình nói:
"Cô đã tới chậm một bước, bọn họ vừa ra ngoài rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc