Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 61

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm đi vào, mặc một cái áo sơ mi cổ cao, như vậy để người khác không phát hiện ra vết hằn xanh tím trên cổ cô, nhưng rất nhanh, hộ sĩ lại phát hiện chân cô có chút không bình thường. Mỗi một bước đều vô cùng gian nan, không ai biết, chân cô kỳ thật đã sưng bầm lên rồi, cô ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong ***, nhẹ nhàng dùng Ng'n t xoa mắt cho con.
“Tiểu Vũ Điểm, có mẹ ở đây rồi, muốn khóc thì khóc đi, mẹ sẽ không cười con đâu,” cô cẩn thận để Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng, đau đớn xoa nước mắt cố nén của con, không biết từ khi nào, Tiểu Vũ Điểm đã không còn khóc trước mặt cô, chỉ đến khi ở một mình, không ai hay biết, nó mới lặng lẽ rơi nước mắt.
“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm không đau, thật sự không đau, một chút cũng không đau đâu, mẹ vừa kêu thì đau.” Bé ôm chặt lấy cổ mẹ, chôn mặt nhỏ vào trong *** mẹ, chỉ cần có mẹ ở đây, Tiểu Vũ Điểm bé sẽ không đau.
Hạ Nhược Tâm đau lòng ôm con gái, hộ sĩ bên cạnh nhìn mà cũng rưng rưng nước mắt, hai mẹ con này rốt cuộc là thế nào, tại sao lại đáng thương thế này, không ai muốn khóc, nhưng mình đứng xem lại nhịn không được.
“Tiểu Vũ Điểm, hôm nay mẹ đưa con đi mua váy đẹp nhé, để con được xinh đẹp như Pu'p bê này, có thích không?”
Hạ Nhược Tâm xoa tóc con, nói, không có tóc, làm cô thấy một lần, lại đau lòng một lần.
“Vâng ạ,” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, lại nép vào trong *** Hạ Nhược Tâm, mà bác sĩ chỉ nhẹ gật đầu với Hạ Nhược Tâm một cái, “Bé có thể đi ra ngoài, nhưng đừng để bé mệt mỏi quá, bé sắp có thể làm phẫu thuật được rồi.”
“Cám ơn bác sĩ, tôi biết rồi,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, lúc này mới ôm con đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa chân, đã không còn đau như lúc đầu, cho nên, nghỉ ngơi một ngày, cô có thể đưa con ra ngoài rồi, cô đội mũ lại cho con, cũng đội một cái khác cho mình, hai người giống nhau.
“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm muốn mang theo Pu'p bê,” Tiểu Vũ Điểm mới phát hiện đã bỏ quên mất Pu'p bê, Hạ Nhược Tâm cầm lấy con Pu'p bê trên giường, thả vào trong *** bé, con Pu'p bê này là món đồ chơi duy nhất của bé, cũng là đồ bé thích nhất.
Cô ôm con gái đi ra ngoài, mà Tiểu Vũ Điểm thật sự rất vui vẻ, mắt cười cong lên, giống như vầng trăng non, bé giơ bàn tay nhỏ, thỉnh thoảng gặp bác sĩ đều ngoan ngoãn chào.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi vào cửa hàng quần áo, những bộ váy bên trong đều đẹp cực kỳ, cô cầm lấy một bộ váy hồng ướm thử lên người con, làn da Tiểu Vũ Điểm trắng vô cùng, hiện tại càng trắng, cho nên không chọn nhan sắc, đặc biệt chọn những bộ váy màu này là đẹp nhất.
Cái này đẹp không? Cô hỏi con.
Tiểu Vũ Điểm sờ chiếc váy xinh đẹp trong tay Hạ Nhược Tâm, vui vẻ gật đầu một cái, đẹp, giọng nói ngọt ngào thập phần dễ nghe, giòn sinh, ngọt nhu nhu.
“Đi, mẹ giúp con thay,” cô kéo tay con, dắt con vào phòng thử quần áo, thay đồ cho con, nhưng khi nìn đền cái ௱ô** nhỏ sưng tấy lên, còn có toàn thân trên dưới nơi nơi là lỗ kim chi chít, đôi mắt cô nhịn không được, đỏ lên, đau.
Cô rất đau, đau đớn vô cùng, làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới có thể khiến con không đau bây giờ, mới có thể khiến con sống khoẻ mạnh đến lớn bây giờ?
“Mẹ ơi,” Tiểu Vũ Điểm đặt tay lên mắt Hạ Nhược Tâm, một cái tay khác có chút thẹn thùng che ௱ô** nhỏ, “Mẹ, đừng nhìn chỗ đó của Tiểu Vũ Điểm.”
“Ừ mẹ biết rồi, không nhìn nữa, chúng ta thay quần áo, để con thành đứa bé xinh đẹp nhất.” Hạ Nhược Tâm biết con nhát gan, lại hay thẹn thùng, cô mặc chiếc váy mới vào cho con, sau đó lại kết nút cái nón nho nhỏ, thật sự rất đẹp, Tiểu Vũ Điểm lớn lên vốn dĩ rất đáng yêu, mặc chiếc váy này vào thì chẳng khác nào thiên sứ.
Hạ Nhược Tâm dắt con ra ngoài, lúc này có không ít người đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ Điểm, còn có bộ đồ bé mặc trên người, không biết có phải do đứa bé lớn lên xinh đẹp hay không, cho nên, ngay cả quần áo so với bình thường cũng đẹp hơn rất nhiều, quần áo rất mềm, đứa bé này cũng rất mềm, phấn phấn nộn nộn, giống như bơ hương thơm thơm mềm mại, làm người ta hận không thể cắn một ngụm, rồi cảm nhận cái cảm giác nó hoà tan trong miệng ấy.
“Tôi muốn cái này,” mà có người đã chỉ vào chiếc váy Tiểu Vũ Điểm mặc trên người, bắt đầu dự định, Tiểu Vũ Điểm sợ hãi kéo tay mẹ trốn tránh, bọn họ nhìn quần áo của bé làm gì, bé tránh phía sau lưng mẹ, như thể sợ đám người này sẽ nhào lên ăn tưoi nuốt sống mình luôn.
Bé không phải bánh kem, không thể ăn.
“Tôi cũng muốn cái váy ấy,” mấy bác gái đều muốn mua bộ váy trên người Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm càng thêm chen chúc ôm lấy đù* Hạ Nhược Tâm, giấu mình ra sau mẹ.
Chỉ có một đôi mắt to ngơ ngác nhìn ra ngoaid, Hạ Nhược Tâm kéo tay con, đi thanh toán tiền, hơn nữa, thực ngoài ý muốn, bà chủ còn giảm giá cho năm phần trăm, nói là con gái cô có thể đi chụp quảng cáo, nhất định sẽ trở thành tiểu minh tinh.
Mà Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn con, bé khó hiểu nhìn lại cô, Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười một tiếng, con gái cô chẳng cần làm minh tinh gì cả, cô chỉ cần con lớn lên bình an khoẻ mạnh là được.
“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm có xinh đẹp không?” Tiểu Vũ Điểm một tay ôm Pu'p bê, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm, đôi chân nho nhỏ không ngừng lẽo đẽo đi theo.
“Xinh đẹp lắm, Tiểu Vũ Điểm của mẹ đương nhiên là công chúa đáng yêu, xinh đẹp nhất” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, chỉnh lại quần áo cho con, đúng vậy, cô sịn ra một đứa con gái vô cùng đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm cười rộ lên, trên mặt cũng có ý cười.
Mấy đứa bé gái thích nhất người khác khen nó đáng yêu, bé cũng thế.
Hạ Nhược Tâm tiếp tục dắt con đi, Tiểu Vũ Điểm ít khi được lên phố, giờ thấy cái gì cũng đều rất hiếu kì, nhưng khi nhìn thấy nơ bướm buộc tóc, kẹp mái, đều sẽ cúi đầu.
“Tiểu Vũ Điểm sẽ nhanh mọc lại tóc thôi,” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu con, giọng điệu nhu hoà, “Chờ đến khi tóc dài lại rồi, mẹ sẽ mua cho con rất nhiều nơ bướm với kẹp tóc xinh, mỗi ngày đổi một cái nhé?”
Cô biết con nghĩ cái gì, nhưng tất cả đều sẽ là quá khứ, con gái cô sẽ nhanh chóng trở lại là Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp ngày trước, xinh xinh đẹp đẹp, khỏe mạnh.
“Vâng ạ,” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, đi theo sau Hạ Nhược Tâm, nón kết chặn mất ánh mặt trời trước mặt, lại ngăn không được, khuôn mặt nhỏ cực kỳ đáng yêu của bé.
“Hạ Nhược Tâm……” Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói sắc nhọn bén ngót, Hạ Nhược Tâm chấn động, lỗ tai cũng tê rần, cô vội vàng bế con lên, đi về phía trước, là cô ta, Lý Mạn Ni, không thể, cô không thể để cô ta nhìn thấy cô, đặc biệt là nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm.
“Hạ Nhược Tâm!” Giọng nói giống như ma quỷ không ngừng truyền đến, phía sau hình như còn có người đuổi theo, Tiểu Vũ Điểm kỳ quái ôm cổ mẹ, bé nghe được có người gọi tên mẹ, nhưng tại sao mẹ lại chạy, bé chớp mắt, tò mò hỏi, “Mẹ ơi, chúng ta đang chơi mèo đuổi chuột sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đang chơi mèo đuổi chuột,” Hạ Nhược Tâm cười với con, con còn bé như vậy, nào biết cái gì là nguy hiểm, mà cô cũng sẽ không khiến con gặp nguy hiểm.
Cô đặt Tiểu Vũ Điểm ra phía sau một cái thùng, chỗ này vừa vặn có thể đủ chỗ cho một đứa bé đứng.
Cô ngồi xổm xuống, Ng'n t đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, “Nhớ kỹ, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta chơi mèo đuổi chuột, nếu mẹ không bảo con ra, con không được ra, bằng không mẹ sẽ tức giận.”
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt con Pu'p bê vào lòng, sau đó dùng sức gật đầu một cái, giọng nói mềm ngọt vang lên bên tai Hạ Nhược Tâm, “Mẹ yên tâm, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, nhất định sẽ không đi ra ngoài,” bé ôm chặt con Pu'p bê, lại giơ lên nắm đấm, tỏ vẻ mình là đứa bé ngoan nói lời giữ lời.
Bé nhất định sẽ nghe lời, cho nên, sẽ không làm mẹ thấy khó chịu, hơn nữa được chơi mèo đuổi chuột, bé cũng rất thích.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới đứng lên, mà phía sau sớm đã có hai cô gái cùng nhau đuổi tới, cô quay đầu lại, dùng cơ thể chặn tầm mắt hai người họ, không muốn cho họ phát hiện ra đứa bé trốn trong góc nhỏ kia.
“Đúng là cô thật, tôi còn cho rằng cô đã xấu hổ ૮ɦếƭ luôn rồi chứ, hoá ra vẫn còn có mặt mũi mà sống cơ à?” Lý Mạn Ni đến gần, nâng cằm, khóe môi mang theo cừu hận và châm chọc, “Lẽ ra cô nên ૮ɦếƭ đi, người dơ bẩn như cô sống trên đời, quả thực chính là dư thừa, thật sự là làm ô uế không khí nơi này, ô uế đôi mắt chúng tôi rồi.”
Từng câu từng chữ đều ác độc, một người phụ nữ bị sự ghen tức làm cho mờ mắt, hiện tại chỉ có thể đi công kích người khác, làm tổn thương người khác, như vậy mới có thể phát tiết hết bực dọc của mình, làm cho mình thấy sảng khoái.
“Con đàn bà hạ tiện này,” một người phụ nữ hơi lớn tuổi xông đến, vung tay tát vào mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm ôm mặt, dùng sức cắn môi, cô phải nhịn, nhất định phải nhịn, bằng không sẽ làm con sợ.
“Mẹ, đừng nhiều lời với hạng đàn bà này làm gì nữa, loại đàn bà này căn bản là ai cũng có thể làm chồng, hạ tiện muốn ૮ɦếƭ, nghe Luật nói, hiện tại cô ta đang làm gái, một đứa vì tiền mà Bán th*n, không đáng để mẹ động tay động chân đâu, dơ tay đấy."
Đôi môi đỏ mọng cùa Lý Mạn Ni thốt ra những lời cay nghiệt, hoá ra là mẹ con, mẹ Lý hình như đang vô cùng tức giận, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Nhược Tâm, quả nhiên từ trong xương đã thấy hạ tiện.
Bà khinh thường nhổ một bãi nước bọt, cái gì mà hình tượng phu nhân, hoàn toàn không còn bóng dáng, hiện tại bà ta đâu giống phu nhân, rõ ràng chính là một người đàn bà đanh đá mới đúng.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đột nhiên lại cười, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, trong mắt có cái gì như hơi nước ở ngưng tụ, đáng thương hai người, mà cũng đồng cảm với hai người.
“Cô đang cười cái gì?” Lý Mạn Ni hỏi, cô ta bị điên rồi sao? Lúc này còn cười?
“Tôi đang cười các người đấy.” Hạ Nhược Tâm buông tay, giọng lạnh đi, cô nhìn về phía mẹ của Lý Mạn Ni, “Vị phu nhân này, bà nói tôi quyến rũ chồng người khác, là hạ tiện, như vậy, bà quên thân phận của tôi lúc trước rồi à? Nếu không phải có con gái bà, như thế nào tôi lại trở thành vợ trước, nếu nói là hạ tiện, như vậy, con gái bà so với tôi không phải còn lợi hại hơn sao, đúng, tôi hạ tiện, nhưng tôi ấy, cũng là học từ con gái bà thôi."
Giọng cô cực nhẹ, nhưng mà, bên trong lại đầy sự châm chọc, bị hắt hủi lâu rồi, trái tim sớm đã ૮ɦếƭ lặng, nếu còn không học cách bảo vệ mình, như vậy, làm sao cô có thể sống dưới bàn tay của bọn man rợ ăn thịt người không nhả xương ấy, làm sao kiếm được tiền, làm sao sống để chăm sóc cho con?
Bọn họ không phải Sở Luật, bọn họ không có khả năng cứu con gái cô, cho nên, cô không nợ họ cái gì, cũng không cần bọn họ cái gì.
“Cô……” Mẹ Lý bị nói đến nghẹn họng, cũng có một ít nan kham, xác thật, Hạ Nhược Tâm nói đều là sự thật, bà ta không còn gì để phản bác, rốt cuộc, ai cũng biết, thân phận của Hạ Nhược Tâm bốn năm trước đúng là vợ của Sở Luật, mà Lý Mạn Ni, lúc ấy đúng là kẻ thứ ba, quen Sở Luật khi anh đã có gia đình rồi, mặc kệ Sở Luật và Hạ Nhược Tâm sau đó tại sao lại ly hôn, con gái bà vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái danh kẻ thứ ba này.
“Đó là cô không biết xấu hổ đi quyến rũ đàn ông của người khác, mà Sở Luật yêu con gái tôi, căn bản không phải cô, cũng chỉ có con gái tôi mới đủ tư cách là Sở phu nhân.”
Mẹ Lý lại hất cằm, khinh miệt cười lạnh, mà Lý Mạn Ni đứng ở một bên, lạnh lùng cười.
Hai mẹ con, đều dùng ánh mắt ăn thịt người, hận không thể ăn thịt *** móc hết tim gan phèo phổi của cô.
“Yêu, nếu yêu, tại sao hai người còn đuổi theo tôi tới tận đây?” Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng buồn cười với cái chữ "yêu" trong miệng mẹ Lý, cô vỗ nhẹ lên mặt, mặt cô dễ đánh đến vậy à? Hấp dẫn người ta đánh đến vậy à?
Vậy đến đi.
Lý Mạn Ni bị cô nói cho nghẹn họng không thốt nên lời, mà mẹ Lý cũng tức đến phát run, bọn họ không biết, lúc này, ở một góc nhỏ nào đó, có một đứa trẻ đứng run lẩy bẩy, nó gắt gao cắn chặt môi, ôm chặt Pu'p bê trong ***, nhưng mà, đôi mắt lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Lý Mạn Ni, nhớ kỹ dáng vẻ hai người.
Hai kẻ này bắt nạt mẹ bé, bé vừa tiến lên một bước, rồi lại lùi ra sau
“Tiểu Vũ Điểm là bé ngoan, đã đồng ý với mẹ là không đi ra, vậy không thể đi ra, bằng không mẹ sẽ tức giận,” bé nhỏ giọng nói, để Pu'p bê ở dưới cămg, nhưng mà, giữa cơn run rẩy, lông mi ướt đẫm, nước mắt lăn xuống.
“Hạ Nhược Tâm, tôi nố cho cô hay, đừng có mà xuất hiện bên người Sở Luật nữa, bằng không, nhà họ Lý chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu,” mẹ Lú để lại một câu cảnh cáo, rồi kéo tay Lý Mạn Ni bỏ đi.
“Mạn Nii, chúng ta đi, nếu nó dám không biết xấu hổ xuất hiện trước mặt Sở Luật, mẹ sẽ tìm người đánh gãy chân nó, cào rách mặt nó ra.” Lý Mạn Ni cười gật đầu một cái, khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm.
Hai người phụ nữ kia cuối cùng cũng nhục nhã đủ rồi, hoặc có lẽ là mắng chửi hả giận rồi, hoặc giả như không thể tức giận nổi nữa, nhưng những chuyện này dù sao cũng chẳng có liên quan gì tới Hạ Nhược Tâm, cô thả tay xuống, sau đó xoay người, đi đến phía sau cái thùng kia.“Tiểu Vũ Điểm, ra đây với mẹ nào.” Cô vươn tay ra, tuy rằng bị đánh, nhưng trước mặt con gái, cô vĩnh viễn đều cười.
“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm nhỏ giọng gọi cô, sau đó thân thể be bé lùn xủn từ từ đi ra, gắt gao ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, con Pu'p bê cũng rớt xuống đất.
“Mẹ ơi, mẹ có đau không, Tiểu Vũ Điểm thổi cho mẹ……” Tiểu Vũ Điểm thổi lên mặt Hạ Nhược Tâm, đôi mắt vốn sáng ngời nay đã phủ một tầng nước
“Mẹ không đau, không cần thổi đâu con,” cô lau khô nước mắt trên mặt con, lúc này mới nhặt con Pu'p bê rơi trên đất kia lên, phủi bụi, thả lại vào *** con, tay xoa đầu bé.
Đều là cô không tốt, xem đi, làm Tiểu Vũ Điểm khóc rồi.
“Chúng ta đi về nhé,” cô không nhắc lại chuyện vừa rồi, những chuyện đó là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến con, con chỉ cần biết có mẹ thương con là được rồi.
Cô ôm con lên, quay về bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn nép vào vai Hạ Nhược Tâm, nhắm mắt, nhưng khuôn mặt nhỏ của bé lại nhiều thêm mấy phần cảm xúc, mà những cảm xúc đó, dáng lẽ ra không nên xuất hiện trên khuôn mặt một đứa bé con, dường như bé đột nhiên trưởng thành hơn không ít.
Hai tay bé nắm chặt, sau đó buông ra, nắm áo Hạ Nhược Tâm, không muốn buông tay.
Bệnh viện, tiêm xong, Tiểu Vũ Điểm đã mệt nên ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm ngồi bên giường bệnh, để con Pu'p bê sang một bên, sau đó dém lại chăn cho con.
“Cô Hạ……” giọng nói của bác sĩ nhẹ đi rất nhiều, như sợ đánh thức đứa bé đang ngủ.
“Làm sao vậy, bác sĩ?” Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, một nửa bên mặt vẫn hơi sưng, bất quá, hiển nhiên bác sĩ cũng là người thông minh, cũng không có hỏi nhiều, dù sao cô như vậy, ông đã nhìn thành quen, dường như mỗi lần đến trên người cô đều có vết thương, mà ông không rõ, cô thật sự không đau sao?
“Là như vậy, Hạ tiểu thư,” bác sĩ vội vàng thu hồi cảm xúc, “Ngày mai vị Sở tiên sinh kia sẽ qua xem Tiểu Vũ Điểm, sau đó bàn về chuyện phẫu thuật, cho nên, mong cô chuẩn bị trước một chút.”
Bác sĩ nói xong, lại không phát hiện Hạ Nhược Tâm đã cứng đờ người.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị tốt,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, lại xoay người đi, nhẹ nhàng vỗ vai con, hơi có chút xuất thần, Tiểu Vũ Điểm, con biết không, ngày mai là con có thể nhìn thấy ba rồi, tuy rằng ba vẫn không biết sự tồn tại của con, cũng sẽ không nhận con, nhưng con biết không? Vô tình, ba đã cứu con.
Tuy rằng trong lòng vẫn thấy khổ sở, nhưng cô vẫn cười như cũ, cười thanh đạm, cũng cười thỏa mãn, cô chẳng cần gì cà, chỉ cần con gái cô là đủ rồi, cho dù trên lưng có phải mang bao nhiêu tiếng xấu đi nữa. Cô đặt tay lên mặt, vừa chạm vào, cảm giác đau đớn đã ập tới, bất quá, chỉ cần con gái được bình an khoẻ mạnh, người ta đánh cô bao nhiêu cái cũng được.
“Tiểu Vũ Điểm, bảo bối của mẹ, con phải ngủ cho ngoan, phải dũng cảm, biết không? Chúng ta sẽ được rời khỏi đây sớm thôi, về sau sẽ không còn tổn thương nữa,” tay cô đặt trên mặt con, nơi khoé mắt có một giọt nước lăn xuống, cô vội vàng vươn tay, giọt nước kia dừng lại ngay trên mu bàn tay cô, sau đó loang ra.
“Về sau con sẽ không còn phải chịu khổ nữa, con sẽ sống rất lâu, mẹ còn chưa đưa con đi học đâu, mẹ biết, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, nhất định sẽ là học sinh giỏi."
Cô cười, nhưng trên mặt lại chảy xuống từng hàng nước lạnh băng.
Cô tưởng cuộc sống là đơn giản, nhưng không.
Nếu thật sự có cái gì khổ, như vậy đều để cô nhận hết đi, con gái cô còn quá nhỏ, cô chỉ mong nó được bình an mà sống, mãi cho đến lớn, ánh sáng nhu hoà ngoài cửa sổ chiếu vào hai mẹ con, tựa hồ cũng muốn truyền cho họ một chút ấm áp.
Thế giới của hai người quá lạnh, thật sự.
Trong nhà họ Sở, lúc này, Lý Mạn Ni bất an ngồi ở trên sô pha không nói không rằng, mà ba mẹ Sở cũng tới, trầm mặc không nói gì.
“A Luật, con thật sự quyết định rồi à?”
Tống Uyển đi tới, duỗi tay vỗ vai con, tuy rằng hiện tại anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt bà, Sở Luật vẫn chỉ là con bà thôi, mà bà không muốn con làm chuyện nguy hiểm như thế.
“Đúng vậy, mẹ, con muốn cứu đứa bé kia, hơn nữa, bác sĩ nói rồi, chỉ là lấy một ít tủy, sẽ không để lại di chứng gì đâu. Mọi người có thể yên tâm,” Sở Luật nói.
Chỉ là một cuộc tiểu phẫu thuật mà thôi, chẳng khác gì rút máu lắm, lúc đăng ký, cũng đã hứa rồi, nếu tìm được anh, anh cùn chẳng có lý do gì để từ chối, hơn nữa anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.
“Luật……” Lý Mạn Ni nhẹ nhàng cắn môi, kéo áo Sở Luật, cô cũng không muốn anh đi, dù sao đây cũng là chuyện làm tổn hại thân thể.
Sở Luật trầm mặc mím môi, mà cha anh, Sở Giang, ở một bên, lúc này là lúc thích hợp nhất để mở miệng, cũng là người có quyền quyết định nhất.
Sở Giang đứng lên, đi qua, ôm lấy vai vợ, “Chuyện này anh đồng ý,” giọng ông vô cùng trầm, Tống Uyển kéo tay áo Sở Giang, bà bảo ông tới là để khuyên con trai không phải để ông tới quạt gió đốt lửa.
Đồng ý, đồng ý cái gì, nếu vạn nhất làm không tốt, con bị thương thì làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có mình Sở Luật là con thôi.
“Sở gia phải có người đảm đương, hơn nữa, kia vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, chúng ta nên cứu nó, mặc kệ có phải người quen hay không, tóm lại, đó đều là sinh mệnh, nếu xét nghiệm ra anh cũng thích hợp, đừng nói là A Luật, anh cũng sẽ đi.”
Tống Uyển nghe tới đứa bé ba tuổi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, buông thõng tay xuống, đúng vậy, chỉ là một đứa bé mới lên ba thôi, nếu con trai mình không cứu nó, như vậy, có lẽ đứa trẻ kia sẽ không thể sống được.
Bà vốn là người lương thiện, hiện tại lại nghe thấy đó chỉ là một đứa bé, sớm đã mềm lòng.
“Thật sự không có gì nguy hiểm sao?” Bà vẫn không yên tâm hỏi lại. “Thật sự sẽ không có nguy hiểm, thật sự sẽ không có việc gì sao?”
“Mẹ, mẹ có thể yên tâm, sẽ không có việc gì,” Sở Luật nghiêm túc cam đoan, anh là người làm con, cũng không muốn để mẹ phải nhọc lòng, nhưng mà, anh cũng là một người đàn ông, cũng có trách nhiệm của mình.
Anh nắm chặt tay Lý Mạn Ni, đôi mắt trầm đi rất nhiều, là cô nói cho ba mẹ đúng không?
Lý Mạn Ni phát hiện Sở Luật nhìn mình bằng đôi mắt trách cứ, cũng không thể qua mặt, “Em xin lỗi, Luật, em chỉ không muốn anh làm chuyện nguy hiểm.” Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, như vậy, chỉ còn cách gọi bố mẹ chồng tới, cô khuyên anh không được, nhưng ai ngờ, ngay cả bố mẹ chồng cũng không khuyên được anh, ngược lại còn bị anh thuyết phục.
Sở Luật siết chặt tay Lý Mạn Ni, tuy cũng không tính là tức giận, nhưng đúng là có chút không vui, ann không thích cảm giác như vậy, anh thích khống chế hết thảy, nhưng không thích bị người ta tính kế, điều đó khiến anh cảm thấy áp lực, cảm thấy thiếu không khí, anh cũng có quyền tự chủ của mình, chứ không phải bị người ta kiểm soát.
Đặc biệt là chuyện cứu người này, từ khi bắt đầu, cũng đã quyết định.
“Ngày mai con sẽ đi gặp đứa bé kia, nếu không có gì ngoài ý muốn, như vậy cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành sớm, đứa bé kia không còn nhiêif thời gian nữa.”
“Được rồi,” hai vợ chồng ông Sở gật đầu một cái, hai người tay vẫn đan nhau, đối với quyết định của con trai, bọn họ không khuyên gì nữa, chỉ đồng ý.
Mà Lý mạn hơi rũ mắt, “Vậy ngày mai em đi cùng anh,” cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trên mặt là nụ cười thiện lương tới cực điểm, cô sẽ đi cùng anh, nhìn xem đứa bé kia trông như thế nào mà có thể khiến cho anh không màng nguy hiểm để cứu.
Tuy bác sĩ cũng đã sớm nói rằng không có gì nguy hiểm, nhưng làm sao cô có thể yên tâm.
“Có thể,” Sở Luật gật đầu, xem như đáp ứng yêu cầu của cô, chỉ đến nhìn đứa trẻ kia thôi, cô muốn đi thì tuỳ cô.
Sáng sớm, Lý Mạn Ni giúp Sở Luật thắt lại cà vạt, cô ngẩng đầu, dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có thể thấy được đêm qua, cô cũng không ngủ ngon.
“Yên tâm, anh không có việc gì,” Sở Luật vươn cánh ôm cô vào lòng, đạm thanh an ủi, bất quá, trái tim cứng rắn của anh mềm đi đôi chút, vì sự thiện lương và săn sóc của cô, có được một người vợ như vậy, anh, còn có cái gì mà không thỏa mãn.
Lý Mạn Ni nghẹn ngào một tiếng, sau đó ôm lấy eo anh.
“Luật, em yêu anh, cho nên, anh nhất định không thể rời bỏ em.” Giọng nói của cô mang theo một ít khó chịu khàn khàn, mà Sở Luật theo thói quen ôm lấy bả vai cô, không nói yêu, cũng không nói không yêu.
“Anh không bỏ đi đâu, em yên tâm,” anh cho rằng lời mình cam đoan sẽ là cả đời, có khi, có lẽ, nhưng lời cam đoan như vậy anh không làm được.
Bệnh viện, Hạ Nhược Tâm mặc cho con cái váy mới mua, lại ngồi xổm xuống, để bé đi một đôi giày Pu'p bê nhỏ, lúc này, bàn chân nhỏ kia một chút cũng không lộn xộn, trước kia bé rất khó chịu lúc đi giày.
“Làm sao vậy, sao hôm nay lại ngoan ngoãn để mẹ đi giày cho thế, trước không phải cứ như là sắp đem bán con đi à” ôm con từ trên giường bệnh xuống, cô nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ mềm của con.
“Bởi vì, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi à, cho nên, về sau sẽ nghe lời mẹ nói,” tiếng nhỏ mà lanh lảnh, trên mặt cũng là sự nghiêm túc, giờ bé là người lớn rồi, về sau sẽ bảo vệ cho mình và mẹ.
Đúng vậy, con lớn rồi, Hạ Nhược Tâm hôn mũi con, thật đúng là không biết bé học được ở đâu mấy cái ý nghĩ kỳ quái này.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ của con.
“Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ lời mẹ dặn chưa?
“Rồi ạ, nếu thấy một chú rất cao, lớn lên rất đẹp trai, mặt lại khó ở, nhớ phải cười, phải lễ phép, còn có một cái……” Nói tới đây bé lại cảm thấy môi mình khô khốc, “Nếu gặp lại một dì xinh đẹp, cũng phải lễ phép."
Tay cô nựng lấy mặt con, thỉnh thoảng còn nghiêm túc dặn dò, bé nhất định phải ngoan mới được, bé sợ chú kia không thích bé, sẽ không cứu bé, đây là cơ hội duy nhất của họ, nếu không, hai mẹ con họ thật sự chỉ có chờ ૮ɦếƭ.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan, sẽ gọi chú với dì” bé ngượng ngùng cười, kỳ thật. Có khi bé rất xấu hổ, bất quá, lời mẹ nói, bé đều sẽ nghe.
Hơn nữa, bé vốn là một đứa trẻ ngoan, mấy dì hộ sĩ ở bệnh viện đều rất thích bé, cho nên, chú kia nhất định cũng sẽ thích bé.
“Như vậy mới ngoan, là con ngoan của mẹ,” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng điểm trán con, sau đó đội mũ lên cho con, đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu như vậy, xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù con cô không có tóc, cho dù nó có bị bệnh, nhưng vẫn như cũ là một đứa bé trọc đầu khiến người ta thương.
Cô kéo tay con đi ra ngoài, mà ở cửa bệnh viện, lúc này có một chiếc xe hơi cao cấp dừng lại, từ bên trong là một đôi nam nữ tài sắc vẹn toàn.
“Sở tiên sinh, Sở phu nhân, hai ngừoi đã tới,” viện trưởng tự mình đi ra nghênh đón hai người, rốt cuộc Sở Luật hiện tại có thể nói là long đầu lão đại ở nơi này rồi, đương nhiên, thân phận đặc thù. Làm ông cũng có chút thụ sủng nhược kinh, huống chi, hôm nay anh tới với tư cách là một người hiến tuỷ, càng khiến ông cảm thấy ngoài ý muốn.
Không giống chuyện mà anh có thể làm đâu
“Xin chào,” Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, ở bên ngoài, anh vĩnh viễn đều là người trầm tĩnh khiến người ta không cách nào tiếp cận. Lý Mạn Ni khoác tay Sở Luật, đi cùng anh vào trong.
Phòng VIP vô cùng yên tĩnh, lúc này, Sở Luật ngồi ở chỗ kia, anh đã làm xét nghiệm kiểm tra toàn thân rồi, cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh, chỉ tiêu đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.
Mà lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, người hộ sĩ dắt tay một đứa trẻ đi vào, đứa bé kia nhỏ cực kỳ, cánh tay bé tí xíu còn ôm con Pu'p bê. Trên đầu bé đội một cái nón kết vô cùng đáng yêu, mơ hồ có thể nhìn thấy, bé không có tóc.
Lý Mạn Ni đầu tiên nhìn thấy con Pu'p bê kia, cô ta bỗng thấy không thoải mái, con Pu'p bê kia không phải đã được nhìn trúng rồi sao? Sao lại về tay đứa nhỏ này?
Đến khi tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đứa bé.
Cô liếc mắt một cái, trong đầu chỉ toàn những tiếng ong ong, cái gì cũng không còn nghe được nữa.
Đứa bé kia cực kỳ xinh đẹp, có lẽ là do bị bệnh đã lâu, bàn tay cũng như khuôn mặt đều tái nhợt không có tí huyết sắc, nhưng dù có như vậy thì bé vẫn vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp, mắt to, lông mi dài cong vút, cái môi nhỏ hơi mím lại, hình như có đôi chút sợ hãi, cũng có một ít căng thẳng.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Mạn Ni, bé chỉ cúi đầu, lại nhìn sang Sở Luật.
Mà Lý Mạn Ni chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, cô nhìn chằm chằm vào đứa bé đang từ từ đi về phía họ, khuôn mặt này, khuôn mặt này, sao có thể, sao có thể giống người phụ nữ kia đến thế, tuy ngũ quan hiện giờ vẫn còn non nớt, nhưng từ trên mắy đã có thể nhìn thấy bóng dámg của Hạ Nhược Tâm, cô không nhìn lầm, tuyệt đối không nhìn lầm, khuôn mặt của người phụ nữ kia cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Như vậy đứa né này là, cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.
Tiểu Vũ Điểm được hộ sĩ dắt tới trước mặt Sở Luật, Sở Luật vừa thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cũng hơi giật mình một chút, đứa nhỏ này lớn lên có chút giống Dĩ Hiên lúc còn nhỏ, tuy rằng thời gian đã qua hai mươi mấy năm, tuy giờ anh cũng chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của Dĩ Hiên lúc ấy, nhưng mà, đôi mắt to tròn ấy anh vẫn ghi tạc trong lòng, trước nay chưa từng quên.
“Con tên là gì?"
Anh đứng lên, sau đó cảm thấy ngoài ý muốn, laii ngồi xổm xuống, đối với đứa nhỏ này phá lệ lại muốn thân cận, bé lớn lên rất xinh đẹp, giờ nhỏ vô cùng, vật nhỏ yếu ớt, nhéo sẽ hỏng không.
Tiểu Vũ Điểm đứng im, môi mím lại, một câu cũng không nói.
“Tiểu Vũ Điểm, tới, gọi chú với dì đi.” Hộ sĩ nhẹ nhàng giật tay bé, cũng có chút căng thẳng. Đứa nhỏ này không phải ngày thường rất có lễ phép sao, cái miệng nhỏ cũng rất ngọt, sao hôm nay lại chẳng nói gì, rốt cuộc là làm sao vậy?
“Con tên là Tiểu Vũ Điểm à, cái tên nghe rất hay,” Sở Luật vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt bé, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại lui ra phía sau một bước, tránh bàn tay anh.
Bàn tay Sở Luật khựng lại giữa không trung, nửa ngày mới nắm chặt, sau đó rơi xuống, anh có thể cảm nhận được đứa nhỏ này không thích anh, nhưng vì sao lại không thích anh, bọn họ mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, hay là bởi vì khuôn mặt của anh làm trẻ con sợ.
“Xin lỗi, là trẻ con sợ người lạ,” hộ sĩ cẩn thận giải thích, Tiểu Vũ Điểm ôm Pu'p bê, nắm tay hộ sĩ, đứng im.
“Không sao, tôi hiểu mà,” Sở Luật đứng lên, lại ngồi xuống, anh sờ lên mặt, mình trông đáng sợ lắm à? Lại khiến cho trẻ con sợ.
“Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về thôi, chào chú với dì đi con.” Hộ sĩ dắt tay Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, nếu không đi nhanh, một chốc không biết ông chủ Sở này có tức giận không nữa, còn có Sở phu nhân kia, nhìn Tiểu Vũ Điểm bằng đôi mắt thật sự là kinh dị, cứ như muốn ăn tưoi Tiểu Vũ Điểm luôn vậy.
Tiểu Vũ Điểm cắn môi, sau đó cô buông lỏng tay hộ sĩ, cúi lưng chào hai người.
“Cám ơn chú,” giọng nói nho nhỏ không có sức lực đúng là làm người ta cảm thấy đau lòng.
“Đi thôi, về tiêm nào,” hộ sĩ nắm tay bé, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, đứa nhỏ này hiểu chuyện,
“Vâng,” Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nắm tay hộ sĩ đi ra ngoài, chân ngắn nên đi cực chậm, lúc ra tới cửa, bé quay đầu lại nhìn Sở Luật một cái, lông mi hơi động, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay