Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 59

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Cám ơn.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, thả con gái xuống dưới, cánh tay Tiểu Vũ Điểm tự động nắm lấy góc áo mẹ mình, bé ngẩng đầu nhìn bánh ngọt trong tay Hạ Nhược Tâm, còn *** đôi môi nho nhỏ, bé muốn ăn.
Hạ Nhược Tâm đi tới cái bàn còn trống duy nhất, nhưng mà, khi cô vừa định ngồi xuống thì một cậu phục vụ lập tức đi tới, chắn trước mặt mẹ con cô, “Rất xin lỗi, vừa rồi chỗ này đã có người đặt sẵn rồi.”
Hắn cảm thấy rất có lỗi với Hạ Nhược Tâm và cô bé đáng yêu dưới chân Hạ Nhược Tâm, để một cô bé phải đứng thì rất là ác độc, nhưng mà hắn chỉ có thể thầm than vận may của mẹ con hai người không tốt, vốn dĩ hai người có thể ngồi bàn này, nhưng không khéo là hôm nay nó đã bị khách quen đặt trước.
Tiểu Vũ Điểm nhìn cái bàn kia, sau đó ngẩng đầu, nắm chặt góc áo Hạ Nhược Tâm.
“Không sao, chúng tôi ngồi chỗ nào cũng được.” Hạ Nhược Tâm dẫn con gái đi đến chân cầu thang, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi lên đùi mình, trong tay cầm cái bánh ngọt đó.
“Ăn đi, Tiểu Vũ Điểm.”
Cô đặt bánh ngọt ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, thật ra ở chỗ nào cũng được, hai người không để ý, mà ăn xong bánh ngọt thì lại phải trở lại bệnh viện, còn chỗ ngồi đó, có lẽ là một cặp tình nhân, và có lẽ, bọn họ còn cần chỗ đó hơn mẹ con cô.
“Mẹ ăn.” Tiểu Vũ Điểm đẩy tay Hạ Nhược Tâm, đẩy bánh ngọt cách xa mình một chút. Nhưng mà, ánh mắt của bé vẫn nhìn chằm chằm bánh ngọt, thỉnh thoảng còn *** đôi môi nhỏ bé.
“Mẹ không đói, cho nên cái này là của một mình Tiểu Vũ Điểm, nếu không ăn hết, mẹ sẽ giận.” Hạ Nhược Tâm sờ gương mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đút cho bé ăn, thật ra cô cũng muốn ăn, chẳng qua, bây giờ cô sẽ dành tất cả bánh ngọt cho con gái.
Mà phía sau, cánh cửa nhà hàng lại mở ra một lần nữa, một cặp đôi với vẻ ngoài xuất chúng đi vào, người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, tuấn tú cao quý, người phụ nữ lại xinh đẹp trong trẻo, cả người đều là hàng hiệu, đúng là có thể nói là một cặp do trời đất tạo nên.
“Luật, may mà anh gọi điện đặt trước, nếu không thì chúng ta sẽ không có chỗ ngồi rồi, hôm nay thật là nhiều người.” Lý Mạn Ni thầm đếm số người xung quanh, hôm nay có nhiều người có cùng ngày sinh nhật như vậy sao?
Sở Luật tiến về phía trước, anh sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn, một người hay tính kế, đương nhiên sẽ an bài tất cả ổn thoả, cũng chính là hành trình của bọn họ, còn có chỗ ngồi thế này.
“Sở tiên sinh, Sở phu nhân, xin hỏi hai người muốn dùng gì?” Rất rõ ràng, bọn họ là khách quen ở chỗ này, nhìn thấy bọn họ, nhân viên trong quán sẽ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Sở Luật đưa thực đơn cho Lý Mạn Ni ở đối diện, “Em muốn ăn gì thì chọn đi.” Nói xong, anh tuỳ tiện bắt chéo hai chân, khí chất cao quý, thậm chí còn có phụ nữ nhiều tuổi ngắm anh, nhưng mà, bởi vì anh đã có bạn gái cho nên chỉ có thể lén lút nhìn trộm chứ không dám có hành động gì thêm.
“Cái này đi, Luật, anh cảm thấy thế nào?” Lý Mạn Ni nhìn trúng cái bánh ngọt hai tầng vô cùng xinh xắn. Bánh ngọt được trang trí rất tinh xảo, muốn làm được cái bánh như thế này, cần phải có tay nghề rất giỏi và rất nhiều tiền để mua nguyên liệu, đương nhiên còn cần rất nhiều tiền để mua được nó.
“Ừ, lấy cái đó đi.” Sở Luật gật đầu, cũng không phản đối, hôm nay, cô muốn gì cũng được, anh không có ý kiến, chỉ cần cô muốn, anh sẽ cho cô, coi như là bồi thường vì mấy ngày nay anh đã lạnh nhạt với cô.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sở Luật, bé ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, nhìn chằm chằm Sở Luật, là bọn họ ςướק bàn của mẹ con bé, để mẹ bé phải ngồi ở đây, mà bé, sẽ nhớ kỹ gương mặt người đàn ông đó.
Bé lại cúi đầu ăn bánh ngọt mà Hạ Nhược Tâm đút, sau đó, trên bàn kia, xuất hiện một cái bánh ngọt vô cùng lớn, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ nhìn thoáng qua, đối với bé mà nói, lớn hơn nữa cũng không bằng cái bánh ngọt nhỏ trong tay mẹ bé, còn nữa, lớn quá bé cũng ăn không hết, sẽ làm bụng nhỏ nổ mất.
Hai ly R*ợ*u vang được bưng lên bàn, Sở Luật đặt một ly vào trong tay Lý Mạn Ni, hai người giống như vợ chồng mới cưới, hưởng thụ không khí ngọt ngào khó có, nhưng mà, trên mặt người đàn ông đó vẫn không có biểu tình gì, thế nhưng hai mắt của anh đã ôn hoà hơn trước rất nhiều, thói quen nhiều năm làm cho anh có sự kiên nhẫn với Lý Mạn Ni nhiều hơn người khác, cũng săn sóc nhiều hơn người khác.
“Luật, cám ơn anh.” Lý Mạn Ni chớp mắt, giống như là muốn làm cho người ta nhìn thấy nước mắt chuyển động trong mắt cô, thể hiện rằng cô là một người phụ nữ dễ cảm động và dễ thoả mãn.
“Đồ ngốc, cám ơn cái gì, chúng ta là vợ chồng.” Tay anh đặt trên mặt cô, ngón tay với các vết chai nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đáy mắt là đau lòng và áy náy, gần đây, đúng là anh đã có lỗi với người vợ này.
Anh bị ma quỷ chiếm lấy đầu óc rồi sao.
Đôi môi anh mím chặt, có lẽ, chuyện giữa anh và người phụ nữ kia, đã xong rồi, người như vậy không đáng để anh lãng phí nhiều thời gian như vậy, thậm chí là bỏ bê người vợ thương yêu mình.
“Luật, em rất rất yêu anh, anh có yêu em không?” Lý Mạn Ni nắm tay Sở Luật đặt trên mặt mình, hình như cô gái nào cũng thích nói lời yêu, đều hỏi đàn ông về yêu, yêu cầu đàn ông phải yêu, cũng muốn có được tình yêu của đàn ông, con gái không chỉ cần hành động thể hiện tình yêu, mà còn cần lời nói phát ra từ miệng.
Yêu? Gương mặt Sở Luật co rút một chút, anh bắt đầu cảm thấy mê man, anh có yêu cô không? Thật ra, ngay cả anh cũng không biết, anh yêu Dĩ Hiên, bởi vì từ nhỏ cô đã là người vợ mà anh lựa chọn, đó là sự kiên trì trong lòng anh, nhưng mà bốn năm qua đi, thậm chí anh đã quên mất trên đời này còn có một người như vậy, có thể nhớ, cũng chỉ là Dĩ Hiên với dáng vẻ trước đây, gương mặt tròn như quả táo trông rất đáng yêu, mà dáng vẻ sau khi lớn lên của cô lại làm cho anh cảm thấy mơ hồ.
Anh yêu Lý Mạn Ni, có lẽ là vậy, nếu không phải yêu, sao anh có thể cưới cô, nhưng mà có khi anh lại quên mất sự tồn tại của cô.
Nhưng mà, nếu cô muốn nghe anh nói.
Sở Luật nắm chặt tay Lý Mạn Ni, nói một cách máy móc, “Đương nhiên là anh yêu em, không yêu thì sao có thể cưới em được chứ?” Bàn tay hai người ở chung một chỗ, hình ảnh như vậy, thật sự sẽ làm cho người ta cảm thấy rất tốt đẹp, một đôi yêu nhau, môn đăng hộ đối, vẻ ngoài tương xứng, không phải một bức tranh xinh đẹp thì là cái gì, mà bức tranh này, thật sự chỉ có thể dùng chữ xinh đẹp để hình dung.
Từ khi đi vào, bàn tay bọn họ chưa từng tách ra, cho đến khi bọn họ rời đi, vẫn không tách ra, đúng là một đôi vợ chồng vô cùng ***, làm cho người khác vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.
“Đã ăn no chưa?” Hạ Nhược Tâm lau bơ dính trên mặt con gái, đôi mắt có chút bi thương, thì ra, là bọn họ, cô đã nghe thấy tình yêu của bọn họ, cũng nhìn thấy tình yêu của bọn họ.
Anh, đúng là yêu cô ấy, mà đối với anh, Hạ Nhược Tâm chỉ là một món đồ chơi, một món đồ vật này nọ mà thôi, hoặc có thể chỉ là một cô gái nhà giàu, rõ ràng đã sớm biết, đã sớm hiểu, nhưng mà, lòng của cô vẫn đang đau.
“Mẹ, không khóc, Tiểu Vũ Điểm thổi thổi...” Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng còn thổi vào mắt cô, bởi vì, khi bé đau, mẹ đều làm như vậy. Mà bây giờ, mắt của mẹ đau, cho nên bé phải thổi cho mẹ, thổi thổi rồi sẽ không đau.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con gái, cô hít hít cái mũi, cười với con gái, “Cục cưng, đoán sai rồi, mẹ không đau, là cát bay vào mắt mẹ thôi, vừa rồi sau khi Tiểu Vũ Điểm thổi cho mẹ, hạt cát cũng biến mất, cho nên mẹ tốt lắm rồi, ừm, chúng ta về được chưa? Nếu dì y tá không thấy Tiểu Vũ Điểm thì sẽ rất đau lòng.” Cô dỗ con gái, chỉ sợ con gái sẽ khóc cùng mình, cô đứng lên, đặt Tiểu Vũ Điểm xuống đất.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà cũng dùng hai tay che chắn gương mặt nhỏ nhắn của mình.
“Làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm nhìn thấy động tác kỳ lạ của con gái, vì sao lại che mặt, chẳng lẽ là đau răng sao?
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ôm mặt như vậy luôn, mấy dì đó sẽ nhéo má Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm nói có chút tủi thân, mặt của bé bị y tá nhéo rất đau, không phải chỉ nhéo một cái đâu, thậm chí còn nhào nặn nữa, thậm chí, còn có người hôn đầy nước miếng lên mặt bé, rất rất rất khó chịu.
Nhưng mà, mẹ đã dạy bé phải biết lễ phép, cho nên, bé chỉ có thể để bọn họ hôn, để bọn họ nhào nặn, để bọn họ nhéo mặt bé.
“Đó là bởi vì mọi người thích Tiểu Vũ Điểm mà.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, cô cảm thấy rất an ủi, người trong bệnh viện đối xử với Tiểu Vũ Điểm rất tốt, cho nên, có khi, buổi tối cô về quá muộn thì sẽ có người ở chung với con gái của cô, nếu không, cô sẽ lo lắng cho đứa nhỏ này rất nhiều.
“Thật sao?” Tiểu Vũ Điểm thả tay xuống, mở to đôi mắt tròn xoe, bởi vì thích mới nhéo má bé sao, kỳ quá đi.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ gương mặt con gái, “Con có thấy mấy dì nhéo má Tiểu Hoa, hôn Tiểu Hoa không?” Tiểu Hoa mà Hạ Nhược Tâm nói, là đứa nhỏ bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm, nhưng mà, đứa bé đó đã xuất viện, Tiểu Hoa là đứa bé có vẻ ngoài bình thường, cho nên y tá không nhiệt tình với bé cho lắm, cho nên mới nói con gái của cô có được gương mặt đáng yêu như vậy cũng rất có phúc, chẳng lẽ thật sự có thể lợi dụng gương mặt này thật sao?
“Không có.” Tiểu Vũ Điểm thành thật gật đầu, đúng vậy, bé chưa từng thấy.
Thì ra, bị nhéo chính là thích, bé ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, nhìn chằm chằm bánh ngọt hai tầng trên cái bàn kia, hình như là chưa ***ng vào chút nào, mẹ nói, không thể lãng phí thức ăn, cho nên bé thường ăn hết bánh ngọt, vì sao chú và dì đó không biết quý trọng cơ chứ, còn là cái bánh ngọt nhìn ngon như vậy.
Bé vùi đầu vào lòng Hạ Nhược Tâm, không muốn nghĩ tới cánh bánh ngọt lớn đó nữa.
Bọn họ rời khỏi nhà hàng, Hạ Nhược Tâm vội vàng dùng quần áo quấn chặt con gái, đi bộ một lát là tới nơi rồi, cô hôn lên mặt con, Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hàng mi rất dài, sau đó nhắm mắt lại, sức khoẻ của bé rất kém, bây giờ đã mệt đến nỗi không thể nói được nữa, nhưng mà bàn tay vẫn nắm chặt lấy áo mẹ mình.
Một chiếc xe màu đen chạy qua bên người hai mẹ con, Hạ Nhược Tâm xoay người để gió thổi vào lưng mình, cô quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy hình dáng một đôi nam nữ đang ôm nhau rất chặt.
Ở trong xe, hai người đang hôn nhau kịch liệt, một người muốn bồi thường, một người lại không muốn tách ra, hai người đều gấp gáp muốn đòi lấy thân thể của nhau, quần áo bị rút bớt, ngay tại trong xe, bắt đầu T*nh d*c nóng bỏng như có thể thiêu đốt cả hai người.
“Luật...” Ngón tay Lý Mạn Ni cấu chặt vào vai Sở Luật, thừa nhận nhiệt tình của anh, khoé môi khẽ nhếch, cô đã thành công.
Sở Luật nhắm mắt, sau đó mở to, cô gái dưới thân hình như không còn là Lý Mạn Ni nữa, mà đổi thành một người phụ nữ khác, gương mặt đỏ ửng khi phải thừa nhận tĩnh cảm mãnh liệt, không ngừng thở gấp, cảnh tượng động lòng người như vậy, hình như lâu rồi anh chưa nhìn thấy.
Trái tim anh đập rất mạnh, động tác lại chưa từng ngừng lại, đôi mắt lại càng thêm u ám, cho nên, cảm giác mê đắm trên mặt anh cũng bị thay thế, tự chủ ૮ɦếƭ tiệt của anh, đáng lẽ là nó không nên xuất hiện ở nơi này.
Lý Mạn Ni chìm đắm bên trong nhiệt tình của Sở Luật, không biết lúc này bọn họ có thể có con hay không, nếu có thì tốt rồi, thì tốt rồi.
Mà một đêm như vậy, mê loạn tim ai, rõ ràng mắt ai.
Ngày hôm sau, trong công ty của tập đoàn Sở Thị, Sở Luật đang ở trong văn phòng của mình, không ngờ, hôm nay anh lại im lặng đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng rít thuốc, mà trên bàn đã có một đống tàn thuốc, đương nhiên còn có công việc của anh, là rất nhiều văn kiện chưa được xử lý.
Đỗ Tĩnh Đường đi đến, vội vàng dùng tay phe phẩy trước mặt, mùi TL rất nồng, gần đây anh họ bị nghiện TL rất nặng, có phải như vậy là quá nhiều rồi không, nếu cứ như vậy, anh đây không *** cũng sẽ bị ngộ độc theo.
“Anh họ, nếu anh và chị dâu muốn có con thì anh không thể cứ *** như vậy được, đứa nhỏ phải được nuôi dạy tốt chứ.” Đỗ Tĩnh Đường nói xong, ngón tay Sở Luật liền dừng một chút, dập tắt *** trong tay, đôi mắt u ám lại không có chút cảm xúc nào.
Đúng là một tảng đá mà, còn càng ngày càng cứng rắn.
Đỗ Tĩnh Đường vui vẻ lật mở hợp đồng trên bàn, nhiều như vậy, trời ơi, có phải gần đây việc buôn bán của bọn họ lại tốt hơn không, tốt đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
“Anh họ, chừng nào thì anh đến bệnh viện, bệnh viện bên kia lại gọi tới, nói bệnh tình của đứa nhỏ kia, hình như là chuyển biến xấu hơn rồi, con bé đó vẫn còn đang chờ anh cứu mạng đó.” Đỗ Tĩnh Đường nhắc nhở Sở Luật, chỉ sợ anh sẽ quên mất chuyện này, mạng người là quan trọng nhất, cũng không thể qua loa.
Dù sao thì cũng là một mạng người, Đỗ Tĩnh Đường thật sự sợ là Sở Luật đã quên.
Xử lý xong mọi chuyện thì anh sẽ đi, Sở Luật ngồi vào ghế, đương nhiên là anh không quên, nhưng mà, anh cần phải xử lý xong mọi chuyện thì mới có thể đi, nếu không thì ai làm việc này đây.
Đương nhiên còn có, chuyện của người phụ nữ kia, anh bắt đầu chán ngấy thân thể của mình rồi, nhưng anh cần phải tách khỏi nó, cảm giác như vậy, Mạn Ny cũng có thể cho anh, buổi tối hôm đó là minh chứng rõ ràng nhất, anh cũng có thể tiếp nhận Mạn Ni.
Sở Luật nhanh chóng giải quyết văn kiện, trong mắt anh, ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có công việc, Đỗ Tĩnh Đường nhàm chán kéo tóc, còn dám nói bản thân không phải người máy, anh không phải thì ai phải chư.
Trong bệnh viện, lại là một đêm đen tối, Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái, bệnh của con bé lại ngày càng nặng thêm, thậm chí còn bắt đầu sốt liên tục, rất vất vả với lui sốt được, vừa mới khóc rồi ngủ mất.
Vài ngày sau sẽ bắt đầu giải phẫu.
“Đừng lo, Tiểu Vũ Điểm, tin mẹ đi, con sẽ khoẻ lên rất nhanh, rất nhanh, là chúng ta có thể rời khỏi nơi này, có thể về nhà, cũng không còn đau nữa.” Hạ Nhược Tâm cắn chặt mu bàn tay, ra sức mà cắn, thậm chí là cắn đến nỗi chảy máu, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc nất lên, cô cầm lấy ví tiền bên cạnh, đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài, cô phải ra ngoài, phải đi làm việc, nếu không phải công việc đặc biệt đó thì một thân một mình như cô sẽ không gánh vác nổi số tiền thuốc men khủng khiếp như thế.
Trên đường rời khỏi bệnh viện, có không ít y tá nhỏ giọng bàn tán, sau đó lén lút chỉ vào người cô.
“Mấy cô đoán xem, cô ấy làm việc gì? Rõ ràng là vẻ ngoài rất nghèo khổ, vì sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy? Tôi nhớ lần đầu phải đóng tiền thuốc, cô ấy còn không có tiền, mấy ngày sau mới trả đủ.”
“Buổi tối cô ấy mới đi ra ngoài, chẳng lẽ mọi người còn không đoán được sao, phụ nữ cần phải làm gì mới có thể kiếm được tiền chứ?” Một y tá khác nói.
“Ừ, đúng vậy, thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy trên người cô ấy có vết thương, rõ ràng là làm chuyện đó.”
“Được rồi, đừng nói nữa, cô ấy sẽ nghe thấy đó, cô ấy cũng rất đáng thương rồi, chúng ta không nên nói như vậy nữa, dù sao thì cô ấy cũng vì con gái của mình, có thể làm được như vậy vì con gái của mình thì tôi cũng không chán ghét công việc của cô ấy nữa, chúng ta chỉ cần biết rằng, cô ấy là một người mẹ tốt là được rồi, tình thương của mẹ, đúng là vĩ đại nhất, sau này nếu ai dám nói xấu cô ấy, tôi sẽ tuyệt giao.”
Những người khác cũng gật đầu, bởi vì, mọi người thấy, mọi người hiểu, cho nên mới cảm thấy đồng tình, mới không cảm thấy Hạ Nhược Tâm thấp hèn, không biết xấu hổ, bởi vì, Hạ Nhược Tâm không phải vì bản thân mà là vì cô con gái đáng thương của mình.
Hạ Nhược Tâm che kín miệng, vội vàng chạy về phía trước, đúng vậy, đều là vì con gái, cô không sợ người khác cảm thấy mình thế nào, nghĩ như thế nào, chỉ cần con gái của cô có thể khoẻ mạnh, bán bản thân thì sao, cho dù không còn sống nữa thì cô cũng không hối hận.
Lau sạch nước mắt trên mắt, nở nụ cười chua sót, nhưng mà cười như vậy rất miễn cưỡng, cô không muốn cười, nhưng vẫn phải cười.
Bởi vì, cô cần phải làm như vậy, đây là công việc của cô, là thứ giúp cô có thể kiếm tiền thuốc cho con gái.
Thay một bộ váy vô cùng ngắn, cô ngồi trong đại sảnh, thất thần nhìn mọi thứ, chỗ nào cũng là tiếng cười, không biết thật giả.
Trầm Vi ngồi bên cạnh Hạ Nhược Tâm, trong tay là một ly R*ợ*u vang, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lắc đều nó, không phải cô không cảm thấy nơi này rất giả tạo, cô đặt ly R*ợ*u bên môi, nhẹ nhàng mở miệng, nhẹ nhàng cười nhạo, còn có chút châm chọc.
Nhưng mà, lại có người thích như vậy, đối với bọn họ mà nói, bọn họ không cần chân thực, có lẽ nơi này thực sự rất dơ bẩn, nhưng mà bọn họ đều thích vẻ đẹp bên ngoài của nó, và xem nhẹ dơ bẩn xấu xa bên trong.
Buông ly R*ợ*u trong tay, Trầm Vi dựa vào ghế sô pha, “Cô có thể nói cho tôi biết một chuyện không, nếu người đàn ông kia hối lỗi, muốn quay đầu lại tìm cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”
“Cô sẽ tha thứ cho anh ta sao? Sau khi anh ta tổn thương cô như vậy, khi cô sống không bằng ૮ɦếƭ, anh ta bỏ cô, khi cô bị thương, anh ta cười nhạo cô, khi cô cần giúp đỡ, anh ta giễu cợt cô, nói cho tôi biết đi, cô sẽ tha thứ sao?”
Ngón tay Trầm Vi gõ nhẹ vào ly R*ợ*u bên cạnh, từ ‘cô’ này, không biết là đang nói Hạ Nhược Tâm, hay là bản thân cô ta.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, cười chua sót, “Không có tha thứ. Bởi vì, chuyện đó là không thể nào, đã bắt đầu hận thì cũng sẽ chấm dứt bởi hận thù, mà tôi lại không nghĩ nhiều như thế, cũng không nghĩ tới chuyện có thể tha thứ cho ai hay không.”
“Bởi vì, cái gì cũng có thể là quá khứ.”
Còn nữa, không thể nào lại tha thứ, cho nên vì sao cô lại phải nghĩ đến chuyện đó? Cho dù là có một ngày như vậy, thì cũng đã bước qua nhau, một lần bỏ qua, có khi chính là cả đời.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên cánh tay trái của mình, đây là minh chứng tốt nhất.
Tay cô, vĩnh viễn cũng không thể tốt lên được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc