Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 58

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Kỳ thật cuối cùng anh muốn chỉ là nỗi thống khổ của cô mà thôi.
Lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô lần nữa, ngón tay của anh nắm chặt, thậm chí đều không thèm để ý sức mình cũng có thể P0'p nát xương tay của cô.
Đối với một người phụ nữ không có yêu, anh có thể làm được tàn nhẫn vô tình như thế, chỉ là không có biết, tay của anh càng nắm chặt, tim của anh càng đập nhanh, thậm chí có chút đau, người phụ nữ này kéo lên cảm xúc chân thật nhấy, cũng là đáng sợ nhất.
Kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, anh nhanh chân đi ra ngoài, thậm chí, không để ý người phụ nữ bên cạnh có thể đuổi theo bước chân của anh hay không.
Lên xe, anh mở cửa xe ra, lạnh giọng ra lệnh, cô là anh dùng tiền mua được, anh muốn thế nào cũng có thể, Hạ Nhược Tâm xoa cổ tay của mình, ngồi ở trong xe, cô cúi đầu xuống, sờ cổ tay sưng đỏ, xoa một chút.
Lại là nhà này, lại là đối đãi tàn nhẫn, xé đi của cô, như là phát tiết, anh căn bản không để ý cô có thể tiếp nhận hay không, có ưa thích hay không, có tự nguyện hay không.
Anh ςướק bóc tất cả cảm quan của cô, Hạ Nhược Tâm cắn thật chặt mu bàn tay của mình, ngoại trừ tiếp nhận bên ngoài, cái gì cô cũng không thể ngăn cản.
Có lẽ, đây chính là thứ cô nên nhận, là cái giả phải trả cho người đàn ông từng yêu, cô nhắm lại hai mắt, không có cảm giác, cái gì cũng không có, cô chẳng qua là coi mình đã ૮ɦếƭ rồi, dùng thân thể của mình trả nợ cho con gái, cô thiếu anh, mà con gái của cô cũng thiếu anh.
Thấy cô như là người ૮ɦếƭ, tay Sở Luật đặt trên bờ vai cô, dùng sức nắm, một tiếng đè nén ngẹn ngào yếu ớt vang lên, sau cùng cô vẫn nhịn được, cô không ngừng lắc đầu, chỉ hi vọng dạng Tra t** này, nhanh chóng qua, cô không muốn, cũng không tiếp tục suy nghĩ, đến khi nào nhục nhã này mới có thể kết thúc, chẳng lẽ, cứ không ngừng nghỉ như vậy, thẳng đến ngày cô ૮ɦếƭ?
Hiển nhiên người đàn ông kia không muốn buông tha cô, càng thêm dùng sức, thậm chí tàn nhẫn, chỉ muốn bức ra cảm giác của cô, chỉ là, anh giống như không biết, cô đã sợ hãi, đã sợ hãi cùng anh làm chuyện như vậy rồi.
Năng lực chịu đựng của một người phụ nữ là có hạn, Hạ Nhược Tâm là người, cô cũng biết. Khi nhận nhiều tổn thương cuối cùng lúc lau vết thương, mới phát hiện, muốn trở lại, khi đó khó thế nào.
Kích tình qua đi, Sở Luật lãnh đạm ngồi ở một bên ***, Hạ Nhược Tâm bắt đầu mặc quần áo của mình, trên bờ vai có dấu vết xanh tím, nhìn có chút thấy mà giật mình, anh chưa từng dịu dàng với cô như vậy
"Tóc của cô là chuyện gì xảy ra?" Sở Luật mới ngồi ngay ngắn, rất chán ghét kiểu tóc kỳ lạ của cô hôm nay, không dài không ngắn, rõ ràng là tóc giả, anh là cùng người lên giường, mà không phải nhựa cây.
"Không có gì, chỉ là giả mà thôi, không phải như vậy càng tốt hơn, càng có thể mới mẻ sao?" Hạ Nhược Tâm mặc xong quần áo, đứng ở trước mặt anh, cố ý nói nhẹ, đối với cô mà nói, trên đời này vốn không có bao nhiêu thật.
"Sở tiên sinh, có phải anh nên trả tôi tiền lương hay không." Cô vươn tay của mình, cô trả thân thể rồi, như vậy, có phải anh cũng nên trả thù lao cho cô hay không, con gái cô còn ở trong bệnh viện, rất cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, có tiền, Tiểu Vũ Điểm có thể trị bệnh, có thể ăn đồ ngon, cũng có thể uống sữa, bệnh viện là nơi không đáy, cô kiếm nhiều, giống như cũng không đủ sửa cái lỗ hổng kia.
Cho nên, cô đòi tiền, cô còn muốn rất nhiều tiền.
"Thấp hèn!" mắt đen Sở Luật càng thêm ám một chút, anh đùa cợt lên tiếng, thân thể Hạ Nhược Tâm cứng ngắc, cô không nói lời nào, tay vẫn đặt ở trên không trung, giống như anh nói, không cần mặt mũi, thấp hèn tới cực điểm.
"Tôi biết tôi tiện, bời vì, tôi rất cần tiền, không có tiền, tôi không có khả năng sống sót: "Cũng sẽ không thể cứu Tiểu Vũ Điểm, mà câu này cô vĩnh viễn không có khả năng nói ra.
Sở Luật lấy ví từ trong *** ra, rút ra mấy tờ, ném vào mặt cô, thậm chí đều tạo thành một vết cắt, rất đau.
"Cầm tiền, mau lăn ra ngoài, đừng có để tôi nhìn thấy mặt mũi cô, buồn nôn." Anh ném ví tiền của mình xuống đất, hai tay dùng sức nắm chặt, đều có thể nghe được đốt ngón tay của anh đang không ngừng vang lên cành cạch.
Hạ Nhược Tâm nhịn xuống đau đớn trong mắt, ngồi xuống dưới đất nhặt số tiền kia, từng tờ từng tờ, cẩn thận nhét vào trong túi sách của mình, lúc này mới từng bước một ra ngoài, ánh mắt khẽ nhìn qua ánh mắt anh, lạnh lẽo.
Cô lộ ra nụ cười khó coi, anh đối với cô cho tới bây giờ đều như thế, coi như từng có dịu dàng, cũng giống như, cũng là vì để cho cô nhảy vào hãm lại.
Cô nên sớm hiểu người đàn ông này không yêu cô, mà cô cũng yêu sai, cho nên, hiện tại cô không thương, không thương, cô chỉ thíchTiểu Vũ Điểm, chờ Tiểu Vũ Điểm tốt, bọn họ rời đi nơi này, rời đi nơi này thật xa, sẽ như cuộc sống trước kia, tuy rất kham khổ, nhưng rất hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu, trên mặt có ý cười hoảng hốt, cuộc sống như vậy thật tốt, cô sẽ không xa cầu quá nhiều, bời vì, cô không tham lam ", trước kia cũng bởi vì quá tham lam, cho nên, mới có thể để cho mình như thế, rơi xuống tình cảnh như thế này, mà bây giờ sẽ không, cô sẽ không yêu cầu thứ không thuộc về mình, cũng sẽ không dùng tất cả để yêu một người đàn ông.
Trước kia yêu, rất nhiều.
Cô từng bước từng bước rời đi, trên mặt có tái nhợt, sắc mặt của cô cho tới bây giờ đều không có tốt hơn, một đầu tóc giả, hiện tại cũng rối loạn, như là một mụ điên.
Một người phụ nữ đột nhiên đứng ở trước mặt của cô, giống như ở chỗ này chờ cô rất lâu.
Cô dừng lại bước chân mình, ánh mắt mơ màng nhìn người trước mắt, bờ môi mím chặt.
Quả nhiên là cô, giọng người phụ nữ mang theo sắc nhọn, biểu tượng dịu dàng cũng bị đánh phá.
"Hạ Nhược Tâm, cô thật không biết xấu hổ, vậy mà câu dẫn chồng của người khác!" Người phụ nữ nhanh chân đi tới, bộp một tiếng, giơ tay tát tới, Hạ Nhược Tâm không kịp phản ứng, trên mặt đã truyền đến đau rát, cô bưng kín mặt mình, trong con ngươi có một loại thương tổn.
Kỳ thật, cô không biết xấu hổ, bời vì, người kia là chồng của người khác, mà cô vừa rồi còn từ trên giường của anh xuống.
"Hạ Nhược Tâm, tại sao cô có thể, đó là chồng của tôi, cô lại câu dẫn anh ấy, ngươi đếcô có biết cái gì gọi là vô sỉ không, cái gì gọi là thấp hèn không?" Lý Mạn Ni có chút điên cuồng hô hào, cô ta thật muốn xé nát gương mặt này: " Cô thật sự là ai cũng có thể làm chồng, rời khỏi đàn ông liền sống không nổi đúng không? Sao cô không đi ૮ɦếƭ đi, bốn năm trước, cô làm ra chuyện ác tâm như vậy, sao cô còn có mặt mũi mà sống? Nếu tôi là cô, tôi đã sớm nhảy lầu ૮ɦếƭ rồi, sống trên cõi đời này làm người buồn nôn."
Nếu như không phải tận mắt thấy, không có người biết Tổng tài phu nhân tập đoàn Sở Thị ôn nhu hiền lành cũng sẽ có một mặt điên cuồng như vậy, cũng sẽ nói ra lời ác độc như vậy thì.
Hạ Nhược Tâm chậm rãi buông tay của mình xuống, trên rõ ràng dấu năm ngón tay, mặt của cô, gần đây bị đánh rất nhiều lần, cô đã không cảm giác đau.
Chỉ là, lòng của cô, lại vẫn đau đớn.
Không phải đau ૮ɦếƭ lặng và không đau, thì ra, sẽ còn đau.
"Bốn năm, chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, không phải cô biết sao?" Hạ Nhược Tâm cứ mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, bốn năm trước cô hận, thế nhưng bốn năm sau, cô đã không có hận, bời vì, hận quá mệt mỏi, cô học được việc yêu chính mình, cũng yêu con gái cô.
Lý Mạn Ni mất tự nhiên, chẳng qua, lòng tràn đầy cừu hận, cô ta duỗi ngón tay chỉ Hạ Nhược Tâm, có loại điên cuồng hoàn toàn che mất.
"Cô rời đi Sở Luật, rời đi chồng tôi, tôi không cho phép cô câu dẫn anh ấy, cô cút, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không."
"Cô không hiểu Sở Luật sao? Cô không hiểu rõ anh ấy sao?" Nhón tay trước mắt kém chút chút đâm vào mắt Hạ Nhược Tâm, mà lông mi thật dài của cô ẩn hiện lạnh buốt, ai nói, cô muốn tiếp nhận những thứ này.
Cô cũng không muốn, cũng không nguyện ý.
Nếu như, có thể, cô muốn rời khỏi người đàn ông này càng xa.
"Cô đây là ý gì?" Lý Mạn Ni dùng sức hít một hơi, cuối cùng thu hồi ngón tay, nắm quần áo mình, không nên trách cô ta đã mất đi bình tĩnh, bời vì gần đây cô ta bị ép điên rồi.
Sở Luật như gần như xa, cha mẹ Sở thị thỉnh thoảng hỏi tình huống bụng cô ta, còn một lần nữa nhìn thấy cô, Hạ Nhược Tâm, càng làm cho cô ta không có cách nào tiếp nhận, người phụ nữ nào đều được, nhưng không thể với cô, không thể.
Hạ Nhược Tâm khẽ cười một tiếng, cười có chút tang thương: "Chuyện người đàn ông kia muốn, cô có thể ngăn cản, hay là tôi có thể sao?"
Sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm trắng bệch, cô nói đúng, từ trước đến nay Sở Luật đều là người duy ngã độc tôn, anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn, anh sẽ ra bất kỳ thủ đoạn để đạt được, mà anh không muốn, anh cũng có thể ra bất kỳ thủ đoạn hủy đi, giống như bốn năm trước anh hận Hạ Nhược Tâm, triệt để hủy cô, chỉ là, cô còn sống, thậm chí, con là nguy cơ trong hôn nhân của họ, cô ta sợ chính mình sẽ biến thành một Hạ Nhược Tâm khác.
Cô ta sợ mình mất đi Sở Luật, mất đi tất cả hiện tại.
Nhất là bời vì Hạ Nhược Tâm, bốn năm nay Sở Luật đều không có quên.
Mặc dù cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng toàn thân Lý Mạn Ni vẫn không ngừng run rẩy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể nhịn chuyện như vậy, chồng mình vậy còn có gút mắc cùng vợ trước mà cô ta cũng không ngoại lệ.
"Cô không cần lo lắng, chẳng mấy chốc tôi sẽ rời đi, vị trí của cô không có người có thể ςướק đi, tôi cũng không phải cô." Hạ Nhược Tâm có chút thê lương nhếch khóe môi của mình, từng bước từng bước rời đi, tay của cô nhẹ nhàng vuốt mặt mình, trên mặt vẫn đau đớn như cũ.
Chờ Tiểu Vũ Điểm của cô tốt, cô sẽ đi, rời đi những người này thật xa, cô muốn chỉ là yên ổn sinh hoạt, mà những người này, hiển nhiên cũng không để cho cô sống sót, mặc kệ là Sở Luật, hay là Lý Mạn Ni, đều thế.
Mà Lý Mạn Ni đứng ngay tại chỗ, nhìn Hạ Nhược Tâm rời đi, sắc mặt vẫn khó coi, một cái tát căn bản không thể làm cho tức giận của cô ta biến mất, nếu như không phải vì thân phận của cô ta, cô ta thật muốn liều lĩnh đánh ૮ɦếƭ cái ngời đàn bà không biết xấu hổ này.
Chỉ là, cô ta đã quên, cô ta cũng là loại đàn bà không biết xấu hổ, hiện tại tất cả bắt đầu lần nữa, cô ta đã quên lúc trước chính mình, kỳ thật ςướק chồng của người khác, chiếm hôn nhân người khác, hủy gia đình người khác.
Cô ta quay đầu nhìnnhà của Sở Luật, nếu như không phải tự mình cô ta tới nơi này, lại tận mắt nhìn thấy, như vậy không phải mãi mãi cũng không biết, anh đã phản bội cô ta, phản bội hôn nhân của bọn họ.
Cô ta hơi hơi ngẩng đầu lên, phần môi nếm được nước mắt cực mặn, cô ta sẽ không để cho anh rời đi, mà cô ta cũng không thể tin tưởng người phụ nữ kia nữa, cô ta sẽ dùng hai tay mình đoạt lại tất cả.
Hiện tại không mất đi, không có nghĩa mãi mãi sẽ không mất đi.
Mà cô ta chỉ tin tưởng mình!
Sau khi Sở Luật vào nhà, anh thấy trên bàn có chiếc bánh kem, mi tâm nhăn lại một chút, tạo thành một chữ xuyên. Tại sao ở đây lại có chiếc bánh kem, anh đưa tay lên đỡ trán, mới phát hiện, gần đây anh không có để ý đến vợ mình.
“Luật, anh đã trở về.” - Lí Mạn Ni ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy thắt lưng anh, cô cũng không có giống với một người vợ thấy chồng mình vượt quá giới hạn, liền cãi lộn, cô ta cũng không có phát giận với bất kì người nào, cô ta sẽ dùng biện pháp của chính mình, vì cô ta biết rõ nhược điểm của Sở Luật ở nơi nào.
“Hôm này là ngày gì vậy? Sao lại có bánh kem?” - Sở Luật nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thật sự không tài nào nghĩ ra lý do gì để cô làm bánh kem, không phải sinh nhật cô, cũng không phải sinh nhật anh.
“Anh quên rồi sao, vài hôm nữa là kỉ niệm ngày chúng ta kết hôn, bởi vì em biết gần đây anh bận nhiều công việc, nên em muốn tổ chức sớm thì tốt hơn.” "tay cô ta vuốt ve càng thêm gấp một chút, trong giọng giống như mang theo một loại cứng rắn nho nhỏ.
Trên mặt Sở Luật nhanh chóng lóe lên một chút áy náy, xoay người ôm lấy thân thể của cô ta, đây là thói quen bốn năm của anh, thói quen quan tâm cô, thói quen đối với cô tốt, cũng là thói quen sủng cô, thói quen, tự cho là yêu cô.
Chỉ là gần đây, anh lại có chút xem nhẹ, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ kia, anh sẽ không "Thật xin lỗi, gần đây công ty có chút chuyện, chờ hết bận anh sẽ đền bù tổn thất: " Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Mạn Ni, lại không có phát hiện, khóe miệng Lý Mạn Ni hiện ra nụ cười trào phúng.
Xem nhẹ cô ta, lại để ý người phụ nữ khác, Luật, anh thật sự cho là mọi chuyện đều có thể giấu diếm cả đời, lúc anh ở cùng cô ta, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới em sao?
"Anh đưa em ra ngoài: " Anh kéo tay Lý Mạn Ni, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, xác thực, bọn họ đã lâu không có cùng nhau ăn một bữa cơm, Nói đi rồi lại nói lại, đêm nay hắn sẽ cho cô một đêm đặc biệt, anh không phải một người lãng mạn, cũng không có từng dỗ ngọt bất kì người phụ nữ nào, có một số việc, anh sẽ không nói ra.
"Được: " Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe môi lộ ra y cười rộng lượng, Luật, kỳ thật, em không sao, em chỉ là quá nhớ anh, cô ta dựa đầu vào cánh tay chồng mình, lông mi thật dài lóe lên mất mát, cũng bị Sở Luật bắt được, tay trái của anh lại nắm chặt lần nữa, hình như gần đây anh có chút vô tình rồi.
Ôm eo cô, hai người ngồi lên xe, qua nhà hàng bọn họ thường xuyên tới.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi, coi như chỉ có một tay có lực, nhưng cô cũng không có cảm giác mệt, chỉ cần là con giá của cô, cô có thể ôm, trên đầu Tiểu Vũ Điểm vẫn mang theo chiếc mũ, thỉnh thoảng cúi đầu chơi với bé con.
"Đói bụng sao? Tiểu Vũ Điểm?"ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt nhỏ gầy của con gái, hôm nay, Bảo Bảo không có ăn gì, mà bệnh tình của con bé so với trước kia, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó dựa đầu mình vào vai Hạ Nhược Tâm: " Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn bánh kem: "Giọng mềm nhũn lộ ra một chút bất lực, nếu như không phải có Hạ Nhược Tâm, có khả năng cả ngày cô bé sẽ không một câu, cô bé càng ngày càng gầy, cũng càng ngày càng không thích nói chuyện.
"Được, mẹ mua bánh kem cho Tiểu Vũ Điểm, hình như sắp tới sinh nhật Tiểu Vũ Điểm: "Ôm con gái chặt hơn một chút, cô đi về phía trước, trước mặt có một nhà hàng cực kỳ sang trọng, tuy cô không có tiền, thế nhưng hàng năm sinh nhật con gái cô đều sẽ đi mua bánh kem ở nơi này, bời vì, Tiểu Vũ Điểm cực thích ăn ở đây.
Mẹ, không đúng, Tiểu Vũ Điểm đếm đầu ngón tay, mẹ, sinh nhật Tiểu Vũ Điểm còn thật nhiều đầu ngón tay, nhíu lông mày nhỏ, trí nhớ của co bé rất tốt, bời vì, trước đây không lâu cô bé mới ăn bánh kem, mẹ nói là sinh nhật của cô bé, thế nhưng sinh nhật không phải mỗi một năm đều có một lần sao? Vì sao sinh nhật của cô bé đến nhanh như vậy?
"mẹ sinh nhật sớm cho con: "Cô nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, thật sự là một nhóc tinh tường.
"Cảm ơn mẹ: " Hai tay Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, con mắt tròn cười cong cong.
Mở cửa nhà hàng kia, hôm nay gióng như rất nhiều người, cô tìm bốn phía một chút, chỉ có ở gần cửa sổ có một chỗ trống.
"Tiểu thư mời vào bên trong: "Phục vự lịch sự vươn tay, đón bọn họ vào, Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm đi tới chỗ bán bánh kem, chọn một bánh kem nhỏ, may bọn họ còn một chỗ ngồi, nếu không sẽ phải đứng.
Thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắntràn đầy hiếu kỳ, người nơi này rất nhiều, còn có tường thật trắng, cô bé duỗi tay nhỏ ra ngăn ở trước mắt của mình.
Thật sáng, còn có thật nhiều đèn, cô bé thích nơi này, nhưng vì nhiều người, cô bé có chút ngượng ngùng tựa vào trong *** mẹ, cô bé phát hiện có rất nhiều người đều nhìn lén cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi đỏ lên, càng tiến gần mẹ của mình, thỉnh thoảng lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp, miệng nhỏ đỏ hồng hơi bĩu lên, trong *** còn ôm bé con xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.
Mà đương nhiên mọi người đều là tán thưởng đứa bé Hạ Nhược Tâm ôm trong ***, đứa bé thật sự rất xinh đẹp.
Rất nhanh bánh kem xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, bánh kem nơi này đều làm tại chỗ, ngoại trừ có thể vừa ăn, còn có thể nhìn bọn họ biểu diễn, mà hiển nhiên, bánh kem nơi này cũng trở thành thứ cực nổi tiếng của nhà hàng.
"Đến, đây là của con: "Người nam trẻ tuổi đưa bánh kem nhỏ tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, tuy chỉ có một cái nhỏ, nhưng anh ta cũng làm rất tỉ mỉ.
"Cám ơn chú: "Giọng mười phần lễ phép, còn có dung nhan như hoa, làm cho người nam cho thêm lên một quả dâu, cô bé này lớn lên thật đẹp mắt, môi hồng răng trắng.
"Con gái của cô rất đáng yêu: "Anh ta cười với Hạ Nhược Tâm, chẳng những khiến người yêu, hơn nữa còn rất lễ phép, hiển nhiên dứa trẻ như vậy, rất dễ dàng để cho người ta ưa thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc