Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 52

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

- Mẹ, không thích đâu, không muốn Tiểu đồng chạm chân đâu.
Cô bé cong đôi môi bé nhỏ, duỗi hai tay ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm, không ngừng lắc lư cái đầu, cô bé không muốn như vậy.
Hạ Nhược Tâm khẽ xoa đầu con gái, chỉ là, ngón tay bỗng đột nhiên dừng lại, không dám vuốt ve thêm nữa.
Cô giấu tay ở sau lưng, trên ngón ta còn vương lại nhúm tóc mềm của con gái, trong lòng cô rất đau xót, càng ôm chặt lấy con bé hơn nữa.
- Mẹ, con sẽ nghe lời mà, không muốn Tiểu đồng chạm vào chân của Tiểu Vũ Điểm đâu, được không ạ? - Tiểu Vũ Điểm với lấy mái tóc của Hạ Nhược Tâm, cầm trên tay thỉnh thoảng nghịch lấy, cô bé yêu nhất là mái tóc của mẹ, vừa thơm thơm, đen nhánh, cô bé cũng muốn giống như mẹ mình, làm Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp.
- Được rồi. - Hạ Nhược Tâm gật đầu.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, muốn được ăn mì mẹ nấu. - Nghe được lời mình muốn nghe, cô cảm thấy rất vui mừng, ở nhà, Tiểu Vũ Điểm đã không còn sợ hãi như trong bệnh viện nữa.
Tiểu Vũ Điểm cũng đã thực sự không được ăn mì mẹ nấu từ lâu.
- Được, mẹ làm một bát cho con nhé.
Hạ Nhược Tâm trả lời, bế con bé trở lại trên giường, sau đó đặt con 乃úp bê trong lòng иgự¢ của mình, lúc này mới thong thả bước vào trong phòng bếp, kì thật từ lâu cô cũng chưa làm món mì lại.
Có khi, thật sự nhớ lại cảm giác trước kia, cô cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cùng một tô mì, bây giờ cũng thật là vậy đấy.
Bên trên một vái bàn không lớn, Hạ Nhược Tâm trút một ít từ bát của mình sang một cái chén nhỏ hơn đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vụng về cầm lấy đôi đũa, háo hức nhìn cái chén trước mặt, lúc cái chén đã đặt trước mặt, cô bé bắt đầu cúi miệng ăn ngon lành.
- Mẹ, ngon quá. - Tiểu Vũ Điểm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt cũng ngập tràn vẻ thỏa mãn.
Hạ Nhược Tâm nhìn ngắm con gái đang ăn trước mặt, ánh mắt lại đỏ au, cô vội vàng cúi xuống, cũng bắt đầu ăn, chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, chỉ cần một tô mì thôi, đối với họ đều là sơn hào hải vị.
Ăn xong, Hạ Nhược Tâm thu dọn sạch sẽ, trở về lại bên trong phòng, Tiểu Vũ Điềm đang một mình chơi với 乃úp bê, hiện tại con 乃úp bê đó hầu như là người bạn duy nhất của cô bé.
- Tiểu Vũ Điểm. - Cô ngời trên giường, ngón ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt con gái.
- Mẹ phải ra ngoài làm việc rồi, con ở nhà ngoan chờ mẹ về, được không nào?
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, bàn tay bé nhỏ túm chặt lấy áo mẹ, nói:
- Mẹ, có thể đưa Tiểu Vũ Điềm đi cùng không, giống như lúc trước vậy đó, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, ngồi một chỗ chờ mẹ, không làm phiềm mẹ đâu.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng giải thích với con:
- Chỗ mẹ làm không thể đưa Tiểu Vũ Điểm đến được, hơn nữa bâ giờ con đang bệnh, vì vậy ngoan ở nhà nhé. Nhưng mà mẹ hứa với Tiểu Vũ Điểm, xong việc mẹ sẽ nhanh trở về, không muộn quá đâu. - Ngón tay cô hơi run run lên, nụ cười trên mặt cô méo xệch đi.
Tiểu Vũ Điểm cắn nhẹ môi, cuối cùng gật đầu một cái.
Muốn mẹ về sớm, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngồi chờ mẹ về, cô bé ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong đôi mắt trong trẻo ươn ướt.
Đóng cửa lại, Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa ra vào, cô thật sự không còn cách nào khác là phải để đứa con ba tuổi ở nhà một mình. Người nhà đến một người còn không có, chỉ có một con 乃úp bê chơi cùng con gái của cô.
Tiểu Vũ Điểm ngồi trên giường, ôm chặt lấy con 乃úp bê trong иgự¢, sau đó thân thể bé nhỏ co rút lại.
Rốt cuộc cô bé chẳng thể nào nhịn được mà òa khóc lên, mà cô gái bên ngoài cửa cũng đang như thế.
Giữa mấy người đàn ông, Hạ Nhược Tâm ngồi đờ đẫn, một ly rượu đặt trước mặt cô, cô nhận lấy rồi uống vào, sau đó lớn tiếng ho khan, cô chưa bao giờ có thể uống được nhiều rượu đến vậy, nhưng mà bâ giờ rượu đối với cô mà nói, cô chẳng những muốn uống, mà còn muốn cười nữa cơ.
Cô tiếp tục uống thêm một ly, lúc cúi đầu xuống, nước mắt cô nhỏ vào bên trong ly rượu, mà bản thân nàng rõ ràng đã uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh cô, trước mặt cô cũng đang cười.
Một người đàn ông đặt ta lên đùi cô, thân thể cô bắt đầu trở nên run rẩy, bản năng của cô vẫn đang chống cự những tiếp xúc da thịt như vậ, nhưng khuôn mặt cô vẫn gượng cười, cười có chút đau khổ, với một chút nước mắt.
Mà cô cũng không biết rằng, ngay lúc này, một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy như hận không thể đem cô mà xé ra từng mảnh nhỏ vậy.
Sau khi mấy người đàn ông tàn cuộc, Hạ Nhược Tâm mới đứng lên, cặp lông mày của cô nhíu lại, ta đặt phía dưới phần dạ dày của mình, cổ họng cô đau rát, cô đi về phía toilet, mỗi một bước chân của cô như loạng choạng, Say hay tỉnh, chính cô còn không biết.
Đi vào trong toilet, cô nôn ra hết rượu trong bụng, đôi mắt nhắm nghiền lại, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhưng lúc phát hiện sau lưng cô có người, thân thể cô chợt rùng mình như tuyết tháng mười hai đang rơi, cứ như vậy mà rơi vào bên trong cổ họng của cô.
Gương mặt này...
Làm sao có thể, làm sao có thể là...hắn?
Sở Luật!
Cô xoay người, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, tránh đi ánh mắt của người đàn ông kia.
- Hạ Nhược Tâm!
Tiếng Sở Luật như rít qua từng khẽ răng, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác, bốn năm không gặp, hắn bâ giờ dường như còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn nữa, nhìn bộ dạng hắn gọi tên cô giống như hận không thể đem cô mà băm vằm ra hàng ngàn mảnh.
Sở Luật đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, bàn tay hắn nắm chặt lại, nếu hắn không làm như vậy thì hắn không chắc rằng mình có thể bình tĩnh mà không đi đến túm lấy cổ của cô mà Ϧóþ đến ૮ɦếƭ được.
Hắn cho rằng cô ૮ɦếƭ rồi, cho rằng cô đã mất tích, cho rằng cô đã lập gia đình, cho rằng, cô vẫn còn sống một cách đau khổ, hoặc có lẽ là đang làm ăn mày, hay cũng có thể là một giúp việc.
Hắn đã nghĩ tới hàng vạn kết cục của cô, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn sẽ không nghĩ rằng cô sẽ đến chỗ này, ngồi uống rượu cùng một đám đàn ông, để cho bàn tay bẩn thỉu ᴆụng chạm đến thân thể của cô, thậm chí còn có thể mặc kệ cho người nào đó chà đạp.
- Tại sao cô lại lựa chọn một công việc thấp kém đến vậy, tại sao? chẳng lẽ không có đàn ông cô không sống nổi hay sao?
Sở Luật tựa vào cửa, chặn cửa phòng rửa tay lại không cho phép ai tiến vào.
Thân thể Hạ Nhược Tâm run lên bần bật, trong ánh mắt cô hằn lên nỗi khó chịu, đã có nhiều người nói rằng cô thấp hèn, nói cô không biết xấu hổ, nhưng không ai có thể nói câu đó mà khiến cô tổn thương bằng những từ ngữ thốt ra từ miệng hắn, trái tim cô như bị xé toạc ra, chảy máu đau đớn.
- Tôi thấp hèn, trụy lạc, là đáng xấu hổ, là không biết xấu hổ đấy, thế nhưng có liên quan gì đến việc của ông Sở không? - Hạ Nhược Tâm gắng sức lấy lại bình tĩnh, cô không thể gục ngã trước mặt hắn được, cô thấp hèn, không biết xấu hổ, thế nhưng biến hắn trở bên như thế, là ai chứ?
Sở Luật đổ nhiên tiến lên một bước, duỗi bàn tay ra nắm chặt lấy cằm của cô một cách không thương tiếc, cũng không có chút nào là nhẹ nhàng, từ trước đến nay, hắn đối với cô, chỉ có thô lỗ, tàn nhẫn mà thôi!
- Không liên quan đến chuyện của tôi? Hạ Nhược Tâm, cô không được quên rằng, là cô lấy đi Dĩ Hiên của tôi, là cô huy hoại hạnh phúc của tôi, tôi còn không đủ hận cô sao?
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt cô, nhưng giọng của hắn lại lạnh như băng, hận ý đến như vậy, gần như đã phủ kín trời đất.
- Không phải anh đã có hạnh phúc rồi sao, anh đã có vợ con, còn tôi đã mất tất cả, vậ còn chưa đủ hay sao? - Cảm giác đau đớn trên cằm cô cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô bây giờ. Cô cũng lạnh lùng cười, cũng không sợ mà hỏi ngược lại hắn, dường như, người bất hạnh mãi mãi là Hạ Nhược Tâm chứ không phải là Sở Luật, coi như cô sai, nhưng cô chịu đựng đến vậy còn chưa đủ hay sao?
Một trái tim, một cánh tay trái, bây giờ còn có danh dự, thân thể của cô, tính mạng của con gái cô, như vậy còn chưa đủ hay sao?
- Đúng vậy, tôi có vợ... - Sở Luật khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng dường như hiện lên thứ gì, giọng càng lúc càng trở nên lạnh lùng:
- Coi như là tôi đã có vợ đi, nhưng mà, cô vẫn nợ tôi một mạng người đấy, cô có thể đưa Dĩ Hiên trở về cho tôi sao?
Câu chữ đấy như đâm thẳng vào màng nhĩ Hạ Nhược Tâm, là vì Hạ Dĩ Hiên hay là vì cô, giữa bọn cô rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, rõ ràng là, cho tới bâ giờ cô không có thiếu nợ ai thứ gì, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, mẹ, người anh kia, cả cô và Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ của cô nữa?
Nghĩ đến điều này, cô lại kiềm chế nỗi thù hận trong lòng, nhưng cũng không thể nào che giấu được, cô nắm chặt hai bàn tay, mỗi câu mỗi chữ cô đều thốt ra rõ ràng rành mạch:
- Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận, cái ૮ɦếƭ của Dĩ Hiên là tại tôi, là do mấy người đem tội danh ấy đổ lên đầu tôi, là chính cô ấy mượn tên tôi mà ra, tôi làm gì sai, làm gì sai chứ?
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đẩy Sở Luật ra:
- Thực xin lỗi, Sở tiên sinh,tôi còn phải làm việc, xin ngài tránh ra cho.
Hắn lạnh lùng, cô cũng có thể lạnh lùng, chỉ là sau khi thấy người đàn ông này, sự lạnh lùng đó khiến cho cô hoàn toàn như sụp đổ, bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, hắn đều là kẻ ςướק lớn nhất trong kiếp sinh mệnh của cô.
Thân thể Sở Luật nghiêng qua một chút, bởi vì một câu "Sở tiên sinh" lạ lẫm kia, hắn buông tay xuống, nhường cửa cho cô đi ra, nhưng trên mặt cũng hiển hiện vẻ bí hiểm.
Cô còn chưa ૮ɦếƭ, rất tốt, như vậy, thời gian ngày đêm hắn chìm trong nỗi thù hận không phải sẽ có thể trả lại cho cô rồi sao?
Quả nhiên là một người con gái hèn mạt, vĩnh viễn không biết được tự trọng là cái gì.
Đôi môi mỏng của hắn lại thốt ra câu nói tàn nhẫn, một hồi lâu mới ra được bên ngoài, mà cô gái đứng ở cửa chờ đi toilet, nhìn Sở Luật khó hiểu, rồi lại nhìn lên bảng hướng dẫn trên cửa, rõ ràng là toilet nữa mà, tại sao lai có người đàn ông đi ra. Cô ta đã tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rồi lại cười mờ ám, vừa rồi hình như còn có một cô gái vừa đi ra, chắc hẳn bọn họ đã làm điều gì mờ ám bên trong rồi, nhưng loại con gái ấy vốn là để làm việc đó mà. Con gái làm việc ở đây thì có người nào là trong sạch chứ.
Hắn hơi xoay người, nheo mắt lại nhìn theo hướng Hạ Nhược Tâm rời đi, trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt cô dường như có chút tối sầm đi.
Hạ Nhược Tâm thay áo quần xong, ngón ta cô vẫn còn đang run rẩy, cả thân thể cô cũng thế, cô đi ra ngoài, trái tim cô đập thình thịch khi thấy chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa.
Hắn muốn làm gì, rốt cuộc muốn làm gì? Cô rõ ràng cảm giác được, bên trong xe đang có ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cô, so với bốn năm trước, càng khiến cho người ta không thể nào trốn tránh.
Cô cắn môi, đi ngang qua chiếc xe kia, không dừng lại nửa bước, cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Giữa hai người hiện giờ giống như đang ở hai thế giới khác nhau, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn nữa, cô thực sự rất sợ, cực kì sợ phải trải qua tổn thương, đã một lần vạn kiếp bất phục, giờ còn phải thêm một lần nữa sao?
Trong lúc đó, bước chân của nàng hơi chậm lại, mắt chảy ra một dòng nước mặn chát, cô làm sao có thể quên được còn có Tiểu Vũ Điểm, cô có thể không cần con bé, nhưng con bé rất cần cô.
Cô quay người, chiếc xe đã biến mất tự bao giờ. Cô đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên đấy, không biết là muốn tránh mặt hay là rời đi.
Sở Luật đặt tay trên vô lăng, xe của hắn đang đỗ cách đó không xa, Hạ Nhược Tâm cũng không thể phát hiện, hắn kì thật cũng không rời đi, mà là đang lùi về xa, vẫn không buông tha cô, hắn cầm lấy một điếu thuốc, giữa làn khói mơ hồ, dường như suy nghĩ của hắn đang ba theo làn khói, đôi môi hắn nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng bí hiểm.
Hạ Nhược Tâm đi đến cửa ra vào nhà mình, vội vàng gõ cửa, liếc mắt nhìn thân hình nhỏ bé ấy, hai tay đang ôm lấy con 乃úp bê của cô bé, nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nở nụ cười ngọt ngào.
- Mẹ...
Hạ Nhược Tâm bỗng cảm thấy mũi mình cay xót, thân thể ngồi xổm xuống, nhìn thấy con gái với đôi mắt đỏ hoe, cô bé đã khóc mất rồi, ta của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vỗ về con gái nhỏ.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, cũng biết là mẹ đã trở về. - Tiểu Vũ Điểm nói rồi, chiếc miệng nhỏ nhắn lép nhép, sau đó liền leo lên cổ Hạ Nhược Tâm, nói:
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời không để mẹ phải lo lắng đâu ạ.
Hạ NHược Tâm bế con gái lên, thân thể cô khẽ lung lay, từ lúc nào, đến con gái cô còn không ôm lấy nổi.
- Mẹ... - Tiểu Vũ Điềm cố gắng ưỡn иgự¢ lên, tựa như một đứa bé đã lớn mà nói:
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, có thể tự mình đi được.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, dù lớn lên, cô bé vẫn là Tiểu Vũ Điểm của mẹ nó, vẫn là tiểu thiên sứ của mẹ nó. Cô nhẹ nhàng ngắt lấy đôi má trắng nõn nhỏ nhắn của con gái.
Tiểu Vũ Điểm tựa đầu của mình trên bờ vai của mẹ, bàn tay nhỏ bé dùng sức ôm cổ của cô.
Đem con gái đặt lên giường xong, cô mới là bưng tới một chậu nước, chuẩn bị cho con gái rửa chân.
Tiểu Vũ Điểm co bàn chân nhỏ, sau đó lại ôm chặt con 乃úp bê trong иgự¢.
- Tiểu Vũ Điểm, đưa chân ra nào. - Hạ nhược tâm ngồi ở trên giường, nói như ra lệnh, cô bé con vẫn tính khí như vậ, tuyệt không sửa đổi, vẫn là không để cho người khác ᴆụng chân của mình.
- Mẹ, Tiểu Vũ điểm ngày hôm qua tắm rồi, hôm nay không tắm có được hay không ạ? - Cô bé núp ở góc giường, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Hạ nhược tâm đem chậu nước đặt ở một bên, sau đó một tay với lấy con gái ôm vào trong иgự¢ của mình, mỗi một lần đều là như thế này, tính khí con gái cô thật sự so với cô còn cố chấp hơn, cái này giống như người nào kia chứ.
Tiểu Vũ Điểm có chút tủi thân nhìn Hạ Nhược Tâm, nhưng rồi lúc phát hiện sự kiên trì trong ánh mắt của mẹ, hiểu được nét mặt cô, rút cuộc cô bé cũng vươn bàn chân nhỏ của mình ra, đôi chân nhỏ mềm mại, hạ nhược tâm đưa tay kéo đôi chân nhỏ con gái đến, giúp cô bé tắm rửa.
- Mẹ, ngưa ngứa a... - Bàn chân nhỏ bé không ngừng đá lung tung, thậm chí, còn khiến nước trong chậu văng đến trên quần áo hạ nhược tâm, nhưng mà, hạ nhược tâm lại cười, chỉ có lúc đối mặt con gái, cô mới có thể nhẹ nhõm đến vậy.
Trên giường, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy 乃úp bê, đưa đôi chân nhỏ cẩn thận thu vào trong chăn, nói:
- Mẹ...
Cô bé đột nhiên quay đầu lại, gọi mẹ rồi ôm lưng hạ nhược tâm, hàng lông mi chớp chớp, so với lông mi của con 乃úp bê trong Ⱡồ₦g иgự¢ cfon dài hơn, con 乃úp bê đáng yêu bao nhiêu, thì cô bé còn đáng yêu hơn nhiều.
- Làm sao vậy? - Tay Hạ nhược tâm đặt trên tóc con gái, cẩn thận thay bé sửa sang lại mái tóc, ngón tay của cô lướt qua nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ lần nữa giật xuống nhiều lọn tóc của con gái.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có bố sao? - Cô bé buông 乃úp bê trong tay xuống, quay người, ngồi xổm ở trước mặt hạ nhược tâm.
Hạ nhược tâm sửng sốt một chút, ba năm rồi, Tiểu Vũ Điểm năm nay ba tuổi rồi, mà cô cho tới bây giờ đều đều chưa từng nghe được từ "bố" phát ra từ miệng con gái, lần này là lần đầu tiên, cô bé hỏi về bố của mình.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có bố, đúng không? Bố Vũ Điểm có phải không muốn Tiểu Vũ Điểm, cũng không muốn mẹ? - Cô bé càng mở đôi mắt trong veo, nhìn hạ nhược tâm không chớp mắt hỏi, cho tới bây giờ đều chỉ có mẹ, không có bố, mà bố đối với cô bé mà nói, chỉ là một khoảng trống, nhưng mà, cô bé vẫn biết rõ, những ông chú đó khiến cho cô bé có cảm giác, khả năng chính là bộ dạng của bố.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Vũ điểm, nghẹn ngào một tiếng:
- Tiểu Vũ điểm có bố đấy, chỉ là bố của Tiểu Vũ điểm không biết đến sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, nhưng mà, ông ấy rất yêu Tiểu Vũ Điểm đấy, nhất định sẽ yêu, Tiểu Vũ điểm đáng yêu như thế, lại nghe lời như vậy, ông ấy nhất định sẽ rất yêu mến con.
Chỉ là lúc cô nói ra nói như vậy, ngay cả chính cô cũng không thể nào tự thuyết phục được mình, Lý Mạn Ni đã thốt ra lời nói lạnh nhạt, Sở luật tàn nhẫn, cô không phải là không từng trải qua, mà cô thật sự cũng không xác định được, hắn có thể yêu mến Tiểu Vũ Điểm hay không.
Hắn đã nói với Lý Mạn Ni như vậy, hắn hận cô, vì vậy, đối với con gái của cô chắc hẳn cũng chỉ một chữ hận mà thôi.
Bàn tay bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm kéo lấy tà áo của hạ nhược tâm, chỉ là cặp mắt kia bắt đầu trở nên tối sầm lại.
- Tiểu Vũ Điểm có mẹ là được rồi, Tiểu Vũ điểm không cần bố, không cần nữa đâu. - Bờ môi nhỏ nhắn nhẹ nhàng run rẩy, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, nhưng cũng khiến cho ánh mắt Hạ Nhược Tâm đột nhiên nổi lên sự mệt mỏi, khóe mắt đã ướt từ bao giờ.
Cô cho rằng, con gái cô sẽ không quan tâm đến chuyện đấy, nhưng mà, hiện tại cô mới biết được, thì ra, không có bố, vẫn là khiến cho sinh hoạt của con gái bị ảnh hưởng rất lớn, cô thật là một người mẹ vô tâm, không để cho con gái trải qua một ngày ngày tốt lành, lại mang đến cho con gái tai vạ như vậy.
Cô là một người mẹ vất vả, nhưng con gái của cô chẳng phải là đáng thương sao?
Trong phòng ánh sáng yếu ớt, cô ôm con gái vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng lại mở to hai mắt, không thể nào ngủ được, nhớ tới chuyện ngày hôm nay, cô gặp được Sở luật, gặp người đàn ông kia giống như gặp phải ác ma vậy, nhớ tới mặt hắn là lại nhớ đến nhừng điều tàn nhẫn của bốn năm trước, nhớ tới lời nói của hắn rằng hắn vẫn còn hận cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc