Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 37

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Mặc kệ cô cần tiền đến thế nào, nhưng là chuyện này, không có khả năng làm"
"Cô hẳn nên biết máu có ý nghĩa thế nào với một người, tiền không phải là mệnh"
Bác sĩ khuyên cần người phụ nữ xanh xao tái nhợt trước mắt này, sẽ không đồng ý để cô bán máu, bởi vì cô gầy đến đáng thương, thân thể cũng đã hư đến cực kỳ.
Hạ Nhược Tâm vẫn cứ đặt tay mình lên bàn, cô nâng mắt lên, trong đôi mắt lộ ra quá nhiều bị thương, cô vô lực cười cười, "Tôi hiểu rõ ý của anh, có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, tiền không phải là mệnh, nhưng đối với tôi thì lại đúng. Bởi vì, tôi muốn cứu con gái của mình, con bé mới sinh ra chưa tới một tháng, nó còn đang chờ tôi đưa tiền đến cứu nó. Con bé cần tôi, mà tôi cần tiền"
"Cầu xin anh, giúp tôi được không? Tôi có thể không cần mạng, nhưng không thể để mất đi con gái"
Cô nắm chặt cánh tay trái vô lực của mình, từng giọt nước mắt tạo thành một đường rơi xuống, nhỏ giọt dưới cằm cô. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao cô có thể làm ra lựa chọn này chứ. Bởi vì, cô không còn cách nào cả, cô không có tiền, lại không dám trở về thành phố nơi mình sinh ra, càng không dám tìm người quen giúp đỡ. Cô sợ, sợ sẽ bị người nọ biết, rồi người đó sẽ đến tổn thương con của cô.
Nam bác sĩ đứng lên, khoanh tay nhìn về phía cửa sổ. Trên thế giới này người đáng thương quá nhiều, luôn có như vậy, có lý do và bấc đắc dĩ.
"Cô xác định?" Anh ta hỏi lại lần nữa, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc đến kỳ lạ, một đôi mắt ẩn dấu dưới đôi kính mắt lộ ra sự sắc bén không nói nên lời.
Có lẽ, anh cũng không phải là một bác sĩ đơn giản như thế, có lẽ anh cũng chẳng lương thiện gì.
Hạ Nhược Tâm gật đầu mạnh một cái.
Khoé môi hơi có ý cười, rõ ràng là muốn khóc, nhưng cô vẫn luôn dùng sức để cười. Cuộc sống đối với cô có rất nhiều bất công, nhưng là, cô chỉ cần Tiểu Vũ Điểm tốt, những cái khác, cô đều có thể thừa nhận.
Bác sĩ lại lần nữa ngồi xuống, con ngươi màu đen phiếm qua loại ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Ngũ quan của anh lớn lên thật tốt, lúc cười sẽ làm người khác cảm thấy thật văn nhã, nhưng là, lúc không cười, lại có chút cảm giác xa cách khó tiếp cận.
"Sẽ đâu đấy" Anh từ chiếc hộp bên cạnh lấy ra một chiếc kim tiêm cực đại cực thô, thậm chí có thể so sánh với cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô. Cô biết sẽ đau, nhưng là, cô không sợ.
Cô lắc đầu, trong mắt là một mảnh ý cười không hối không oán. Như vậy liền sẽ có tiền, Tiểu Vũ Điểm liền sẽ tốt lên, liền sẽ không đau khổ như thế nữa. Con bé còn nhỏ như vậy, cô tình nguyện nhận tất cả đau khổ lên người mình, cũng không muốn đứa con không có cha của mình phải chịu chút đau khổ nào.
Bác sĩ cầm lấy ống tiêm, kéo cánh tay cực kỳ gầy của cô ra, không biết cô có bị rút hết máu mà ૮ɦếƭ hay không nữa.
Đôi mắt anh trầm một chút, ống tiêm trên tay cứ như thế chui vào cánh tay gầy yếu của cô. Mắt Hạ Nhược Tâm loé lên, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy vào ống tiêm, máu của cô, vẫn là ấm áp như vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay. Châm rất thô, nhưng cũng không đau lắm, chỉ là cảm thấy sức lực toàn thân giống như cũng đều rời đi.
Cô nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, không biết qua bao lâu, cánh tay nhẹ đi, một bàn tay to ấm áo cứ thế đặt lên cánh tay của cô.
"Đau không?" Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên, có chút nhàn nhạt thương tiếc, lại làm cho lòng Hạ Nhược Tâm ẩn ẩn đau. Đã bao lâu rồi không có người nhẹ nhàng quan tâm hỏi cô như vậy.
Cô đau không? Đói không? Khổ không?
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, lắc lắc đầu, "Anh gạt tôi" Mà anh phát hiện, đôi mắt của cô cực kỳ xinh đẹp, giống như dòng nước sạch sẽ trên núi, có thể tẩy rửa sạch sẽ bất cứ thứ gì, đối với anh, đối với người khác, cũng đối với rất nhiều người.
"Tôi gạt cô lúc nào?" Bác sĩ nhàn nhạt nhướng mày, ngón tay vẫn như cũ đè lại trên tay cô, nơi vừa được kim chích vào, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cánh tay trái của cô.
"Rõ ràng không đau, anh lại nói là sẽ đau" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chạm vào môi đỏ của mình, cảm giác ẩn ẩn đau vẫn còn đó.
Mà bác sĩ lại nhàn nhạt cong khoé môi, có khi nhìn anh cảm giác không giống như một bác sĩ, trái lại giống một thương nhân hơn.
"À, có người sẽ đau lòng, nơi này" Anh chỉ vào vị trí tim của cô, "Đau không phải tay, mà là tim đúng không?"
Hạ Nhược Tâm hơi sững người một chút. Thật ra không đau, chỗ nào cũng không đau, có thể cứu con gái của mình, đây là cao hứng, sao có thể là đau cơ chứ.
"Đưa tay trái tôi xem một chút" Anh vẫn nhẹ nhàng ấn tay phải của cô, đảo mắt liền nâng tay trái của cô lên.
Tay của bác sĩ đặt lên tay cô, sau đó dùng sức ấn. Hạ Nhược Tâm chỉ là khẽ cắn chặt môi, đau giống như kim đâm vào vậy.
Quả nhiên đúng vậy, cánh tay này của cô căn bản không có sức lực, tổn thương đến xương cốt, nhưng lại không được chữa trị tốt, mà xương cốt đã bị trật, dùng sức chạm vào vị trí đó vẫn là rất đau.
"Nếu hiện tại chữa trị vẫn là có thể trị được" Bác sĩ cố ý khuyên, mà Hạ Nhược Tâm lại nhìn cánh tay của mình, tay của cô, vẫn có thể trị được sao?
Chỉ là, không có khả năng. Cô đứng dậy, cúi đầu thật sâu với bác sĩ, "Cảm ơn anh" trên gương mặt trắng xanh có chút trầm thương, một loại đau lòng không dễ biết. Nụ cười nhẹ vẫn luôn treo bên môi, thực kiên cường cũng làm người khác đau lòng.
Cô cầm lấy giấy bán máu, thân thể lung lấy một chút, đi ra ngoài, cũng không phát hiện tầm mắt nhìn chằm chằm mình như đang suy tư cái gì của vị bác sĩ kia.
Thẳng cho đến khi tầm mắt hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của cô.
"Thật là một người phụ nữ cố chấp" anh lầu bầu lầm bầm, sau đó *** bác sĩ ra, đi ra ngoài.
Đây chỉ là một bước đệm nhỏ với anh mà thôi, anh cho rằng cũng sẽ giống như ngàn vạn cuộc gặp mặt trong cuộc đời của anh mà thôi, sẽ không còn gặp lại.
Chiếc áo trắng kia vẫn treo ở đó, nơi này vẫn thường xuyên có người tới, hơn nữa còn là vì tiền.
Hạ Nhược Tâm ngồi bên giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mặt đứa bé. Gương mặt đứa bé thập phần hồng nhuận, thoạt nhìn, cô bé đã hạ sốt, hiện tại đã không sao.
Trả tiền viện phí, vẫn còn một ít tiền, Hạ Nhược Tâm thầm nghĩ, có thể mua sữa bột cho con gái của cô, nếu không đủ, cô có thể bán máu lần nữa. Không thể ngờ được, bán máu lại nhanh có tiền như vậy.
Không sao, chỉ cần Tiểu Vũ Điểm của cô khỏe mạnh, thì tất cả đều không sao cả.
Ban ngày cô cứ như thế bồi cùng đứa bé, ban đêm lại ngồi canh bên giường bệnh, chỉ cần đứa bé có một tiếng vang nào, liền lập tức tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh toàn bộ đều là những đứa bé không lớn tuổi, nhưng ai cũng có cha mẹ bên cạnh, chỉ có cô một mình.
Có khi nhìn thấy một cặp vợ chồng cẩn thận chăm sóc cho con gái của mình, cô không nhịn được có chút đau xót. Không phải đau xót cho cô, mà là cho con gái của mình.
Tiểu Vũ Điểm của cô không có ba ba, chỉ có mẹ.
Cô cảm thấy áo quần có một lực nhỏ đang lôi kéo, cúi đầu, liền thấy Tiểu Vũ Điểm chẳng biết tỉnh từ lúc nào, mở to mắt nhìn cô. Đôi mắt cô bé hồng hồng, trong rất đáng thương, môi nhỏ còn bẹp ra, tay nhỏ thỉnh thoảng lôi kéo áo quần Hạ Nhược Tâm.
Cô bé không biết nói, nhưng là, lại có một đôi mắt biết nói.
Hạ Nhược Tâm cong eo, cẩn thận bế đứa bé lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm vào gương mặt bé. Tiểu Vũ Điểm được mẹ ôm, đôi mắt hơi cong lên, ngón tay vẫn đặt lên mặt mẹ, y y nha nha không biết đang muốn nói cái gì.
"Bảo bối có phải đói bụng rồi hay không?" Cô lại hôn gương mặt phấn nộn kia một ngụm. Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ nắm chặt áo quần của cô, hơn nữa gương mặt còn cọ cọ mặt của mẹ, dường như rất thích hành động này.
Hạ Nhược Tâm bế bé, một tay lấy bình sữa luôn được ủ ấm trong *** ra.
Sau đó đặt Tiểu Vũ Điểm lên đùi, lại đặt bình sữa trước mặt bé. Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, sau đó vươn đôi tay bé bé nộn nộn ra phía trước, ôm lấy bình sữa trong tay Hạ Nhược Tâm. Gương mặt nho nhỏ giống như quả táo, khiến người khác hận không thể nhào đến cắn một ngụm. Lông mi dài thỉnh thoảng chớp động, đôi chân nhỏ cũng nhẹ đá, cũng thực không an phận.
Mà những người khác cũng có chút hâm mộ đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm, đều là nghĩ đến, đứa bé này sao có thể ngoan đến như vậy. Có những đứa bé không hiểu chuyện, thấy đứa bé khác khóc liền khóc theo. Duy chỉ có đứa bé này, nhiều lúc chỉ mở to đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó lại tự chơi ngón tay của mình.
"Con gái của cô thật xinh đẹp" Một người phụ nữ ôm một đứa bé đi đến, mắt nhìn cô bé đang Pu' sữa trong lòng Hạ Nhược Tâm. Xác thực, đứa bé này lớn lên thật xinh đẹp. Mà cô lại nhìn về phía Hạ Nhược Tâm, trách không được, mẹ lớn lên xinh đẹp như vậy, con gái đẹp như vậy cũng không phải là lạ.
"Con của cô cũng rất xinh đẹp" Hạ Nhược Tâm ôm con gái ngoan, ý cười nhẹ nhàng. Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia dường như cũng biết mẹ đang khen đứa bé khác, liền có chút khó chịu xoay xoay người.
Mỗi đứa bé trong lòng mỗi người mẹ, đều là bảo bối, đều là tiểu thiên sứ.
"Đúng vậy, con của tôi cũng rất đẹp" Người phụ nữ hôn hôn mặt của con mình. Đúng vậy, có cái gì mà phải hâm mộ, con của cô chẳng phải cũng rất đáng yêu sao?
Hạ Nhược Tâm tuỳ tay chỉnh lại tư thế bế. Tiểu Vũ Điểm vẫn hai tay ôm bình sữa, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chuyển động. Cô đột nhiên cười cười, muốn trêu đùa cô bé một chút.
Tay cô cẩn thận cầm bình sữa đi. Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở to hai mắt, hai tay hoảng loạn quơ quơ, miệng nhỏ không ngừng y y nha nha. Trong đôi mắt của bé hiện lên sự ủy khuất của một đứa bé, giống như đang nói, mẹ thật là xấu, lại đoạt đi bình sữa của bé.
Hạ Nhược Tâm lại đưa hộp sữa ra xa hơn. Mà tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm vẫn không ngừng quơ quơ ở phía trước, cuối cùng dẩu đôi môi phấn nộn, giống như đang cáu kỉnh với mẹ.
Bé bắt lấy quần áo của Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng cắn, dường như xem quần áo của cô thành bình sữa.
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ cười. Ai nói Tiểu Vũ Điểm của cô rất ngoan chứ, con bé có khi tính tình cũng rất lớn. Ví như hiện giờ.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Tiểu Vũ Điểm. Mà tiểu gia hỏa vẫn cứ cắn chặt quần áo của cô, chính là không muốn đáp trả cô. Cô bật cười, xem đi, tức giận rồi.
Cô vội vàng cầm lấy bình sữa, nhẹ nhàng đặt bên miệng của Tiểu Vũ Điểm. Lúc này tiểu gia hỏa mới chuyển tay ôm lấy bình sữa, tiếp tục uống.
Thật đúng là tiểu gia hỏa xấu tính. Cô kéo chăn qua che đậy chân nhỏ của con gái, tay đặt lên đầu tóc của bé. Tiểu gia hỏa này rất tốt, một đầu tóc đen dày, điểm này rất giống cô.
Cô cẩn thận miêu tả gương mặt nhỏ của con gái. Chỉ một tháng, cô bé đã nảy nở không ít, chỉ là gương mặt này càng xem càng thấy giống cô, nếu nói điểm giống anh ta, thì chỉ có màu mắt, cực đen cực sâu. Mà cô lại cảm thấy may mắn vì đứa bé giống mình, cô sẽ không nhìn thấy bóng hình của người đó trong bé con.
Con gái của cô chỉ của một mình cô, không phải của ai khác.
"Tiểu Vũ Điểm, con biết không? Mẹ rất là yêu con" Cô cẩn thận ôm con gái đã ngủ ngoan vào lòng, mặt nhẹ dán lên gương mặt cực kỳ non mịn của bé.
"Tiểu Vũ Điểm, ngày mai con liền có thể xuất viện, chúng ta liền có thể về nhà. Tuy rằng nhà của chúng ta thực cũ, mẹ cũng thực nghèo, nhưng là, mẹ sẽ dùng hết tất cả để yêu con."
"Mẹ có thể làm tất cả, vì con"
Sau khi trải qua kiểm tra, Tiểu Vũ Điểm thật không còn vấn đề gì nữa. Con sốt của bé đã hết, hiện tại thực sự là một bé con khỏe mạnh. Thu dọn một ít áo quần, Hạ Nhược Tâm ôm con gái ra bệnh viện. Suốt mấy ngày không ra ngoài, ánh sáng mặt trời bên ngoài như muốn thêu đốt đôi mắt của cô.
Cô cúi đầu. Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên rất cao hứng, đôi mắt không ngừng chuyển, cũng không biết đang H**g phấn cái gì?
Tay nhỏ của bé bắt lấy tóc của Hạ Nhược Tâm, sức lực không lớn, cho nên Hạ Nhược Tâm cũng không thấy đau đớn gì
Về tới căn nhà kho nhỏ kia, Hạ Nhược Tâm dỗ con gái ngủ, lúc này mới đi ra ngoài, muốn đến các hộ thu quần áo. Cô hiện tại có thể nói là không một xu dính túi, nếu còn không làm việc, cô và Tiểu Vũ Điểm quả thực muốn ૮ɦếƭ đói.
Thu một bộ lại một bộ, cô ôm một đống quần áo lớn, đi về phía kho hàng nhỏ của mình. Mà trên tay cô còn nắm một ít tiền, nghe nói đứa bé bị bệnh, mọi người đều đưa tiền giặt cho cô trước, hơn nữa còn cho thêm, nói quần áo dày, giặt không dễ, cho nên đưa nhiều hơn một chút, khiến đôi mắt của cô vẫn luôn hồng. Thì ra lúc cô khó khăn, người ra tay giúp đỡ cô lại chính là những người xa lạ này, không phải người thân của cô, không phải mẹ cô, cũng không phải chồng cô.
Cô mở cửa, tiểu gia hỏa trên giường không biết tỉnh từ lúc nào, vươn tay nhỏ chân nhỏ quơ loạn, miệng phát ra y y nha nha.
Hạ Nhược Tâm vội vàng buông Đống quần áo xuống, chạy tới, bế con gái lên, sờ vào tã của đứa bé, quả nhiên đã ướt. Cô dán thân hình của con gái vào người mình, dùng chính nhiệt độ thân thể của mình làm ấm thân thể lạnh như băng của con gái.
Cô cúi đầu, tay đặt trên mặt đứa bé.
Mà bé con dường như cũng rất thích độ ấm như vậy, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. Không biết bao nhiêu đêm, khi bé lạnh, Hạ Nhược Tâm đều dùng nhiệt độ thân thể ủ ấm bé con còn chưa hiểu chuyện của mình
Cô luôn lấy hết chăn mền đắp cho con gái của mình, cho dù có lúc bản thân lạnh đến phát khóc.
Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt hồng nhuận của Tiểu Vũ Điểm, cô thấy cái gì cũng đáng giá.
"Tiểu Vũ Điểm, ngày mai mẹ đưa con ra ngoài kiếm việc làm, được không?" Cô đếm đếm số quần áo trên đất, biết chừng đó không đủ cho hai mẹ con tiếp tục sinh hoạt, cho nên cô cần ra ngoài kiếm thêm việc làm, như vậy có thể tích một chút tiền thuê một căn nhà tiện nghi hơn để ở.
Nơi này quá lạnh.
Cô muốn cho con gái một cuộc sống tốt hơn, vậy rất cần công việc, chỉ dựa vào giặt quần áo không phải không đủ, nhưng khi bất trắc, cô cũng không thể lại tiếp tục đi bán máu, như vậy không thể nghi ngờ chính là đang liều mạng, cô còn phải giữ lại cái mạng này để chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Cô giật giật cánh tay trái của mình, bác sĩ kia nói đúng, cánh tay cô nếu giờ không trị, cả đời này liền phải tàn phế.
Chỉ là, cũng chẳng sao cả, suốt một năm qua cô đều chịu được, về sau cũng sẽ như vậy, con gái quan trọng hơn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gương mặt nhỏ của con gái. Bé con của cô thật sự xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cô không muốn buông tay. Chỉ là, cho dù con bé lớn lên xấu xí cũng chẳng sao, cô đều sẽ yêu thương nó.
Buông đứa bé trong lòng xuống, nhưng tay nhỏ của bé vẫn bắt lấy tóc của cô, đành phải nhẹ nhàng gỡ từng ngón ra. Hạ Nhược Tâm sợ sẽ làm đau bé, bé con chỉ nhỏ như vậy, chỉ sợ dùng sức một chút sẽ làm bé bị thương.
Cô đứng lên, lúc này mới bỏ áo quần vào thau, đổ nước vào, giặt sạch từng cái. Tuy rằng nước thực lạnh, nhưng cô đã sớm quen rồi.
Cô thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn tiểu gia hỏa trên giường. Đôi mắt của bé gắt gao nhắm chặt, tay nhỏ đặt bên môi, dường như đang cắn ngón tay, lông mi thật dài thật dày, bao phủ trên gương mặt cực kỳ non nớt của bé. Ánh đèn ấm áp chiếu xuống người bé, xinh đẹp như tiểu thiên sứ.
Hạ Nhược Tâm vươn tay lau chút mồ hôi trên trán. Như vậy là đủ rồi, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con gái bảo bối của mình, cô liền cảm thấy bản thân thực hạnh phúc.
Có chút hạnh phúc là cần bản thân nghĩ thông suốt. Tuy rằng trời cao cho cô nhiều bất công, nhưng lại trả cho cô một cô con gái đáng yêu.
Đây là bồi thường lớn nhất đối với cô. Cúi đầu, dùng sức giặt sạch quần áo. Chỉ cần sớm giặt sạch đống quần áo này, cô liền có thể sớm nghỉ ngơi, ngày mai, cô cần phải đi tìm một công việc.
Một công việc có thể khiến cuộc sống của hai mẹ con tốt lên một chút.
Mà cô cũng có thể thuê một căn phòng lớn hơn, không cần thật lớn, nhỏ nhưng vẫn đủ ấm áp. Cô cần chỉ là như vậy thôi, không cần nhiều hơn.
Bằng không, cũng quá tham lam rồi.
Giặt xong chiếc cuối cùng, cô đứng lên, thân thể lung lay, đột nhiên, cảm thấy đầu có chút choáng váng. Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu một chút, lúc này cô mới vắt áo quần ra, phơi lên.
Thẳng cho đến khi làm xong tất cả, cô mới xoa xoa bả vai của mình, chỉ là sắc mặt kém đến cực điểm.
Đi đến bên giường, bé con vẫn đang ngủ. Hạ Nhược Tâm kéo lấy tay nhỏ của bé chơi một hồi, sau đó nằm xuống, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một hồi.
Cô nghiêng người, cẩn thận ôm bé con vào lòng.
Chậm rãi khép hai mắt lại. Tuy rằng là một kho hàng cực kỳ đơn sơ, nhưng là, lúc này, giống như có một luồng ánh sáng nhu hoà Dưới ***, ấm áp chiếu vào người hai mẹ con đang say giấc nồng.
Cả hai đều có lông mi thật dài, khoé môi xinh đẹp nhẹ cong, chỉ là, chính là một người lớn, và một người nhỏ mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc