Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 276

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Tiểu Vũ Điểm thật sự vẫn là đứa trẻ, con bé mới trưởng thành, nó mới 18 tuổi, ngay cả đại học còn chưa học xong, đứa bé này luôn gặp trắc trở, từ bé đến lớn chịu không biết bao nhiêu là khổ cực, khó khăn lắm mới trưởng thành bình an nhưng tại sao còn chịu nhiều khổ cực như vậy, con bé chỉ có một quả thận.
Từ ống dẫn chảy ra máu, nhìn thấy mà đau lòng, khó chịu.
“Ai làm đây?” Lục Cẩm Vinh đột nhiên lên tiếng, trực tiếp hỏi Sở Luật. "Sở Luật, ai làm đây?" Tiểu Vũ Điểm như vậy rõ ràng là có người hại, hơn nữa những người này rất hiểu con bé, là người thân, nếu không khó biết được Tiểu Vũ Điểm chỉ có một quả thận, hơn nữa dùng thuốc làm cơ thể con bé đau đớn, mà bọn hộ thật sự đã làm, thậm chí ngay cả mái tóc Tiểu Vũ Điểm thích nhất cũng cắt, bọn này quả thật là... lang sói.
Vì vậy, anh có thể khẳng định rõ, là người thân làm.
“Lâm Thanh và Sở Tương.” Sở Luật lạnh lùng nói. “Bọn chúng muốn là tôi, muốn cái ghế giám đốc của tập đoàn Sở Thị, nhưng...” Đôi môi anh lạnh lùng cùng với sự tàn nhẫn, mà nụ cười của anh, rất lạnh lùng.
Lục Cẩm Vinh nghe điện thoại, có thể đoán ra được.
“Bọn chúng đã bắt được Tiểu Vũ Điểm, nhưng không biết, Tiểu Vũ Điểm có thể tự cởi trói”
“Đúng vậy, “Sở Luật nhăn nhó, sau đó đặt tay lên trán có chút lạnh của con gái: “Tôi biết, con bé muốn cứu tôi, là cứu ba, Cao Dật nói, việc cuối cùng con bé muốn làm là gọi điện thoại cho ba.”
“Khi lúc đó Lâm Thanh và Sở Tương đã đào sẵn hố cho ba rồi.”
Lục An Trạch nheo hai mắt lại nguy hiểm.
Hai người bọn chúng đừng nghĩ có thể quay về.
Sở Giang nghe tên cửa Sở Tương, quá rõ ràng rồi, quả nhiên là nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa.
4 tiếng sau máu đã lọc xong, nhưng kết quả kiểm tra của Tiểu Vũ Điểm còn chưa hoàn chỉnh, thuốc còn gây ra tổn thương cho thận, nếu như, hoặc sau vài lần lọc máu có thể bình phục.
Mà hậu quả tệ nhất thì phải thay thậnnếu không phải tới đường cùng thì bọn họ sẽ không làm vậy, rốt cuộc đây là một ca phẫu thuật lớn, cho dù phẫu thuật thành công thì cả đời cũng vẫn phải dùng thuốc tránh bị đào thải. Đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ mới mười tám tuổi.
Sở Giang trở về nhà, ông không muốn nói gì, cái gì cũng không muốn làm, chỉ bất lực ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ về cuộc đời mình rốt cuộc tạo ra nghiệt gì ông cũng không biết vậy mà mọi chuyện đều xảy đến với Sở gia, nhưng tất cả chuyện không may đều bắt đầu từ khi Tống Uyển nhận nuôi Sở Tương.
Nhớ lại, Tống Uyển sao mà nuôi một đứa vong ân bội nghĩa, ông với Tống Uyển cả đời là vợ chồng, hai người suốt cuộc đời chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa từng giận nhau, chỉ từ khi gặp Sở Tương thì hai người họ cãi nhau lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần rồi.
Bắt nguồn mọi chuyện đều là từ Sở Tương, lần này cho dù Tống Uyển lại cãi nhau với ông thì Sở Tương ông nhất định phải tống khứ ra Sở gia.
Tống Uyển không biết chuyện gì xảy ra, đợi lúc trời tối, bà không liên lạc được với Sở Tương, hơn thế nữa điện thoại của Sở Tương lại gọi không được, lúc đó bà mới lo lắng.
“Làm sao đây, Hương Hương không thấy rồi? Ông mau bảo Sở Luật đi tìm.” Tống Uyển lo lắng tới tìm Sở Giang.
“Bà tốt nhất trước mặt Sở Luật đừng nhắc tới hai chữ Sở Tương.” Sở Giang kìm lại ngọn lửa đang cháy trong người, giọng nói lạnh lùng.
Tống Uyển ngạc nhiên, lúc sau mới phản ứng.
“Sở Giang, ông bị sao vậy?” Tôi nói Hương Hương mất tích rồi, ông không biết mất tích nghĩa là gì hả?”
“Sao tôi lại không biết được?” Sở Giang giận dữ đứng dậy, Tống Uyển gây chuyện với ông, được, ông lần này sẽ không nhường ai. Được, được rồi, trên mặt ông chợt có nụ cười lạnh khiến Tống Uyển hoảng sợ.
“Bà có biết Sở Tương của bà đã làm ra chuyện gì không? Bà có biết nó gần đây làm ra chuyện gì? Bà cho nó ăn, cho nó mặc nhưng bà không biết nó ở sau lưng bà làm chuyện gì ?”
Tống Uyển bị Sở Giang bức cho phải lùi lại, bà một từ cũng không trả lời được, tất nhiên là phản bác không được. Bà đã mấy ngày không gặp Sở Tương rồi, mấy ngày trước bà còn không chú ý, còn nghĩ Sở Tương thích đi chơi, đến nhà bạn chơi, tất nhiên cháu lớn rồi cũng cần thời gian riêng không gian riêng, người lớn quản không được. Sở Tương mấy ngày nay không về, điện thoại cũng gọi không được thì bà mới sốt ruột, cũng vì vậy mới cãi nhau với Sở Giang.
“Ha ha...” Sở Giang đột nhiên cười, ông đã lớn tuổi vậy, có thể sống được mấy năm nữa, nhưng bây giờ nói cho ông biết, có phải là muốn ông ૮ɦếƭ không nhắm mắt, nếu có ૮ɦếƭ cũng từ trong quan tài bò ra sao?
Rốt cuộc... rốt cuộc... sao lại như vậy?
Vu Uyển nhìn thấy Sở Giang khóc, tâm trạng bất an, bà mở to mắt, giọng nói lắp bắp,nhưng bây giờ bà không muốn nghe, chỉ muốn trốn tránh.
Rốt cuộc, Sở Tương lại làm ra chuyện gì?
“Hương Hương, con bé còn nhỏ...” Bà muốn nói đỡ cho Sở Tương.
“Còn nhỏ?” Sở Giang dường như bị cấu xé bởi hai chữ này. “Đúng vậy, còn nhỏ, còn nhỏ, còn nhỏ mà có tâm địa *** diệt khẩu, muốn làm chủ gia tài của Sở gia, có phải phải không? Chỉ đến khi nó đem chúng ta *** hết thì bà mới cảm thấy nó lớn sao?”
“Tôi không hiểu ông nói đang gì?”
Tống Uyển thật sự không hiểu?
Rốt cuộc là sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Bà không hiểu?” Bàn tay Sở Giang nắm chặt lại tới mức đau. “Được, bà không hiểu, tôi nói cho bà hiểu. Cháu yêu của bà...” Ông trực tiếp nói với Vu Uyển, “Cháu gái nuôi của bà bắt cóc Tiểu Vũ Điểm, nó muốn dùng Tiểu Vũ Điểm lấy mạng của con bà.”
“Tiểu Vũ Điểm tự mình trốn thoát trở về, nhưng bị Sở Tương làm hại chức năng của thận, bà có tưởng tượng ra không?” Ông dùng tay nắm chặt lấy vai của Tống Uyển. "Bà có tưởng tượng không, con bé bây giờ như thế nào? Tóc con bé bị Sở Tương cắt trọc rồi, con bé đang phải lọc máu, bà có tưởng tượng không, toàn cơ thể cháu đều là kim tiêm. Bà có thể tưởng tượng được không, cảm giác rút cạn máu của một người rồi đem trả trở về, cái này bà có thể cảm giác được sao?"
“Đúng vạy, bà không biết.” Sở Giang buông vai của Tống Uyển. ”Bởi vì trong lòng bà chỉ có Sở Tương, nhưng Sở Tương bà nuôi chỉ nghĩ tới tài sản, muốn đem chính những người nuôi mình đẩy vào chỗ ૮ɦếƭ."
“Lần này, đừng nói là Sở Luật, là tôi cũng không tha cho Sở Tương, còn có...” Ông không cười, cũng không khóc, tất cả cảm xúc, đều từ giây phút này đã biến mất rồi.
“Bà đừng đến bện viện, không ai muốn nhìn thấy bà đâu, đặc biệt là con trai bà, lẽ nào bà không biết, mấy năm gần đây Sở Luật có bao nhiêu cố gắng thay bà chuộc tội, bởi vì bà khiến con gái của nó chỉ còn lại một quả thận, nhưng bây giờ, Tiểu Vũ Điểm ngay cả quả thận duy nhất có thể cũng không giữ được.”
Sở Giang nói xong, quay người, thậm chí không liếc Tống Uyển một cái.
Chịu giáo huấn vẫn chưa đủ sao? Lúc trước là bị ai đâm một dao lẽ nào đều quên rồi, mấy năm gần đây có phải bọn họ đều không nói chuyện trước đây khiến bà thật sự quên những chuyện trước đây đã làm.
Sở Tương, giỏi thật, Sở Tương, Tống Uyển nuôi cháu thật tốt.
Tống Uyển bất lực ngồi trên nền nhà, bà căn bản không tin vào những điều bản thân vừa nghe. Sở Tương bắt Tiểu Vũ Điểm, còn dùng Tiểu Vũ Điểm uy hiếp Sở Luật, muốn lấy mạng của Sở Luật, nhưng ý đồ của nó không dừng lại ở đó, nó muốn tập đoàn Sở Thị, muốn toàn bộ tài sản Sở gia.
Bà không tin, bà thực sự không tin, nhưng trong đầu rõ ràng có giọng nói đang nói với bà.
Tống Uyển, ngươi thật thất bại, ngươi là một kẻ thất bại, ngươi nuôi Sở Tương, muốn chứng minh với mọi người quyết định của ngươi không sai, ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ cũng rất ưu tú.
Nhưng nó thực sự ưu tú sao, nó ngoài việc có tâm kế thì chỉ biết ăn, biết mặc, biết uống, nó nào đâu có bóng dáng của người Sở gia, mà bây giờ nó không chỉ muốn những thứ này, ý đồ của nó đã nhiều ngươi cũng hết cách đáp ứng.
Vì vậy nó biến thành con rắn độc, thứ nó cần thật nhiều, thứ muốn cũng càng nhiều, càng nhiều hơn, nhưng không cách nào đáp ứng được miệng của nó.
Bảo mẫu Sở gia trốn một góc, tâm trạng lo lắng.
Chuyện Sở gia thật nhiều, Sở Tương kia quả thật không phải đèn cạn dầu, phu nhân thật giống như đã tự đánh sưng mặt mình.
Trong bệnh viện, ở đây toàn mùi thuốc giảm đau, nhưng không cần biết từ đâu, mùi như vậy tràn ngập không khí, mùi này toàn bộ có thể bám vào quần áo của ngươi, trong hơi thở của ngươi, trong da của ngươi, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng nở ra khiến người ta thấy ngột ngạt, mùi này chỉ có độc nhất ở bệnh viện.
ở đây có người ૮ɦếƭ, có người mới sinh, tất nhiên có nửa sống nửa ૮ɦếƭ, có người trong phút chốc rơi xuống địa ngục, nhưng có người may mắn trở về từ cõi ૮ɦếƭ.
Toàn khu bệnh viện, chỗ cốt lõi của bệnh viện, cũng chính là phòng bệnh cao cấp VIP trong bênh viện, người bệnh ở đây, không giàu thì ắt cao quý, tất nhiên không quản là loại phòng bệnh nào, bất kể ở đây có cao cấp thế nào, bị bệnh, người vào đây tất nhiên là có bệnh cần chữa trị, tất nhiên không tránh khỏi đau.
Tiểu Vũ Điểm cử động ngón tay, cảm thấy toàn thân vô cùng nặng nề, cũng rất khó chịu.
Cô muốn khóc, cô cố dùng sức khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc này một bàn tay to đặt lên trán cô.
Cảm giác thật ấm áp.
Hình như là ba, nhất định là ba, chỉ có ba mới giống như ngọn núi lớn, thay cô chống gió, thay cô che mưa, cũng là bảo vệ cô trưởng thành, lúc nhỏ, là cô được ba bao bọc mà trưởng thành, trước 18 tuổi, đều là ba che chở cô, sau 18 tuổi cô lớn rồi, ba bắt đầu đứng sau lưng cô, ba gọi cô là con gái yêu, bởi vì dù cô lớn như thế nào, đều là con gái bé bỏng của ba, là Tiểu Vũ Điểm lúc trước ba tìm lại.
Đột nhiên, mũi của cô rất cay, cô cảm thấy khó chịu.
“Ba... ba...”
Cô không ngừng gọi ba, giống như trước đây bị bệnh luôn gọi mẹ, ba không chỉ là ngọn núi cho cô dựa, mẹ cũng vậy.
“Ngoan, con gái yêu, đừng khóc, ba ở đây, ba ở đây.” Sở Luật đặt tay lên trán cô, anh biết con gái rất khó chịu, đúng vậy, là khó chịu, bất kỳ ai bị mất máu như vậy, sau đó truyền lại, đều cảm thấy không thoải mái. Anh chỉ hy vọng ông trời không nhẫn tâm đối với họ, hy vọng kết quả sau cùng sẽ tốt đẹp.
Tiểu Vũ Điểm mở mắt, thật sự cô không biết đã ngủ bao lâu, cô cử động tay, nắm mặt, thấy mẹ đã trở về đang ở bên ngoài.
“Mẹ...” Cô yếu ớt gọi, nhưng cảm giác không có chút sức lực, thận chí ngay cả giơ tay đều phải cố hết sức.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cô liền nắm lấy tay con gái, kết quả đối với con gái mang đến sự gương mặt rạng rỡ.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, con đói rồi...”
Cô cố nhịn không rơi nước mắt, nhưng không nhịn được sự cay trong mũi.
“Được.” Hạ Nhược Tâm đứng dậy, đặt tay con gái vào trong chăn, “Mẹ làm cho con món cá thích ăn nhất được không?”
“Mẹ làm món cá là ngon nhất.” Tiểu Vũ Điểm cười nói với mẹ, cô luôn cười, nhưng ngón tay bất lực, giọng khàn để lộ ra sự yếu đuối của cô.
Hạ Nhược Tâm quay đi, cô lặng lẽ lau nước mắt, sau đó đi ra làm món cá cho con gái.
Chỉ là lúc cô đi ra, lại dựa đầu vào tường kiềm chế khóc, sao lại như vậy, sao lại như vậy, cô không phải mới đi có mấy ngày, con gái cô sao lại thành như vậy, không phải luôn khỏe mạnh sao, mỗi năm đều kiểm tra hai lần, sức khỏe của Tiểu Vũ Điểm luôn tốt, bình thường ngay cả cảm lạnh cũng không có, sao đột nhiên lại thành ra như vậy.
Cô không thể chấp nhận, cô căn bản không thể chấp nhận...
Lúc này một bàn tay đặt lên vai cô, sau đó dùng sức nắm chặt.
“Đừng để con gái biết, con bé bây giờ rất cần chúng ta.”
Ánh mắt của Sở Luật nhìn vào cửa, đồng tử nặng nề, lúc này quá nhiều sự mệt mỏi và mệt mỏi.
“Em biết.” Hạ Nhược Tâm lau nước mắt, “Chưa phải lúc tuyệt vọng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Luật an ủi cô, “Đừng sợ, nhiều nhất là thay thận, nhưng bây giờ phẫu thuật thay thận cũng rất tiến bộ, con bé nhất định sống tiếp, chỉ là sau này mỗi ngày đều phải dùng thuốc.”
Nhưng ít nhất, chúng ta không nên tuyệt vọng, đúng không?
Sở Luật mở cửa, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, lúc này da của cô trắng bệch, trắng như là không có máu, cô giống như một thiên sứ đã mất đi đôi cánh.
Cô là một đời của ba mẹ, niềm an ủi lớn nhất, cũng là con gái duy nhất của bọn họ.
Một bàn tay to đặt trên trán của cô, Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt. Nhìn thấy Sở Luật cuối cùng cũng cười.
“Ba.” Cô nắm lấy tay của Sở Luật, đưa lên mặt rồi cọ cọ.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm không sợ, nhiều nhất là thay thận, Tiểu Vũ Điểm sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ cùng sống với ba thật lâu.” Đúng vậy, sẽ sống với ba thật lâu, bất kể đau thế nào cô đều không sợ, bởi vì nó không nỡ xa ba mẹ, cũng không muốn ba mẹ buồn, cô biết sức khỏe của ba, ba cả đời chỉ có cô là đứa con gái duy nhất.
Sở Luật nhìn cô cười, nhưng sâu trong mắt là nỗi buồn ẩn dấu.
Cứ như vậy, kỳ thật đối với mọi người mà nói là rất khó chịu, trước khi kết quả kiểm trả chưa có thì không ai có thể yên tâm, cũng không ai có thể thực sự ngủ được.
“Ăn đi.” Hứa Manh gọt trái táo đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
“Manh Manh, em không muốn ăn.”
Hứa Manh thở dài, Tiểu Vũ Điểm ngày một gầy, cô cũng càng ngày càng buồn, càng ngày càng yếu.
“Đừng như vậy, em sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiểu Vũ Điểm cười với Hứa Manh, cô không cần sự an ủi của người khác nhưng lúc này lại đi an ủi người khác.
“Còn có...” Tiểu Vũ Điểm sờ cánh tay của Manh Manh. ”Chị Manh, hành động với anh ấy thật nhanh.” Cô sờ mặt mình: “Trong nhà lâu rồi chưa có em bé nào ra đời.”
Bà nội cuối cùng yên tâm rồi, bởi vì Lục gia có hậu duệ, bây giờ đã được phép sinh hai con, sau này còn sinh thêm đứa nữa, thật tốt.
Mặt của Hứa Manh có chút đỏ, cô mới 19 tuổi, Lục An Trạch là kẻ khốn nạn, đem gấu bông nhét vào bụng cô, khiến cô còn trẻ như vậy đã vác bụng bầu.
“Em phải nhanh khỏi bệnh.” Hứa Manh nắm lấy tay của Tiểu Vũ Điểm, “Chúng ta cùng nhau chăm sóc em bé, chị không có kinh nghiệm, sợ không chăm sóc tốt cho em bé.”
Tiểu Vũ Điểm chỉ vào mình, “Em cũng không có, em vẫn là bảo bối trong nhà mà.”
Hứa Manh bất giác cười nhẹ, “Em thật không xấu, lớn rồi còn bảo bối gì chứ?”
“Em vốn dĩ là bảo bối mà.” Nhưng Tiểu Vũ Điểm không cảm thấy bản thân còn non nớt, “Ba mẹ em luôn gọi em là bảo bối.”
Được thôi, Hứa Manh không có gì để nói, bởi đây là sự thật, chú Sở và dì đều rất thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là tiểu công chúa của hai họ Sở Lục, mức độ yêu thương thì không cần nói.
Nhưng thật sự không biết cô ấy làm sao để trưởng thành, trước gia thế đáng sợ như vậy mà lại không chút kiêu căng, càng lớn càng tốt khiến cô cũng phải nể.
Tiểu công chúa của Sở gia, một chút kiêu ngạo cũng không có, tính cách tốt, lại lễ phép.
Trả trách Lâm Thanh chủ ý hại Tiểu Vũ Điểm, cô ấy tốt như vậy sẽ không nghĩ lại có người nhẫn tâm hại tới mình, cô ấy từ trước đến giờ chưa từng làm qua chuyện gì xấu.
Ở ngoài, Hạ Nhược Tâm cầm hộp cơm bước vào, suýt chút nữa nữa là ***ng phải người khác.
“Xin lỗi.” Cô nói, cũng không quá để tâm bản thân mà lo lắng cho canh trong hộp cơm bị chảy ra. Cũng may, cô thở phào nhẹ nhõm, canh không sao, không bị chảy nước.
“Cô là, Lục Tiêu Họa?” Người suýt va vào cô nói, giọng nói thể hiện sự ngạc nhiên.
Là người quen sao?
Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, nhìn thấy người trước mặt, thật sự không có nhiều ngoài ý muốn, là Bạch Lạc Âm, cũng là vợ của Cao Dật, Cao Dật đang làm việc ở đây, cô ấy ở đây cũng bình thường.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Nhược Tâm cười với cô, cũng như cười xóa tan ân oán trước đây.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô xem tôi đã già lắm rồi.” Bạch Lạc Âm cảm thấy bản thân không già không được, chỉ là, người phụ nữ trước mắt dường như không có gì thay đổi.
Thời gian dường quá ưu ái cho cô ấy, thân hình cô ấy rất mỏng manh, kết hợp với quần áo tuy không đeo nhiều vòng châu báo nhưng khí chất phát ra thanh nhã chững chạc.
“Tôi cũng vậy.” Hạ Nhược Tâm không sợ già, cô già rồi, chứng tỏ con gái lớn rồi, hơn nữa ai cũng có một ngày rồi sẽ già, từng ngày từng ngày già thêm thật sự không thể khác được, kỳ thật cũng là hưởng thụ đi.
“Đúng rồi, sao cô lại ở đây?” Bạch Lạc Âm chỉ vào hộp cơm của Hạ Nhược Tâm, “có phải, có người bệnh ở đây không?”
Tay của Hạ Nhược Tâm bị canh làm bỏng, rõ ràng bên ngoài hộp cơm không nóng lắm nhưng vẫn làm cô bị thương.
“Tôi đi trước đây.” Cô không muốn trả lời vấn đề này. "Cho nên xin lỗi." Sau đó cúi đầu chào Bạch Lạc Âm rồi dời đi, bước đi của cô có vẻ vội, cũng có vẻ hỗn độn.
Bạch Lạc Âm cứ vậy nhìn theo bóng cô, không nói được sự ân hận và xin lỗi, cô dường như nợ người phụ nữ này một lời xin lỗi, có một số chuyện giấu trong lòng nhiều năm rồi.
Quay đi, cô bước vào phòng làm việc của Cao Dật.
“Em hôm nay gặp Lục Tiêu Họa.” Cô do dự, cuối cùng cũng nói ra.
Thái độ của Cao Dật không có gì thay đổi, nhưng anh bây giờ không nhớ rõ, cảm giác anh nhìn thấy Hạ Nhược Tâm không lâu trước đây, vẫn còn quen thuộc nhưng trong lòng rất bình an.
Giống như gặp một người bạn tốt, người bạn lâu năm không gặp, không ai trách ai, cũng không ai nợ ai.
Bạch Lạc Âm thở ra, cô cười, dường như có chút hoài niệm.
Cao Dật giơ tay, xoa đầu cô ta. "Sao vậy, muốn dò thăm anh sao, cũng không để ý chúng ta nhiêu tuổi rồi sao? Đã qua rồi những ngày đó, mỗi ngày đều quản tên tiểu tử kia đã bận lắm rồi, còn có thời gian nhớ đến chuyện khác sao?”
"Em không có." Bạch Lạc Âm thật sự không nghĩ thế, còn có cô sinh ra đứa bé kia rất khỏe mạnh, nhưng trong nhà Vệ Lan lại yêu chiều, em trai của Cao Dật đều lớn cả rồi những vẫn thích phiêu lưu bên ngoài, đến ૮ɦếƭ cũng không kết hôn, Vệ Lan còn không muốn nhận đứa con đó, may còn có Cao Hạo, nếu không Vệ Lan bị đứa con thứ hai của mình làm cho tức ૮ɦếƭ.
“Đúng rồi.” Bạch Lạc Âm lại hỏi Cao Dật.
“Lục tiểu thư, cô ấy sao vậy, trong nhà có người bệnh sao?”
Vai của Cao Dật trùng xuống, ngón tay cũng đặt xuống.
“Tiểu Vũ Điểm bị bệnh.”
“Tiểu Vũ Điểm?” Bạch Lạc Âm sao thấy tên này quen quá, trong kí ức cô là tên một đứa trẻ.
“Là con gái của Nhược Tâm sao?”
Cô nhớ đứa bé kia tên Tiểu Vũ Điểm.
“Đúng.” Cao Dật gật đầu, anh thở dài, lại sờ tóc của Bạch Lạc Âm, cảm giác như một giấc mơ. Người mãi mãi không biết cả đời này ngươi sẽ sống cùng ai, tất nhiên anh cũng không thể.
Anh trước đây cũng thề, thà lấy một người đàn ông chứ không lấy Bạch Lạc Âm, nhưng cuối cùng, anh vẫn lấy cô, hơn nữa họ sống với nhau hơn mười mấy năm đều tốt, mà cô thay đổi rất nhiều. Sự thật, ai cũng mắc sai lầm, chỉ cần có thể sửa, chỉ cần muốn sửa đổi, mọi chuyện đều có thể tha thứ được.
“Thực ra có một việc, anh vẫn luôn không có nói cho em biết.” Anh nắm tay Bạch Lạc Âm.
“Dạ?” Bạch Lạc Âm đang nghe: “Có phải hay không là anh có đứa con riêng? Nhưng mà anh yên tâm đi.” Cô nói kiểu vừa nghiêm túc vừa đùa: “Coi như là anh có một đứa con riêng em cũng không thèm để ý, anh cũng bao dung với em nhiều như vậy, hơn nữa nhà cũng rộng mà chỉ có một đứa con trai.” Đây không phải cô rộng lượng, chỉ là cô sai quá nhiều, chỉ là muốn tìm cơ hội đền bù một chút.
“Nói bậy bạ gì đó, anh cũng muốn có, anh còn muốn một đứa con gái, tiếc là không có.”
Cao Dật gõ cái chán Bạch Lạc Âm.
“Cùng chuyện này không liên quan, em có lẽ không biết, thực ra Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm chính là Lục Tiêu Họa, nhưng mà, lúc ấy cô bị thôi miên không nhớ chuyện trước kia, về sau anh nghĩ tới, có lẽ là cô ấy đã sơm biết tất cả, khi đó cô cố tình đả kích anh, có thể là tác thành cho anh.” Nghĩ lại khi đó tất cả chuyện giữa anh và Bạch Lạc Âm, mà Hạ Nhược Tâm ở giữa đóng vai một tiểu thư nhà giàu, một người ghét nghèo yêu giàu, một người hà khắc vô lý, đều không phải Hạ Nhược Tâm, anh cảm thấy nơi nào đó có gì đó không thích hợp, thì ra... lại là chỗ này.
“Đúng vậy, cô ấy biết.” Bạch Lạc Âm nghe đến chuyện này có lẽ là ngoài ý muốn, thế nhưng cô có thể khẳng định được. "Thực ra em không nói với anh," cô tựa đầu của mình vào bờ vai của Cao Dật, có một số việc nếu mà nói ra, dường như là để cảm thấy bọn họ càng từng bước mà gần thêm, Cao Dật rất tốt với cô, cô thỏa mãn, thời điểm mà cô chán nản nhất, anh không có ghét bỏ cô, cho dù là biết không có yêu cô, cô lại tính kế với anh thì sau khi cưới cũng không có lạnh nhạt với cô, người đàn ông như vậy không thể từ bỏ.
Mà cô nhớ đến Lục Tiêu Họa, cũng là tình huống khi đó của Hạ Nhược Tâm, cũng lẩm nhẩm nói: "Thực ra cô ấy chưa từng làm khó xử với em, em vẫn không hiểu được, rõ ràng là anh hiểu lầm cô ấy nhưng mà cô ấy lại lắc đầu không muốn em giải thích, bây giờ em mới biết, thì ra cô ấy là vì muốn thành toàn cho chúng ta."
“Em vẫn là không rộng lượng giống cô ấy.” Bạch Lạc Âm trong lòng đắng chát, cô không giống người phụ nữ kia, mặc kệ ở đâu, đúng là không bằng.
“Anh cũng như vậy, cũng không có rộng lượng như vậy.” Cao Dật không biết phải nói gì, có lẽ có một số người trời sinh đã không có duyên phận, giống như là anh với Hạ Nhược Tâm, có lẽ căn bản là họ không hợp, xa nhau cũng là hiển nhiên, không phải như vậy thì nguyên nhân là như thế nào, trước sau thực sự đều không có cách nào tiến tới cùng nhau.
“Cốc cốc...”
Trong phòng bệnh vang lên.
“Mời vào.” Tiểu Vũ Điểm buông sách ôm trong lòng xuống, cô ngồi dậy, sắc mặt cũng không phải quá tốt. Sau hai ngày, cô lại phải làm một lần lọc máu, cái loại cảm giác này thực sự cô rất sợ. Còn tốt, có cha ở bên khiến hai lần chuyền máu này cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tiểu Vũ Điểm híp con mắt một chút.
Là một dì không quen biết, dì ấy đi nhầm chỗ sao?
Bạch Lạc Âm đi đến, nhìn kỹ khuôn mặt đứa bé bị bệnh kia, đây là đứa bé kia, tuy thoát khỏi bộ dạng ngây thơ trước kia thế nhưng cùng Hạ Nhược Tâm trước kia gần như là giống nhau như đúc, không đúng, xinh đẹp hơn mẹ rất nhiều.
“Cháu là Tiểu Vũ Điểm?”
Nhưng cô vẫn không xác định hỏi một câu.
“Dì biết cháu sao?” Tiểu Vũ Điểm rất lễ phép cười cười, mà đúng là cô không biết dì này.
Bạch Lạc Âm đi đến, lại gần tiếp xúc với khuôn mặt đứa bé này: “Cháu cũng đã lớn như vậy, khi còn bé lúc mà dì gặp cháu, cháu vẫn còn bé xíu.” Cô đến giường bệnh, có lẽ còn rất nhỏ, hàng ngày ôm một con Pu'p bê cũ.
Nói qua, cô ta vươn tay, có thể là muốn xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, lại phát hiện đứa nhỏ này căn bản không có tóc.
Tiểu Vũ Điểm vẫn cười, giống như cũng không để ý bộ dạng.
“Dì đã gặp qua cháu khi còn bé? Nhưng cháu đối với những sự việc khi còn bé không có nhớ quá rõ.” Cô rất ngượng ngùng nói qua, “Cháu bị người ta lừa bán, trí nhớ trước kia không phải quá rõ ràng, có thể là rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”
“Đó là bình thường, dì cũng không nhớ chuyện trước kia, trưởng thành đều quên mất.” Bạch Lạc Âm ngồi xuống. “Cháu cùng khi bé rất giống nhau, giống mẹ, khi đó cháu cùng mẹ ở nước Anh. Dì trong mắt cháu là một dì xấu, lúc ấy còn ném Pu'p bê của cháu đi, làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu.” Cô thừa nhận, thực sự không có chuyện gì, sai thì xin lỗi sẽ tốt, mà cô nợ cô bé một lời xin lỗi thật lòng.
“Là như thế ạ.” Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một chút, hình như là có một chút ấn tượng, khuôn mặt của dì kia thì không nhớ, nhưng mà, lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Lạc Âm trước mặt, giống như có chút mơ hồ trong kí ức.
Nhưng mà cô không tức giận, chuyện đều đã là quá khứ rồi.
“Cảm ơn dì đã đến thăm.” Tiểu Vũ Điểm cười vô cùng xinh đẹp, cũng rất dễ làm cho người ta thấy dễ chịu.
“Yên tâm đi, chú Cao sẽ cứu cháu.” Bạch Lạc Âm vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ Điểm, nhưng cũng không dám dùng sức sợ làm đứa nhỏ này bị thương, hiện tại đứa nhỏ này yếu ớt như vậy thật khiến người ta đau lòng.
“Chú Cao?” Tiểu Vũ Điểm nháy con mắt một cái: “Dì là vợ của chú Cao sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Lạc Âm cười cười, “Dì và chú Cao có thể tiến tới với nhau cũng là nhờ có mẹ của cháu thành toàn, nếu không phải vậy hiện tại làm sao có thể có dì đâu?”
Tiểu Vũ Điểm đã hiểu, “Mẹ tác thành cho dì, thực ra cũng là tác thành cho mình?”
Bạch Lạc Âm sửng sốt một chút, đứa nhỏ này nhìn ra được thông suốt.
Khi Hạ Nhược Tâm đi vào, Bạch Lạc Âm đang vừa nói vừa cười với Tiểu Vũ Điểm, cô đang kể những chuyện con trai của mình gây ra khi còn bé cho Tiểu Vũ Điểm nghe, thực sự đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, cũng khó trách Cao Dật luôn luôn muốn đánh nó. [Bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.com]
Hạ Nhược Tâm đi đến, đưa tay đặt lên trán con gái: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu: “Mẹ, con rất khỏe, ừm, dì Bạch đang nói chuyện với con.”
Bạch Lạc Âm đứng lên, thực sự hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng đến lúc này, thực ra chỉ một cái biểu tình, một nụ cười đã đủ.
Tác thành, tác thành người khác, chẳng lẽ cũng không phải là tác thành cho chính mình sao?
Mà về sau, ngoài Bạch Lạc Âm thỉnh thoảng tới nhìn xem Tiểu Vũ Điểm ra còn có Vệ Lan cũng đến, bà cũng biết Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm, thực sự là vừa thẹn vừa xấu hổ, gặp Hạ Nhược Tâm khóc, gặp Tiểu Vũ Điểm cũng khóc, giống như rất nhiều người đều đang khóc, thế nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn cười.
Đương nhiên còn có thể nhìn thấy Gấu Con mới mười ba tuổi nhà Cao Dật, mới làm cánh tay trái gãy xương, ngay cả đùi cũng phải băng bó, cả người bao bọc giống như xác ướp, nếu không phải mẹ bà nội che chở, bây giờ cũng bị Cao Dật đánh cho thành chó, cũng rất đáng thương.
Chẳng qua, cậu ta sẽ không khác, thế nhưng có khi làm trò quả thật cũng làm cho người ta cười.
"Thế nào?" Sở Luật hỏi Cao Dật, không có gì bất ngờ thì có kết quả rồi, đều là sắp nửa tháng, mỗi lần anh nhìn thấy con gái lọc máu đều đau lòng, con gái của anh rất sợ chuyện này, anh biết, thế nhưng lại không có biện pháp gì, nếu như có thể, anh thật muốn thay con gái chịu đựng phần đau khổ này, anh cam nguyện.
Anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, bỗng Hạ Nhược Tâm nhúc nhích đôi môi đỏ của mình, thế nhưng cổ họng lại khô khan khó khăn.
Cao Dật đem kết quả kiểm tra để xuống, vẻ mặt trầm tư, không có âm thanh, cơ bắp cũng căng thẳng.
“Không tốt lắm.” Anh nắm chặt hay tay mình, đặt trên bàn, “Các phương diện đều không tốt, hiện nay phương pháp trị liệu tốt nhất là thay thận.”
“Vậy đổi đi.” Sở Luật không làm lựa chọn, anh chỉ cần tốt nhất: “Tôi là cha con bé, tôi giao thận của tôi cho con gái của tôi.”
“Lấy của tôi đi.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Sở Luật: “Tôi là mẹ Tiểu Vũ Điểm, thận của tôi cho con gái.” Cô không có quan hệ, cô chỉ là một người phụ nữ, thế nhưng Sở Luật là trụ cột toàn bộ trong nhà, cô không thể để cho anh ngã xuống, cũng không thể để con gái của cô bị bệnh.
“Lấy của tôi.” điểm này Sở Luật rất kiên trì.
Cho là Hạ Nhược Tâm còn muốn nói nữa, Cao Dật lại cắt ngang lời bọ họ: “Dùng của ai không phải các người nói, cũng không phải tôi nói, cần phải làm kết quả kiểm tra mới biết được, mà còn nếu có những nguồn thận khác, có thể không cần đến thận của các người.”
Bọn họ muốn người hiến càng trẻ tuổi càng tốt, nguồn gốc thận càng khỏe mạnh mà không chỉ cân nhắc thân thuộc.
"Vậy trước tiên kiểm tra cho tôi." Đối với điểm này Sở Luật rất kiên trì, anh nợ con gái một quả thận, anh muốn trả lại cho con gái.
Cao Dật cũng không có ngăn cản, anh giúp Sở Luật làm một loạt kiểm tra, Hạ Nhược Tâm cũng làm.
Lúc này bọn họ còn không sợ, cho dù là phẫu thuật, cho dù là bỏ đi một quả thận, lúc nay trong lòng của bọn họ chỉ có con gái, cái gì khác cũng không có.
Hạ Nhược Tâm đi ra từ trong phòng bệnh, loại áp lực kia tự dưng ép cô gần như nổi điên lên.
Cô đứa tại trước cửa phòng làm việc, vừa chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
“Bác sĩ Cao, của tôi không được sao? Tôi có thể sống được bao lâu nữa, nếu như cháu gái có thể dùng thận của tôi, tôi đều hiến cho con bé, hai cái đều hiến cũng được, tôi có lỗi với Nhược Tâm, cũng có lỗi với Tiểu Vũ Điểm, đây cũng là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho mẹ con con bé.”
Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở cửa hạ xuống.
Đây là...giọng nói của Thẩm Ý Quân.
Cô quay người, sau đó từng bước từng bước rời khỏi nơi này.
"Làm sao vậy?" Sở Luật đưa tay đặt lên vai của cô, nhiều tâm sự như vậy, sắp ***ng vào tường rồi.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, muốn nói chuyện, lại làm cho lòng cô chua xót.
"Luật, em thấy bà ấy.”
Sở Luật vươn tay, nâng khuôn mặt cô lên, sau đó đem trán mình, lại dán vào trán cô: “Nhược Tâm, đã nhiều năm như vậy, đủ rồi, em cũng là hận lâu như vậy rồi, vẫn còn muốn tiếp tục hận sâu thêm sao?”
“Lúc trước em đem tài sản Hạ gia đều cho bà ấy, không phải bởi vì bà ấy là mẹ của em sao? Em ngay cả anh cũng đều tha thứ, vì cái gì lại chưa thể tha thứ cho bà ấy đâu? Bà già rồi...”
Hạ Nhược Tâm sụt sịt mũi, mà một câu nói kia Sở Luật, bà già rồi...
Để cho cô lại khổ sở.
Đúng vậy, bà già, già rồi...Già thật rồi.
Thẩm Ý Quân thất vọng từ trong bệnh viện đi ra.
Lưng của bà đã không còn thẳng như xưa, chân của bà cũng cong đi, mặt của bà cũng già đi quá nhiều, tóc cũng là trắng rồi.
“Mẹ...”
Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Thẩm Ý Quân cứng đờ, sau đó bà từ từ xoay người, trong nháy mắt đó, giống như là bà đã nghe được một tiên nhạc, đã bao nhiêu năm bà không có gặp.
Từ khi con bé lên năm, bà nắm tay nhỏ của con gái, khi đó con gái còn rất nhỏ...
Bà đi tới, đôi tay khô giống như vỏ cây run run nắm chặt tay của con gái, thay đổi hoàn toàn, thế nhưng người vẫn là ở...
“Tâm Tâm, là mẹ có lỗi với con.” Bà cúi đầu xuống, mặt mũi già nua, rốt cuộc không chịu được năm tháng, bà già rồi...
Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy bà ngoại của mình.
Thực ra cô vẫn luôn biết cô có bà ngoại, cũng biết mặt của bà, thậm chí còn len lén tới nhìn bà mấy lần, thế nhưng cô cũng biết khúc mắc của mẹ, nhưng mà bây giờ bà ngoại tới thăm cô, chẳng khác nào mẹ đã tha thứ cho bà ngoại.
Thực ra như thế này thật tốt.
Tha thứ người khác, cũng không phải tương đương tha thứ cho chính mình, không phải sao?
***
“Bảo Bảo sợ sao?” Sở Luật nắm chặt bả vai con gái, “Có thể con phải thay thận rồi.”
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Baa, không sợ.”
“Bảo Bảo nhà ta thật dũng cảm.” Sở Luật khen con gái, thế nhưng trong lòng lại khổ sở.
“Con luôn luôn rất dũng cảm mà.” Tiểu Vũ Điểm cười cười, thật sự thật không có cảm giác, có lẽ cô từ mới bắt đầu đã biết mình thiếu mất một quả thận, mà quả thận về sau không thể mọc ra, cô bé mơ hồ có thể cảm giác sẽ có một ngày như thế này, quả nhiên, vẫn là tới ngày này, có thể, đây là sinh mệnh.
“Ba, con có thể có thể nói ra yêu cầu không?” Cô xoa khuôn mặt nhỏ của mình, gương mặt vốn rất tinh xảo thanh tú làm người ta ưa thích, hiện tại cô bé rất làm cho người ta đau lòng.
Nói đi, Sở Luật ngồi xuống, cũng xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của con gái: “Cho dù là chuyện gì ba nhất định sẽ đáp ứng.”
Tiểu Vũ Điểm dựa đầu của mình vào bả vai của ba, lông mi thật dài cũng theo chân chợt khẽ hiện.
“Ba, con không muốn thay thận của người thân.”
Ngón tay Sở Luật run lên, sau đó, lại nhịn không được cái cảm giác trái tim xuất hiện chua xót.
“Được.” Anh đồng ý với con gái, anh sẽ giới thiệu con gái tìm một quả thận của người trẻ tuổi, một quả thận rõ ràng tốt đầy sức sống.
“Ba, không được làm chuyện phạm pháp.” Tiểu Vũ Điểm lại nói, sau đố ôm chặt cánh tay Sở Luật, “Hiện tại Tiểu Vũ Điểm không có thận vẫn có thể tiếp tục sống, rất nhiều người đều là như vậy có phải hay không, cho nên Tiểu Vũ Điểm không muốn ba làm chuyện phạm pháp, như thế thì cùng bà nội lúc đó khác nhau chỗ nào? Sinh mạng của con là sinh mạng, sinh mạng của người khác cũng là sinh mạng.”
“Được.” Sở Luật lại đồng ý với con gái, anh không làm chuyện phạm pháp, bọn họ chờ, mà anh sẽ tận lực chờ để làm chờ đợi rút ngắn lại...
“Ba, con muốn gặt mặt Lâm Thanh cùng Sở Tương.”
Tiểu Vũ Điểm lại mở hai mắt ra, có những chuyện cô muốn biết.
Lâm Thanh cùng Sở Tương bị người ta dùng sức đẩy vào. Lúc này Tiểu Vũ Điểm đang đứng ở trước cửa sổ, cô rất thích ánh nắng, nó chiếu vào làn da ấm áp, cô cũng rất thích gió, là thổi tới tâm hồn sinh động.
Cô nghĩ, nếu có một cô gái có một mái tóc đen thật đẹp, khi đó nếu bị gió thổi đến, là loại mỹ lệ nào.
Cô vươn tay, sờ lên đầu trọc của mình, ừm, không có quan hệ, sẽ dài ra, đây không phải thận, cũng không phải những bộ phận khác, ở chỗ đó có ngắn cũng không có quan hệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc