Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 274

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Tiểu Vũ Điểm chớp mắt một cái, nhưng không có tránh đi, cô nhận thấy được, Cao Dật chỉ là đang kiểm tra thông lệ cho cô, không có ý xấu gì.
Cao Dật nhấn vào rất nhiều nơi, ông vừa nhấn vừa hỏi Tiểu Vũ Điểm có cảm giác gì, Tiểu Vũ Điểm không có cảm thấy gì cả, nhưng lại có chút sợ hãi.
Cô bị bệnh rồi sao?
Cao Dật lật kết quả kiểm tra của Tiểu Vũ Điểm ra.
“Tình trạng sức khỏe mấy năm trước của con rất tốt, gần đây có phải đã thay đổi thói quen ăn uống?”
Cao Dật nheo cặp mắt lại, giọng nói cũng không tốt lắm, Tiểu Vũ Điểm cũng có cảm giác khó tả nặng nề.
“Chú Cao, con đã gặp phải chuyện gì phải không?” Tiểu Vũ Điểm cắn môi, cũng có chút căng thẳng.
“Không sao, đừng có lo lắng.” Cao Dật cười, xoa đầu của cô, coi như là đang an ủi cô, “Con biết tình trạng sức khỏe của mình, cho nên có những việc có thể làm có những việc không thể làm con phải rất rõ mới đúng, nói cho chú biết, có phải gần đây con có thói quen ăn uống không tốt gì phải không?”
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, hồi tưởng lại gần đây cô đã làm những việc gì, hình như gần đây khi cô ăn cơm với Lâm Thanh, mỗi bữa cơm đều mặn đến nỗi khó mà nuốt vào, còn có đồ uống mà Lâm Thanh đưa cho cô nữa.
“Chẳng lẽ là những thứ này?”
“Có phải không?” Cao Dật hỏi cô lần nữa, thật ra đứa trẻ này không có khác gì so với trước đây, vẫn là một đứa trẻ không biết nói dối.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Chú Cao, sẽ có chuyện gì sao?” Cô hỏi một cách cẩn thận, cũng có chút căng thẳng.
“Có một chút.” Cao Dật không phải đang dọa cô: “Nhưng không sao, con đã đến đây kiểm tra rồi, nhớ lấy, sau này khi ăn cơm phải chú ý một chút, những cái khác thì không có vấn đề gì.”
Tiểu Vũ Điểm thở phào nhẹ nhõm.
Cao Dật lại dặn dò cô những điều cần chú ý, kêu cô một tháng sau lại tới tái khám, tất nhiên chuyện này, ông cũng nhận lời Tiểu Vũ Điểm là sẽ giữ bí mật.
Chỉ là sau khi Tiểu Vũ Điểm rời khỏi, Cao Dật thở dài, trong tim lại dâng lên một cảm giác thất vọng khó tả.
Đùng một tiếng, cửa phòng làm việc của ông bị ai đó đẩy mạnh vào, một đứa trẻ đang trong tuổi trưởng thành bước vào, cậu bé kéo ghế, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, sau đó vén tay áo của mình lên, thấy trong tay áo, có một vết thương dài, bây giờ còn đang chảy máu.
Cao Dật sầm mặt xuống, giơ cánh tay, giáng xuống một cái tát.
“Ba, tại sao ba lại đánh con nữa? Con bị thương rồi, là bệnh nhân.” Dứa trẻ mếu máo, “Con biết ba chê con không phải là tiểu miên áo luôn kề cận bên ba, nhưng không thể làm tiểu miên áo, đó cũng không phải là điều con được lựa chọn đâu?”
“Còn nói nữa à.” Cao Dật lấy những dược phẩm bên cạnh ra, kéo cánh tay của con qua bôi hết nửa ngày, “Sao lại thành ra như thế?”
“Lúc chơi bóng không cẩn thận nên bị ngã.” Cậu con trai với một dáng vẻ không quan tâm: “Chú có nói là, không ngã thì sẽ không lớn nổi đâu, ngã rồi thì mới có thể cao lớn.” nhưng khi cậu bé lại muốn nói tiếp, thì trên đầu lại bị tát một cái, “không được nghe những lời nói bậy của chú con.”
“Đi thôi.” Ông ấy đứng dậy, kéo cánh tay không bị thương của con, tiểu tử này cũng rắn chắc lắm, giống ông, chỉ là tính khí quá nóng nảy, giống Cao Dật lúc nhỏ vậy, đúng là không đánh không thành thép, lúc ở nhà thì được bà với mẹ bảo vệ rất kỹ, bình thường, ông chỉ có thể dạy dỗ con ở bên ngoài, nhìn đi, nếu không dạy dỗ, cho nó làm bậy, không biết sẽ ngã thành bộ dạng gì nữa đây.
“Ba muốn dẫn con đi đâu?” Thiếu niên ôm chặt cánh cửa: “Con không muốn ra ngoài, con muốn ở trong đây.” Cao Dật lại một lần nữa giáng một cái tát xuống đầu con trai.
“Ở lại gì mà ở lại, đi chụp X-quang, xem xương cốt có bị thương gì không?”
Được thôi, Cao Hạo không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng của cậu lại rất vui, xem ra có một người ba làm bác sĩ cũng rất rốt, bị thương bao nhiêu lần cũng không sợ.
Nhưng Cao Dật nhìn thấy gương mặt hứng hở của con, muốn cho nó ăn thêm một trận đòn nữa.
Phiền, sao lúc đầu mình lại sinh ra một đứa con phiền phức như thế, tiểu miên áo sẽ ngoan hơn, nhìn Tiểu Vũ Điểm của nhà người ta, từ nhỏ tới lớn đều rất là im lặng, được mọi người yêu thích, dáng vẻ cũng rất là xinh đẹp khiến người khác không nỡ mắng chút nào, còn thằng tiểu tử thối Cao Hạo này, bị đánh từ nhỏ tới lớn, vậy mà cũng hay gây chuyện thị phi cho ông.
Và sau đó không lâu, trong phòng X quang, truyền ra tiếng kêu thảm khóc của Cao Hạo.
“Bác sĩ Cao, liệu làm như vậy có được không?” Một bác sĩ khác đang lau những giọt mồ hôi trên trán, quả nhiên là bác sĩ, còn là một bác sĩ ngoại khoa, khi cắt da, đúng là rất dứt khoát, đối với con của mình cũng đã như thế, huống hồ chi là đối với người khác.
"Để cho nó đau đi, đau rồi thì mới biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Nhớ ăn không nhớ đánh, đối với tiếng kêu thảm khốc của con, Cao Dật không có một chút đau lòng, bây giờ không biết đau là gì, sau này nếu nó còn làm bậy, không chỉ là gãy cánh tay gãy chân đơn giản thế đâu.
Mà tiếng kêu khóc của con bên trong, cũng không biết đã duy trì bao lâu, sau trận kêu la thảm khốc đó, Cao Hạo được đổi lấy một cánh tay bằng thạch cao bên phải, còn có đặc quyền là ba tháng không cần động đẩy.
Xương cốt bị thương, là thật.
Cao Dật trầm mặt xuống, còn Cao Hạo cũng biết lỗi của mình, thu mình vào một góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, tránh việc bị ba kéo lại, lúc đó lại là một trận đòn.
Cao Dật lật xem bệnh án, đúng vậy, cho dù bây giờ Cao Hạo có bị gãy mất hai cánh tay, cũng đáng đời nó lắm, việc mình làm, thì mình tự chịu trách nhiệm, nguyên nhân khiến ông trầm mặt lại thật ra không có chút liên quan gì đến Cao Hạo.
Mà là tờ giấy báo cáo kiểm tra trong tay, chức năng thận của Tiểu Vũ Điểm rõ ràng là gần đây có chút bất thường, đứa trẻ này mới có 18 tuổi, ông khá là lo lắng cho quả thận của con bé lại xảy ra vấn đề.
Ông lấy điện thoại ra, cầm trên tay, mà khắc sâu trong đầu ông, vẫn là số điện thoại đó, từ trước đến nay không bao giờ quên, nhưng mà cuối cùng, ông cũng không có gọi đi.
Có lẽ cô đã đổi số điện thoại, có lẽ cô sẽ không bắt máy.
Vả lại bây giờ tình trạng của Tiểu Vũ Điểm cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần sau này chú ý một chút, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Khi Tiểu Vũ Điểm đạp xe đi khỏi một khoảng thời gian, cô dừng lại, sau đó từ trong cặp của mình lấy tờ giấy báo cáo kiểm tra ra, thật ra kết quả kiểm tra này, có một số hạng mục hơi cao chút, chú Cao đã nói là không sao, chỉ cần không ***ng vào một số thức ăn, tháng sau chắc là sẽ bình thường trở lại, nhưng cô không thể cho ba nhìn thấy bản báo cáo này, nếu không ba sẽ lo lắng.
Cô xé bản báo cáo trong tay thành những mảnh nhỏ, sau đó bỏ vào thùng rác bên đường.
“Bảo bảo, cho ba xem kết quả kiểm tra của con.” Không ngoài ý muốn, Sở Luật muốn xem kết quả kiểm tra hôm nay của con gái.
“Con sơ ý làm mất rồi.” Tiểu Điểm Vũ giả bộ không quan tâm mà nói: “Nhưng, chú bác sĩ nói con rất khỏe, mọi phương diện đều bình thường.”
Sở Luật nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì. Tại vì con gái ngoan của anh từ trước đến nay không biết nói dối là gì, chỉ là anh không hề biết, thật ra lần này con gái ngoan này đúng là đang nói dối mình.
Mấy ngày sau, Tiểu Vũ Điểm cũng quên mất chuyện này đi, tất nhiên cô cũng chú ý nhiều hơn, cho đến một ngày, Lâm Thanh lại kêu cô đi ăn, cô nếm thử một miếng, sau khi cảm thấy có chút mặn, đặt đũa xuống, không động vào nữa.
“Sao thế?” Lâm Thanh rót một ly nước cho cô, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng không hề ***ng vào đồ uống đó.
“Không sao, em không có đói lắm.” Tiểu Vũ Điểm sờ bụng của mình, thật ra không phải là không đói, mà là không ăn được, tất nhiên cô cũng không nói những món Lâm Thanh kêu là có vấn đề.
“Ăn đại một chút đi.” Lâm Thanh gắp một ít món cho cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, vẫn là một nụ cười không chê vào đâu được.
Tiểu Vũ Điểm có chút do dự, cuối cũng cô cũng lắc đầu: “Xin lỗi, anh Lâm Thanh, em thật sự không có đói.”
Tính tình của cô là như thế, tuy cô rất là dễ nói chuyện, tuy là không có tính khí gì, nhưng đối với việc mà mình đã kiên trì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Được, vậy thì không ăn nữa.” Lâm Thanh cũng không có miễn cưỡng cô, nhưng, anh ta khẽ rũ đôi mi xuống hiển nhiên cũng lẫn vào chút không vui.
Chiếc xe dừng tại một nơi cách Sở gia không xa lắm, Tiểu Vũ Điểm mở cửa xe bước ra, cô đeo chiếc cặp của mình lên, vẫy tay với Lâm Thanh đang ngồi ở trong xe, sau đó quay lưng đi về nhà, nhưng ánh mắt của Lâm Thanh khi nhìn cô lại một lần nữa lạnh băng.
Sau khi Tiểu Vũ Điểm đi được vài bước, thì phát hiện, hình như mình đã quên mất thứ gì đó, là sữa mà cô mua cho ba, khi trời tối, ba phải uống, không thể để ba lại uống sữa bột của cô nữa.
Cô liền quay lại, nghĩ rằng, Lâm Thanh chắc là vẫn chưa đi, khi cô lấy điện thoại ra, gọi đi, bên đó lại tắt máy, chân cô bước đi nhanh hơn, trong lòng cũng đang nghĩ, nếu như Lâm Thanh đi thật rồi, vậy cô sẽ đạp xe đi mua lại.
Nhưng, từ xa cô thấy chiếc xe vẫn còn đậu ở đó, cô thở phào, chạy bước nhỏ tới đó, hóa ra chưa đi, thật tốt, cuối cùng không cần phải chạy thêm một lần nữa.
Chỉ là, khi cô tiến lên thêm một bước, hình như nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
Cô không có tâm trí nào nghe lén bí mật của người khác, nhưng sự thật chứng minh rằng, chỉ cần một khi bạn đã biết rồi, vậy bạn phải trả giá cho cái bí mật đó không hề ít chút nào.
Thật ra cô cảm thấy, tốt nhất là mình nên rời khỏi, có một số chuyện, cô không thể biết, chỉ là khi cô đang muốn rời đi, lại nghe thấy tên của mình.
Bí mật này, có liên quan tới cô.
Khi cô đang muốn bước chân đi, nhưng đôi chân lại bất chợt dừng lại.
Sở Tương ôm lấy cổ của Lâm Thanh: “Sao thế, chẳng lẽ anh đã yêu cô ta đó rồi sao? Nhưng anh đừng có quên là, em gái của anh là do cô ta hại ૮ɦếƭ đấy.” Sở Tương cười một cách lẳng lơ, nhưng trong con mắt lại lóe lên một thứ gì đó.
“Yêu cô ta ư...” Lâm Thanh cười nhạo: “Em tưởng là anh sẽ yêu kẻ thù của mình sao? Quả Nhi là do Sở Chỉ Hi đẩy xuống, mà Sở Luật ngay cả thi thể của em gái anh cũng không tha, cho đến nay anh cũng không biết em của anh được chôn ở đâu, mỗi ngày anh còn phải ở trước mặt kẻ thù, còn phải cùng con gái của người đó diễn những trò ***, thật đúng là buồn cười.”
“Cho nên...” Anh nâng cằm của Sở Tương lên, tiến gần đến môi của cô: “Em nói đi, làm sao anh có thể thích cô ta được nữalà yêu, em không biết là hàng ngày khi anh đối diện với khuôn mặt của cô ta khiến anh muốn nôn đến thế nào đâu.”
“Cho nên, anh đã cho chút gì đó vào trong thức ăn, lại cho vào nước uống của cô ta, bỏ thuốc có hại cho thận, loại thuốc này sẽ làm hại đến chức năng thận của cô ta.”
“Lâm Thanh, anh đúng là ác thật, cô ta chỉ còn có một quả thận mà thôi, quả thận đó nếu như không bị hư, đưa cho em cũng được mà, vậy thì em sẽ có hai quả thận để dùng rồi.”
“Em đúng là tham lam.” tay của Lâm Thanh lại dùng lực cầm lấy cằm của Sở Tương, “Em đã có một quả thận của cô ta rồi, tại sao cả cái còn lại cũng không buông tha?”
“Anh không phải cũng thế sao?” Sở Tương dịu dàng cười: “Mục đích của chúng ta vốn là giống nhau mà, cái em muốn là cả Sở gia, cho nên, chúng ta ở bên nhau là thích hợp nhất.”
Lâm Thanh dùng sức ép cô gái trước mặt vào cái cây đằng sau, đôi tay nắn P0'p thân thể của cô, không lâu sau ở đó truyền ra âm thanh *** áo, ở nơi công cộng, họ như là dã thú vậy, cắn xé nhau, như là muốn ngửi thấy hương vị của đồng loại vậy.
Nhưng họ lại không biết là, lúc này cách đó không xa, có một thiếu nữ đang trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt của cô cuối cùng cũng đã rơi xuống một giọt nước mắt...
Cô lui về sau một bước, lại lui một bước, cho đến khi lui về rất xa, mới chạy thẳng về phía trước.
“Sao thế bảo bảo, có tâm sự sao?” Sở Luật cảm thấy con gái có chút không bình thường, tóc trắng ở hai bên của anh hình như đã nhiều thêm, nhưng vẫn là một ông chú đầy sức quyến rũ.
“Không có gì ạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, im lặng không nói một lời về chuyện liên quan đến Lâm Thanh và Sở Tương, nhưng mà, bất kể thế nào, cô cũng sẽ bảo vệ cho ba và mẹ thật tốt, cho dù họ muốn làm gì, cô cũng không cho họ làm hại đến ba và mẹ của cô.
“Ba ơi...” Tiểu Vũ Điểm cười một cái, sau đó nhào vào lòng của Sở Luật.
“Sao thế bảo bảo?” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt mái tóc của con, bất kể ông ở trước mặt người khác là như thế nào, có bị nói là lòng lang dạ sói, hoặc là bất chấp thủ đoạn, nhưng mà, ông là một người ba tốt, vả lại ông còn là một nhà từ thiện, những năm gần đây, đã cứu không ít những đứa trẻ có bệnh máu trắng, người đàn ông này, ông không nói mình là một người tốt, nhưng bạn không thể không thừa nhận, những việc mà ông ấy làm, so với những người tốt khác, thực tế hơn nhiều.
Bạn nói, bạn đồng tình, bạn nói, bạn cảm động, bạn nói, bạn hối hận.
Nhưng bạn cũng chỉ có thế mà thôi, bạn đã từng quyên góp tiền chưa, bạn đã từng thực sự giúp đỡ họ chưa, không có, cái gì cũng không, họ không cần sự đồng tình của bạn, sự cảm động của bạn.
Cái họ muốn là hiện thực, là chân thực, thứ mà có thể giúp họ tiếp tục cuộc sống, đó là tiền.
Nhưng mà bạn sẽ cho sao?
Cho nên giữa người tốt với người xấu, ai có thể nói ra một cách rõ ràng.
“Ba ơi, nhuộm tóc lại đi.” Tiểu Vũ Điểm bĩu môi, sờ vào tóc trắng hai bên mai của Sở Luật, thật ra cô biết là vì cô nên tóc của ba mới trắng, tóc của ba rất khỏe, ông nội cũng thế, ông nội có nói, khi ông sắp 60 tuổi tóc mới chuyển sang màu trắng, nhưng bây giờ ba còn chưa tới 45 tuổi, tóc mai hai bên đã trắng hết rồi.
Cô nhìn thấy sẽ đau lòng.
“Được, nghe lời bảo bảo nhà mình.” Sở Luật đồng ý với con gái, ngón tay vẫn đang vuốt lên mái tóc của con, bảo bảo nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành, ông cười, ấm áp như lúc ban đầu, như ông dùng chính đôi tay của mình, mọi thứ của mình, hết lòng nuôi con, hết lòng dạy con vậy.
Là con gái mình lớn nhanh quá.
Anh nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Đến ngày hôm sau, Sở Luật đến chỗ của Tần Lạc nhuộm tóc.
“Tại sao lại muốn nhuộm tóc, nhìn vậy cũng phong cách lắm mà?” Tần Lạc chẳng muốn Sở Luật nhuộm đen hai tóc mai trắng này chút nào, anh ấy thật sự cảm thấy hai nhúm lông này của anh rất có cảm giác nghệ thuật, người bình thường chắc là sẽ không mọc được như thế đâu.
Mà hai nhúm lông trắng này cũng đã trở thành thương hiệu của Sở Luật rồi, nhuộm để làm gì.
“Con của tôi thích, cứ nhuộm đi.” Sở Luật bắt chéo hai chân, chỉ cần con gái thích, đừng nói là bắt anh nhuộm tóc, cho dù bắt anh cạo trọc đầu, anh cũng rất sẵn lòng.
“Nô lệ cho con gái!” Tần Lạc bĩu môi, “Chỉ anh là có con gái thôi sao, mấy năm nay, anh nói anh khoe cái gì nhiều nhất, còn không phải là con gái của mình?”
“Đúng, tôi đang khoe con gái đó, anh có không?”
Sở Luật nâng mí mắt lên, vẻ mặt đó, khiến Tần Lạc ngay lập tức cầm cây kéo nện hắn.
“Ngồi đàng hoàng cho tôi.” Anh đá vào ghế, bắt đầu nhuộm tóc cho người đàn ông đáng ghét nhưng anh cũng không dám đánh này, tất nhiên anh là một người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, cho dù trong lòng có chút không thăng bằng, cho dù không thích, cho dù muốn đánh người, thế nhưng trước mặt công việc anh sẽ không bao giờ lơ là.
Nếu không tự đập bảng hiệu của mình, người chịu thiệt chỉ có thể là anh.
Tóc của khách là sự khẳng định đối với anh.
Tất nhiên đầu của Sở Luật cũng thế, tuy là rất muốn giống bổ trái dưa vậy, đâm thẳng một dao vào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi, đối diện với cái đầu đang giương mắt nhìn này của Sở Luật, cảm giác này nên nói sao nhỉ, cũng khá là khiến người ta cảm thấy buồn bực.
“Xong rồi.” Anh lấy kéo ra, sau đó lùi về phía sau vài bước, thưởng thức tác phẩm của mình một cách rất là hài lòng.
“Sở tiên sinh, chúc mừng anh, lại trẻ ra 10 tuổi nữa.”
Sở Luật đứng dậy, nhìn vào gương chỉnh sửa lại tóc của mình, quả nhiên trẻ lại không ít, vốn dĩ tuổi của anh cũng khá là trẻ, lại thêm đổi kiểu tóc khác, với nhuộm lại tóc mai ở hai bên, thực sự rất giống người đàn ông ba mươi mấy tuổi.
“Sở Luật, anh không đi bán, thật là đáng tiếc.”
Tần Lạc sờ vào cằm của mình: “Nếu anh đi làm trai bao bảo đảm là vào cái tuổi này được yêu thích lắm.”
Sở Luật vén tay áo của mình, sau đó giơ một chân ra, đá thẳng vào người Tần Lạc, Tần Lạc nhất thời không có chú ý, bị một cước này của Sở Luật đá lăn xuống đất.
૮ɦếƭ vì ngu, chưa bao giờ thấy ngu đến thế, con người đúng là ૮ɦếƭ vì ngu.
“Hóa đơn đưa tới công ty của tôi.” Sở Luật lấy áo khoác của mình, khi đi tới cửa, dừng lại: “Tiền thuốc men của anh cũng có thể tính vào.”
Anh vuốt mái tóc của mình một cái, đối với kiểu tóc này cũng khá là hài lòng, tiếc là vợ không có ở đây, không thể chia sẻ cùng cô, nhưng anh chắc chắn là con gái bảo bối của mình nhìn thấy sẽ rất là vui.
Đúng rồi, qua mấy ngày là tới buổi họp phụ huynh của con rồi, anh sẽ đến đó với tạo hình này, anh sẽ không làm mất mặt của con gái bảo bảo đâu, chỉ là hình như anh đã quên, từ nhỏ tới lớn, buổi họp phụ huynh của Tiểu Vũ Điểm đều do anh đi, đừng nói là hai tóc mai của anh đều bị bạc trắng, cho dù là cả mái tóc đều bị trắng đi, trong số các phụ huynh, anh cũng tồn tại như là một vị thần vậy.
Anh đúng là đã dạy dỗ con gái rất tốt, khiêm tốn, có lễ phép, lại rất có khí chất.
Đứa trẻ như thế, dù ở trong gia đình nào, cũng sẽ khiến họ cảm thấy tự hào.
Anh dừng xe tại cổng của trường học, chuẩn bị rước con đi ăn cơm.
Tiểu Vũ Điểm đang vẫy tay chào tạm biệt bạn học, khi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không bao xa, biết là ba của cô đã tới. Cô ôm cặp chạy qua, những năm nay, đều là như thế, bất kể gió mưa, rước cô đều là chiếc xe đó, cũng đều là người đàn ông trong xe.
Cửa xe mở ra, cô ngồi vào, sau đó nhìn thấy mái tóc mới của Sở Luật, ngay lập tức con mắt liền sáng lên.
“Ba của con thật là soái.”
Tiểu Vũ Điểm nheo lại con ngươi có cùng màu với ba, đúng là cảm thấy ba của mình đẹp trai ghê, cha cô đúng là người ba đẹp trai nhất, tốt nhất trên thế gian này.
Cô vươn tay ôm lấy cổ của ba như trước vậy
“Ba ơi, Tiểu Vũ Điểm yêu ba nhất đấy.”
Sở Luật cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mũi của mình cay cay, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con: "Ừ, ba cũng yêu Tiểu Vũ Điểm nhất."
Đây là bảo bối quan trọng nhất của cuộc đời anh, là máu thịt tiếp diễn của anh.
Tiểu Vũ Điểm lấy điện thoại ra, sau đó chụp cho Sở Luật một tấm ảnh thật là soái, rồi tải lên diễn đàn của tập đoàn Sở Thị, chắc là không lâu nữa bài đăng này sẽ hot lắm đây.
“Ngồi yên, thắt chặt dây an toàn.” Sở Luật vươn tay đè vai của con gái xuống, “Muốn ăn cái gì, địa điểm cho con chọn?”
Tiểu Vũ Điểm thắt chặt dây an toàn, à, cô phải suy nghĩ xem nên đi ăn gì đây.
Chỉ là, cái điện thoại cô đang cầm trong tay chợt reo lên, tim của cô thắt lại, sắc mặt cũng biến đổi theo, cô cúi đầu, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cái tên hiện trên màn hình không phải ai khác mà chính là Lâm Thanh.
Cô cúp máy, không có nghĩ là sẽ đưa lên nghe. Từ khi biết được Lâm Thanh muốn lợi dụng cô để đối phó ba của cô, cô đối với Lâm Thanh chẳng còn chút thiện cảm nào nữa.
Nếu như muốn hỏi cô có yêu Lâm Thanh không, có lẽ cô sẽ trả lời, cô không hề yêu.
Đó chẳng qua là sự rung động nhất thời, nhưng cho đến bây giờ cô mới biết được là, thì ra đó chỉ là một âm mưu, nhưng sau những âm mưu đó, những sự rung động, những cái mặt đỏ tim run, thật ra đều là những trò cười mà thôi.
“Sao thế bảo bảo?” Sở Luật phát hiện con gái có gì đó không bình thường, vừa muốn dừng xe, Tiểu Vũ Điểm lấy điện thoại nhét vào trong cặp, nở nụ cười với anh: “Không có chuyện gì ạ? Con chỉ là đang nghĩ, phải làm thế nào để ba mời con ăn một bữa ngon?”
À, cô cắn ngón tay của mình, nên ăn gì đây, rốt cuộc nên ăn gì đây?
Sở Luật xoa đầu của con: “Con cứ từ từ suy nghĩ đi, không gấp.”
Đương nhiên, anh đúng là đã bị con gái lừa, không phải tại vì anh dễ bị lừa, mà là trước mặt của con gái, anh chỉ là một người ba, chứ không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị.
Mà ở bên kia, Lâm Thanh vứt điện thoại của mình lên bàn.
Sở Chỉ Hi, giỏi đấy, đúng là giỏi thật...
Anh ta cười lạnh thành tiếng, đừng tưởng là cô trốn tôi thì chuyện này xem như kết thúc, cha của cô nợ tôi, cô nợ tôi, món nợ này, chúng ta không ૮ɦếƭ không thôi.
Tiểu Vũ Điểm sờ lên cánh tay của mình, không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh người.
Bầu trời bên ngoài có chút âm u, chắc là tại trời sắp mưa...
Bỏ cây dù trong tay xuống, dưới cơn mưa là khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ, trên mái tóc của cô có những giọt nước thấm ướt mi dài gần như có chút khác người, môi của cô gái có chút tái nhợt, cũng có thể là tại vì trời lạnh.
“Hắt xì...” Cô ôm lấy cánh tay của mình, đóng cây dù trong tay lại, bỏ ở bên cạnh, cô lùi về phía sau một bước, sau đó mở chiếc túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một chuỗi chìa khóa.
Lúc mở cửa ra, bên trong bám không ít bụi, có thể thấy được đã lâu lắm rồi không có người sống ở đây.
Thật ra đúng là đã lâu lắm rồi không có người ở đây, đây là ngôi nhà có ý nghĩa chân chính thứ hai của mẹ và cô, căn hộ này đối với hai mẹ con của cô mà nói có tồn tại một ý nghĩa đặc biệt, cho nên, họ không bán căn hộ đi cho dù là sẽ không dọn đến ở nữa.
Cứ cách mấy ngày căn hộ sẽ có người làm theo giờ tới dọn dẹp, thế nhưng, bây giờ cảm giác là hình như đã lâu lắm rồi không có ai tới quét dọn, ngày mai cô sẽ gọi điện, kêu người tới dọn dẹp. Cô trực tiếp đi thẳng vào một căn phòng bên trong.
Cô mở cửa ra, mọi thứ như cũ, có những thứ tuy là như cũ, nhưng có thể nhận thấy bề mặt đã lộ rõ nhuốm màu thời gian.
Đúng vậy, là thời gian.
Tháng đổi năm dời.
Quá khứ cũng đã đi qua mười mấy năm...
Đối với những việc đã qua thật ra cô cũng không nhớ được nhiều cho lắm, chắc cũng không ai có thể nhớ kỹ những chuyện lúc nhỏ của mình, nhưng có một số chuyện, cô lại nhớ rất rõ.
Cô cúi người xuống, từ dưới gầm giường kéo ra một cái thùng giấy.
Trên mặt thùng có bám một lớp bụi, nhưng cũng không có bẩn lắm, dù sao cũng từng có người tới đây dọn dẹp cẩn thận.
Cô ngồi thẳng xuống đất, sau đó mở chiếc thùng ra, bên trong là để những món đồ lúc trước của cô.
Nón che nắng mà lúc nhỏ cô thích nhất, cô lấy chiếc nón đội lên đầu của mình, kết quả là nhỏ quá.
Đúng là lớn thật rồi, cô để nón che nắng qua một bên, sau đó lấy cây Pu't vẽ mà mình đã dùng qua, còn có một số đồ chơi, đây đều là những thứ mà lúc trước cô rất là thích, mẹ không mang đi bỏ, đều giữ lại hết dùm cô.
Trong những món này, có tồn tại những hồi ức trước kia của cô.
Cô đối với những ký ức lúc nhỏ, từ lúc cô bị bắt đi thì bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó mới từ từ nhớ ra, nhưng nhớ được không nhiều, thế mà có chuyện này là cô vẫn luôn nhớ. Cô lấy những món đồ trong thùng ra, cuối cùng ở góc rẽ của cái thùng, tìm thấy một sợi dây chuyền bằng vàng.
Đúng là bằng vàng, đã nhiều năm trôi qua cũng không thấy đổi màu, mặt dây chuyền là một hoa tai tinh tế, cô sờ lên hoa tai, sờ ra những chỗ không giống nhau.
Cô xoay cái hoa tai một cái, lại bỏ lên lòng bàn tay của mình.
Trên mặt có hai kí tự rất nhỏ, CX.
Cô nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, lấy những món đồ khác, bỏ lại ở vị trí cũ.
Sau đó mở cửa ra, mở dù, đi ra ngoài.
Dưới trời mưa liên miên, gió thu chưa về cũng lạnh đến phát run, những giọt nước có lúc bị gió thổi đọng lại trên tóc của cô, sau đó lại rơi nhẹ xuống.
Cô bước đi chầm chậm, không gấp lắm, cô thật ra không thích mưa, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy có lúc trời mưa có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu, mưa có thể làm tâm tư của chúng ta trầm định, gió cũng có thể làm nhạt đi tình cảm nào đó.
Két một tiếng, một chiếc xe dừng ở cạnh cô, nước bùn văng lên, dính đầy trên chiếc đầm của cô.
Cô cúi người xuống, thấy đầm của mình dính bùn, chỉ đành thở dài.
Người đi cạnh bên sông, sao có thể không ướt giày được.
Người đi dưới mưa, sao có thể không dơ áo.
Cửa xe mở ra, Lâm Thanh cười, nhưng bên trong nụ cười đó, hình như vẫn mang sự âm u của trời mưa liên miên.
“Lên xe.”
Anh cười mà nói, nhưng nụ cười đó, lại không bằng một góc dưới đáy mắt.
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt cây dù trong tay, cô không muốn.
“Lên xe, anh có lời muốn nói với em.” Lâm Thanh bước ra, mặc cho mưa dính lên người anh cũng không hề quan tâm.
Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm cũng mở cửa xe, ngồi vào trong.
Mưa vẫn còn rơi, thật ra cô cũng không biết mình có gì phải nói với Lâm Thanh, khi chính mắt của cô nhìn thấy những điều tồi tệ đó cô mới biết là thì ra thế giới này còn đen tối, còn bẩn thỉu hơn cô nghĩ nữa.
Thật ra, ba đã bảo vệ cô rất tốt khiến cô còn chưa có khả năng lật bộ mặt đen tối của một người, khi cô biết được thì thật ra cũng đã bị lừa.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô xuống xe mới phát hiện ra họ đang ở bên ngoài một căn nhà khác của Sở gia, căn nhà này cũng không được xem là của Sở gia, lúc Sở Tương mừng sinh nhật 20 tuổi, Tống Uyển đã tận tay tặng cho chị ấy.
“Anh dẫn em tới đây để làm gì?” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt cây dù trong tay cũng không có mở ra, mưa gió có lúc thổi qua người của cô có chút lạnh, cô cũng bị lạnh đến nỗi có chút phát run.
“Em đi vào thì sẽ biết.” Lâm Thanh bỏ một tay vào trong túi, sau đó giơ một cánh tay đưa về phía của Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại lùi về sau một bước, né tránh cánh tay đang hướng về phía của cô, Lâm Thanh chau mày, sắc mặt cũng lạnh đi.
“Anh nghĩ, anh cần một lời giải thích của em.”
“Em không có gì cần giải thích với anh?” Cô không muốn nói ra những chuyện đó, bởi vì sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn.
“Em còn có việc, em phải đi đây.” Nói xong, cô xoay người, dù cho phải đi bộ, dù cho trời có mưa, cô cũng phải rời khỏi chỗ này, chỉ là khi cô chưa đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy cổ của mình khá là đau.
Cô quay đầu lại, ý thức cuối cùng còn tồn tại là nụ cười như khuôn mặt ác quỷ của Lâm Thanh.
Cô một mạch tránh né, một mạch trốn chạy, nhưng con ác quỷ đó lại ngày càng gần cô hơn, cho đến khi cô ngã xuống đất, con ác quỷ đó bước tới, trực tiếp cắn lên cổ của cô.
Cô đột nhiên giật mình, con người cũng tỉnh táo hơn, nhưng lúc này, trước mắt cô sáng rực, đồng thời cũng mờ mịt, cô nhúc nhích một cái nhưng hình như bị cái gì đó trói lại, cô cúi người xuống, thấy mình đang bị một sợi dây thừng chói chặt.
“Tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười bất chợt, xua đi sự mê mang cuối cùng của cô.
“Là cô...” Cô ngẩng mặt lên, khi thấy người phụ nữ đang cười đó, không có chút bất ngờ gì, cô rất bình tĩnh, cũng không có thét lên một cách cuồng loạn, từ nhỏ tới lớn, hình như số lần cô bị bắt cóc cũng không có ít.
Vả lại cô cũng rất là rõ, nơi mà có Lâm Thanh, cũng sẽ có người phụ nữ này.
“Là tôi, Sở đại tiểu thư, không đúng, tôi mới chính là Sở đại tiểu thư thực sự.”
Sở Tương bước qua, sau đó đứng trước mặt của Tiểu Vũ Điểm cúi người xuống.
Cô đưa tay dùng sức P0'p lên mặt của Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ của cô cho cô một khuôn mặt quả thật là không tệ, cô nói xem trên đời này sao lại có người như cô?”
“Ba của cô là Sở Luật, bác của cô là Lục Cẩm Vinh, anh của cô là Lục An Trạch. Cô nói, những chuyện tốt trên đời này sao bị cô chiếm lấy hết vậy, cô dựa vào đâu, dựa vào đâu ςướק đi hết mọi thứ của tôi.” Sở Tương đột nhiên giơ tay lên, dùng sức tát lên khuôn mặt khiến cô cảm thấy chán ghét: “Cô nói xem, cũng nhiều lần rồi sao cũng không thể làm cô ૮ɦếƭ, cô bị người khác bắt đi cũng có thể được cứu về, cô bị bắt cóc cũng được tìm thấy, cô nói xem cô ở lại bên Anh không tốt sao, tại sao phải về đây giành địa vị với tôi, giành ba với tôi, giành ông nội, giành tài sản của Sở gia?”
Cô ta càng nói ngữ khí càng tàn nhẫn, một khuôn mặt cũng theo đó mà càng thêm méo mó, cô ta ghen tỵ thâm sâu, cô ta cũng căm hận ghen ghét, làm sao cái gì cô ta cũng có thể cứng cỏi đau khổ hi vọng, dựa vào cái gì vẫn còn tới ςướק đoạt toàn bộ của cô ta, cuối cùng Lâm Thanh cũng ςướק đoạt.
Cô dựa vào cái gì, đúng vậy, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì có được tất cả?
Lỗ tai của Tiểu Vũ Điểm ong ong vang, mặt cũng rất đau, chỉ là đối với đau đớn lúc này của cô, nhưng mà người khác đã có thể chịu.
Lông mi cô rũ xuống, khóe môi cũng là nếm đến một loại máu tươi.
Đúng vậy, cô mở hai mắt, thản nhiên như thế nhìn Sở Tương, “Cô nói tôi dựa vào cái gì, bởi vì kia vốn là cha tôi.”
Sở Tương đột nhiên giống như là điên, vươn tay dùng lực P0'p lấy cổ Tiểu Vũ Điểm.
“Đúng vậy, đó là cha cô, đó là ông nội cô, các người có quan hệ huyết thống, như thế tôi tính là cái gì?
Nếu lúc trước không tốt với tôi, không coi tôi như con gái, các người nhận nuôi chúng tôi làm cái gì, để cho tôi bị người ta bắt nạt, để cho người khác cười nhạo tôi, để cho tôi xem cô một ngày một ngày lớn lên, mỗi một ngày ςướק đi sự chú ý của mọi người, ςướק đi toàn bộ hào quang của tôi.”
Âm thanh của cô ta điên lên rồi, tay cũng P0'p càng chặt.
Tiểu Vũ Điểm cảm giác không khí ở trong phổi của mình bị chèn ép xuất ra, mỗi một lần đáng sợ hít thở không thông, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ gặp, cô sợ hãi, cô sợ ૮ɦếƭ, cô sợ cha khổ sở, sợ mẹ thương tâm...
Chỉ là cô có thể bắt được không khí nhưng mà càng ngày càng loãng, vùng vẫy của cô càng ngày càng yếu...
Đột nhiên, Sở Tương buông tay ra, Tiểu Vũ Điểm không ngừng ho khan, cũng mở miệng lớn hít thở không khí bên ngoài...
“Yên tâm.” Sở Luật vươn tay vỗ vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm, “Tôi sẽ không để cho cô ૮ɦếƭ như vậy.”
૮ɦếƭ như vậy lợi cho cô ta quá.
Cô đứng lên, sau đó từ bên cạnh lấy một cái ly, lại cho mấy viên thước vào cái ly lắc lắc, nhưng mà cảm thấy không đủ, lại bỏ thêm vài viên, lúc này mới đong đưa cái ly, chờ thuốc trong ly tan chảy ra, sau đó cô ta lại đi tới, đưa cái ly đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
“Cô có biết đây là cái gì không?” Cô ta quơ quơ cái ly trên tay, mà thước trong ly dường như đã hòa tan, đường như có chút bọt khí, đang giành lấy cái gì.
“Bên trong này là thuốc, nhưng cũng không đơn giản.” Sở Tương nói, đưa cái chén đặt ở bên miệng Tiểu Vũ Điểm, “Sở Chỉ Hi, tôi biết cô khát, cho nên cô xem tôi đối với cô người em gái này thật tốt, những thứ thuốc này đều cho cô uống, muốn cô uống thật tốt, ngoan ngoãn uống, dù sao những thứ này đều chuẩn bị cho cô.”
Mà giọng nói của cô cùng sắc mặt lạnh băng, một bàn tay kéo lấy tóc Tiểu Vũ Điểm, một bàn tay cũng đem theo chén nước dùng lực rót vào miệng. Mặc kệ có thể hay không sặc ૮ɦếƭ người, mặc kệ có phải hay không nghẹn ૮ɦếƭ người, dù sao những thứ nước này, không cho cô không uống hết không được.
“Khụ...” Những thứ nước này theo thực quản Tiểu Vũ Điểm xuống phía dưới, lại để cho cô khụ phá hủy cổ họng,
Đột nhiên một tay Sở Tương lôi kéo tóc Tiểu Vũ Điểm, đúng rồi, cô ta cười, cười vô cùng lạnh, “Tôi còn chưa có nói cho cô, đây là nước gì đi? Bây giờ tôi nói cho cô, nước này chính là nước bình thường, đúng nhưng mà bỏ thêm thuốc, loại thuốc này là vô cùng tổn thương thận, cô nói, nếu cô còn lại một quả thận hỏng, cô muốn như thế nào sống, có phải hay không lại cần cấy ghép một quả, lại mổ bụng giống như tôi.”
Tiểu Vũ Điểm run rẩy đôi môi đỏ mọng, khóe mắt không biết là nước mắt, hay là mồ hôi, cô cảm thấy xuất hiện, những thứ thuốc này làm cho bụng của cô nổi dậy đau nhức bám chặt lấy...
Mà cửa một tiếng bị mở ra.
“Cô muốn rót ૮ɦếƭ cô ta sao?” Lâm Thanh đi đến, toàn thân đều lạnh lùng, một cái kính mắt gọng vàng, cũng giống như băng cặn bã.
Dù sao cô vốn muốn ૮ɦếƭ, Sở Tương đứng lên, lại phủi một cái góc áo của mình, tôi chỉ là muốn biết, một người không có thận, chính là ૮ɦếƭ như thế nào, cô ta đi tới, một tay dựa vào bả vai Lâm Thanh.
“Như thế nào, anh không nỡ?”
“Cô nói sao?” Lâm Thanh vươn tay vỗ mặt Sở Tương một cái, “Tôi không nỡ sẽ chỉ là cô, tôi đối với cô ta chỉ có hận, đối với Sở Luật chỉ có hận, bọn họ hại em gái tôi, cô nói, tôi làm sao có thể để bọn họ yên tâm sống xót, vẫn lại là sống tốt như vậy.”
Mà anh nói xong, mỗi anh bao phủ lấy đôi môi của cô, dùng lực cắn giống hủy đi cái gì, mà anh cũng không có phát hiện mắt Sở Tương loang loáng, chỉ là một mực nhớ rõ cái ૮ɦếƭ của em gái, nhớ, một năm nọ em gái anh ૮ɦếƭ thảm, nhưng mà bị Sở Luật xử lý đến dúm tro bụi cũng không có còn lại.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng báo thù được rồi.
Bọn họ một chút cũng không có bận tâm, ở đây không phải còn có người, ở trong mắt bọn họ, nơi này người kia vốn không phải còn sống, mà là người ૮ɦếƭ, xem như hiện tại không ૮ɦếƭ, như thế rất nhanh, cũng sẽ ૮ɦếƭ, nếu là người ૮ɦếƭ, như vậy, bọn họ còn có cái gì băn khoăn, mà còn không phải như vậy làm cho H**g phấn sao.
Hai người không coi ai ra gì xe rách quần áo hai bên, giữ lấy thân thể đối phương, hai thân thể trắng bóng, ở trong này làm những động tác khó coi.
Tiểu Vũ Điểm nhắm mắt, cũng đưa mặt quay qua một bên, cô không khổ sở, chỉ là cô ghê tởm, mà bây giờ trong nháy mắt nổ lớn tâm động, cũng giống như là một chuyện cười, ở trong lòng cô đã ૮ɦếƭ đi rồi.
Âm thanh bên tai vẫn còn tiếp tục, cô không muốn nghe âm thanh ghê tởm như vậy, nhưng mà âm thanh này, thân thể trắng bóng vẫn quấn lấy nhau ở trước mặt cô liên tục sáng chói, không biết qua bao nhiêu lâu, cô dường như nghe không được, không biết bọn họ đủ, hay là cô quá mệt mỏi.
\'Ào\' một tiếng, một chậu nước lạnh hắt lên mặt cô.
Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt ra, ánh mắt hơ hồ, là khuôn mắt Sở Tương kéo xuống, mà bây giờ vừa nhìn thấy khuôn mặt này, dường như mục đích cuối cùng của cô ta đã đạt được, là Sở Tương không mặc quần áo tới ghê tởm không chịu nổi.
“Sở đại tiểu thư, chúng ta phải uống thuốc, nhớ, phải ngoan một chút, nếu không thì người chịu khổ chính là cô.” Sở Tương cầm một cái ly đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, tàn nhẫn cười lạnh, “Cô nói chính cô uống, hay là để cho tôi giúp cô, cô phải biết rằng, bộ dạng của cô rất được, nhưng mà tôi không phải đàn ông, đối với cô sinh ra cái gì tâm.”
Cô đưa cái ly đặt bên môi Tiểu Vũ Điểm, bây giờ Tiểu Vũ Điểm không có chút cự tuyệt, bởi vì hậu quả của cự tuyệt cô rất rõ ràng, những thứ nước uống này chảy vào không phải thực quản của cô mà là khí quản của cô.
Cô buông ánh mắt xuống, nhẹ nhàng hút cái mũi một cái, đem những thứ nước thuốc này một ngụm một ngụm uống vào đi xuống.
Cô nói với mình không có vấn đề gì, xem như là không có thận, cô còn có một cái mạng, còn có bác sĩ có thể cứu sống cô, nhưng mà cô không thể ૮ɦếƭ được, cha mẹ cô chỉ có cô là con gái, cô không đành lòng để cho cha kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng không đành lòng để mẹ mỗi ngày ôm ảnh chụp của cô khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc