Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 269

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Nhiều đến nỗi hình như ngày một ngày hai đều không thể trả hết được.
Cô nghiêng đầu giấu đi khuôn mặt mình, ánh nhìn dừng ở thân một người đàn ông khác. Cô lẳng lặng theo dõi đôi mắt xếch kia, người đàn ông này đã từng là điều lớn lao nhất trong lòng cô, nhưng con người ai cũng phải thay đổi cả.
Bọn họ là thanh niên tài giỏi đẹp trai, một ngươi thấp hèn như cô ngay cả tư cách thở chung một bầu trồi cũng không có.
Cô dời đi tầm mắt, năm năm là quá nhiều, đều đã kết thúc rồi, cô cũng không nghĩ tới sẽ cùng anh bắt đầu lần nữa.
“Anh...”
Cô vừa định cùng Tam Ca nói đều gì, khoe môi đều gợn ý cười, thân thể Tam Ca ở phía sau cô bỗng nhiên lóe lên rồi nghe phịch một tiếng, bên tai vang lên tiếng phụ nữ hét thất thanh.
Khóe môi cô đông cứng, trong không khí truyền đến vị máu tanh nồng nặc, thấu vào trong cả hơi thở của cô, cũng làm thấu đau cả khóe mắt.
Cô xoay người, chớp mắt một cái, cho tới bây giờ cô cũng không hiểu cũng không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Tam Ca nằm trên đất. иgự¢ của anh lộ ra một lỗ lớn. Cách đó không xa, Thượng Quan Đồng thở phì phò, quăng dao xuống đất.
Thẩm Vi chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt Tam Ca của cô.
Cô ôm lấy đầu Tam Ca, nhẹ nhàng đặt lên chân mình.
Anh mở hai mắt ra, trên môi vẫn treo nụ cười, anh vươn tay chạm vào gương mặt cô.
“Vi, anh xin lỗi, anh không thể chăm sóc em được nữa.” Khi anh nói câu này rõ ràng đã biết mình bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng anh biết mình không hối hận, chỉ là yêu thương quá nhiều.
Về sau không còn khả năng ở cùng cô nữa.
Xin lỗi, âm thanh của anh đứt quãng, vừa mở miệng máu đã tuôn ra.
“Tam Ca...” Thẩm Vi đem trán mình ấn lên trán Tam Ca.
“Tam Ca, đừng sợ, em mang anh về nhà.” Cô nhắm chặt con ngươi, trước mắt là một mảnh đổ tươi, cô chỉ mong không thấy mọi thứ để đây chỉ là giấc mơ.
Cô cho là suốt đời ba mẹ cũng không rời đi, nhưng họ cuối cùng vẫn phải đi. Cô cho rằng Mạc Mính sẽ không đi, thế nhưng anh ta đem mộng tưởng của cô đá văng, đá đến đau đớn thảm thương.
Cô cũng cho rằng Tam Ca sẽ bên cạnh cô một đời, cô là Thẩm Vi, cô kiên cường, cô tự trọng, cô muốn đem tất cả đàn ông giẫm dưới chân của mình. Bởi vì cô biết phía sau mình còn có anh, anh sẽ thay cô dẹp dọn cục diện rối rắm, anh chứng kiến cô trưởng thành, dạy cô học nói, dạy cô bước đi, dạy cô cách sống.
Cô nắm thật chặt tay Tam Ca của mình, tay anh rất ấm. Nhưng bây giờ đôi tay ấy đang dần mất đi sức lực, trở nên lạnh lẽo.
Anh cố gắng mở hai mắt ra, anh phải nhớ kỹ khuôn mặt này. Đứa nhỏ anh nhặt về, cô gái anh thích nhất, cũng là cô gái anh yêu và hiểu nhất trên đời.
Ánh mắt anh bắt đầu tan rã, trước mặt là một mảnh mơ hồ, biển hoa đột nhiên xuất hiện, bên tai vang lên thanh âm tuyệt vời, mà ở tận cùng biển hoa đó, Thẩm Vi đang mỉm cười đứng nhìn anh.
Cô đưa tay ra với anh
“Tam Ca, em mang anh về nhà...”
Tam Ca đột nhiên cười, vươn tay tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó. Thẩm Vi vội vã nắm chặt tay anh, cô quỳ một bên, cả người đều choáng váng, ngây người.
“Tam Ca, em mang anh về nhà...” Cô đột nhiên nói lẩm bẩm, tay Tam Ca khẽ động, năm chặt ngón tay cô. Anh vẫn mở to mắt, nét mặt yên tĩnh, vẫn như cũ, lớn len không anh tuấn, nhưung cũng cứng rắn mười phần. Lúc này anh đang cười, khóe miệng chảy xuống tơ máu, đôi mắt tầm ổn dần tan ra nhưng vẫn hướng về ti.
Đột nhiên anh cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, hướng về hình bóng trước mắt chạy đi.
“Vi, anh rốt cuộc tìm được em...” Môi của anh nhẹ nhàng khép mở, tơ máu vẫn không ngừng chảy xuống trước иgự¢ tạo ra một đóa hoa của địa ngục.
“Tiểu Vi...” Mạc Mính vội vã chạy tới, cũng theo cô ngồi xổm xuống trước thân thể, đưa ngón tay đến trước mặt Tam Ca.
“Cút!”
Đột nhiên Thẩm Vi đưa tay tát vào mặt Mạc Mính.
“Anh cút đi, không được chạm vào Tam Ca.” Thẩm Vi ôm chặt Tam Ca, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào anh. Trong tiềm thức cô biết Tam Ca không còn nữa cho nên cô đã điên rồi.
Có vài người như gai trong иgự¢ chúng ta, nếu có sai sót thì cuộc đời chúng ta không cách nào chịu nổi thương tổn.
Đối với Thẩm Vi mà nói, Tam Ca chính là người đó.
Cô ôm chặt anh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm câu, Tam Ca, em mang anh về nhà...
Mạc Mính nắm chặt hai tay mình, ánh nhìn rơi vào trên người đã bị máu nhiễm cho mơ hồ. Mặt nạ như bị xé rách, dù có lạnh lùng cỡ nào cũng thấy nhói đầu tim.
Anh ta biết cả đời này có vài người đã chiếm cứ vị trí thuộc về anh ta, là trái tim của Thẩm Vi.
Lúc này một chiếc xe đột nhiên ngừng lại, cửa xe mở ra, là Sở Luật.
Anh vừa thấy tình cảnh trước mắt, con ngươi không khỏi co rút.
Anh vội vã đi nhanh tới trước mặt Thẩm Vi.
Chẳng qua khi anh vừa vươn tay, Thẩm Vi đã dùng ánh mắt thù hận nhìn anh, giống như anh chỉ cần động đậy một chút Thẩm Vi sẽ ngay lập tức Gi*t anh. Cái này giống như người què đang cảnh giác, đi kèm theo sự phẫn hận.
“Thẩm Vi, là tôi, Sở Luật đây.” Sở Luật dùng sức nắm chặt vai Thẩm Vi, “Để tôi dẫn Tam Ca đi, anh ấy còn cứu được, cô buông ra trước đã.” Anh bình tĩnh giải thích.
Cũng chỉ có cách này mới khiến Thẩm Vi thanh tỉnh lại được, cũng chỉ có như vậy mới khiến Thẩm Vi buông lỏng một chút được. Anh không muốn trực tiếp đánh ngất xỉu cô, Tam Ca đang bị thương ở иgự¢, anh cũng không xác định được có tổn thương đến tim chưa. Nhưng lấy tốc độ chảy máu hiện tại, không tổn thương tim cũng là tổn thương động mạch chủ.
Nếu như cậy thật thì không ổn rồi, anh không nắm chắc là còn cứu được không.
“Sở Luật...” Ánh mắt Thẩm Vi tan rã rốt cuộc khôi phục được một chút thần trí. Cô ngẩng mặt lên, quả nhiên là Sở Luật, tay ôm Tam Ca của cô chậm rãi buông ra. Làm sao bây giờ, anh ấy không tỉnh lại, cũng không gọi tên cô, nhiệt độ cơ thể cũng đang dần mất đi.
“Tam ca, đừng sợ.” Thẩm Vi cười rất thê lương, mang theo cả hơi lạnh, “Mặc kệ anh ở đâu em cũng sẽ không buông anh ra.”
Sở Luật nghe xong không khỏi nhíu mày, anh vẫn luôn có cảm giác Thẩm Vi đã hóa điên, quả thực cô cũng chính là một người điên. Những việc người phụ nữ này làm được đều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Anh hướng Mạc Mính gật đầu, đỡ Tam ca đứng lên đưa vào xe. Chuyện ở đây giờ anh không quản nổi nữa, nhưng có Mạc Mính thì tối thiểu cũng không có việc gì xảy ra với Thẩm Vi được.
Nói thật anh đối với Thẩm Vi không có quá nhiều yêu thích. Cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy cô quá cực đoan, với tình huống này không biết cô sẽ làm ra tới chuyện gì nữa.
Thế nhưng trớ trêu là cô ấy với Hạ Nhược Tâm lại là bạn bè thân thiết, cũng dành cho nhau nhiều sự kính trọng. Thậm chí cô còn là ân nhân cứu mạng của Hạ Nhược Tâm và con gái anh, nể ở một phần tình nghĩa này, cho dù anh có thích hay không cũng không thể trơ mắt nhìn cô và Tam Ca gặp chuyện không may.
Anh lái xe rất nhanh, cũng đã liên lạc với bệnh viên nổi danh vê khoa ngoại, chỉ chờ anh đến, các chuyên gia đều đã chờ sẵn.
Mà lúc này Thẩm Vi vẫn còn đang ngồi ngây ngốc, trên người dính không ít vết máu của Tam ca.
“Tiểu Vi!” Mạc Mính hướng cô đưa tay ra.
Bốp một tiếng, Thẩm Vi lại một lần nữa đánh vào tay của anh ta, “Đừng ᴆụng vào tôi.” Cô cười lạnh lẽo, đôi môi đỏ mọng câu ra một độ cung nguy hiểm. Cô đứng lên, giày cao gót dẫm xuống sàn, từng bước đi đến chỗ Thượng Quan Đồng.
Thượng Quan Đồng đã muốn đông cứng kêu lên thảm thiết, nhưng tựa hồ không ai nghe được tiếng kêu của ả. Bất kể Thẩm Vi, Mạc Mính hay Sở Luật đều không chú ý là ở đây hiển nhiên còn có một người.
Thẩm Vi nhặt cây súng từ dưới đất lên, cô rất thích súng, thậm chí còn biết dùng. Cô mở khóa an toàn của khẩu súng, đi tới ngồi xổm trước mặt Thượng Quan Đồng.
Cô đem súng tì vào trán Thượng Quan Đồng, sự sợ hãi cái ૮ɦếƭ là Thượng Quan Đồng không ngừng hét chói tai, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Cầu xin cô, đừng Gi*t tôi, đừng Gi*t tôi...” Cô ta không ngừng cầu xin tha thứ, không ngừng hét chói tai, cũng không ngừng khóc nổi.
“Mạc Mính, cứu em, cứu em...” Cô hướng Mạc Mính vươn tay, muốn anh cứu cô. Chỉ là Mạc Mính chỉ thản nhiên đứng đó, hai tay cho vào trong túi quân, lạnh lùng mà nhìn sự việc diễn ra.
Thậm chí ánh mắt nhìn trực tiếp cô cũng không có.
“Cầu xin cô, đừng Gi*t tôi..” Nước mắt nước mũi Thượng Quan Đồng thi nhau chảy ra, cô sợ, thật sự sợ. Lần đầu tiên bị cái ૮ɦếƭ áp cận kề, cô sợ ૮ɦếƭ, rất sợ ૮ɦếƭ.
Có thể cô sẽ ૮ɦếƭ, Thẩm Vi đã thay đổi thái độ, cô nhất định sẽ Gi*t cô.
Ngón tay Thẩm Vi buông lỏng, con ngươi Thượng Quan Đồng hiện lên vẻ hảong sợ, phịch một tiếng...
Thượng Quan Đồng trừng lớn con ngươi, cảm thấy đũng quần mình có chút ướt, cô bị dọa sợ đến tiểu trong quần.
Đầu của cô không có máu chảy, đương nhiên tiếng động vừa rồi cũng không phải từ cây súng phát ra.
“Cô yên tâm đi.” Thẩm Vi buông lỏng tay để súng rơi xuống đất, rơi đạn từ bên trong ra. “Bây giờ mà Gi*t cô là lợi cho cô quá rồi.”
Cô nhẹ nhàng nói, tay cũng đjăt tại cổ Thượng Quan Đồng, “Cứ như vậy Gi*t cô, cô sảng khoái nhưng tôi thì không. Thù của cha mẹ, thù của con tôi, thù của tôi, thù của Tam Ca, chỉ một phát như vậy cô cho là đủ sao?”
Tầm mắt của cô dời đến chỗ con dao ngay cạnh tay Thượng Quan Đồng.
Cô vươn tay nhặt con dao đó lên, Thượng Quan Đồng còn muốn giãy dụa nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vi, cô không dám động đậy.
Sau đó cô kêu một tràng thảm thiết.
Thẩm Vi cầm dao đặt tại mặt Quan Đông khiến cô ta run rẩy không ngừng, hét lên, thân thể cũng lạnh run, quần áo hầu như đều ướt cả.
“Đừng Gi*t tôi, cầu xin cô đừng Gi*t ta, muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô. Tôi có tiền, được rồi, còn có Mạc Mính, tôi đem Mạc Mính trả lại cho cô. Tôi không yêu anh ta, cho tới bây giờ cũng không.”
Thượng Quan Đồng loạn ngôn mà hô hoán, mà Mạc Mính thì châm chọc đứng một bên.
“Tôi cần người đàn ông mà cô dùng qua sao?” Thẩm Vi đột nhiên cười, lời nói ra làm thân thể Mạc Mính thoáng lung lay.
“Người đàn ông này bẩn thư thế, cũng chỉ có cô mới muốn thôi.” Thẩm Vi đưa dao ra trước mặt mình, thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong.
Đột nhiên cô vươn tay cho Thượng Quan Đồng một cái tát.
“Thượng Quan Đồng, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ. Nhưng mà hiện tại Tam ca đang chịu đau đớn thì cô đừng mong được vui vẻ.” Nói xong, cô vung dao về phía trước, Thượng Quan Đồng hét lên như lợn bị chọc tiết. Thẩm Vi đã đem dao cắm vào cánh tay của ả, sau đó cô rút dao ra, lại đâm vào một lần. Thượng Quan Đồng càng la càng lớn mà Thẩm Vi lại càng cười cành lạnh lẽo.
“Thượng Quan Đồng, cô không phải nói rất thích dằn vặt người khác sao? Yên tâm đi, tôi cũng sẽ để cô trải nghiệm một chút, không phải cô rất thích được làm trung tâm của thế giới à? Tôi sẽ thảo mãn giấc mộng của cô, sẽ giúp cô tìm mười tám người đàn ông mỗi ngày hầu hạ cô. Bọn họ sẽ không ghét bỏ cô không có țử çɥñğ, cũng không ghét bỏ cô đã từng có mấy người đàn ông khác đâu.”
Cô đứng lên, đá vào mặt Thượng Quan Đồng, sau đó nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thế nào, có muốn cứu không?” Cô lạnh lùng hỏi Mạc Mính, đôi môi đỏ mọng còn đang cười, thế nhưng ý cười đã bị ẩn giấu trong đôi mắt đen ấy.
“Anh không có gì với cô ta hết.” Mạc Mính dù chỉ là ánh mắt cũng không thèm cấp cho Thượng Quan Đồng, đối với Thượng Quan gia anh chỉ có chút giao tình, còn về Thượng Quan Đồng càng không có tình cảm gì. Sở dĩ đi tìm Sở Luật cũng đơn giản chỉ vì Thượng Quan Nhuệ, những thứ khác cùng anh không có quan hệ gì cả.
“Tiểu Vi...” Anh ta tiến lên nhưng Thẩm Vi đã xoay người ly khai, thậm chí ngay cả giày cũng không mang.
Bên trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm vội vả chạy tới, thấy Thẩm Vi đnag ngồi dưới đất, đôi chân lại không mang giày, cũng không biết đã đạp phải cái gì, ngoại trừ bùn đất dính vào chân còn chảy máu.
“Sao rồi?” Hạ Nhược Tâm lo lắng hỏi Sở Luật, Cô nghe nói Thẩm Vi và Tam ca xảy ra chuyện, nhưng không rõ ràng lắm tình hình.
"Không được tốt lắm." Sở Luật di chuyển tay khỏi túi quần, chỉnh lại đầu tóc hỗn loạn của Hạ Nhược Tâm, “Tam Ca mất rồi.” Thanh âm khi nói của anh rất nhạt, đối vói sống ૮ɦếƭ của một người bất quá cũng chỉ là một câu nói như vậy, là Tam Ca đã ૮ɦếƭ, đúng vậy, Tam Ca đã ૮ɦếƭ chứ không phải trời hôm nay thật đẹp.
Hạ Nhược Tâm vừa nghe, cảm giác đầu tiên là nghĩ Sở Luật đang lừa cô, Sở Luật nheo hai mắt, không cười cũng không giận. Thế nhưng bởi vì chính như thế, cô không thể đoán ra được rốt cuộc Tam Ca còn sống hay không.
Hơn nữa sao Tam Ca có thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy được?
Cô hỏi Sở Luật nhưng Sở Luật không nói gì, cô chỉ biết đến bên cạnh Thẩm Vi sau đó ngồi xuống trước mặt cô ấy, Hạ Nhược Tâm từ trong túi mình lấy ra khăn tay, cẩn thận giúp Thẩm Vi lau chân. Sở Luật đứng tại đó cong nhẹ môi không nói lời nào, anh khoanh tay đứng đó, sắc mặt lạnh lùng.
Cô giúp Thẩm Vi lau khô từng chỗ trên chân, lòng bàn chân Thẩm Vi đều bị mài rách da, cũng bị các vật linh tinh cắt phải. Cô vôi đi tìm y tá, nhờ y tá thoa thuốc khử trùng da cho Thẩm Vi, loại đau đớn này đến Hạ Nhược Tâm còn cảm nhận được.
Thế nhưng Thẩm Vi không khác gì người vô tri vô cảm, căn bản không cảm giác được đau đớn. Đợi y tá thoa thuốc cho Thẩm Vi xong, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút liền ngồi xuống cởi giày của mình ra, sau đó cô mang vào cho Thẩm Vi. Size giày của hai người là như nhau, tuy rằng chân Thẩm Vi bây giờ có chút sưng, nhưng vẫn mang được.
Lông mày Sở Luật càng nhíu chặt, nhưng anh cũng không nói gì thêm.
Sau đó không lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra rồi lắc đầu. “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lông miThẩm Vi run lên, cảm giác đầu óc mình trống rỗng đau đớn, theo sau là một mảnh tối đen bao trùm. Hạ Nhược Tâm vội đỡ cô ấy, nhưng sắc mặt của chính cô cũng không đươc tốt hơn là bao.
Tam Ca, thật sự mất rồi sao?
“Sở tiên sinh, như vậy có ổn không?”
Bác sĩ lúng túng ỏi Sở Luật.
“Chuyện này ông không cần quan tâm.” Sở Luật vươn tay căt đứt lời của vị bác sĩ, mà Hạ Nhược Tâm cũng không hiểu nhìn chằm chằm Sở Luật, cờ anh cho cô câu trả lời, cũng đợi sự giải thích từ anh.
Bác sĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Sở Luật kiên trì như vậy cũng đành mặc kệ.
Thẩm Vi tựa đầu vào vai Hạ Nhược Tâm, tuy rằng đã hôn mê nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi. Có vài người như vậy, anh ấy ngây ngô ở bên cạnh mình, làm như im hơi lặng tiếng kỳ thực từ lâu đã trở thành một phần sinh mệnh. Mình tự cho là tùy thời có thể rời khỏi, những mãi đến sau này mới biết được, nhiều năm như vậy, người kia dường như không khác gì không khí, bản thân không thể rời khỏi, nếu không thì sẽ khó mà thở nổi.
Ai nói sự ỷ lại không phải là một loại tình yêu?
“Đây là ý của Tam Ca.” Sở Luật đi tới, vươn tay đem Thẩm Vi bế lên. “Chúng ta mang cô ấy về trước, chuyện của Tam Ca em không cần lo, anh sẽ xử lý tốt.”
Thế nhưng Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô kéo tay áo Sở Luật.
“Sở Luật, Tam Ca đâu?”
Sở Luật mím chặt môi mình, anh lắc đầu. Mà lòng Hạ Nhược Tâm thoáng cái rơi xuống vực sâu, đây là cảm giác không nói nên lời, hình như thật sự có người nào vừa mất vậy.
Hạ Nhược Tâm chậm rãi buông lỏng tay áo Sở Luật, cô cảm thấy khóe mắt mình có chút chua xót, khổ sở khó nhịn.
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Thẩm Vi nở nụ cười, nhưng nụ cười này mang theo quá nhiều lo sợ.
“Cảm ơn em mang con bé đến thăm chị.” Thẩm Vi cảm kích nói vưới Hạ Nhược Tâm, “Lúc này người hăm chị cũng chỉ có em, không ngại thân phận của chị, quá khứ của chị.” Thẩm Vi cô là một người phụ nữ như thế nào, cũng chỉ là người phụ nữ bẩn thỉu, người phụ nữ tội lỗi, cô hại ૮ɦếƭ cha mẹ mình, hại ૮ɦếƭ con mình, bây giờ Tam Ca cũng vì cô mà ૮ɦếƭ. Như vậy cô còn sống để làm gì?
Hạ Nhược Tâm đi tới xoa đỉnh dầu con gái, sau đó cô nhìn Thẩm Vi mỉm cười, chỉ là cười có chút thê lương, “Chị là bạn em, em đương nhiên phải tới thăm chị. Thẩm Vi, chị định sẽ làm gì?”
Cô rất lo lắng, Giang Nam này không thể chỉ có mình Thẩm Vi mà chống đỡ được. Giang Nam là nơi như thế nào cô rất rõ ràng, nơi đây là môt thế giới nhỏ, sự tình bên trong rắc rối phức tạp. Có Tam Ca ở đây, việc gì cũng có anh ấy lo, thế nhưng giờ anh ấy không có ở đây, cô lo Thẩm Vi sẽ chịu thiệt.
“Không có gì đâu.” Thẩm Vi dựa đầu vào sau gối, cả người gầy đi một vòng lớn, hốc mắt thâm đen, gương mặt vốn đã không có thịt lại càng gầy yếu.
Cô vô lực khép mi lại.
“Kỳ thực không lâu trước Tam Ca đã nói qua, muốn Giang Nam thay da đổi thịt, đem chợ đêm náo nhiệt trở thành bộ mặt quanh minh hơn, thật ra bây giờ cũng không sai biệt lắm, Giang Nam bây giờ đã chính quy hơn nhiều, hơn nữa...”
Cô xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, cô nhóc làm cho cô buông hết mọi cảnh giác.
“Ở đây có nhiều anh em cần nuôi như vậy, chị không thể bỏ mặc bọn họ, chị phải thay Tam Ca bảo vệ tốt Giang Nam.” Cô nháy mắt một cái, đem tất cả nước mắt nuốt ngược vào trong, sau này Thẩm Vi cô sẽ không khóc nữa, cũng không cần rơi nước mắt nữa.
Tam Ca dùng mạng mình để đổi lấy mạng cho cô, cô không sễ dàng dể lãng phí cái mạng nhỏ này, cô không có tư cách làm điều đó, cô sẽ thay Tam Ca sống tốt, cũng thay anh chăm sóc thật tốt cho những anh em đã cùng anh ấy vào sinh ra tử.
Hạ Nhược Tâm định mở miệng khuyên bảo các thứ nhưng bây giờ chỉ còn biết thở dài. Được rồi, còn có người đàn ông kia, còn có Mạc Mính, Thẩm Vi sẽ không sao đâu.
Hạ Nhược Tâm chỉ biết lắc đầu, trải qua chuyện này, ai cũng hiểu rõ tương lai là không thể nắm bắt, bao gồm cả Thẩm Vi.
Nhưng Sở Luật có nói qua, Mạc Mính đối với Thẩm Vi không khác gì anh đối với cô, một người đàn ông luôn hướng về cô ấy. Có điều, có lẽ Thẩm Vi có thể tiếp nhận anh ta hay không cô cũng không biết, Hạ Nhược Tâm chỉ biết ngày nào còn Mạc Mính, Thẩm Vi ở Giang Nam sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hơn nữa hiện nay Sở Luật cũng đã tiếp nhận Giang Nam, không phải bởi vì muốn tranh đoạt, mà là vì tình nghĩa với Tam Ca.
"Không được tốt lắm." Sở Luật di chuyển tay khỏi túi quần, chỉnh lại đầu tóc hỗn loạn của Hạ Nhược Tâm, “Tam Ca mất rồi.” Thanh âm khi nói của anh rất nhạt, đối vói sống ૮ɦếƭ của một người bất quá cũng chỉ là một câu nói như vậy, là Tam Ca đã ૮ɦếƭ, đúng vậy, Tam Ca đã ૮ɦếƭ chứ không phải trời hôm nay thật đẹp.
Hạ Nhược Tâm vừa nghe, cảm giác đầu tiên là nghĩ Sở Luật đang lừa cô, Sở Luật nheo hai mắt, không cười cũng không giận. Thế nhưng bởi vì chính như thế, cô không thể đoán ra được rốt cuộc Tam Ca còn sống hay không.
Hơn nữa sao Tam Ca có thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy được?
Cô hỏi Sở Luật nhưng Sở Luật không nói gì, cô chỉ biết đến bên cạnh Thẩm Vi sau đó ngồi xuống trước mặt cô ấy, Hạ Nhược Tâm từ trong túi mình lấy ra khăn tay, cẩn thận giúp Thẩm Vi lau chân. Sở Luật đứng tại đó cong nhẹ môi không nói lời nào, anh khoanh tay đứng đó, sắc mặt lạnh lùng.
Cô giúp Thẩm Vi lau khô từng chỗ trên chân, lòng bàn chân Thẩm Vi đều bị mài rách da, cũng bị các vật linh tinh cắt phải. Cô vôi đi tìm y tá, nhờ y tá thoa thuốc khử trùng da cho Thẩm Vi, loại đau đớn này đến Hạ Nhược Tâm còn cảm nhận được.
Thế nhưng Thẩm Vi không khác gì người vô tri vô cảm, căn bản không cảm giác được đau đớn. Đợi y tá thoa thuốc cho Thẩm Vi xong, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút liền ngồi xuống cởi giày của mình ra, sau đó cô mang vào cho Thẩm Vi. Size giày của hai người là như nhau, tuy rằng chân Thẩm Vi bây giờ có chút sưng, nhưng vẫn mang được.
Lông mày Sở Luật càng nhíu chặt, nhưng anh cũng không nói gì thêm.
Sau đó không lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra rồi lắc đầu. “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lông miThẩm Vi run lên, cảm giác đầu óc mình trống rỗng đau đớn, theo sau là một mảnh tối đen bao trùm. Hạ Nhược Tâm vội đỡ cô ấy, nhưng sắc mặt của chính cô cũng không đươc tốt hơn là bao.
Tam Ca, thật sự mất rồi sao?
“Sở tiên sinh, như vậy có ổn không?”
Bác sĩ lúng túng ỏi Sở Luật.
“Chuyện này ông không cần quan tâm.” Sở Luật vươn tay căt đứt lời của vị bác sĩ, mà Hạ Nhược Tâm cũng không hiểu nhìn chằm chằm Sở Luật, cờ anh cho cô câu trả lời, cũng đợi sự giải thích từ anh.
Bác sĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Sở Luật kiên trì như vậy cũng đành mặc kệ.
Thẩm Vi tựa đầu vào vai Hạ Nhược Tâm, tuy rằng đã hôn mê nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi. Có vài người như vậy, anh ấy ngây ngô ở bên cạnh mình, làm như im hơi lặng tiếng kỳ thực từ lâu đã trở thành một phần sinh mệnh. Mình tự cho là tùy thời có thể rời khỏi, những mãi đến sau này mới biết được, nhiều năm như vậy, người kia dường như không khác gì không khí, bản thân không thể rời khỏi, nếu không thì sẽ khó mà thở nổi.
Ai nói sự ỷ lại không phải là một loại tình yêu?
“Đây là ý của Tam Ca.” Sở Luật đi tới, vươn tay đem Thẩm Vi bế lên. “Chúng ta mang cô ấy về trước, chuyện của Tam Ca em không cần lo, anh sẽ xử lý tốt.”
Thế nhưng Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô kéo tay áo Sở Luật.
“Sở Luật, Tam Ca đâu?”
Sở Luật mím chặt môi mình, anh lắc đầu. Mà lòng Hạ Nhược Tâm thoáng cái rơi xuống vực sâu, đây là cảm giác không nói nên lời, hình như thật sự có người nào vừa mất vậy.
Hạ Nhược Tâm chậm rãi buông lỏng tay áo Sở Luật, cô cảm thấy khóe mắt mình có chút chua xót, khổ sở khó nhịn.
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Thẩm Vi nở nụ cười, nhưng nụ cười này mang theo quá nhiều lo sợ.
“Cảm ơn em mang con bé đến thăm chị.” Thẩm Vi cảm kích nói vưới Hạ Nhược Tâm, “Lúc này người hăm chị cũng chỉ có em, không ngại thân phận của chị, quá khứ của chị.” Thẩm Vi cô là một người phụ nữ như thế nào, cũng chỉ là người phụ nữ bẩn thỉu, người phụ nữ tội lỗi, cô hại ૮ɦếƭ cha mẹ mình, hại ૮ɦếƭ con mình, bây giờ Tam Ca cũng vì cô mà ૮ɦếƭ. Như vậy cô còn sống để làm gì?
Hạ Nhược Tâm đi tới xoa đỉnh dầu con gái, sau đó cô nhìn Thẩm Vi mỉm cười, chỉ là cười có chút thê lương, “Chị là bạn em, em đương nhiên phải tới thăm chị. Thẩm Vi, chị định sẽ làm gì?”
Cô rất lo lắng, Giang Nam này không thể chỉ có mình Thẩm Vi mà chống đỡ được. Giang Nam là nơi như thế nào cô rất rõ ràng, nơi đây là môt thế giới nhỏ, sự tình bên trong rắc rối phức tạp. Có Tam Ca ở đây, việc gì cũng có anh ấy lo, thế nhưng giờ anh ấy không có ở đây, cô lo Thẩm Vi sẽ chịu thiệt.
“Không có gì đâu.” Thẩm Vi dựa đầu vào sau gối, cả người gầy đi một vòng lớn, hốc mắt thâm đen, gương mặt vốn đã không có thịt lại càng gầy yếu.
Cô vô lực khép mi lại.
“Kỳ thực không lâu trước Tam Ca đã nói qua, muốn Giang Nam thay da đổi thịt, đem chợ đêm náo nhiệt trở thành bộ mặt quanh minh hơn, thật ra bây giờ cũng không sai biệt lắm, Giang Nam bây giờ đã chính quy hơn nhiều, hơn nữa...”
Cô xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, cô nhóc làm cho cô buông hết mọi cảnh giác.
“Ở đây có nhiều anh em cần nuôi như vậy, chị không thể bỏ mặc bọn họ, chị phải thay Tam Ca bảo vệ tốt Giang Nam.” Cô nháy mắt một cái, đem tất cả nước mắt nuốt ngược vào trong, sau này Thẩm Vi cô sẽ không khóc nữa, cũng không cần rơi nước mắt nữa.
Tam Ca dùng mạng mình để đổi lấy mạng cho cô, cô không sễ dàng dể lãng phí cái mạng nhỏ này, cô không có tư cách làm điều đó, cô sẽ thay Tam Ca sống tốt, cũng thay anh chăm sóc thật tốt cho những anh em đã cùng anh ấy vào sinh ra tử.
Hạ Nhược Tâm định mở miệng khuyên bảo các thứ nhưng bây giờ chỉ còn biết thở dài. Được rồi, còn có người đàn ông kia, còn có Mạc Mính, Thẩm Vi sẽ không sao đâu.
Hạ Nhược Tâm chỉ biết lắc đầu, trải qua chuyện này, ai cũng hiểu rõ tương lai là không thể nắm bắt, bao gồm cả Thẩm Vi.
Nhưng Sở Luật có nói qua, Mạc Mính đối với Thẩm Vi không khác gì anh đối với cô, một người đàn ông luôn hướng về cô ấy. Có điều, có lẽ Thẩm Vi có thể tiếp nhận anh ta hay không cô cũng không biết, Hạ Nhược Tâm chỉ biết ngày nào còn Mạc Mính, Thẩm Vi ở Giang Nam sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hơn nữa hiện nay Sở Luật cũng đã tiếp nhận Giang Nam, không phải bởi vì muốn tranh đoạt, mà là vì tình nghĩa với Tam Ca.
Thượng Quan Đồng của hiện tại đã bị thời gian biến thành một bà già rồi. hai khóe mắt đã hiện lên những vết chân chim, da dẻ nhăn nheo, cùng với việc nhiều năm qua làm loại công việc này đã khiến sức khỏe bị suy yếu làm cho lão hóa nhanh hơn khiến người ta cảm thấy so với những người phụ nữ bằng tuổi khác bà già hơn cả chục tuổi. Mà vẻ bề ngoài của bà, nếu có đàn ông đến tìm cũng sẽ không chọn người phụ nữ già như bà, có điều, đối với những người đàn ông không có tiền, không tuấn tú vẫn đồng ý chi một chút tiền coi như để nếm thử mùi vị đàn bà thôi, chỉ cần là đàn bà thì bọn họ sẽ không quá để ý đến việc còn trẻ hay không, sức lực tốt hay không.
Thẩm Vi tắt video đi.
Xem vậy là đủ rồi, cô đương nhiên rất hài lòng, chỉ cần mỗi khi thấy trong lòng khó chịu, đều sẽ đến đây, để bản thân vui vẻ từ việc thấy được nỗi đau khổ của người khác.
Cảm giác như vậy cũng không tệ. Thời gian 10 năm, vốn không để lại bên cạnh cô ấy bất kì thứ gì. Thời gian luôn đối với những người phụ nữ như cô, như Hạ Nhược Tâm hết sức nhân từ, cũng có thể vì bọn cô đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, vì vậy bọn cô già đi rất chậm, hơn 30 tuổi rồi vẫn còn trẻ trung như phụ nữ đôi mươi vậy, trừ việc đôi mắt có chút tang thương, lạc giữa dòng người họ vẫn giữ được đôi mắt có thần như bình thường.
Lúc Thẩm Vi đi đến phòng mình thì thấy một cô bé đang ngồi ngay trước cửa, cô bé đang chăm chú làm bài tập, thân hình mảnh khảnh, tóc buộc gọn lại giống như một bông hoa.
Cô không khỏi bật cười, công chúa bé bỏng của cô tới rồi.
Cô đi tới ngồi xổm trước mắt cô bé: "Sao hôm nay lại qua đây vậy?" Cô xoa đầu cô bé, chớp mắt nhìn, đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, vẫn y như trước kia ôm choàng lấy cổ Thẩm Vi: "Con chào dì Vi, con đói rồi nên đi qua đây ăn nhờ một bữa."
Cô bé cười tít mắt, gương mặt có chút mũm mĩm nhưng vẫn là một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, cái tính nết vẫn không khác xưa là bao, trước mặt người nhà vẫn cứ là một đứa nhóc mà thôi, vốn dĩ đúng là một đứa trẻ nhưng cũng là một thiếu nữ rồi. Trong mắt của người ngoài, đứa trẻ này lại vô cùng chín chắn.
Thẩm Vi nựng lấy khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm: "Bé cưng của dì sao lại xinh đẹp như vậy chứ?"
Thẩm vi dường như mỗi lần gặp Tiểu Vũ Điểm đều thấy gương mặt của cô bé đều ngày càng sắc xảo, điều này cũng dễ hiểu, ba vốn đẹp trai, mẹ lại xinh đẹp như vậy, cô bé này đúng là đẹp từ trong trứng nước mà.
"Ha ha..." Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó mà bật cười thành tiếng.
Tiểu Vũ Điểm ngơ người ra: "Dì Vi, có chuyện gì mà cười vui vậy?"
"Cười con đó." Thẩm Vi lại nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đẽ của Tiểu Vũ Điểm. Trong mấy năm nay không ít người biết, nhưng Sở Luật lại không nhận ra, con bé đã trở thành một ngôi sao sáng rồi.
"Con nói xem, con xinh đẹp như vậy, ba con có phải ngày nào cũng lo lắng con sẽ bị đám lang sói ngoài kia bắt đi không?"
Tiểu Vũ Điểm thở dài một hơi, nhét sách vào trong cặp: "Ba ba hôm nay dọa cho bạn nam trong lớp sợ phát khóc rồi, thật là, cậu ấy không có ý gì cả, chỉ là con để quên vở bài tập nên cậu ấy tới trả lại cho con."
Thẩm Vi xoa xoa mái tóc của Tiểu Vũ Điểm, cô hiểu rõ con người của Sở Luật, anh cưng con gái đã mức quá đáng luôn rồi. Còn về Sở gia gần đây cũng không có chuyện gì ồn ào cả.
"Về sau cũng không có việc gì, đừng có tiếp xúc với Sở Tương kia quá gần." Thẩm Vi híp mắt lại, mắt nhìn người của nàng không sai bao giờ, cô ở đây cũng sắp gần mười năm rồi, kiểu đàn ông con trai gì cũng đều thấy qua, người phụ nữ chung thủy cũng đã thấy rồi.
Phụ nữ ở đây đều có vẻ hung dữ, bản chất đều ai cũng vậy, Sở Tương đó không phải là thứ tốt đẹp gì, nhỏ tuổi như vậy nhưng rất nhiều tâm tư.
"Dì Vi yên tâm đi, con với chị ấy ít khi nói chuyện lắm." Tiểu Vũ Điểm khoác ba lô ra sau lưng. Tất nhiên sẽ không đi gần với Sở Tương đó, tuy vậy nhưng Sở Tương cũng từng có ý định tiếp cận cô bé nhưng cô bé không muốn liên quan nhiều đến người đó, dù sao hai đứa bé đều họ Sở, đều được bảo vệ dưới tên của ba. Nhưng sự bài xích của cô bé dành cho Sở Tương cũng không kém những người khác.
Cô bé đưa tay xoa xoa bụng. Kỳ thực thì ở đây với những chỗ khác cũng không có quá nhiều khác biệt, nhưng cô bé sợ nhất là đi khám sức khỏe, bởi vì cô bé biết một quả thận của mình ở trong người Sở Tương. Năm đó, cô bé mới có 4 tuổi, tình hình cụ thể ra sao cô không nhớ rõ, chỉ biết rằng rất là đau.
Bởi vì chuyện này, ba đến bây giờ cũng không muốn nói chuyện với bà nội, họ trước đây có hiềm khích, nhưng chuyện đã là từ rất lâu rồi mà chuyện của người lớn thì không liên quan đến trẻ con, nhưng cô bé cũng không sao có thể muốn lại gần bà nội nữa.
Cũng vì câu nói này, bà nội là của Sở Tương rồi. Với cả, cô bé cũng không thiếu bà, ông bà ngoại và bác bên Lục gia đều rất thương cô bé, cô bé có rất nhiều người yêu thương, tất nhiên còn có cả dì Vi nữa. Mẹ nói dì Vi rất cô đơn, vì vậy qua bên dì Vi nhiều một chút, buổi trưa thì hãy qua nhà dì Vi ăn trưa.
Thẩm Vi cởi bộ đồ công sở ra thay vào một đồ bình thường mặc ở nhà. Nếu nói mấy năm gần đây Thẩm vi thay đổi thứ gì nhanh nhất thì đó chính là phòng bếp. Cô thật sự rất cảm kích vì có Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm đã ở bên cạnh cô mấy năm nay, phòng bếp của cô mới bắt đầu có sinh khí trở lại.
Tiểu Vũ Điểm đặt ba lô xuống rồi đi tới trước bàn sách, cầm bức ảnh trên bàn lên, những kỉ ức của hồi nhỏ có người đàn ông này, chỉ là nếu không phải đến bây giờ vẫn ở chung thì thật sự cô bé cũng không nhớ được nhiều.
Đây là chú Tam, có người nói, trước đây cô bé còn cả ngày lấy chú Tam làm ngựa gỗ để cưỡi, chỉ là chú ba đã không còn trên thế giới này nữa rồi.
Và cô bé biết, con người một ngày nao đó rồi cũng sẽ ૮ɦếƭ, chỉ là những người vẫn còn sống vẫn cứ phải tiếp tục sống thôi.
Thẩm Vi hâm nóng hai bát mì đặt lên bàn.
"Ăn ngon miệng nhé." Cô xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Vũ Điểm, cảm thấy sinh mệnh thật ngắn ngủi, đứa bé đó đến nay đã lớn như vậy rồi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm không kén chọn thức ăn, cô bé gì cũng có thể ăn được, đương nhiên mẹ luôn cho cô bé những thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa luôn phải tập nhảy vì vậy sẽ không ăn cho mập được, bởi nếu ăn mập rồi sẽ không thể nhảy múa nữa.
Ăn trưa xong, Thẩm Vi để Tiểu Vũ Điểm nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi cô bé tỉnh dậy, sẽ đưa cô bé đi đến trường. Mấy năm nay, bản thân cô không có con cái, vì vậy đã chăm sóc Tiểu Vũ Điểm như con gái của mình vậy, cũng bởi vi đứa trẻ này mà mấy năm qua cô bớt cô đơn đi rất nhiều.
Cô đi đến trước bàn, cầm bức ảnh lên, sau đó dùng tay mình lau sạch sẽ bụi bám trên đó. Năm năm trôi qua, mỗi lần cô nhìn tấm ảnh này, sẽ nhớ tới Tam Ca, vết thương lòng sẽ lại đau nhói trở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc