Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 268

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Năm đó người phụ nữ kia rời bỏ anh, là Thẩm Vi dùng tất cả bản thân mình sưởi ấm người đàn ông này, chữa khỏi vết thương cũ của anh, cũng là cô từng giây từng phút cùng ở bên cạnh anh, cái gì cô cũng không sợ cho dù là vô số lúc miễn cưỡng gắt gao, dù là lúc anh nguy hiểm nhất cô vẫn luôn không rời không bỏ. Nhưng mà khi người phụ nữ kia trở về, lại ςướק đi tất cả của cô, cũng ςướק đi tất cả sự chú ý của Mạc Mính.
Năm Thẩm Vi hai mươi ba tuổi, rất ngu nguội, cô tưởng rằng chỉ cần mình không buông tha, chỉ cần kiên trì, thì cô có thể đoạt lại người đàn ông kia. Người tình lúc trước mang thai, cha của đứa bé là chồng của cô, cô điên rồi, cô tự tay đẩy người phụ nữ kia xuống lầu làm mất con của anh, sau đó người phụ nữ kia bởi vì mất con mà tinh thần trở nên dị thường, Mạc Mính đưa ả ra nước ngoài, không đề cập tới những chuyện khác.
Anh bắt đầu đối xử với Thẩm Vi tốt lên, tốt lên từng chút từng chút, cười từng chút từng chút, Thẩm Vi nghĩ có lẽ đây là thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất nửa cuộc đời mình, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là bắt đầu tất cả thống khổ.
Cô đã quên mất mối tình đầu của anh, cũng quên đi vốn giữa bọn họ còn tồn tại ân oán, cũng quên chuyện Mạc Mính không phải một người tốt, không phải một người dễ dàng quên cừu hận. Người đàn ông có thể dễ dàng nói ra hai chữ tha thứ, cô gần như là đem hết bản thân rơi vào trong tình cảm mà người đàn ông này tỉ mỉ bện vì mình, chờ cô dỡ xuống hết phòng bị, chờ cô kính dâng ra hết thảy, anh ta mới lộ ra răng nanh, mạnh mẽ cắn xuống người Thẩm Vi một cái, cắn đứt động mạch của cô ta, cắn phá ***, cắn nát trái tim của cô ta.
Một ngày kia, anh lạnh lùng đưa tay ra, trong mắt hoàn toàn không có một tia cảm xúc, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Vi không có bất kỳ phòng bị nào xuống lầu. Khi đó Thẩm Vi đã mang thai ba tháng, đứa trẻ bị mạnh mẽ ngã ૮ɦếƭ, đó là một đống máu thịt mơ hồ đặt ở trước mặt cô, Thẩm Vi cũng đã không khóc nổi.
Đứa nhỏ ba tháng, kỳ thực đã thành hình, thậm chí cũng có thể nhìn thấy đó là một bào thai vừa mới phát dục một chút, như có như không.
Một ngày kia Thẩm Vi sinh non mất đi con của mình, mà khi ông bà Thẩm chạy tới muốn đến xem con gái kết quả xảy ra tai nạn xe cộ tử vong tại chỗ, tình cảnh lúc ૮ɦếƭ rất bi thảm, đầu của cha Trầm bị ép bẹp dí, còn mẹ Trầm cả người đầy máu.
Con đã không còn, cha mẹ cũng không còn, ngay cả công ty cũng không còn, Thẩm Vi mất đi tất cả.
Một ngày kia, cô vì sinh non mà xuất huyết nhiều, Mạc Mính lại mang theo mối tình đầu của anh tới bên cạnh cô cười độc ác.
Cũng là một ngày kia, Thẩm Vi mới biết, hóa ra mình chỉ đi vào trong bẫy rập tinh mỹ, độc ác do Mạc Mính tự mình sắp đặt, anh đẩy Thẩm Vi xuống lầu, căn bản cũng là đẩy cô rơi xuống Địa Ngục.
Bọn họ nghênh ngang rời đi, Thẩm Vi xuất huyết nhiều thậm chí suýt chút nữa muốn mạng của cô. Khi đó kém chút nữa cô bị mất đi ***, thực ra lúc đó bác sĩ đã tách bụng thay cô, trong bụng của cô rách một miếng mới, *** cũng bị giữa xé ra, Thẩm Vi dùng sức nắm lấy tay bác sĩ.
Cô ta nói, cô ta muốn ***.
Nhưng mà bác sĩ lại nói, nếu như muốn ***, sẽ không thể sống.
Và đáp án lúc đó Thẩm Vi cho bác sĩ là, cô muốn ***, không muốn sống.
Cũng khá tốt, ông trời sắp xếp vận mệnh cho Thẩm Vi không phải quá mức thê thảm, bác sĩ kia là bác sĩ giải phẫu bậc nhất, cho nên ông đã hao hết tâm lực rất lớn bảo vệ *** cho Thẩm Vi. Thật ra, nếu như lúc trước đổi thành bất luận bác sĩ nào, ở tình huống xuất huyết nhiều như vậy có thể đều chỉ bàn tới chuyện cắt bỏ ***.
Chỉ là, Thẩm Vi bảo vệ được ***, thế nhưng lại không thể bảo vệ được đứa con trong bụng.
Cả đời này Thẩm Vi đều nhớ, lúc đó cô dùng hai tay nâng đứa con nho nhỏ chỉ còn là một đống máu thịt mơ hồ, loại đau đớn này, loại cảm giác khóc không thành tiếng này, còn có vết thương bị xé ra ở bụng cô.
Một người phụ nữ có thể chịu đựng đến một mức độ nào đó, đơn giản cũng chỉ là vậy.
Hạ Nhược Tâm đưa tay ra đặt lên vai Thẩm Vi, cái này xem như là an ủi sao? Cô không biết, dù sao chuyện năm đó Sở Luật làm, cũng không có lòng dạ độc ác như người đàn ông Mạc Mính này vậy.
Vì lẽ đó, nói ai ít cặn bã hơn ai, tính ra thì bọn họ cũng có thể ở chung một bảng.
"Em cho rằng như vậy là kết thúc à?" Thẩm Vi lạnh lùng cười một tiếng, nhưng độ cong ở khóe môi, lại bình tĩnh như không quan trọng, bởi vì cô nhớ tới, tương tự, cũng là bởi vì cô đã chấp nhận nó.
"Còn nữa sao?"
Thật ra thì Hạ Nhược Tâm đã không muốn nghe tiếp, có chút quá khứ thật sự rất nặng nề, người nói, không thể nghi ngờ lại phải xé ra vết thương của mình một lần nữa, còn người nghe không khỏi cũng sẽ lưu lại trên trái tim mình, một dấu vết.
Thẩm Vi đặt cái ly trong tay xuống, tiếp tục cầm lấy một *** đặt lên môi mình, hít vào nhả ra từng chút từng chút, cũng hun những sương mù này tuần hoàn trong phổi, mang đến một chút hơi mất cảm giác.
"Anh ta tìm năm người đàn ông..."
\'Xoảng!\' Cái ly trong tay Hạ Nhược Tâm rơi xuống đất.
"Xin lỗi." Cô vội vàng nói xin lỗi, nhanh chóng cúi người xuống, nhặt cái ly lên, nhưng ngón tay lại có chút run rẩy.
"Anh ta chỉ là dọa chị có đúng không? Giống như em lúc trước." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm chặt cái ly trong tay, rõ ràng rất sạch sẽ, nhưng tại sao cô lại có cảm giác hơi ô uế, cho nên muốn lau chùi.
Khóe môi của Thẩm Vi lại mở ta một chút.
"Số chị không có may như em bởi vì Sở Luật không đủ cặn bã, nhưng người đàn ông kia lại có đủ..."
Cô dùng sức hít vào một hơi thuốc, cũng để cho mình bắt đầu ho khan: "Chẳng qua nó không đáng kể, một người đàn ông, cùng năm người đàn ông khác nhau ở chỗ nào?"
"Mà vào lúc ấy, chị gặp được Tam Ca, lúc chị chật vật nhất, bất lực nhất, buồn nôn nhất là Tam Ca cứu chị, đưa chị về Giang Nam, chị không phải là người nào." Cô lại nhả ra một làn khói, vô cùng trào phúng: "Chị là công chúa đầu bảng ở Giang Nam, là người không cha không mẹ, cô nhi tứ cố vô thân, bấy giờ, chị chẳng có cái gì cả, chỉ dùng một thân thể tàn tạ để sống sót."
Cô ta lại châm cho mình một ***, Hạ Nhược Tâm cũng không có ngăn cản, cô biết Thẩm Vi cần phát tiết một ít, như hiện tại.
"Em nói xem, lúc trước chúng ta bị tóm ở đảo đãi vàng, là ai làm?"
Thẩm Vi đột nhiên nở nụ cười, cười rất long lanh, mà long lanh như vậy lại tồn tại bao nhiêu bi thương tối tăm, Hạ Nhược Tâm cũng không biết.
Hạ Nhược Tâm nhíu mày, khi đó Thẩm Vi bị thương, bị người đuổi giết, bọn họ lại bị bán sang bên kia đão đãi vàng.
"Những người kia không phải kẻ thù của Tam Ca sao?" Cho tới nay cô đều cho rằng là như vậy, Tam Ca là người phụ trách Giang Nam, còn Giang Nam lại liên quan đến thế giới ngầm, cho nên kẻ thù của Tam Ca hẳn là không ít.
"Không có ai dám động trên đất của Tam Ca." Thẩm Vi dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng gõ lên cái ly trên bàn: "Em sai rồi, truy sát chị không phải kẻ thù của Tam Ca, là người phụ nữ kia, bán chúng ta đi cũng là do người phụ nữ kia làm. Lúc ban đầu chị nghĩ, tại sao ngươi phụ nữ kia lại không có hành động gì, hóa ra là bởi vì Mạc Mính nhúng tay, nếu không không phải cô ta không thể *** chúng ta."
"Người phụ nữ kia tên gì?" Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy nổi giận.
"Thượng Quan." Thẩm Vi vẫn đang cười, cười vô cùng trào phúng: "Thượng Quan Đồng, họ kép, Đại tiểu thư Thượng Quan gia, gia đình nổi danh quốc tế về đàn dương cầm."
Thượng Quan gia, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chuyển động ly trà trong tay, trà đã nguội, nhưng vẫn không vào miệng.
"Khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân à?"
"Đúng vậy." Thẩm Vi duỗi hai chân, cời giầy của mình ra, cô mặc kệ cái gì là phòng khách, tùy ý mới tốt, phụ nữ như vậy mới thật sự là thiên chi kiều nữ.
Hạ Nhược Tâm trực tiếp lấy điện thoại di động từ túi của mình ra gọi cho Sở Luật.
Bên kia, Sở Luật đang nói chuyện cùng với một tên người thanh niên trẻ, hiển nhiên bọn họ vẫn hợp tác lẫn nhau, đều vô cùng thoả mãn, đương nhiên thái độ của người thanh niên kia phải cẩn thận một ít, còn Sở Luật lại giống như đang cân nhắc.
Thế nhưng cân nhắc, dường như rất hài lòng.
"Xin lỗi!" Sở Luật lấy điện thoại di động của mình ra: "Tôi phải nhận điện thoại trước đã." Anh đứng lên, vừa đi tới, đương nhiên cũng đặt điện thoại di động ở bên tai của mình.
"Sao vậy Nhược Tâm, có phải là đói bụng, anh sẽ lái xe đi đón em?"
"Ừ, khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân, đúng, gần đây Sở thị muốn chọn một đối tác, công ty bình thường đều là ăn không tờ khai, cho nên hiện tại em chọn mấy nhà, mà khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, hiện tại là chuyện hỗ trợ cùng có lợi."
"Em nói cái gì?" Sở Luật không tin, lại là hỏi một lần.
Anh tắt điện thoại, nhét lại vào túi, quay lại ngồi xuống, dường như từ nãy giờ chưa từng xảy ra cái gì.
"Sở tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Người đàn ông đối diện đưa tay về phía Sở Luật, hai kỳ khai thác Hàng Ngọc công ty bọn họ lấy chắc rồi.
Nhưng Sở Luật lại đặt tay của mình trong túi sách, vẫn không có lấy ra.
Thời xưa nói, bắt tay giảng hòa, còn ở thương trường mà nói, bắt tay có nghĩa cuộc trao đổi này đã thành.
"Sở tiên sinh, ngài đây là..." Trên trán của Cảnh Thuân không khỏi chảy ra một chút mồ hôi, đây vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, lần này hợp tác, là thành công trăm phần trăm. Dù sao, Sở Luật cũng là thương nhân, anh ta muốn lợi nhuận, còn Thượng Quan gia bọn họ lại cho không ít lợi ích, Sở Luật không có lý do gì để từ chối.
"Xin lỗi, tôi còn muốn cân nhắc mấy ngày, mấy ngày sau, tôi sẽ cho các người câu trả lời chắc chắn."
Rốt cuộc thì lần này Sở Luật cũng đưa tay ra, bắt tay cùng người nhà họ Thượng Quan, đôi mắt hơi lộ ra lạnh lẽo, trước sau đều không cách nào đoán được, đến cùng thì anh đang suy nghĩ gì, quyết định như thế nào.
Mắt người nhà họ Thượng Quan đã choáng váng, đây là chuyện làm ăn tức thành trăm phần trăm, tại sao đột nhiên, Sở Luật lại thay đổi ý nghĩ.
Hôm nào, lại phải chờ câu trả lời chắc chắn, đây là Sở Luật nói, nhưng người ở thương trường, đều sẽ không quá xa lạ đối với cái từ này, cái gọi là cân nhắc chính là từ chối, cái gọi là hôm nào cũng là phủ định.
Cho là sau khi Sở Luật trở lại, anh đem cặp công việc của mình ném vào trong thư phòng, lúc trở lại phòng ngủ, mới phát hiện, Hạ Nhược Tâm đang nằm nhoài trên giường. Tóc đen mềm mại buông xuống bờ vai của cô, làn da vô cùng trắng nõn, chỉ là cũng mang theo một tia trắng bệch, là cảm giác khí huyết không đủ, dù sao thân thể đã từng bị thương, không thể dễ dàng chữa khỏi như vậy.
Sở Luật *** khoác của mình, dùng miệng mở ống tay áo ra, sau đó đi tới, ngồi xuống, đặt tay ở trên vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng vê bắp thịt trên vai cô.
"Gần đây thế nào, có phải công việc rất mệt?"
Anh biết Hạ Nhược Tâm không có ngủ, con người lúc ngủ, hô hấp không giống lúc không ngủ.
"Cũng còn tốt, không có bị chồng chất liên tục, chỉ là muốn ngủ một lát." Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra: "Đúng rồi, anh có bàn bạc chuyện làm ăn với Thượng Quan gia hay không?"
"Hả, Thượng Quan gia?" Sở Luật hơi nhíu mày: "Ý em là Khoa học kỹ thuật Cảnh Thuân, sao vậy, đột nhiên em quan tâm tới chuyện làm ăn công ty?"
Hạ Nhược Tâm đột ngột ngồi dậy, kéo tay Sở Luật, dùng sức cắn một cái, Sở Luật bị đau nhưng cũng không có rút tay ra. Không cần nói cô là cắn giả, xem như là cắn thật, cắn xuống một miếng thịt của anh thì anh cũng sẽ không chớp mắt một cái, thậm chí còn có thể giúp cô đem khối thịt này đi luộc, đỡ cho ăn sống đau bụng.
"Không cho anh bàn chuyện làm ăn cùng Thượng Quan gia." Vẻ mặt Hạ Nhược Tâm rất bình tĩnh, rất nghiêm túc.
"Được." Sở Luật đáp ứng, anh giơ hai tay lên đầu hàng, lão bà của anh, sao có thể không nghe đây, không cần nói một Thượng Quan gia, xem như là mười Thượng Quan gia, mang đến cho anh bao nhiêu lợi ích đều không có quan trọng bằng lão bà.
Hạ Nhược Tâm cảm giác mình quá hà khắc với Sở Luật, kỳ thực đối với việc này, anh cái gì cũng không biết, thật sự không có quan hệ gì với anh.
"Sao vậy? Thẩm Vi bên kia..." Sở Luật động viên nặn vai cho cô, thực sự cảm giác dường như cô làm cho tinh thần mình quá sốt sắng.
"Hỏi rõ ràng rồi." Hạ Nhược Tâm ngước mắt lên, lúc này nhìn ánh mắt Sở Luật, làm cho Sở Luật có chút chột dạ nghĩ đến Mạc Mính, nhìn anh như vậy làm cái gì, người phạm sai lầm không phải là anh có được hay không, mà là Mạc Mính.
"Giữa cô ấy và Mạc Mính có..." Sở Luật ho khan một tiếng, hỏi.
"Là một tên đàn ông cặn bã." Hạ Nhược Tâm từng chữ từng câu nói, những câu muốn đâm đau lòng người: "So với anh còn cặn bã hơn nhiều." Nhiều lần, cô còn muốn bù cho Sở Luật một đao như vậy.
Sở Luật thật sự rất oan uổng, tuy rằng anh cặn bã nhưng cũng có thể nói đó là quá khứ có được không, hiện tại anh đã sửa lại, hơn nữa đó là chuyện của Mạc Mính, tại sao lại nhắc tới trên người anh vậy.
Hạ Nhược Tâm dùng tay đẩy mặt của mình lên, suy nghĩ khả năng này.
"Thượng Quan gia có lớn không?"
"Cũng được." Sở Luật đưa ra bình luận, không khuyếch đại, đương nhiên cũng không làm thấp đi.
Cũng được là cái định nghĩa sao? Hạ Nhược Tâm không hiểu, như vậy, cô hỏi lại: "Nếu như anh liên thủ cùng nhà họ Lục, có thể đè bẹp nhà họ Quan không?"
"A..." Sở Luật nở nụ cười: "Không cần cùng nhà họ Lục, chỉ là một Thượng Quan gia, một mình anh cũng có thể đè bẹp bọn họ, sao vậy?" Sở Luật cảm giác Hạ Nhược Tâm có chút lạ, cô chưa từng quản chuyện làm ăn của anh, đương nhiên cũng không mở miệng nói muốn loại bỏ một công ty, ngoại trừ nhà họ Hạ lúc đó, chỉ là cũng là do nhà họ Hạ tự làm tự chịu, vậy thì, Thượng Quan gia chọc tới nơi nào của cô à.
Anh đi trước một bước, sau đó kéo người phụ nữ trước mặt đến trong *** mình, dụ dỗ cô như dỗ một đứa bé: "Nói đi, có chuyện gì, nếu không có chuyện gì sao em lại muốn chồng mình đối đầu với nhà họ Quan, em muốn hủy hoại người nào, vậy sẽ hủy người đó."
"Sẽ ảnh hưởng đến anh sao?" Hạ Nhược Tâm túm lấy quần áo của Sở Luật, cô muốn nhà họ Quan biến mất, thế nhưng lại không dám để Sở Luật và tập đoàn Sở Thị làm chuyện lỗ vốn.
"Không đâu." Sở Luật không hề lo lắng về chuyện này, chẳng qua chỉ là xóa sổ một công ty, không tính là cái gì. Đúng, anh có bản lĩnh đó, chỉ là dưới tình huống bình thường sẽ không *** người ta đóng cửa, anh sẽ động thủ ở ngoài, giấy tờ sổ sách cẩn trọng, dưới tình huống bình thường, anh không hề ra tay. Anh là thương nhân, cũng là kẻ lòng lang dạ sói trong miệng người khác nhưng anh vẫn có nguyên tắc của chính mình, sự tình vượt qua những nguyên tắc này anh sẽ không làm, giống như giống như một xí nghiệp cỡ lớn như là Thượng Quan gia vậy anh không cần thiết phải xuất thủ.
Nhưng hết thảy nguyên tắc đều là chỉ là nguyên tắc do anh đặt ra, chỉ cần vợ anh yêu thích thì anh sẽ không cần nguyên tắc.
Hạ Nhược Tâm dùng đầu mình gối lên vai Sở Luật, nói: "Thẩm Vi nói với em một câu chuyện xưa, chuyện xưa của cô ấy là gặp phải một người đàn ông cặn bã." Có lẽ những chuyện này, cô không nên để Sở Luật biết, thế nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn lựa chọn nói ra, dù sao, không lâu nữa anh phải đối đầu với toàn bộ nhà họ Quan.
Cô nói, năm Thẩm Vi mười tám tuổi rất đơn thuần.
Hai mươi mốt tuổi, Thẩm Vi gả cho Mạc Mính.
Hai mươi hai tuổi, lúc Thượng Quan Đồng trở về, Thẩm Vi điên.
Thẩm Vi mất đi con, còn bị năm người đàn ông chà đạp.
Còn có chuyện kẻ cầm đầu gây họa bán bọn họ vào đảo đãi vàng, Sở Luật nghe vậy, con ngươi đen đột nhiên lạnh lẽo, hừm, anh đã hiểu.
Thượng Quan gia nhất định không thể không sụp đổ.
Mấy ngày sau, vốn là chuyện làm ăn vững bước lên cao, Thượng Quan gia cũng có gốc gác nhất định chợt bắt đầu xuất hiện khủng hoảng kinh tế hiếm thấy, mà lần khủng hoảng kinh tế này lại đến từ phía Sở Thị, còn có nhà họ Lục, thậm chí ngay cả Ngô Sa bên kia, còn có gia tộc Edward ở nước ngoài đều gây áp lực cho bọn họ.
Từ đầu đến cuối người Thượng Quan gia đều không hiểu, rốt cuộc thì làm sao bọn họ lại tội với Sở Luật rồi, nếu như bởi vì chuyện Hàng Ngọc thì dường như bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì không đúng. Hơn nữa, chuyện làm ăn kia cũng đã qua, bọn họ không có gây ra bao nhiêu thù hận cùng Sở Luật, nhưng tại sao bây giờ Sở Luật lại bắt tay đối phó bọn họ
"Sở tiên sinh, tôi nghĩ mình muốn biết chuyện gì đang xảy ra thế này?" Thượng Quan Nhuệ chính là cha của Thượng Quan Đồng, tự mình đến tìm Sở Luật: "Tôi muốn biết, cuối cùng thì Thượng Quan gia chúng tôi đắc tội Sở gia ngài chỗ nào?"
Nếu như thật sự đắc tội Sở Luật, vậy cũng là đắc tội nhà họ Lục, hai nhà cùng nhau liên thủ, nhà họ Quan bọn họ còn có khả năng sinh tồn sao?
Đắc tội nhà họ Sở không có chỗ tốt gì, Sở Luật này xưa nay đều sẽ không sợ tài chính như thế nào, bởi vì chính anh có một mỏ vàng tư nhân cỡ lớn cho nên anh không thiếu tiền, chỉ cần anh đồng ý có thể coi Cảnh Thuân như là đồ vật trong túi. Nhưng mà xưa nay Sở Luật là người rất cố chấp với nguyên tắc, cho tới bây giờ chưa từng thấy Sở Luật cố ý xóa sổ một công ty không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Sở Luật đan chéo đôi chân dài của mình, vốn là người cao hơn người một bậc. Đối với đối thủ, ấn tượng ban đầu là một loại áp lực đáng sợ.
Khóe môi của anh nâng lên từng tia từng tia rét lạnh.
"Làm sao đắc tội tôi, Thượng Quan tiên sinh có thể đi hỏi con gái Thượng Quan Đồng của ông, cô ta làm thế nào đắc tội tôi?"
Thượng Quan Đồng? Thượng Quan Nhuệ nheo cặp mắt lại, Thượng Quan Đồng lại làm cái gì đây, hiện tại trước tiên không nên nhắc tới Thượng Quan Đồng: "Sở tiên sinh, ngài đang muốn làm khó dễ Thượng Quan gia chúng tôi sao?"
"Phải thì thế nào?" Sở Luật vẫn không có bị người uy hiếp qua, đương nhiên người uy hiếp anh đều không có kết quả tốt, vốn anh còn nghĩ không nên để Thượng Quan gia quá thảm, hiện tại anh lại cảm thấy người Thượng Quan gia đều là đáng đời, cũng khó trách sẽ nuôi dưỡng ra một đứa con gái như vậy. Cha là một người không đứng đắn, sao có thể dưỡng đi ra một đứa con gái tốt chứ, nếu như Tiểu Vũ Điểm của anh lớn lên không đứng đắn, có khi anh cũng sẽ tự sát không chừng.
Đều nói nuôi không dạy là lỗi của cha mẹ. Vẫn còn may, Tiểu Vũ Điểm của anh là đứa bé rất ngoan, rất nghe lời.
Lần này thì Thượng Quan Nhuệ cảm giác dường như mình đã đắc tội Sở Luật triệt để, mặc dù nói ông ta lớn tuổi hơn Sở Luật nhưng thủ đoạn bậc này không phải người lớn tuổi là có thể làm được.
Nếu đối thủ của ông ta là người bình thường, ông ta sẽ không sợ, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ là Sở Luật.
Chờ trở lại Thượng Quan gia, ông quay về phía Thượng Quan phu nhân trong nhà rống lớn: “Bà mau tìm Quan Đồng về đây cho tôi.” Đứa con gái phá gia này cuối cùng đã làm chuyện gì, nếu như Thượng Quan Đồng thật sự làm chuyện gì khiến Sở Luật hận Thượng Quan gia bọn họ, thậm chí không tiếc xóa sổ Thượng Quan gia, như vậy nhất định ông ta sẽ P0'p ૮ɦếƭ Thượng Quan Đồng mặc kệ Thượng Quan Đồng có phải là con gái ông ta hay không.
***
Sở Luật đi tới trước một cái bàn ngồi xuống, không ngoài ý muốn, Mạc Mính lại ở đây.
"Có muốn uống một ly hay không?" Mạc Mính hỏi Sở Luật.
"Không cần, cảm ơn!" Hiện tại, Sở Luật không cảm thấy hứng thú với những thứ này.
"Cho tôi một ly nước lọc là được rồi."
"Sao vậy, anh đổi tính?" Mạc Mính nở nụ cười, lại rót cho mình một ly R*ợ*u, sau đó uống vào, nhất thời trong cổ họng có một loại cảm giác thiêu đốt đau rát không nói ra được.
"Sao anh lại ra tay với Thượng Quan gia?" Anh ta lắc lắc cái ly trong tay, âm thanh không nghe ra có bao nhiêu tâm tình, có thể bản thân cũng không có bao nhiêu.
"Bọn họ tìm anh?" Đối với việc Mạc Mính đề cập, Sở Luật không một chút nào bất ngờ, dù sao việc này cũng có quan hệ với Thượng Quan gia, mối tình đầu cái gì chứ, mẹ nó, thật đáng ghét.
Mạc Mính chống mặt mình lên: "Anh vẫn không trả lời vấn đề của tôi, bọn họ làm thế nào đắc tội anh?"
"Bán vợ tôi đến đảo đãi vàng, làm cho con gái của tôi suýt chút nữa khóc ૮ɦếƭ, anh nói xem đây có phải là thù hận không?" Sở Luật nhàn nhạt hỏi, lúc trước anh vừa mới bắt đầu nghe, suýt chút nữa muốn trực tiếp cho nổ nhà họ Quan.
Mạc Mính nhíu mày: "Cô ấy không có ân oán gì với vợ anh, thậm chí xưa nay đều chưa từng thấy mặt, sao có thể bán cô ấy đến đảo đãi vàng được?" Chuyện Sở Luật nói tới, những người trong nhà họ Quan, chỉ có một người có thể làm được, đó là Thượng Quan Đồng, anh không thể nghĩa ra ai là người thứ hai.
Nhưng mà quả thực Quan Đồng không thể bắt cóc Hạ Nhược Tâm, cũng sẽ không đưa Hạ Nhược Tâm đến cái loại địa phương đó, nhưng lúc trước đúng là Hạ Nhược Tâm cũng ở đảo đãi vàng, bởi vì trước đây chính anh đã phái trực thăng đến đón bọn họ trở về.
Sở Luật lại rót cho mình một ly nước, R*ợ*u này, ngoại trừ lúc cần thiết vẫn không nên ***ng tới, sẽ khiến người ta không có lý trí và thông minh.
Xoay cái ly trong tay, ngón tay của anh cũng nhẹ nhàng chạm vào cái ly ấm lạnh.
"Cô ta không có bao nhiêu ân oán với vợ tôi, thậm chí cũng không quen biết vợ tôi, thế nhưng, cô ta lại biết một người khác. Lúc trước cùng bị bắt với vợ tôi, còn có một người khác, là một người phụ nữ."
Đột nhiên Mạc Mính nắm chặt cái ly trong tay.
"Trầm Tiểu Vi?"
(Xin lỗi mọi người, hóa ra Thẩm Vi tên thật là Trầm Tiểu Vi, vậy mà mấy lần trước có vài đoạn Trầm Vi mình toàn sửa thành Thẩm Vi :p)
"Không, hiện tại cô ấy tên là Thẩm Vi." Sở Luật nhắc nhở Mạc Mính, còn nữa, thật ra anh có chút không hiểu người đàn ông tên Mạc Mính này: "Lúc trước tôi hận Hạ Nhược Tâm, nhưng cũng chưa hề nghĩ tới thật sự chụp một cái nón xanh như vậy lên đầu mình, vậy mà anh lại làm được, làm cho đầu mình đủ loại lông xanh, cảm giác đội lông xanh trên đầu rất tốt sao, anh rất hưởng thụ hay là giống như vợ tôi nói, anh căn bản là một tên Biến th'?"
Mặt mũi Mạc Mính trở nên âm trầm: "Ý anh là gì?"
"Không có ý gì." Sở Luật dùng hai tay vòng lấy *** mình: "Mạc Mính, có thật là anh để năm tên đàn ông luân phiên vợ mình không?" Anh nói toạt ra, kỳ thực đến hiện tại anh đều không quá mức tin tưởng. Tuy thời gian anh biết Mạc Mính không lâu, tiếp xúc không nhiều nhưng dựa theo hiểu rõ của anh đối với người đàn ông này thì hẳn là không phải. Nói trắng ra, bọn họ đều là cùng một loại người, vô cùng coi trọng mặt mũi của mình, làm việc có thể lòng dạ độc ác nhưng vĩnh viễn không thể nào thật sự để người đàn ông khác chiếm tiện nghi của vợ mình.
Nói trắng ra, bọn họ không thể đánh mất danh dự.
"Anh đang nói đùa sao?" Mạc Mính cảm giác mình bị vũ nhục: "Anh cũng làm không được, làm sao tôi có thể làm được?"
"Vợ tôi nói, anh Biến th'."
Sở Luật một mực nhắc tới vợ, đây là đang bắt nạt Mạc Mính không có vợ, vợ chạy trốn sao?
"Tôi không có." Ngón tay Mạc Mính trở nên căng thẳng, lại tiếp tục bưng cái ly trên bàn lên, dùng sức rót cho mình một ly R*ợ*u.
"Cho nên, anh cẩn thận điều tra một chút xem." Sở Luật đưa tay ra vỗ lên vai Mạc Mính một cái: "Tôi vừa nghe qua chuyện này đã thấy cổ quái, anh là người trong cuộc hẳn là càng rõ ràng."
"Còn chuyện Thượng Quan gia, tôi hi vọng anh không cần lo."
"Anh yên tâm." Mạc Mính cười gằn: "Tôi không có quan hệ gì với Thượng Quan gia, nếu như có yêu cầu, anh có thể tìm tôi hỗ trợ!" Anh đưa tay ra, đặt cái ly trước mắt mình.
"Nếu như cần, tôi sẽ." Sở Luật cũng bưng ly lên, ***ng nhẹ một cái vào ly của anh ta, hai người đàn ông đạt thành một thỏa thuận.
Thượng Quan gia ngã vô cùng nhanh, có thể nói, còn tương đối nhanh, chẳng qua chỉ là mấy ngày, Sở gia, còn thêm Lục gia, nhà họ Ngô, thậm chí ngay cả Giang Nam cũng là chen một chân vào. Vì lẽ đó gần như là không tới một tuần lễ, có thể nói là gia tộc Thượng Quan gia có một xí nghiệp không tệ bị sụp đổ rối tinh rối mù, mà sản nghiệp Thượng Quan gia cũng để Sở Luật kiếm được không ít lợi nhuận, đặc biệt có một mảnh đất chính là thứ Sở Luật cần.
Sở Luật chuẩn bị xây dựng ở đó một trung tâm thương mại cỡ lớn, thứ anh thiếu chính là một vùng, một mảnh đất, còn có một cơ hội.
Cho nên nói, ςướק đi đồ của người khác, con đường này đúng là tốt đẹp. Chỉ là dù thế nào anh cũng không thích cho nên không có việc gì thì đừng nghĩ đắc tội anh. Kết cục khi đắc tội anh không dễ vượt qua, nếu như người đó không muốn sống, hoàn toàn có thể.
Hạ Nhược Tâm mới vừa đến phòng vẽ tranh, cô nhìn bảng biểu một chút, sắp đến thời gian cô hẹn Thẩm Vi rồi cho nên bước nhanh hơn, đi về phía trước, sợ mình đến muộn. Nhưng mà khi cô đến thì Thẩm Vi vẫn chưa đến.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình ngồi xuống, bắt đầu đợi, qua nửa giờ, Thẩm Vi cũng không đến, sau một canh giờ, chị ấy vẫn không đến. Cô gọi điện thoại cho Thẩm Vi, kết quả lại là tắt máy, cô lại gọi đến chỗ Tam Ca.
Vẫn còn may, kết nối được, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tam Ca, em là Hạ Nhược Tâm..."
"Sao vậy?" Đột nhiên Tam Ca nở nụ cười, nụ cười kia làm cho thủ hạ của anh không khỏi rùng mình, thật là đáng sợ.
Sau đó không lâu, toàn bộ nụ cười trên mặt Tam Ca đều thu lại, cũng không có nói thêm gì với thủ hạ của mình đã chạy đi. Cho dù là thủ hạ anh có thời gian phản ứng lại, đã không thấy bóng dáng của lão đại bọn họ.
Mà lúc này, hai người phụ nữ mặt đối mặt ở trạm xe, gió thỉnh thoảng lại thổi bay góc áo của hai người, lạnh lẽo, vắng ngắt.
"Đã lâu không gặp." Thượng Quan Đồng cười khẩy, trên mặt không có trang điểm đã gần như vô cùng già nua. Thực ra có thể không già nua sao, Thẩm Vi mới hai mươi tám tuổi nhưng cô ta đã ba mươi hai rồi, đàn ông ba mươi tuổi vẫn rất trẻ trung, càng thấy thành thục, nhưng còn phụ nữ vừa qua ba mươi tuổi, thời gian dường như bay, trong nháy mắt biến mất ở khóe mắt, khóe môi, còn có trán của cô ta.
Trước đó không lâu cô ta mới phát hiện trên trán mình lại có nếp nhăn, khóe mắt cũng có nếp nhăn, phụ nữ hơn ba mươi tuổi sớm hẳn là kết hôn sinh con nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa lập gia đình, càng không có con cái.
Thế nhưng dáng vẻ trước mắt của Thẩm Vi vẫn như trước, cô vẫn xinh đẹp, không phải là loại vẻ đẹp đơn thuần sạch sẽ, hiện tại lại nhiễm thêm một tia yêu khí như hồ ly tinh, vẻ xinh đẹp quyến rũ kia trong lúc vung tay nhấc chân đều làm đàn ông điên cuồng, cũng làm cho phụ nữ oán hận và đố kị.
Giữa các cô chỉ là cách biệt không tới năm tuổi, nhưng tướng mạo hiện tại mới biết hóa ra cô ta lại thua Trầm Tiểu Vi đã từng bị cô ta ςướק đi tất cả, ngay cả thời gian ban đầu đều là như vậy.
Thẩm Vi vén tóc mình ra sau tai, mái tóc quăn quen thuộc, cũng là màu tóc nhuộm quen thuộc, cô hơi híp hai mắt: "Ừ, đã lâu không gặp, phong thái của Thượng Quan tiểu thư đây vẫn như trước."
Trong nháy mắt, mặt mũi Thượng Quan Đồng trở nên vặn vẹo, cô ta vẫn cười lạnh lẽo: "Trầm Tiểu Vi, phong thái của tôi như trước, nhưng còn cô, cảm giác bị năm người đàn ông luân phiên nhau cưỡi rất tốt phải không? Cô còn muốn mùi vị như vậy hay không, tôi có thể tác thành cho cô."
Cô ta cho rằng chuyện như vậy có thể K**h th**h Thẩm Vi, có thể làm cho Thẩm Vi thống khổ, làm cho cô khó chịu, nếu như cô ta nghĩ cô sẽ sợ lời nói như vậy, vậy thì sai rồi.
Gió tiếp tục thổi tới mặt Thẩm Vi, gò má Thẩm Vi có thêm chút ánh sáng mềm mại, xem như là không có tác dụng của mỹ phẩm, nhưng loại trắng nõn tự nhiên và trẻ tuổi này làm cho trong lòng và trên mặt Thượng Quan Đồng càng thêm đố kị, mặt cô ta còn muốn trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, Thẩm Vi hơi cong môi lên, độ cong kia, gần như là K**h th**h trực tiếp lên mặt Thượng Quan Đồng.
"Nếu như Thượng Quan tiểu thư muốn biết rõ, tôi có thể giới thiệu phục vụ, Giang Nam chúng tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô Quan hạ cố đến chơi. Tuy Thượng Quan tiểu thư có chút tuổi già sắc suy, chẳng qua chỉ cần có tiền, số lượng nhiều cũng có thể, đương nhiên nếu Thượng Quan tiểu thư muốn một đêm ngự năm nam cũng không phải không được."
"Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, Thượng Quan tiểu thư phải có tiền, còn phải có rất nhiều tiền, chỉ là tôi thấy Thượng Quan tiểu thư đây hiện tại hẳn là không có tiền đi cho nên chuyện tìm đàn ông có lẽ cô cũng chỉ có thể tưởng tượng."
Từng câu từng chữ đều đang trào phúng Thượng Quan gia sa sút, hiện tại Thượng Quan Đồng không phải là tiểu thư Thượng Quan gia, ngay cả một người bình thường cô ta cũng không bằng, thế nào lại còn dám ở chỗ này kêu gào với cô.
"Thượng Quan tiểu thư, cô có thể giả điên, nói không chừng Mạc tiên sinh hiểu ý mềm lòng, sau đó giúp đỡ Thượng Quan tiểu thư một lần nữa để Thượng Quan gia trở lại ngày xưa." Cô đang cười, nhưng là cười vô cùng trào phúng.
Cô làm vợ chồng với Mạc Mính ba năm, Trầm Tiểu Vi mười tám tuổi, đơn thuần, Trầm Tiểu Vi hai mươi tuổi tự cho là hạnh phúc, hai mươi ba tuổi Trầm Tiểu Vi không còn gì cả, mà khi cô hai mươi tám tuổi, Thẩm Vi hai mươi tám đã không phải là Trầm Tiểu Vi.
Công chúa đầu bảng của Giang Nam, chẳng lẽ ngay cả một bà già mà cũng không đấu lại.
Cô cười phong tình vạn chủng, lại từng bước từng bước đến gần Thượng Quan Đồng: “Đúng rồi, Thượng Quan tiểu thư, chung quy tôi có một việc không hiểu.” Thẩm Vi tiếp cận, còn Thượng Quan Đồng lại lùi về sau, tựa hồ cô ta đang sợ Thẩm Vi, hay là trong lòng cực hận, hận không thể xé nát, hận không thể ăn thịt ***, nhưng cuối cùng nhiều nhất vẫn là sợ sệt, đúng, cô ta đang hãi sợ.
Thẩm Vi dừng chân, sau đó chỉnh quần áo trên người mình: "Thượng Quan tiểu thư sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt người, còn nữa, vừa nãy tôi mới nói cái gì nhỉ?" Cô khẽ nhếch môi đỏ đầy trào phúng.
"Ừm..." Cô còn đang suy tư: "Đúng rồi, tôi nghĩ, tôi muốn hỏi cô Quan một chút về đứa trẻ trước đây từ đâu mà có? Nhưng mà tại sao tôi lại nhớ, bác sĩ đã nói, *** của Thượng Quan tiểu thư bị dị dạng bẩm sinh. Thế nào, Thượng Quan tiểu thư đây làm khó bản thân mình cảm thấy như không biết, nhưng phần kiểm tra báo cáo đó lại rơi ra từ túi xách của cô, chẳng lẽ Thượng Quan tiểu thư bị sảy không phải con, mà là kinh nguyệt?"
Thượng Quan Đồng bị nói đến sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng né tránh, Thẩm Vi vẫn cứ cười, nhưng trong con ngươi thì lại nổi lên ánh sáng lạnh.
"Thượng Quan tiểu thư, nợ của chúng ta chỉ là mới bắt đầu, khiến nhà cô sụp đổ người ૮ɦếƭ là bước thứ nhất, hiện tại không phải vẫn chưa có người nào ૮ɦếƭ à." Cô thổi một cái lên ngón tay của mình, mười ngón đều sơn màu đỏ đậu khấu, làn da trắng như tuyết, móng tay đỏ như máu.
Thượng Quan Đồng lại lui về phía sau một bước, càng bị Thẩm Vi bức ra một thân mồ hôi lạnh, cô ta đã sớm không phải Thượng Quan Đồng trước đây. Bây giờ gia thế của cô ta giống như rau cải trắng, rõ rõ ràng ràng.
Còn Thượng Quan gia cũng không phải Thượng Quan gia trước đây, hiện tại Thượng Quan gia đã là gia đình hạng bét, một cái bà già bình thường không còn gì cả, còn tranh đoạt cái gì với người khác, cô ta đi ở trên đường đều là người người gọi đánh, không phun một bãi nước miếng lên mặt cô ta, xem như là tiện nghi cho cô ta lắm rồi.
"Cô lục lọi đồ của tôi?" Thượng Quan Đồng như bị người ta vạch trần vết sẹo trước đây, bắt đầu bị người giẫm lên đuôi, sự thù hận và oán độc, còn có sự luống cuống của cô ta càng khiến người ta xem thường không thể tả.
Thẩm Vi khẽ mở môi đỏ: "Lục lọi đồ vật của cô, tôi không có H*m mu*n như Thượng Quan Đồng cô. Khi đó đúng là cô lấy di xưng *** của người khác cho bản thân mình, không may là cô không biết, người phụ nữ kia làm sao được người cứu đi."
"Là cô, là cô làm phải không?" Cho dù bây giờ coi như Thượng Quan Đồng có ngu xuẩn đi chăng nữa cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc trước bởi vì *** của cô ta dị dạng, không thể sinh con được cho nên cô ta bỏ ra một số tiền lớn tìm một phụ nữ trẻ tuổi muốn để cô ấy đưa *** cấy ghép cho cô ta, nhưng mà trước khi làm giải phẫu người phụ nữ kia lại biến mất không có tung tích. Sau đó muốn tìm một người phụ nữ thích hợp, bắt đầu trở nên khó khăn, vẫn luôn không có người nào có *** thích hợp với cô ta, dường như vẫn luôn có người ở sau lưng ngăn cản cô ta. Mà sau đó, chuyện này bị Mạc Mính phát hiện, khi đó quan hệ giữa cô ta và Mạc Mính cũng xuống dốc tới cực điểm, cô ta còn lòng dạ nào mà có thể thanh thản đi làm những chuyện này. Mãi đến khi cô ta chia tay với Mạc Mính, cuộc giải phẫu này vẫn không có làm, có lúc cô ta tự nghĩ nếu như cô ta sớm chút thay đổi ***, sớm sinh ra người thừa kế cho nhà họ Mạc thì có phải ngày hôm nay cô ta sẽ không rơi xuống hoàn cảnh bị người ta gọi đánh, còn nghèo khó chán nản cực độ như thế này không?
Mà tất cả những chuyện này, đều là do người phụ nữ này hại, là do Trầm Tiểu Vi hại.
"Trầm Tiểu Vi, tôi phải *** cô!" Đột nhiên, gương mặt của cô ta trở nên dữ tợn, đánh tới Thẩm Vi, còn Thẩm Vi lại chỉ đẩy cô ta một cái, không nhanh không chậm duỗi chân mang giày cao gót của mình ra, lúc Thượng Quan Đồng đến gần mình, cô dùng sức đá chân về phía trước, đá vào bụng Thượng Quan Đồng.
Thượng Quan Đồng đột ngột che bụng mình lại, cả người ngã chỏng vó lên trời.
Thẩm Vi thu chân về, sau đó từng bước từng bước đến gần, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ một cái lên mặt Thượng Quan Đồng, kết quả khi rút tay về lại là một tay đầy mỡ như là sờ lên một khối thịt ba chỉ, rất buồn nôn.
"Thượng Quan Đồng, lớn tuổi rồi, không nên nổi giận, cẩn thận cô xấu quá, cha của Mạc Mính đó cũng không nhìn tới cô."
Thượng Quan Đồng tức giận kém chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ý của cô là gì, là đang trào phúng cô ta già trẻ đều ăn sao?
Thẩm Vi lấy ra một cái khăn tay lau khô hai tay của mình, sau đó ném khăn tay về hướng Thượng Quan Đồng, thanh âm lành lạnh đâm thẳng vào thần kinh của Thượng Quan Đồng.
"Thượng Quan Đồng, cô chẳng có cái gì cả, lấy cái gì theo tôi, cô yên tâm...” Giọng cô rất lạnh, vẻ mặt cũng là như thế: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, nợ giữa chúng ta sẽ chậm rãi mà tính, không ૮ɦếƭ không thôi."
Cô hết mở lại đóng môi đỏ, còn khi nói ra, mỗi câu mỗi chữ gần như là đâm vào người, tàn nhẫn đâm vào Thượng Quan Đồng. Cho tới này đều là Thượng Quan Đồng tính toán Thẩm Vi, nhưng mà hiện tại, thân phận giữa hai người đã thay đổi, vậy mà Thượng Quan Đồng thấy sợ hãi, trước đây Trầm Tiểu Vi là một cái bánh bao mềm yếu, còn bây giờ thì Thẩm Vi là người có thù tất báo, còn muốn tính tất cả quá khứ trước đây, báo thù một lượt.
Thẩm Vi vỗ góc áo mình một cái rồi đứng lên, khi cô xoay người, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tam Ca.
Tam Ca, tại sao anh ấy lại ở đây? Tam Ca không cười, thân thể của anh lại sít sao kéo chặt, ngay cả hai tay vào lúc này cũng nắm chặt. Thậm chí, Thẩm Vi còn nghe được âm thanh anh cắn hàm dưới.
"Tam Ca..." Thẩm Vi khẽ nhúc nhích môi đỏ, đột nhiên, lòng cô có chút chua xót. Cô nhớ tới lần đầu tiên khi gặp được Tam Ca, đó là thời điểm chật vật cũng là lúc ghê tởm nhất cuộc đời cô, là Tam Ca đưa cô về nhà, khi đó cô không ăn cơm, là Tam Ca cho cô ăn, cô không nói lời nào, là Tam Ca dỗ dành cô, rất nhiều lúc cô ngủ không được, cũng là Tam Ca ở cùng cô, rửa chân cho cô, chải tóc cho cô.
Mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, đều có Tam Ca ở cùng, đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự nợ Tam Ca rất nhiều, rất nhiều...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc