Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 258

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Mời vào!” Tiếng của Hạ Nhược Tâm từ bên trong truyền ra, giọng nói có chút khàn khàn, tuy là không thấy được hình dáng của người phụ nữ này, nhưng giọng nói này cũng đủ làm cho người ta cảm thấy điêu đứng, trong lòng của anh bất chợt rung động, không biết là người phụ nữ này, ở trên giường thì sẽ như thế nào, vẻ đẹp tài trí như vậy, nếu lột sạch quần áo ra thì sẽ có mùi vị gì nhỉ.
Anh càng nghĩ thì trong lòng lại càng ngứa ngáy, hận không thể làm gì được người đó ngay bây giờ.
Anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt không hề có chút che giấu gì mà lướt nhìn người của Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm hơi hơi nhíu mày một cái, không ưa ánh mắt của Tôn Trung chút nào.
Bây giờ cô cũng không biết là mấy phụ nữ trong phòng tranh nghĩ như thế nào, một con người có bề ngoài đẹp đẽ thế nhưng trong bụng thì toàn có những ý đồ xấu xa, vậy mà còn gọi hắn ta là nam thần.
Chẳng lẽ đàn ông trên thế giới này ૮ɦếƭ hết rồi ư, thế sao có người lại để ý tên háo sắc này.
“Giám đốc Lục, cô tìm tôi?” Tôn Trung nhếch môi, chuyện này được đưa vào giải quyết riêng, anh ta cũng không phải dễ dàng bị tống cổ như vậy.
Hạ Nhược Tâm mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một phong thư để lên mặt bàn.
Đối với dáng vẻ làm điệu làm bộ của người đàn ông này cô không có cảm thấy soái chút nào, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đây được xem như là bồi thường sao, Tôn Trung đi tới, đặt một tay của mình lên trên mặt bàn, lấy món đồ trên bàn lên, mở ra một cách thờ ơ, khi nhìn thấy nội dung ở bên trong, anh liền ngẩn người ra.
"Lục Tiêu Họa, cô có ý gì đây?"
Tôn Trung bộp một tiếng, vứt món đồ trong tay lên mặt bàn.
“Anh không biết chữ sao?” Hạ Nhược Tâm hỏi một cách thản nhiên. “Đơn sa thải, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, nhìn rõ chưa, bộ không biết tiếng mẹ đẻ sao?”
“Cô dám đuổi việc tôi?”
Một người tự luyến như Tôn Trung, lần đầu tiên trở nên đần độn như thế, anh tức muốn hộc máu, hổn hển tháo kính xuống, một đôi mắt đen được phơi ra trước mặt của mọi người.
“Lục Tiêu Họa, cô dám đuổi việc tôi, cô có biết tôi là ai không?” Anh đập mạnh lên bàn, tờ đơn sa thải ấy như là cây kim vậy đâm thẳng vào đôi mắt của anh. “Người chủ trước, là dì của tôi, cô tưởng tôi là nhân viên của cô thật à? Tôi nói cho cô biết, phòng tranh này trước sau cũng thuộc về tôi, tôi mới chính là chủ nhân thực sự của chỗ này, cô coi mình là thứ gì hả?”
Xẹt một tiếng, cánh cửa bên ngoài mở ra, tiếp đó một tiếng cười nhạo truyền đến. “Ồ, đây là ai thế nhỉ, tính khí lớn vậy, Tiểu Hoa, chỗ này của em có người nóng nảy đến thế sao, em từ đâu đào về thế?”
Giọng nói này.
Giọng nói này là...
Tôn Trung đột nhiên quay đầu lại, bất giác nuốt nước bọt vào trong.
“Dì...”
“Ai là dì của anh?" Ngô Sa bước vào, đưa tay đỡ lấy bụng của mình, Edward cũng khẩn trương theo sau, sợ cô bước nhiều sẽ mệt.
“Chị Ngô, sao chị lại tới đây?” Hạ Nhược Tâm cũng bị một phen hết hồn, người này đã là sản phụ trung niên rồi, ra đây làm gì, lỡ đứa bé có chuyện gì, thì phải làm sao đây?
“Nhìn đi, gọi người thì nên gọi như thế, có biết chưa?”
Ngô Sa ngồi trên ghế sofa, thoải mái sờ vào bụng của mình, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng, đừng tưởng là gọi cô một tiếng dì thì có thể làm con trai của cô, cô thà đem toàn bộ tài sản đi quyên cũng sẽ không để lại cho thằng con trai này.
Hơn nữa, có người phụ nữ nào muốn mình già đi đâu, dù là một người phụ nữ già, cũng sẽ có lòng hư vinh, cô rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi mà lại bị một người đàn ông gần ba mươi tuổi gọi là dì, điều này đối với một người phụ nữ mà nói đúng là một sự nhục nhã, nếu như không phải nể tình của mẹ Tôn Trung, tiếng kêu này đủ để cô một chân đạp cho Tôn Trung phải xéo đi.
“Dì...”
Tôn Trung lại kêu một tiếng, không rõ tại sao Ngô Sa lại xuất hiện ở đây, còn nữa, lúc nãy cô ấy đã nghe được những gì, lại nghe được bao nhiêu.
“Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là dì, anh không nghe hiểu tiếng người có phải không?” Gần đây tâm trạng của Ngô Sa không tốt lắm, một tiếng một tiếng dì của Tôn Trung, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu trong lòng, con của cô bây giờ còn chưa ra đời, ở đâu ra một người anh lớn như thế, còn muốn tài sản của cô, đạo lý này, chắc là bị người khác dùng cửa kẹp lại bộ não rồi, dẹp đến nỗi muốn moi tiền ở chỗ của cô.
Mặt của Tôn Trung trắng bệch khiến hai con mắt bầm của Tôn Trung càng làm người ta cảm thấy mắc ói, như là một con gấu trúc đã kẻ mắt, vốn khuôn mặt đã trắng bệch, thêm hai cái quầng thâm nữa, như là yêu tinh vậy.
Anh không hiểu, anh đúng là không hiểu, anh rõ ràng là thiếu gia của phòng vẽ này, anh cũng có một tương lai sáng lạng, với diện mạo của anh, thủ đoạn của anh, muốn cưới một người phụ nữ giàu có, là việc ăn chắc trong tay rồi. Nhưng đây là chuyện gì thế, tại sao Ngô Sa lại ở đây, mà còn dùng thái độ này nói chuyện với anh. Anh đột nhiên có một cảm giác băng lạnh như đã đến Bắc Cực vậy, những gì anh ta đang sở hữu, công việc, tài hoa đầy bụng, còn có sự kêu ngạo, tính toán, phải kết thúc ở đây sao.
“Được rồi, mau xéo đi, thấy ngươi là thấy bực mình.” Ngô Sa xua tay một cách thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy gã bóng bảy này là cảm thấy phiền.
“Dì...” Trong cặp mắt quầng thâm ấy, đến tận bây giờ cũng không dám tin, tại sao lại như thế, người dì luôn đối xử tốt với anh sao lại có thể nói những lời đó với anh. Muốn anh đi, không đúng, là muốn anh xéo đi, tại anh nghe lầm rồi sao, đúng vậy, tại anh nghe lầm rồi, chắc chắn là tại dì có gì hiểu lầm rồi.
Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm cũng có chút không kiên nhẫn, cô ngẩng mặt của mình lên, sau đó thản nhiên nhìn Tôn Trung với vẻ mặt đầy cuồng loạn.
“Tôn Trung, tôi khuyên anh mau rời khỏi chỗ này, tôi bây giờ mới là chủ của phòng tranh này, tôi muốn anh cút đi thì anh phải cút đi cho tôi, kiếm ai cũng vô dụng mà thôi, còn nữa," cô mở ngăn kéo ra, lại lấy ra một xấp sơ yếu lí lịch, "Tôn tiên sinh, đây đều là tác phẩm của anh đúng không?”
Tôn Trung muốn nói gì, nhưng Hạ Nhược Tâm lại ngắt ngang anh lần nữa.
“Tôn tiên sinh, chúng tôi đã qua điều tra, những tác phẩm này, đều là của Hứa Tự Như, anh không chỉ một lần ăn cắp tác phẩm của người khác mà còn là nghi phạm dính vào tội lừa gạt, phòng tranh bây giờ chưa có ý định công bố những việc này ra, cũng không định truy cứu trách nhiệm của anh nhưng, tôi nghĩ người tài như Tôn tiên sinh đây, phòng tranh chúng tôi đúng là tuyển không nỗi, cho nên mời Tôn tiên sinh đây tìm chỗ nào tốt hơn đi.”
Tôn Trung bị Hạ Nhược Tâm nói đến nỗi con mắt bắt đầu có chút rực sôi nhưng lại không có sức phản bác. Tất nhiên anh ta cũng cảm thấy sợ, việc mà anh ta có làm hay không trong lòng anh ta biết rõ, nhưng khi anh đưa mắt nhìn Ngô Sa, kết quả Ngô Sa cả cười cũng không có cười, rõ ràng là không muốn xen vào, anh giơ tay ra lấy tờ đơn sa thải, gần như là mở cửa trong sự trốn chạy, nhưng khi chân sau của anh đang muốn bước ra thì lại nghe thấy tiếng của Hạ Nhược Tâm.
“Rõ ràng là có thể dựa vào mặt để kiếm ăn, sao lại cứ cố dựa vào tài năng mình không có, bán sắc vẫn thực tế hơn nhiều.”
Cơ thể của Tôn Trung run rẩy, hiện trên mặt toàn là nhục nhã với bối rối.
Ngô Sa phát ra một tiếng cười hì hì.
“Tiểu Hoa, em học hư rồi đó.”
“Vậy sao?” Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình vẫn là một người tốt, ít nhất là cô không làm to chuyện này ra, nhưng mà về sau chắc tên Tôn Trung này chỉ còn cách dựa vào nhan sắc của mình mới có thể kiếm sống được.
Ngô Sa sờ lên bụng một cách mãn nguyện, ngồi đến nỗi không muốn đi rồi, nhưng mà Edward bên cạnh thì lại vô cùng căng thẳng, cho dù Ngô Sa chỉ động đậyy một chút mắt của ông cũng phải trợn theo.
Ánh mắt của Hạ Nhược Tâm dừng lại ở bụng của Ngô Sa: "So với lúc đầu gặp thì đã to hơn nhiều rồi."
"Đúng vậy, gần đây bé lớn rất nhanh, bác sĩ nói nó rất khỏe, tất nhiên cũng có chút nghịch ngợm, có lúc, chị cũng cảm thấy là nó đang trở mình." Ngô Sa đúng là có tử vạn sự đủ, căn bản nhìn không ra, không lâu về trước cô vẫn còn là một nữ tử hán trời không sợ, đất không sợ, cả người đàn ông bình thường cũng không sánh bằng cô.
Nhưng bây giờ cô lại là một người mẹ, một người mẹ trong lòng chỉ có đứa con, mà không hề có bản thân mình.
\'Cốc cốc...\' tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, cũng không biết là ai đã đến.
“Mời vào!” Hạ Nhược Tâm đã dọn dẹp sạch sẽ những đồ trên bàn, mới đuổi đi một người khiến cô cảm thấy đáng ghét nên tâm trạng bây giờ của cô rất tốt, không tệ chút nào.
Cánh cửa được mở ra, Sở Luật từ bên ngoài bước vào, trong lòng còn bế một đứa trẻ, mà tóc của đứa trẻ lại được cuốn từ giữa lên, mái tóc mềm mại, cũng được nhuộm thành một màu hồng nhạt.
Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe được Ngô Sa a một tiếng.
“Sở Luật, anh từ đâu mua về con Pu'p bê lớn thế này, là tặng cho tôi phải không?”
Mà con Pu'p bê lớn của Sở Luật quay mặt qua, khuôn mặt nhỏ trắng mịn xinh đẹp, như là một chiếc bánh bao trắng nõn, làn da gần như là trong suốt, con mắt như là quả nho đen, cái miệng nhỏ thì đỏ thắm, trên người còn mặc một chiếc đầm trắng, gọn gàng sạch sẽ, khiến người khác nhìn vào là muốn cắn một miếng ngay.
Ngô Sa mê mẩn ngay lập tức.
“Sở Luật, cậu nói đi, có phải cậu tặng cho tôi thật không? Tôi lấy đó, tôi lấy liền đây.”
Sở Luật nheo mắt lại, người phụ nữ này lúc trước thì có chút quái, bây giờ thì là ngốc, người ta đều nói người đàn bà khi có thai thì sẽ bị ngốc ba năm, anh cảm thấy vẫn chưa được mấy tháng, Ngô Sa đã ngốc triệt để lắm rồi.
“Sao lại thành ra như vậy?” Hạ Nhược Tâm dụi mắt một cái, mái tóc này...
“Tự bé muốn, nói là thích.” Sở Luật đặt con gái xuống, để bé đi qua tìm mẹ.
Tiểu Vũ Điểm chạy qua, đối với Ngô Sa hình như có chút đề phòng, phải nói là không chỉ có Ngô Sa, cô bé đối với người lạ cũng không nhiệt tình lắm.
Hạ Nhược Tâm khom người xuống, chỉnh lại mái tóc của con gái, thật ra thì cũng khá xinh đẹp, người lớn không ngừng thay đổi kiểu tóc của mình, con nít thật ra cũng cần như vậy, tuy là nói, tạo hình này của con gái cô có chút quá mới mẻ, cũng có chút táo bạo, nhưng mà không thể không nói, quả thật làm không tệ chút nào, đương nhiên cũng là rất thành công.
“Mẹ ơi, có đẹp không?” Tiểu nha đầu thích nhất là người khác khen bé đẹp, bé vuốt tóc của mình, cũng không cảm thấy lạ lẫm chút nào. Tiểu nha đầu vốn có làn da trắng nõn, đôi mắt giống cha cho nên rất giống một đứa con lai, mái tóc này tuy có chút khoa trương nhưng cũng không có khiến người ta cảm thấy quái dị.
“A, đẹp lắm.” Hạ Nhược Tâm khen con gái, xoa lên mái tóc mềm mại của con, đương nhiên cô cũng không cần phải lo lắng thuốc nhuộm tóc này sẽ gây ảnh hưởng gì đối với con, nếu như đúng là có ảnh hưởng thì ông bố yêu con gái điên cuồng như Sở Luật này sao có thể để chuyện này xảy ra được.
“Bé lại đây với dì.” Đôi mắt của Ngô Sa cũng sáng theo.
Đứa bé này đẹp thật, cô phát hiện tình mẹ của mình muốn tràn lan rồi đây.
Tiểu Vũ Điểm đi tới trước mặt của Ngô Sa, đôi mắt đúng lúc nhìn vào bụng của Ngô Sa.
“Dì ơi, trong bụng của dì là bảo bảo ạ?” Tiểu Vũ Điểm chớp mắt một cái, cánh tay nhỏ giơ ra, chắc là muốn sờ vào bụng của Ngô Sa, nhưng cuối cùng lại rút cánh tay của mình về, không dám sờ.
“Đúng thế, trong đó có một bảo bảo.” Ngô Sa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, đặt lên bụng của mình. “Con có thể sờ nó, là em gái đấy.”
Ngô Sa vốn dĩ muốn sinh một đứa con trai, nhưng bây giờ lại muốn sinh một đứa con gái, nếu có thể giống hình dáng của đứa trẻ này, muốn cô ૮ɦếƭ cô cũng tình nguyện.
Tiểu Vũ Điểm sờ nhẹ lên bụng của Ngô Sa, ở đây đúng là có một em gái, con bé mở miệng cười: “Vậy Tiểu Vũ Điểm sau này có thể chơi với em gái không ạ?”
“Tất nhiên là được rồi.” Ngô Sa đối với con nít thì không có bất kì sức chống cự nào, nhất là đối với một đứa trẻ xinh đẹp, lại còn ngoan ngoãn lễ phép thế này.
Chỉ là, bây giờ trong lòng của cô có chút phức tạp, đứa trẻ này, là con của Sở Luật, cô biết là Sở luật có một đứa con gái, là của anh ta với người vợ trước, chẳng lẽ, Tiểu Hoa phải đi làm mẹ kế của người ta.
Nên cô đã tìm một cơ hội, trò chuyện cùng với Lục Tiêu Họa.
“Tiểu Hoa, em sẽ làm mẹ kế của người ta sao? Tuy là đứa bé đó thực sự khiến mọi người yêu thích, nhưng mà em có tình nguyện không, nhà họ Lục có đồng ý không?” Mà hiện tại bây giờ cô lại cảm thấy lúc đầu mình khuyên Lục Tiêu Họa có chút sớm rồi, cô đã nghĩ được hết tất cả mọi chuyện, nhưng lại quên mất một điều duy nhất, đó chính là chuyện này.
Đôi mắt của Hạ Nhược Tâm ánh lên một nụ cười nhẹ, có một số chuyện, họ biết là được rồi, nếu phơi bày ra, sợ vài ba lời cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Chỉ cần cô hiểu rõ mình là Hạ Nhược Tâm, và Tiểu Vũ Điểm biết mình là mẹ của nó là được rồi.
Mà bên ngoài, hình như có một ngọn gió thổi qua, thời tiết bắt đầu ấm lên.
Con gái của Hứa Tự Như tên là Hứa Manh, cô bé năm nay 6 tuổi, tại vì sức khỏe không được tốt, cho nên chưa được đi học, nhưng con bé lại vô cùng hiểu chuyện, cũng rất là ngoan, giống như Tiểu Vũ Điểm lúc trước vậy.
Hạ Nhược Tâm thường dắt Tiểu Vũ Điểm tới thăm chị gái, Tiểu Vũ Điểm không thích nói chuyện, Manh Manh cũng thế, nhưng mà không ngờ Tiểu Vũ Điểm rất là thích người chị này. Bé rất hào phóng đưa đồ chơi với sách vẽ của mình thích cho chị, còn kể chuyện cho chị nghe, những chuyện này đều là do Sở Luật kể cho, bé đều nhớ hết.
“Con bé không có vấn đề gì, chắc là rất nhanh thì có thể làm phẫu thuật rồi.” Hạ Nhược Tâm tìm thấy Hứa Tự Như, nói với anh ta, “Hứa tiên sinh, anh cũng nên về công ty đi làm rồi, anh còn thiếu một đống tranh chưa vẽ xong, rất nhiều công ty đã tới đòi bản thảo rồi đấy.”
“Nhưng mà tôi...” Hứa Tự Như không biết là nên nói như thế nào cho phải. “Những bản thảo đó đều là...”
“Tôi biết.” Hạ Nhược Tâm biết Hứa Tự Như có lời khó nói. “Anh yên tâm.” Cô mở túi xách của mình ra, từ bên trong lấy ra một bản hợp đồng.
“Đây là hợp đồng mới của chúng tôi với anh. Tôn Trung đã nghỉ việc, bây giờ chức vụ của anh ta vẫn còn trống, nếu anh đã thay Tôn Trung chấp Pu't nhiều năm như vậy, có lẽ công việc của bộ phận, cả về nghiệp vụ, anh cũng nắm rõ, cho nên, vị trí hiện tại của anh ta sẽ do anh thay thế. Cấp dưới của anh không có thay đổi, hợp đồng này anh xem có ý kiến gì không, nếu không có, bây giờ chúng ta có thể kí hợp đồng, nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức, đương nhiên cũng mời anh có thể nhanh chóng trở lại phòng tranh.
Hạ Nhược Tâm cũng đang phiền vì việc bị đòi bản thảo, việc này do ai gây ra, hiển nhiên là do người đó xử lý.
Hứa Tự Như mới nghe Hạ Nhược Tâm sẽ cho anh thay thế chức vụ của Tôn Trung, gần như là đã trở thành một tên ngốc, anh cầm bản hợp đồng qua, nghĩ cũng không nghĩ mà kí tên của mình xuống, không phải là vì thân phận mới của mình, mà là vì anh đã nợ ơn của Hạ Nhược Tâm, cho dù Hạ Nhược Tâm đem anh đi bán, anh cũng đồng ý.
Tất nhiên là Hạ Nhược Tâm không thể đem anh đi bán, ngược lại, đãi ngộ của anh vô cùng tốt, để anh có thể tiện chăm sóc cho con gái, Hạ Nhược Tâm đã sắp xếp cho anh một căn hộ rất gần công ty, vả lại với tiền lương sau này của Hứa Tự Như, khi mình đi làm, tìm một bảo mẫu phụ trách việc chăm sóc cho con gái hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đương nhiên những việc này sau này anh sẽ hiểu, nhưng việc quan trọng nhất của bây giờ, chính là phẫu thuật của Manh Manh.
Phẫu thuật của Manh Manh rất thành công, lúc bác sĩ đi ra thông báo phẫu thuật rất là thành công, Hứa Tự Như một đại nam nhân lại ôm đầu mình ngồi xổm dưới đất khóc rống lên.
Hạ Nhược Tâm tựa lưng vào tường, có những cảm giác nói không nên lời.
"Lúc em gặp Cao Dật là cảm giác này phải không?"
Sở Luật hỏi cô, loại sống sót sau tai nạn, loại hy vọng có thể tiếp tục tồn tại.
Hạ Nhược Tâm ngước mặt lên, không trả lời câu hỏi của anh.
Cô biết, Sở Luật không hề ghen tị, ngược lại, anh rất cảm kích người đàn ông đó, tuy người đó là tình địch của anh, bây giờ anh cứu Manh Manh và Hứa Tự Như, không thể nói anh là một người tốt, chỉ là vì, hai cha con này với hai mẹ con Hạ Nhược Tâm gần như có cùng chung một cảnh ngộ.
Con gái của anh lúc đó cũng gặp được Cao Dật, cho nên, anh rất cảm kích, như Hứa Tự Như cảm kích Hạ Nhược Tâm vậy.
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm lại ngửa mặt lên, nhìn chăm chú vào gò má vô cùng có góc cạnh của Sở Luật, chắc là do khúc xạ của ánh sáng, nên lúc này độ cong cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Còn có hai tóc mai trắng của anh, lúc trước chỉ có một ít, bây giờ lại trắng hết toàn bộ, thế nhưng anh không hề muốn nhuộm lại thành màu đen, đối với anh mà nói, chắc vốn dĩ anh đã già, cho dù các cơ năng trong cơ thể có bình thường đến đâu, thậm chí là còn dồi dào hơn những người bình thường, nhưng, anh cũng đã già rồi.
Đã trải qua ngàn khó khăn, đã trải qua nghìn trắc trở.
Thật ra cho đến tận bây giờ, cũng không thể dùng một cái miệng là có thể nói rõ. Thật ra cuộc đời rất là ngắn ngủi, giống như lúc đầu cô khuyên Ngô Sa vậy, chẳng lẽ phải đợi đến khi tóc bạc trắng, không còn thời gian nữa, mới buông hết tất cả quật cường, kiên trì của mình sao.
Có những quật cường là do mình tự chuốc lấy, có những kiên trì cũng sẽ trở nên vô dụng.
“Sở Luật...” Đột nhiên, cô gọi tên của người đàn ông này một cách yếu ớt, giọng có chút khàn, hình như bắt đầu lại hồi ức đứng dưới cây của hai mươi mấy năm trước, năm đó, anh còn nhỏ, năm đó, cô còn nhỏ hơn.
“Ừ, sao thế em?” Sở Luật đứng thẳng người, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô ấy, không phải là vì anh không muốn đến gần, mà là sợ tiếp cận quá, sẽ khiến cô phản cảm.
Hạ Nhược Tâm thở nhẹ một cái, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong con mắt, đã thêm một phần thư thái.
“Chúng ta thử xem, coi như là...” Cô chớp chớp lông mi, ánh mắt đúng lúc dừng tại ngón tay trắng thuần của mình.
“Coi như là đây là cơ hội cuối cùng, không vì cái gì khác, em chỉ không muốn con gái của em có ba kế hay mẹ kế xuất hiện. Tuy là khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng cũng chưa chắc là không thể xảy ra.”
Hơn nữa hiện tại bên cạnh cô cũng chỉ có người đàn ông này.
Có lẽ, thật sự là có thể thử, dù cho tất cả mọi người đều nói họ không hợp.
Sở Luật cả nửa ngày mới kịp đưa ra phản ứng, trong lòng rộ lên một niềm vui mừng, anh liền đứng thẳng người, đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, *** đang phập phồng dữ dội, anh đang kích động, anh đang run rẩy.
Người đàn ông như thế, cho dù có người ૮ɦếƭ ngay trước mặt của anh, anh cũng sẽ bình tĩnh mà nghĩ, nghĩ người này tại sao lại ૮ɦếƭ, tại tranh chấp thương trường, không phải tại làm ăn thua lỗ, nếu không thì sẽ có nguyên do khác.
Loại người vô dụng này sống trên đời để làm gì, thật lãng phí thóc gạo.
Nhưng bây giờ anh kích động đến nỗi không thể nói trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.
“Nhược Tâm, cám ơn em.” Người đàn ông không dám có hành động mạnh tay, anh ta chỉ giơ bàn tay của mình ra nắm chặt bàn tay có chút lạnh của Hạ Nhược Tâm.
“Anh thề, anh dùng mạng sống của anh để thề, đây sẽ là lần cuối cùng.”
Thật đấy.
Môi đỏ của Hạ Nhược Tâm run rẩy một chút, không có nói chuyện, chỉ nắm chặt bàn tay có nhiệt độ phỏng tay của mình, rất ấm rất ấm. Nhiệt độ này, qua da của cô ngấm vào trong máu của cô, sau đó lại chạy khắp lục phủ ngũ tạng, làm cho tim của cô đập mạnh, hình như cũng mang theo một số lời khó nói...
An tâm.
Sở Luật mở cửa, bảo mẫu đều có ở trong nhà, trên chiếc bàn ở phòng khách, Tiểu Vũ Điểm đang ngoan ngoãn làm bài tập, tóc của con bé có chút xoắn, cái mái ngang lông mày, được cắt vô cùng ngay ngắn.
Ngồi đối diện con bé, là một cậu con trai, cậu bé đang dạy Tiểu Vũ Điểm viết chữ, cậu bé dạy rất nghiêm túc, Tiểu Vũ Điểm cũng viết rất là chăm chỉ.
Trịnh An Trạch mới ngẩng đầu lên, thấy đó là Sở Luật, liền vội đứng dậy.
“Con chào chú, con chào dì ạ.”
(Mình thay đổi cách xưng hô của Trình An Trạch nhé, do ở hoàn cảnh này xưng con gọi chú hợp lý hơn, trong miền Nam cũng toàn xưng con như vậy :D.)
Tuổi của cậu bé còn rất nhỏ, khuôn mặt cũng có thể nhìn thấy vài nét trẻ con, nhưng lại rất là cao, hòa vào trong dòng người, thì lại có đôi phần giống người trưởng thành.
Hạ Nhược Tâm đi tới, đo chiều cao của Trịnh An Trạch.
“An Trạch, hình như con lại cao lên nữa rồi?” Cô mang giày cao gót thì còn đỡ, nhưng nếu mang giày đế bằng, thì sẽ thấp hơn Trịnh An Trạch rất nhiều, nhưng đúng thật là mỗi lần cô gặp Trịnh An Trạch, thì nó lại cao hơn một chút.
Đứa trẻ này sao bỗng chốc lại cao đến thế, một năm rốt cuộc đã cao được thêm bao nhiêu centimet rồi.
“Anh đã cao thêm 15 centimet.” Tiểu Vũ Điểm nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Tiểu Vũ Điểm chỉ cao thêm 5 centimet,” Tiểu Vũ Điểm giơ hai ngón tay của mình ra, “Anh với bố đều là người khổng lồ.”
Mà những người khác khi nghe thấy lời của con bé, đều có chút dở khóc dở cười.
Sở Luật đi qua, ngồi xổm người xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái.
“Đợi Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, sẽ cao giống anh vậy.”
“Sẽ cao bằng bố vậy.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy cổ của bố, làm nũng với bố. “Sẽ cao giống bố vậy, sẽ so được với anh.”
Nhưng khóe mắt của Sở Luật lại nheo một cái.
Con của anh ngàn vạn không thể cao lớn giống anh được, không thì sau này sẽ không gả đi được đâu.
Hạ Nhược Tâm không khỏi nhìn Trịnh An Trạch một lần nữa, thật ra thì không biết tại sao, cô luôn cảm thấy mặt mày của Trịnh An Trạch, có chút gì đó khá là quen thuộc, nhưng lại không biết là quen thuộc ở đâu nữa.
“Nhược Tâm, nó chỉ có 11 tuổi...”
Sở Luật cũng không phát hiện ra, lời của anh nói ra có chút chua lòm.
Hạ Nhược Tâm ngay lập tức sầm mặt lại, cô còn chưa tới mức trâu già gặm cỏ non đâu.
Trịnh An Trạch liền ôm chặt em gái, đem đứa em gái vẫn chưa hiểu chuyện lắm đến một nơi cách xa chiến trường của người lớn, trong lòng của cậu cũng đang ngầm thắp một dãy nến cho chú Sở.
Chú ơi, chú thật biết nói chuyện.
Còn hậu quả của việc nói bậy của Sở Luật, là Hạ Nhược Tâm cả mấy ngày cũng không nói chuyện với anh khiến mặt của tổng giám đốc Sở cũng hầm hầm hết mấy ngày, cả công ty mọi người ai cũng bất an, cũng đang đồn rằng, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc hình như là không được tốt cho lắm.
Chẳng lẽ là đang tiến bước tới thời kỳ mãn kinh, sao lại nhìn ai cũng muốn phát hỏa, gặp ai cũng muốn mắng.
“Anh có phải không thích Lâm Thanh lắm phải không?” Hạ Nhược Tâm uống nước ép trong ly, vẫn là nước ép táo mà cô thích uống nhất, nhưng ngay từ lúc đầu cô đã phát hiện, Sở Luật đối với cậu bé Lâm Thanh mà cô nhận nuôi không có chút tình cảm gì, giống như đối với Sở Tương vậy, có lọt vào trong mắt của anh, nhưng anh vẫn chưa chấp nhận, nhưng, đối với Trịnh An Trạch, thì lại khác.
Tuy anh đối với Trịnh An Trạch vô cùng nghiêm khắc, cũng cho cậu bé mới 11 tuổi này thêm rất nhiều việc học và bồi dưỡng mà trong độ tuổi của cậu bé chưa thể nào hoàn thành được, có khi Hạ Nhược Tâm nhận thấy, đúng là có chút tàn ác vô nhân đạo, như đang đốt cháy giai đoạn vậy.
Nhưng, cũng không thể không nói, cây mầm nhỏ Trịnh An Trạch này, qua sự chăm sóc của Sở Luật nên bây giờ phát triển cũng không tệ.
“Em không cảm thấy An Trạch rất ưu tú sao?”
Sở Luật không trả lời câu hỏi của Hạ Nhược Tâm, nhưng lại hỏi ngược lại cô.
“Phải.” Đối với điểm này, Hạ Nhược Tâm đồng ý, nếu như không phải cô cũng khá hiểu về Sở Luật, bằng không sẽ tưởng rằng Sở Luật đối với đứa trẻ mà người khác nhận nuôi sẽ không có cảm giác gì, chỉ thiên vị đứa mà mình nhận nuôi mà thôi.
Mà sự thật, đúng là như thế.
Sở Luật không hề quan tâm những điều này, năm đó, anh đối với Quả Nhi cũng không tệ, đối với Lâm Thanh cũng xem là khách sáo, chỉ là từ khi nào thay đổi rồi.
“Tâm tư của Lâm Thanh không hề đơn giản, cậu ta đối với chúng ta hình như có chút thù địch.” Sở Luật cầm chiếc ly lên, trong ly là sữa tươi mà anh thường hay uống, đối với những thứ như cà phê anh đã bỏ lâu rồi.
“Từ khi Quả Nhi không còn ở đây, nó đã như thế, không chỉ đối với chúng ta, đối với mọi người hình như cũng không thân thiện gì mấy, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, em không muốn anh đối xử với nó như là đối với An Trạch vậy, dù sao An Trạch cũng có tài, nhưng em cũng mong anh có thể tốt với nó một chút nữa."
Hạ Nhược Tâm cũng biết những điều này, từ khi Quả Nhi không còn, giữa cô với Lâm Thanh, cũng có một khoảng cách nào đó, hình như đứa trẻ này đã đem tất cả mọi thứ gạt bỏ khỏi cuộc sống của nó, cũng gồm cả cô trong đó.
Bây giờ cô cũng không gặp Lâm Thanh trong một khoảng thời gian dài, Lâm Thanh đã lớn, cô cũng thay đổi, có lẽ nó đã sớm quên mất dì Hạ lúc trước của nó rồi, về phần cô cũng vậy, Lâm Thanh đối với cô, càng thêm xa lạ.
“Em yên tâm, anh biết làm như thế nào.” Miệng của Sở Luật đã đồng ý nhưng trong con mắt đen của anh, mới lóe lên gì đó.
Nhưng anh sẽ không thực hiện, điểm này chỉ có anh hiểu rõ, anh sẽ không đối xử tốt với một con sói con, nhưng những vật chất cần có cho nó sẽ không thiếu, những điều này đối với một cô nhi mà nói, đã đủ rồi, huống hồ chi là một đứa có tâm tư bất chính, giống như Sở Tương vậy.
Anh nhìn người sẽ không sai, đúng thế, không hề sai, quả thực, rất lâu về sau đã chứng minh rằng, con mắt của anh, rất độc, cũng rất là cay, đúng là không nhìn sai chút nào.
Sở Luật dừng xe, anh liếc nhìn thời gian.
Chắc là sắp tan làm rồi?
Anh đứng đợi trước đầu xe, cũng từ trên người mình lấy ra một gói TL, đốt lên và bắt đầu hút, gần đây hình như cơn nghiện thuốc của anh đã giảm, chắc cũng do tâm tư bình lặng, nên những ngày nước sôi lửa bỏng của nhân viên tập đoàn Sở thị, cũng vì tâm trạng ngày càng tốt của tổng giám đốc, dần dần đã khôi phục lại bình thường.
Không lâu sau, Hạ Nhược Tâm đi ra, cô đang nói gì đó với đồng nghiệp, trên người cô là bộ đồ mới nhất của Chanel, rất có phong cách, mọi cử chỉ của cô, đều có cảm giác tao nhã tự nhiên.
Cô đã trưởng thành, dù về tâm thái hay là về tuổi tác, một chút cũng không giống lúc cô còn trẻ, bây giờ cô cũng có việc của mình, mà còn làm khá là tốt, gần đây mới nhận được một cuộc triển lãm thư họa lớn, những phản hồi từ các phương diện cũng tương đối không tệ.
Lúc đầu, người mà luôn trốn sau lưng của người khác, người phụ nữ bị người khác xem là lá xanh, cuối cùng cũng thực sự trưởng thành rồi.
Cô dừng lại, cũng phát hiện ra Sở Luật, sau đó nói với đồng nghiệp của mình vài câu, đi tới, đôi chân mang một chiếc giày cao gót, tuy nói có chút giày vò, nhưng tất cả vẻ đẹp của người phụ nữ, đều là ở bên ngoài.
Nhưng Sở Luật cảm thấy cô mang giày đế bằng thích hợp hơn nhiều.
“Anh đến khi nào thế?” Hạ Nhược Tâm vén những cọng tóc để đằng sau lỗ tai. “Sao hôm nay đến sớm hơn mọi ngày?”
“Đúng lúc không có việc.” Sở Luật mở cửa xe, để cô bước vào.
Hạ Nhược Tâm bước vào, còn đang nghĩ hôm nay nên đến chỗ nào ăn, cô đã bận rộn nguyên ngày, đúng là đói lắm rồi, cũng may là gần đây Sở Luật đến rước đúng giờ, nếu không, chắc cô cũng sẽ quên mất việc ăn cơm luôn.
Nhưng trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng bận xong, cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
“Nhược Tâm, đến rồi.” Sở Luật vỗ nhẹ vào má của cô.
“Ừ...” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, dụi mắt, sao thế này, cô đã ngủ quên ư?
“Đến rồi sao?” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại lần nữa, vẫn rất mệt, lúc này một bàn tay đặt lên trán của cô, nhẹ nhàng mát-xa cho cô.
“Mệt rồi thì nghỉ một chút, không có ai bảo em xem mình là nữ cường nhân, chẳng lẽ em muốn trở thành Ngô Sa tiếp theo.”
“Đâu có đâu.” Hạ Nhược Tâm tựa đầu vào chiếc ghế đằng sau. “Chỉ là bận rộn xong cảm thấy rất là có cảm giác thành tựu, vả lại, em cũng không thể trở thành loại người giống chị Ngô Sa, em không có lòng gan dạ như vậy, em sợ ૮ɦếƭ lắm.”
Cô ngồi dậy lần nữa, tinh thần cũng được khôi phục không ít, không thể không nói, Sở Luật học phương pháp mát-xa ở chỗ lão bác sĩ đó cũng có công dụng không ít, lại còn dùng đôi tay vàng của tổng giám đốc Sở nữa.
Đó là một đôi tay vàng, đôi tay này của Sở Luật ở trong giới kinh doanh thật ra vô cùng có tiếng, người khác tặng cho ông hai chữ ngón tay bằng vàng, nó được làm bằng vàng, tay của anh có thể biến đá thành vàng.
Dù buôn bán gì, đều rất là suôn sẻ, rất ít khi thất bại.
Điều này có liên quan đến thủ đoạn của anh, đồng thời cũng không thể tách khỏi vận may từ trước tới giờ của anh.
Hạ Nhược Tâm mở mắt ra, đã tốt hơn nhiều rồi.
Sở Luật sửa sang đầu tóc cho cô một chút: "Chúng ta có thể đi ăn được chưa?"
"Ừ, có thể." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, mấy ngày bận rộn đã xong, cô phải nghỉ ngơi cho thoải mái. Mấy ngày nay thật mệt, cô ngủ mê mệt tới mức nằm mơ cũng không có, cho nên vẫn nói làm nữ cường không phải dễ làm, trừ khi muốn trả giá tinh lực cũng như thời gian của mình cho bên ngoài.
Bọn họ đi vào trong nhà ăn, vừa mới trầm trồ khen ngợi đồ ăn thì bàn bên cạnh cũng có khách tới.
"Mẹ, mẹ xem chỗ này thế nào?"
"Ừ, được."
Hai người nói chuyện không để ý gì tới người xung quanh.
"Em không cảm thấy có người mang gương mặt của em rất kỳ quái sao?" Sở Luật rót một ly nước trái cây cho Hạ Nhược Tâm.
"Em cũng đang mang mặt người khác, anh có cảm giác kỳ quái không?" Hạ Nhược Tâm vuốt mặt mình. "Đối với em mà nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, như vậy có người mang gương mặt của em thì có thể thế nào, nói nữa đó là mặt em thì không phải mặt của người ta sao, trên đời này người giống người rất nhiều, em không thể yêu cầu gương mặt của em là độc nhất vô nhị."
Là độc nhất vô nhị, với người nào đó.
Sở Luật quơ quơ cái ly trong tay: "Gương mặt cũng không phải vấn đề, nhưng cô ta lại chiếm thân phận của em."
Hạ Nhược Tâm hiểu ý tứ của Sở Luật, kỳ thật cô cũng không phải chiếm thân phận người khác.
"Nếu cô ta an phận thì thân phận ấy cứ cho cô ta đi, hơn nữa em cảm thấy bọn họ một nhà ba người dường như rất không tồi."
"Cũng tốt." Sở Luật không nói cho Hạ Nhược Tâm, rằng mọi chuyện ở Hạ gia đều trong tầm khống chế của anh, đương nhiên anh càng không nói gia đình này không hề an bình như bế mặt như vậy.
Giả tóm lại vẫn là giả, giả cũng không có khả năng sẽ thành thật...
Bàn bên cạnh bọn họ ba người một nhà đang ngồi, đúng là Thẩm Ý Quân cùng Dương Nhược Tâm, còn có Hạ Minh Chính. Hạ Minh Chính dường như rất nhanh già, mới không bao lâu tóc đã bạch trắng cả đầu.
Cho nên nói con gái là của nợ cũng không phải không có lý, sinh ra đứa con gái như Hạ Dĩ Hiên như vậy đã khiến Hạ Minh Chính cũng không còn tuổi già an ổn.
Vết đâm kia tuy rằng không thương tổn tới chỗ hiểm yếu trên người Hạ Minh Chính, nhưng bị con gái ruột đâm một đao, hiện tại đứa con gái kia cũng không biết đang ở nơi nào, trong lòng ông sao có thể an tâm.
Khi đồ ăn đưa lên, Dương Nhược Lâm cũng thật sự đói bụng, cô sáng sớm đi dạo phố, cũng đã mua không ít đồ, chân mỏi muốn rời ra, nhưng vừa mới thấy đống đồ vật mình mua về liền cực kỳ thỏa mãn.
Cô cầm chiếc đũa liền ăn cơm, cô trực tiếp gắp đĩa củ cải xào, Thẩm Ý Quân cùng Hạ Minh Chính đều sững sờ nhìn.
"Sao thế ạ?" Dương Nhược Tâm nhìn thấy gương mặt như gặp quỷ của bọn họ liền ngạc nhiên, chỉ là ăn cơm sao họ lại nhìn kỳ quái như vậy.
"Không có gì." Thẩm Ý Quân cười có chút không tự nhiên, đôi mắt cũng nhìn thật lâu trên gương mặc của Dương Nhược Tâm, cuối cùng nhìn lên vành tai của cô.
"Mẹ không ăn cái này sao?" Dương Nhược Tâm chỉ vào đĩa củ cải. "Đồ ăn chỉ là để ăn nhưng nơi này nấu thật không tồi, hương vị rất ngon, hơn nữa cũng không quá đắt tiền, trước kia con vẫn thường ăn ở đây." Cô nói tới đây liền có cảm giác mình nói hơi nhiều, vội vàng cúi đầu đem mặt mình chôn vào trong bát.
Thẩm Ý Quân cầm lấy chiếc đũa, Dương Nhược Lâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, còn tưởng mình đã nói sai điều gì. về sau cô nhất định phải chú ý cẩn thận mới được.
Chỉ là Thẩm Ý Quân lại bỏ qua đĩa củ cải xào đi gắp món khác, hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt.
"Mẹ, sao mẹ lại không ăn món này?" Dương Nhược Lâm không rõ, ăn ngon như vậy vì sao Thẩm Ý Quân lại không ăn. Cô nghĩ mình có biểu hiện hiếu thảo như vậy nhưng dường như Thẩm Ý Quân lại không có cảm kích.
"À, mẹ con không ăn củ cải." Hạ Minh Chính vội vàng trả lời, ông cầm lấy đũa ăn cơm. Không khí giữa ba người có chút cổ quái, thấy hai người không nói lời nào Dương Nhược Lâm cũng không dám mở miệng, mà rõ ràng cô cảm nhận được dường như nguyên nhân là do đĩa củ cải kia.
Chỉ là, đĩa củ cải kia thì có cái gì kỳ lạ?
Làm con gái Hạ gia đúng là thật khó, cô bĩu môi, nhưng nhớ tới những vật chất có được, đồ trang điểm tốt dùng không hết, còn có những quần áo đó thì cho dù Thẩm Ý Quân có khó hậu hạ đến đâu cô cũng nguyện ý đem bà thành Thái Hậu để hầu hạ.
"Củ cải thì có gì kỳ lạ nhỉ?" Sở Luật hỏi bằng giọng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
"Củ cải có gì kỳ lạ?" Hạ Nhược Tâm liếc mắt nhìn anh một cái. "Hóa ra anh còn nhớ em không ăn củ cải."
Lời này của Sở Luật giống như đào một cái hố cho Hạ Nhược Tâm nhảy, mà Hạ Nhược Tâm thật sự nhảy xuống, hơn nữa nhảy không biết mệt.
Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm lúc này mới nhớ tới một chuyện, nếu không gặp lại gia đình này có lẽ cô cũng quên mất.
"Hạ Dĩ Hiên đâu?"
"Ở một nơi rất tốt." Sở Luật vẫn cứ cười nhưng ẩn trong đôi mắt đen kia vẫn lạnh lùng như trước. Kỳ thật anh không thay đổi gì, anh vẫn là Sở Luật, chỉ là người nhìn là ai.
"Nơi tốt?" Hạ Nhược Tâm muốn hỏi nhưng dường như Sở Luật cũng không định nói cho cô. Nếu đó là một nơi tốt thì cứ coi như là nơi tốt đi.
Có những người tự làm phải tự chịu, mà Hạ Dĩ Hiên chính là người đáng bị như vậy.
Chỉ là, Hạ Nhược Tâm có chút đồng cảm với Hạ Minh Chính, ông vì đứa con gái này đã trả giá mọi thứ, cuối cùng công ty cũng không còn, *** lại ăn một nhát dao, đều là chuyện tốt do cô con gái yêu quý kia làm.
"Đừng nghĩ thông cảm cho người khác." Sở Luật vươn tay vỗ vào trán Hạ Nhược Tâm, lại vén tóc cho cô. "Trên đời này có thể thông cảm cho rất nhiều người nhưng không bao gồm những người đó, em hiểu không."
Hạ Nhược Tâm chỉnh lại đầu tóc mình, đối với việc Sở Luật thích chạm vào tóc cô cô có vẻ không quá vừa lòng. Sở Luật coi cô giống Tiểu Vũ Điểm sao, hay anh nghĩ anh đang nuôi hai đứa con gái.
Nhưng cô cũng chưa từng nghe ai nói là nếu một người đàn ông chăm sóc một cô gái như con thì cô gái đó sẽ không hạnh phúc. Cô cúi đầu, an tĩnh ăn cơm, có thể cảm nhận được rất rõ ràng từ mắt người đàn ông đối diện lộ ra vài phần ấm áp, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Buổi tối, Sở Luật phải về nhà cha mẹ, hiện tại cứ một tháng anh về một lần nhưng cũng chỉ đi một mình, Tiểu Vũ Điểm cùng Trịnh An Trạch đều không đến Sở gia. Sở gia có Lâm Thanh, còn có Sở Tương, Sở Giang cùng Tống Uyển cũng sẽ không thấy tịch mịch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc