Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 246

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Ngô Sa kỳ thật không biết có nên mở miệng hay không, nhưng cô thật sự không thể nhịn được sự tò mò: “Tôi hỏi một chút, tập đoàn Sở Thị không sao chứ?”
“Ngô tổng hy vọng công ty của tôi có chuyện gì?” Sở Luật cũng không trả lời vấn đề cô hỏi mà hỏi lại, có phải muốn công ty của anh phá sản sao?
“Xin lỗi.” Ngô Sa bị Sở Luật hỏi ngược có chút xấu hổ, nếu là trước kia có lẽ cô đã sớm phủi tay chạy lấy người, nhưng hiện tại người ta là ân nhân cứu mạng của mình, đây là mạng sống, nợ chính là rất lớn.
“Tôi không có ý tứ gì.” Cô vội vàng giải thích. “Tôi chỉ không rõ, tập đoàn Sở Thị bận rộn như vậy mà anh còn có thời gian tham gia đội cứu hộ?”
“Chị cho rằng tôi thuộc đội cứu hộ?” Sở Luật dừng bước chân, nếu anh không lý giải thì có phải chị ta sẽ có suy nghĩ này?
“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngô Sa cũng sẽ không tự luyến cho rằng mình có mị lực chinh phục Sở Luật, khiến Sở Luật không ngại mạo hiểm sinh mạng tới đây cứu cô. Sở Luật là người sống rất kỷ luật, hơn nữa khẩu vị rất bình thường, sẽ không có khẩu vị nặng mà có ý tứ gì với cô, cô đủ tuổi thành dì của anh ta, tuy rằng cô vẫn luôn cho rằng mình còn trẻ nhưng cũng không có biện pháp nào để bề ngoài chống lại được tuổi tác, cho nên đây không phải là đội cứu hộ thì là gì?
Sở Luật xoay người, tiếp tục đi: “Tôi tới tìm người, cô ấy cũng bị rơi xuống như cô. Tôi tìm được cô ấy trước, là cô ấy nói cho tôi bên trong còn có người, tôi cũng chỉ cầu may đi tìm xem sao, nhưng hiển nhiên số của Ngô tổng không tồi, nếu hôm nay tôi không tìm được Ngô tổng thì chúng tôi sẽ phải đi, đến lúc đó Ngô tổng phải chờ đội cứu hộ vào cứu.”
Trán Ngô Sa đổ không ít mồ hôi lạnh, nói như vậy mệnh của cô thật sự tốt, suýt chút nữa cô bị bỏ lại, mà mạng của cô có lẽ cũng sẽ phải bỏ lại ở chỗ này.
Chờ đội cứu hộ, trời, hiện tại cô mới biết được nhóm leo núi kia rốt cuộc không đáng tin như thế nào, đã ba ngày trôi qua vậy mà vẫn chưa có đội cứu hộ tới đây. Nếu Sở Luật không tìm được cô thì có phải thật sự mạng của cô đành phải bỏ lại ở trong rừng.
“Đúng rồi, xin hỏi, người Sở tổng cứu là ai?” Hiện tại cô mới nhớ Sở Luật vừa rồi nói có một người cũng bị rơi xuống như cô, mà Sở Luật tới tìm người đó, người đó lại nghĩ tới cô.
Sở Luật vẫn bước rất nhanh, bởi vì cần phải đuổi theo thời gian, nhưng nghe tới mấy cái này mới nhớ tới, rốt cuộc Ngô Sa là một phụ nữ, lại là phụ nữ đã có tuổi, đương nhiên mấy lời này anh không thể nói.
“Tôi tới tìm Lục Tiêu Họa.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Ngô Sa vừa nghe tới cái tên Lục Tiêu Họa khóe mắt liền không khỏi cay cay. Tiểu Hoa nhất định tới tìm cô, kết quả cũng bị ngã xuống, tuy rằng tuổi tác các cô cách xa nhiều như vậy nhưng lại rất hợp ý, quả thật không uổng cô gọi một tiếng em gái.
Chỉ là, cô nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm phía sau lưng Sở Luật có chút tò mò, hiện tại cô rất muốn biết quan hệ giữa Sở Luật và Tiểu Hoa là gì, Sở Luật người này là người chỉ biết đến lợi ích, nếu không có lợi cho mình thì từ trước tới nay anh ta đều sẽ không làm, mà hiển nhiên chuyện này với anh ta không có bắt cứ lợi lộc gì. Cô có thể cảm nhận được trong chuyện này có điều không bình thường, nhưng nghi ngờ cũng chỉ để trong lòng, cô không dám mở miệng hỏi Sở Luật, cùng giao tiếp với người đàn ông như vậy xác thật là rất mệt.
Lục Tiêu Họa ngồi ở cửa lều, cô thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua vẫn cứ không thấy Sở Luật đâu. Sở Luật đã nói, anh sẽ về trước 2 giờ chiều, chỉ là hiện tại đã gần 2 giờ nhưng vẫn chưa thấy anh về, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ.
Cô đứng lên, kéo theo cái chân bị thương của mình, nếu quá 2 giờ anh vẫn chưa quay về thì mặc kệ nguyên nhân gì cô nhất định phải đi tìm.
Khi cô thật sự nôn nóng thì xa xa đã thấy được người đàn ông kia đang đi tới, cô cũng thở dài nhẹ nhõm. Kết quả lúc lại gần thân ảnh Ngô Sa cũng lộ ra, Ngô Sa cũng liếc mắt một cái thấy được Lục Tiêu Họa liền vẫy tay, không tự chủ được chóp mũi cô cay cay, cô sụt sịt, nước mắt cũng cứ vậy rơi xuống.
“Chị Ngô…” Lục Tiêu Họa đi về phía trước, kết quả cô còn chưa đi được vài bước Ngô Sa đã nhào đến ôm chặt cô khóc nức nở. Cho dù là người kiên cường thì cũng vẫn là phụ nữ, sống sót sau tai nạn mang đến không chỉ là niềm vui mà cả cảm xúc chịu đựng mấy ngày qua cũng vỡ òa. Đối với phụ nữ thì khóc là cách phát tiết tốt nhất.
Còn may, các cô đều còn sống, còn may, nhóm cô đều còn sống.
Còn may, các cô ai cũng không từ bỏ.
Lục Tiêu Họa vỗ vỗ bả vai Ngô Sa an ủi, Ngô Sa đã là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng lúc này lại khóc như một đứa trẻ. Kỳ thật Lục Tiêu Họa có thể không lý giải được cái gì gọi là sống sót sau tai nạn, rốt cuộc cô vừa tỉnh lại đã thấy Sở Luật, hơn nữa cũng không phải chịu đựng khổ sở gì, ngay cả việc ra khỏi mảng rừng rậm kia cũng được Sở Luật cõng ra. Nhưng Ngô Sa thì khác, cô là phụ nữ, lại dựa vào không nhiều đồ ăn thức uống trong ba lô lắm mà kiên trì tồn tại suốt ba ngày, chịu đựng không chỉ là đồ ăn thức uống ngày càng ít, mà còn có cô độc, tịch mịch cùng với việc có thể suy sụp bất cứ lúc nào.
Đối mặt với tất cả, Ngô Sa đã làm rất tốt. Ít nhất cô còn có thể đi, cô còn có thể khóc được, có thể thấy được tố chất tâm lý của cô quả thật không bình thường.
“Chị Ngô, chị có đói bụng không? Trước tiên ăn một chút đi.” Lục Tiêu Họa vừa thấy Ngô Sa ôm ba lô liền biết trong ba lô không còn nhiều đồ ăn. Khi bọn họ dừng chân ăn cơm, đồ ăn chính là lấy trong ba lô của Ngô Sa, trong ba lô còn bao nhiêu đồ ăn cô đều biết. Ba ngày, một chút đồ ăn như vậy vốn chỉ dùng cho một ngày, vậy mà Ngô Sa có thể sống sót ba ngày, cô chỉ cần nghĩ tới đều cảm giác rất đau lòng.
“Muốn, muốn, đương nhiên muốn.” Ngô Sa cảm giác mình sắp ૮ɦếƭ đói, Lục Tiêu Họa cho cô cái gì cô liền ăn cái đó. Cô ăn ngấu nghiến, cũng không để ý mình đã ăn bao nhiêu đồ, lại uống thêm một chút nước, lúc đã no rồi liền ngồi xuống đất xoa bụng nghỉ ngơi.
Thật tốt, cảm giác ăn no thật tốt…
Lục Tiêu Họa mang một ít đồ ăn cho Sở Luật, còn chính cô thì cô cũng không để ý tới. Ngô Sa đã vài ngày ăn uống không đủ, còn Sở Luật đã tìm cô nửa ngày, cho nên cần ăn chính là bọn họ chứ không phải cô.
Nếu bọn họ vẫn phải ở lại nơi này, nếu đồ ăn không đủ, cô nghĩ về sau cô được lựa chọn thì cũng vẫn sẽ là như thế.
Sở Luật ăn một ít, lại đem một khối bánh quy đưa Lục Tiêu Họa: “Em ăn đi, dù gì cũng ăn một chút, về nhà là có thể ăn cơm.”
Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô ngồi xuống bẻ một mẩu ăn. Cô ăn rất chậm, kỳ thật cũng hơi đói, nhưng có lẽ do gần đây đều thiếu ăn cho nên không ăn cũng không thấy nhiều khó chịu.
Còn Ngô Sa, hiển nhiên là không kiềm chế, lập tức ăn no căng, căng tới đáng sợ.
Ngô Sa cũng là một người có kinh nghiệm trên thương trường, người có thể từ chối Sở Luật rất ít, nếu từ chối thì chính là có của cải tương đương hoặc gan quá lớn, mà Ngô Sa hiển nhiên có cả hai thứ đó.
Mắt nhìn người của cô không tồi, ví như giữa Sở Luật và Lục Tiêu Họa hình như có gì đó không bình thường. Ánh mắt Sở Luật nhìn Lục Tiêu Họa rất khác lạ, không có cái nhìn lạnh lẽo và khoảng cách đối với người khác.
Đương nhiên Lục Tiêu Họa có lẽ cũng không tự nhận thấy cô đối với Sở Luật dường nhưu cũng rất quen thuộc, một sự quen thuộc cổ quái.
Thừa dịp Sở Luật đi lấy nước, Ngô Sa đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Tiêu Họa.
“Tiểu Hoa, giữa em và Sở Luật có phải có chuyện gì?”
“Hả?” Lục Tiêu Họa ngước nhìn. “Sao chị Ngô lại hỏi như vậy?”
“Cảm giác.” Ngô Sa ngồi xuống xoa xoa đùi mình. “Dù cảm giác của chị không đúng mười thành nhưng bảy thành thì lại tuyệt đối. Kỳ thật chị cảm thấy em và Cao Dật không phải quá hợp.”
“Người đàn ông đó…” Cô lắc đầu. “Có khi hiền quá cũng không phải chuyện tốt gì. Ngược lại chị tương đối thích tình tình của Sở Luật, lúc tàn nhẫn ai cũng không so được, khi quyết đoán cũng thế, loại người này tuy rằng không phải tốt để tiếp xúc nhưng danh tiếng của anh ta không tồi, không phải là người sẽ đâm sau lưng người khác.”
“Đúng vậy, anh ta sẽ đâm chính diện.” Lục Tiêu Họa đồng ý với điều Ngô Sa nói, bởi vì cô đã bị Sở Luật đâm không biết bao nhiêu lần.
Ngô Sa nghẹn một chút, sao cô lại có cảm giác lời này của Lục Tiêu Họa mang theo ý gì đó, mà cô vừa muốn hỏi lại nghe được có tiếng giống như tiếng máy bay trên đỉnh đầu.
Cô vội vàng đứng lên, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình không ngừng vẫy vẫy cho phi công thấy.
“Chúng tôi ở đây… chúng tôi ở đây…!”
Cô kêu rất lớn, dùng sức hét sợ người khác không nghe không thấy được mình.
Máy bay ở thật lâu trên không trung, cuối cùng rốt cuộc hạ xuống về hướng bọn họ. Ngô Sa thở dài nhẹ nhõm, còn may là có máy bay đưa về, bằng không cô thật sự không biết mình còn sức để đi về hay không.
Sở Luật đem bình nước về, sau đó đưa Lục Tiêu Họa: “Uống một ít.”
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa cẩm lấy, mở bình uống từng ngụm từng ngụm. Máy bay trực thăng cũng đã dừng trên mặt đất, phi công bên trong vẫy tay với Sở Luật.
“Sở tiên sinh, chúng ta có thể đi chưa?”
“Ừ, có thể.” Sở Luật thu dọn lều trại cùng đồ đạc, động tác rất nhanh khiến Ngô Sa xem có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là tốc độ gì a.
“Trước kia anh ta từng đi lính à?” Ngô Sa ngẩn người hỏi, đây thực sự rất chuyên nghiệp, nhưng Sở Luật là một doanh nhân, một doanh nhân thành công, chẳng lẽ trước kia anh ta thật sự đã đi bộ đội. Đương nhiên cô cũng cảm giác mình đang nợ Sở Luật rất lớn, một cái mạng a.
“Phải.” Lục Tiêu Họa đậy lại bình. “Trước kia là bộ đội đặc công, sau đó là doanh nhân.”
Người với người thật không thể so, Ngô Sa cũng không biết là hâm mộ hay ghen ghét, tuy rằng cô là một phụ nữ, cũng không thấy quá hổ thẹn nhưng trong lòng vẫn có một chút bất bình. Cho nên nói có một loại trẻ con gọi là con nhà người ta, có một loại đàn ông gọi là chồng nhà người ta, cũng có một loại ông chủ cũng gọi là ông chủ nhà người ta.
Sở Luật trước tiên đưa Lục Tiêu Họa lên máy bay, sau đó là Ngô Sa, còn anh lên cuối cùng.
“Dường như trước kia tôi đã từng ngồi… cái này?”
Lục Tiêu Họa nhìn xung quanh máy bay, cảm giác rất quen thuộc, trong ký ức trước kia của cô cũng có tình huống này sao?
“Em đã từng ngồi, đó là trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài.” Sở Luật giải đáp nghi ngờ này thay cô, ánh mắt của anh vẫn dừng trên đôi mắt có chút trống rỗng của Lục Tiêu Họa.
Bị ςướק đi ký ức kỳ thật cũng là bị ςướק đi cuộc đời.
Lục Tiêu Họa quay người qua, cô không rõ: “Một hòn đảo ở nước ngoài, đó là nơi nào?”
“Không phải chuyện vui vẻ gì.” Sở Luật biết cô muốn hỏi gì nhưng anh sẽ không nói cho cô, xác thật là sẽ không vui vẻ.
“Cũng có anh sao?”
Lục Tiêu Họa có cảm giác đầu tiên là có thể có liên quan tới người đàn ông này.
Trong mắt Sở Luật có một tia bi thương lóe rất nhanh, cảm xúc này cũng ẩn đi rất nhanh, cũng trốn đi rất xa, cảm giác chỉ một giây cứ như vậy tan thành mây khói nơi đáy mắt.
“Nếu nói không quan hệ với anh em có tin không?”
Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Tôi tin.”
“Vì sao?” Sở Luật rất hài lòng với câu trả lời của cô, có lẽ anh sống không quá mức thất bại, còn có thể nghe được câu tin tưởng của cô.
“Chuyện anh làm anh sẽ thừa nhận.” Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cô không biết mình vì cái gì nói những lời này, nhưng cô có cảm giác người đàn ông này sẽ nói thật.
“Điểm này tôi cũng tin.” Ngô Sa đúng lúc nói chêm vào một câu. Sở Luật tuy không từ thủ đoạn trong làm ăn, cũng tàn nhẫn độc ác một ít, nhưng danh tiếng của anh lại không tồi, anh khinh thường dối trá.
Đây là khen tặng hay là châm chọc? Sở Luật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Sa một cái.
Ngô Sa xoa xoa cánh tay mình, da đầu bắt đầu tê dại, cô hình như đang bị cảnh cáo. Chỉ là cô cũng không muốn nói gì thêm, mà dường như cô cũng quên mất hiện tại là đang nghe lén người khác nói chuyện.
Đối với Sở Luật đây là nghe lén, nhưng với bản thân Ngô Sa lại không phải, thật sự không phải, bởi vì tiếng máy bay lớn như vậy, bọn họ cũng không nhỏ giọng, cho dù cô không muốn nghe thì cũng vẫn chui vào tai…
Không sót một chữ.
Nhưng nghe họ nói cô lại có chút không hiểu.
“Tiểu Hoa, chẳng lẽ trước em xảy ra chuyện gì em cũng không biết sao mà phải hỏi người khác? Chẳng lẽ em…” Cô chỉ chỉ vào đầu mình. “Nơi này bị thương, mất trí nhớ?”
Sở Luật nheo mắt lại nhìn ngô Sa, sao trước đây anh lại không nghe nói nữ tổng giám đốc tập đoàn Hân Hoa lại là một phụ nữ nhiều chuyện.
Ngô Sa chỉnh lại tóc của mình, cô xấu hổ cười: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, mọi người không cần để ý.”
Đây là chuyện riêng tư của người khác, tuy rằng cô có hứng thú muốn nghe nhưng nếu người khác không nói thì dường như cô cũng không có biện pháp nào.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Lục Tiêu Họa cúi đầu, ngón tay vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay của chính mình. “Em không không cẩn thận mất trí nhớ, em xảy ra một số chuyện, bị thôi miên, cho nên em không nhớ những ký ức trước kia.”
“Thôi miên?” Ngô Sa ngồi ngay ngắn, sau đó cô nhổm lên giống như là gặp chuyện hiếm lạ, chỉ là cô quên mất nơi này không phải bên ngoài mà trên máy bay trực thăng, lại là một chiếc trực thăng loại nhỏ. ’Cốp’ một tiếng, đầu cô ᴆụng phải đầu phi công, khóe miệng phi công không khỏi run rẩy một chút. Quả thật rất đau.
Ngô Sa vội vàng ôm lấy đầu, cũng không dám lộn xộn nữa. Cô không tin hỏi lại một lần: “Em nói em bị thôi miên?”
“Phải.” Lục Tiêu Họa thật sự cũng không tin nhưng sự thật chính là như thế, cô bị thôi miên. “Hơn nữa muốn lấy lại ký ức rất khó.”
“Muốn tìm lại ký ức bị thôi miên cần phải tìm đúng thầy thôi miên trước, cũng yêu cầu âm thanh hoạc ám chỉ dẫn đường như trước.” Ngô Sa xoa xoa đầu mình, cũng có chút hiểu biết về vấn đề này.
Lục Tiêu Họa gật gật đầu, lông mi cô rũ xuống: “Thầy thôi miên kia cũng nói như thế, ông ấy nói ông ấy không giải được, cho nên cần thầy thôi miên trước kia.”
Đúng vậy, cô biết, cô rõ ràng biết, nhưng cô cũng biết Cao Dật sẽ không đồng ý. Mà Sở Luật cũng không nói chuyện cũ, có lẽ bọn họ thật sự hy vọng cô quên chuyện quá khứ để sống một cuộc sống mới, nhưng cô quên những cái không tốt, liệu có phải ngay cả những cái tốt cũng bị làm cho quên mất.
“À…” Ngô Sa nhẹ nhàng vỗ vỗ trán mình. “Chị quen một thầy thôi miên không tồi, có lẽ có thể cho em thử một chút nếu em muốn.”
Lục Tiêu Họa liếc nhìn Sở Luật theo bản năng, cũng không biết vì cái gì cô thật sự muốn nghe một chút ý kiến của anh.
“Anh không hy vọng em sẽ nhớ lại.” Sở Luật vẫn đang ngồi khoanh tay. “Hiện tại em rất tốt, vì cái gì một hai phải nhớ lại. Mặc kệ là anh hay người khác, trong quá khứ đều chỉ đề lại cho em tổn thương.”
“Là Lục Tiêu Họa không tốt sao?” Anh hỏi, chỉ là trong lòng đau đớn như bị xé rách.
Không phải anh không muốn khiến cô khôi phục lại ký ức, chỉ là ký ức thật sự quá bất kham, mặc kệ là anh, là Thẩm Ý Quân, là Hạ Dĩ Hiên, thậm chí ngay cả Cao Dật cũng lừa gạt cô, gây tổn thương cho cô.
Ký ức chỉ toàn tổn thương như vậy nhớ tới để làm gì.
Lục Tiêu Họa ngoảnh mặt đi, lại một lần dán mặt vào cửa kính máy bay, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, trong mắt cô không chú ý bất cứ thứ gì.
Cô nhắm lại hai mắt, không phải mỏi mệt mà chỉ là cái gì cũng không muốn nhìn. Thế giới của cô chính là như thế, trợn mắt hay nhắm mắt đều là người khác áp đặt ký ức cho cô. Không khí bên trong máy bay có chút áp lực, Ngô Sa nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, cô cũng kéo chăn đắp lên người không nói lời nào, cứ như vậy đi ngủ hoặc chờ đến khi bọn họ tỉnh ngủ thì mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Có thể về nhà, có thể nghỉ ngơi, đương nhiên cũng có sổ sách muốn tính toán.
***
Bên ngoài, nhóm dã ngoài lúc này đang cố gắng đi về phía trước, đội trưởng đi trước, toàn thân giống như người được vớt ra từ trong đất, những người khác còn lại rải rác đi phía sau, biểu tình đều không quá tốt, trầm trọng, áp lực, cũng rất mệt mỏi.
“Chúng tôi đang quay về, đúng vậy, đang cố hết sức. Đại khái còn khoảng một ngày nữa, có thể mong các anh đưa người tới đây được không? Cái gì, không được? Không biết vị trí cụ thể, còn muốn chúng tôi tới tận nơi báo cáo.” Đội trưởng suýt chút nữa đập nát điện thoại trong tay, thật vất vả mới có tín hiệu, kết quả những người đó nói cái gì, còn muốn bọn họ đến tận nơi cầu cứu. Bọn họ có thể đi đã sớm đi, thêm một ngày hai người kia sẽ thêm một phần nguy hiểm, mà hiện tại kỳ thật anh cũng không dám nghĩ liệu hai người có phải đã ૮ɦếƭ. Có lẽ còn có một đường hy vọng, anh chỉ có thể an ủi như thế, chỉ là may mắn như vậy thật sự sẽ rơi xuống hai người kia sao. Đối vưới chuyện này có lẽ anh chỉ có thể nói một câu: Mặc cho số phận.
Anh lại gọi điện thoại cho đội cứu hộ nửa ngày nhưng bên kia vẫn rất kiên trì, trừ phi nhìn thấy tận mắt bọn họ không thì sẽ không xử lý. Kỳ thật cũng có thể nghĩ rõ ràng, nếu không có căn cứ thật sự, chỉ dựa vào lời nói qua điện thoại thì ai có thể đảm bảo thật hay giả, rốt cuộc xuất động một đội cứu hộ không phải chuyện đơn giản như vậy. (sant: nếu cứu hộ bên TQ như này thì tệ thật nhỉ.)
Đội trưởng ngắt cuộc gọi, kết quả vừa nhét điện thoại vào túi thì điện thoại của anh lại vang lên giống như quỷ khóc sói gào.
Anh cầm lấy điện thoại, cũng không xem số gọi đến liền nghe.
“A lô, ai vậy?”
Hiện tại anh đang tức giận, mặc kệ cho người gọi là ai thì anh đều có ngữ khí này.
“Là tôi.” Từ bên kia truyền đến âm thanh sâu kín, lạnh lùng giống như gió từ địa ngục thổi tới.
Giọng nói này rất quen thuộc.
Anh dừng bước chân, sắc mặt trắng bệch giống như thấy quỷ. Anh đưa điện thoại ra trước mặt, vừa thấy dãy số trên màn hình thật sự suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Ngô Sa…
Anh run rẩy đưa điện thoại lên tai: “A lô, cô đang ở đâu?” Có phải đang ở nơi bọn họ bị ngã xuống không, chỉ là nơi đó sao có thể có tín hiệu, nếu có tín hiệu thì cả nhóm bọn họ còn cần phải chối ૮ɦếƭ đi về tìm đội cứu hộ sao.
Ngô Sa đang thoải mái nằm cho người Ϧóþ vai cô, môi cô nhếch lên một chút: “Ta đang ở địa ngục chờ các ngươi.”
Ngô Sa nói cũng không khiến đội trưởng yên tâm, trên trán trên mặt anh đã đã toát ra không ít mồ hôi lạnh.
“Chúng tôi còn ở… trên đường đi về.” Anh nghe giọng mình có chút run run, cho dù anh là người theo thuyết vô thần nhưng gặp chuyện quỷ dị như vậy cũng không có khả năng bình tĩnh được.
“Còn ở trên đường, sắp về tới rồi à? Di động đã có tín hiệu kìa.” Ngô Sa nheo nheo hai mắt. “Nếu đợi các anh cứu thì tôi đã sớm ૮ɦếƭ đói.”
“Ngô Sa, cô không ૮ɦếƭ?” Đội trưởng hiện tại đã nghe ra ý tứ Ngô Sa. Cô còn sống, chỉ là như thế nào lại về sớm hơn bọn họ, hơn nữa lại sống được về nhà. Đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự có chuyện ma quái sao?
“Chứ anh nghĩ sao? Với tốc độ của các anh, chờ các anh tìm được đội cứu hộ có lẽ là mang thi thể thối rữa của tôi về.” Ngô Sa nhắm mắt lại, ở nhà vẫn thật là thoải mái, mà những lời này của cô mang đầy sự châm chọc.
“Vậy cô…” Đội trưởng là muốn hỏi xem Ngô Sa đã về như thế nào.
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, còn không phải hỏi tôi về như thế nào sao? Mặc kệ tôi về như thế nào tôi đều sẽ không cảm ơn anh.” Ngô Sa duỗi thẳng chân tay ra, đến lúc này cả cơ thể cô vẫn không thoải mái, cô còn may có thể về nhà, còn Lục Tiêu Họa vẫn còn phải nằm bên trong bệnh viện.
Đội trưởng rất xấu hổ: “Ngô Sa, xin lỗi, điện thoại vệ tinh bị mất cho nên không có cách nào liên lạc với nhóm cứu hộ bên ngoài được, chúng tôi chỉ có cách đi về để gọi họ, mà hiện tại điện thoại cũng vừa mới có tín hiệu.”
“A…” Ngô Sa không có nhiều cảm giác, nghe vào lỗ tai cũng chỉ thấy châm chọc. Quả nhiên không trông chờ vào những người này được, trước khi xuất phát đều nói là khá tốt, cái gì là điện thoại vệ tinh, kết quả suýt chút nữa khiến cô bỏ mạng ở nơi đó.
Cô ngắt cuộc gọi, lười nói lý. Tóm lại về sau cô vẫn sẽ đi nhưng đội trưởng chó má gì kia cô sẽ xóa tên, đương nhiên sau khi suýt chút nữa làm ૮ɦếƭ hai thành viên thì anh ta muốn dẫn đoàn cũng không có khả năng.
Đội trưởng xấu hổ buông điện thoại, sau đó anh xoay người, môi mấp máy vài cái, lại không biết muốn nói với đồng đội như thế nào.
“Tôi muốn nói cho tất cả mọi người một tin tốt.” Anh nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Cao Dật vẫn luôn không cười.
“Ngô Sa đã được cứu, tuy rằng không biết được cứu như thế nào nhưng hiện tại cô ấy đã bình an, không sao cả.”
Cao Dật bước nhanh tới, thậm chí quên cả việc mình đang đỡ Bạch Lạc Âm. Bạch Lạc Âm rũ con ngươi, cũng đang nghiến chặt răng lại, sắc mặt không phải quá tốt.
“Vậy Lục Tiêu Họa thì sao, cô ấy có phải cũng sống sót phải không?” Cao Dật nắm lấy cổ áo đội trưởng, có phải hay không, có phải hay không…
Đội trưởng lắc đầu: “Xin lỗi, chuyện này tôi không biết, Ngô Sa cũng không nói cho tôi. Chờ chút.” Anh vội vàng lấy điện thoại ra. “Tôi gọi lại cho cô ấy hỏi rõ ràng.” Anh nói rồi gọi cho Ngô Sa, kết quả một lúc sau anh thả điện thoại xuống, ngữ khí rất là xin lỗi.
“Cô ấy tắt máy.”
Cao Dật chưa từ bỏ ý định liền lấy điện thoại của đội trưởng, từ bên trong tìm được số của Ngô Sa, quả nhiên đã tắt máy.
“Chúng ta về trước đã.” Đội trưởng nhét điện thoại vào túi. “Chỉ còn nửa ngày đường, đến lúc đó chúng ta sẽ biết có phải bọn họ đều đã quay về hay không. Tôi nghĩ…” Anh an ủi Cao Dật, cũng là đang an ủi mình. “Ngô Sa đã về được thì hẳn Lục Tiêu Họa cũng sẽ thế.”
Cao Dật không nói gì thêm, lại đi tới bên người Bạch Lạc Âm, đưa tay đỡ cô, chỉ là thân thể anh lại vẫn cứng đờ.
“Dật, hay anh gọi điện thoại cho Lục tiểu thư, hỏi một chút sẽ biết.” Bạch Lạc Âm cẩn thận nhắc nhở Cao Dật, chỉ là ánh mắt cô lại dừng trên ba lô của Cao Dật, cho dù có gọi cũng không được, bởi vì điện thoại của Lục Tiêu Họa ở trên ba lô Cao Dật đang đeo.
Mà cô không tin Lục Tiêu Họa còn sống, đúng vậy, sẽ không sống, nhất định sẽ không sống có đúng hay không. Từ trên cao như vậy rơi xuống sao có thể không ૮ɦếƭ, cho dù Ngô Sa được cứu thì cũng không chứng minh Lục Tiêu Họa cũng có thể được cứu.
Cao Dật đờ đẫn lấy ra điện thoại của mình, chỉ là điện thoại gọi được, nhưng tiếng chuông lại vang lên từ phái sau lưng anh.
Anh sờ sờ ba lô của mình, lại nhét điện thoại vào trong túi. Anh muốn đi nhanh một chút, anh hận không thể liền chạy về nhà khi bên cạnh vẫn có thêm một Bạch Lạc Âm.
Tầm mắt anh vô cùng phức tạp nhìn thoáng qua bụng Bạch Lạc Âm.
Chỉ một lần, đúng vậy, chỉ một lần rượu say loạn tính, nhưng vì sao lại có?
Con… Anh kỳ thật muốn nói đứa nhỏ này bỏ đi, bởi vì đây cũng không phải đứa con anh muốn. Nhưng lời lên đến miệng lại không cách nào nói ra được, mà thậm chí anh cũng không biết rốt cuộc mình có chờ mong đứa nhỏ này không.
“Con rất tốt, anh yên tâm.” Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng xoa bụng mình, cô vươn tay kéo tay Cao Dật lại.
“Dật, có anh ở đây con chúng ta sẽ không có việc gì, đúng không?”
Cao Dật nắm chặt tay lại, cuối cùng vẫn không nói ra câu kia. Anh thích trẻ con, nhưng đứa nhỏ này lại không phải con của người phụ nữ anh muốn, đứa nhỏ đã tồn tại, anh là một bác sĩ, trong tay anh không biết cứu sống bao nhiêu lần nhưng chẳng lẽ lại có một ngày anh phải tự tay Gi*t ૮ɦếƭ con mình sao.
Không, anh thật sự không làm được…
Nhưng nếu có con thì chuyện giữa anh và Tiểu Hoa liền thật sự kết thúc sao? Không, anh không cam lòng, anh không muốn…
Có lẽ đứa bé có thể có, có lẽ cả hai điều đều có thể có được.
“Dật, em không thoải mái.” Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng xoa bụng mình. “Chúng ta đi chậm một chút được không? Hiện tại đã không còn xa, hơn nữa đường cũng dễ đi, không cần đuổi kịp những người khác.”
“Được.” Cao Dật đồng ý, tuy rằng hiện tại anh hận không thể mọc ra một đôi cánh bay trở về, nhưng tình huống hiện thực anh cần phải nhân nhượng Bạch Lạc Âm cùng đứa con trong bụng cô.
Mà lúc này, Lục Tiêu Họa đang nằm trong bệnh viện, cô nghiêng mặt qua liền nhìn thấy Sở Luật đang gọt táo. Tư thế cầm dao gọt táo của anh không tồi, hơn nữa cũng gọt rất nhanh, đôi tay này từ trước đến nay đều cầm 乃út ký tên nhưng hiện tại lại biết cầm dao nhỏ gọt táo, cảm giác rất kỳ quái nhưng động tác của anh lại rất hài hòa.
Anh gọt hết vỏ táo, sau đó cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt trong đĩa để Lục Tiêu Họa ăn.
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa nhận lấy đặt lên trên dùi mình. Tuy rằng xương chân cô không có việc gì, cũng không phải bó bột nhưng lại có vết nứt xương rất nhỏ, những chỗ khác đều là ngoại thương, không quan trọng, chỉ sợ phải mất nhiều thời gian nghỉ ngơi hay phải ngồi xe lăn.
Cô ăn một miếng táo, sau đó ngẩng mặt lên hỏi Sở Luât:
“Chuyện công ty anh không cần giải quyết sao?” Anh vẫn luôn ở đây, chẳng lẽ không sợ công ty xảy ra chuyện sẽ phải đóng cửa sao?
“Vắng tôi mươi ngày nửa tháng cũng không có vấn đề.” Sở Luật không quá lo lắng chuyện công ty, Đỗ Tĩnh Đường có ở đó, tuy rằng quyết định trọng đại cậu ấy không thể quyết nhưng những vấn đề cơ bản thì đều có thể giải quyết, hơn nữa nếu công ty có vấn đề lớn gì thì anh đều có thể quay về.
“Thật sự không nói cho bọn họ?” Sở Luật lại một lần hỏi Lục Tiêu Họa, không nói cho ông bà Lục, cũng không nói cho Lục Cẩm Vinh sao?
“Ừ, không nói.” Lục Tiêu Họa lại ăn một miếng táo, cảm giác chua chua ngọt ngọt đã bao lâu chưa được nếm qua, mà cô cũng đã quên rốt cuộc đã bao lâu không được ăn hoa quả ngon như vậy dù đây cũng chỉ là một quả táo bình thường.
Còn có muốn nói cho người nhà hay không, Lục Tiêu Họa không nghĩ tới, chuyện này vẫn không nên cho bọn họ biết thì hơn, nói cách khác không muốn chuyện sẽ vỡ nở, liên lụy không phải chỉ một vài người, mà khó nhất chính là Cao Dật.
Cho nên cô tình nguyện ở một mình trong bệnh viện, nhưng giống như không phải ở một mình, không phải còn có anh sao?
“Lát anh sẽ bảo bảo mẫu mang đến cho em vài thứ để ăn.” Sở Luật đứng lên đi tới bên cạnh Lục Tiêu Họa, sau đó ngồi xuống kéo lại chăn cho cô.
“Đúng rồi, em muốn ăn gì.”
“Sủi cảo.” Lục Tiêu Họa cảm giác mình có chút thiệt thòi. Khi trở về cái gì cô cũng muốn ăn, cảm giác như nửa đời người bị đói, nhưng thịt cá Sở Luật không cho cô ăn, chính cô cũng biết hiện tại dạ dày cô không tiếp thu được đồ ăn quá nhiều dầu mỡ hay bổ dưỡng, cho nên cô cần ăn thanh đạm một chút, cho dù cô muốn ăn sủi cảo thì có lẽ cũng chỉ có thể ăn sủi cảo chay.
“Được.” Sở Luật lấy điện thoại đi tới ban công gọi điện, Lục Tiêu Họa tiếp tục ăn táo, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô đang ở phòng VIP trong bệnh viện, một mình một phòng, còn có một ban công nhỏ, từ buổi sáng sẽ có mặt trời chiếu vào, vào mùa này sẽ rất ấm áp.
Cô ngoảnh mặt qua, bình tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Lúc này anh đang dựa vào ban công, chân tùy ý vắt để chéo nhau, ánh nắng vừa lúc chiếu trên mặt anh, lúc này người đàn ông này dường như không hề lạnh băng nhưng lại cực xa mới đến mức ấm áp.
Người đàn ông này, Lục Tiêu Họa biết, tuy rằng anh không phải ngoài lạnh trong ấm nhưng có khi lòng anh lại rất mềm. Anh không phải người tốt nhưng cũng không xem như hoàn toàn là người xấu.
Bản thân một người kỳ thật không thể phân rõ tốt xấu, có lẽ đối với người này thì anh là người xấu mà đối với người khác anh lại là người tốt. Trong thế giới của Lục Tiêu Họa, anh đối với Lục Tiêu Họa không tồi, cũng không biết đối với Hạ Nhược Tâm thì anh là người tốt hay người xấu.
Buổi tối, quả nhiên bảo mẫu Sở gia mang đến nồi sủi cảo rất ngon, bên trong có rau hẹ trứng gà, vỏ sủi cảo cũng không bị vỡ, thực sự ăn rất ngon.
Cô ăn liên tiếp mười mấy cái sủi cảo mới cảm giác mình no bụng một ít, mà ăn no quả thật là một cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả. Hiện tại đối với cô mà nói thật sự không có chuyện gì khiến cô thỏa mãn hơn việc được ăn no.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Sở Luật đẩy một chiếc xe lăn: “Cảnh sắc bên ngoài không tồi, đã thật lâu không đi ra ngoài.”
Lục Tiêu Họa thật sự không biết bên ngoài có cảnh sắc gì, ngoại trừ đèn đường còn có gì sao?
Chỉ là nghe Sở Luật nói vậy cô cũng thấy muốn đi ra ngoài, cho dù chỉ là đi ngắm đèn đường thì so với nhìn bốn bức tường cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng còn có TV, có sách nhưng cô muốn thấy mọi người.
Sở Luật kéo chăn ra, đem cô nhẹ nhàng ôm lên, khi cơ thể hai người chạm vào nhau lại có một cảm xúc rung động nói không nên lời, Lục Tiêu Họa cảm thấy tim mình đập nhạnh, cũng đột nhiên khẩn trương.
Còn may anh cũng không chú ý tới, còn may anh không nghe được tiếng tim cô đập.
Sở Luật lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi cô, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ quàng vào cho cô. Từ góc độ của mình Lục Tiêu Họa có thể thấy rõ vân da trên người anh, có làn da không tồi a. Đây có lẽ là do trời sinh đi, tuy rằng là đàn ông, tuy rằng cũng đã hơn ba mươi nhưng anh lại có một làn da rất đẹp, trên bề mặt da dường như không có tì vết gì, tuy rằng không thể so với phụ nữ nhưng người đàn ông như vậy có mị lực cũng đủ khiến chị em trầm trồ.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật lấy một bình giữ ấm đặt vào trong tay cô. Lục Tiêu Họa nắm lấy, lòng bàn tay cô thật sự ấm áp.
Sở Luật đem cô đẩy đến bên ngoài, từng hàng đèn đường sáng trưng, thỉnh thoảng có xe qua lại. Hiện tại vẫn chưa quá muộn, vẫn còn có người lui lui tới tới, kỳ thật bọn họ thấy nhiều nhất không phải là đèn đường mà là người, hơn nữa là người trẻ tuổi chiếm đa số.
Nguyên nhân đây là khu vực tập trung nhiều trường đại học, ngoại từ tinh anh từ khắp nơi trên cả nước đương nhiên cũng có nhiều du học sinh nước ngoài tới đây học, cho nên có thể thấy được một ít người ngoại quốc ở chỗ này.
Lục Tiêu Họa sờ sờ mặt mình, so với các sinh viên này cô thật sự già rồi, kỳ thật cô cũng chưa có nhiều cảm giác về tuổi tác, chỉ mỗi năm một lớn lên lại là mỗi năm mỗi già đi, đặc biệt hiện tại kỳ thật coi như cô cũng mới chỉ trọng sinh một năm.
Không thể nói cô một tuổi, chỉ có thể nói ký ức trước kia đều đã không còn, cho nên khái niệm tuổi tác với cô càng thêm phai nhạt, nhưng hôm nay thấy nhiều sinh viên như vậy cô lần đầu tiên có cảm giác mình thật sự già rồi.
“Sở Luật, anh có thích phụ nữ trẻ không? Ví như bọn họ.” Cô dựa vào xe lăn, nhớ trước kia người ta có nói, đàn ông mười tám tuổi thích phụ nữ mười tám tuổi, đàn ông hai mươi tám tuổi vẫn thích phụ nữ mười tám tuổi, bốn mươi tám cũng thế mà năm mươi tám cũng vẫn thích phụ nữ mười tám tuổi.
“Trẻ?” Sở Luật tiếp tục đẩy xe lăn đi tới. Anh đối với từ trẻ này giống như chưa từng có nhiều cảm giác: “Anh không nghĩ tới, có thể vào công ty anh đều là người có lý lịch tương đối tốt, trừ phi là nhân vật thiên tài thì công ty sẽ không nhận người trẻ bởi vì chưa có kinh nghiệm làm việc.” Đương nhiên công ty cũng cần những người trẻ vào làm việc để có thêm năng lượng, nhưng người mới vào lại thường không thể làm việc với anh ngay, chờ đến lúc đủ khả năng làm việc của anh thì cũng đều thành lão bà.
Lục Tiêu Họa quay đầu lại liền thấy Sở Luật đang nhìn thẳng, tuy rằng nói có không ít sinh viên đều nhìn anh chằm chằm, từng đôi mắt kia mang theo rõ ràng sự kinh ngạc cùng thưởng thức, nhưng dường như anh không chú ý tới.
Anh ngừng lại, sau đó đi tới kéo lại chăn trên người Lục Tiêu Họa tránh cho chân cô bị lạnh.
Lục Tiêu Họa xoa xoa mặt mình.
Dung nhan phụ nữ dễ đi không trở lại, trong lòng bất tri bất giác cũng cảm thấy đã già rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc