Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 239

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô vò đầu tóc, lấy đầu đập vào tường, tuy rằng không thể khiến mình ngủ được nhưng cũng bớt đi cảm giác đầu óc đang hỏng dần.
Cô mở ngăn kéo ra, sau đó lấy tờ giấy trong đó nắm chặt trong tay.
Cô cứ vậy ngồi đợi hừng đông, sau đó lấy điện thoại gọi tới số trên tờ giấy, thật ra cô không cần tờ giấy làm gì, dãy số này cô đã thuộc lòng trong đầu.
Cô đưa điện thoại lên tai.
“A lô, tiến sĩ Ngô phải không? Tôi họ Lục, được viện trưởng Bạch giới thiệu. Tôi nghe nói ông có thể thôi miên…”
Thay một bộ quần áo, ra khỏi cửa, dưới đôi mắt cô vẫn còn quầng thâm mờ mờ, cô đã dùng hết tâm sư dùng phấn che đậy, nếu không có phấn thật sự cô cảm giác bộ dáng mình giống như quỷ.
Đây là một căn nhà rất u ám yên tĩnh, giống như một viện điều dưỡng, bốn phía đều là những cây lớn che chắn. Lục Tiêu Họa cảm giác vị tiến sĩ Ngô này không thiếu tiền, ông ở khu vực này vốn không phải người thường có thể ở được.
Tiến sĩ Ngô có tuổi không chênh nhiều lắm với vị bác sĩ đã khám cho cô, chừng 50 – 60 tuổi.
Mà đây cũng là lần đầu cô biết cái gọi là thôi miên.
“Cô cảm giác mắt mình rất nặng, cô muốn ngủ, cô sẽ nhìn thấy một đốm sáng, sau đó thân thể thả lỏng… lại thả lỏng… Đầu tiên là đầu cô, tay cô, cánh tay cô, bả vai cô, cô sẽ cảm giác giống như bị mất đi tay trái, sau đó là tay phải, nhưng đừng lo lắng, chúng nó đều còn đây, cô muốn đi theo chúng nó, thả lỏng chúng nó… Khi cô nghe được ‘ting’ một tiếng, cô liền thật sự ngủ rồi…”
Lục Tiêu Họa nhắm mắt lại, lông mi run run một chút rồi nặng nề rũ xuống.
“Nói cho tôi, cô là ai?” Tiến sĩ Ngô hỏi cô.
Cô ngủ rất an tĩnh, chỉ có môi cô nhẹ nhàng cử động cùng với tiếng của cô nói ra.
“Tôi là, Hạ Nhược Tâm…”
Không biết bao lâu cô nghe được một tiếng ‘ting’ truyền đến bên tai, cô mở hai mắt, cũng rùng mình một chút. Sau đó cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, giống như đã ngủ suốt mười tám năm, cảm giác rất mệt mỏi này thật lâu cô chưa từng gặp.
“Lục tiểu thư, hoàn cảnh của cô tôi đã hiểu sơ qua.” Tiến sĩ Ngô lấy ký lục của mình. “Tôi có thể khẳng định Lục tiểu thư từng bị người khác thôi miên, có điều như tôi đã nói, có khi thôi miên cũng không phải ςướק đi ký ức của người khác mà còn là một loại trị liệu, nếu ký ức không tốt tồn tại thì kí ức đó đối với thân thể chính là gánh nặng, người bệnh vì nó mà trầm cảm, nếu làm mất đi loại ký ức này với người bệnh mà nói chinh là bảo vệ.”
“Đây là những gì Lục tiểu thư muốn biết, tôi đã viết ra hết, cô có thể tự mình xem một chút.” Tiến sĩ Ngô đem Pu't lục của mình giao cho Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa nắm chặt, cũng không xem ngay.
“Tiến sĩ Ngô, tôi có thể khôi phục ký ức trước kia không?” Lục Tiêu Họa hiện tại muốn biết, nếu thật sự cô bị thôi miên thì liệu cô có thể bị thôi miên ngược lại, sau đó nhớ lại.
“Cái này có lẽ tôi bất lực.” Tiến sĩ Ngô tỏ vẻ xin lỗi. “Tuy rằng đều là thôi miên, nhưng mỗi người thôi miên đều yêu cầu một âm thanh hoặc chỉ giới cụ thể để dẫn dắt, nếu Lục tiểu thư muốn khôi phục lại ký ức thì phải tìm chính người lúc trước đã thôi miên cô.”
Khi Lục tiêu họa rời khỏi nơi làm việc của tiến sĩ Ngô cô vẫn có cảm giác cứng ngắc vừa rồi. Lúc này ánh sáng mặt trời thi thoảng rơi xuống trên vai cô nhưng cô không cảm nhận được bất cứ chút ấm áp nào, chỉ thấy lạnh lẽo. Cô đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, lòng bàn tay lạnh như băng.
Về tới nhà, cô nói với Giản Thanh Doanh một câu, rằng hôm nay mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cô đã ăn bên ngoài rồi nên tới giờ cơm không cần phải gọi cô.
Cô đóng chặt cửa lại, kỳ thật không có chút nào buồn ngủ. Cô ngồi ở mép giường, ôm lấy túi xách vào lòng mình, lại vẫn không có dũng khí mở ra, không biết thứ bên trong kia sẽ mang lại cho cô điều gì.
Cô chậm rãi kéo khóa túi xách, sau đó lấy ra một tờ giấy bình tĩnh đặt lên đùi mình.
Cô nói, cô là Hạ Nhược Tâm. Cô nói cô có một con gái đã bị mất, đứa bé đã không còn nữa. Cô nói cô hận một người đàn ông, cũng hận mẹ của người đàn ông đó nhưng cô lại không nói ra tên của anh ta.
Sở Luật, Tống Uyển…
Môi Lục Tiêu Họa khẽ nhúc nhích lẩm nhẩm ra hai cái tên này, cái thứ nhất là phức tạp, cái thứ hai lại là oán hận, là oán hận cả đời này cũng không thể tiêu tán.
Chỉ là sao có thể, cô nhắm chặt mắt lại, có giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô. Cô nghĩ tới vô số khả năng trước kia cô có phải đã làm chuyện gì, có lẽ có thể yêu nhưng không được đáp lại, có thể người yêu cô đi xa, còn có rất nhiều cái có thể, nhưng trước nay đều không nghĩ tới tình huống này, thậm chí cô còn không phải là Lục Tiêu Họa.
Cô gấp tờ giấy lại sau đó xé nát thành nhiều mảnh ném vào thùng rác bên cạnh. Cô thậm chí không có một chút hoài nghi mình không phải là Lục Tiêu Họa mà là Hạ Nhược Tâm.
***
Bên ngoài nhà trẻ, cô tránh ở một bên nhìn người nhà tới đây đón trẻ. Trẻ con rất nhiều, trai gái đều có nhưng bên trong có một bé dễ thấy nhất, cũng xinh đẹp nhất, đây là con gái Hạ Nhược Tâm, cũng là con gái cô. Ngoại trừ cảm nhận thân cận theo bản năng còn có ngay cả thân thể của cô cũng đã có nhiều thói quen.
Cô đột nhiên thấy chóp mũi mình cay cay, bọn họ nói đứa bé bị mất tích, bọn họ nói đứa bé không còn nữa nhưng bé vẫn còn, bé rất khỏe mạnh, bé còn đi học.
Nhưng cô lại quên mất con gái mình.
Một chiếc xe toàn bộ đều là màu đen dừng lại, rất xoa hoa. Một người đàn ông từ bên trong bước xuống, bé gái vui vẻ chạy tới bên cạnh ba.
Anh nhẹ nhàng bế con gái lên, hôn hôn vào mặt con gái, sau đó từ trong túi lấy ra một bình nước ấm cho con gái uống. Anh nói gì đó với cô giáo, sau đó ôm con gái rời đi. Đến khi chiếc xe đi xa rồi Lục Tiêu Họa mới từ chỗ khuất đi ra, cô vươn tay chắn trước mặt, lại bắt đầu cảm giác không thích ứng được với ánh mặt trời.
***
“Em làm sao vậy?” Cao Dật đưa tay đung đưa trước mặt cô, gần đây cô luôn thất thần.
“Em không sao.” Lục Tiêu Họa gắp một cái bánh bao đặt lên miệng mình, bánh bao nước nhiều da mỏng, một miếng đi xuống dường như đều ăn phải nước, cắn thêm một miếng thịt bên trong tan vào trong miệng.
“Tiểu Hoa.” Cao Dật vươn tay nắm lấy tay cô.
“Sao ạ?” Lục Tiêu Họa cũng không né tránh tay anh, lại gắp cho mình một cái bánh bao nhỏ ăn vào.
“Tiểu Hoa, anh đưa em về gặp mẹ anh được không?”
Đôi đũa trong tay Lục Tiêu Họa dừng một chút, sau đó lại tiếp tục gắp như không có việc gì, Cao Dật vẫn chờ câu trả lời của cô. Đến khi ăn hết miếng ánh bao, Lục Tiêu Họa mới chậm rãi buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng mình.
“Vâng.” Cô cười với Cao Dật một chút, chỉ là ý cười trong mắt lại không nhiều lắm.
Cô nhớ tới điều Sở Luật từng nói.
“Cao Dật, có phải anh có điều gì dối em?”
“Nói dối em? Không có.” Cao Dật vươn tay chỉnh tóc cho cô. “Anh có cái gì có thể giấu em, em muốn biết gì anh đều đã nói cho em.”
“Em tin anh.” Lục Tiêu Họa cười, có điều lông mi cô hơi rũ xuống, luôn có chút không muốn người khác đoán ra thâm ý của mình, đáng tiếc Cao Dật cũng không phát hiện.
Sau khi gặp cha mẹ hai bên có nghĩa chuyện giữa bọn họ là bắt đầu tính tới, chỉ là, Lục Tiêu Họa không biết cô có thật sự muốn sống cùng người đàn ông này không.
Kỳ thật anh có rất nhiều cơ hội có thể nói cho cô, chuyện cô bị thôi miên, cô từng là Hạ Nhược Tâm, còn có chuyện anh đã từng có một cuộc hôn nhân.
Cô không hỏi mà chờ anh tự nói, nhưng dường như có phải Cao Dật trước giờ đều không muốn nói cho cô những việc này.
***
Lúc tới cửa nhà Cao Dật, Lục Tiêu Họa thật sự không có chút hồi hộp nào, cô cũng không biết liệu mình có thể cùng Cao Dật có thể tiếp tục bước tiếp.
‘Cộc cộc’ Cao Dật gõ cửa, sau đó nắm chặt tay Lục Tiêu Họa. “Em yên tâm, mẹ anh rất tốt, người trong nhà anh cũng rất ít, chỉ có mẹ cùng em trai anh.”
Lục Tiêu Họa cười với anh, ánh mắt cô nhìn xuống tay anh đang nắm tay cô có chút đê mê vi diệu.
Cửa mở ra, Vệ Lan đi ra, vừa thấy con trai giống như có điều gì đó muốn nói lại thôi, bà vừa định mở miệng liền thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh con trai mình.
Đây là cô gái con trai bà đã nói qua, Lục Tiêu Họa, thiên kim của Lục gia, chân chính danh môn thục nữ, chỉ là dường như hiện tại không phải là thời điểm bọn họ nên về.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Cao Dật vừa thấy bộ dáng của Vệ Lan còn tưởng bà có chỗ nào không thoải mái.
“Mẹ không sao.” Vệ Lan cười nhưng đôi mắt không khỏi liếc vào bên trong một cái, dường như bên trong có đồ gì đó không tốt lắm.
“Mẹ, chúng ta vào nhà đã.” Cao Dật nắm chặt tay Lục Tiêu Họa, mà Lục Tiêu Họa có thể cảm nhận được Vệ Lan có chút quen thuộc, không biết đã gặp qua nơi nào. Cho nên, mắt cô lóe lóe, bà hẳn là người quen biết Hạ Nhược Tâm.
Vệ Lan muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mở cửa để bọn họ tiến vào, vào trong phòng, Vệ Lan vội vàng đi lấy nước, kết quả Cao Dật giữ bà lại.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ đi, không vội, con còn chưa giới thiệu với mẹ.”
Cao Dật ôm lấy bả vai Lục Tiêu Họa: “Cô ấy là Lục Tiêu Họa, là bạn gái của con, hôm nay tới thăm mẹ.”
“À, là Lục tiểu thư, chào mừng cháu.” Vệ Lan nói chuyện giống như có chút lộn xộn không giống bà bình thường.
Không chỉ là Cao Dật thấy bà khác thường, ngay cả Lục Tiêu Họa chưa gặp bà bao giờ cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng.
“Tiểu Dật…” Vệ Lan đứng lên, bà vừa muốn nói gì đó kết quả cửa một căn phòng mở ra, từ bên trong một cô gái gầy yếu với sắc mặt không quá tốt đi ra.
“Dật, em đã trở về…” Cô cười yếu ớt với Cao Dật, mà lúc này nụ cười của Cao Dật bỗng nhiên cứng đờ.
“Mẹ, sao cô ta lại đến nhà của chúng ta?”
Vệ Lan run rẩy ngồi trên sô pha, sắc mặt bà cũng không quá tốt, giống như đang nhớ ra điều gì. Loại khổ sở này rất dễ khiến người khác nhận ra.
“Dật, anh đừng trách dì.” Cô gái đã đi tới đứng trước mặt Cao Dật, cô ngẩng mặt lên, cô muốn cười nhưng nụ cười lại có cảm giác rất thảm.
“Ba em bị bệnh, bệnh tim tái phát, hôm qua đã không còn.” Cô nói, liền vươn tay ôm lấy eo Cao Dật, cũng đem mặt mình chôn trong lòng *** Cao Dật, rồi sau đó một tiếng khóc áp lực từ cô truyền ra.
Lúc này cho dù một người xa lạ cũng không thể đẩy một cô gái khóc chật vậy như thế, lại là cô gái mất đi người thân duy nhất của mình.
Người Vệ Lan cứng lại, sau đó bà nắm chặt bàn tay đặt trên đùi mình, có thể nhìn thấy nước mắt không ngừng nhỏ xuống mu bàn tay bà.
Tuy nói không thèm để ý nhưng khi đến một ngày tử biệt thì thật sự vẫn rất đau lòng.
Lúc này, Lục Tiêu Họa cảm giác mình giống như người ngoài, cô chiếm không gian nơi này, không khí nơi này, giống như cô bị bọn họ đẩy tới một nơi rất xa mà cô căn bản không cách nào tiếp cận.
Cô gái này là ai, cô không biết, cha cô ta là ai cô cũng không biết. Cái gì cô cũng không biết, mà hiện tại thậm chí cô cũng không biết rốt cuộc cô cùng Cao Dật về nơi này như thế nào, giữa bọn họ đi thế nào để đến được, giữ bọn họ như thế nào lại bị ngăn cách.
Cô xoay người đi tới cửa, sau đó đi giày của mình vào. Cao Dật từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn cô một cái, có thể anh còn đang nghe cô gái trong lòng *** anh đang nói gì đó, có thể đang tự hỏi, cũng có thể đang khổ sở. Nhưng cho dù là thế nào cũng không có quan hệ vưới cô.
Co rời đi, thậm chí còn không có người đưa cô về, chân đô mang giày cao gót rất nhọn khiến hai chân cô đau.
Hôm nay cô chọn mang giày cao gót hiển nhiên đã lựa chọn sai.
Cô lấy điện thoại ra lại không biết từ khi nào điện thoại đã tắt ngóm, lúc này cô mới nhớ hôm qua cô không sạc điện. Cô dừng lại muốn tìm một chiếc xe nhưng nơi này không có xe, muốn đi bộ tới trạm xe bus có lẽ cô phải đi thêm nửa giờ. Lúc này cô mới hối hận mình chọn giày cao gót mà không mang giày đế bằng.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hôi, cô lại giẫm trên một đôi giày cao gót 8 cm từng bước từng bước đi tới, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông đứng trước mặt cô.
“Cô ở đây làm gì?” Tuy rằng giọng lạnh lùng, mặt cũng lạnh lùng nhưng có thể thấy được trong đó sự quan tâm.
Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên, nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đồng thời hai mắt cô cũng bị ánh mặt trời chiếu vào đau nhức.
“Lên xe đi.” Anh không nói gì, chỉ mở cửa xe để cô ngồi vào.
Lục Tiêu Họa nheo mắt lại, cô muốn nói ‘không cần’ nhưng cuối cùng hai chữ này không thể thốt ra, cô ngồi vào trong xe, cũng cởi giày của mình ra để đôi chân trần trên sàn xe.
“Anh không phiền chứ?” Cô hỏi người đàn ông trước mặt, cũng là người chồng cô không có bất cứ ấn tượng gì, không đúng, là chồng trước. Hành động của cô nhất định anh thấy được, mà lúc này cô cũng không giữ hình tượng gì, chân cô rất đau, thậm chí xỏ giày vào cũng rất đau.
“Không sao, cô cứ thoải mái.” Sở Luật lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy được cô ngồi sau đang híp mắt mắt lại, bộ dáng nhắm mắt như muốn ngủ. Anh ngừng xe ở trước một cửa hàng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Tiêu Họa mở hai mắt, nhìn ra bên ngoài thật lâu, cuối cùng thu hồi anh mắt. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, điện thoại vẫn đen ngòm, kỳ thật cô có thể nhờ sạc điện trên xe của Sở Luật nhưng cô không muốn, cô cần yên lặng suy nghĩ một chút. Cứ ngồi như vậy, cho dù ở trong xe người đàn ông này, ít nhất hiện tại cô có thể tin tưởng người đàn ông này sẽ không làm gì cô cả, giống như cô rất an toàn.
Không lâu sau anh quay trở lại đưa một túi đồ cho cô.
Cô nhận lấy, bên trong có một cái hamburger, còn có một ly nước táo, cô sờ sờ bụng mình, xác thật là đói bụng. Buổi sáng tới đây, lại đi lâu như vậy, tính ra cô đã quá mười hai giờ chưa ăn gì.
Cô lại không cần giảm béo, đương nhiên sẽ không cần ăn uống điều độ.
“Cảm ơn.” Cô lấy chiếc hamburger từng miếng từng miếng ăn vào, đây là thức ăn nhanh, không hẳn là tốt lắm nhưng lại rất tiện, cầm lấy là có thể ăn được. Cô lại uống một miếng nước táo vừa ăn chiếc hamburger.
Đôi chân trần vẫn đặt trên sàn xe, cho dù Sở Luật nói không quan tâm nhưng cô cũng không muốn làm khổ hai chân của mình.
“Cô muốn đi đâu?” Sở Luật hỏi cô, ánh mắt cũng đưa xuống nhìn ai chân của cô, khóe môi không khỏi khẽ cong lên có chút cười. Cô kỳ thật không thay đổi nhiều so với trước kia, nhưng phần tùy ý này không biết học ai, có lẽ là do thời gian dài đi theo Thẩm Vi đã có thói quen này đi.
Lục Tiêu Họa lại cắn một miếng hamburger: “Cho tôi về nhà đi, cảm ơn.”
Sở Luật rẽ xe sang một hướng, dường như hướng về Lục gia.
Xe đi khoảng nửa giờ mới tới Lục gia.
Lục gia có một hoa viên rất lớn, xem như là một biệt thự hoa viên, nhiều cây xanh cũng rất an tĩnh. Xe ngừng lại, Lục Tiêu Họa đi giày cao gót vào, cô mở cửa, lại vỗ vào cửa kính xe Sở Luật.
Sở Luật hạ cửa kính xuống, mắt anh vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem một câu cảm ơn này nói với anh.
“Không cần.” Sở Luật lại nâng cửa kính xe, đeo kính râm vào rồi sau đó lái xe rời đi, mà Lục Tiêu Họa không biết đôi mắt giấu dưới hai kính râm đã có một chút thay đổi, từ trầm trọng thành nhẹ nhàng.
Lục Tiêu Họa giẫm giày cao gót trở về nhà. Cô gõ cửa, Tần Tuyết Quyên ra mở cửa, thấy cô liền rất ngạc nhiên:
“Tiểu thư, sao cô đã quay về, không phải nói tới nhà Cao tiên sinh ăn cơm sao, mới vài giờ sao đã về nhanh như vậy?”
“À, có việc nên cháu phải về, cha mẹ cháu đâu?” Lục Tiêu Hỏa rốt cục cũng được bỏ giày cao gót, hỏi Tần Tuyết Quyên. Chuyện xảy ra ở nhà Cao Dật cô cũng không định nói với người khác.
“Ông bà chủ đi du lịch rồi, nói là đem thời gian để lại cho người người trẻ tuổi các cháu.” Tần Tuyết Quyên cười, nói: “Bọn họ đã đi từ sớm. Đúng rồi, tiểu thư, cháu có muốn ăn gì không?”
“Không cần.” Lục Tiêu Họa thở ra một hơi, không quá đói bụng cho nên cũng không muốn ăn.
Cô vào trong phòng của mình, quả nhiên nơi này quá an tĩnh, cô muốn ngủ nhưng lại sợ ngủ.
Cô sạc điện cho điện thoại của mình, sau đó khởi động máy. Điện thoại từ màu đen bắt đầu thay đổi.
Cô còn đang đợi, chờ Cao Dật giải thích.
Nhưng một giờ đi qua, hai giờ đi qua, bầu trời bên ngoài đã tối đen mà điện thoại của cô vẫn không có ai gọi đến, cũng không có tin nhắn tới.
Cô có thể lý giải nhưng vẫn cần một lời giải thích.
Cô quăng điện thoại sang một bên, người cùng nằm lên giường nhưng không có bất cứ chút buồn ngủ nào, cô nghĩ giờ này hẳn cô hẳn có thể ngủ rồi.
Nhưng cô vẫn không ngủ được.
Một ngày qua đi, hai ngày qua đi, trước sau đều không có bất cứ tin tức gì của Cao Dật. Có khi cô có suy nghĩ liệu có phải anh cứ vậy không từ mà biệt.
Cô không khổ sở, cũng không khó chịu.
Hiện tại cô chỉ muốn một lời giải thích, bởi vì cô không muốn mình bị lừa gạt.
Cho đến mười ngày sau Cao Dật mới xuất hiện ở Lục gia.
“Tiểu Hoa.” Anh gọi tên Lục Tiêu Họa, mà khi nhìn thấy anh cô lại có một loại nói không nên lời…
“Chuyện của anh đã làm xong chưa?” Lục Tiêu Họa không trách cứ, cũng không hỏi lý do. Có lẽ trước kia cô muốn một câu giải thích, cũng chỉ để chứng minh rằng liệu có phải anh nói dối cô hay không, nhưng vài ngày sau tâm tư cô an tĩnh lại, đến bây giờ bình tĩnh rồi dường như cô lại không cần đáp án nào.
“À…” Cao Dật vừa mở miệng định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, vừa thấy dãy số trên đó sắc mặt liền biến đổi, anh vội vàng đưa điện thoại lên tai, người cũng đi hướng ra ngoài.
“Ừ, là anh. Anh lập tức trở về.”
Anh đi rất vội, thậm chí còn không nói hết một câu với Lục Tiêu Họa. Anh kéo cửa, đi ra ngoài mới phát hiện mình còn chưa chào một câu, nhưng hiện tại anh có chuyện phải làm, cho nên trước tiên cứ đi đã, chờ anh xong rồi sẽ quay lại giải thích với cô. Chỉ là, sau khi anh đã hết bận rộn mới phát hiện anh tới cũng không giữ lại được điều gì.
Lục Tiêu Họa đi tới bàn, lấy một ly nước đậu nành uống một ngụm lại một ngụm, cô đặt ly ở trước mặt. Có lẽ trong mắt người khác gương mặt cô không có chút thay đổi nhưng thật sự ở đó đã bị biến thành hoàn toàn khác.
Cô hơi nheo mắt lại, lông mi rũ xuống chứa quá nhiều hỗn độn. Lục Tiêu Họa, không bạn bè, không khuê mật, ngay cả ký ức cô cũng không có.
Về tới phòng, cô vẫn mở to đôi mắt, lúc này cô cũng không có ý ngủ.
Sợ là đêm nay cô lại ngồi cả đêm, mà xác thật cô đã đoán đúng, tới gần 4 giờ sáng cô mới buồn ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại mặc kệ bao nhiêu mệt mỏi, cũng mặc kệ mình muốn ngủ như thế nào, hoặc là đếm tới hơn một ngàn con dê cô vẫn thấy tỉnh tháo, càng muốn ngủ càng tỉnh táo.
Cô mở hai mắt, không tiếp tục cố gắng ngủ, cứ nhìn chằm chằm trần nhà, tới gần 9 giờ cô mới bò dậy.
Cô ăn một ít gì đó Tần Tuyết Quyên làm, sau đó lấy túi xách, kiểm tra xem mình có mang theo điện thoại không, xem pin điện thoại còn không, lúc này mới chuẩn bị đi ra cửa. Từ trên tủ cô lấy một đôi giày cao gót, nhưng vừa đi vào xong lại cởi ra, từ trên đó lấy ra một đôi giày đế bằng, đôi giày này là Sở Luật mua, đi vào chân rất thoải mái. Đàn ông cũng giống như giày, hợp hay không hợp, vừa hay không vừa chỉ có tự mình trải nghiệm mới biết.
Cô quyết định hôm nay đi giày đế bằng đi dạo phố, xem có thể khiến mình mệt mỏi một chút, chờ tới tối có thể ngủ ngon một chút.
Cô đi dạo, người đã đứng ở bên trong trung tâm thương mại. Kỳ thật cô cũng không có gì muốn mua, đi tới đây chỉ là đi dạo, cuối cùng tìm một chỗ lấy điện thoại lên Gác Sách đọc truyện, người bên trong siêu thị đi đi lại lại không ai ở yên một chỗ.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn bốn phía xung quanh.
Người xa lạ, mặt xa lạ, ngay cả cô cũng xa lạ.
Cô nhét điện thoại vào túi xách rồi đứng dậy, chuẩn bị đi về nhà. Cô ngáp một cái, thật tốt, rốt cuộc cũng đã hơi buồn ngủ, có lẽ thật sự có thể ngủ ngon một giấc.
Nhưng cô không biết, lúc này có một cô gái đeo khẩu trang đứng nhìn cô đã thật lâu.
Lục Tiêu Họa lấy túi xách của mình, vừa mới muốn gọi Tiểu Mã tới đón chợt nhớ tới Tiểu Mã đã cùng Lục Cẩm Vinh đi ra ngoài, nói đi công tác, chờ đến lúc về có lẽ sẽ cần thêm vài ngày, mà bọn họ đi mới được một ngày.
Xem ra cô vẫn tự mình đi về, đường cũng không quá dài, đi bộ không tới nửa giờ. Cô cúi nhìn đôi giày đế bằng dưới chân, thật may hôm nay đi giày đế bằng, bằng không một ngày đi đứng như vậy chân có khi sẽ rời ra.
Khi cô tới một nơi vắng vẻ, bước chân cô ngừng lại, cô có cảm giác có ai đó đi theo mình, nhưng, cô nhìn chính mình, hôm nay cô mặc quần áo rất bình thường. Đều là quần áo đơn giản nhẹ nhàng nhất cô có, cũng không mang trang sức gì quý giá, nếu thật sự có ςướק thì không phải nhìn qua cô sẽ giống như kẻ không có tiền sao.
Cô mím môi lại, tiếp tục đi về phía trước, tất nhiên cô bước nhanh hơn không ít, rồi sau đó cô chạy. Nhưng cô chạy thì người phía sau cũng chạn, cho đến khi tới một đoạn đường đang sửa, phía trước đều bị chặn lại. Mọi người đi tới đây đều chầm chầm đi qua khe nhỏ, lúc này lại vào giờ tan tầm cho nên rất nhiều người, cô cũng thấy yên tâm hơn, tuy rằng đường khó đi nhưng chỉ cần có nhiều người có lẽ cũng không có ai dám trắng trợn làm gì.
Lúc cô đang xếp hàng chờ đi qua thì phía sau có một vật sắc nhọn áp vào lưng.
“Đừng nhúc nhích không thì sẽ đâm ૮ɦếƭ.”
Người Lục Tiêu Họa cứng đờ, mồ hôi lạnh nháy mắt đổ ra, toàn bộ phần lưng đều có một tầng mồ hôi lạnh, trên trán cũng vậy.
“Cô ngoan ngoan nghe lời thì tốt.” Giọng khàn khàn khiến cô không chút hoài nghi người này có thể thật sự đâm con dao nhọn vào bên trong người cô. Trước nhiều người như vậy mà người này dám cầm dao hành hung, có thể thấy được người này đã không đem mạng sống vào trong mắt, người khác cũng vậy mà của hắn ta cũng vậy.
“Đi theo ta.” Lưng cô khẽ đau, Lục Tiêu Họa căn bản không biết người phía sau rốt cuộc là nam hay nữ, mà người phía sau giấu con dao vào trong lòng bàn tay, chỉ có Lục Tiêu Họa biết trong lòng bàn tay người này đang cầm một con dao đáng sợ đặt lên eo cô.
Eo cô tê rần, chỉ có thể đi theo.
“Đi về phía trước.” Người phía sau lại lấy dao chọc vào eo cô một chút, trong đầu cô đã nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì, hiện tại cô đang ở vào khốn cảnh.
Hiện tại cô bị người khác dùng dao nhỏ uy hiếp, nếu người này dùng sức một chút dao sẽ đâm vào người cô, mà không biết vì cái gì cô lại có cảm giác bị vật sắc bén đau vào bụng, cảm giác đau đớn cùng sợ hại này dường như khiến cô không dám chấp nhận.
‘Cạch’ một tiếng, một chiếc xe ngừng ở trước mặt cô.
“Tiểu Hoa, sao em lại ở đây?”
Lục Tiêu Họa lấy mừng rỡ, Cao Dật, là Cao Dật, cô không ngừng đưa ánh mắt ra hiệu cho Cao Dật, nhất thời Cao Dật lại không chú ý, có lẽ tâm tư còn chú ý tới chỗ khác, bằng không anh không có khả năng không nhận ra sắc mặt Lục Tiêu Họa lúc này rất không tốt, còn có người đeo khẩu trang cổ quái kia đang đứng sát sau cô.
“Dật, em không thoải mái.” Một giọng phụ nữ yếu ớt vang lên. Cao Dật quay đầu, có thể là đi xem cô gái trên xe.
“Em đừng lo, anh đưa em tới bệnh viện.” Cao Dật than một tiếng, anh liếc nhìn Lục Tiêu Họa một cái. “Tiểu Hoa, anh cần đi đến bệnh viên đã, chờ mấy ngày nữa xong việc anh sẽ giải thích với em.”
Nói xong anh liền giẫm chân ga, nháy mắt đã rời khỏi tầm mắt của Lục Tiêu Họa.
Môi Lục Tiêu Họa run run, dường như đang gọi tên Cao Dật, đáng tiếc anh lại không nghe được.
“Xem ra người ta không muốn cứu ngươi.” Nói, người kia siết tay một chút, *** đau đớn, Lục tiêu Họa không nhịn được kêu một tiếng.
“Im miệng!” Con dao nhỏ lại chọc vào mu bàn tay Lục Tiêu Họa tạo ra một vệt máu.
“Ngoan ngoãn một ít, bằng không ta *** ngươi.” Lại uy hiếp như vậy, Lục Tiêu Họa nắm chặt tay lại, máu đã trừ kẽ tay cô chảy ra.
Người phía sau dem dao kề vào hông cô, người trên đường càng ngày càng ít, tay Lục Tiêu Họa đã không còn chảy máu nhưng vết thương vẫn lộ ra trông rất ghê.
Không biết đi bao lâu, bốn phía dường như đều không còn bất cứ ai.
Trời ngày càng tối, đường bốn phía đã bắt đầu không có đèn, thẳng đến khi người phía sau mở ra một cánh cửa, sau đó đẩy cô đi vào rồi lấy một sợi dây buộc cô vào cửa sổ.
“Ư… ư…”
Đột nhiên Lục Tiêu Họa nghe được tiếng kêu, ở đây còn người khác sao?
“Ư ư…” Âm thanh này lại truyền đến.
Sau đó cô nghe được ‘bốp’ một tiếng.
“Ngoan ngoãn một chút, bằng không ta sẽ đâm thủng bụng ngươi, moi ruột ngươi ta, lúc đó màu đỏ thắm nhất định rất đẹp.”
Lục Tiêu Họa đột nhiên cảm thấy yết hầu mình ngứa, dạ dày cũng dường như phản ứng muốn ói ra.
‘Tạch’ một tiếng, đèn bật lên, không quá sáng nhưng cũng khiến đôi mắt đã lâu không thấy ánh sáng đau nhức.
Lục Tiêu Họa vội vàng nhắm mắt, mí mắt cũng có chút đau nhức, đến khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng cô mới nhẹ nhàng mở ra, liền thấy người bị trói trước mặt cô là người cô quen.
Dương Nhược Lâm, sao lại là cô ta?
Hiển nhiên Dương Nhược Lâm cũng nhìn thấy cô, có điều miệng cô ta đã bị đánh sưng lên, không chỉ miệng bị đau mà trên người các nơi đều đầy vết thương.
Người đội mũ cùng khẩu trang đi đến, lúc này Lục Tiêu Họa mới thấy rõ người đem cô tới đây có bộ dáng gì, không cao, rất gầy.
Hẳn là một phụ nữ, nhưng Lục Tiêu Họa thật sự không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai, dường như cô chưa ***ng chạm với ai cả, là kẻ thủ của Hạ Nhược Tâm trước kia sao, nhưng hiện tại rõ ràng cô là Lục Tiêu Họa.
Cuối cùng người kia cũng tháo khẩu trang ra, cũng ném mũ xuống mặt đất.
Gương mặt này… có chút quen thuộc, nhưng Lục Tiêu Họa lại không biết mình đã gặp ở nơi nào. Mà kinh nghiệm nói cho cô biết, nếu có cảm giác như vậy thì tức là tới tám chín phần trước kia cô quen, cũng có thể là người quen của Hạ Nhược Tâm.
Nhưng trong ký ức thiếu hụt của mình vẫn không có người này.
Lúc này cô kỳ thật có chút hận Cao Dật, vì cái gì lại đem cô biến thành bộ dạng này, khiến cô ngay cả kẻ địch của mình là ai cũng không biết. Nhưng sau đó cô lại cười khổ một tiếng, cái này thì có liên quan gì tới Cao Dật, tiến sĩ Ngô đã nói, có khi giúp người bệnh quên đi không phải là ςướק đi ký ức mà là vì muốn họ có thể sống thật tốt.
Nếu không bị mất đi ký ức thì có khi thật sự cô đã không được như hiện tại.
“Hạ Nhược Tâm.”
Đột nhiên giọng nói khàn khàn khó nghe cất lên cắt đứt suy nghĩ của Lục Tiêu Họa, cũng khiến cổ họng cô tắc nghẹn, sao cô ta biết cô là Hạ Nhược Tâm?
Cô cảm giác mu bàn tay mình đau đớn, không biết là vì miệng vết thương hay do dây thừng buộc quá chặt.
‘Bốp’ một tiếng, cô gái kia tát lên mặt Dương Nhược Lâm.
“Hạ Nhược tâm, sao nào, mày không nhận ra tao sao?” Cô ta rút tay lại, cười rộ lên đầy âm mị khiến người khác sợ hãi, giống như phấn xẹt qua bảng đen.
“Ngươi là ai?” Dương Nhược Lâm miệng bị sưng cũng không lớn lắm dù mồm cô bị đau muốn toác ra.
“Tao là ai? Mày nhìn tao xem?” Giọng cô gái lại cao ✓út lên. “Tao là em gái mày, chị à…” Cô ta đột nhiên cười to, gương mặt dữ tợn khiến Lục Tiêu Họa cảm giác dạ dày mình co thắt suýt chút nữa nôn ra.
“Sao nào, mày vẫn không nhận ra?” Cô gái đó hất tóc về phía sau lộ ra gương mặt đen gầy không còn chút đẹp đẽ nào.
“Chị à, chị thật đúng là có bản lĩnh, như vậy vẫn còn có thể sống lại, lại còn chữa khỏi mặt. Khó trách, khó trách a.” Hạ Dĩ Hiên chỉ vào Dương Nhược Lâm, lại chỉ vào Lục Tiêu Họa. “Đám các người đều thông đồng với nhau hại tao, hại tao mất đi Sở Luật, hại tao có nhà không về được, hại tao biến thành bộ dáng giống như quỷ.” Nói đến đây cô ta bắt đầu cuồng loạn gào lên.
Cô ta giống như bị điên dùng sức đấm vào mặt Dương Nhược Lâm. Dương Nhược Lâm muốn nói một câu không phải, cô không phải Hạ Nhược Tâm, cô thật sự không phải, cô là Dương Nhược Lâm, nhưng miệng cô ngoại trừ phát ra âm thanh ư ư thì không nói được lời nào.
Môi Lục Tiêu Họa khẽ nhấp khẩn, cô đã biết, cô gái này là Hạ Dĩ Hiên. Lúc trước chính cô ta đã hại cô gãy chân hủy mặt mới biến thành Lục Tiêu Họa, mà hiển nhiên cô ta tưởng Dương Nhược Lâm chính là cô. Cô không thể nói Dương Nhược Lâm vô tội, rốt cuộc cô ta chiếm lấy thân phận Hạ Nhược Tâm, ăn ở tại hạ gia, lại gọi Thẩm Ý Quân là mẹ. Hiện giờ ra nông nỗi này cũng không thể trách ai, có trách thì trách cô ta quá tham lam.
Mà cô sẽ nói ra cô là Hạ Nhược Tâm sao? Không, cô lắc đầu, cô sẽ không, ai đều muốn giữ mạng, hơn nữa cho dù cô nói ra thì Hạ Dĩ Hiên sẽ bỏ qua cho cô, bỏ qua cho Dương Nhược Lâm sao? Các cô lúc này đều bị buộc vào một cái dây thừng, ai cũng trốn không thoát, nếu chạy đi không chừng các cô đều đã trở thành người ૮ɦếƭ.
Hạ Dĩ Hiên hiện tại hẳn hận Hạ Nhược Tâm nhiều nhất, còn Lục Tiêu Họa cô bị cô ta coi là đồng lõa.
Hạ Dĩ Hiên hung hăng tát vào miệng Dương Nhược Lâm.
“Mày ςướק tài sản của Hạ gia, hiện tại lại tiêu tiền của Hạ gia, ăn của Hạ gia, tao mới là tiểu thư Hạ gia, mày cho rằng mày là cái chó gì?”
Cô chỉ cần nhớ tới mỗi ngày cô trốn đông trốn tây, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sống như một đứa ăn mày, mỗi ngày đều sợ bị người ta bắt đi, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ thật sự. Cô cũng không biết mình đã bao nhiêu lâu không ngủ được ngon, chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới Sở Luật cầm con dao cứa lên người cô, khiến cô thành cái loại người không ra người quỷ không ra quỷ như này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc